Khu Vườn Xương
Chương 28
Lúc đó là hơn ba giờ chiều khi người nông dân dừng chiếc xe ngựa của ông ta bên rìa đường Belmont để cho họ xuống.
Họ vẫn phải đibộ hai dặm nữa, nhưngtrời hôm nay rất trongvà xanh, những lớp tuyếtđã đóng thành băng lấplánh như thủy tinh dướiánh nắng của trời chiều.Khi họ rảo bước trênđường, với Meggie bé nhỏtrong vòng tay của Rose,Norris chỉ trỏ giới thiệuhết những mảnh đất thuộcsở hữu của những ngườihàng xóm. Anh giới thiệucô với tất thảy họvà bọn họ cũng rấtyêu mến cô. Ngôi nhàọp ẹp ở đằng kialà của lão già EzraHutchinson, vợ ông ta đãchết vì bệnh sốt phátban hai năm trước, nhữngcon bò ở mảnh đấtkế bên thuộc quyền sởhữu của bà góa HeppyComfort, người đang để mắtđến Ezra. Ngôi nhà giảndị ở bên kia đườnglà của ông bà Hallowell,một cặp vợ chồng hiếmmuộn, những người đã rấttốt với anh nhiều nămqua, họ luôn đón chàoanh tới nhà chơi nhưthể anh là con ruộtcủa họ vậy. Bác sĩHallowell đã mở cửa thưviện của ông cho Norrismà năm ngoái đã viếtmột bức thư đầy lờikhen ngợi giới thiệu anhtới đại học Y khoa.Rose đón nhận những thôngtin này một cách hàohứng, thậm chí cả nhữngtin giật gân tẻ nhạtvề con bê với cáichân khập khiễng của bàHeppy và bộ sưu tậplập dị những cuốn thánhca từ Đức của bácsĩ Hallowell. Khi họ gầntới trang trại Marshall, nhữngcâu hỏi của cô càngnhanh hơn, dồn dập hơn,như thể cô rất háohức muốn biết chi tiếtvề cuộc sống của anhtrước khi họ tới nơi.Khi họ trèo lên condốc, trang trại đã ẩnhiện ở phía chân trời,cô dừng lại để quansát, tay cô che phíatrên mắt để tránh nhữngtia nắng gắt gao.
- Nó không có gìnhiều để mà nhìn ngắmcả - Anh thú nhận.
- Nhưng chính nó lànơi anh đã lớn lên.
- Ừ, đúng thế. Nhưngcó lúc anh chỉ mongđược thoát khỏi nó.
- Em sẽ không phảnđối nếu sống ở đâymãi mãi - Meggie cựaquậy tỉnh giấc trong cánhtay cô, khuôn mặt rạngrỡ biểu lộ sự vuithích. Rose cười với côcháu gái và nói -Dì sẽ hạnh phúc khiđược ở trong một trangtrại.
Anh cười lớn.
- Đó là những gìanh thích ở em, Rose.Anh nghĩ em có thểhạnh phúc ở bất cứnơi nào.
- Không phải là ởbất cứ nơi nào cũngđược.
- Trước khi em nóiđó là những người emsống cùng, em cần phảigặp cha anh.
- Em sợ việc đó.Cái cách anh kể vềông ấy.
- Đó là một ngườiđàn ông khắc nghiệt, emcần biết rằng đôi lúcđiều đó đi quá xa.
- Bởi vì ông ấybị mẹ anh bỏ rơiư?
- Bà ruồng bỏ ông.Bà ruồng bỏ cả haicha con anh. Ông ấykhông bao giờ tha thứcho bà.
- Còn anh? - Côhỏi và nhìn vào anh,hai má cô ửng hồngvì lạnh.
- Đã quá muộn rồi- anh buồn bã nói.
Họ tiếp tục đi, mặttrời đang chìm dần xuống,những cái cây trơ trụithả những cái bóng khẳngkhiu trên nền tuyết. Họđi tới một bức tườngbằng đá cũ kĩ, lấplánh băng tuyết và nghetiếng những con bò rốnglên trong chuồng. Khi họtới sát trang trại, Norristhấy dường như ngôi nhànhỏ hơn và tồi tànhơn những gì anh nhớ.Phải chăng những tấm vánche đã quá mục náttrong khi anh chỉ mớirời đây hai tháng trước?Có phải mái hiên lúcnào cũng võng xuống, cáihàng rào luôn luôn nghiêngngả xiêu vẹo như vậy?Họ càng tới gần thìdường như trách nhiệm càngđè nặng hơn trên vaianh và anh càng cảmthấy lo lắng sự đoàntụ này. Anh cảm thấyhối tiếc vì đã kéoRose và cô bé vàoviệc này. Mặc dù anhđã cảnh báo cô rằngcha anh có thể sẽkhông thân thiện, cô vẫnkhông hề thể hiện rangoài sự lo sợ, vẫnbước đi vui vẻ bêncạnh anh, hát ru Meggie.Làm gì có người đànông nào kể cả chalại không yêu quý côgái này chứ? Chắc chắnRose và Meggie sẽ đượcông yêu quý, anh nghĩvậy. Rose sẽ chiếm đượccảm tình của cha nhưcô đã làm với anh.Đây là một chuyến viếngthăm tốt đẹp, mọi ngườisẽ cười nói vui vẻtrong bữa tối. Cô gáiAilen may mắn của tôi.Anh nhìn cô và tinhthần như phấn chấn hơnkhi thấy cô vui vẻ,tin cậy đi bên anh.Họ đi dọc theo phíahàng rào quanh co, thẳngvề hướng ngôi nhà, nơinhư không có vẻ gìlà chào đón hai người.
Họ đi xuyên qua cánhcổng xập xệ tới sântrước. Giữa sân có đốngrơm khô và một cáixe bò cũ nát đặtbên cạnh đống gỗ chưađược chẻ ra làm củi.Anh nghĩ chị em nhàWelliver chắc sẽ thét lêntrước cảnh tượng này. Rồianh tưởng tượng đến cảnhhọ phải đi lại khókhăn qua đống bùn bằngnhững đôi giày xinh xắn.Rose không ngần ngại kéocao váy lên và đitheo Norris băng qua sân.Con lợn nái già bịmấy vị khách quấy nhiễu,kêu khụt khịt rồi đithẳng về phía kho thóc.
Trước khi họ tới đượchiên nhà thì cha Norrismở cửa bước ra. ÔngIsaac Marshall đã không gặpcon trai mình hai thángnhưng ông cũng không cấttiếng chào đón con. Ôngchỉ đứng ở hiên, nhìnlặng lẽ những vị kháchđang tiến đến. Ông mặcmột cái áo khoác đơngiản, cái quần xám ngoétnhư mọi khi nhưng bộquần áo này có vẻrộng hơn so với ngườiông. Đôi mắt ẩn dướicái mũ sùm sụp cũmèm, hốc mắt sâu hơntrước. Ông chỉ thoáng mỉmcười khi thấy con trai.
- Chào mừng anh đãvề nhà - ông nóinhưng không có vẻ gìlà chào mừng cả.
- Cha, con muốn giớithiệu với cha một ngườibạn của con, Rose vàcháu gái cô ấy, Meggie.
Rose tiến về phía trước,mỉm cười. Meggie kêu lênmột tiếng như để chàoông:
- Cháu rất vui khiđược gặp bác, bác Marshall- Rose vui vẻ nói.
Ông Isaac vẫn khoanh tayđứng nguyên tại chỗ, môimím chặt lại. Norris thoángthấy Rose đỏ mặt vàlúc đó anh thấy chưabao giờ ghét cha đếnvậy.
- Rose là một ngườibạn rất tốt - anhnói - Con muốn chagặp cô ấy.
- Cô ta sẽ ởlại đây tối nay à?
- Con hi vọng côấy sẽ ở đây lâuhơn. Rose và Meggie đangcần một chỗ ở trongmột thời gian. Cô ấycó thể dùng tạm cănphòng trên lầu.
- Thế thì phải dọnlại cái giường.
- Cháu sẽ làm điềuấy thưa bác Marshall -Rose nói - Cháu sẽkhông làm phiền bác, cháusẽ làm việc chăm chỉ,không có việc gì làcháu không làm được.
Ông Isaac nhìn đứa trẻrồi gật đầu miễn cưỡng.Ông quay vào nhà vànói:
- Tôi mừng là chúngta vẫn còn đủ súp.
- Anh xin lỗi, Rose.Anh rất xin lỗi!
