Không Yêu Thì Biến
Chương 42
Chẳng biết đã ngồi ở cửa nhà bao lâu, tôi hơi buồn ngủ, đầu óc váng vất tựa lên đầu gối, mí mắt chỉ muốn nhắm lại.
Đột nhiên, có ánh đèn xe chói mắt lóe lên ở ngoài sân, xe Tần Mạch chậm rãi lái vào. Đèn xe rọi thẳng vào tôi, sáng tới mức khiến tôi hoa mắt. Tôi nheo mắt lại, cố gắng thích ứng với ánh sáng mạnh, thêm một lúc nữa, cuối cùng hắn cũng tắt máy, ánh đèn tắt phụt, bóng dáng có chút mệt mỏi của Tần Mạch bước xuống xe.
Tôi vẫn ngồi xổm.
Hắn bước tới gần, nhìn tôi chằm chằm: “Sao không nhận điện thoại?".
“Chuyển sang chế độ im lặng nên không nghe thấy, lúc thấy vừa định gọi lại cho anh thì máy hết pin". Tôi thành thật trả lời, ánh đèn yếu ớt ở bên ngoài khiến tôi không nhìn rõ được sắc mặt hắn, tôi chần chừ hỏi, “Anh… Lúc nãy đi tìm tôi đấy hả?".
Hắn thản nhiên ừ một tiếng.
Tôi chỉ cảm thấy bão tố đang nổi lên ào ào phía sau sự bình thản của hắn. Tôi thầm suy tư xem giả vờ nũng nịu với hắn như thế nào để có thể không tổn hại tới thể diện mà lại khiến hắn bó tay với mình. Nhưng hắn chỉ lẳng lặng mở cửa, rồi vào nhà trước bật đèn lên.
Với cách cư xử lạnh nhạt như thế này, tôi nhất thời ngẩn ngơ.
Hắn đổi giày xong mới ngoái lại nhìn tôi: “Không vào à?".
“À… Chân, tê chân rồi".
Tần Mạch lạnh lùng vươn tay ra, tôi lưỡng lự nắm lấy, lúc này mới phát hiện lòng bàn tay hắn toàn là mồ hôi lạnh, lạnh tới kinh người. Hắn trở tay cầm chặt lấy bàn tay tôi, dùng sức kéo tôi đứng dậy. Nhưng vì ngồi quá lâu nên chân tê tới mức không đứng vững nổi, tôi loạng choạng, đầu cụng phải lồng ngực Tần Mạch, khiến hắn phải lùi lại nửa bước.
“Xin lỗi…". Tôi lập tức tách ra, “Chân tê quá".
Tôi giật tay lại, cố thoát khỏi bàn tay hắn, nhưng hắn nắm quá chặt, những khớp tay dùng sức trắng bệch ra, khiến tôi thấy đau.
“Tần Mạch?". Tôi ngẩng lên nhìn hắn, còn chưa nhìn được rõ ràng thì một gương mặt đã tiến tới, đôi môi lành lạnh đã chạm thẳng vào môi tôi, tôi mới hoảng hốt phát hiện hắn đang hôn mình.
Tôi bất giác lùi lại phía sau, bàn tay kia của hắn lập tức ấn gáy tôi lại, khiến tôi không thể giãy giụa trốn thoát.
Cánh cửa bị hắn đá một cái, đột ngột đóng lại, tiếp đó hắn đẩy tôi lên trên cửa, chiếc lưỡi mạnh lẽ luồn vào trong miệng tôi, liều mạng đoạt lấy từng hơi thở của tôi, hắn buông lỏng tay ra, bắt đầu mở cúc áo trước ngực tôi.
Ý thức được hắn muốn làm gì, tôi bắt đầu ra sức giãy giụa: “Tần Mạch… Anh, tinh trùng… lên não rồi à?". Những từ vụn vặt thoát ra giữa hai đôi môi đang kịch liệt gặm cắn.
