Khu Vui Chơi Đáng Sợ
Chương 94: Đảo thợ săn (10)
[Thế giới quan đã bị phá giải, người chơi: Phong Bất Giác, nhận được phần thưởng 200 điểm giá trị thành thạo, toàn đội có thể mở tùy chọn mở trong trong bảng chọn nhiệm vụ để đọc nguyên tắc thế giới của phó bản này]
[Nhiệm vụ hiện tại đã thay đổi, nhiệm vụ chính đã cập nhật]
[Thoat khỏi hòn đảo hoặc tiêu diệt Reigns Ford.]
"Khốn kiếp!" Phong Bất Giác buột miệng mắng một câu, tự tặng bản thân hai cái bạt tai, "Mình xem nó làm gì chứ!"
Anh cầm tờ giấy đứng dậy, xem trạng thái của mình trong bảng chọn trò chơi. Trước đó anh nghỉ ngơi khoảng hai mươi phút, giá trị Hp chỉ hồi phục tới 34%, giá trị thể năng thì hồi phục được nhiều hơn, hiện tại đang là 452/1400, nhưng vấn đề chính là… Trạng thái thế này có thể hoàn thành nhiệm vụ chính sao?
"Ơ? Sở trường tăng cấp rồi." Lúc này Phong Bất Giác phát hiện trong thanh sở trường của bảng chọn, sở trường Thông dụng đã có sự thay đổi, đã tăng lên cấp D.
Sở trường Thông dụng và giá trị thành thạo nhận được có liên quan đến nhau. Đương nhiên giữa hai thứ này không tó tỷ lệ quy đổi tuyệt đối, chỉ có thể dựa theo suy nghĩ này để tham khảo. Cho dù là một người chơi loại chiến đấu có thể một chọi mười, hay là kiểu có thể phá vỡ thế giới quan thông thường như Phong Bất Giác. Tóm lại chỉ cần là hành vi thúc đẩy tiến trình phó bản thì sẽ được liệt kê vào trường hợp tích lũy kinh nghiệm cho sở trường Thông dụng, từ điểm này thì thấy được nó rất tương đồng với giá trị thành thạo.
Thông thường mà nói, chơi càng nhiều phó bản thì cấp độ của sở trường Thông dụng sẽ càng cao, nên đây là một sở trường mà bất cứ người nào cũng có thể tăng lên cấp A. Sự khác biệt giữa người chơi cao thủ và người chơi bình thường chỉ là có thể tăng cấp nhanh hơn mà thôi. Đương nhiên, trên cấp A còn có cả cấp S, nhưng đó không phải là cấp độ sở trường thường gặp, cũng không phải là cấp độ mà ai cũng có thể mở ra được, nội dung này phần sau sẽ tiếp tục nói đến.
Trước mắt, Phong Bất Giác đã phá vỡ thế giới quan lần thứ hai, cấp độ Thông dụng cũng sẽ tăng lên theo đó. Bản thân anh chẳng cảm thấy chút thành tựu nào cả, vì lần phá vỡ này hoàn toàn không liên quan đến suy luận mà chỉ dựa vào vận may, sự tỉ mỉ và gan dạ.
Tách biệt để nói thì chính là có vận may thì mới phát hiện ra xương cốt trong thung lũng này, phải có sự tỉ mỉ thì mới tìm được chiếc hộp nhỏ này, có gan dạ thì mới mở tờ giấy đó ra đọc.
Dù sao mọi chuyện cũng đến nước này, anh phải nghĩ kế hoạch để đối phó, thời hạn sống sót năm giờ đồng hồ đã bị hủy. Cho dù có ra sao thì Ford cũng sẽ đuổi tới, bị giết chết chỉ còn là vấn đề thời gian.
Hơn nữa, theo Phong Bất Giác tính toán thì thời gian cũng không còn nhiều nữa, có hai lý do như sau:
Thứ nhất, đây là phó bản được kết nối từ hình thức không ngủ, thông qua nội dung giao lưu của người chơi trên diễn đàn thì có thể biết rằng, thời gian thật để vượt qua một phó bản đội ở hình thức này không được quá bốn tiếng. Hầu hết đều chỉ cần thời gian từ hai mươi phút đến một giờ đồng hồ là có thể giải quyết xong. Còn phó bản mà Phong Bất Giác đang tham gia, hiện tại đã dùng khoảng chín mươi phút thời gian thật. Nếu anh không xem tờ giấy đó thì thôi đi, hiện tại ngược lại có thể đẩy nhanh tiết tấu của phó bản.
Thứ hai, Azarov đã viết rất rõ ràng giấy trắng mực đen như vậy, tên Ford kia rất có khả năng không phải là con người, nên dù hắn có mọc ra cánh để bay tới thì cũng chẳng có gì kỳ quái.
Có thể nói, phần ghi chú trong tờ giấy đó miêu tả rất chi tiết: Một khi bạn xem tờ giấy này thì tất cả mọi thứ đều sẽ thay đổi.
Quả nhiên, sau khi xem xong, thiết lập của phó bản này từ thể loại hoảng loạn hiện thực biến thành phong cách khủng bố ma quỷ.
"Nhiệm vụ chính này hai chọn một: tiêu diệt BOSS hoặc là chạy khỏi hòn đảo." Phong Bất Giác cười lạnh: "Hừm, nếu mình có thể dùng trạng thái hiện tại mà đơn thân độc mã đi tiêu diệt Ford thì trước đó đã sớm xông tới cùng với Nhất Đao Khuynh Thành rồi." Anh liếm liếm môi, dùng ngón tay gõ vào trán theo thói quen, sau đó lại vuốt một đường xuống mũi: "Vấn đề chính là đến cả tướng quân Azarov thật sự cũng không thể thoát khỏi hòn đảo này, vậy một người chơi chỉ mới đến lần đầu như mình có thể thành công sao?"
Anh cầm tờ giấy đó lên lần nữa, để trước mặt, trầm ngâm suy nghĩ. Tuy anh đã nhớ hết tám chín phần nội dung, nhưng trực tiếp quan sát thế này sẽ thoải mái hơn một chút.
"Ha ha… Có hơi khó khăn đây." Anh mỉm cười từ tận đáy lòng.
Trên thế giới này, có người nghiện thức ăn ngon, có người nghiện gái đẹp, cũng có người nghiện những thứ bột phấn màu trắng.