Họ ngồi bên nhau trongcái kho cỏ khô, Meggiethiu thiu ngủ bên cạnh.Họ nhìn về phía cáiđèn lồng sáng lờ mờchỗ mấy con bò đangtìm ăn phía dưới. Đànlợn đi quanh quẩn trongchuồng, chốc chốc lại kêulên ủn ỉn khi chúngtranh nhau chỗ nằm trongđống rơm. Tối nay, Norristhấy rất thoải mái khiđược ở trang trại, xungquanh toàn tiếng kêu củađàn gia súc hơn làsự im lặng của ngườiđàn ông trong ngôi nhàkia. Ông Isaac chẳng nóichẳng rằng trong suốt bữatối với thịt giăm bông,khoai tây và củ cải,ngoài mấy câu hỏi vềchuyện học hành của Norrisvà có vẻ thờ ơvới câu trả lời. Chỉcó nông trại là hấpdẫn với ông khi ôngnói về cái hàng ràocần phải sửa, lượng cỏkhô cho mùa thu quáít hay mấy tay thợlười biếng. Rose, ngồi đốidiện ông nhưng cô nhưmột người vô hình. Ôngchỉ nhìn đĩa thức ănmà chẳng thèm nhìn cô.
Cô đủ thông minh đểhiểu rằng cô nên imlặng thì hơn.
- Ông ấy luôn nhưvậy - Norris nhìn xuốngmấy con lợn đang tìmăn trong đống rơm -Đáng lẽ anh không nênhi vọng một điều gìkhác, anh không nên đểem phải trải qua việctồi tệ này.
- Em đã rất vuikhi đến đây.
- Thật là một tốithử thách nặng nề vớiem.
- Anh mới là ngườiđáng thương.
Khuôn mặt Rose hiện radưới ánh sáng ấm ápcủa chiếc đèn lồng trongkho thóc. Norris không hềnhìn thấy chiếc váy váhay chiếc khăn quàng củacô; anh chỉ nhìn thấykhuôn mặt, ánh mắt trongsáng đang nhìn anh chămchú.
- Anh đã lớn lêntrong một gia đình khôngmấy hạnh phúc, một nơikhông dành cho những đứatrẻ - Cô nói.
- Không phải lúc nàocũng thế đâu. Anh khôngmuốn em nghĩ rằng anhcó một tuổi thơ dữdội, anh cũng có nhữngngày hạnh phúc nữa.
- Vậy nó thay đổitừ khi nào? Từ khimẹ anh bỏ đi à?
- Đúng vậy, đúng lànhư thế.
- Mọi chuyện thế nào?Thật kinh khủng khi bịai đó bỏ rơi. Thậttồi tệ khi người mìnhyêu thương lại rời bỏmình đi. Nhưng khi họlựa chọn rời bỏ anhthì... - Cô dừng lại,hít một hơi thật sâurồi nhìn về phía cáichuồng - Em thích mùicủa nông trại, của khothóc, mùi của đám giasúc, mùi cỏ khô, thậmchí mùi khó chịu ởđây nữa nhưng chúng rấtđời thường.
Norris nhìn bóng của mấycon lợn túm tụm lạivới nhau kêu lên nhènhẹ. Cuối cùng chúng cũngtìm được cái gì đấyđể ăn trong đống rơm.
- Thế còn em, Rose?Ai đã rời bỏ em?- Norris hỏi.
- Không ai cả.
- Em đã từng kểvề người đã bỏ emcơ mà.
- Em mới là ngườibỏ đi - Cô nóinghẹn ngào - Chính emđã bỏ họ, thật ngungốc. Sau khi Aurnia bỏđi sang Mỹ, em đãđi theo chị ấy. Vìem không thể đợi lúcem lớn lên, không thểngồi một chỗ để quansát thế giới này.
Rose thở dài, nước mắtcô hòa vào giọng nói:
- Em nghĩ em đãlàm tan nát trái timmẹ em.
Anh không cần hỏi, anhbiết mẹ cô đã mấtkhi nhìn cô gục đầuxuống buồn bã. Rồi côbật dậy, cứng cỏi nói:
- Em sẽ không bỏrơi bất kỳ ai nữa.Mãi mãi.
Anh đứng lên, nắm lấytay cô. Cảm giác thậtthân quen. Cứ như haingười đã từng nắm taynhau, từng chia sẻ mọibí mật cho nhau ngaytrong kho thóc tối tămnày.
- Em hiểu tại saobố anh lại lạnh lùngnhư vậy. Ông ấy cóquyền làm thế - Cônói.
Một lúc sau khi Rosevà Meggie đi ngủ, Norrisvà ông Isaac ngồi vớinhau tại bàn ăn, ngọnđèn sáng được đặt giữahọ. Mặc dù Norris chỉdám uống dè sẻn lyrượu táo nhưng ông Isaacthì đã uống cả tối.Norris chưa bao giờ thấyông uống nhiều đến thế.Ông tự rót hết chénnày đến chén khác, tayông run run lúc đóngnắp chai. Đôi mắt ôngđỏ ngầu, lờ đờ hỏiNorris:
- Thế cô ta làgì với anh?
- Con đã nói rồi,là một người bạn.
- Một đứa con gáiá? Anh là ai thếhả tên ẻo lả kia?Anh không thể tìm đượcmột thằng con trai nàođể làm bạn à?
- Bố không ưa côấy vì cái gì? Vìđó là một cô gáià? Hay vì cô ấylà người Ailen?
- Nó có thai à?
Norris nhìn ông Isaac vànhư không tin vào mắtmình nữa. Đây là lờicủa rượu chứ không phảicủa ông ấy.
- Hà, chính anh cũngkhông biết đúng không? -Ông Isaac nói.
- Cha không có quyềnnói Rose như thế. Chakhông hiểu gì về côấy cả.
- Vậy anh biết đượcbao nhiêu về cô ta?
- Con chưa bao giờđộng vào cô ấy nếunhư bố muốn hỏi vềđiều đó.
- Điều đó không cónghĩa là nó không cóthai. Nó lại còn đếncùng một đứa bé nữa.Nếu anh cho nó theo,thì anh sẽ phải chịutrách nhiệm thay cho thằngkhác đấy.
- Con hi vọng Rosesẽ được đón chào ởđây. Và con cũng hivọng dần dần cha sẽchấp nhận cô ấy, thậmchí quý mến cô ấy.Rose là người chăm chỉvà có một trái timcao thượng nhất mà conbiết. Cô ấy xứng đángđược nhận nhiều hơn cảsự chấp nhận của cha.
- Tôi chỉ nghĩ đếnquyền lợi của anh thôi,con trai. Hạnh phúc củaanh. Anh muốn nuôi mộtđứa trẻ không phải làcon của mình sao?
- Chúc cha ngủ ngon- Norris đứng bật dậyđịnh bước ra khỏi phòng.
- Ta chỉ muốn conkhông phải chịu một nỗiđau như ta. Họ sẽlừa con, Norris. Họ chỉtoàn lừa gạt và consẽ không bao giờ nhậnra điều đó khi quámuộn.
Norris dừng lại, như chợthiểu ra điều gì, anhquay lại nhìn cha vànói:
- Có phải cha đangnhắc đến mẹ không?
- Ta đã cố làmcho bà ấy hạnh phúc- ông Isaac uống cạnchén rượu, đặt chiếc chénxuống bàn một cách nặngnề - Ta đã cốhết sức.
- Vậy ư? Sao conkhông hề thấy điều đó.
- Những đứa con thìchẳng bao giờ nhìn thấygì, biết những gì. Córất nhiều điều mà consẽ không bao giờ biếtvề mẹ mình.
- Vậy sao mẹ lạirời bỏ cha?
- Bà ta cũng ruồngbỏ con đấy thôi.
Norris không thể cãi lạiông. Vì đó là mộtsự thật tàn nhẫn. Phải,mẹ đã rời bỏ mình.Và mình sẽ không baogiờ hiểu được tại sao.Anh quay trở lại bànăn, ngồi xuống mệt mỏi.Anh nhìn cha đang tiếptục rót rượu đầy chén.
- Vậy có điều gìmà con không biết vềmẹ? - Norris hỏi.
- Những điều mà talẽ ra nên biết. Nhữngđiều mà ta đã tựhỏi. Tại sao một côgái như thế lại cóthể lấy một người nhưta? Ồ, ta không phảilà một đứa ngốc nghếch.Ta đã sống ở trangtrại này đủ lâu đểbiết được một hạt giốngphải mất chính xác baonhiêu lâu mới nảy mầm.
Ông dừng lại, gục đầuxuống.
- Ta nghĩ bà ấychưa bao giờ yêu ta.
- Vậy cha có yêumẹ không?
Ông Isaac ngước mắt lênnhìn Norris.
- Điều đó thì cógì khác biệt? Nó khôngđủ để giữ bà ấyở lại. Và con cũngkhông làm được điều đó.
Những lời nói đó thậtđau đớn nhưng lại làsự thật, nó khiến chokhông khí giữa hai ngườichùng xuống.
