Không Yêu Thì Biến
Chương 13
Sau chuyện vừa rồi, tôi triệt để đánh trống lui binh, dù có giải thích hiểu nhầm kiểu gì cũng là phù vân hết, Tần Mạch, anh thích nghĩ thế nào thì cứ nghĩ thế đi! Dù sao thì hai chúng ta đã như thế này rồi, quan hệ có xấu hơn đi nữa cũng chẳng thể xấu hơn được.
Tôi gọi điện cho Trần Thượng Ngôn định bảo anh ta không cần đến đây nữa, nhưng bên kia không ai nhận máy. Có lẽ vẫn đang làm phẫu thuật rồi, tôi nghĩ, dù sao chờ lúc xong việc, nhìn thấy cuộc gọi nhỡ của tôi anh ta sẽ gọi lại thôi.
Tôi đi xuyên qua đám người trong vũ hội, định chào hỏi Trình Thần và Thẩm Hy Nhiên trước khi đi, tốt xấu gì cũng phải biết lễ nghĩa. Nhưng khi tôi nhìn thấy Dương Tử đang đứng bên cạnh Thẩm Hy Nhiên, tôi lại cảm thấy mấy cái trò lễ nghĩa đều là hư không, bỏ của chạy lấy người mới là việc đúng đắn.
Vừa định co cẳng trốn đi, đôi mắt chó sáng ngời của Dương Tử chợt nhìn thẳng vào tôi. Vẻ giật mình trong chốc lát lập tức được thay thế bởi nụ cười, gã gọi tôi: “Tịch Tịch cũng ở đây à, sao lúc nãy không trông thấy em?".
Nếu giờ mà trốn thì há chẳng phải tỏ rõ là tôi rất kém cỏi sao?
Tôi đứng thẳng lưng, lạnh lùng cười một tiếng, bước qua đó. Trình Thần thấy tôi lại thì đưa mắt ra hiệu cho Thẩm Hy Nhiên, đại để là bảo Thẩm Hy Nhiên đẩy Dương Tử đi đi, nhưng Thẩm Hy Nhiên còn chưa mở miệng, Dương Tử đã đưa mắt đánh giá tôi một lượt: “Mặc đẹp thế này là vì biết anh sẽ tới sao?".
Tôi đưa mắt nhìn cô bạn gái Anna của gã ở xa xa, cô ta đang vui vẻ nhiệt tình nói chuyện với đám tiểu thư thiếu gia, không hề chú ý tới bên này.
Trình Thần nghe Dương Tử nói như vậy, bèn lạnh lùng hừ một tiếng: “Ai còn thèm nhớ nhung cái loại vô ơn, đóa hoa tươi xinh Tịch Tịch của nhà chúng tôi không phải để cắm vào bãi phân trâu. Còn có bao nhiêu bình hoa đang chờ để nâng niu nó kia kìa".
Dương Tử bị đâm chọc, mặt mày trở nên u ám. Thẩm Hy Nhiên không hề có ý ngăn cản mà còn vuốt tóc Trình Thần vẻ yêu chiều, nói: “Anh Sầm đừng để ý, xưa nay nhà tôi ăn nói như vậy đấy".
Tôi lạnh nhạt tiếp lời Thẩm Hy Nhiên: “Phải đó, Dương Tử, không phải anh không biết, Trình Thần nói chuyện có chút thẳng thắn".
Câu “có chút thẳng thắn" khiến mặt Dương Tử lại càng đen thêm, im lặng một lát mới nói: “À, bình hoa?".
Sự khinh thường trong giọng điệu của gã khiến tôi cực kỳ bực bội, chỉ muốn gọi cho nát di động của Trần Thượng Ngôn bảo anh ta lăn tới đây nhanh lên cho tôi. Mẹ kiếp, thời gian để anh xuất hiện anh dũng trên sân khấu đã đến lâu như thế mà tới cái bóng ma của anh cũng chẳng thấy đâu. Bạn trai à? Tôi thật sự là người có bạn trai à?
“Cô!".
Một bóng người đột ngột chạy tới từ bên cạnh đẩy mạnh tôi một cái. Tôi loạng choạng, suýt nữa ngã dập mặt, đến khi đứng vững lại quay đầu nhìn, được đấy, ngay cả tiểu thư An quyền quý cũng đến góp vui rồi!