Hắn giữ chặt lấy hai tay tôi, di chuyển môi xuống phía dưới, cuối cùng áp lên động mạch trên cổ tôi, giống như ma cà rồng muốn chiếm lấy dòng máu tươi của tôi, cắn vào lớp da kia, khiến tôi thấy thảng thốt. Còn hắn như cấp bách muốn cảm nhận được nhịp đập truyền tới từ nơi ấy, mút thật mạnh, tới tận khi trong đầu tôi chỉ toàn là nhịp tim đang loạn lên của mình.
Cuối cùng hắn cũng nhả ra một chút, lại nhẹ nhàng liếm lên nơi bị hắn cắn tới phát đau.
Cơ thể hai năm qua chưa từng được nếm mùi dục vọng đâu thể chịu được sự trêu chọc như thế của hắn, bụng dưới của tôi như thắt lại, chỉ muốn đẩy hắn ngã xuống, xử ngay tại chỗ…
Nhưng rõ ràng là lý trí của hắn còn mạnh mẽ hơn lý tính của tôi, trêu chọc tôi một lát, hắn chậm rãi buông lỏng mọi khống chế với tôi. Hai tay vòng qua eo, ghé vào bên tai tôi bằng một tư thế cực kỳ mờ ám, khàn khàn lên tiếng: “Em muốn tiếp tục không?".
Tôi thở hổn hển, ánh mắt rơi lên yết hầu đang chuyển động của hắn, không thốt nên lời.
Tần Mạch nói tiếp: “Hôm nay, dừng lại ở đây".
Lúc này, một vạn con “thảo nê mã"[1] đang chạy ào ào trong lòng tôi, tôi đặt hai tay lên ngực Tần Mạch, dùng sức đẩy hắn ra.
[1] Thảo nê mã: Một câu chửi được lưu hành trên mạng, phiên âm của nó giống câu “Đ.m mày".
Hắn ôm siết lấy eo tôi, kéo gần tôi vào người mình. Hành vi không cho ăn mà còn nấu thịt này của hắn hoàn toàn chọc giận tôi, tôi túm lấy cổ áo hắn hầm hè nói: “Tần Mạch! Mẹ kiếp, hoặc là giờ anh cởi quần ra, hoặc là tự về phòng xối nước lạnh!".
Đèn nơi huyền quan[2] không sáng, gương mặt Tần Mạch lại ngược sáng, tôi chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy đường nét của khuôn mặt ấy, hoàn toàn không thể nhận ra nét mặt của hắn.
[2] Huyền quan: Khu vực tính từ cửa chính vào phòng khách.
Tôi mơ hồ có thể cảm giác được hắn đang tức giận, vô cùng tức giận.
Bị áp lực từ hắn dọa dẫm, tôi đảo mắt đi, không dám trợn trừmg nhìn thẳng khiêu khích hắn nữa: “Được rồi, có lẽ tôi biết tại sao anh giận rồi, không nhận điện thoại là lỗi của tôi… Xin lỗi anh". Nhanh chóng nói hết ba từ cuối cùng, tôi lại biện hộ: “Nhưng tôi thật sự không cố ý mà".
“Hà Tịch". Im lặng một lúc, cuối cùng hắn cũng chịu lên tiếng, “Em có thể cãi cọ, làm ầm với tôi, em có thể la lối khóc lóc với tôi, có thể tỏ thái độ vớỉ tôi, tôi đều có thể chiều chuộng em, cho em. Nhưng…" Hắn nghiêm nghị nhìn tôi, nói từng tiếng, “Em không thể để tôi không tìm được em".
Tôi ngẩn người ra, trong lòng chẳng biết dâng lên cảm giác gì. Ngơ ngẩn một lúc, tôi mới nhớ ra mình nên phản bác lại câu này của hắn: “Tôi và anh có quan hệ gì đâu…".
