Khu Vui Chơi Đáng Sợ
Chương 82: Bảy chuyện kỳ lạ trong khuôn viên trường(Hết)
Phong Bất Giác thở phào nhẹ nhõm một hơi, trong lòng cảm thấy may mắn vì không lấy Cờ lê Mario ra, lỡ món vũ khí chủ lực cấp Tinh xảo này bị Oink cướp mất, anh cũng chỉ có thể ráng chịu mà thôi.
Thật ra mất đi dao bếp ở đây cũng không quá uổng phí, lấy một món trang bị phẩm chất Thường có thể tìm thấy ở bất cứ đâu trong phó bản loại lớn đổi lấy một đạo cụ riêng có thể hồi phục giá trị Hp trong phó bản này. Đây cũng có thể xem là một cuộc giao dịch công bằng.
Phong Bất Giác đi lấy một cái bát, nhanh chóng tới bên cạnh bếp, mở hai nồi canh ra nhìn vào bên trong, còn dùng giá canh đảo qua đảo lại, thức ăn bên trong hai nồi hoàn toàn giống hệt nhau, bên trong đều có thể múc ra thịt heo và xương heo. Trên bàn chế biến bên cạnh, cũng có thể phát hiện thấy mỡ heo và da heo đã được lóc ra. Nhìn thấy những thứ này, Phong Bất Giác mới hoàn toàn yên tâm, anh không kìm được mà suy nghĩ… Nếu đổi lại là anh làm, liệu anh có dũng khí chặt thi thể của đồng loại thành nguyên liệu hay không? Lúc làm việc này sẽ có tâm trạng thế nào?
Lúc này Oink đi qua, nó như nhìn thấy rõ suy nghĩ của Phong Bất Giác, nó hừ lạnh một tiếng, dùng giọng điệu buồn chán mà nói: "Chỗ ta sinh ra là nơi ngập tràn lời nói dối và sự nô dịch, suy nghĩ cân nhắc là hành vi không được cho phép, các thần phụ dạy rằng bọn ta phải an phận thủ thường, nhẫn nhục chịu đựng. Ta từng xử lý qua vô số đầu heo ở lò mổ, mỗi ngày đều lặp lại chuyện như vậy, nấu bọn chúng thì có xá gì."
Phong Bất Giác không biết nên tiếp lời thế nào, anh chỉ gật đầu, "Ừ" một tiếng.
Anh nhanh chóng múc xong bát canh, bưng nó trên tay, bước hai ba bước ra bên ngoài, trước khi ra khỏi nhà bếp, anh còn xoay đầu nói với Oink: "Cảm ơn, à… Tạm biệt."
Oink không trả lời lại, khi Phong Bất Giác ra khỏi nhà bếp, đèn bên trong nhà bếp đột nhiên mờ dần, cơ thể của anh trai đầu heo lại lần nữa biến mất trong màn đêm.
[Cập nhật tiến độ nhiệm vụ chính]
[Tìm kiếm trong trường Trung học Phổ thông Haruna, phá giải bảy hiện tượng kỳ lạ, tiến độ hiện tại 6/7]
Tự Vũ nghe thấy nhắc nhở hệ thống, cũng nhìn thấy bóng dáng Phong Bất Giác quay trở lại, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm. Vài phút trước còn khó chịu đựng hơn cả một tiếng đồng hồ trước, cô một mình ngồi đó như pho tượng. Nếu Phong Bất Giác một đi không trở lại, cô nhất định sẽ tự trách mình không nguôi. Theo như cô thấy, phó bản này đi đến bước hiện tại, trách nhiệm chủ yếu đều nằm ở bản thân cô.
Nhưng lúc này, khi Tự Vũ nhìn thấy món đồ Phong Bất Giác bưng trên tay, niềm vui và sự an ủi lập tức biến thành sự kinh ngạc và nghi hoặc, cô suy nghĩ trong lòng: Đây là ý gì đây? Ăn xong nghiện rồi à? Đã hai bát rồi còn chuẩn bị thêm bát thứ ba?
