Không Yêu Thì Đi Chết Đi!

Chương 51

Mẹ Dụ ngẩn ra một lúc mới hồi phục tinh thần “Con không muốn đi xem mắt thì thôi, sao phải nói mấy lời này dọa mẹ?"

Nếu như Dụ Tinh Triết nói mình thích một người đàn ông không rõ danh tính nào đó, mẹ Dụ sẽ lo lắng mà nghĩ: Thôi xong, thôi xong, hết hy vọng bế cháu rồi.

Thế nhưng… Người mà Dụ Tinh Triết nói, lại là Cố Khê…

Tiểu Cố là gay, bọn họ đã biết từ lâu, cũng đã thừa nhận anh.

Nhưng quan hệ giữa Cố Khê và Dụ Tinh Triết mấy năm nay vẫn luôn rất tệ. Cho dù, Dụ Tinh Triết có thích đàn ông thật, nó cũng không thể nào thích Tiểu Cố được! Nhất định là ngại bà lải nhải lắm điều nên mới nói vậy để chọc tức bà!

Dụ Tinh Triết hô to trong lòng: Mẹ, mẹ đúng là thông thấu hồng trần, chỉ là con mẹ nhất định phải tô đen đến cùng!

Anh ta nhìn về phía mẹ Dụ, ngừng một chút rồi nói “Nếu mẹ không tin, mẹ có thể đi hỏi Cố Khê. À, đúng rồi, dì Dạ cũng biết nữa."

Tim mẹ Dụ nhói lên, bà hỏi “Sao An An cũng biết?"

Dụ Tinh Triết đáp “Không cẩn thận bị dì ấy phát hiện. Nếu không phải bị dì biết, con cũng không định nói với mẹ."

Mẹ Dụ lúc này triệt để ngẩn người.

Dụ Tinh Triết đứng dậy ra ngoài, nhìn thì như cho mẹ thời gian bình tĩnh suy nghĩ, nhưng trên thực tế lại là bản thân muốn ra ngoài thông đồng tin tức trước một bước.

Anh ta gọi điện cho Cố Khê thông báo “Tôi comeout rồi."

Cố Khê huýt sáo “Giỏi, nhưng cũng không cần nói với tôi đâu, vì tôi đâu có care."

Dụ Tinh Triết khà khà cười “Tôi nói với mẹ tôi là tôi thích anh, đang hẹn hò với anh."

Cố Khê “!!!"

Dụ Tinh Triết trộm vui vẻ “Dù gì chúng ta cũng diễn trước mặt dì Dạ rồi, anh đừng lãng phí, diễn tiếp đi, tiền đồ tươi sáng của tôi sau này hãy đang trông chờ vào anh đó."

Cố Khê bùng nổ “Mẹ nó, sao cậu không đi chết đi!"

Dụ Tinh Triết bất ngờ hạ nhỏ giọng, dịu dàng nói “Không sao, cho dù ba em có đánh chết em, em cũng nhất định phải nói cho ông biết là em thích anh."

Cố Khê “…" Mẹ! Tự nhiên thấy thương Dạ Sâm quá đi! Lúc cậu ta giúp mình diễn xuất hẳn cũng là cảm giác muốn sởn hết da gà lên như thế này?

Trong bệnh viện.

Dạ Sâm bình tĩnh nói với đi chết đi “Nhiệm vụ này tôi không làm!"

Có 1 điểm sinh mệnh thôi, khinh ông đây nghèo chắc!

Giúp Nhậm Cảnh tắm? Giúp kiểu gì? Hơn nữa, hiện giờ cả hai hãy còn đang ở trong bệnh viện, Nhậm Cảnh vừa truyền nước xong, người vẫn đang sốt, tại sao lại phải tắm!

Dạ Sâm cảm thấy mình không thể để tiền tài mê hoặc, nhất định phải thấu hiểu bản chất bỏ bom của nhiệm vụ này, không nên chỉ vì có 1 điểm sinh mệnh mà khom lưng quỳ gối!

Đi chết đi tận chức tận trách khuyên nhủ “Tuy bây giờ cậu đang có 7 điểm sinh mệnh, nhưng đừng nói tôi không nhắc nhở cậu, chỗ điểm này còn chưa đủ cho cậu chết hai lần đâu."