“Chúng ta đã từng có quan hệ từ lâu rồi". Nói xong, hắn lại gần tôi thêm một chút nữa, “Mà không lâu sau này, còn liên tục không ngừng phát triển quan hệ nữa".
Hắn nói chắc chắn như thế, cứ mờ ám từng bước xáp lại khiến gân xanh trên trán tôi giật giật, cái tên khốn nạn chỉ cho canh không cho thịt này… tôi kìm nén cảm xúc, nói: “Anh Tần, không ai nói với anh là đừng tùy tiện trêu chọc phụ nữ à?".
“Cô Hà à, tôi chỉ trêu chọc cô thôi".
Hắn nói câu này rất thâm tình, tôi nghe xong cũng phối hợp cười một cái ngọt ngào, rồi thò tay mò sâu xuống dưới, chộp lấy thằng nhỏ của hắn.
Tần Mạch run lên, sắc mặt chợt thay đổi.
Tôi thừa cơ hội này lấy sức đẩy hắn ngã ra đất, từ trên cao nhìn xuống hắn, cao ngạo nói: “Đừng nghĩ nhân lúc này mà thuần phục tôi, tôi không chơi bài “cây gậy" và “chiếc kẹo" với anh đâu. Tôi đã nhận lỗi rồi, anh cũng xả giận rồi, mượn một câu của anh, hôm nay đến đây là được rồi".
Nôi xong, tôi đạp văng giày ra, bước nhanh lên nhà.
Nhào lên trên giường, tôi nghĩ, theo thế tiến công ngày hôm nay của Tần Mạch, nếu tôi muốn giữ vững được trận địa của mình thì nhất định phải dọn ra khỏi nhà hắn, chuyện này không thể trì hoãn được nữa, mai phải làm ngay! Vừa nảy ra ý nghĩ này, tôi lập tức trở mình, mở tủ quần áo ra, bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình.
Khi đến đây tôi chỉ nghĩ là ở tạm nên mang theo có một túi du lịch nhỏ, thế nhưng tôi bắt đầu dọn lại từng thứ, từng thứ một mới phát hiện ra rằng, chẳng biết từ lúc nào mình lại có thêm nhiều thứ thuộc về bản thân như thế này.
Túi xách, quần áo, đồ trang điểm, Tần Mạch đều thêm giùm tôi vài món chẳng biết từ khi nào, tôi cẩn thận ngẫm nghĩ lại, tất cả những thứ dôi ra này đều khiến tôi không hề cảnh giác là bởi thời điểm Tần Mạch lấy ra quá chuẩn, tắm xong hắn sẽ thản nhiên nói một câu ở đâu ở đâu có bình sữa dưỡng thể; đống quần áo chưa giặt, không mặc được, hắn sẽ lơ đễnh vứt ra một câu ở đâu ở đâu vừa lúc có bộ quần áo…
Những suy nghĩ mưu mô của người đàn ông này quả là nham hiểm!
Tôi nhìn nhãn hiệu đồ trang điểm trong tay mình một chút, chợt thấy bực mình: “Được lắm Tần Mạch, anh nham hiểm quá rồi đấy! Anh chỉ muốn nuông chiều tôi thành thói quen, để tôi về cũng không nuôi nổi bản thân phải không! Tôi sẽ không trúng phải viên đạn bọc đường của đồ chủ nghĩa tư bản nhà anh đâu!". Nói xong tôi bèn chất đồ hắn mua sang một bên, chỉ nhặt lấy quần áo đồ đạc của mình rồi nhét vào túi du lịch.
Nhưng thu dọn được một lúc, chẳng biết tại sao tôi lại chợt nghĩ tới câu “Nếu là anh Tần, chắc chắn có thể làm tới mức thần không biết quỷ không hay" của Phương Thư lúc sáng nay trước khi anh ta rời đi, đây hẳn là một câu đùa dọa tôi thôi, nhưng giờ nó lại khơi lên suy tưởng của tôi.