- Cái ngày bà ấybỏ đi, con đang bịốm, con có nhớ không?
- Vâng.
- Đó là căn bệnhsốt phát ban. Cơn sốtrất cao. Chúng ta sợrằng sẽ mất con mãimãi. Bác sĩ Hallowell lạiđang ở Porstmouth, chúng takhông thể gọi ông tatới giúp. Mẹ đã thứctrông con cả đêm hômđó và cả ngày hômsau nữa. Nhưng bệnh củacon vẫn không suy giảm,lúc đó chúng ta đãnghĩ rằng thật sự sẽmất con. Bà ấy đãlàm gì? Con nhớ lúcbà ấy ra đi không?
- Mẹ nói mẹ rấtyêu con và mẹ sẽtrở lại.
- Bà ta cũng nóivới ta như vậy. Rằngcon trai bà xứng đángđược nhận những gì tốtđẹp nhất và bà sẽđi để làm điều đó.Bà ta mặc chiếc váyđẹp nhất rồi ra đivà cũng không bao giờtrở lại. Đêm hôm đó,rồi đêm sau nữa, tavẫn một mình với đứacon còn đang đau ốmvà không biết vợ mìnhđang ở đâu. Bà Comfortđã thay ta đến chămsóc con trong lúc tađi tìm mẹ con. Tấtcả những nơi mà bàấy có thể đến, cảnhững nhà hàng xóm. Ezranói ông ta nhìn thấymẹ con đi về hướngNam, đường Brighton. Người kháclại bảo nhìn thấy bàấy đang trên đường tớiBoston. Ta không thể hiểuđược tại sao bà ấylại đi đến những nơiấy - Ông đột nhiêndừng lại. Sau đó cómột thằng bé đến tìmta với con ngựa củaSophia, trên tay có mộtbức thư.
- Tại sao cha khôngcho con xem bức thưđó?
- Lúc đó con cònquá nhỏ, mới mười mộttuổi.
- Con đã đủ lớnđể hiểu chuyện.
- Đã quá lâu rồi,ta đã đốt nó. Nhưngta có thể nói chocon biết trong đó viếtnhững gì. Con biết tacũng không đọc được chữnên ta đã phải nhờbà Comfort đọc hộ.
Ông Isaac nhìn vào câyđèn nói tiếp:
- Bà ấy nói khôngthể tiếp tục cuộc hônnhân với ta nữa. Bàấy đã gặp một ngườiđàn ông khác và họsẽ sống ở Paris. Hãytiếp tục sống.
- Chắc hẳn phải cònnữa?
- Ghi vậy thôi, concó thể hỏi bà Comfort.
- Mẹ không giải thíchtại sao ư? Không nóithêm điều gì kể cảtên của người đàn ôngđó?
- Ta đã nói rồi,chỉ có thể thôi.
- Không có lời nàonói đến con sao? Mẹchắc hẳn phải nói gìđó chứ?
- Đó là lý dotại sao ta không chocon xem bức thư đó,con trai. Ta đã khôngmuốn con biết - ÔngIsaac nói nhỏ.
Rằng người mẹ của anhkhông hề nhắc đến anh.Norris không thể ngẩng lênnhìn vào mắt cha mình.Thay vào đó, anh cúigằm xuống bàn, nơi haicha con anh đã từngcùng nhau ăn những bữaăn trong im lặng, chỉbiết nghe tiếng gió rítngoài kia, hay tiếng húcủa những con sói đangtranh mồi.
- Tại sao lại làbây giờ? - Norris hỏi- Tại sao cha phảiđợi từng ấy năm trờiđể nói cho con biếtchuyện này?
- Vì cô gái đó- ông Isaac nhìn vềphía cầu thang dẫn tớiphòng Rose đang ngủ trêngác - Cô gái ấykhông rời mắt khỏi con,con trai ạ, con cũngthế. Giờ đây con đãphạm sai lầm, rồi consẽ phải sống với sailầm đó trong suốt quãngđời còn lại mất thôi.
- Tại sao cha luôncho rằng cô ấy làmột sai lầm?
- Một số người đànông không thể thấy đượcđiều ấy kể cả khinó hiện diện ngay trướcmặt họ.
- Chẳng lẽ mẹ cũnglà một sai lầm ư?
- Ta đã từng thuộcvề bà ấy. Ta nhìnmẹ con trưởng thành. Tanhìn thấy người ấy độimột chiếc mũ xinh xắn,ngồi trong nhà thờ, luônthân thiện với ta nhưngcũng luôn hơn ta. Vàrồi một ngày, dường nhưbà ấy bất chợt đểmắt tới ta và quyếtđịnh ta xứng đáng đượcnhư thế.
Ông Isaac vẫn tiếp tụcrót rượu vào chén vànói tiếp:
- Mười một năm sau,bà ấy mắc kẹt trongcái trang trại hôi hámnày, với một cậu béđang ốm. Đương nhiên sẽdễ dàng muốn bỏ chạyđể thoát khỏi cuộc sốngnày và bắt đầu mộtcuộc sống tốt đẹp hơnvới một người đàn ôngkhác - Ông lại nhìnlên phòng Rose phía trênlầu - Con không thểtin những gì họ nói.Ẩn chứa đằng sau khuônmặt xinh đẹp ấy lànhững gì?
- Cha đã hiểu saicô ấy.
- Ta đã đánh giásai mẹ con. Ta chỉmuốn con không bị rơivào tình cảnh đó nhưta.
- Con yêu cô gáiđó. Con sẽ cưới côấy làm vợ.
Isaac cười lớn.
- Ta đã kết hônvì tình yêu và hãyxem chuyện gì đã xảyra nào! - Ông nângcặp kính của mình lên,nhưng tay ông dừng lạigiữa không khí. Ông quaylại và nhìn ra phíacửa.
Có ai đó đang gõcửa.
Hai cha con nhìn nhaumột cách ngạc nhiên. Trờiđã khuya, không thể cóngười hàng xóm nào ghéthăm. Ông Isaac nhăn mặt,cầm theo cái đèn ramở cửa. Gió thổi àoào và cái đèn gầnnhư sắp tắt khi ôngđứng ở cửa, nhìn ngườilạ mặt ở ngoài hiên.
- Ông Marshall? - Mộtngười đàn ông lên tiếng- Con trai ông cóở đây không?
Norris lập tức cảnh giácngay khi nghe giọng nóiđó.
- Ông có việc gìmà tìm con trai tôi?
Ông bỗng loạng choạng lùivề phía sau khi haingười đàn ông xông vàophòng bếp.
- Anh đây rồi -Pratt nói khi thấy Norris.
- Thế này là thếnào? - Ông Isaac hỏi.
Ông nhân viên đội tuầntra đêm Pratt gật đầura hiệu với người đànông đi cùng, rồi anhta lập tức bước rasau lưng Norris để đềphòng anh bỏ chạy.
- Anh sẽ phải đicùng chúng tôi tới Boston.
- Sao các người dámxông vào nhà tôi? ÔngIsaac hét lên - Cácanh là ai?
- Đội tuần tra đêm- Pratt vẫn nhìn Norriskhông chớp mắt - Xengựa đang đợi anh, anhMarshall.
- Các anh bắt contrai tôi đấy à?
- Đáng nhẽ con traiông nên có lời giảithích với ông mới phải.
- Tôi sẽ không đinếu các ông không đưara lời buộc tội chínhđáng.
Người đàn ông đứng saulưng Norris xô anh rấtmạnh khiến anh loạng choạngva vào bàn ăn, chairượu táo rơi xuống sànvỡ toang.
- Dừng lại - ÔngIsaac hét lên và khóc- Tại sao các anhlại làm thế?
- Anh đã bị buộctội giết người - Prattnói - sát hại AgnesPoole, Mary Robinson, Nathaniel Berryvà giờ là ông EbenTate.
- Tate? - Norris rấtngỡ ngàng vì đó làanh rể của Rose -Tôi không hề biết gìvề cái chết của anhta, tôi không giết anhta.
- Chúng tôi đã cóđủ chứng cớ để buộctội anh. Giờ tôi cótrách nhiệm phải giải anhvề Boston để tiến hànhxét xử tại đó.
Pratt ra hiệu cho ngườiđàn ông kia:
- Giải anh ta đi.
Norris bị áp giải raxe ngựa nhưng anh dừnglại ở cửa khi nghetiếng khóc của Rose vàcô gọi tên anh.
Anh quay lại nhìn cô,trông cô rất hoảng sợvà lo lắng.
- Hãy đến tìm bácsĩ Grenville và nói choông ấy biết chuyện gìđã xảy ra - Norriscố nói với Rose trướckhi anh bị kéo rakhỏi cửa trong đêm tối.