Phong Bất Giác đưa bát canh đến trước mặt cô, để trên bàn, sau đó dùng ngón tay chỉ chỉ Tự Vũ, lại giơ lòng bàn tay lên, miêu tả một động tác bưng bát, sau đó giơ lên đưa vào miệng, ý bảo Tự Vũ uống canh. Vì đối phương không biết canh này có thể hồi máu, nên Phong Bất Giác phải ra dấu mấy lần để giải thích giải thích điểm này.
Sau khi Tự Vũ nhìn hiểu thì bưng bát canh lên ăn hết, sau đó mở bảng chọn game ra xem, phát hiện giá trị Hp từ 21% trực tiếp tăng đầy lại. Cô ra hiệu với Phong Bất Giác vài cái, ý nói máu của mình đã hồi phục đầy bình.
Phong Bất Giác gật đầu, bảo cô cầm lồng đèn lên đưa cho mình, sau đó do anh dẫn đường tiếp tục tiến về trước.
Khi hai người ra khỏi căn tin, ma quỷ xung quanh lại lần nữa ùa về từ bốn phương tám hướng. Tóc dài như tơ, mũi rách miệng nứt, mang mặt nạ hư ảo… Khung cảnh này khiến Phong Bất Giác nhớ lại thành phố cô độc mà Satsuma Deere khống chế, trước khi vượt qua phó bản đó, anh và đồng đội cũng rơi vào vòng vây của một nhóm quái vật thế này. Nhưng điều khác biệt chính là, quái vật gặp phải lúc đó, ngoại hình của bọn chúng đa phần đều giống "yêu ma" trong truyền thuyết phương Tây. Còn lũ quái vật truy sát anh và Tự Vũ lúc này, trên cơ bản đều là "quỷ quái" mang màu sắc truyền thống của phương Đông.
Không kịp suy nghĩ nhiều, cũng không thể dừng lại, Phong Bất Giác cầm lồng đèn đi trước dẫn đường, chạy thẳng về phía trước. Tự Vũ theo sát phía sau. Tuy cô không có Vũ điệu bá tước, nhưng muốn đuổi kịp tốc độ của Phong Bất Giác thì cũng không quá tốn sức.
Giá trị Hp của hai người đều đầy, qua quá trình nghỉ ngơi hơn một tiếng lúc nãy, giá trị thể năng đã vô cùng dồi dào. Lúc này Phong Bất Giác và Tự Vũ đều rất có tự tin, dù là trong nghịch cảnh bị ma quỷ truy sát thì cũng không thể ngăn cản bọn họ hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng.
Bọn họ chạy trốn suốt đoạn đường, lũ ma quỷ vẫn đuổi theo không ngớt. Sau khi vòng qua tòa nhà chính, hai người lại chạy đến sân trường rộng lớn.
Ở cổng trường học, dưới ánh trăng, từ rất xa đã có thể nhìn thấy ở đó có một bóng người cô độc đứng đó, không... Là bóng của quỷ.
Đó là một cô bé mặc quần áo màu đỏ, sau khi cô bé lọt vào tầm nhìn của Phong Bất Giác và Tự Vũ, bài ca dao lại lần lần vang lên, lần này, là trực tiếp phát ra từ trong miệng hồn ma đó.
Khi tiếng hát của cô bé đó vang lên, cảnh vật xung quanh lại bắt đầu có sự thay đổi, một màn đen phủ lên ánh trăng, lúc ẩn lúc hiện. Ngôi trường, cây cối, sân trường thiết bị... sau lưng hai người hoàn toàn biến mất, sau đó biến thành cảnh tượng của một bãi tha ma.
Khi Phong Bất Giác và Tự Vũ đi đến trước mặt cô bé kia, cô bé cũng đang hát câu sau cùng của bài ca dao, nhưng câu hát hai người họ nghe thấy lúc này lại không giống như bài ca dao ban đầu: "Quỷ lạnh lẽo, máu tuôn rơi... Mãnh quỷ trước mặt đang đòi mạng, đi chậm lại, đi chậm lại… Đường đến hoàng tuyền người khó đi." Giọng điệu bi thương và kỳ ảo hát đến đây thì ngừng lại.