Tần Mạch sẽ quan tâm tôi nhiều thế sao? Sẽ ghen tuông tới mức muốn giết người bởi tôi có lẽ sẽ có quan hệ thân thiết với người đàn ông khác sao? Tôi nghĩ hắn chắc sẽ không đâu, người lý trí như Tần Mạch sẽ không làm ra những chuyện điên cuồng như thế.
Thế còn tôi thì sao… Nếu Tần Mạch có gì với người phụ nữ nào đó, tôi sẽ như thế nào? Chỉ mới nghĩ như thế thôi mà tôi đã cảm thấy trái tim mình bốc lên một ngọn lửa giận dữ, có một tiếng thét gào: Hắn dám!
Nhưng nếu hắn dám thật thì sao, tôi không thể nghĩ được mình sẽ có phản ứng gì.
Tôi khẳng định rằng Tần Mạch thích tôi, cũng khẳng định rằng mình thích Tần Mạch, giờ tôi không chịu quay lại với hắn chỉ bởi không thể nuốt trôi được sự giận hờn đang chất chồng trong lòng mình, nói tới cùng thì chính là sự kiêu ngạo và tự tôn của tôi đang tác oai tác quái.
Dù ngoài miệng có cay nghiệt nói tuyệt tình như thế nào đi nữa nhưng thực ra từ tận sâu trong lòng tôi đã khẳng định cuối cùng tôi vẫn sẽ ở bên Tần Mạch.
Nếu không phải hai người cùng đồng ý, trời cao đâu có sắp xếp được nhiều sự ngẫu nhiên tình cờ như thế chứ.
Đêm ấy, tôi vừa dọn đồ, vừa nghĩ rất nhiều, nhưng tới sáng hôm sau, tôi vẫn xách túi chui vào xe Tần Mạch.
“Vụ án của chị Lâm đã kết thúc rồi, tôi không cần thiết phải ở lại nhà anh thêm nữa, tối nay tôi tự về nhà mình được, sau này không phiền anh đưa đón nữa". Tôi vứt túi ra băng ghế sau, tự ngồi vào ghế lái phụ, vừa thắt dây an toàn, vừa nói.
Tần Mạch như đã lường trước được tôi sẽ nói như vậy, tâm trạng không hề dao động, vừa lái xe vừa đáp: “Hôm nay không thể đi được".
“Tại sao?".
Hắn cân nhắc đôi chút, lại thay đổi từ ngữ: “Hôm nay đừng đi", dịu dàng tới mức làm toàn thân tôi nổi da gà.
Tôi buột miệng hỏi: “Tần Mạch, anh lại đọc quyển sách nhi đồng không được xem nào à?".
“Khụ". Hắn đằng hắng một tiếng, nhìn chằm chằm vào con đường phía trước, nói, “Mai là sinh nhật tôi, em cùng đón sinh nhật với tôi nhé…". Hắn ngừng lại một chút, lại đổi giọng nói kiểu khác, “Tôi muốn cùng đón sinh nhật với em".
Tôi nghe mà muốn ói máu: “Tần Mạch, nho nhã thanh cao không phải phong cách của anh đâu!".
“Giờ thì phải đấy". Xe chạy khá lâu, hắn như chợt nhớ ra, hỏi tôi một câu, “Em không thích à?".
“Rất ghét…".
Tần Mạch xị mặt ra, tôi đoán chừng về nhà là lại có thể nhặt được cuốn sách trong thùng rác lên xem.
Đến dưới công ty, tôi đóng cửa xe, nói với hắn một câu qua lớp cửa kính: “Tối nay lại cho anh thêm một cơ hội tới đón tôi vậy, mai tôi sẽ đại phát từ bi cùng ăn sinh nhật với anh".
Tần Mạch ngẩn ra, khóe miệng lại lập tức nhếch lên.
Nhìn cái vẻ kiêu ngạo đó của hắn, trong lòng tôi không khỏi mỉm cười, tâm trạng phơi phới.