Người áp giải bắt anhlên xe và Pratt rahiệu cho lái xe ngựabằng cách gõ mạnh haicái lên mui. Xe chuyểnbánh, chạy thẳng đường từBelmont tới Boston.
- Ngay cả bác sĩGrenville cũng không thể cứunổi anh đâu Norris vìchúng tôi có bằng chứngrõ ràng.
- Bằng chứng nào?
- Anh không đoán nổisao? Một thứ trong phòngcủa anh.
Norris lắc đầu với vẻbàng hoàng và ngỡ ngàng:
- Tôi không hiểu ôngđang nói tới cái gì.
- Cái bình, anh Marshall.Tôi rất bất ngờ khithấy anh lại có mộtthứ như thế.
Một nhân viên khác củađội tuần tra đêm ngồiđối diện họ trong xecứ nhìn Norris và lẩmbẩm: “Mày là một thằngcon hoang bệnh hoạn."
- Không phải ngày nàongười ta cũng tìm thấymột mặt người trong mộtcái bình rượu Whiskey -Pratt nói - Và trongtrường hợp này thì chảcòn nghi ngờ gì nữa,chúng tôi cũng đã tìmthấy mặt nạ của anhvẫn còn dính đầy máu.Chơi một trò chơi mạohiểm với chúng tôi đúngkhông. Miêu tả lại đúngcái mặt nạ mà chínhanh đã đeo?
Cái mặt nạ của TửThần Khu Tây, giấu trongphòng mình ư?
- Tôi nghĩ đó làcái giá treo cổ dànhcho anh đấy - Prattnói.
Một nhân viên đội tuầntra đêm khác nghe thếliền cười thầm như thểhắn ta rất mong chờđược chứng kiến cảnh treocổ và coi đó nhưmột trò tiêu khiển hayho để làm nóng lêncái không khí lạnh lẽo,buồn chán của mùa đông.
- Và khi đó thìmấy ông bạn bác sĩcủa cậu có thể thửlàm vài việc với cậuđấy - ông ta thêmvào.
Dù trong xe hơi tốinhưng Norris vẫn thấy ngườiđàn ông để tay lênngực ra hiệu cho ngườikia không cần giải thíchgì thêm. Những xác chếtvẫn chưa được sáng tỏ,tiếp tục vòng luẩn quẩnvà bị mổ xẻ. Chúngbị bọn đào trộm xácđào lên khỏi mồ mảtrong đêm tối. Nhưng nhữngthi thể của tội phạmthì được đưa thẳng lênbàn khám nghiệm tử thitheo đúng luật định 1a6a . Vớitội ác của mình, họsẽ phải trả giá khôngchỉ bằng cả cuộc đờimà bằng cả cái chết.Mỗi tên tội phạm khiđứng trước giá treo cổđều hiểu rằng việc hànhhình không phải là sựnhục nhã cuối cùng màchính là lưỡi dao mổxẻ sau đó.
Norris nghĩ đến Paddy già,một tử thi đã bịanh mở lồng ngực, anhđã cầm trên tay tráitim vẫn đang rỉ máucủa ông ta. Vậy aisẽ cầm trái tim củaNorris? Ai sẽ đeo cáitạp dề dính đầy máucủa anh khi nội tạngcủa anh bị vứt vàoxô?
Nhìn qua cửa sổ xengựa, Norris thấy những cánhđồng dưới ánh trăng giốngnhư ở dọc đường Belmontmà anh từng qua lúctới Boston. Đây có lẽsẽ là lần cuối cùnganh nhìn thấy những cánhđồng ấy, nhìn thấy quêhương nơi anh sống lúcthơ ấu, nơi anh đãluôn muốn từ bỏ. Anhthật ngốc khi đã nghĩnhư thế và có khiđây là một sự trừngphạt với anh.
Con đường dẫn họ đivề phía đông từ Belmont.Sau những cánh đồng lànhững ngôi làng đưa họgần đến Boston. Giờ anhcó thể nhìn thấy dòngsông Charles lấp lánh dướiánh trăng. Anh nhớ đếncái đêm anh đi dọcđường đê và phía bênkia là nhà tù. Lúcđó, anh đã nghĩ mìnhthật may mắn so vớinhững tâm hồn bất hạnhđằng sau song sắt kia.Nhung giờ anh lại làngười bất hạnh như thế,và sự giải thoát duynhất của anh là làmmột người bị treo cổ.
Chiếc xe ngựa tiếp tụclăn bánh trên cầu TâyBoston. Norris hiểu rằng chuyếnđi sắp kết thúc. Saukhi qua cầu là mộtđoạn đường ngắn qua phốCambridge rồi đi thẳng vềhướng nam là nhà tùtrong thành phố. Tử thầnKhu Tây cuối cùng cũngbị bắt. Người đồng sựcủa Pratt nở nụ cườichiến thắng, răng ông tasáng lóa trong đêm tối.
- Họ! Họ, đằng kia- người lái xe kêulên và xe ngựa bỗngdừng lại.
- Chuyện gì thế -Pratt nhìn ra cửa sổthấy xe vẫn đứng trêncầu - Sao tự dưngchúng ta lại dừng lại?- Hắn hỏi phu xe.
- Ở đây bị tắcđường, thưa ông Pratt.
Pratt mở cửa, nhảy rakhỏi xe:
- Mẹ kiếp! Họ khôngkéo con ngựa ra khỏichỗ này hay sao?
- Họ đang cố làmthế thưa ông nhưng conngựa không dậy được nữa.
- Đáng nhẽ họ nêntống con ngựa đó chobọn buôn thịt ngựa rồi.Con súc vật chết tiệtđó đang làm tắc hếtcả đường.
Qua cửa sổ xe, Norristhấy thành cầu, phía dướilà sông Charles. Anh nghĩđến nước sông lạnh lẽođen ngòm và đây đúnglà cái mồ tồi tệnhất.
- Nếu cứ thế này,chúng ta phải quay lại,đi sang cầu Canal.
- Nhìn kìa, có mộtchiếc xe ngựa. Họ sẽthay con ngựa nhỏ đótrong vài phút nữa thôi.
Bây giờ mình không cònlựa chọn nào khác.
Pratt mở cửa xe địnhleo vào. Ngay lúc đó,Norris nhảy ra ngoài vàngã nhào xuống.
Bị đập lưng vào cửa,Pratt ngã sõng soài xuốngđất. Hắn không kịp phảnứng gì. Cả đám đicùng hắn cũng ngỡ ngàng,rồi vội nhảy ra ngoàixe.
Norris nhìn thoáng qua cảnhtượng xung quanh: con ngựachết nằm ngay trước mũixe đã chở quá tải.Một hàng dài các xenối đuôi nhau chờ đợitrên cầu. Nước sông Charlesđược ánh trăng che phủbề mặt che đi lànnước đục ngầu phía dưới.Anh không hề do dự.Chả còn gì nữa cả,Norris nghĩ khi anh trèolên thành cầu. Hoặc mìnhtìm thấy cơ hội hoặcmình phải từ bỏ mọihy vọng của cuộc đời.Điều này là vì em,Rose!
- Bắt lấy hắn! Khôngđược để hắn nhảy xuống!
Norris đã rơi xuống. Xuyênqua bóng tối, qua thờigian, hướng về tương laivô định giống như mặtnước mà anh đang laoxuống. Anh chỉ biết mộtcuộc chiến mới chỉ bắtđầu. Trong khoảnh khắc trướckhi anh chạm nước, anhđã tự chuẩn bị chomình tâm lý như mộtngười lính chuẩn bị ratrận.
Việc bị rơi xuống nướcsông lạnh lẽo như mộtcái tát tàn ác đểđón chào một cuộc sốngmới. Đầu anh chúc xuốngrất sâu trong làn nướcđen ngòm, rất khó đểcó thể ngoi lên. Anhquẫy đạp và mất phươnghướng. Rỗi bỗng dưng anhnhìn thấy ánh sáng yếuớt của ánh trăng phíatrên và cố gắng vùngvẫy để đến gần nócho đến khi đầu anhngoi lên được trên mặtnước. Ngay lúc đó, anhnghe tiếng quát tháo:
- Hắn đâu rồi? Cónhìn thấy hắn không?
- Gọi cho đội đi!Tôi muốn lùng sục khắpdọc bờ sông!
- Cả hai bên bờạ?
- Chứ còn gì nữa,đồ ngu! Cả hai bờ!
Norris ngụp xuống làn nướclạnh cóng và để dòngnước cuốn mình đi. Anhbiết không thể bơi ngượcdòng chảy vì thế anhcứ trôi theo dòng nước.Nó cuốn anh ngược vềLechmere Point, qua Khu Tây,hướng về phía đông, thẳnghướng cảng.