Còn Phong Bất Giác, lại nghiện suy nghĩ. Điều tra suy luận, phá giải nguy hiểm, cải tử hồi sinh, ba loại sự việc này có thể mang lại cho anh một cảm giác vô cùng thỏa mãn, vì thế anh làm mà không biết chán.
"Ford trở lại hòn đảo với một tố chất cơ thể kinh người, thể lực hầu như vô hạn, không ngủ không nghỉ, thậm chí không cần ăn. Có thể dùng tay tiêu diệt lũ chó săn hung tợn. Giác quan nào đó khiến hắn có thể thăm dò được hướng chuyển động của sinh vật ở cách mình cực kì xa. Hung tàn mà xảo quyệt… Nhưng mức độ ưu tiên của dục vọng giết người cực kì cao, bằng không với sự thông minh của hắn thì hắn sẽ không mạo hiểm gây sự chú ý với thế giới bên ngoài mà không ngừng nâng cao tần suất săn bắt tàu thuyền." Phong Bất Giác biến nội dung tời giấy thành thông tin đơn giản hơn, yên lặng đọc, khắc sâu ấn tượng. Còn những tình tiết không quan trọng kèm theo thì bị anh ném vào một xó nào đó trong đầu, "Hắn khao khát giết người như vậy, tại sao không trực tiếp giết người, mà lại dùng trò chơi do tướng quân phát minh. Ford cơ bản không cần làm những trò 'săn bắt' dư thừa như vậy, hắn không cần không chế tên thuộc hạ Ivan kia, cũng không cần nuôi lũ chó săn đó, càng không cần giả dạng tướng quân. Nhưng hắn lại làm một cách rất nghiêm túc, tại sao chứ? Thật sự chỉ là vì tìm kiếm sự kích thích sao?"
Dòng suy nghĩ của Phong Bất Giác đi vào ngõ cụt, nhưng anh rất nhanh chóng quay đầu ra: "Đợi đã…" Anh lại nhìn tờ giấy: "Người thủy thủ mà Azarov gặp lúc còn sống là bị hổ tấn công nên mới tử vong, còn bản thân Azarov cũng chết ngoài vùng hoang dã, bọn họ không bị Ford đích thân truy sát." Phong Bất Giác suy nghĩ trong lòng: "Động vật là Ford đưa vào, khi hắn nói đến việc đám thủy thủ Tây Ban Nha bị Ivan xé xác mang đi làm thức ăn cho đám động vật kia, rõ ràng là rất tự nhiên… Còn khi nói về chuyện mình săn bắt con người, hắn chỉ nói theo lời thoại của Azarov trong tiểu thuyết nguyên tác."
"Còn nữa, giả sử chỉ cần tìm kiếm sự kích thích, hưởng thụ cảm giác săn bắt, tại sao khi vừa bắt đầu hắn đã thả đám chó săn ra trước? Lỡ mình trực tiếp bị chó cắn chết thì hắn còn săn bắt cái khỉ gì nữa?" Phong Bất Giác nói: "Lẽ nào thật ra hắn là tà thần đứng trên lập trường của một loại động vật nào đó mà hóa thành? Tốc độ như báo, mắt như chim ưng, tai như sói, sức mạnh như gấu?"
"Hắn làm ra nhiều chuyện như vậy, duy trì và nuôi dưỡng thú tính của đám mãnh thú, là để 'động vật' săn 'người' ở đây sao?" Phong Bất Giác lại lập tức nghĩ tới: "Nhưng hình như năng lực giao tiếp giữa Ford và động vật so với người bình thường chẳng có gì khác biệt. Ngoại trừ đám chó săn mà hắn nuôi, thì những loài động vật khác đều không chịu sự khống chế của hắn. Bằng không thì trong lần đọ sức thứ hai của hắn và Azarov, hắn cũng không cần phải giết hết ba con chó do đối phương thả ra."
Phong Bất Giác phân tích ra rất nhiều đặc trưng của con BOSS này, nhưng vẫn không hiểu rốt cuộc Ford là thứ gì.
"Xem ra phải trở lại lâu đài mới có thể tìm ra nhiều manh mối hơn." Phong Bất Giác thở dài, "Bất luận lựa chọn vượt map ra sao thì trở về cũng là sự lựa chọn duy nhất. Nguyên nhân mà tướng quân Azarov không thể thoát khỏi hòn đảo này chính là cách rời khỏi hòn đảo giấu trong lâu đài, mà ở đó chính là chỗ duy nhất mà ông ta không thể đến được. Với cách giải thích này, có thể lý giải được vì sao chủ hòn đảo đến cuối cùng vẫn chết trong khu rừng này."
"Haiz, đúng là không nên xem, bây giờ mình phải làm sao? Trở lại lâu đài? Giá trị thể năng của mình còn không đủ một phần ba, trên đường trở về ít nhất phải nghỉ ngơi một hai lần, dù có thể tránh được Ford, thuận lợi trở về lâu đài, thì mình nhất định đã sức cùng lực kiệt, sau đó còn phải lẻn vào trong. Có lẽ lúc đó trời đã sáng." Phong Bất Giác không vui vò đầu, làm cho tóc rối bù cả lên.
"Tôi vốn cho rằng cậu sẽ chết trước hai người kia, thật sự không ngờ, một mình cậu cũng có thể sống đến bây giờ. Hơn nữa hình như cậu vừa phát hiện ra một chuyện khá thú vị." Giọng nói của Ford đột nhiên vang lên trong màn đêm.
Phong Bất Giác phản ứng cực nhanh, bèn hạ thấp người lùi về sau, vừa dùng đèn pin chiếu về phía âm thanh phát ra.
Ford chắp hai tay sau lưng, đứng trên một hòn đá nham thạch trên cao, để ánh trăng chiếu lên người hắn, chiếu sáng gương mặt mỉm cười gian ác của hắn: "Bây giờ cậu chắc chắn rất hiếu kỳ, tại sao tôi lại xuất hiện đột ngột ở đây như vậy."
"Nói thật thì hiện tại đã không còn thứ gì có thể khiến tôi cảm thấy hiếu kỳ nữa." Phong Bất Giác trả lời, anh không vội vã xoay người bỏ chạy, chỉ duy trì khoảng cách với đối phương trong tư thế phòng bị. Anh hiểu rất rõ, nếu con BOSS này muốn giết anh thì hắn không cần phải mở miệng nói chuyện mà trực tiếp tấn công là được. Nên đoạn nói chuyện này có lẽ là một phần trong cốt truyện, là cơ hội quan trọng để thu thập thông tin.