Nhưng tôi và hắn bây giờ đều không ngờ được rằng, ngày mai sẽ xảy ra chuyện như thế…
Đột nhiên, có ánh đèn xe chói mắt lóe lên ở ngoài sân, xe Tần Mạch chậm rãi lái vào. Đèn xe rọi thẳng vào tôi, sáng tới mức khiến tôi hoa mắt. Tôi nheo mắt lại, cố gắng thích ứng với ánh sáng mạnh, thêm một lúc nữa, cuối cùng hắn cũng tắt máy, ánh đèn tắt phụt, bóng dáng có chút mệt mỏi của Tần Mạch bước xuống xe.
Tôi vẫn ngồi xổm.
Hắn bước tới gần, nhìn tôi chằm chằm: “Sao không nhận điện thoại?".
“Chuyển sang chế độ im lặng nên không nghe thấy, lúc thấy vừa định gọi lại cho anh thì máy hết pin". Tôi thành thật trả lời, ánh đèn yếu ớt ở bên ngoài khiến tôi không nhìn rõ được sắc mặt hắn, tôi chần chừ hỏi, “Anh… Lúc nãy đi tìm tôi đấy hả?".
Hắn thản nhiên ừ một tiếng.
Tôi chỉ cảm thấy bão tố đang nổi lên ào ào phía sau sự bình thản của hắn. Tôi thầm suy tư xem giả vờ nũng nịu với hắn như thế nào để có thể không tổn hại tới thể diện mà lại khiến hắn bó tay với mình. Nhưng hắn chỉ lẳng lặng mở cửa, rồi vào nhà trước bật đèn lên.
Với cách cư xử lạnh nhạt như thế này, tôi nhất thời ngẩn ngơ.
Hắn đổi giày xong mới ngoái lại nhìn tôi: “Không vào à?".
“À… Chân, tê chân rồi".
Tần Mạch lạnh lùng vươn tay ra, tôi lưỡng lự nắm lấy, lúc này mới phát hiện lòng bàn tay hắn toàn là mồ hôi lạnh, lạnh tới kinh người. Hắn trở tay cầm chặt lấy bàn tay tôi, dùng sức kéo tôi đứng dậy. Nhưng vì ngồi quá lâu nên chân tê tới mức không đứng vững nổi, tôi loạng choạng, đầu cụng phải lồng ngực Tần Mạch, khiến hắn phải lùi lại nửa bước.
“Xin lỗi…". Tôi lập tức tách ra, “Chân tê quá".
Tôi giật tay lại, cố thoát khỏi bàn tay hắn, nhưng hắn nắm quá chặt, những khớp tay dùng sức trắng bệch ra, khiến tôi thấy đau.
“Tần Mạch?". Tôi ngẩng lên nhìn hắn, còn chưa nhìn được rõ ràng thì một gương mặt đã tiến tới, đôi môi lành lạnh đã chạm thẳng vào môi tôi, tôi mới hoảng hốt phát hiện hắn đang hôn mình.
Tôi bất giác lùi lại phía sau, bàn tay kia của hắn lập tức ấn gáy tôi lại, khiến tôi không thể giãy giụa trốn thoát.
Cánh cửa bị hắn đá một cái, đột ngột đóng lại, tiếp đó hắn đẩy tôi lên trên cửa, chiếc lưỡi mạnh lẽ luồn vào trong miệng tôi, liều mạng đoạt lấy từng hơi thở của tôi, hắn buông lỏng tay ra, bắt đầu mở cúc áo trước ngực tôi.
Ý thức được hắn muốn làm gì, tôi bắt đầu ra sức giãy giụa: “Tần Mạch… Anh, tinh trùng… lên não rồi à?". Những từ vụn vặt thoát ra giữa hai đôi môi đang kịch liệt gặm cắn.
