Khuất Phục
Chương 19: Những đau thương nàng gây ra cho hắn ta, hữu hình, vô hình đều ở đây
“Phải, tiểu Tịch, tôi đã về rồi."
…….
Tiểu Tịch, tôi đã về rồi …
Tôi đã về rồi …
Những lời này thật giống như ma chú, không ngừng lẩn quẩn trong đầu nàng.
Nàng cắn chặt răng kiềm chế không kích động tông cửa xông ra ngoài.
Trong mắt Thi Dạ Triều hoàn toàn thấy rõ phản ứng của nàng, đôi con ngươi màu hổ phách loé lên dưới ánh đèn, nụ cười phát ra càng thâm trầm.
“Mấy năm không gặp, tiểu Tịch cũng đã trưởng thành."
Lông mày thái tử chau lại, đầu lưỡi quét qua răng hàm, cảm xúc trong bụng khá thâm sâu, đưa tay xoa xoa đầu nàng.
“Đúng vậy, không thể lại xem nha đầu này như đứa bé được."
Thi Dạ Triều gật đầu tán thành. “ Nhớ khi tôi rời đi, bé con này chỉ thiếu ba tháng nữa là tròn mười sáu tuổi … Tôi nhớ không lầm chứ, tiểu Tịch?"
Tên của nàng, được thốt ra từ miệng Thi Dạ Triều, nàng lại cảm giác giống như vô số con rắn kinh khủng bò trên người nàng. Hắn ta cố ý nhắc tới khi đó, cố ý hỏi nàng như vậy, chính là muốn khiến nàng nhớ lại đoạn kí ức không chịu nổi đó sao?
Trữ Dư Tịch không dám nhiều lời, rất sợ thái tử sẽ phát hiện ra tất cả, nhưng nàng càng vờ như bình tĩnh, lại càng không thể bình tĩnh lại, khoé miệng mỉm cười cũng không thể chịu được nữa.
Nàng vẫn ngồi trên đùi thái tử, thái tử sớm đã cám thấy nàng có cái gì đó không ổn, cúi đầu xem nàng, tay áo sơ mi cơ hồ bị nàng túm chặt, đôi mắt tối dần. Bề ngoài không biến sắc, xem ra tư thế ôm lấy nàng lại cực kỳ mờ ám, nghiêng đầu hỏi bên tai nàng.
“Còn rất đau sao? Nói em gần đây không cần mặc ít vải như vậy rồi, vừa rồi còn phô trương cản anh uống rượu, thật là không có tình người."
Hắn tuyệt đối là cố ý!
Giọng nói không lớn không nhỏ nhưng người ta lại có thể nghe được.
Mấy người đàn ông bên cạnh thậm chí còn có người không chịu được phải ho nhẹ, tỏ vẻ kháng nghị. Thái tử bình thường đối đãi với phụ nữ đều là theo tâm tình lúc đó của hắn. Loại chuyện thương hoa tiếc ngọc như vậy cũng không phải là chưa từng có, thời điểm tâm tình hắn tốt, phụ nữ muốn thế nào cũng được, tài cưng chiều phụ nữ của hắn chẳng thua gì những tài năng khác của hắn … Nhưng điều kiện trước đó là chớ dẫm lên cơn giận của hắn. Nếu không tốc độ trở mặt của hắn khó ai bằng, chọc hắn, sẽ thấy việc còn sống là một loại tội lỗi.
Trữ Dư Tịch không còn tâm sức để cãi lại, xoay đầu hướng hắn, nhìn bộ dáng giống như vùi vào trong ngực hắn.
“Em … đi ra ngoài …."
Bộ dáng yếu ớt của nàng làm người ta khó có thể cự tuyệt, thái tử ôm lấy nàng cố ý lộ ra nụ cười xấu xa.
“ Tôi đi trước, các người cứ chơi đi."
Thi Dạ Triều tự nhiên ra dấu tay, đợi thái tử ra ngoài, ánh mắt gã mới thâm thuý, nóng rực vài phần.
……
Quản lý cố ý vì hẳn mở một phòng không người.
Vừa đóng cửa, bên trong phòng cách ấm rất tốt, tất cả những tiếng ồn ào bên ngoài đều bị ngăn cách.