Cô ta chỉ vào tôi, mắt đỏ lên giận dữ: “Đồ đào mỏ muốn bay lên ngọn cây làm phượng hoàng!".
Tự dưng bị ăn một câu chửi như thế khiến khóe miệng tôi giật giật.
Đám người chung quanh cũng sợ hãi trước khí thế của cô nàng, ai nấy đều im lặng đứng ngẩn ra nhìn về phía này.
“Tôi tuyệt đối sẽ không để cô được ở bên Tần Mạch!". Nói rồi hai mắt cô ta đỏ hoe, đứng ngay tại chỗ mà khóc rưng rức, vẻ yếu đuối khiến người ta thương cảm.
Đầu óc bị đứng hình trong chớp mắt, đến khi tôi tỉnh táo lại thì bốn bề yên tĩnh cũng đột ngột bùng lên tiếng thở dốc kinh ngạc.
“Tần Mạch?". Trình Thần thất thanh hỏi lại vẻ không dám tin.
“Tần Mạch?". Giọng Dương Tử trầm xuống mà phức tạp.
“Tần Mạch?". Thẩm Hy Nhiên nhìn tôi nửa kinh ngạc, nửa tức cười.
Được rồi, tôi bó tay, nếu giờ tôi giải thích đây chỉ là hiểu nhầm, liệu có người tin tôi không? Tôi cười ha ha: “Đã muộn rồi, tôi đi trước đây".
“Hà Tịch!". Trình Thần là người đầu tiên phản ứng, kéo tôi lại. Tôi không giãy, vì đúng lúc đó lại trông thấy bóng dáng tên đầu sỏ tội nợ đang đi ra ngoài. Tôi cười gian xảo trong lòng, mẹ kiếp, muốn chạy à, bà đang dọn dẹp cục diện loạn cào cào này giúp cho ai đây hả!
“A Mạch!". Tiếng gọi tình cảm dịu dàng như nước trầm bổng vang lên. Mọi người đều nhìn theo ánh mắt của tôi. Bước chân đã sắp ra khỏi cửa của hắn hơi khựng lại, ánh mắt sắc bén quét lên mặt tôi, tôi càng cười dịu dàng xán lạn hơn, “Anh đi đâu đấy, không phải đã nói về cùng với nhau à?".
Cái giọng ỏn ẻn này khiến chính bản thân tôi cũng nổi cả da gà. Trình Thần rụt bàn tay đang nắm lấy váy của tôi lại như phải bỏng.
“Ha". Hắn nở nụ cười chẳng có chút tình cảm nào, rồi thản nhiên bước lại.
Tôi vội vàng bước nhanh tới, xáp lại gần Tần Mạch, sửa lại cổ áo giùm hắn, nhỏ giọng nói: “Giúp người giúp mình. Làm người phải có trước có sau".
Hắn cũng cúi đầu xuống, đôi môi dán bên tai tôi, khẽ thì thầm: “Tôi đã cạn tình cạn nghĩa với cô rồi".
Tôi đẩy hắn ra, thẹn thùng ôm mặt, nhưng âm thầm nghiến răng nghiến lợi dồn sức đấm một cú lên ngực hắn, cười điệu: “Đáng ghét! Thế chúng ta cùng về nha". Dư âm của câu nói này thực sự làm người ta phải suy tư.
Hắn choàng tay lên vai tôi, ngẩng đầu lên nói với mọi người: “Xin phép đi trước".
Trông Trình Thần như bị sét đánh cháy ngoài nhũn trong, hoàn toàn đờ đẫn, làm gì còn để tâm tới hắn. Tiểu thư An đang khóc lóc thương tâm. Dương Tử nhìn tôi bằng ánh mắt u ám, nụ cười nơi khóe môi đã không còn sự ấm áp. Chỉ có Thẩm Hy Nhiên là còn bình thường đôi chút, khách sáo đối đáp vài câu với Tần Mạch rồi để chúng tôi đi.
Tôi vừa âm thầm thở phào nhẹ nhõm thì di động đột ngột đổ chuông, lấy ra xem thì hóa ra là điện thoại của Trần Thượng Ngôn! Không phải anh ta đã đến rồi đấy chứ! Tôi sợ toát cả mồ hôi lạnh, tình hình thế này nếu anh ta mà vào, tôi phải giải thích thế nào đây?