"Ha ha… Du khách đến từ dị giới, ta nghĩ cậu đã dùng một cách nào đó, biết được hai đồng đội của mình đã chết." Ford nói: "Lúc nãy cậu nhất định cho rằng, là ta đã giết bọn họ."
Phong Bất Giác hiểu những gì mà hắn sẽ nói tiếp theo, nên nói tiếp: "Nếu vậy thì… Bọn họ chết bởi một thứ gì khác. Còn ông, từ khi bắt đầu đã đuổi theo tôi."
"Ha ha ha ha…" Ford cười lớn: "Phong Bất Giác." Không ngờ hắn lại gọi thẳng ID người chơi. Trước đó, chỉ có X-23 hóa thân thành Diễn Sinh Giả mới gọi như vậy, "Satsuma Deere đại nhân, bảo ta gửi lời hỏi thăm cậu."
"Hả?" Phong Bất Giác nghe xong thì sững sờ, lập tức trừng to mắt, lại dùng giọng nói âm vang hơn để lặp hét lên một tiếng: "HẢ?"
…
[Rồi sẽ có một ngày… Các người… Sẽ… Phải… Trả giá… Sẽ không… Lâu đâu…]
…
Câu nói sau cùng của Satsuma Deere hiện lên trong đầu của Phong Bất Giác, anh hỏi: "Ông và Satsuma Deere lại có quan hệ sao? Tôi nói này… Ông anh Ford, xin hỏi hiện tại là năm bao nhiêu? Còn nữa ở đây có phải là Trái đất hay không?"
"Năm bao nhiêu? Hừm, có liên quan gì chứ, trong cuộc đời của con người, chẳng qua chỉ là địa điểm, bọt nước trong dòng sông thời gian, vậy thì liên quan gì? Cậu thật sự muốn biết mình đang ở đâu sao?" Ford vỗ vỗ vào quần áo của mình: "Bộ quần áo chống đạn của ta, đến từ một thời đại nào đó trong tương lai. Còn Phong Bất Giác cậu, đến từ một chỗ mà ta không biết. Nhưng những thứ đó thật sự quan trọng sao?"
"Ha… Ha ha…" Phong Bất Giác cười gượng vài tiếng: "Rất có lý, vậy tôi có thể hỏi, sao ông lại có dính líu đến Satsuma Deere, còn nữa, rốt cuộc ông là gì, ngài Ford?"
"Ta dĩ nhiên là con người, chẳng qua từ chỗ Satsuma Deere đại nhân nhận được một số năng lực xuất chúng." Ford nhún vai trả lời: "Nhiều năm trước, ta sống sót trong cuộc đi săn của Azarov, ngồi con thuyền mà ông ta cho ta rời khỏi hòn đảo này. Nhưng con thuyền đó cuối cùng lại không đến chỗ ta biết, mà tới một nơi rất kỳ lạ."
"Ở đó, ta gặp phải các sinh vật mà trước giờ chưa từng thấy. Những gì ta nghe thấy ở đó khiến cho những kiến thức khoa học và tín ngưỡng tôn giáo trước kia của ta đều không đáng một xu. Cậu biết tại sao con người thường hay tìm kiếm 'đáp án' gì đó, nhưng lại sai lầm mà đưa ra kết luận ngu ngốc hay không? Vì 'sự thật' luôn là thứ mà bọn họ không thể chấp nhận được."
"Nhìn thấy tương lai đồng nghĩa với việc cướp đoạt tương lai, hiểu ra chân lý, sẽ dẫn đến sự phủ định, thậm chí là diệt vong của bản thân."
"Nếu người vượn biết tác dụng của lửa thì bọn họ sẽ không ăn thịt sống nữa. Loài người vài nghìn năm trước nếu biết đến sự tồn tại của y học, thì bọn họ đã không trực tiếp giết chết người bệnh chôn xuống hố. Loài người vài nghìn năm trước nếu sự thật về tôn giáo thì đã không thiêu sống những cô gái phù thủy vô tội."
"Còn ta, sau khi biết được những chuyện này thì đã biến thành ta của hiện tại."
"Hừ…" Phong Bất Giác xì mũi khinh thường với những lời hắn nói, anh lại quăng ra một vấn đề đánh trúng vào chỗ hiểm: "Satsuma Deere và ông đã giao dịch thành công chuyện gì?"
Ford rất bình tĩnh trả lời: "Ta cho hắn linh hồn mệt mỏi và tuyệt vọng, hắn cho ta sức mạnh siêu phàm và sinh mệnh vĩnh hằng." Hắn ngừng lại một chút: "Sau khi Azarov chết, ta từng thử nhốt tất cả những người gặp nạn lại để giày vò, sau đó thì giết chết. Nhưng ta rất nhanh chóng nhận ra rằng, trong lâu đài này không có nhiều nhà lao như vậy, còn ta và Ivan hai người có chút bận ngập đầu."
"Xem ra đơn đặt hàng của Satsuma có số lượng rất lớn…" Phong Bất Giác cười lạnh nói.
"Ta phải cảm ơn trò chơi săn 'người' mà Azarov phát minh ra, kết quả sau cùng đã chứng minh, vẫn còn một cách có hiệu quả nhất." Ford nói: "Ta không cần phải đích thân ra tay, ta chỉ cần tuyên bố nguyên tắc cho những người đó, sau đó nhìn bọn họ tự sinh tự diệt giữa kẽ hở của bản năng sinh tồn và sự khủng bố tuyệt vọng."
"Thì ra là vậy, như vậy thì tôi hiểu rồi." Phong Bất Giác nói: "Vậy thì, cảng ra vào thật sự của hòn đảo này, ắt hẳn là nằm bên dưới lâu đài của ông phải không?"
"Hừ, cậu thật sự thông minh giống như Satsuma Deere đại nhân nói." Ford cười lạnh: "Đoán không sai, bên dưới hòn đảo này, có một đường sông ngầm, từ bên dưới lâu đài thông thẳng tới phía Tây, ở bên dưới vách núi đó, đến khi thủy triều rút xống thì mới xuất hiện lối ra. Nhưng dù cậu có phát hiện ra chỗ đó thì cũng vô dụng, trên hòn đảo này chỉ có vài chiếc thuyền buồm, chúng đều nằm trong lâu đài của ta."
"Được rồi, xem ra tôi không thể thoát được rồi." Phong Bất Giác vẻ mặt đăm chiêu nói: "Vậy thì… Lúc này đây sao ông không lập tức động thủ giết tôi mà nói với tôi những chuyện này, đều là ý của Satsuma Deere?"