Thái tử đặt nàng trên ghế sofa, từ trên cao nhìn xuống nàng, lời ít mà ý nhiều.
“Nói."
Rời khỏi cái nhìn chăm chú của Thi Dạ Triều khiến người ta sợ hãi, hô hấp của nàng cũng bình thường lại một chút.
“……Nói gì?"
Thái tử cau mày, hiển nhiên mất hứng với lời ứng phó của nàng.
“Thi Dạ Triều ---“
“Thật ra thì em … thật ra chỉ là đau sinh lý mà thôi." Nàng không muốn nghe đến cái tên kia, không muốn thái tử biết nàng sợ Thi Dạ Triều, lại càng không muốn hắn biết đoạn quá khứ xấu xí của nàng và Thi Dạ Triều.
Thái tử xì mũi coi thường, căn bản không tin. Đây chẳng qua là hắn tuỳ tiện nói để người khác nghe. Từ lúc Thi Dạ Triều xuất hiện, nàng liền bắt đầu trở nên khác thường.
“Em nói là, từ lúc bắt đầu em không ngừng run rẩy, sắc mặt tái nhợt như người chết, nói năng cũng không hoàn chỉnh, tất cả đều vì vậy?"
Thấy nàng nặng nề gật đầu, hắn bỗng thò tay khéo nàng, khoá chặt hông nàng, một cái tay trự tiếp tiến vào dưới váy.
“A! Anh thái tử …."
“Đừng động!"
Tay của hắn lần mò đến giải đất tư mật giữa hai chân.
Sắc mặt càng thay đổi – quả nhiên là thật ….
Trữ Dư Tịch tránh khỏi ngực hắn, phủi lại váy, trên mặt nhuộm màu phấn hồng nhàn nhạt.
“Em đã nói rồi, anh còn không tin …"
Thái tử không nói, chân mày vẫn chau lại không giãn ra. Hắn hoài nghi không phải là không có cơ sở, mấy năm trước hắn đã cảm thấy Thi Dạ Triều có chút tình ý với Trữ Dư Tịch. Sau đó hắn ta lại đột ngột rời đi, sau khi hắn ta đi, Trữ Dư Tịch cũng biến mất một khoảng thời gian. Đường Yên nói nàng bị bệnh, sang nước ngoài để trị liệu.
Nhưng bệnh tình … thế nào cũng không nói, hắn nói trong điện thoại đến thăm nàng, nàng lại lấy cớ bộ dáng hiện tại rất xấu để từ chối. Thái tử không suy nghĩ, vô tư, nhẹ dạ, không thận trọng, khinh suất, không chín chắn, không cẩn thận, không ân cần, quá thâm sâu, cũng không kiên trì nữa. Nàng về nước nếu không sai là một năm sau đó.
Nàng vẫn là Trữ Dư Tịch, chỉ là thích ngẩn người so với trước một chút, những thứ khác đều không có gì thay đổi. Thái tử dần quên mất chuyện này.
Hôm nay Thi Dạ Triều trở về, nhìn thấy phản ứng của nàng, hắn không thể không sinh nghi.
Giữa nàng và hắn ta … Từng có cái gì?
Suy đoán này khiến trong lòng hắn có chút khó chịu, mỗi lần nghĩ về chân tướng hắn trăm lần ngứa ngáy . Hắn vài lần muốn hỏi, nhưng cuối cùng lại không hỏi gì, đi ra ngoài. Nhìn thấy bộ dáng vâng lời của nàng, hắn ngược lại nhớ lại một chuyện khác.
Trữ Dư Tịch khó hiểu, nghi ngờ nhìn hắn.
“Anh thái tử?"
Thái tử cũng không nói nhảm nữa, trực tiếp nhét vào trong tay nàng. “ Mật mã em cũng biết rồi, đủ để em dùng, dù có tiêu tiền như nước cũng đủ cho sau khi tốt nghiệp."
“…. Cho em cái này làm gì? Em, em không thiếu tiền." Đầu óc Trữ Dư Tịch xoay vòng thật nhanh, không phải là hắn đã biết chuyện nàng đi làm ở chỗ này chứ.