Cô bé kia mỉm cười hì hì, nụ cười khiến người ta sởn cả tóc gáy, cô bé lập tức mở miệng nói: "Chú, dì, lại chơi cùng con được không?" Nói đến đây, từ trong mắt mũi miệng và hai tai của cô bé đó chảy ra dòng máu màu đen, cơ thể cũng lơ lửng trong không trung.
[Nhiệm vụ hiện tại đã thay đổi, nhiệm vụ chính đã cập nhật]
[Tiêu diệt oan hồn của Huệ Dĩ Tử]
[Đã giải trừ hạn chế đối thoại, ma quỷ sẽ truy sát đến khi nhiệm vụ hoàn thành hoặc toàn bộ người chơi tử vong]
Sau khi Phong Bất Giác có thể nói chuyện, câu đầu tiên mà anh nói ra chính là: "Ai là chú chứ!" Anh hét to một tiếng, cầm lồng đèn lên, giậm chân một cái, thật sự có thể nói là động tác linh hoạt, mạnh như mãnh hổ, lấy cờ lê ra vung tới đập vào mặt con quái vật kia.
Vụt một tiếng, không ngờ anh lại đánh trúng, mặt của Huệ Dĩ Tử bị lõm vào một lỗ, lại một luồng máu đen phun ra. Nhưng nó là BOSS của phó bản này, nên dĩ nhiên không dễ bị đánh bại như vậy. Từ tư thế lơ lửng trên không của nó, có thể thấy đây chưa phải là đòn chí mạng.
Phong Bất Giác một tay bóp chặt cổ của con quỷ này, tay còn lại cầm cờ lê đánh tới tấp, không hề quan tâm vết máu dính trên mặt mình, lúc đánh con quỷ này anh vẫn không quên nói thêm một câu: "Nên gọi tao là anh!"
"Ha ha ha ha… Ha ha ha ha…" Huệ Dĩ Tử lại bật cười điên cuồng, mặc dù xương cốt phần đầu đã bị đánh đến biến dạng, nhưng nó vẫn không quan tâm, hơn nữa hiệu quả của [Não chấn động] chưa từng được kích hoạt lần nào trên người nó.
Ngược lại giá trị Hp của Phong Bất Giác lại giảm một cách kỳ lạ… Máu đen, tiếng cười, hoặc sự tiếp xúc đơn thuần sẽ khiến người chơi mất máu sao? Anh tạm thời không thể phán đoán, đành phải căng da đầu mà tiếp tục đánh, chờ đợi tấn công của mình có thể tạo ra một tác dụng nhất định.
Tự Vũ đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh này, cô chỉ cảm thấy có chút buồn cười. Thật ra cô cũng định mắng từ "dì" kia một câu, nhưng nhìn thấy phản ứng kích động đến mất cả hình tượng của Phong Bất Giác, bỗng nhiên khiến cô bình tĩnh lại, cảm thấy mình không nên cùng một giuộc với người như anh Giác.
"Sở trường linh thuật của anh đã mở rồi à?" Tự Vũ vung kiếm lên, vừa đi tới gần anh vừa nói. Động tác của cô không nhanh cũng không chậm, đám ma quỷ đông đúc từ bãi tha ma tràn ra hầu như không gây bất cứ áp lực nào cho cô. Vì đôi mắt của cô đã xác định mục tiêu cần tiêu diệt.
Phong Bất Giác trả lời: "Ờ, sao thế?" Giây tiếp theo sau khi nói câu này, bản thân anh cũng hiểu ra đáp án của câu hỏi này, anh lập tức nói: "À, người có sở trường linh thuật mới có thể chủ động 'tiếp xúc' với thực thể của đám ma quỷ này có đúng không?"
"Đúng." Tự Vũ lại trở về phong cách lời ít ý nhiều của mình, trả lời xong câu này, cô lao vụt tới xuất hiện ngay bên cạnh Huệ Dĩ Tử.
Tâm lặng như nước, mắt lạnh như băng, lưỡi kiếm vung ra, sát thương mạnh mẽ.