Cuống quýt bấm nút nhận máy, anh ta lại nói giờ đã đến cổng khách sạn thật rồi.
“Không được vào trong!". Tôi buột miệng. Sau khi nói xong mới phát hiện giọng mình nghiêm trọng quá mức, lại dịu giọng xuống nói: “Em nói, giờ em đi ra đây, anh khỏi phải vào nữa".
Tuy Trần Thượng Ngôn ở bên kia cảm thấy kỳ lạ, nhưng cũng không nói gì, ngoan ngoãn đồng ý.
Tần Mạch hờ hững liếc nhìn tôi. Nhưng Trình Thần ở phía sau hình như đã sực tỉnh ra: “Ai gọi đấy?"
Tôi đảo mắt: “À thì… bố em".
Dương Tử cười nhạt: “Tịch Tịch, bố em là người thành phố C, bác tới thành phố A xa xôi làm gì?".
Tôi quay đầu lại nhìn Tần Mạch, tiếp tục cười cười nói: “A Mạch, anh đoán xem bố em tới làm gì?". Tần Mạch lạnh lùng nhìn tôi ba giây thể hiện sự bất mãn với việc tôi đá bóng qua chỗ hắn, tôi mặt dày để kệ cho ánh mắt sắc bén như gió lạnh ùn ùn quét tới.
Mãi một lúc sau, hắn mới nói: “Đương nhiên là tới đón em về nhà ăn Tết rồi".
Tôi sung sướng, ôm lấy cánh tay hắn dụi dụi mấy cái: “Anh thông minh quá!". Có lẽ đây là câu thật lòng duy nhất của tôi trong đêm nay.
Xem như là bình an vô sự rời khỏi đại sảnh tổ chức vũ hội, vừa bước chân vào thang máy, tôi lập tức thả tay Tần Mạch ra.
Trong không gian kín chỉ có hai người khiến tôi cảm thấy có chút mất tự nhiên. Gương mặt lạnh lùng của hắn in bóng trên mặt thép sáng bóng như gương trong thang máy, tôi không kìm được mà lặng lẽ ngắm trộm mấy cái.
Cẩn thận ngẫm lại, hình như lần nào gặp Tần Mạch tôi cũng phải đấu trí đấu sức với hắn, mỗi lần chạm mặt là chắc chắn sẽ mang theo ồn ào huyên náo, yên lặng đứng ở cùng một nơi như thế này… lại khiến tôi không quen.
“Khụ khụ, à thì, chắc căn hộ phải qua Tết mới có thể vào ở được". Tôi tìm chủ đề xoa dịu sự ngượng ngùng vô danh này.
Hắn thản nhiên “ừ" một tiếng.
“Hôm nay…". Mở đầu thế rồi lại chẳng biết nên nói gì tiếp nữa, xin lỗi? Cảm ơn anh? Hay tại anh cả? Hình như câu nào cũng có chỗ đúng, lại có chỗ không đúng. Tôi đành thở dài thườn thượt, “Thôi vậy".
Hắn lạnh nhạt liếc mắt nhìn tôi, không nói gì, suốt quãng đường ra khỏi khách sạn đều im lặng. Gió lạnh thổi qua khiến tôi rùng mình, mũi ngưa ngứa, tôi bèn hắt hơi mấy cái liền.
“Tịch Tịch!". Chợt nghe có tiếng người ở dưới bậc thềm gọi tên tôi, hóa ra là Trần Thượng Ngôn, tôi bèn vẫy tay đáp lại, ngoái đầu định chào Tần Mạch, đúng lúc thấy hắn đang làm bộ như cởi áo khoác ngoài ra.
Tôi không khỏi sợ tới nỗi lùi lại mấy bước.
Hiển nhiên hắn cũng nghe thấy tiếng gọi của Trần Thượng Ngôn, đằng hắng một tiếng, sửa sang lại áo khoác như để che giấu sự xấu hổ.
Lúc này đầu óc tôi đã đặc quánh, chỉ ngẩn ngơ nhìn Tần Mạch, vẻ mặt như có chút bực bội chỉ lướt qua rất nhanh trên gương mặt hắn, rồi sau đó hắn lại nhìn tôi với vẻ lạnh nhạt như bình thường. “Cô Hà đúng là người nặng tình, lại nhớ nhung người yêu cũ đến như thế".
