Thông tin truyện
Người dịch: Phương Tuyền
Tess Gerritsen là một bác sĩ điều trị và một tác giả nổi tiếng thế giới. Tác phẩm tiểu thuyết đầu tay của bà về sự trì hoãn trong y học đã dành được rất nhiều lời khen ngợi. Harvest là cuốn sách bán chạy nhất theo tờ Thời báo New York.
Bà cũng là tác giả của nhiều cuốn sách bán chạy khác như The Mephisto Club, Vanish, Body Double, The Sinner, The Apprentice, The Surgeon, Life Support, Bloodstream và Gravity. Tess Gerritsen sống tại Maine.
Giới thiệu:
Hiện tại: Julia Hamill đã khám phá ra một thứ khủng khiếp trong sân ngôi nhà mới mua của mình ở vùng nông thôn Massachusetts: một cái sọ được chôn dưới lớp đất đá - một con người, một phụ nữ và theo như con mắt nhà nghề của Maura Isles, một bác sĩ pháp y ở Boston thì trên đó có một vết sẹo, một dấu hiệu không thể nhầm lẫn của một vụ giết người. Nhưng người phụ nữ vô danh đó là ai và chuyện gì đã xảy ra với cô ấy, không ai biết…
Boston, năm 1830: Để trả tiền học phí cho mình, Norris Marshall, một sinh viên nghèo nhưng tài năng ở trường Đại học Y Boston đã tham gia vào hàng ngũ “những người đào trộm xác chết" - những kẻ đào trộm những xác chết ở nghĩa địa lên để bán trên chợ đen. Tuy thế, những vụ giao dịch kinh khủng này cũng chẳng là gì so với vụ giết người khủng khiếp: một y tá đã được tìm thấy trong tình trạng bị chém trong sân bệnh viện trường Đại học. Và một bác sĩ có tên tuổi cũng gặp số phận khủng khiếp như vậy. Norris nhận ra rằng buôn bán trái phép xác người đã khiến anh trở thành một kẻ khả nghi.
Để bảo vệ sự trong sạch của mình, Norris phải tìm đến nhân chứng duy nhất đã nhìn thấy kẻ giết người: Rose Connolli, một cô thợ may xinh đẹp đến từ khu ổ chuột của Boston, cô đang lo sợ mình có thể là nạn nhân tiếp theo. Với sự giúp đỡ của một chàng trai trẻ thông minh, sắc sảo và kiêu ngạo Oliver Wendell Holmes, Norris và Rose đã lùng sục khắp thành phố - từ những nghĩa trang đáng sợ và những căn phòng khám nghiệm tử thi tới những biệt thự lộng lẫy và những trung tâm của quyền lực tri thức lớn - theo dấu vết của một kẻ điên cuồng xuất quỷ nhập thần, kẻ đang lẩn trốn ở một nơi ít ngờ tới nhất… kẻ đang chờ đợi cơ hội để giết người tiếp theo.
“…Cô khoét đất ở dưới tảng đá bằng cái bay, cố gắng để có đủ chỗ đưa cái xẻng xuống phía dưới. Tóc cô xoã xuống mặt, dính hết vào làn da đẫm mồ hôi khi cô đã đào tới chỗ sâu hơn, khoét sâu thêm một đường hầm. Trước khi Richard nhìn thấy chỗ này, cô sẽ biến nơi đây thành một thiên đường. Cô có hai tháng trước khi phải đối mắt với một lớp học sinh lớp ba khác. Hai tháng để loại bỏ tận gốc đám cỏ dại, cải tạo đất và trồng hoa hồng. Richard đã từng nói với cô là nếu cô có bao giờ trồng hoa hồng trong khu vườn của họ ở Brookline thì chúng sẽ chết vì cô. Anh ta nói: “Em cần phải biết em đang làm gì". Đó chỉ là một lời nhận xét tuỳ tiện tuy nhiên nó vẫn gây tổn thương. Cô đã hiểu anh ta thực sự có ý gì.
Em cần phải biết em đang làm gì. Và em không cần gì.
Cô thóp bụng và cuốc mạnh xuống. Cái xẻng đập vào một thứ gì đó rắn. Ôi, Chúa ơi, đó không phải một tảng đá khác. Vén tóc ra sau, cô nhìn chăm chú vào cái mà dụng cụ của cô vừa chạm phải. Đầu nhọn của nó đã làm nứt bề mặt, những vết nứt vỡ lộ ở những điểm va chạm. Cô phủi sạch đất và bùn sỏi, làm lộ một thứ hình tròn nhẵn một cách khác thường. Nằm áp bụng xuống đất, cô nghe thấy tiếng tim mình đập mạnh và bất chợt cảm thấy khó thở. Nhưng cô vẫn tiếp tục đào, bây giờ là bằng cả hai tay, những ngón tay đeo găng cào qua lớp đất sét cứng. Thêm nhiều hình tròn lộ ra, những đường cong đan vào nhau bởi những mấu nối nham nhở. Cô cào đất càng lúc càng sâu hơn, cử động của cô nhanh hơn vì cô phát hiện ra một cái hốc nhỏ đầy bùn đất. Cô cởi găng tay và dùng tay trần sục xuống. Rồi bùn đất được gạt ra hết.
Julia giật người về phía sau khi nhìn ra cái mà cô vừa phát hiện. Tiếng vo ve của những con muỗi tạo thành tiếng kêu rít ầm ĩ, nhưng cô cũng chả buồn đưa tay đuổi chúng. Cô tê cứng đến mức không còn cảm giác gì về những cái vòi của bọn chúng. Một cơn gió nhẹ lùa qua bãi cỏ, làm khuấy động hương vị ngọt như sirô của hoa tổ chim. Trước mắt Julia là gia tài đầy cỏ dại của cô, nơi mà cô đã hy vọng có thể biến thành một thiên đường. Cô đã tưởng tưởng đến một khu vườn đầy màu sắc với hoa hồng, hoa mẫu đơn và những khóm hoa clematis. Còn bây giờ, khi cô nhìn cái sân này, cô không còn tưởng tượng ra một khu vườn nữa.
Cô nhìn thấy một nghĩa địa….."