Một luồng ánh sáng lạnh lẽo vụt qua, Phong Bất Giác còn chưa phản ứng kịp với việc vừa xảy ra thì Huệ Dĩ Tử đã bị chém đứt ngang eo, tiếng gào thét chói tai vang vọng trong đêm. Giây tiếp theo, trong phần eo đứt đoạn của con quái vật, một luồng máu đen bất ngờ phun ra… Vào giây phút đó, giống như có một người đang cắt một quả cam mọng nước ra, Phong Bất Giác nhìn thấy vội vàng bỏ chạy, nếu còn đứng yên bất động thì sẽ giống như được tắm vòi sen.
Thông thường mà nói, không sợ không nhìn được hàng, chỉ sợ hàng so với hàng. Đòn tấn công của Phong Bất Giác trông vô cùng hung hãn, nhưng đối với con quái vật này lại giống như gãi không đúng chỗ ngứa, nếu trước đó đổi lại là anh bị nhốt trong không gian của bậc thang thứ mười ba thì có ba cái mạng cũng không đủ chết. Nhưng Tự Vũ chỉ cần một kiếm thì đã giải quyết được vấn đề, đó là một kiểu thiên phú bẩm sinh, giống như các cao thủ tuyệt đỉnh trong tiểu thuyết võ hiệp chỉ cần nhìn một cái là nhìn thấu được "tử huyệt" của đối phương, một chiêu tất thắng.
[Nhiệm vụ hiện tại đã hoàn thành, toàn bộ nhiệm vụ chính đã hoàn thành]
[Bạn đã hoàn thành phó bản này, 180 giây sau tự động truyền tống]
Phong Bất Giác nói: "Không phải chứ? Lợi hại vậy sao?" Tuy anh cũng biết đối phương rất mạnh, nhưng đây là lần đầu tiên anh tận mắt chứng kiến Tự Vũ trực tiếp tiêu diệt quái vật cấp BOSS. Trước đó trong phủ Usher anh từng chứng kiến cô vung kiếm chém đứt đèn chùm, không ngờ chém quỷ cũng vô cùng lợi hại.
"Không, anh mới lợi hại." Tự Vũ nói: "Lần này toàn dựa vào anh."
Khi bọn họ nói chuyện, Huệ Dĩ Tử đã rơi xuống đất, hóa thành một vũng máu đen, đám ma quỷ kia cũng đồng loạt biến mất cùng với ảo cảnh của bãi tha ma, cảnh vật của ngôi trường lại lần nữa xuất hiện trước mắt bọn họ.
Hai người đứng trước cổng trường, dưới ánh trăng chiếu sáng mặt đất, tấm biển "Trường Trung học Phổ thông Haruna" lại lần nữa xuất hiện trước mặt bọn họ. Tất cả mọi thứ cứ như một giấc mộng, tưởng chừng như rất hư ảo, nhưng lại rất chân thật, những cảnh tượng kỳ dị đáng sợ vẫn còn hiện rõ trước mắt. Giếng cạn cõng quỷ, cánh tay quỷ đánh đàn, giỏ xách thi thể, bóng dáng máu đầu con ngươi, còn cả đồ tể thiên đường và con Huệ Dĩ Tử lúc nãy. Nếu nói đến mức độ đáng sợ thì những gì mà Phong Bất Giác trải qua trong phó bản này sẽ khiến cho một người nhát gan như Tiểu Thán bị dọa đến mức offline rồi mà vẫn còn ám ảnh, không biết lần này khi tổng kết anh có thể nhìn thấy sự thay đổi của giá trị sợ hãi hay không.
"Lát nữa đến phòng hội nghị của tôi rồi nói đi." Tự Vũ nói tiếp câu này, ý muốn bảo anh thoát khỏi phó bản trước rồi nói tiếp.
"Được rồi, sau khi truyền tống tôi sẽ lập đội với cô." Phong Bất Giác trả lời.
Sau khi hai người tạm biệt nhau thì truyền tống gần như cùng một lúc.
Khoảng một phút sau đó, trước cổng trường, một bóng dáng đầu heo lực lưỡng đang đẩy một chiếc xe chứa dụng cụ làm vệ sinh chầm chậm đi tới, dừng lại bên vũng máu đen kia.
Sau khi nó nhúng cây lau nhà vào trong thùng nước thì bắt đầu lau mặt đất, động tác không nhanh cũng không chậm.