“Không thiếu? Không thiếu tiền em đến làm phục vụ ở quán bar? Trữ đại tiểu thư." Nói đến đây hắn cũng có chút khó chịu. Khó chịu khi nàng gặp khó khăn cũng không nói với hắn, khó chịu nàng rõ ràng là vì người đàn ông khác trở mặt với gia đình, hắn còn phải thanh toán “tên đàn ông “ này, khó chịu khiến hắn muốn tình nguyện thanh toán bản thân củng không muốn nàng nhận tiến của “tên đàn ông ấy" , lại càng khó chịu khi “tên đàn ông ấy" chính là Nhị thiếu gia nhà bọn họ.
Qủa nhiên!
Nàng nhắm mắt miễn cưỡng cười cười. “ Coi như trải nghiệm cuộc sống, cũng không tồi nha."
Thái tử không nhịn được khoát khoát tay. “ Bảo em lấy thì lấy đi, anh không muốn em trả,"
Trữ Dư Tịch khó xử nhìn về chiếc thể vàng lấp lánh. Đây xem là gì đây?
Thái tử đột nhiên thay đổi tâm niệm, nâng chiếc cằm của nàng lên cao. Một tay chống vào tường, cười tà nịnh : “ Nếu em thấy không an tâm, vậy làm gì đó đi, bồi thường cho anh một chút thì bản thân cũng an tâm rồi phải không?"
Không phải Trữ Dư Tịch cố ý hiểu sai, nhưng chính nét mặt, ánh mắt, giọng điệu của hắn không chỗ nào là không ám chỉ phương diện kia.
Làm gì? Bồi thường cho hắn chút gì?
Đàn ông cho phụ nữ tiền, lại không cần trả, phụ thử trừ bản thân ra không có gì cả, kết quả thường là …
Trữ Dư Tịch chớp chớp mi, cơ hồ sự giận dữ đều khoá ở đáy mắt.
“Anh thái tử, anh xem em là gì?"
Vấn đề này khiến hắn ngẩn ra.
Đúng vậy, hắn xem nàng là gì?
Nàng luôn miệng gọi hắn là anh thái tử, hắn thì ra vẫn xem nàng khác với Dĩ Nhu, mà bây giờ hắn biết rõ bản thân không thể đặt nàng và Dĩ Nhu ở cùng một vị trí. Ví dụ đơn giản nhất, hắn biết Dĩ Nhu ở cùng một chỗ với Quan Thánh Hi, hắn nhiều nhất chỉ lo lắng cho an toàn của Dĩ Nhu. Nhưng nếu đổi lại là Trữ Dư Tịch ở chung với Hoàng Phủ Triệt, ngoài an toàn ra, hắn cũng không rõ hắn muốn lo lắng, quan tâm cái gì? Đó là em trai hắn, là đứa em trai xuất sắc …
Mà hắn chỉ cho hai loại phụ nữ tiền. Một là người nhà, giống như Dĩ Nhu. Hai là, người phụ nữ của hắn.
Trữ Dư Tịch, hắn xem nàng là gì đây?
Nếu cô bé này là người phụ nữ của em trai hắn, vậy cũng coi như chưa tính là … người nhà của hắn?
…
Quan hệ không rõ ràng, đầu nghĩ không ra đáp án, khiến hắn phiền lòng.
Hắn mơ hồ đưa mắt nhìn nàng, khiến sau lưng nàng lại càng thêm lạnh lẽo.
Đúng vào lúc này, lại truyền đến tiếng gõ cửa. Không biết ai đến giải cứu cho bọn họ đây?
Là Doãn Vệ Hoài.
Doãn Vệ Hoài ghé vào bên tai thái tử nói nhỏ mấy câu, sắc mặt thái tử liền thay đổi.
“Chuyện khi nào."
“Mới tối nay."
Thái tử quay đầu lại liếc mắt nhìn Trữ Dư Tịch. “ Anh có việc, chờ anh tìm người đưa em về."
Trữ Dư Tịch không ngờ người đưa nàng về, lại là Thi Dạ Triều.