Dạ Sâm “…" Câu này, sao lại khó nghe thế cơ chứ!

Đi chết đi nói tiếp “Cậu lại còn muốn cho ba mẹ anh chị em họ điểm sinh mệnh… Bọn họ không giống ông nội, trẻ tuổi như vậy, 10 điểm sinh mệnh không có đủ nha."

Dạ Sâm “…"

Đi chết đi “Phải học cách nhìn xa trông rộng chút đi bảo bối, chứ nhỡ mà ngày nào đó không có nhiệm vụ nữa thì sao?"

Không có nhiệm vụ vẫn trừ điểm sinh mệnh, hai hôm vừa rồi, Dạ Sâm cũng vì thế mà bị trừ mất 2 điểm.

Đi chết đi vừa nói như vậy, Dạ Sâm liền lo lắng. Đúng là cậu không nên từ bỏ bất kì một cơ hội kiếm điểm sinh mệnh nào.

Không thể đề cập đến từ giúp, cậu rốt cuộc phải làm sao mới có thể thuần khiết kiến nghị Nhậm Cảnh đi tắm bây giờ?

Nghĩ kiểu gì cũng giống như mình đang gây chuyện!

Dạ Sâm không yên lòng gọt táo, thế mà lại gọt tốt một cách bất ngờ, quả táo tươi ngon mọng nước nhìn là muốn ăn.

Dạ Sâm thu hồi suy nghĩ, dùng dao cắt nhỏ ra để tiện cho Nhậm Cảnh.

Nhậm Cảnh ăn một miếng rồi nói “Ngọt thật."

Câu này khiến tâm trạng Dạ Sâm tốt hơn rất nhiều. Cậu đáp “Đúng chưa! Bổ sung vitamin C và đường, cảm mạo nhất định sẽ khỏi nhanh thôi."

Nhậm Cảnh hỏi cậu “Em có muốn ăn không?"

Dạ Sâm có chút thèm, nên cầm một miếng lên cắn. Nước táo tràn ra trong miệng, cậu vui vẻ khen “Đúng là ngọt thật đấy."

Nhậm Cảnh nhìn cậu, thầm nghĩ bộ dáng này của cậu còn ngọt hơn cả táo, sau đó không nhịn được cúi đầu cười cười, đáy mắt tràn ngập mật đường.

Dạ Sâm cắt tiếp một miếng cho Nhậm Cảnh.

Một quả táo to, hai người chia nhau ăn hết. Ăn xong, Dạ Sâm hỏi “Anh có muốn ăn nữa không?"

Nhậm Cảnh thực ra định nói thôi, nhưng nhận ra Dạ Sâm vẫn muốn ăn, nên đáp “Có."

Dạ Sâm nhanh chóng gọt tiếp quả thứ hai.

Hai người cũng chẳng làm gì đặc biệt, chỉ là cứ vậy, ăn táo, nói chuyện, thời gian cũng qua gần một tiếng đồng hồ.

Thuốc tiêm lúc nãy bắt đầu phát huy tác dụng khiến Nhậm Cảnh đổ mồ hôi. Đây cũng là điềm báo chứng tỏ anh hạ sốt.

Ban đầu, Dạ Sâm không những không để ý mà còn dém chăn cho Nhậm Cảnh, dặn dò “Phải đắp kín chăn, đừng để cảm nữa."

Nhậm Cảnh nằm im không giãy.

Cậu nhìn anh một lúc mới chậm chạp phát hiện “Anh đổ mồ hôi sao?"

Đâu chỉ đổ mồ hôi? Nhậm ảnh đế giống như đang ngâm mình trong nước luôn ý chứ! Dính dính khó chịu chết đi được.

Dạ Sâm vội nói “Vậy tức là hạ sốt rồi! Sao, anh có thấy khá hơn chưa?"

Nhậm Cảnh chịu đựng cảm giác dính dớp, thành thật nói “Khá hơn nhiều lắm rồi, táo đúng là có tác dụng."

“…" Dạ Sâm ngượng ngùng “Là nhờ truyền nước đấy chứ."

Mắt thấy hai người lại sắp sửa anh anh em em, đi chết đi lên tiếng nhắc nhở “Cơ hội tốt, mau đưa Nhậm Cảnh đi tắm đi."