Nếu nhìn kĩ thì sẽ thấy phần giẻ lau ở một đầu của cây lau nhà không phải là các sợi vải, mà là các sợi tóc màu đen…
Thật ra mất đi dao bếp ở đây cũng không quá uổng phí, lấy một món trang bị phẩm chất Thường có thể tìm thấy ở bất cứ đâu trong phó bản loại lớn đổi lấy một đạo cụ riêng có thể hồi phục giá trị Hp trong phó bản này. Đây cũng có thể xem là một cuộc giao dịch công bằng.
Phong Bất Giác đi lấy một cái bát, nhanh chóng tới bên cạnh bếp, mở hai nồi canh ra nhìn vào bên trong, còn dùng giá canh đảo qua đảo lại, thức ăn bên trong hai nồi hoàn toàn giống hệt nhau, bên trong đều có thể múc ra thịt heo và xương heo. Trên bàn chế biến bên cạnh, cũng có thể phát hiện thấy mỡ heo và da heo đã được lóc ra. Nhìn thấy những thứ này, Phong Bất Giác mới hoàn toàn yên tâm, anh không kìm được mà suy nghĩ… Nếu đổi lại là anh làm, liệu anh có dũng khí chặt thi thể của đồng loại thành nguyên liệu hay không? Lúc làm việc này sẽ có tâm trạng thế nào?
Lúc này Oink đi qua, nó như nhìn thấy rõ suy nghĩ của Phong Bất Giác, nó hừ lạnh một tiếng, dùng giọng điệu buồn chán mà nói: "Chỗ ta sinh ra là nơi ngập tràn lời nói dối và sự nô dịch, suy nghĩ cân nhắc là hành vi không được cho phép, các thần phụ dạy rằng bọn ta phải an phận thủ thường, nhẫn nhục chịu đựng. Ta từng xử lý qua vô số đầu heo ở lò mổ, mỗi ngày đều lặp lại chuyện như vậy, nấu bọn chúng thì có xá gì."
Phong Bất Giác không biết nên tiếp lời thế nào, anh chỉ gật đầu, "Ừ" một tiếng.
Anh nhanh chóng múc xong bát canh, bưng nó trên tay, bước hai ba bước ra bên ngoài, trước khi ra khỏi nhà bếp, anh còn xoay đầu nói với Oink: "Cảm ơn, à… Tạm biệt."
Oink không trả lời lại, khi Phong Bất Giác ra khỏi nhà bếp, đèn bên trong nhà bếp đột nhiên mờ dần, cơ thể của anh trai đầu heo lại lần nữa biến mất trong màn đêm.
[Cập nhật tiến độ nhiệm vụ chính]
[Tìm kiếm trong trường Trung học Phổ thông Haruna, phá giải bảy hiện tượng kỳ lạ, tiến độ hiện tại 6/7]
Tự Vũ nghe thấy nhắc nhở hệ thống, cũng nhìn thấy bóng dáng Phong Bất Giác quay trở lại, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm. Vài phút trước còn khó chịu đựng hơn cả một tiếng đồng hồ trước, cô một mình ngồi đó như pho tượng. Nếu Phong Bất Giác một đi không trở lại, cô nhất định sẽ tự trách mình không nguôi. Theo như cô thấy, phó bản này đi đến bước hiện tại, trách nhiệm chủ yếu đều nằm ở bản thân cô.
Nhưng lúc này, khi Tự Vũ nhìn thấy món đồ Phong Bất Giác bưng trên tay, niềm vui và sự an ủi lập tức biến thành sự kinh ngạc và nghi hoặc, cô suy nghĩ trong lòng: Đây là ý gì đây? Ăn xong nghiện rồi à? Đã hai bát rồi còn chuẩn bị thêm bát thứ ba?
Phong Bất Giác đưa bát canh đến trước mặt cô, để trên bàn, sau đó dùng ngón tay chỉ chỉ Tự Vũ, lại giơ lòng bàn tay lên, miêu tả một động tác bưng bát, sau đó giơ lên đưa vào miệng, ý bảo Tự Vũ uống canh. Vì đối phương không biết canh này có thể hồi máu, nên Phong Bất Giác phải ra dấu mấy lần để giải thích giải thích điểm này.