"Ha, đương nhiên rồi." Ford mỉm cười nói: "Linh hồn của cậu là thứ mà đại nhân muốn thu hoạch nhất, ta muốn hỏi một chút. Hiện tại, cậu đã đủ mệt mỏi và tuyệt vọng chưa? Nếu vẫn chưa thì ta có thể đợi. Ha ha, cậu cảm thấy bản thân có thể sống sót trên hòn đảo này bao nhiêu ngày? Có thể lâu hơn Azarov không?"
"Ông quá xem thường tôi rồi, ngài Ford." Đến giờ phút này, thái độ của Phong Bất Giác ngược lại trở nên rất thong thả, anh bắt đầu chọc ghẹo con BOSS kia: "Tôi vừa hay chính là một trong những sinh vật có năng lực sinh tồn mạnh nhất trên đời này."
"Hả? Lẽ nào cậu muốn nói mình không phải là loài người?" Ford trả lời.
"Nếu ông cũng được tính là con người thì tôi đương nhiên cũng là người." Phong Bất Giác trả lời, "Nhưng mà, mọi người đều biết, giống như người Trung Quốc không ăn được thực phẩm cung cấp đặc biệt, kiểu biến dị, SCP-682* vân vân đều là những sự tồn tại vô cùng mạnh mẽ, ôm thái độ tự sinh tự diệt thì cũng vô dụng."
(*) SCP-682 là một loài bò sát rất lớn không rõ nguồn gốc. Nó cho thấy hành động cực kì thông minh, và cho thấy khả năng suy nghĩ khi giao tiếp với SCP-079 trong một khoảng thời gian giới hạn mà chúng tiếp xúc. SCP-682 có vẻ mang một nỗi hận thù lớn với tất cả các sinh vật sống, điều này đã được thể hiện trong nhiều cuộc phỏng vấn trong khoảng thời gian giam giữ nó.
Ford trầm ngâm khoảng năm giây, "Tuy ta không biết cậu đang nói gì, nhưng hình như ta đã hiểu quan điểm của cậu, nếu đã như vậy thì để ta đích thân ra tay giải quyết…"
Chữ "cậu" còn chưa kịp nói ra thì Phong Bất Giác đã bay ra như một quả đạn pháo, bắn ra khỏi đó vài chục mét chỉ trong phút chốc. Chỗ mà anh từng đứng chỉ để lại một dấu chân thật sâu, trong không khí dường như còn lưu lại một hơi nóng kèm theo mùi máu tanh.
Ford cười hung hãn, thuận thế đuổi theo. Động tác của hắn cũng không chậm hơn Phong Bất Giác đã dùng Linh thức tụ thân thuật bao nhiêu. Hắn giậm chân nhẹ nhàng là có thể nhảy cao vài thước. Hắn nhẹ nhàng lướt qua hướng mà đối phương chạy tới, hơn nữa càng chạy càng nhanh, gót chân mỗi lần dùng sức là cơ thể lướt nhẹ như bay, hắn thật sự mạnh một cách không thể tưởng tượng được.
Nếu so về sức mạnh, Phong Bất Giác không thể nào là đối thủ của Ford. Nhất Đao Khuynh Thành trong trạng thái khỏe mạnh nhưng vẫn bị hắn đánh một đòn chỉ còn lại chút sức lực, thì với giá trị sinh tồn của Phong Bất Giác hiện tại, anh nhất định không thể cầm cự lâu. Nên anh cũng không quan tâm đến sự tiêu hao của Linh thức tụ thân thuật, dù sao cũng phải tấn công liên tục, có giảm xuống 1% thì đã sao.
Trong màn đấu tốc độ thế này, Phong Bất Giác còn có thể đấu với đối phương một trận. Dù tốc độ tuyệt đối và lực bộc phát của anh nhỉnh hơn đối phương một chút, nhưng khoảng cách giữa Ford và anh vẫn đang dần bị rút ngắn.
Hai người có mức độ quen thuộc với địa hình khác nhau, hơn nữa, người đuổi theo có thể nhìn hành động của bên bỏ chạy, để phán đoán kịp thời tình hình trước mặt. Còn Phong Bất Giác thì phải liều mạng mà bỏ chạy, không ngừng xác nhận con đường trước mặt, để tránh hụt chân hoặc rơi vào đường cùng chết chóc. Nếu không phải tình hình thị lực của anh cũng tăng cao một chút thì chỉ với một chiếc đèn pin mà muốn bỏ chạy trong khu rừng thì e rằng đã sớm bị va vào cây như heo rừng.
Hai bóng người một trước một sau, trong thời khắc u tối nhất trước lúc bình minh, chạy xuyên qua khu rừng rậm. Người chạy trước như một viên đạn không ngừng bắn ra, mượn những sự vật xung quanh để không ngừng gia tăng tốc độ. Người chạy sau thì như phù du chấm nước, nhẹ nhàng linh hoạt, không chút thua kém.
Cuộc đọ sức này không kéo dài quá lâu, hơn một phút sau, giá trị Hp của Phong Bất Giác đã giảm xuống dưới 10%, nếu lúc này anh chủ động ngừng Linh thức tụ thân thuật thì không thể kích hoạt lại được nữa. Anh chỉ có thể kiên trì tới cùng mà tiếp tục tiêu hao máu, như vậy có thể cầm cự thêm khoảng hai mươi giây.
Ford càng đuổi càng gần, dần dần rút ngắn khoảng cách còn khoảng mười mét, đúng vào lúc này, trước mắt hai người trở nên sáng rực, cuối cùng bọn họ đã xuyên qua khu rừng, chạy đến đầm lầy chết chóc ở góc Đông Nam của hòn đảo
Phong Bất Giác cơ bản không lo lắng, anh ôm thái độ chơi đùa với số phận, dùng hết toàn bộ sức lực, xông thẳng về phía đầm lầy. Anh dùng tốc độ như tia điện giẫm lên bề mặt đầm lầy, không ngờ thân hình anh lại thành công lướt trên bề mặt mà vượt qua được đầm lầy. Cuối cùng anh đứng trên một hòn đá cách bờ đầm lầy vài chục mét, trong đầm lầy rộng lớn này chỉ có vài chỗ có thể đứng được.
Khi đã đứng vững, giá trị sinh tồn của Phong Bất Giác đã giảm còn cực thấp, chỉ còn lại 1%, bây giờ chỉ cần có con ong mật nào đó chích anh một phát thì cũng đủ khiến anh chết tại trận.