Tôi chớp chớp mắt nhìn hắn, người yêu cũ? Trần Thượng Ngôn? Hình như hắn nhầm Dương Tử với Trần Thượng Ngôn rồi, tôi ngẫm ngợi một lát, cũng đúng, sau khi say bí tỉ nói những lời đó trên xe hắn thì tôi gọi cho Trần Thượng Ngôn, rồi hôm ấy cũng là Trần Thượng Ngôn đến đón tôi. Chắc hắn đã hiểu nhầm rồi.
Thế nhưng tôi cũng không muốn giải thích điều gì, đành mỉm cười bất đắc dĩ trong giọng điệu có chút châm chọc của hắn: “Anh Tần quá khen. Hôm nay tôi đi trước, tạm biệt".
Tôi quay người bước xuống bậc thềm, Trần Thượng Ngôn đi tới, cởi áo khoác phủ lên vai tôi. Tôi thoáng sững người, chợt hiểu ra, chẳng lẽ lúc nãy Tần Mạch định cởi áo ra để khoác cho tôi?
Tôi ngoái lại nhìn, trên hàng hiên vừa dài vừa rộng đã không còn bóng người.
Rõ ràng là chuyện vô cùng ga-lăng mà…
Đúng là người đàn ông kiêu ngạo ngoài lạnh trong nóng.
Hôm sau, tôi vẫn định tiếp tục chăm chỉ làm việc, vốn là một ngày bận rộn như thường lệ, nhưng bởi một cú điện thoại bất chợt của Tạ Bất Đình mà tôi lại càng bận thêm.
Ông ta nói: “Tịch Tịch này, khách hàng đột nhiên yêu cầu phải hoàn thành trang trí căn hộ trước khi hết năm. Bên cô làm nhanh lên chút đi, với năng lực của cô thì tôi tin rằng chắc chắn có thể làm được".
Tôi siết chặt di động, hận không thể đập nát nó. Trước khi hết năm? Anh nghĩ là giờ tôi dư thời gian lắm sao?
Tần Mạch ơi là Tần Mạch, tôi đã đắc tội thế nào với anh mà khiến anh phải hành hạ tôi như thế này hả!
Mẹ kiếp, cái đồ “đàn bà" độc địa kiêu ngạo trong ngoài bất nhất!
Tôi gọi điện cho Trần Thượng Ngôn định bảo anh ta không cần đến đây nữa, nhưng bên kia không ai nhận máy. Có lẽ vẫn đang làm phẫu thuật rồi, tôi nghĩ, dù sao chờ lúc xong việc, nhìn thấy cuộc gọi nhỡ của tôi anh ta sẽ gọi lại thôi.
Tôi đi xuyên qua đám người trong vũ hội, định chào hỏi Trình Thần và Thẩm Hy Nhiên trước khi đi, tốt xấu gì cũng phải biết lễ nghĩa. Nhưng khi tôi nhìn thấy Dương Tử đang đứng bên cạnh Thẩm Hy Nhiên, tôi lại cảm thấy mấy cái trò lễ nghĩa đều là hư không, bỏ của chạy lấy người mới là việc đúng đắn.
Vừa định co cẳng trốn đi, đôi mắt chó sáng ngời của Dương Tử chợt nhìn thẳng vào tôi. Vẻ giật mình trong chốc lát lập tức được thay thế bởi nụ cười, gã gọi tôi: “Tịch Tịch cũng ở đây à, sao lúc nãy không trông thấy em?".
Nếu giờ mà trốn thì há chẳng phải tỏ rõ là tôi rất kém cỏi sao?
Tôi đứng thẳng lưng, lạnh lùng cười một tiếng, bước qua đó. Trình Thần thấy tôi lại thì đưa mắt ra hiệu cho Thẩm Hy Nhiên, đại để là bảo Thẩm Hy Nhiên đẩy Dương Tử đi đi, nhưng Thẩm Hy Nhiên còn chưa mở miệng, Dương Tử đã đưa mắt đánh giá tôi một lượt: “Mặc đẹp thế này là vì biết anh sẽ tới sao?".
Tôi đưa mắt nhìn cô bạn gái Anna của gã ở xa xa, cô ta đang vui vẻ nhiệt tình nói chuyện với đám tiểu thư thiếu gia, không hề chú ý tới bên này.