Sau khi Tự Vũ nhìn hiểu thì bưng bát canh lên ăn hết, sau đó mở bảng chọn game ra xem, phát hiện giá trị Hp từ 21% trực tiếp tăng đầy lại. Cô ra hiệu với Phong Bất Giác vài cái, ý nói máu của mình đã hồi phục đầy bình.
Phong Bất Giác gật đầu, bảo cô cầm lồng đèn lên đưa cho mình, sau đó do anh dẫn đường tiếp tục tiến về trước.
Khi hai người ra khỏi căn tin, ma quỷ xung quanh lại lần nữa ùa về từ bốn phương tám hướng. Tóc dài như tơ, mũi rách miệng nứt, mang mặt nạ hư ảo… Khung cảnh này khiến Phong Bất Giác nhớ lại thành phố cô độc mà Satsuma Deere khống chế, trước khi vượt qua phó bản đó, anh và đồng đội cũng rơi vào vòng vây của một nhóm quái vật thế này. Nhưng điều khác biệt chính là, quái vật gặp phải lúc đó, ngoại hình của bọn chúng đa phần đều giống "yêu ma" trong truyền thuyết phương Tây. Còn lũ quái vật truy sát anh và Tự Vũ lúc này, trên cơ bản đều là "quỷ quái" mang màu sắc truyền thống của phương Đông.
Không kịp suy nghĩ nhiều, cũng không thể dừng lại, Phong Bất Giác cầm lồng đèn đi trước dẫn đường, chạy thẳng về phía trước. Tự Vũ theo sát phía sau. Tuy cô không có Vũ điệu bá tước, nhưng muốn đuổi kịp tốc độ của Phong Bất Giác thì cũng không quá tốn sức.
Giá trị Hp của hai người đều đầy, qua quá trình nghỉ ngơi hơn một tiếng lúc nãy, giá trị thể năng đã vô cùng dồi dào. Lúc này Phong Bất Giác và Tự Vũ đều rất có tự tin, dù là trong nghịch cảnh bị ma quỷ truy sát thì cũng không thể ngăn cản bọn họ hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng.
Bọn họ chạy trốn suốt đoạn đường, lũ ma quỷ vẫn đuổi theo không ngớt. Sau khi vòng qua tòa nhà chính, hai người lại chạy đến sân trường rộng lớn.
Ở cổng trường học, dưới ánh trăng, từ rất xa đã có thể nhìn thấy ở đó có một bóng người cô độc đứng đó, không... Là bóng của quỷ.
Đó là một cô bé mặc quần áo màu đỏ, sau khi cô bé lọt vào tầm nhìn của Phong Bất Giác và Tự Vũ, bài ca dao lại lần lần vang lên, lần này, là trực tiếp phát ra từ trong miệng hồn ma đó.
Khi tiếng hát của cô bé đó vang lên, cảnh vật xung quanh lại bắt đầu có sự thay đổi, một màn đen phủ lên ánh trăng, lúc ẩn lúc hiện. Ngôi trường, cây cối, sân trường thiết bị... sau lưng hai người hoàn toàn biến mất, sau đó biến thành cảnh tượng của một bãi tha ma.
Khi Phong Bất Giác và Tự Vũ đi đến trước mặt cô bé kia, cô bé cũng đang hát câu sau cùng của bài ca dao, nhưng câu hát hai người họ nghe thấy lúc này lại không giống như bài ca dao ban đầu: "Quỷ lạnh lẽo, máu tuôn rơi... Mãnh quỷ trước mặt đang đòi mạng, đi chậm lại, đi chậm lại… Đường đến hoàng tuyền người khó đi." Giọng điệu bi thương và kỳ ảo hát đến đây thì ngừng lại.
Cô bé kia mỉm cười hì hì, nụ cười khiến người ta sởn cả tóc gáy, cô bé lập tức mở miệng nói: "Chú, dì, lại chơi cùng con được không?" Nói đến đây, từ trong mắt mũi miệng và hai tai của cô bé đó chảy ra dòng máu màu đen, cơ thể cũng lơ lửng trong không trung.