Còn Ford thì lại dừng bên bờ đầm lầy, không tiến lên trước.
[Nhiệm vụ hiện tại đã thay đổi, nhiệm vụ chính đã cập nhật]
[Thoat khỏi hòn đảo hoặc tiêu diệt Reigns Ford.]
"Khốn kiếp!" Phong Bất Giác buột miệng mắng một câu, tự tặng bản thân hai cái bạt tai, "Mình xem nó làm gì chứ!"
Anh cầm tờ giấy đứng dậy, xem trạng thái của mình trong bảng chọn trò chơi. Trước đó anh nghỉ ngơi khoảng hai mươi phút, giá trị Hp chỉ hồi phục tới 34%, giá trị thể năng thì hồi phục được nhiều hơn, hiện tại đang là 452/1400, nhưng vấn đề chính là… Trạng thái thế này có thể hoàn thành nhiệm vụ chính sao?
"Ơ? Sở trường tăng cấp rồi." Lúc này Phong Bất Giác phát hiện trong thanh sở trường của bảng chọn, sở trường Thông dụng đã có sự thay đổi, đã tăng lên cấp D.
Sở trường Thông dụng và giá trị thành thạo nhận được có liên quan đến nhau. Đương nhiên giữa hai thứ này không tó tỷ lệ quy đổi tuyệt đối, chỉ có thể dựa theo suy nghĩ này để tham khảo. Cho dù là một người chơi loại chiến đấu có thể một chọi mười, hay là kiểu có thể phá vỡ thế giới quan thông thường như Phong Bất Giác. Tóm lại chỉ cần là hành vi thúc đẩy tiến trình phó bản thì sẽ được liệt kê vào trường hợp tích lũy kinh nghiệm cho sở trường Thông dụng, từ điểm này thì thấy được nó rất tương đồng với giá trị thành thạo.
Thông thường mà nói, chơi càng nhiều phó bản thì cấp độ của sở trường Thông dụng sẽ càng cao, nên đây là một sở trường mà bất cứ người nào cũng có thể tăng lên cấp A. Sự khác biệt giữa người chơi cao thủ và người chơi bình thường chỉ là có thể tăng cấp nhanh hơn mà thôi. Đương nhiên, trên cấp A còn có cả cấp S, nhưng đó không phải là cấp độ sở trường thường gặp, cũng không phải là cấp độ mà ai cũng có thể mở ra được, nội dung này phần sau sẽ tiếp tục nói đến.
Trước mắt, Phong Bất Giác đã phá vỡ thế giới quan lần thứ hai, cấp độ Thông dụng cũng sẽ tăng lên theo đó. Bản thân anh chẳng cảm thấy chút thành tựu nào cả, vì lần phá vỡ này hoàn toàn không liên quan đến suy luận mà chỉ dựa vào vận may, sự tỉ mỉ và gan dạ.
Tách biệt để nói thì chính là có vận may thì mới phát hiện ra xương cốt trong thung lũng này, phải có sự tỉ mỉ thì mới tìm được chiếc hộp nhỏ này, có gan dạ thì mới mở tờ giấy đó ra đọc.
Dù sao mọi chuyện cũng đến nước này, anh phải nghĩ kế hoạch để đối phó, thời hạn sống sót năm giờ đồng hồ đã bị hủy. Cho dù có ra sao thì Ford cũng sẽ đuổi tới, bị giết chết chỉ còn là vấn đề thời gian.
Hơn nữa, theo Phong Bất Giác tính toán thì thời gian cũng không còn nhiều nữa, có hai lý do như sau:
Thứ nhất, đây là phó bản được kết nối từ hình thức không ngủ, thông qua nội dung giao lưu của người chơi trên diễn đàn thì có thể biết rằng, thời gian thật để vượt qua một phó bản đội ở hình thức này không được quá bốn tiếng. Hầu hết đều chỉ cần thời gian từ hai mươi phút đến một giờ đồng hồ là có thể giải quyết xong. Còn phó bản mà Phong Bất Giác đang tham gia, hiện tại đã dùng khoảng chín mươi phút thời gian thật. Nếu anh không xem tờ giấy đó thì thôi đi, hiện tại ngược lại có thể đẩy nhanh tiết tấu của phó bản.
Thứ hai, Azarov đã viết rất rõ ràng giấy trắng mực đen như vậy, tên Ford kia rất có khả năng không phải là con người, nên dù hắn có mọc ra cánh để bay tới thì cũng chẳng có gì kỳ quái.
Có thể nói, phần ghi chú trong tờ giấy đó miêu tả rất chi tiết: Một khi bạn xem tờ giấy này thì tất cả mọi thứ đều sẽ thay đổi.
Quả nhiên, sau khi xem xong, thiết lập của phó bản này từ thể loại hoảng loạn hiện thực biến thành phong cách khủng bố ma quỷ.
"Nhiệm vụ chính này hai chọn một: tiêu diệt BOSS hoặc là chạy khỏi hòn đảo." Phong Bất Giác cười lạnh: "Hừm, nếu mình có thể dùng trạng thái hiện tại mà đơn thân độc mã đi tiêu diệt Ford thì trước đó đã sớm xông tới cùng với Nhất Đao Khuynh Thành rồi." Anh liếm liếm môi, dùng ngón tay gõ vào trán theo thói quen, sau đó lại vuốt một đường xuống mũi: "Vấn đề chính là đến cả tướng quân Azarov thật sự cũng không thể thoát khỏi hòn đảo này, vậy một người chơi chỉ mới đến lần đầu như mình có thể thành công sao?"
Anh cầm tờ giấy đó lên lần nữa, để trước mặt, trầm ngâm suy nghĩ. Tuy anh đã nhớ hết tám chín phần nội dung, nhưng trực tiếp quan sát thế này sẽ thoải mái hơn một chút.
"Ha ha… Có hơi khó khăn đây." Anh mỉm cười từ tận đáy lòng.
Trên thế giới này, có người nghiện thức ăn ngon, có người nghiện gái đẹp, cũng có người nghiện những thứ bột phấn màu trắng.
Còn Phong Bất Giác, lại nghiện suy nghĩ. Điều tra suy luận, phá giải nguy hiểm, cải tử hồi sinh, ba loại sự việc này có thể mang lại cho anh một cảm giác vô cùng thỏa mãn, vì thế anh làm mà không biết chán.