Trôi thẳng về phía nhữngbến tàu.
Họ vẫn phải đibộ hai dặm nữa, nhưngtrời hôm nay rất trongvà xanh, những lớp tuyếtđã đóng thành băng lấplánh như thủy tinh dướiánh nắng của trời chiều.Khi họ rảo bước trênđường, với Meggie bé nhỏtrong vòng tay của Rose,Norris chỉ trỏ giới thiệuhết những mảnh đất thuộcsở hữu của những ngườihàng xóm. Anh giới thiệucô với tất thảy họvà bọn họ cũng rấtyêu mến cô. Ngôi nhàọp ẹp ở đằng kialà của lão già EzraHutchinson, vợ ông ta đãchết vì bệnh sốt phátban hai năm trước, nhữngcon bò ở mảnh đấtkế bên thuộc quyền sởhữu của bà góa HeppyComfort, người đang để mắtđến Ezra. Ngôi nhà giảndị ở bên kia đườnglà của ông bà Hallowell,một cặp vợ chồng hiếmmuộn, những người đã rấttốt với anh nhiều nămqua, họ luôn đón chàoanh tới nhà chơi nhưthể anh là con ruộtcủa họ vậy. Bác sĩHallowell đã mở cửa thưviện của ông cho Norrismà năm ngoái đã viếtmột bức thư đầy lờikhen ngợi giới thiệu anhtới đại học Y khoa.Rose đón nhận những thôngtin này một cách hàohứng, thậm chí cả nhữngtin giật gân tẻ nhạtvề con bê với cáichân khập khiễng của bàHeppy và bộ sưu tậplập dị những cuốn thánhca từ Đức của bácsĩ Hallowell. Khi họ gầntới trang trại Marshall, nhữngcâu hỏi của cô càngnhanh hơn, dồn dập hơn,như thể cô rất háohức muốn biết chi tiếtvề cuộc sống của anhtrước khi họ tới nơi.Khi họ trèo lên condốc, trang trại đã ẩnhiện ở phía chân trời,cô dừng lại để quansát, tay cô che phíatrên mắt để tránh nhữngtia nắng gắt gao.
- Nó không có gìnhiều để mà nhìn ngắmcả - Anh thú nhận.
- Nhưng chính nó lànơi anh đã lớn lên.
- Ừ, đúng thế. Nhưngcó lúc anh chỉ mongđược thoát khỏi nó.
- Em sẽ không phảnđối nếu sống ở đâymãi mãi - Meggie cựaquậy tỉnh giấc trong cánhtay cô, khuôn mặt rạngrỡ biểu lộ sự vuithích. Rose cười với côcháu gái và nói -Dì sẽ hạnh phúc khiđược ở trong một trangtrại.
Anh cười lớn.
- Đó là những gìanh thích ở em, Rose.Anh nghĩ em có thểhạnh phúc ở bất cứnơi nào.
- Không phải là ởbất cứ nơi nào cũngđược.
- Trước khi em nóiđó là những người emsống cùng, em cần phảigặp cha anh.
- Em sợ việc đó.Cái cách anh kể vềông ấy.
- Đó là một ngườiđàn ông khắc nghiệt, emcần biết rằng đôi lúcđiều đó đi quá xa.
- Bởi vì ông ấybị mẹ anh bỏ rơiư?
- Bà ruồng bỏ ông.Bà ruồng bỏ cả haicha con anh. Ông ấykhông bao giờ tha thứcho bà.
- Còn anh? - Côhỏi và nhìn vào anh,hai má cô ửng hồngvì lạnh.
- Đã quá muộn rồi- anh buồn bã nói.
Họ tiếp tục đi, mặttrời đang chìm dần xuống,những cái cây trơ trụithả những cái bóng khẳngkhiu trên nền tuyết. Họđi tới một bức tườngbằng đá cũ kĩ, lấplánh băng tuyết và nghetiếng những con bò rốnglên trong chuồng. Khi họtới sát trang trại, Norristhấy dường như ngôi nhànhỏ hơn và tồi tànhơn những gì anh nhớ.Phải chăng những tấm vánche đã quá mục náttrong khi anh chỉ mớirời đây hai tháng trước?Có phải mái hiên lúcnào cũng võng xuống, cáihàng rào luôn luôn nghiêngngả xiêu vẹo như vậy?Họ càng tới gần thìdường như trách nhiệm càngđè nặng hơn trên vaianh và anh càng cảmthấy lo lắng sự đoàntụ này. Anh cảm thấyhối tiếc vì đã kéoRose và cô bé vàoviệc này. Mặc dù anhđã cảnh báo cô rằngcha anh có thể sẽkhông thân thiện, cô vẫnkhông hề thể hiện rangoài sự lo sợ, vẫnbước đi vui vẻ bêncạnh anh, hát ru Meggie.Làm gì có người đànông nào kể cả chalại không yêu quý côgái này chứ? Chắc chắnRose và Meggie sẽ đượcông yêu quý, anh nghĩvậy. Rose sẽ chiếm đượccảm tình của cha nhưcô đã làm với anh.Đây là một chuyến viếngthăm tốt đẹp, mọi ngườisẽ cười nói vui vẻtrong bữa tối. Cô gáiAilen may mắn của tôi.Anh nhìn cô và tinhthần như phấn chấn hơnkhi thấy cô vui vẻ,tin cậy đi bên anh.Họ đi dọc theo phíahàng rào quanh co, thẳngvề hướng ngôi nhà, nơinhư không có vẻ gìlà chào đón hai người.
Họ đi xuyên qua cánhcổng xập xệ tới sântrước. Giữa sân có đốngrơm khô và một cáixe bò cũ nát đặtbên cạnh đống gỗ chưađược chẻ ra làm củi.Anh nghĩ chị em nhàWelliver chắc sẽ thét lêntrước cảnh tượng này. Rồianh tưởng tượng đến cảnhhọ phải đi lại khókhăn qua đống bùn bằngnhững đôi giày xinh xắn.Rose không ngần ngại kéocao váy lên và đitheo Norris băng qua sân.Con lợn nái già bịmấy vị khách quấy nhiễu,kêu khụt khịt rồi đithẳng về phía kho thóc.
Trước khi họ tới đượchiên nhà thì cha Norrismở cửa bước ra. ÔngIsaac Marshall đã không gặpcon trai mình hai thángnhưng ông cũng không cấttiếng chào đón con. Ôngchỉ đứng ở hiên, nhìnlặng lẽ những vị kháchđang tiến đến. Ông mặcmột cái áo khoác đơngiản, cái quần xám ngoétnhư mọi khi nhưng bộquần áo này có vẻrộng hơn so với ngườiông. Đôi mắt ẩn dướicái mũ sùm sụp cũmèm, hốc mắt sâu hơntrước. Ông chỉ thoáng mỉmcười khi thấy con trai.
- Chào mừng anh đãvề nhà - ông nóinhưng không có vẻ gìlà chào mừng cả.
- Cha, con muốn giớithiệu với cha một ngườibạn của con, Rose vàcháu gái cô ấy, Meggie.
Rose tiến về phía trước,mỉm cười. Meggie kêu lênmột tiếng như để chàoông:
- Cháu rất vui khiđược gặp bác, bác Marshall- Rose vui vẻ nói.
Ông Isaac vẫn khoanh tayđứng nguyên tại chỗ, môimím chặt lại. Norris thoángthấy Rose đỏ mặt vàlúc đó anh thấy chưabao giờ ghét cha đếnvậy.
- Rose là một ngườibạn rất tốt - anhnói - Con muốn chagặp cô ấy.
- Cô ta sẽ ởlại đây tối nay à?
- Con hi vọng côấy sẽ ở đây lâuhơn. Rose và Meggie đangcần một chỗ ở trongmột thời gian. Cô ấycó thể dùng tạm cănphòng trên lầu.
- Thế thì phải dọnlại cái giường.
- Cháu sẽ làm điềuấy thưa bác Marshall -Rose nói - Cháu sẽkhông làm phiền bác, cháusẽ làm việc chăm chỉ,không có việc gì làcháu không làm được.
Ông Isaac nhìn đứa trẻrồi gật đầu miễn cưỡng.Ông quay vào nhà vànói:
- Tôi mừng là chúngta vẫn còn đủ súp.
- Anh xin lỗi, Rose.Anh rất xin lỗi!