Thái tử đi gấp, trái với vẻ công tử phóng đãng ngỗ ngược, hắn không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tin tưởng Thi Dạ Triều.
…….
Tiểu Tịch, tôi đã về rồi …
Tôi đã về rồi …
Những lời này thật giống như ma chú, không ngừng lẩn quẩn trong đầu nàng.
Nàng cắn chặt răng kiềm chế không kích động tông cửa xông ra ngoài.
Trong mắt Thi Dạ Triều hoàn toàn thấy rõ phản ứng của nàng, đôi con ngươi màu hổ phách loé lên dưới ánh đèn, nụ cười phát ra càng thâm trầm.
“Mấy năm không gặp, tiểu Tịch cũng đã trưởng thành."
Lông mày thái tử chau lại, đầu lưỡi quét qua răng hàm, cảm xúc trong bụng khá thâm sâu, đưa tay xoa xoa đầu nàng.
“Đúng vậy, không thể lại xem nha đầu này như đứa bé được."
Thi Dạ Triều gật đầu tán thành. “ Nhớ khi tôi rời đi, bé con này chỉ thiếu ba tháng nữa là tròn mười sáu tuổi … Tôi nhớ không lầm chứ, tiểu Tịch?"
Tên của nàng, được thốt ra từ miệng Thi Dạ Triều, nàng lại cảm giác giống như vô số con rắn kinh khủng bò trên người nàng. Hắn ta cố ý nhắc tới khi đó, cố ý hỏi nàng như vậy, chính là muốn khiến nàng nhớ lại đoạn kí ức không chịu nổi đó sao?
Trữ Dư Tịch không dám nhiều lời, rất sợ thái tử sẽ phát hiện ra tất cả, nhưng nàng càng vờ như bình tĩnh, lại càng không thể bình tĩnh lại, khoé miệng mỉm cười cũng không thể chịu được nữa.
Nàng vẫn ngồi trên đùi thái tử, thái tử sớm đã cám thấy nàng có cái gì đó không ổn, cúi đầu xem nàng, tay áo sơ mi cơ hồ bị nàng túm chặt, đôi mắt tối dần. Bề ngoài không biến sắc, xem ra tư thế ôm lấy nàng lại cực kỳ mờ ám, nghiêng đầu hỏi bên tai nàng.
“Còn rất đau sao? Nói em gần đây không cần mặc ít vải như vậy rồi, vừa rồi còn phô trương cản anh uống rượu, thật là không có tình người."
Hắn tuyệt đối là cố ý!
Giọng nói không lớn không nhỏ nhưng người ta lại có thể nghe được.
Mấy người đàn ông bên cạnh thậm chí còn có người không chịu được phải ho nhẹ, tỏ vẻ kháng nghị. Thái tử bình thường đối đãi với phụ nữ đều là theo tâm tình lúc đó của hắn. Loại chuyện thương hoa tiếc ngọc như vậy cũng không phải là chưa từng có, thời điểm tâm tình hắn tốt, phụ nữ muốn thế nào cũng được, tài cưng chiều phụ nữ của hắn chẳng thua gì những tài năng khác của hắn … Nhưng điều kiện trước đó là chớ dẫm lên cơn giận của hắn. Nếu không tốc độ trở mặt của hắn khó ai bằng, chọc hắn, sẽ thấy việc còn sống là một loại tội lỗi.
Trữ Dư Tịch không còn tâm sức để cãi lại, xoay đầu hướng hắn, nhìn bộ dáng giống như vùi vào trong ngực hắn.
“Em … đi ra ngoài …."
Bộ dáng yếu ớt của nàng làm người ta khó có thể cự tuyệt, thái tử ôm lấy nàng cố ý lộ ra nụ cười xấu xa.
“ Tôi đi trước, các người cứ chơi đi."
Thi Dạ Triều tự nhiên ra dấu tay, đợi thái tử ra ngoài, ánh mắt gã mới thâm thuý, nóng rực vài phần.
……
Quản lý cố ý vì hẳn mở một phòng không người.
Vừa đóng cửa, bên trong phòng cách ấm rất tốt, tất cả những tiếng ồn ào bên ngoài đều bị ngăn cách.