"Ford trở lại hòn đảo với một tố chất cơ thể kinh người, thể lực hầu như vô hạn, không ngủ không nghỉ, thậm chí không cần ăn. Có thể dùng tay tiêu diệt lũ chó săn hung tợn. Giác quan nào đó khiến hắn có thể thăm dò được hướng chuyển động của sinh vật ở cách mình cực kì xa. Hung tàn mà xảo quyệt… Nhưng mức độ ưu tiên của dục vọng giết người cực kì cao, bằng không với sự thông minh của hắn thì hắn sẽ không mạo hiểm gây sự chú ý với thế giới bên ngoài mà không ngừng nâng cao tần suất săn bắt tàu thuyền." Phong Bất Giác biến nội dung tời giấy thành thông tin đơn giản hơn, yên lặng đọc, khắc sâu ấn tượng. Còn những tình tiết không quan trọng kèm theo thì bị anh ném vào một xó nào đó trong đầu, "Hắn khao khát giết người như vậy, tại sao không trực tiếp giết người, mà lại dùng trò chơi do tướng quân phát minh. Ford cơ bản không cần làm những trò 'săn bắt' dư thừa như vậy, hắn không cần không chế tên thuộc hạ Ivan kia, cũng không cần nuôi lũ chó săn đó, càng không cần giả dạng tướng quân. Nhưng hắn lại làm một cách rất nghiêm túc, tại sao chứ? Thật sự chỉ là vì tìm kiếm sự kích thích sao?"
Dòng suy nghĩ của Phong Bất Giác đi vào ngõ cụt, nhưng anh rất nhanh chóng quay đầu ra: "Đợi đã…" Anh lại nhìn tờ giấy: "Người thủy thủ mà Azarov gặp lúc còn sống là bị hổ tấn công nên mới tử vong, còn bản thân Azarov cũng chết ngoài vùng hoang dã, bọn họ không bị Ford đích thân truy sát." Phong Bất Giác suy nghĩ trong lòng: "Động vật là Ford đưa vào, khi hắn nói đến việc đám thủy thủ Tây Ban Nha bị Ivan xé xác mang đi làm thức ăn cho đám động vật kia, rõ ràng là rất tự nhiên… Còn khi nói về chuyện mình săn bắt con người, hắn chỉ nói theo lời thoại của Azarov trong tiểu thuyết nguyên tác."
"Còn nữa, giả sử chỉ cần tìm kiếm sự kích thích, hưởng thụ cảm giác săn bắt, tại sao khi vừa bắt đầu hắn đã thả đám chó săn ra trước? Lỡ mình trực tiếp bị chó cắn chết thì hắn còn săn bắt cái khỉ gì nữa?" Phong Bất Giác nói: "Lẽ nào thật ra hắn là tà thần đứng trên lập trường của một loại động vật nào đó mà hóa thành? Tốc độ như báo, mắt như chim ưng, tai như sói, sức mạnh như gấu?"
"Hắn làm ra nhiều chuyện như vậy, duy trì và nuôi dưỡng thú tính của đám mãnh thú, là để 'động vật' săn 'người' ở đây sao?" Phong Bất Giác lại lập tức nghĩ tới: "Nhưng hình như năng lực giao tiếp giữa Ford và động vật so với người bình thường chẳng có gì khác biệt. Ngoại trừ đám chó săn mà hắn nuôi, thì những loài động vật khác đều không chịu sự khống chế của hắn. Bằng không thì trong lần đọ sức thứ hai của hắn và Azarov, hắn cũng không cần phải giết hết ba con chó do đối phương thả ra."
Phong Bất Giác phân tích ra rất nhiều đặc trưng của con BOSS này, nhưng vẫn không hiểu rốt cuộc Ford là thứ gì.
"Xem ra phải trở lại lâu đài mới có thể tìm ra nhiều manh mối hơn." Phong Bất Giác thở dài, "Bất luận lựa chọn vượt map ra sao thì trở về cũng là sự lựa chọn duy nhất. Nguyên nhân mà tướng quân Azarov không thể thoát khỏi hòn đảo này chính là cách rời khỏi hòn đảo giấu trong lâu đài, mà ở đó chính là chỗ duy nhất mà ông ta không thể đến được. Với cách giải thích này, có thể lý giải được vì sao chủ hòn đảo đến cuối cùng vẫn chết trong khu rừng này."
"Haiz, đúng là không nên xem, bây giờ mình phải làm sao? Trở lại lâu đài? Giá trị thể năng của mình còn không đủ một phần ba, trên đường trở về ít nhất phải nghỉ ngơi một hai lần, dù có thể tránh được Ford, thuận lợi trở về lâu đài, thì mình nhất định đã sức cùng lực kiệt, sau đó còn phải lẻn vào trong. Có lẽ lúc đó trời đã sáng." Phong Bất Giác không vui vò đầu, làm cho tóc rối bù cả lên.
"Tôi vốn cho rằng cậu sẽ chết trước hai người kia, thật sự không ngờ, một mình cậu cũng có thể sống đến bây giờ. Hơn nữa hình như cậu vừa phát hiện ra một chuyện khá thú vị." Giọng nói của Ford đột nhiên vang lên trong màn đêm.
Phong Bất Giác phản ứng cực nhanh, bèn hạ thấp người lùi về sau, vừa dùng đèn pin chiếu về phía âm thanh phát ra.
Ford chắp hai tay sau lưng, đứng trên một hòn đá nham thạch trên cao, để ánh trăng chiếu lên người hắn, chiếu sáng gương mặt mỉm cười gian ác của hắn: "Bây giờ cậu chắc chắn rất hiếu kỳ, tại sao tôi lại xuất hiện đột ngột ở đây như vậy."
"Nói thật thì hiện tại đã không còn thứ gì có thể khiến tôi cảm thấy hiếu kỳ nữa." Phong Bất Giác trả lời, anh không vội vã xoay người bỏ chạy, chỉ duy trì khoảng cách với đối phương trong tư thế phòng bị. Anh hiểu rất rõ, nếu con BOSS này muốn giết anh thì hắn không cần phải mở miệng nói chuyện mà trực tiếp tấn công là được. Nên đoạn nói chuyện này có lẽ là một phần trong cốt truyện, là cơ hội quan trọng để thu thập thông tin.
"Ha ha… Du khách đến từ dị giới, ta nghĩ cậu đã dùng một cách nào đó, biết được hai đồng đội của mình đã chết." Ford nói: "Lúc nãy cậu nhất định cho rằng, là ta đã giết bọn họ."