Họ ngồi bên nhau trongcái kho cỏ khô, Meggiethiu thiu ngủ bên cạnh.Họ nhìn về phía cáiđèn lồng sáng lờ mờchỗ mấy con bò đangtìm ăn phía dưới. Đànlợn đi quanh quẩn trongchuồng, chốc chốc lại kêulên ủn ỉn khi chúngtranh nhau chỗ nằm trongđống rơm. Tối nay, Norristhấy rất thoải mái khiđược ở trang trại, xungquanh toàn tiếng kêu củađàn gia súc hơn làsự im lặng của ngườiđàn ông trong ngôi nhàkia. Ông Isaac chẳng nóichẳng rằng trong suốt bữatối với thịt giăm bông,khoai tây và củ cải,ngoài mấy câu hỏi vềchuyện học hành của Norrisvà có vẻ thờ ơvới câu trả lời. Chỉcó nông trại là hấpdẫn với ông khi ôngnói về cái hàng ràocần phải sửa, lượng cỏkhô cho mùa thu quáít hay mấy tay thợlười biếng. Rose, ngồi đốidiện ông nhưng cô nhưmột người vô hình. Ôngchỉ nhìn đĩa thức ănmà chẳng thèm nhìn cô.
Cô đủ thông minh đểhiểu rằng cô nên imlặng thì hơn.
- Ông ấy luôn nhưvậy - Norris nhìn xuốngmấy con lợn đang tìmăn trong đống rơm -Đáng lẽ anh không nênhi vọng một điều gìkhác, anh không nên đểem phải trải qua việctồi tệ này.
- Em đã rất vuikhi đến đây.
- Thật là một tốithử thách nặng nề vớiem.
- Anh mới là ngườiđáng thương.
Khuôn mặt Rose hiện radưới ánh sáng ấm ápcủa chiếc đèn lồng trongkho thóc. Norris không hềnhìn thấy chiếc váy váhay chiếc khăn quàng củacô; anh chỉ nhìn thấykhuôn mặt, ánh mắt trongsáng đang nhìn anh chămchú.
- Anh đã lớn lêntrong một gia đình khôngmấy hạnh phúc, một nơikhông dành cho những đứatrẻ - Cô nói.
- Không phải lúc nàocũng thế đâu. Anh khôngmuốn em nghĩ rằng anhcó một tuổi thơ dữdội, anh cũng có nhữngngày hạnh phúc nữa.
- Vậy nó thay đổitừ khi nào? Từ khimẹ anh bỏ đi à?
- Đúng vậy, đúng lànhư thế.
- Mọi chuyện thế nào?Thật kinh khủng khi bịai đó bỏ rơi. Thậttồi tệ khi người mìnhyêu thương lại rời bỏmình đi. Nhưng khi họlựa chọn rời bỏ anhthì... - Cô dừng lại,hít một hơi thật sâurồi nhìn về phía cáichuồng - Em thích mùicủa nông trại, của khothóc, mùi của đám giasúc, mùi cỏ khô, thậmchí mùi khó chịu ởđây nữa nhưng chúng rấtđời thường.
Norris nhìn bóng của mấycon lợn túm tụm lạivới nhau kêu lên nhènhẹ. Cuối cùng chúng cũngtìm được cái gì đấyđể ăn trong đống rơm.
- Thế còn em, Rose?Ai đã rời bỏ em?- Norris hỏi.
- Không ai cả.
- Em đã từng kểvề người đã bỏ emcơ mà.
- Em mới là ngườibỏ đi - Cô nóinghẹn ngào - Chính emđã bỏ họ, thật ngungốc. Sau khi Aurnia bỏđi sang Mỹ, em đãđi theo chị ấy. Vìem không thể đợi lúcem lớn lên, không thểngồi một chỗ để quansát thế giới này.
Rose thở dài, nước mắtcô hòa vào giọng nói:
- Em nghĩ em đãlàm tan nát trái timmẹ em.
Anh không cần hỏi, anhbiết mẹ cô đã mấtkhi nhìn cô gục đầuxuống buồn bã. Rồi côbật dậy, cứng cỏi nói:
- Em sẽ không bỏrơi bất kỳ ai nữa.Mãi mãi.
Anh đứng lên, nắm lấytay cô. Cảm giác thậtthân quen. Cứ như haingười đã từng nắm taynhau, từng chia sẻ mọibí mật cho nhau ngaytrong kho thóc tối tămnày.
- Em hiểu tại saobố anh lại lạnh lùngnhư vậy. Ông ấy cóquyền làm thế - Cônói.
Một lúc sau khi Rosevà Meggie đi ngủ, Norrisvà ông Isaac ngồi vớinhau tại bàn ăn, ngọnđèn sáng được đặt giữahọ. Mặc dù Norris chỉdám uống dè sẻn lyrượu táo nhưng ông Isaacthì đã uống cả tối.Norris chưa bao giờ thấyông uống nhiều đến thế.Ông tự rót hết chénnày đến chén khác, tayông run run lúc đóngnắp chai. Đôi mắt ôngđỏ ngầu, lờ đờ hỏiNorris:
- Thế cô ta làgì với anh?
- Con đã nói rồi,là một người bạn.
- Một đứa con gáiá? Anh là ai thếhả tên ẻo lả kia?Anh không thể tìm đượcmột thằng con trai nàođể làm bạn à?
- Bố không ưa côấy vì cái gì? Vìđó là một cô gáià? Hay vì cô ấylà người Ailen?
- Nó có thai à?
Norris nhìn ông Isaac vànhư không tin vào mắtmình nữa. Đây là lờicủa rượu chứ không phảicủa ông ấy.
- Hà, chính anh cũngkhông biết đúng không? -Ông Isaac nói.
- Cha không có quyềnnói Rose như thế. Chakhông hiểu gì về côấy cả.
- Vậy anh biết đượcbao nhiêu về cô ta?
- Con chưa bao giờđộng vào cô ấy nếunhư bố muốn hỏi vềđiều đó.
- Điều đó không cónghĩa là nó không cóthai. Nó lại còn đếncùng một đứa bé nữa.Nếu anh cho nó theo,thì anh sẽ phải chịutrách nhiệm thay cho thằngkhác đấy.
- Con hi vọng Rosesẽ được đón chào ởđây. Và con cũng hivọng dần dần cha sẽchấp nhận cô ấy, thậmchí quý mến cô ấy.Rose là người chăm chỉvà có một trái timcao thượng nhất mà conbiết. Cô ấy xứng đángđược nhận nhiều hơn cảsự chấp nhận của cha.
- Tôi chỉ nghĩ đếnquyền lợi của anh thôi,con trai. Hạnh phúc củaanh. Anh muốn nuôi mộtđứa trẻ không phải làcon của mình sao?
- Chúc cha ngủ ngon- Norris đứng bật dậyđịnh bước ra khỏi phòng.
- Ta chỉ muốn conkhông phải chịu một nỗiđau như ta. Họ sẽlừa con, Norris. Họ chỉtoàn lừa gạt và consẽ không bao giờ nhậnra điều đó khi quámuộn.
Norris dừng lại, như chợthiểu ra điều gì, anhquay lại nhìn cha vànói:
- Có phải cha đangnhắc đến mẹ không?
- Ta đã cố làmcho bà ấy hạnh phúc- ông Isaac uống cạnchén rượu, đặt chiếc chénxuống bàn một cách nặngnề - Ta đã cốhết sức.
- Vậy ư? Sao conkhông hề thấy điều đó.
- Những đứa con thìchẳng bao giờ nhìn thấygì, biết những gì. Córất nhiều điều mà consẽ không bao giờ biếtvề mẹ mình.
- Vậy sao mẹ lạirời bỏ cha?
- Bà ta cũng ruồngbỏ con đấy thôi.
Norris không thể cãi lạiông. Vì đó là mộtsự thật tàn nhẫn. Phải,mẹ đã rời bỏ mình.Và mình sẽ không baogiờ hiểu được tại sao.Anh quay trở lại bànăn, ngồi xuống mệt mỏi.Anh nhìn cha đang tiếptục rót rượu đầy chén.
- Vậy có điều gìmà con không biết vềmẹ? - Norris hỏi.
- Những điều mà talẽ ra nên biết. Nhữngđiều mà ta đã tựhỏi. Tại sao một côgái như thế lại cóthể lấy một người nhưta? Ồ, ta không phảilà một đứa ngốc nghếch.Ta đã sống ở trangtrại này đủ lâu đểbiết được một hạt giốngphải mất chính xác baonhiêu lâu mới nảy mầm.
Ông dừng lại, gục đầuxuống.
- Ta nghĩ bà ấychưa bao giờ yêu ta.
- Vậy cha có yêumẹ không?
Ông Isaac ngước mắt lênnhìn Norris.
- Điều đó thì cógì khác biệt? Nó khôngđủ để giữ bà ấyở lại. Và con cũngkhông làm được điều đó.
Những lời nói đó thậtđau đớn nhưng lại làsự thật, nó khiến chokhông khí giữa hai ngườichùng xuống.
- Cái ngày bà ấybỏ đi, con đang bịốm, con có nhớ không?