Hắn giữ chặt lấy hai tay tôi, di chuyển môi xuống phía dưới, cuối cùng áp lên động mạch trên cổ tôi, giống như ma cà rồng muốn chiếm lấy dòng máu tươi của tôi, cắn vào lớp da kia, khiến tôi thấy thảng thốt. Còn hắn như cấp bách muốn cảm nhận được nhịp đập truyền tới từ nơi ấy, mút thật mạnh, tới tận khi trong đầu tôi chỉ toàn là nhịp tim đang loạn lên của mình.
Cuối cùng hắn cũng nhả ra một chút, lại nhẹ nhàng liếm lên nơi bị hắn cắn tới phát đau.
Cơ thể hai năm qua chưa từng được nếm mùi dục vọng đâu thể chịu được sự trêu chọc như thế của hắn, bụng dưới của tôi như thắt lại, chỉ muốn đẩy hắn ngã xuống, xử ngay tại chỗ…
Nhưng rõ ràng là lý trí của hắn còn mạnh mẽ hơn lý tính của tôi, trêu chọc tôi một lát, hắn chậm rãi buông lỏng mọi khống chế với tôi. Hai tay vòng qua eo, ghé vào bên tai tôi bằng một tư thế cực kỳ mờ ám, khàn khàn lên tiếng: “Em muốn tiếp tục không?".
Tôi thở hổn hển, ánh mắt rơi lên yết hầu đang chuyển động của hắn, không thốt nên lời.
Tần Mạch nói tiếp: “Hôm nay, dừng lại ở đây".
Lúc này, một vạn con “thảo nê mã"[1] đang chạy ào ào trong lòng tôi, tôi đặt hai tay lên ngực Tần Mạch, dùng sức đẩy hắn ra.
[1] Thảo nê mã: Một câu chửi được lưu hành trên mạng, phiên âm của nó giống câu “Đ.m mày".
Hắn ôm siết lấy eo tôi, kéo gần tôi vào người mình. Hành vi không cho ăn mà còn nấu thịt này của hắn hoàn toàn chọc giận tôi, tôi túm lấy cổ áo hắn hầm hè nói: “Tần Mạch! Mẹ kiếp, hoặc là giờ anh cởi quần ra, hoặc là tự về phòng xối nước lạnh!".
Đèn nơi huyền quan[2] không sáng, gương mặt Tần Mạch lại ngược sáng, tôi chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy đường nét của khuôn mặt ấy, hoàn toàn không thể nhận ra nét mặt của hắn.
[2] Huyền quan: Khu vực tính từ cửa chính vào phòng khách.
Tôi mơ hồ có thể cảm giác được hắn đang tức giận, vô cùng tức giận.
Bị áp lực từ hắn dọa dẫm, tôi đảo mắt đi, không dám trợn trừmg nhìn thẳng khiêu khích hắn nữa: “Được rồi, có lẽ tôi biết tại sao anh giận rồi, không nhận điện thoại là lỗi của tôi… Xin lỗi anh". Nhanh chóng nói hết ba từ cuối cùng, tôi lại biện hộ: “Nhưng tôi thật sự không cố ý mà".
“Hà Tịch". Im lặng một lúc, cuối cùng hắn cũng chịu lên tiếng, “Em có thể cãi cọ, làm ầm với tôi, em có thể la lối khóc lóc với tôi, có thể tỏ thái độ vớỉ tôi, tôi đều có thể chiều chuộng em, cho em. Nhưng…" Hắn nghiêm nghị nhìn tôi, nói từng tiếng, “Em không thể để tôi không tìm được em".
Tôi ngẩn người ra, trong lòng chẳng biết dâng lên cảm giác gì. Ngơ ngẩn một lúc, tôi mới nhớ ra mình nên phản bác lại câu này của hắn: “Tôi và anh có quan hệ gì đâu…".
“Chúng ta đã từng có quan hệ từ lâu rồi". Nói xong, hắn lại gần tôi thêm một chút nữa, “Mà không lâu sau này, còn liên tục không ngừng phát triển quan hệ nữa".