Dạ Sâm “Ờ ha!"

Trái tim ông bố già của đi chết đi thực muốn vỡ tan đầy đất!

Dạ Sâm “vô cùng tự nhiên" hỏi Nhậm Cảnh “Anh có muốn đi tắm không?"

Nhậm Cảnh có phần do dự.

Dạ Sâm nói “Anh yên tâm, phòng bệnh này có nhà tắm riêng không tệ đâu."

Nhậm Cảnh thực sự không nhịn được cho đến khi về nhà. Anh cũng muốn mau chóng tắm rửa thay quần áo, chứ cả người đầy mồ hôi khiến anh khó chịu vô cùng.

Dạ Sâm vẫn hơi lo lắng. Tuy nói Nhậm Cảnh muốn tắm, nhưng cậu làm sao mới có thể theo tắm giúp anh đây?

Dù gì, Nhậm Cảnh cũng chỉ bị cảm thôi, chứ không phải tình trạng không động không đậy được.

Nhậm Cảnh nhìn Dạ Sâm, Dạ Sâm mất tự nhiên giục “Anh mau, mau đi đi."

Nhậm Cảnh tâm tình khá tốt nói “Anh sẽ tắm xong nhanh thôi." Anh biết Dạ Sâm sẽ đợi anh bên ngoài.

Dạ Sâm nhìn Nhậm Cảnh xuống giường, đến gần nhà tắm mà lo lắng không yên. Làm sao đây? Làm sao mới có thể “đương nhiên" giúp anh tắm đây?

Đi chết đi cũng lo muốn chết: Các người có thấu hiểu tâm trạng của người cha già nuôi lớn thằng con ngu ngốc là như thế nào hay không!

Cửa phòng tắm đóng lại, Nhậm Cảnh biến mất khỏi tầm nhìn của Dạ Sâm.

Dạ Sâm bồn chồn tự hỏi: Vào? Không vào? Vào hay không vào đây!

Đi chết đi hận bản thân mình không có thể xác, chứ có, nó nhất định đá thẳng Dạ Sâm vào trong.

“Nếu cậu còn không nhanh lên là anh ta tắm xong luôn đấy. Đến lúc đó, cậu sẽ không còn cơ hội đâu!"

Dạ Sâm lề mề lê bước lên phía trước. Ai không biết còn tưởng cậu đang nhảy Waltz…

Đi chết đi đảo mắt, cấp thêm động lực mạnh mẽ “Quên không bảo cậu, nhiệm vụ tùy cơ không thể từ bỏ, cậu mà không làm, thì nó vẫn cứ nằm chình ình ở đó."

Dạ Sâm trợn mắt “Ý gì?"

Đi chết đi “Ý là, cậu không làm nhiệm vụ tùy cơ này, nhiệm vụ tùy cơ mới sẽ không đến cho cậu kiếm điểm nữa đâu!"

Thế thì lỗ quá rồi! Dạ Sâm cuống quýt.

Điểm thưởng của nhiệm vụ hàng ngày dùng để trừ hàng ngày, nếu cậu mà muốn tích điểm, thì nhiệm vụ tùy cơ chính là nguồn thu nhập chính. Sau này mà không có nhiệm vụ tùy cơ nữa, thì khác nào chặt đứt con đường tài lộc của cậu chứ!

Không chờ nữa!

Dạ Sâm phấn chấn, bước về trước một bước dài, mở cửa phòng tắm.

A… Không khóa?

Nhậm Cảnh đứng trong phòng tắm, vừa cởi được cái áo thì nghe tiếng mở cửa. Anh xoay người…

Dạ Sâm vừa nhìn đầu óc liền nổ tung.

Vóc, vóc, vóc người này…

Dạ Sâm không biết phải dời mắt đi đâu.

Nhậm Cảnh ngược lại khá là bình tĩnh hỏi “Có chuyện gì vậy?"

Chuyện gì? Chuyện “em giúp anh tắm" lòng vòng bên mép Dạ Sâm tắm trăm vòng vẫn không dám bật ra.

Nhậm Cảnh nhìn cậu không rời, Dạ Sâm hé hé miệng “Em… Em thử độ ấm giúp anh."