- Vâng.
- Đó là căn bệnhsốt phát ban. Cơn sốtrất cao. Chúng ta sợrằng sẽ mất con mãimãi. Bác sĩ Hallowell lạiđang ở Porstmouth, chúng takhông thể gọi ông tatới giúp. Mẹ đã thứctrông con cả đêm hômđó và cả ngày hômsau nữa. Nhưng bệnh củacon vẫn không suy giảm,lúc đó chúng ta đãnghĩ rằng thật sự sẽmất con. Bà ấy đãlàm gì? Con nhớ lúcbà ấy ra đi không?
- Mẹ nói mẹ rấtyêu con và mẹ sẽtrở lại.
- Bà ta cũng nóivới ta như vậy. Rằngcon trai bà xứng đángđược nhận những gì tốtđẹp nhất và bà sẽđi để làm điều đó.Bà ta mặc chiếc váyđẹp nhất rồi ra đivà cũng không bao giờtrở lại. Đêm hôm đó,rồi đêm sau nữa, tavẫn một mình với đứacon còn đang đau ốmvà không biết vợ mìnhđang ở đâu. Bà Comfortđã thay ta đến chămsóc con trong lúc tađi tìm mẹ con. Tấtcả những nơi mà bàấy có thể đến, cảnhững nhà hàng xóm. Ezranói ông ta nhìn thấymẹ con đi về hướngNam, đường Brighton. Người kháclại bảo nhìn thấy bàấy đang trên đường tớiBoston. Ta không thể hiểuđược tại sao bà ấylại đi đến những nơiấy - Ông đột nhiêndừng lại. Sau đó cómột thằng bé đến tìmta với con ngựa củaSophia, trên tay có mộtbức thư.
- Tại sao cha khôngcho con xem bức thưđó?
- Lúc đó con cònquá nhỏ, mới mười mộttuổi.
- Con đã đủ lớnđể hiểu chuyện.
- Đã quá lâu rồi,ta đã đốt nó. Nhưngta có thể nói chocon biết trong đó viếtnhững gì. Con biết tacũng không đọc được chữnên ta đã phải nhờbà Comfort đọc hộ.
Ông Isaac nhìn vào câyđèn nói tiếp:
- Bà ấy nói khôngthể tiếp tục cuộc hônnhân với ta nữa. Bàấy đã gặp một ngườiđàn ông khác và họsẽ sống ở Paris. Hãytiếp tục sống.
- Chắc hẳn phải cònnữa?
- Ghi vậy thôi, concó thể hỏi bà Comfort.
- Mẹ không giải thíchtại sao ư? Không nóithêm điều gì kể cảtên của người đàn ôngđó?
- Ta đã nói rồi,chỉ có thể thôi.
- Không có lời nàonói đến con sao? Mẹchắc hẳn phải nói gìđó chứ?
- Đó là lý dotại sao ta không chocon xem bức thư đó,con trai. Ta đã khôngmuốn con biết - ÔngIsaac nói nhỏ.
Rằng người mẹ của anhkhông hề nhắc đến anh.Norris không thể ngẩng lênnhìn vào mắt cha mình.Thay vào đó, anh cúigằm xuống bàn, nơi haicha con anh đã từngcùng nhau ăn những bữaăn trong im lặng, chỉbiết nghe tiếng gió rítngoài kia, hay tiếng húcủa những con sói đangtranh mồi.
- Tại sao lại làbây giờ? - Norris hỏi- Tại sao cha phảiđợi từng ấy năm trờiđể nói cho con biếtchuyện này?
- Vì cô gái đó- ông Isaac nhìn vềphía cầu thang dẫn tớiphòng Rose đang ngủ trêngác - Cô gái ấykhông rời mắt khỏi con,con trai ạ, con cũngthế. Giờ đây con đãphạm sai lầm, rồi consẽ phải sống với sailầm đó trong suốt quãngđời còn lại mất thôi.
- Tại sao cha luôncho rằng cô ấy làmột sai lầm?
- Một số người đànông không thể thấy đượcđiều ấy kể cả khinó hiện diện ngay trướcmặt họ.
- Chẳng lẽ mẹ cũnglà một sai lầm ư?
- Ta đã từng thuộcvề bà ấy. Ta nhìnmẹ con trưởng thành. Tanhìn thấy người ấy độimột chiếc mũ xinh xắn,ngồi trong nhà thờ, luônthân thiện với ta nhưngcũng luôn hơn ta. Vàrồi một ngày, dường nhưbà ấy bất chợt đểmắt tới ta và quyếtđịnh ta xứng đáng đượcnhư thế.
Ông Isaac vẫn tiếp tụcrót rượu vào chén vànói tiếp:
- Mười một năm sau,bà ấy mắc kẹt trongcái trang trại hôi hámnày, với một cậu béđang ốm. Đương nhiên sẽdễ dàng muốn bỏ chạyđể thoát khỏi cuộc sốngnày và bắt đầu mộtcuộc sống tốt đẹp hơnvới một người đàn ôngkhác - Ông lại nhìnlên phòng Rose phía trênlầu - Con không thểtin những gì họ nói.Ẩn chứa đằng sau khuônmặt xinh đẹp ấy lànhững gì?
- Cha đã hiểu saicô ấy.
- Ta đã đánh giásai mẹ con. Ta chỉmuốn con không bị rơivào tình cảnh đó nhưta.
- Con yêu cô gáiđó. Con sẽ cưới côấy làm vợ.
Isaac cười lớn.
- Ta đã kết hônvì tình yêu và hãyxem chuyện gì đã xảyra nào! - Ông nângcặp kính của mình lên,nhưng tay ông dừng lạigiữa không khí. Ông quaylại và nhìn ra phíacửa.
Có ai đó đang gõcửa.
Hai cha con nhìn nhaumột cách ngạc nhiên. Trờiđã khuya, không thể cóngười hàng xóm nào ghéthăm. Ông Isaac nhăn mặt,cầm theo cái đèn ramở cửa. Gió thổi àoào và cái đèn gầnnhư sắp tắt khi ôngđứng ở cửa, nhìn ngườilạ mặt ở ngoài hiên.
- Ông Marshall? - Mộtngười đàn ông lên tiếng- Con trai ông cóở đây không?
Norris lập tức cảnh giácngay khi nghe giọng nóiđó.
- Ông có việc gìmà tìm con trai tôi?
Ông bỗng loạng choạng lùivề phía sau khi haingười đàn ông xông vàophòng bếp.
- Anh đây rồi -Pratt nói khi thấy Norris.
- Thế này là thếnào? - Ông Isaac hỏi.
Ông nhân viên đội tuầntra đêm Pratt gật đầura hiệu với người đànông đi cùng, rồi anhta lập tức bước rasau lưng Norris để đềphòng anh bỏ chạy.
- Anh sẽ phải đicùng chúng tôi tới Boston.
- Sao các người dámxông vào nhà tôi? ÔngIsaac hét lên - Cácanh là ai?
- Đội tuần tra đêm- Pratt vẫn nhìn Norriskhông chớp mắt - Xengựa đang đợi anh, anhMarshall.
- Các anh bắt contrai tôi đấy à?
- Đáng nhẽ con traiông nên có lời giảithích với ông mới phải.
- Tôi sẽ không đinếu các ông không đưara lời buộc tội chínhđáng.
Người đàn ông đứng saulưng Norris xô anh rấtmạnh khiến anh loạng choạngva vào bàn ăn, chairượu táo rơi xuống sànvỡ toang.
- Dừng lại - ÔngIsaac hét lên và khóc- Tại sao các anhlại làm thế?
- Anh đã bị buộctội giết người - Prattnói - sát hại AgnesPoole, Mary Robinson, Nathaniel Berryvà giờ là ông EbenTate.
- Tate? - Norris rấtngỡ ngàng vì đó làanh rể của Rose -Tôi không hề biết gìvề cái chết của anhta, tôi không giết anhta.
- Chúng tôi đã cóđủ chứng cớ để buộctội anh. Giờ tôi cótrách nhiệm phải giải anhvề Boston để tiến hànhxét xử tại đó.
Pratt ra hiệu cho ngườiđàn ông kia:
- Giải anh ta đi.
Norris bị áp giải raxe ngựa nhưng anh dừnglại ở cửa khi nghetiếng khóc của Rose vàcô gọi tên anh.
Anh quay lại nhìn cô,trông cô rất hoảng sợvà lo lắng.
- Hãy đến tìm bácsĩ Grenville và nói choông ấy biết chuyện gìđã xảy ra - Norriscố nói với Rose trướckhi anh bị kéo rakhỏi cửa trong đêm tối.