Trình Thần nghe Dương Tử nói như vậy, bèn lạnh lùng hừ một tiếng: “Ai còn thèm nhớ nhung cái loại vô ơn, đóa hoa tươi xinh Tịch Tịch của nhà chúng tôi không phải để cắm vào bãi phân trâu. Còn có bao nhiêu bình hoa đang chờ để nâng niu nó kia kìa".
Dương Tử bị đâm chọc, mặt mày trở nên u ám. Thẩm Hy Nhiên không hề có ý ngăn cản mà còn vuốt tóc Trình Thần vẻ yêu chiều, nói: “Anh Sầm đừng để ý, xưa nay nhà tôi ăn nói như vậy đấy".
Tôi lạnh nhạt tiếp lời Thẩm Hy Nhiên: “Phải đó, Dương Tử, không phải anh không biết, Trình Thần nói chuyện có chút thẳng thắn".
Câu “có chút thẳng thắn" khiến mặt Dương Tử lại càng đen thêm, im lặng một lát mới nói: “À, bình hoa?".
Sự khinh thường trong giọng điệu của gã khiến tôi cực kỳ bực bội, chỉ muốn gọi cho nát di động của Trần Thượng Ngôn bảo anh ta lăn tới đây nhanh lên cho tôi. Mẹ kiếp, thời gian để anh xuất hiện anh dũng trên sân khấu đã đến lâu như thế mà tới cái bóng ma của anh cũng chẳng thấy đâu. Bạn trai à? Tôi thật sự là người có bạn trai à?
“Cô!".
Một bóng người đột ngột chạy tới từ bên cạnh đẩy mạnh tôi một cái. Tôi loạng choạng, suýt nữa ngã dập mặt, đến khi đứng vững lại quay đầu nhìn, được đấy, ngay cả tiểu thư An quyền quý cũng đến góp vui rồi!
Cô ta chỉ vào tôi, mắt đỏ lên giận dữ: “Đồ đào mỏ muốn bay lên ngọn cây làm phượng hoàng!".
Tự dưng bị ăn một câu chửi như thế khiến khóe miệng tôi giật giật.
Đám người chung quanh cũng sợ hãi trước khí thế của cô nàng, ai nấy đều im lặng đứng ngẩn ra nhìn về phía này.
“Tôi tuyệt đối sẽ không để cô được ở bên Tần Mạch!". Nói rồi hai mắt cô ta đỏ hoe, đứng ngay tại chỗ mà khóc rưng rức, vẻ yếu đuối khiến người ta thương cảm.
Đầu óc bị đứng hình trong chớp mắt, đến khi tôi tỉnh táo lại thì bốn bề yên tĩnh cũng đột ngột bùng lên tiếng thở dốc kinh ngạc.
“Tần Mạch?". Trình Thần thất thanh hỏi lại vẻ không dám tin.
“Tần Mạch?". Giọng Dương Tử trầm xuống mà phức tạp.
“Tần Mạch?". Thẩm Hy Nhiên nhìn tôi nửa kinh ngạc, nửa tức cười.
Được rồi, tôi bó tay, nếu giờ tôi giải thích đây chỉ là hiểu nhầm, liệu có người tin tôi không? Tôi cười ha ha: “Đã muộn rồi, tôi đi trước đây".
“Hà Tịch!". Trình Thần là người đầu tiên phản ứng, kéo tôi lại. Tôi không giãy, vì đúng lúc đó lại trông thấy bóng dáng tên đầu sỏ tội nợ đang đi ra ngoài. Tôi cười gian xảo trong lòng, mẹ kiếp, muốn chạy à, bà đang dọn dẹp cục diện loạn cào cào này giúp cho ai đây hả!
“A Mạch!". Tiếng gọi tình cảm dịu dàng như nước trầm bổng vang lên. Mọi người đều nhìn theo ánh mắt của tôi. Bước chân đã sắp ra khỏi cửa của hắn hơi khựng lại, ánh mắt sắc bén quét lên mặt tôi, tôi càng cười dịu dàng xán lạn hơn, “Anh đi đâu đấy, không phải đã nói về cùng với nhau à?".
Cái giọng ỏn ẻn này khiến chính bản thân tôi cũng nổi cả da gà. Trình Thần rụt bàn tay đang nắm lấy váy của tôi lại như phải bỏng.