Phong Bất Giác hiểu những gì mà hắn sẽ nói tiếp theo, nên nói tiếp: "Nếu vậy thì… Bọn họ chết bởi một thứ gì khác. Còn ông, từ khi bắt đầu đã đuổi theo tôi."
"Ha ha ha ha…" Ford cười lớn: "Phong Bất Giác." Không ngờ hắn lại gọi thẳng ID người chơi. Trước đó, chỉ có X-23 hóa thân thành Diễn Sinh Giả mới gọi như vậy, "Satsuma Deere đại nhân, bảo ta gửi lời hỏi thăm cậu."
"Hả?" Phong Bất Giác nghe xong thì sững sờ, lập tức trừng to mắt, lại dùng giọng nói âm vang hơn để lặp hét lên một tiếng: "HẢ?"
…
[Rồi sẽ có một ngày… Các người… Sẽ… Phải… Trả giá… Sẽ không… Lâu đâu…]
…
Câu nói sau cùng của Satsuma Deere hiện lên trong đầu của Phong Bất Giác, anh hỏi: "Ông và Satsuma Deere lại có quan hệ sao? Tôi nói này… Ông anh Ford, xin hỏi hiện tại là năm bao nhiêu? Còn nữa ở đây có phải là Trái đất hay không?"
"Năm bao nhiêu? Hừm, có liên quan gì chứ, trong cuộc đời của con người, chẳng qua chỉ là địa điểm, bọt nước trong dòng sông thời gian, vậy thì liên quan gì? Cậu thật sự muốn biết mình đang ở đâu sao?" Ford vỗ vỗ vào quần áo của mình: "Bộ quần áo chống đạn của ta, đến từ một thời đại nào đó trong tương lai. Còn Phong Bất Giác cậu, đến từ một chỗ mà ta không biết. Nhưng những thứ đó thật sự quan trọng sao?"
"Ha… Ha ha…" Phong Bất Giác cười gượng vài tiếng: "Rất có lý, vậy tôi có thể hỏi, sao ông lại có dính líu đến Satsuma Deere, còn nữa, rốt cuộc ông là gì, ngài Ford?"
"Ta dĩ nhiên là con người, chẳng qua từ chỗ Satsuma Deere đại nhân nhận được một số năng lực xuất chúng." Ford nhún vai trả lời: "Nhiều năm trước, ta sống sót trong cuộc đi săn của Azarov, ngồi con thuyền mà ông ta cho ta rời khỏi hòn đảo này. Nhưng con thuyền đó cuối cùng lại không đến chỗ ta biết, mà tới một nơi rất kỳ lạ."
"Ở đó, ta gặp phải các sinh vật mà trước giờ chưa từng thấy. Những gì ta nghe thấy ở đó khiến cho những kiến thức khoa học và tín ngưỡng tôn giáo trước kia của ta đều không đáng một xu. Cậu biết tại sao con người thường hay tìm kiếm 'đáp án' gì đó, nhưng lại sai lầm mà đưa ra kết luận ngu ngốc hay không? Vì 'sự thật' luôn là thứ mà bọn họ không thể chấp nhận được."
"Nhìn thấy tương lai đồng nghĩa với việc cướp đoạt tương lai, hiểu ra chân lý, sẽ dẫn đến sự phủ định, thậm chí là diệt vong của bản thân."
"Nếu người vượn biết tác dụng của lửa thì bọn họ sẽ không ăn thịt sống nữa. Loài người vài nghìn năm trước nếu biết đến sự tồn tại của y học, thì bọn họ đã không trực tiếp giết chết người bệnh chôn xuống hố. Loài người vài nghìn năm trước nếu sự thật về tôn giáo thì đã không thiêu sống những cô gái phù thủy vô tội."
"Còn ta, sau khi biết được những chuyện này thì đã biến thành ta của hiện tại."
"Hừ…" Phong Bất Giác xì mũi khinh thường với những lời hắn nói, anh lại quăng ra một vấn đề đánh trúng vào chỗ hiểm: "Satsuma Deere và ông đã giao dịch thành công chuyện gì?"
Ford rất bình tĩnh trả lời: "Ta cho hắn linh hồn mệt mỏi và tuyệt vọng, hắn cho ta sức mạnh siêu phàm và sinh mệnh vĩnh hằng." Hắn ngừng lại một chút: "Sau khi Azarov chết, ta từng thử nhốt tất cả những người gặp nạn lại để giày vò, sau đó thì giết chết. Nhưng ta rất nhanh chóng nhận ra rằng, trong lâu đài này không có nhiều nhà lao như vậy, còn ta và Ivan hai người có chút bận ngập đầu."
"Xem ra đơn đặt hàng của Satsuma có số lượng rất lớn…" Phong Bất Giác cười lạnh nói.
"Ta phải cảm ơn trò chơi săn 'người' mà Azarov phát minh ra, kết quả sau cùng đã chứng minh, vẫn còn một cách có hiệu quả nhất." Ford nói: "Ta không cần phải đích thân ra tay, ta chỉ cần tuyên bố nguyên tắc cho những người đó, sau đó nhìn bọn họ tự sinh tự diệt giữa kẽ hở của bản năng sinh tồn và sự khủng bố tuyệt vọng."
"Thì ra là vậy, như vậy thì tôi hiểu rồi." Phong Bất Giác nói: "Vậy thì, cảng ra vào thật sự của hòn đảo này, ắt hẳn là nằm bên dưới lâu đài của ông phải không?"
"Hừ, cậu thật sự thông minh giống như Satsuma Deere đại nhân nói." Ford cười lạnh: "Đoán không sai, bên dưới hòn đảo này, có một đường sông ngầm, từ bên dưới lâu đài thông thẳng tới phía Tây, ở bên dưới vách núi đó, đến khi thủy triều rút xống thì mới xuất hiện lối ra. Nhưng dù cậu có phát hiện ra chỗ đó thì cũng vô dụng, trên hòn đảo này chỉ có vài chiếc thuyền buồm, chúng đều nằm trong lâu đài của ta."
"Được rồi, xem ra tôi không thể thoát được rồi." Phong Bất Giác vẻ mặt đăm chiêu nói: "Vậy thì… Lúc này đây sao ông không lập tức động thủ giết tôi mà nói với tôi những chuyện này, đều là ý của Satsuma Deere?"