Thái tử đặt nàng trên ghế sofa, từ trên cao nhìn xuống nàng, lời ít mà ý nhiều.
“Nói."
Rời khỏi cái nhìn chăm chú của Thi Dạ Triều khiến người ta sợ hãi, hô hấp của nàng cũng bình thường lại một chút.
“……Nói gì?"
Thái tử cau mày, hiển nhiên mất hứng với lời ứng phó của nàng.
“Thi Dạ Triều ---“
“Thật ra thì em … thật ra chỉ là đau sinh lý mà thôi." Nàng không muốn nghe đến cái tên kia, không muốn thái tử biết nàng sợ Thi Dạ Triều, lại càng không muốn hắn biết đoạn quá khứ xấu xí của nàng và Thi Dạ Triều.
Thái tử xì mũi coi thường, căn bản không tin. Đây chẳng qua là hắn tuỳ tiện nói để người khác nghe. Từ lúc Thi Dạ Triều xuất hiện, nàng liền bắt đầu trở nên khác thường.
“Em nói là, từ lúc bắt đầu em không ngừng run rẩy, sắc mặt tái nhợt như người chết, nói năng cũng không hoàn chỉnh, tất cả đều vì vậy?"
Thấy nàng nặng nề gật đầu, hắn bỗng thò tay khéo nàng, khoá chặt hông nàng, một cái tay trự tiếp tiến vào dưới váy.
“A! Anh thái tử …."
“Đừng động!"
Tay của hắn lần mò đến giải đất tư mật giữa hai chân.
Sắc mặt càng thay đổi – quả nhiên là thật ….
Trữ Dư Tịch tránh khỏi ngực hắn, phủi lại váy, trên mặt nhuộm màu phấn hồng nhàn nhạt.
“Em đã nói rồi, anh còn không tin …"
Thái tử không nói, chân mày vẫn chau lại không giãn ra. Hắn hoài nghi không phải là không có cơ sở, mấy năm trước hắn đã cảm thấy Thi Dạ Triều có chút tình ý với Trữ Dư Tịch. Sau đó hắn ta lại đột ngột rời đi, sau khi hắn ta đi, Trữ Dư Tịch cũng biến mất một khoảng thời gian. Đường Yên nói nàng bị bệnh, sang nước ngoài để trị liệu.
Nhưng bệnh tình … thế nào cũng không nói, hắn nói trong điện thoại đến thăm nàng, nàng lại lấy cớ bộ dáng hiện tại rất xấu để từ chối. Thái tử không suy nghĩ, vô tư, nhẹ dạ, không thận trọng, khinh suất, không chín chắn, không cẩn thận, không ân cần, quá thâm sâu, cũng không kiên trì nữa. Nàng về nước nếu không sai là một năm sau đó.
Nàng vẫn là Trữ Dư Tịch, chỉ là thích ngẩn người so với trước một chút, những thứ khác đều không có gì thay đổi. Thái tử dần quên mất chuyện này.
Hôm nay Thi Dạ Triều trở về, nhìn thấy phản ứng của nàng, hắn không thể không sinh nghi.
Giữa nàng và hắn ta … Từng có cái gì?
Suy đoán này khiến trong lòng hắn có chút khó chịu, mỗi lần nghĩ về chân tướng hắn trăm lần ngứa ngáy . Hắn vài lần muốn hỏi, nhưng cuối cùng lại không hỏi gì, đi ra ngoài. Nhìn thấy bộ dáng vâng lời của nàng, hắn ngược lại nhớ lại một chuyện khác.
Trữ Dư Tịch khó hiểu, nghi ngờ nhìn hắn.
“Anh thái tử?"
Thái tử cũng không nói nhảm nữa, trực tiếp nhét vào trong tay nàng. “ Mật mã em cũng biết rồi, đủ để em dùng, dù có tiêu tiền như nước cũng đủ cho sau khi tốt nghiệp."
“…. Cho em cái này làm gì? Em, em không thiếu tiền." Đầu óc Trữ Dư Tịch xoay vòng thật nhanh, không phải là hắn đã biết chuyện nàng đi làm ở chỗ này chứ.