“Ha". Hắn nở nụ cười chẳng có chút tình cảm nào, rồi thản nhiên bước lại.
Tôi vội vàng bước nhanh tới, xáp lại gần Tần Mạch, sửa lại cổ áo giùm hắn, nhỏ giọng nói: “Giúp người giúp mình. Làm người phải có trước có sau".
Hắn cũng cúi đầu xuống, đôi môi dán bên tai tôi, khẽ thì thầm: “Tôi đã cạn tình cạn nghĩa với cô rồi".
Tôi đẩy hắn ra, thẹn thùng ôm mặt, nhưng âm thầm nghiến răng nghiến lợi dồn sức đấm một cú lên ngực hắn, cười điệu: “Đáng ghét! Thế chúng ta cùng về nha". Dư âm của câu nói này thực sự làm người ta phải suy tư.
Hắn choàng tay lên vai tôi, ngẩng đầu lên nói với mọi người: “Xin phép đi trước".
Trông Trình Thần như bị sét đánh cháy ngoài nhũn trong, hoàn toàn đờ đẫn, làm gì còn để tâm tới hắn. Tiểu thư An đang khóc lóc thương tâm. Dương Tử nhìn tôi bằng ánh mắt u ám, nụ cười nơi khóe môi đã không còn sự ấm áp. Chỉ có Thẩm Hy Nhiên là còn bình thường đôi chút, khách sáo đối đáp vài câu với Tần Mạch rồi để chúng tôi đi.
Tôi vừa âm thầm thở phào nhẹ nhõm thì di động đột ngột đổ chuông, lấy ra xem thì hóa ra là điện thoại của Trần Thượng Ngôn! Không phải anh ta đã đến rồi đấy chứ! Tôi sợ toát cả mồ hôi lạnh, tình hình thế này nếu anh ta mà vào, tôi phải giải thích thế nào đây?
Cuống quýt bấm nút nhận máy, anh ta lại nói giờ đã đến cổng khách sạn thật rồi.
“Không được vào trong!". Tôi buột miệng. Sau khi nói xong mới phát hiện giọng mình nghiêm trọng quá mức, lại dịu giọng xuống nói: “Em nói, giờ em đi ra đây, anh khỏi phải vào nữa".
Tuy Trần Thượng Ngôn ở bên kia cảm thấy kỳ lạ, nhưng cũng không nói gì, ngoan ngoãn đồng ý.
Tần Mạch hờ hững liếc nhìn tôi. Nhưng Trình Thần ở phía sau hình như đã sực tỉnh ra: “Ai gọi đấy?"
Tôi đảo mắt: “À thì… bố em".
Dương Tử cười nhạt: “Tịch Tịch, bố em là người thành phố C, bác tới thành phố A xa xôi làm gì?".
Tôi quay đầu lại nhìn Tần Mạch, tiếp tục cười cười nói: “A Mạch, anh đoán xem bố em tới làm gì?". Tần Mạch lạnh lùng nhìn tôi ba giây thể hiện sự bất mãn với việc tôi đá bóng qua chỗ hắn, tôi mặt dày để kệ cho ánh mắt sắc bén như gió lạnh ùn ùn quét tới.
Mãi một lúc sau, hắn mới nói: “Đương nhiên là tới đón em về nhà ăn Tết rồi".
Tôi sung sướng, ôm lấy cánh tay hắn dụi dụi mấy cái: “Anh thông minh quá!". Có lẽ đây là câu thật lòng duy nhất của tôi trong đêm nay.
Xem như là bình an vô sự rời khỏi đại sảnh tổ chức vũ hội, vừa bước chân vào thang máy, tôi lập tức thả tay Tần Mạch ra.
Trong không gian kín chỉ có hai người khiến tôi cảm thấy có chút mất tự nhiên. Gương mặt lạnh lùng của hắn in bóng trên mặt thép sáng bóng như gương trong thang máy, tôi không kìm được mà lặng lẽ ngắm trộm mấy cái.
Cẩn thận ngẫm lại, hình như lần nào gặp Tần Mạch tôi cũng phải đấu trí đấu sức với hắn, mỗi lần chạm mặt là chắc chắn sẽ mang theo ồn ào huyên náo, yên lặng đứng ở cùng một nơi như thế này… lại khiến tôi không quen.