"Ha, đương nhiên rồi." Ford mỉm cười nói: "Linh hồn của cậu là thứ mà đại nhân muốn thu hoạch nhất, ta muốn hỏi một chút. Hiện tại, cậu đã đủ mệt mỏi và tuyệt vọng chưa? Nếu vẫn chưa thì ta có thể đợi. Ha ha, cậu cảm thấy bản thân có thể sống sót trên hòn đảo này bao nhiêu ngày? Có thể lâu hơn Azarov không?"
"Ông quá xem thường tôi rồi, ngài Ford." Đến giờ phút này, thái độ của Phong Bất Giác ngược lại trở nên rất thong thả, anh bắt đầu chọc ghẹo con BOSS kia: "Tôi vừa hay chính là một trong những sinh vật có năng lực sinh tồn mạnh nhất trên đời này."
"Hả? Lẽ nào cậu muốn nói mình không phải là loài người?" Ford trả lời.
"Nếu ông cũng được tính là con người thì tôi đương nhiên cũng là người." Phong Bất Giác trả lời, "Nhưng mà, mọi người đều biết, giống như người Trung Quốc không ăn được thực phẩm cung cấp đặc biệt, kiểu biến dị, SCP-682* vân vân đều là những sự tồn tại vô cùng mạnh mẽ, ôm thái độ tự sinh tự diệt thì cũng vô dụng."
(*) SCP-682 là một loài bò sát rất lớn không rõ nguồn gốc. Nó cho thấy hành động cực kì thông minh, và cho thấy khả năng suy nghĩ khi giao tiếp với SCP-079 trong một khoảng thời gian giới hạn mà chúng tiếp xúc. SCP-682 có vẻ mang một nỗi hận thù lớn với tất cả các sinh vật sống, điều này đã được thể hiện trong nhiều cuộc phỏng vấn trong khoảng thời gian giam giữ nó.
Ford trầm ngâm khoảng năm giây, "Tuy ta không biết cậu đang nói gì, nhưng hình như ta đã hiểu quan điểm của cậu, nếu đã như vậy thì để ta đích thân ra tay giải quyết…"
Chữ "cậu" còn chưa kịp nói ra thì Phong Bất Giác đã bay ra như một quả đạn pháo, bắn ra khỏi đó vài chục mét chỉ trong phút chốc. Chỗ mà anh từng đứng chỉ để lại một dấu chân thật sâu, trong không khí dường như còn lưu lại một hơi nóng kèm theo mùi máu tanh.
Ford cười hung hãn, thuận thế đuổi theo. Động tác của hắn cũng không chậm hơn Phong Bất Giác đã dùng Linh thức tụ thân thuật bao nhiêu. Hắn giậm chân nhẹ nhàng là có thể nhảy cao vài thước. Hắn nhẹ nhàng lướt qua hướng mà đối phương chạy tới, hơn nữa càng chạy càng nhanh, gót chân mỗi lần dùng sức là cơ thể lướt nhẹ như bay, hắn thật sự mạnh một cách không thể tưởng tượng được.
Nếu so về sức mạnh, Phong Bất Giác không thể nào là đối thủ của Ford. Nhất Đao Khuynh Thành trong trạng thái khỏe mạnh nhưng vẫn bị hắn đánh một đòn chỉ còn lại chút sức lực, thì với giá trị sinh tồn của Phong Bất Giác hiện tại, anh nhất định không thể cầm cự lâu. Nên anh cũng không quan tâm đến sự tiêu hao của Linh thức tụ thân thuật, dù sao cũng phải tấn công liên tục, có giảm xuống 1% thì đã sao.
Trong màn đấu tốc độ thế này, Phong Bất Giác còn có thể đấu với đối phương một trận. Dù tốc độ tuyệt đối và lực bộc phát của anh nhỉnh hơn đối phương một chút, nhưng khoảng cách giữa Ford và anh vẫn đang dần bị rút ngắn.
Hai người có mức độ quen thuộc với địa hình khác nhau, hơn nữa, người đuổi theo có thể nhìn hành động của bên bỏ chạy, để phán đoán kịp thời tình hình trước mặt. Còn Phong Bất Giác thì phải liều mạng mà bỏ chạy, không ngừng xác nhận con đường trước mặt, để tránh hụt chân hoặc rơi vào đường cùng chết chóc. Nếu không phải tình hình thị lực của anh cũng tăng cao một chút thì chỉ với một chiếc đèn pin mà muốn bỏ chạy trong khu rừng thì e rằng đã sớm bị va vào cây như heo rừng.
Hai bóng người một trước một sau, trong thời khắc u tối nhất trước lúc bình minh, chạy xuyên qua khu rừng rậm. Người chạy trước như một viên đạn không ngừng bắn ra, mượn những sự vật xung quanh để không ngừng gia tăng tốc độ. Người chạy sau thì như phù du chấm nước, nhẹ nhàng linh hoạt, không chút thua kém.
Cuộc đọ sức này không kéo dài quá lâu, hơn một phút sau, giá trị Hp của Phong Bất Giác đã giảm xuống dưới 10%, nếu lúc này anh chủ động ngừng Linh thức tụ thân thuật thì không thể kích hoạt lại được nữa. Anh chỉ có thể kiên trì tới cùng mà tiếp tục tiêu hao máu, như vậy có thể cầm cự thêm khoảng hai mươi giây.
Ford càng đuổi càng gần, dần dần rút ngắn khoảng cách còn khoảng mười mét, đúng vào lúc này, trước mắt hai người trở nên sáng rực, cuối cùng bọn họ đã xuyên qua khu rừng, chạy đến đầm lầy chết chóc ở góc Đông Nam của hòn đảo
Phong Bất Giác cơ bản không lo lắng, anh ôm thái độ chơi đùa với số phận, dùng hết toàn bộ sức lực, xông thẳng về phía đầm lầy. Anh dùng tốc độ như tia điện giẫm lên bề mặt đầm lầy, không ngờ thân hình anh lại thành công lướt trên bề mặt mà vượt qua được đầm lầy. Cuối cùng anh đứng trên một hòn đá cách bờ đầm lầy vài chục mét, trong đầm lầy rộng lớn này chỉ có vài chỗ có thể đứng được.
Khi đã đứng vững, giá trị sinh tồn của Phong Bất Giác đã giảm còn cực thấp, chỉ còn lại 1%, bây giờ chỉ cần có con ong mật nào đó chích anh một phát thì cũng đủ khiến anh chết tại trận.
Còn Ford thì lại dừng bên bờ đầm lầy, không tiến lên trước.
Tác giả :
Tam Thiên Lưỡng Giác