“Không thiếu? Không thiếu tiền em đến làm phục vụ ở quán bar? Trữ đại tiểu thư." Nói đến đây hắn cũng có chút khó chịu. Khó chịu khi nàng gặp khó khăn cũng không nói với hắn, khó chịu nàng rõ ràng là vì người đàn ông khác trở mặt với gia đình, hắn còn phải thanh toán “tên đàn ông “ này, khó chịu khiến hắn muốn tình nguyện thanh toán bản thân củng không muốn nàng nhận tiến của “tên đàn ông ấy" , lại càng khó chịu khi “tên đàn ông ấy" chính là Nhị thiếu gia nhà bọn họ.
Qủa nhiên!
Nàng nhắm mắt miễn cưỡng cười cười. “ Coi như trải nghiệm cuộc sống, cũng không tồi nha."
Thái tử không nhịn được khoát khoát tay. “ Bảo em lấy thì lấy đi, anh không muốn em trả,"
Trữ Dư Tịch khó xử nhìn về chiếc thể vàng lấp lánh. Đây xem là gì đây?
Thái tử đột nhiên thay đổi tâm niệm, nâng chiếc cằm của nàng lên cao. Một tay chống vào tường, cười tà nịnh : “ Nếu em thấy không an tâm, vậy làm gì đó đi, bồi thường cho anh một chút thì bản thân cũng an tâm rồi phải không?"
Không phải Trữ Dư Tịch cố ý hiểu sai, nhưng chính nét mặt, ánh mắt, giọng điệu của hắn không chỗ nào là không ám chỉ phương diện kia.
Làm gì? Bồi thường cho hắn chút gì?
Đàn ông cho phụ nữ tiền, lại không cần trả, phụ thử trừ bản thân ra không có gì cả, kết quả thường là …
Trữ Dư Tịch chớp chớp mi, cơ hồ sự giận dữ đều khoá ở đáy mắt.
“Anh thái tử, anh xem em là gì?"
Vấn đề này khiến hắn ngẩn ra.
Đúng vậy, hắn xem nàng là gì?
Nàng luôn miệng gọi hắn là anh thái tử, hắn thì ra vẫn xem nàng khác với Dĩ Nhu, mà bây giờ hắn biết rõ bản thân không thể đặt nàng và Dĩ Nhu ở cùng một vị trí. Ví dụ đơn giản nhất, hắn biết Dĩ Nhu ở cùng một chỗ với Quan Thánh Hi, hắn nhiều nhất chỉ lo lắng cho an toàn của Dĩ Nhu. Nhưng nếu đổi lại là Trữ Dư Tịch ở chung với Hoàng Phủ Triệt, ngoài an toàn ra, hắn cũng không rõ hắn muốn lo lắng, quan tâm cái gì? Đó là em trai hắn, là đứa em trai xuất sắc …
Mà hắn chỉ cho hai loại phụ nữ tiền. Một là người nhà, giống như Dĩ Nhu. Hai là, người phụ nữ của hắn.
Trữ Dư Tịch, hắn xem nàng là gì đây?
Nếu cô bé này là người phụ nữ của em trai hắn, vậy cũng coi như chưa tính là … người nhà của hắn?
…
Quan hệ không rõ ràng, đầu nghĩ không ra đáp án, khiến hắn phiền lòng.
Hắn mơ hồ đưa mắt nhìn nàng, khiến sau lưng nàng lại càng thêm lạnh lẽo.
Đúng vào lúc này, lại truyền đến tiếng gõ cửa. Không biết ai đến giải cứu cho bọn họ đây?
Là Doãn Vệ Hoài.
Doãn Vệ Hoài ghé vào bên tai thái tử nói nhỏ mấy câu, sắc mặt thái tử liền thay đổi.
“Chuyện khi nào."
“Mới tối nay."
Thái tử quay đầu lại liếc mắt nhìn Trữ Dư Tịch. “ Anh có việc, chờ anh tìm người đưa em về."
Trữ Dư Tịch không ngờ người đưa nàng về, lại là Thi Dạ Triều.
Thái tử đi gấp, trái với vẻ công tử phóng đãng ngỗ ngược, hắn không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tin tưởng Thi Dạ Triều.
Tác giả :
Tâm Thường