Người áp giải bắt anhlên xe và Pratt rahiệu cho lái xe ngựabằng cách gõ mạnh haicái lên mui. Xe chuyểnbánh, chạy thẳng đường từBelmont tới Boston.
- Ngay cả bác sĩGrenville cũng không thể cứunổi anh đâu Norris vìchúng tôi có bằng chứngrõ ràng.
- Bằng chứng nào?
- Anh không đoán nổisao? Một thứ trong phòngcủa anh.
Norris lắc đầu với vẻbàng hoàng và ngỡ ngàng:
- Tôi không hiểu ôngđang nói tới cái gì.
- Cái bình, anh Marshall.Tôi rất bất ngờ khithấy anh lại có mộtthứ như thế.
Một nhân viên khác củađội tuần tra đêm ngồiđối diện họ trong xecứ nhìn Norris và lẩmbẩm: “Mày là một thằngcon hoang bệnh hoạn."
- Không phải ngày nàongười ta cũng tìm thấymột mặt người trong mộtcái bình rượu Whiskey -Pratt nói - Và trongtrường hợp này thì chảcòn nghi ngờ gì nữa,chúng tôi cũng đã tìmthấy mặt nạ của anhvẫn còn dính đầy máu.Chơi một trò chơi mạohiểm với chúng tôi đúngkhông. Miêu tả lại đúngcái mặt nạ mà chínhanh đã đeo?
Cái mặt nạ của TửThần Khu Tây, giấu trongphòng mình ư?
- Tôi nghĩ đó làcái giá treo cổ dànhcho anh đấy - Prattnói.
Một nhân viên đội tuầntra đêm khác nghe thếliền cười thầm như thểhắn ta rất mong chờđược chứng kiến cảnh treocổ và coi đó nhưmột trò tiêu khiển hayho để làm nóng lêncái không khí lạnh lẽo,buồn chán của mùa đông.
- Và khi đó thìmấy ông bạn bác sĩcủa cậu có thể thửlàm vài việc với cậuđấy - ông ta thêmvào.
Dù trong xe hơi tốinhưng Norris vẫn thấy ngườiđàn ông để tay lênngực ra hiệu cho ngườikia không cần giải thíchgì thêm. Những xác chếtvẫn chưa được sáng tỏ,tiếp tục vòng luẩn quẩnvà bị mổ xẻ. Chúngbị bọn đào trộm xácđào lên khỏi mồ mảtrong đêm tối. Nhưng nhữngthi thể của tội phạmthì được đưa thẳng lênbàn khám nghiệm tử thitheo đúng luật định 1a6a . Vớitội ác của mình, họsẽ phải trả giá khôngchỉ bằng cả cuộc đờimà bằng cả cái chết.Mỗi tên tội phạm khiđứng trước giá treo cổđều hiểu rằng việc hànhhình không phải là sựnhục nhã cuối cùng màchính là lưỡi dao mổxẻ sau đó.
Norris nghĩ đến Paddy già,một tử thi đã bịanh mở lồng ngực, anhđã cầm trên tay tráitim vẫn đang rỉ máucủa ông ta. Vậy aisẽ cầm trái tim củaNorris? Ai sẽ đeo cáitạp dề dính đầy máucủa anh khi nội tạngcủa anh bị vứt vàoxô?
Nhìn qua cửa sổ xengựa, Norris thấy những cánhđồng dưới ánh trăng giốngnhư ở dọc đường Belmontmà anh từng qua lúctới Boston. Đây có lẽsẽ là lần cuối cùnganh nhìn thấy những cánhđồng ấy, nhìn thấy quêhương nơi anh sống lúcthơ ấu, nơi anh đãluôn muốn từ bỏ. Anhthật ngốc khi đã nghĩnhư thế và có khiđây là một sự trừngphạt với anh.
Con đường dẫn họ đivề phía đông từ Belmont.Sau những cánh đồng lànhững ngôi làng đưa họgần đến Boston. Giờ anhcó thể nhìn thấy dòngsông Charles lấp lánh dướiánh trăng. Anh nhớ đếncái đêm anh đi dọcđường đê và phía bênkia là nhà tù. Lúcđó, anh đã nghĩ mìnhthật may mắn so vớinhững tâm hồn bất hạnhđằng sau song sắt kia.Nhung giờ anh lại làngười bất hạnh như thế,và sự giải thoát duynhất của anh là làmmột người bị treo cổ.
Chiếc xe ngựa tiếp tụclăn bánh trên cầu TâyBoston. Norris hiểu rằng chuyếnđi sắp kết thúc. Saukhi qua cầu là mộtđoạn đường ngắn qua phốCambridge rồi đi thẳng vềhướng nam là nhà tùtrong thành phố. Tử thầnKhu Tây cuối cùng cũngbị bắt. Người đồng sựcủa Pratt nở nụ cườichiến thắng, răng ông tasáng lóa trong đêm tối.
- Họ! Họ, đằng kia- người lái xe kêulên và xe ngựa bỗngdừng lại.
- Chuyện gì thế -Pratt nhìn ra cửa sổthấy xe vẫn đứng trêncầu - Sao tự dưngchúng ta lại dừng lại?- Hắn hỏi phu xe.
- Ở đây bị tắcđường, thưa ông Pratt.
Pratt mở cửa, nhảy rakhỏi xe:
- Mẹ kiếp! Họ khôngkéo con ngựa ra khỏichỗ này hay sao?
- Họ đang cố làmthế thưa ông nhưng conngựa không dậy được nữa.
- Đáng nhẽ họ nêntống con ngựa đó chobọn buôn thịt ngựa rồi.Con súc vật chết tiệtđó đang làm tắc hếtcả đường.
Qua cửa sổ xe, Norristhấy thành cầu, phía dướilà sông Charles. Anh nghĩđến nước sông lạnh lẽođen ngòm và đây đúnglà cái mồ tồi tệnhất.
- Nếu cứ thế này,chúng ta phải quay lại,đi sang cầu Canal.
- Nhìn kìa, có mộtchiếc xe ngựa. Họ sẽthay con ngựa nhỏ đótrong vài phút nữa thôi.
Bây giờ mình không cònlựa chọn nào khác.
Pratt mở cửa xe địnhleo vào. Ngay lúc đó,Norris nhảy ra ngoài vàngã nhào xuống.
Bị đập lưng vào cửa,Pratt ngã sõng soài xuốngđất. Hắn không kịp phảnứng gì. Cả đám đicùng hắn cũng ngỡ ngàng,rồi vội nhảy ra ngoàixe.
Norris nhìn thoáng qua cảnhtượng xung quanh: con ngựachết nằm ngay trước mũixe đã chở quá tải.Một hàng dài các xenối đuôi nhau chờ đợitrên cầu. Nước sông Charlesđược ánh trăng che phủbề mặt che đi lànnước đục ngầu phía dưới.Anh không hề do dự.Chả còn gì nữa cả,Norris nghĩ khi anh trèolên thành cầu. Hoặc mìnhtìm thấy cơ hội hoặcmình phải từ bỏ mọihy vọng của cuộc đời.Điều này là vì em,Rose!
- Bắt lấy hắn! Khôngđược để hắn nhảy xuống!
Norris đã rơi xuống. Xuyênqua bóng tối, qua thờigian, hướng về tương laivô định giống như mặtnước mà anh đang laoxuống. Anh chỉ biết mộtcuộc chiến mới chỉ bắtđầu. Trong khoảnh khắc trướckhi anh chạm nước, anhđã tự chuẩn bị chomình tâm lý như mộtngười lính chuẩn bị ratrận.
Việc bị rơi xuống nướcsông lạnh lẽo như mộtcái tát tàn ác đểđón chào một cuộc sốngmới. Đầu anh chúc xuốngrất sâu trong làn nướcđen ngòm, rất khó đểcó thể ngoi lên. Anhquẫy đạp và mất phươnghướng. Rỗi bỗng dưng anhnhìn thấy ánh sáng yếuớt của ánh trăng phíatrên và cố gắng vùngvẫy để đến gần nócho đến khi đầu anhngoi lên được trên mặtnước. Ngay lúc đó, anhnghe tiếng quát tháo:
- Hắn đâu rồi? Cónhìn thấy hắn không?
- Gọi cho đội đi!Tôi muốn lùng sục khắpdọc bờ sông!
- Cả hai bên bờạ?
- Chứ còn gì nữa,đồ ngu! Cả hai bờ!
Norris ngụp xuống làn nướclạnh cóng và để dòngnước cuốn mình đi. Anhbiết không thể bơi ngượcdòng chảy vì thế anhcứ trôi theo dòng nước.Nó cuốn anh ngược vềLechmere Point, qua Khu Tây,hướng về phía đông, thẳnghướng cảng.
Trôi thẳng về phía nhữngbến tàu.
Tác giả :
Tess Gerritsen