Hắn nói chắc chắn như thế, cứ mờ ám từng bước xáp lại khiến gân xanh trên trán tôi giật giật, cái tên khốn nạn chỉ cho canh không cho thịt này… tôi kìm nén cảm xúc, nói: “Anh Tần, không ai nói với anh là đừng tùy tiện trêu chọc phụ nữ à?".
“Cô Hà à, tôi chỉ trêu chọc cô thôi".
Hắn nói câu này rất thâm tình, tôi nghe xong cũng phối hợp cười một cái ngọt ngào, rồi thò tay mò sâu xuống dưới, chộp lấy thằng nhỏ của hắn.
Tần Mạch run lên, sắc mặt chợt thay đổi.
Tôi thừa cơ hội này lấy sức đẩy hắn ngã ra đất, từ trên cao nhìn xuống hắn, cao ngạo nói: “Đừng nghĩ nhân lúc này mà thuần phục tôi, tôi không chơi bài “cây gậy" và “chiếc kẹo" với anh đâu. Tôi đã nhận lỗi rồi, anh cũng xả giận rồi, mượn một câu của anh, hôm nay đến đây là được rồi".
Nôi xong, tôi đạp văng giày ra, bước nhanh lên nhà.
Nhào lên trên giường, tôi nghĩ, theo thế tiến công ngày hôm nay của Tần Mạch, nếu tôi muốn giữ vững được trận địa của mình thì nhất định phải dọn ra khỏi nhà hắn, chuyện này không thể trì hoãn được nữa, mai phải làm ngay! Vừa nảy ra ý nghĩ này, tôi lập tức trở mình, mở tủ quần áo ra, bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình.
Khi đến đây tôi chỉ nghĩ là ở tạm nên mang theo có một túi du lịch nhỏ, thế nhưng tôi bắt đầu dọn lại từng thứ, từng thứ một mới phát hiện ra rằng, chẳng biết từ lúc nào mình lại có thêm nhiều thứ thuộc về bản thân như thế này.
Túi xách, quần áo, đồ trang điểm, Tần Mạch đều thêm giùm tôi vài món chẳng biết từ khi nào, tôi cẩn thận ngẫm nghĩ lại, tất cả những thứ dôi ra này đều khiến tôi không hề cảnh giác là bởi thời điểm Tần Mạch lấy ra quá chuẩn, tắm xong hắn sẽ thản nhiên nói một câu ở đâu ở đâu có bình sữa dưỡng thể; đống quần áo chưa giặt, không mặc được, hắn sẽ lơ đễnh vứt ra một câu ở đâu ở đâu vừa lúc có bộ quần áo…
Những suy nghĩ mưu mô của người đàn ông này quả là nham hiểm!
Tôi nhìn nhãn hiệu đồ trang điểm trong tay mình một chút, chợt thấy bực mình: “Được lắm Tần Mạch, anh nham hiểm quá rồi đấy! Anh chỉ muốn nuông chiều tôi thành thói quen, để tôi về cũng không nuôi nổi bản thân phải không! Tôi sẽ không trúng phải viên đạn bọc đường của đồ chủ nghĩa tư bản nhà anh đâu!". Nói xong tôi bèn chất đồ hắn mua sang một bên, chỉ nhặt lấy quần áo đồ đạc của mình rồi nhét vào túi du lịch.
Nhưng thu dọn được một lúc, chẳng biết tại sao tôi lại chợt nghĩ tới câu “Nếu là anh Tần, chắc chắn có thể làm tới mức thần không biết quỷ không hay" của Phương Thư lúc sáng nay trước khi anh ta rời đi, đây hẳn là một câu đùa dọa tôi thôi, nhưng giờ nó lại khơi lên suy tưởng của tôi.
Tần Mạch sẽ quan tâm tôi nhiều thế sao? Sẽ ghen tuông tới mức muốn giết người bởi tôi có lẽ sẽ có quan hệ thân thiết với người đàn ông khác sao? Tôi nghĩ hắn chắc sẽ không đâu, người lý trí như Tần Mạch sẽ không làm ra những chuyện điên cuồng như thế.