[Nhiệm vụ hiện tại đã thay đổi, nhiệm vụ chính đã cập nhật]
[Tiêu diệt oan hồn của Huệ Dĩ Tử]
[Đã giải trừ hạn chế đối thoại, ma quỷ sẽ truy sát đến khi nhiệm vụ hoàn thành hoặc toàn bộ người chơi tử vong]
Sau khi Phong Bất Giác có thể nói chuyện, câu đầu tiên mà anh nói ra chính là: "Ai là chú chứ!" Anh hét to một tiếng, cầm lồng đèn lên, giậm chân một cái, thật sự có thể nói là động tác linh hoạt, mạnh như mãnh hổ, lấy cờ lê ra vung tới đập vào mặt con quái vật kia.
Vụt một tiếng, không ngờ anh lại đánh trúng, mặt của Huệ Dĩ Tử bị lõm vào một lỗ, lại một luồng máu đen phun ra. Nhưng nó là BOSS của phó bản này, nên dĩ nhiên không dễ bị đánh bại như vậy. Từ tư thế lơ lửng trên không của nó, có thể thấy đây chưa phải là đòn chí mạng.
Phong Bất Giác một tay bóp chặt cổ của con quỷ này, tay còn lại cầm cờ lê đánh tới tấp, không hề quan tâm vết máu dính trên mặt mình, lúc đánh con quỷ này anh vẫn không quên nói thêm một câu: "Nên gọi tao là anh!"
"Ha ha ha ha… Ha ha ha ha…" Huệ Dĩ Tử lại bật cười điên cuồng, mặc dù xương cốt phần đầu đã bị đánh đến biến dạng, nhưng nó vẫn không quan tâm, hơn nữa hiệu quả của [Não chấn động] chưa từng được kích hoạt lần nào trên người nó.
Ngược lại giá trị Hp của Phong Bất Giác lại giảm một cách kỳ lạ… Máu đen, tiếng cười, hoặc sự tiếp xúc đơn thuần sẽ khiến người chơi mất máu sao? Anh tạm thời không thể phán đoán, đành phải căng da đầu mà tiếp tục đánh, chờ đợi tấn công của mình có thể tạo ra một tác dụng nhất định.
Tự Vũ đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh này, cô chỉ cảm thấy có chút buồn cười. Thật ra cô cũng định mắng từ "dì" kia một câu, nhưng nhìn thấy phản ứng kích động đến mất cả hình tượng của Phong Bất Giác, bỗng nhiên khiến cô bình tĩnh lại, cảm thấy mình không nên cùng một giuộc với người như anh Giác.
"Sở trường linh thuật của anh đã mở rồi à?" Tự Vũ vung kiếm lên, vừa đi tới gần anh vừa nói. Động tác của cô không nhanh cũng không chậm, đám ma quỷ đông đúc từ bãi tha ma tràn ra hầu như không gây bất cứ áp lực nào cho cô. Vì đôi mắt của cô đã xác định mục tiêu cần tiêu diệt.
Phong Bất Giác trả lời: "Ờ, sao thế?" Giây tiếp theo sau khi nói câu này, bản thân anh cũng hiểu ra đáp án của câu hỏi này, anh lập tức nói: "À, người có sở trường linh thuật mới có thể chủ động 'tiếp xúc' với thực thể của đám ma quỷ này có đúng không?"
"Đúng." Tự Vũ lại trở về phong cách lời ít ý nhiều của mình, trả lời xong câu này, cô lao vụt tới xuất hiện ngay bên cạnh Huệ Dĩ Tử.
Tâm lặng như nước, mắt lạnh như băng, lưỡi kiếm vung ra, sát thương mạnh mẽ.
Một luồng ánh sáng lạnh lẽo vụt qua, Phong Bất Giác còn chưa phản ứng kịp với việc vừa xảy ra thì Huệ Dĩ Tử đã bị chém đứt ngang eo, tiếng gào thét chói tai vang vọng trong đêm. Giây tiếp theo, trong phần eo đứt đoạn của con quái vật, một luồng máu đen bất ngờ phun ra… Vào giây phút đó, giống như có một người đang cắt một quả cam mọng nước ra, Phong Bất Giác nhìn thấy vội vàng bỏ chạy, nếu còn đứng yên bất động thì sẽ giống như được tắm vòi sen.