“Khụ khụ, à thì, chắc căn hộ phải qua Tết mới có thể vào ở được". Tôi tìm chủ đề xoa dịu sự ngượng ngùng vô danh này.
Hắn thản nhiên “ừ" một tiếng.
“Hôm nay…". Mở đầu thế rồi lại chẳng biết nên nói gì tiếp nữa, xin lỗi? Cảm ơn anh? Hay tại anh cả? Hình như câu nào cũng có chỗ đúng, lại có chỗ không đúng. Tôi đành thở dài thườn thượt, “Thôi vậy".
Hắn lạnh nhạt liếc mắt nhìn tôi, không nói gì, suốt quãng đường ra khỏi khách sạn đều im lặng. Gió lạnh thổi qua khiến tôi rùng mình, mũi ngưa ngứa, tôi bèn hắt hơi mấy cái liền.
“Tịch Tịch!". Chợt nghe có tiếng người ở dưới bậc thềm gọi tên tôi, hóa ra là Trần Thượng Ngôn, tôi bèn vẫy tay đáp lại, ngoái đầu định chào Tần Mạch, đúng lúc thấy hắn đang làm bộ như cởi áo khoác ngoài ra.
Tôi không khỏi sợ tới nỗi lùi lại mấy bước.
Hiển nhiên hắn cũng nghe thấy tiếng gọi của Trần Thượng Ngôn, đằng hắng một tiếng, sửa sang lại áo khoác như để che giấu sự xấu hổ.
Lúc này đầu óc tôi đã đặc quánh, chỉ ngẩn ngơ nhìn Tần Mạch, vẻ mặt như có chút bực bội chỉ lướt qua rất nhanh trên gương mặt hắn, rồi sau đó hắn lại nhìn tôi với vẻ lạnh nhạt như bình thường. “Cô Hà đúng là người nặng tình, lại nhớ nhung người yêu cũ đến như thế".
Tôi chớp chớp mắt nhìn hắn, người yêu cũ? Trần Thượng Ngôn? Hình như hắn nhầm Dương Tử với Trần Thượng Ngôn rồi, tôi ngẫm ngợi một lát, cũng đúng, sau khi say bí tỉ nói những lời đó trên xe hắn thì tôi gọi cho Trần Thượng Ngôn, rồi hôm ấy cũng là Trần Thượng Ngôn đến đón tôi. Chắc hắn đã hiểu nhầm rồi.
Thế nhưng tôi cũng không muốn giải thích điều gì, đành mỉm cười bất đắc dĩ trong giọng điệu có chút châm chọc của hắn: “Anh Tần quá khen. Hôm nay tôi đi trước, tạm biệt".
Tôi quay người bước xuống bậc thềm, Trần Thượng Ngôn đi tới, cởi áo khoác phủ lên vai tôi. Tôi thoáng sững người, chợt hiểu ra, chẳng lẽ lúc nãy Tần Mạch định cởi áo ra để khoác cho tôi?
Tôi ngoái lại nhìn, trên hàng hiên vừa dài vừa rộng đã không còn bóng người.
Rõ ràng là chuyện vô cùng ga-lăng mà…
Đúng là người đàn ông kiêu ngạo ngoài lạnh trong nóng.
Hôm sau, tôi vẫn định tiếp tục chăm chỉ làm việc, vốn là một ngày bận rộn như thường lệ, nhưng bởi một cú điện thoại bất chợt của Tạ Bất Đình mà tôi lại càng bận thêm.
Ông ta nói: “Tịch Tịch này, khách hàng đột nhiên yêu cầu phải hoàn thành trang trí căn hộ trước khi hết năm. Bên cô làm nhanh lên chút đi, với năng lực của cô thì tôi tin rằng chắc chắn có thể làm được".
Tôi siết chặt di động, hận không thể đập nát nó. Trước khi hết năm? Anh nghĩ là giờ tôi dư thời gian lắm sao?
Tần Mạch ơi là Tần Mạch, tôi đã đắc tội thế nào với anh mà khiến anh phải hành hạ tôi như thế này hả!
Mẹ kiếp, cái đồ “đàn bà" độc địa kiêu ngạo trong ngoài bất nhất!
Tác giả :
Cửu Lộ Phi Hương