Thế còn tôi thì sao… Nếu Tần Mạch có gì với người phụ nữ nào đó, tôi sẽ như thế nào? Chỉ mới nghĩ như thế thôi mà tôi đã cảm thấy trái tim mình bốc lên một ngọn lửa giận dữ, có một tiếng thét gào: Hắn dám!
Nhưng nếu hắn dám thật thì sao, tôi không thể nghĩ được mình sẽ có phản ứng gì.
Tôi khẳng định rằng Tần Mạch thích tôi, cũng khẳng định rằng mình thích Tần Mạch, giờ tôi không chịu quay lại với hắn chỉ bởi không thể nuốt trôi được sự giận hờn đang chất chồng trong lòng mình, nói tới cùng thì chính là sự kiêu ngạo và tự tôn của tôi đang tác oai tác quái.
Dù ngoài miệng có cay nghiệt nói tuyệt tình như thế nào đi nữa nhưng thực ra từ tận sâu trong lòng tôi đã khẳng định cuối cùng tôi vẫn sẽ ở bên Tần Mạch.
Nếu không phải hai người cùng đồng ý, trời cao đâu có sắp xếp được nhiều sự ngẫu nhiên tình cờ như thế chứ.
Đêm ấy, tôi vừa dọn đồ, vừa nghĩ rất nhiều, nhưng tới sáng hôm sau, tôi vẫn xách túi chui vào xe Tần Mạch.
“Vụ án của chị Lâm đã kết thúc rồi, tôi không cần thiết phải ở lại nhà anh thêm nữa, tối nay tôi tự về nhà mình được, sau này không phiền anh đưa đón nữa". Tôi vứt túi ra băng ghế sau, tự ngồi vào ghế lái phụ, vừa thắt dây an toàn, vừa nói.
Tần Mạch như đã lường trước được tôi sẽ nói như vậy, tâm trạng không hề dao động, vừa lái xe vừa đáp: “Hôm nay không thể đi được".
“Tại sao?".
Hắn cân nhắc đôi chút, lại thay đổi từ ngữ: “Hôm nay đừng đi", dịu dàng tới mức làm toàn thân tôi nổi da gà.
Tôi buột miệng hỏi: “Tần Mạch, anh lại đọc quyển sách nhi đồng không được xem nào à?".
“Khụ". Hắn đằng hắng một tiếng, nhìn chằm chằm vào con đường phía trước, nói, “Mai là sinh nhật tôi, em cùng đón sinh nhật với tôi nhé…". Hắn ngừng lại một chút, lại đổi giọng nói kiểu khác, “Tôi muốn cùng đón sinh nhật với em".
Tôi nghe mà muốn ói máu: “Tần Mạch, nho nhã thanh cao không phải phong cách của anh đâu!".
“Giờ thì phải đấy". Xe chạy khá lâu, hắn như chợt nhớ ra, hỏi tôi một câu, “Em không thích à?".
“Rất ghét…".
Tần Mạch xị mặt ra, tôi đoán chừng về nhà là lại có thể nhặt được cuốn sách trong thùng rác lên xem.
Đến dưới công ty, tôi đóng cửa xe, nói với hắn một câu qua lớp cửa kính: “Tối nay lại cho anh thêm một cơ hội tới đón tôi vậy, mai tôi sẽ đại phát từ bi cùng ăn sinh nhật với anh".
Tần Mạch ngẩn ra, khóe miệng lại lập tức nhếch lên.
Nhìn cái vẻ kiêu ngạo đó của hắn, trong lòng tôi không khỏi mỉm cười, tâm trạng phơi phới.
Nhưng tôi và hắn bây giờ đều không ngờ được rằng, ngày mai sẽ xảy ra chuyện như thế…
Tác giả :
Cửu Lộ Phi Hương