Thông thường mà nói, không sợ không nhìn được hàng, chỉ sợ hàng so với hàng. Đòn tấn công của Phong Bất Giác trông vô cùng hung hãn, nhưng đối với con quái vật này lại giống như gãi không đúng chỗ ngứa, nếu trước đó đổi lại là anh bị nhốt trong không gian của bậc thang thứ mười ba thì có ba cái mạng cũng không đủ chết. Nhưng Tự Vũ chỉ cần một kiếm thì đã giải quyết được vấn đề, đó là một kiểu thiên phú bẩm sinh, giống như các cao thủ tuyệt đỉnh trong tiểu thuyết võ hiệp chỉ cần nhìn một cái là nhìn thấu được "tử huyệt" của đối phương, một chiêu tất thắng.
[Nhiệm vụ hiện tại đã hoàn thành, toàn bộ nhiệm vụ chính đã hoàn thành]
[Bạn đã hoàn thành phó bản này, 180 giây sau tự động truyền tống]
Phong Bất Giác nói: "Không phải chứ? Lợi hại vậy sao?" Tuy anh cũng biết đối phương rất mạnh, nhưng đây là lần đầu tiên anh tận mắt chứng kiến Tự Vũ trực tiếp tiêu diệt quái vật cấp BOSS. Trước đó trong phủ Usher anh từng chứng kiến cô vung kiếm chém đứt đèn chùm, không ngờ chém quỷ cũng vô cùng lợi hại.
"Không, anh mới lợi hại." Tự Vũ nói: "Lần này toàn dựa vào anh."
Khi bọn họ nói chuyện, Huệ Dĩ Tử đã rơi xuống đất, hóa thành một vũng máu đen, đám ma quỷ kia cũng đồng loạt biến mất cùng với ảo cảnh của bãi tha ma, cảnh vật của ngôi trường lại lần nữa xuất hiện trước mắt bọn họ.
Hai người đứng trước cổng trường, dưới ánh trăng chiếu sáng mặt đất, tấm biển "Trường Trung học Phổ thông Haruna" lại lần nữa xuất hiện trước mặt bọn họ. Tất cả mọi thứ cứ như một giấc mộng, tưởng chừng như rất hư ảo, nhưng lại rất chân thật, những cảnh tượng kỳ dị đáng sợ vẫn còn hiện rõ trước mắt. Giếng cạn cõng quỷ, cánh tay quỷ đánh đàn, giỏ xách thi thể, bóng dáng máu đầu con ngươi, còn cả đồ tể thiên đường và con Huệ Dĩ Tử lúc nãy. Nếu nói đến mức độ đáng sợ thì những gì mà Phong Bất Giác trải qua trong phó bản này sẽ khiến cho một người nhát gan như Tiểu Thán bị dọa đến mức offline rồi mà vẫn còn ám ảnh, không biết lần này khi tổng kết anh có thể nhìn thấy sự thay đổi của giá trị sợ hãi hay không.
"Lát nữa đến phòng hội nghị của tôi rồi nói đi." Tự Vũ nói tiếp câu này, ý muốn bảo anh thoát khỏi phó bản trước rồi nói tiếp.
"Được rồi, sau khi truyền tống tôi sẽ lập đội với cô." Phong Bất Giác trả lời.
Sau khi hai người tạm biệt nhau thì truyền tống gần như cùng một lúc.
Khoảng một phút sau đó, trước cổng trường, một bóng dáng đầu heo lực lưỡng đang đẩy một chiếc xe chứa dụng cụ làm vệ sinh chầm chậm đi tới, dừng lại bên vũng máu đen kia.
Sau khi nó nhúng cây lau nhà vào trong thùng nước thì bắt đầu lau mặt đất, động tác không nhanh cũng không chậm.
Nếu nhìn kĩ thì sẽ thấy phần giẻ lau ở một đầu của cây lau nhà không phải là các sợi vải, mà là các sợi tóc màu đen…
Tác giả :
Tam Thiên Lưỡng Giác