Đi chết đi và Nhậm Cảnh “…"

Dạ Sâm nói xong liền thấy mình thực ngốc. Thử cái rắm chứ mà thử! Tắm vòi hoa sen thì có cái quái gì cần thử? Hơn nữa, Nhậm Cảnh cũng không phải không động được, cần cậu đến thử độ ấm giúp sao?

Nhưng lời đã nói ra, mình lại bỏ chạy thì chắc càng ngốc hơn?

Dạ Sâm đỏ ửng mặt, mắt đảo láo liêng, tay chân luống cuống khiến người nhìn mà yêu.

Giọng Nhậm Cảnh khàn khàn “Anh tự làm cũng được." Anh không dám để Dạ Sâm tiếp tục ở lại đây nữa, quá kích thích tinh thần!

Nhưng Dạ Sâm không muốn ra! Cậu chấp nhất nói “Để, để em… Lỡ như nhiệt độ nước không đúng, anh sẽ lại cảm mất."

Nhậm Cảnh vậy mà lại tin cái lí do gượng ép này!

Dạ Sâm càng đi tới, trong lòng càng khấn trương. Nhậm Cảnh cao quá! Lúc anh mặc quần áo nhìn không rõ, giờ cởi ra mới thấy, thật là hâm mộ quá đi, dáng người sao lại đẹp thế cơ chứ!

Tâm tư của Dạ Sâm tản ra, đã tản đến lần hai người thân mật hôm đó.

Tuy rằng rượu say, nhưng cái gì cần nhớ, cậu đều nhớ kỹ.

Cậu nhớ, bản thân mình đã dùng sức ôm lấy anh như thế nào, nhớ mình bị anh làm đến choáng váng như thế nào…

Á, dừng dừng dừng! Không được nghĩ nữa!

Dạ Sâm cứ loạng chà loạng choạng như thế mà đi tới trước vòi sen… Thử độ ấm kiểu gì nhỉ? À, phải mở vòi để nước chảy ra trước đã.

Ừm… Bên trái là nóng bên phải là lạnh, để vòi ở tầm giữa là thích hợp nhất.

Đúng, thích hợp…

Dạ Sâm cứ nghĩ mình đã tính đâu vào đấy, thế nhưng, cậu đã quên mất một chuyện hết sức quan trọng.

Đó là… Vòi hoa sen có ba nhánh! Một nhánh trên đầu, một nhánh cầm tay cài ở bên cạnh, còn một nhánh là vòi nước chảy xuống. Đương nhiên là cũng có chốt mở dùng để biểu thị xem chủ nhân muốn dùng nhánh nào.

Mà lúc này, chốt mở đó, không nghi ngờ gì, đang chỉ lên phía trên.

Nếu Dạ Sâm cứ thế mà bật nước…

Nhậm Cảnh nhắc cậu “Cẩn thận…"

Nhưng anh chỉ vừa mới nói được hai chữ, tay Dạ Sâm đã run run đẩy van bật.

Dòng nước ào ào trút xuống, Dạ Sâm khô ráo nháy mắt biến thành Dạ Sâm chuột lột!

Cậu ngẩng đầu, ngây ngốc nhìn Nhậm Cảnh.

Hai mắt Nhậm Cảnh tốt đen.

Đi chết đi bất lực: Thằng con này sớm muộn gì cũng tắm rửa sạch sẽ tự mình dâng mình lên giường cho sói!

Hôm nay, Dạ Sâm mặc một chiếc áo phông đơn giản màu trắng, lúc này bị dính nước, áo cậu ướt hết cả. Cái áo vốn rộng rãi bám chặt vào cơ thể.

Bờ vai gầy yếu, eo lưng thon nhỏ, cộng thêm cái thứ hồng hồng như ẩn như hiện trước ngực…

Bộ dáng này thậm chỉ còn mê người hơn cả không mặc gì!

Dạ Sâm bị sự ngu ngốc của chính mình làm cho muốn khóc. Hu hu, thực muốn kiếm cái lỗ nào chui luôn xuống cho rồi!

Đáng tiếc, cậu còn chưa kịp động, Nhậm Cảnh đã chủ động bước tới, áp cậu lên tường hôn.
Tác giả : Long Thất
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại