Không Yêu Sẽ Không Quay Lại
Chương 67: Ngoại truyện 3 (3)
Bùi Anh lấy tay chống đỡ đau nhức ngang lưng, chậm rãi xoa bóp một lúc, mới từ từ nghiêng người sang. Hơn nửa gương mặt cô vùi vào trong chăn, bên trong ấm áp, nhưng hơi ấm cũng làm cho người ta đỏ mặt, trong không khí tràn ngập mùi vị còn sót lại sau khi nam nữ hoan ái.
Sắc trời dần dần sáng lên, sau lưng Nam Tĩnh vẫn còn đang ngủ say, không có dấu hiệu tỉnh lại. Cô cẩn thận dịch chuyển.
Một cái tay của anh để lên mông cô, lưu luyến xoa nhẹ hai cái, tay dịch lên, khoác lên eo cô, lòng bàn tay ấm áp xoa bụng cô, thậm chí đầu ngón tay của anh còn chạm vào vùng cỏ thơm ( =="), có vẻ như định đi xuống dưới.
Rõ ràng Nam Tĩnh đã tỉnh, Bùi Anh ho nhẹ một tiếng, đổi lấy một tiếng “Ừ" của anh.
Người bên cạnh không còn, anh đã đứng dậy. Sau lưng là tiếng mặc quần áo, lưng Bùi Anh cứng đờ, không dám quay đầu lại nhìn. Trong đầu lại càng ngày càng nóng, tối qua làm sao lại như vậy đây? Cô cố gắng rụt người vào bên trong, nhắm chặt hai mắt lại, chỉ hy vọng anh nhanh chóng rời di.
"Em đã tỉnh?" Anh mở miệng.
Bùi Anh mấp máy một lúc, đáp lại một tiếng giống như muỗi kêu.
". . . . . . Em đã là người của anh rồi, cũng đừng nghĩ đến những chuyện khác nữa." Nam Tĩnh rút điếu thuốc ra ngậm vào, suy nghĩ một chút lại bỏ xuống. Anh xoay người lại vén cái chăn của Bùi Anh, ai ngờ cô kêu lên một tiếng rồi nắm chặt lấy góc chăn.
Nam Tĩnh mềm giọng nói, "Anh giúp em."
"Không cần, . . . . . . Thật sự không cần. Anh đi trước đi, em. . . . . . em muốn nằm tiếp một lúc nữa." Cả người Bùi Anh rúc vào trong chăn, không chịu thò đầu ra.
Cô xấu hổ!
Ý nghĩ này làm cho Nam Tĩnh rất vui, anh quyết định không miễn cưỡng cô nữa, vào phòng vệ sinh rửa qua mặt, mặc quần áo vào liền rời đi.
Bùi Anh ngủ một giấc đến tận tối, than thở ngồi dậy, lại phát hiện Nam Tĩnh đang ngồi trước bàn học đọc sách.
Cô không khỏi thẳng lưng, không ngờ Nam Tĩnh trực tiếp đi về phía cô, ngồi xuống mép giường, bàn tay đặt lên bờ vai trần của cô, rồi trượt xuống eo cô. Thậm chí một tay của anh còn ôm lấy mông cô.
Cả người Bùi Anh căng cứng, hơi xoay người. Nam Tĩnh không nói gì, chỉ là, anh ôm cô vào trong lồng ngực dày rộng, cô dần bình tĩnh lại, tiến sát vào.
Nhập Hồng biết chuyện của Bùi Anh và Nam Tĩnh đã là ba ngày sau, khi đó cô và An Diệc Bác vừa đi du lịch Hawai trở về. Bùi Anh nói với An Diệc Văn là sẽ suy nghĩ lại, vậy mà Bùi Anh lại biến mất hai ba ngày không có tin tức, ý cự tuyệt rất rõ ràng. Anh ta rất không vui, An Diệc Bác quyết định dẫn anh ta đi giải sầu.
Đối với Nhập Hồng mà nói, mặc dù sau này khi nhìn thấy An Diệc Văn sẽ lúng túng một chút, nhưng tình cảm của Bùi Anh mới là quan trọng nhất. Cô liên tục hỏi tình cảm trong lòng của Bùi Anh, nhưng Bùi Anh chỉ bức tóc lăn qua lăn lại trên giường, mỗi lần đầu gào lên một câu: "Mình không biết!"
Thật ra Bùi Anh chưa sẵn sàng. Đúng, cô là người chủ động, nhưng không có nghĩ là cô là một cô gái tùy tiện. Tại sao, cô bụm mặt thở dài, buổi tối hôm đó tuyệt đối là do Hormone làm hại!
Mặt của Bùi Anh vẫn còn đỏ, Nam Tĩnh lại không mời mà tới nữa. Anh mang theo mũ bảo hiểm, trong khuỷu tay đang kẹp một cái màu hồng, một tay kéo Bùi Anh vào trong ngực, "Đi mau, bọn họ đều đang chờ rất sốt ruột."
"A?" Bùi Anh đang cầm mũ bảo hiểm, sững sờ nhìn anh.
Nam Tĩnh xụ mặt xuống, "Em quên rồi sao?" , nhìn cô vẫn chưa phản ứng lại, anh lại nói thêm một câu, "Tối qua đã nói với em rồi đấy."
Anh trách cứ hơi tủi thân nhìn cô, trong lòng Bùi Anh khẽ run rẩy, không thể làm gì khác hơn là đứng lên nhanh chóng đi thay giày, "A em nhớ ra rồi, đi đi đi." Cô đẩy Nam Tĩnh ra ngoài, cô tình nguyện đi đi lung tung với anh cũng không muốn ở lại chịu đựng ánh mắt cười nhạo của Nhập Hồng!
Bùi Anh mang theo khuôn mặt đỏ bừng như quả cà chua đi theo Nam Tĩnh xuống dưới lầu. Cho đến khi hai người trèo lên xe máy, trong tiếng nổ máy Bùi Anh hỏi: "Anh đưa em đi đâu vậy? Em thật sự là không nhớ."
Nam Tĩnh chợt vặn ga, chiếc xe phi lao ra ngoài, hai cánh tay mảnh khảnh của Bùi Anh liền ôm chặt lấy eo anh.
"Anh thật đáng ghét a, trời lạnh thế này lại đi xe máy, lạnh quá đi!" Bùi Anh ở sau lưng anh giận dỗi, trong gió lạnh giọng nói kia đã bị cắt giảm không ít. Sau đó cô cũng phát hiện gào thét không chỉ vô tác dụng mà còn khiến cô lạnh hơn, liền nhét bán tay lạnh lẽo vào trong áo lông của anh, hung hăng cấu anh.
Lúc đầu Nam Tĩnh chỉ cho là cô đang đùa giỡn, ai ngờ cô cấu liên tục không ngừng, anh không thể làm gì khác đành phải dừng xe lại, "Em làm gì thế?"
Cặp mắt Bùi Anh trợn tròn: "Em mới phải hỏi anh muốn làm gì?" Cô nhìn xung quanh là đồng ruộng hoang vu, không khỏi rụt cổ một cái, "Anh định dẫn em đi đâu? Anh mà làm gì em, em . . . . . Em liền báo cảnh sát!"
"Báo cảnh sát?" Nam Tĩnh cắn răng nghiến lợi nói ra hai chữ này (trong tiếng trung là 2 chữ ná :3), không nhịn được kéo Bùi Anh qua, "Tối qua em đã đồng ý rồi còn gì, đi gặp bà nội anh ở viện dưỡng lão ở quê!"
Mắt Bùi Anh thấy anh tức giận liền yếu đi một chút, anh buông cô ra, động tác thô lỗ giúp cô giấu giấu cổ vào trong áo khoác. Đôi môi Bùi Anh run rẩy trong gió rét, Nam Tĩnh khẽ cắn răng, lại cởi áo khoác ngoài của mình khoác lên cho cô, cưỡng chế ép cô lên xe, "Em ngồi phía sau đàng hoàng một chút!"
Nam Tĩnh chà xát chà xát tay, giải thích: "Ba mẹ anh đi ra ngoài, xe trong nhà đã bị lái đi, năm phút nữa sẽ đến, em chịu khó một chút."
Thật ra thì, Nam Tĩnh không muốn thừa nhận anh hơi nhỏ mọn một chút. Muốn lái xe không phải không có xe, mà là anh cảm thấy đi xe máy tương đối cool. Giống như trong một bộ phim, chở người phụ nữa mà mình yêu chạy như điên trên cong đường đầy cát bụi, rất đẹp rất mạnh mẽ.
Mà nhờ có sự nhắc nhở của anh, rốt cuộc Bùi Anh cũng nhớ ra, tối qua. . . . . . Tối qua cô mệt chết đi được, rất đau, sau đó, hình như đã đồng ý với anh cái gì đó. Nhưng thật sự cô không nhớ được nội dung câu chuyện là gì. . . . . .
Khi hai người đến viện dưỡng lão, cả người đều đầy bụi đất. Vừa mới đẩy cửa ra, mẹ Nam đang đứng trước giường bệnh phục vụ bà nội uống thuốc nhìn con trai dính đầy bụi đất, kinh ngạc kêu một tiếng, "Nam Tử, sao con lại thành ra như vậy?"
Gương mặt Bùi Anh nhăn thành cái bánh bao, thấy Nam Tĩnh gọi vị phu nhân kia là "Mẹ" , tất cả các nếp nhăn cũng bị dọa đến mức bằng phẳng, lập tức cúi đầu khom lưng: "Cháu chào bác."
Nói chuyện qua loa một lúc, Nam Tĩnh kéo mẹ anh qua một bên, nhỏ giọng hỏi: "Sao mẹ lại ở đây vậy?"
Mẹ Nam trấn an con trai, "Mẹ nhận được điện thoại của viện dưỡng lão liền chạy tới. Yên tâm, mẹ cảm thấy cô gái kia rất tốt, mẹ tuyệt đối sẽ không phản đối các con." Mẹ Nam cười khanh khách giơ tay làm động tác thề.
Nam Tĩnh chột dạ nhìn Bùi Anh một cái, người phí sau đang nhu thuận ngồi ở trước giường bệnh, ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của bà nội.
Trong viện dưỡng lão, biểu hiện của Bùi Anh biết tròn biết méo. Nam Tĩnh nhìn cô, cảm thán tại sao bình thường mình không phát hiện cô ngọt ngào, động lòng người như vậy?
Ai ngờ, vừa về tới cửa trường học, Bùi Anh liền nhảy xuống xe, đi thẳng về phía trước đầu cũng không quay lại, rõ ràng cho thấy tức giận rất lớn. Nam Tĩnh lung tung dựng xe liền chạy đuổi theo.
Sau vài lần bị Bùi Anh hất tay ra, Nam Tĩnh cũng giận, đi lên trước hai bước ngăn cô lại, "Đang tốt sao lại phát cáu cái gì vậy?"
"Người nào tốt hả ?" Bùi Anh tức giận nói, "Chưa từng thấy người nào như anh, nói láo liên thiên. Không tôn trọng người khác một chút nào!" Gặp người lớn a, chuyện quan trọng như vậy, vậy mà anh cứ lanh cha lanh chanh lôi kéo cô tới! Bùi Anh càng nghĩ càng giận anh, trong một số chuyện, cô thật sự không thể bỏ qua được. Hơn nữa, cô không muốn cùng Nam Tĩnh tiến triển thêm một bước nữa, cô đã nói với người nhà, sau khi tốt nghiệp sẽ trở về đi làm đền đáp tổ quốc. Bây giờ cùng anh như vậy, rốt cuộc coi là cái gì?
Bùi Anh nhớ tới những việc này liền phiền lòng, chưa nói được mấy câu, đôi mắt đã đỏ lên, "Ai muốn gặp người nhà của anh? Tôi cho anh biết, Nam Tĩnh, về sau anh không nên tùy tiện đến phòng của tôi. Tôi và anh không có quan hệ gì cả. Sau khi tốt nghiệp tôi muốn về nườc. . . . . ."
Nam Tĩnh nghiêm mặt nói: "Anh không hiểu rõ."
Bùi Anh giận đến rơi nước mắt, "Tôi không muốn cùng anh không minh bạch."
Không minh bạch? Nam Tĩnh suy nghĩ một chút, phụ nữ Trung quốc rất coi trọng danh phận, giống như mình làm không tốt chút nào. Anh cảm thấy Bùi Anh nói muốn trở về nước quả thật khó tin, cô gái này đem trinh tiết quý giá nhất cho anh, nhất định là thích anh. Mặc dù cô không nói, anh cũng cảm nhận được, Bùi Anh rất thích anh. Chút tự tin này anh vẫn phải có.
Nhưng là, muốn anh tỏ tình? Trong lòng Nam Tĩnh không thoải mái vặn vẹo, anh và cô không phải đã như vậy rồi sao? Sao còn cần phải phải nói rõ như vậy? Nhớ tới An Diệc Bácđều gọi những bạn gài của mình là tâm can bảo bối, anh càng thêm không vừa ý
Nam Tĩnh kéo Bùi Anh lại giơ tay lau nước mắt, nghiêm túc nói: "Anh Tử, chúng ta kết hôn đi."
". . . . . . Anh đùa gì thế?"
"Anh nghiêm túc. Giữa chúng ta không có thâm thù đại hận gì, tại sao không thể kết hôn?" Nam Tĩnh hỏi ngược lại, "Không phải em muốn ở bên cạnh anh sao? Sau khi chúng ta kết hôn, em vẫn có thể trở về Trung Quốc."
Gương mặt anh thể hiện đó là chuyện đương nhiên, Bùi Anh giận đến mức hàm răng ngứa ngáy, nếu như có thể, cô thật sự muốn cắn anh một cái. Cô cười lạnh hai tiếng: "Ai muốn kết hôn với anh? Anh cũng quá tự tin rồi." Cô rút tay mình về, ngẩng đầu ưỡn ngực mà đi.
Nam Tĩnh và Bùi Anh gặp trắc trở, sau khi An Diệc Bác biết, giả mù sa mưa (giả vờ) an ủi anh mấy câu, trong lòng khó tránh khỏi có chút sảng khoái. Mà sự tức giận của Nam Tĩnh tích tụ trong lòng không được giải tỏa, hơn nữa ngày đó bị lạnh, liền lập tức ngã bệnh.
Anh cảm thấy đây là chuyện nhỏ, chỉ cần nằm một lúc là tốt rồi, kết quả che đầu nằm trong phòng ngủ ngủ hai ngày, cũng là An Diệc Bác đá văng cửa, cùng với Nam Cung Kỳ Áo đưa anh vào bệnh viện.
Rốt cuộc Bùi Anh cũng tới thăm anh, lần này, hai người đều rất khách khí. Không chỉ có cô và Nhập Hồng đến, còn có rất nhiều người khác nữa. Đi ra ngoài phòng bệnh, Nhập Hồng không yên tâm sờ sờ trán Bùi Anh, "Sao lại nóng như vậy, có muốn đi khám bác sĩ hay không, bẹnh viêm phổi cũng lấy đấy."
Bùi Anh mơ hồ lắc lắc đầu, đi tới cửa bệnh viện, lại dừng bước lại, "Tôi nay mình ở lại chăm sóc anh ấy, cậu về trước đi."
Cô vội vã quay lại phòng bệnh, Nam Tĩnh đang gối lên cánh tay mình xem báo, nhìn thấy cô, ánh mắt rất nhẹ nhàng. Bùi Anh lại gần nhỏ giọng nói: "Em biết là anh!"
Nam Tĩnh không hề phủ nhận.
Lúc nãy, một đống người ở chỗ này, cô đứng ở gần anh. Anh thừa dịp không có ai thấy, liền sờ mông cô một cái.
Nam Tĩnh nâng cánh tay còn lại lên, trong không khí nắm nắm, nói: "Co dãn rất tốt."
Bùi Anh tức đỏ mặt.
Đột nhiên Nam Tĩnh chỉ chỉ mép giường, nói với cô: "Ngồi đi."
Bùi Anh cứng nhắc ngồi xuống.
Nam Tĩnh cầm lấy một tay của cô, vuốt vuốt lòng bàn tay, một lúc lâu mới nói: "Anh thích em. Rất rất thích, em đừng về. Ở lại làm vợ của anh đi."
Anh nói rất chậm, từng câu được nói rất rõ ràng. Sau đó, nói lại một lần nữa bằng tiếng anh.
Bùi Anh biết, cuộc sống của cô và anh có sự khác biệt rất lớn, còn có rất nhiều điểm bất đồng, nhưng là, giây phút đó, ngoài việc gật đầu ra, cô cũng làm thêm bất cứ hành động nào nữa. Cô cũng rất thích, rất thích, rất thích anh!
*****
Đêm trước khi tốt nghiệp, Bùi Anh đem chuyện cô muốn kết hôn viết vào một một bức điện báo kịch liệt gửi về nước. Nam Tĩnh thật sự không hiểu, ôm hông cô đi ra khỏi bưu điện, vẫn đang cau mày rối rắm: "Gọi điện thoại hay gửi bưu phẩm là được rồi, sao lại phải phát điện báo?"
Bùi Anh miễn cưỡng cười , "Đối với ông nội em mà nói, điện báo càng có vẻ chân thật hơn." Theo sự hiểu biết của cô về ông cụ, khi ông không muốn đông ý chuyện gì, sẽ làm bộ như không nghe thấy không nhìn thấy gì. Lúc trước Bùi Anh về nhà một chuyến, thử nói rằng mình ở nước Mĩ đã có bạn trai, thăm dò ý tứ của ông cụ, ông cụ một hồi lẩm bẩm một hồi pha trà một hồi nghe diễn chính cứ như vậy không thèm để ý đến cô.
Nam Tĩnh nóng lòng muốn thử: "Anh Tử, anh thấy tốt nhất em nên dẫn anh đến gặp mặt ông nội em đi, như vậy không phải càng chấn động hơn ư?"
Bùi Anh tức giận liếc anh một cái, "Hiện tại đi sao? Anh chờ bị ông dùng gậy đuổi đi đi. Gậy của ông làm từ gỗ đào thượng hạng, rất cứng rắn, đúng lúc có thể trừ bỏ tên quý Tây Dương giả dối không đàng hoàng này."
Nam Tĩnh thở dài dằng dặc, "Anh thật sự không hiểu." Anh cầm lấy tay Bùi Anh để lên trên bụng anh, "Anh đói bụng."
Tya Bùi Anh run rẩy, lỗ tai đỏ bừng. Không tự chủ được giật giật eo còn có chút đau nhức.
"Muốn ăn mốn canh xương mà lần trước em làm, ưmh, " Nam Tĩnh sờ sờ cằm, "Lần đó em dùng ớt sào dưa muối thật là đủ mùi vị. . . . . ."
Bùi Anh mới biết tự mình nghĩ sai lệch, trừng mắt liếc anh một cái, "Ăn nhiều sẽ bị nóng." Cô từ trong ngực anh giãy ra, bước nhanh đi đến phía trước.
Nam Tĩnh không rõ đầu đuôi, cũng gia tăng bước chânđuổi theo, lấy lòng nói: "Anh Tử, anh đã chuẩn bị cho em nghêu tuyết thượng hạng, nấu canh có rất nhiều dinh dưỡng."
Sắc trời dần dần sáng lên, sau lưng Nam Tĩnh vẫn còn đang ngủ say, không có dấu hiệu tỉnh lại. Cô cẩn thận dịch chuyển.
Một cái tay của anh để lên mông cô, lưu luyến xoa nhẹ hai cái, tay dịch lên, khoác lên eo cô, lòng bàn tay ấm áp xoa bụng cô, thậm chí đầu ngón tay của anh còn chạm vào vùng cỏ thơm ( =="), có vẻ như định đi xuống dưới.
Rõ ràng Nam Tĩnh đã tỉnh, Bùi Anh ho nhẹ một tiếng, đổi lấy một tiếng “Ừ" của anh.
Người bên cạnh không còn, anh đã đứng dậy. Sau lưng là tiếng mặc quần áo, lưng Bùi Anh cứng đờ, không dám quay đầu lại nhìn. Trong đầu lại càng ngày càng nóng, tối qua làm sao lại như vậy đây? Cô cố gắng rụt người vào bên trong, nhắm chặt hai mắt lại, chỉ hy vọng anh nhanh chóng rời di.
"Em đã tỉnh?" Anh mở miệng.
Bùi Anh mấp máy một lúc, đáp lại một tiếng giống như muỗi kêu.
". . . . . . Em đã là người của anh rồi, cũng đừng nghĩ đến những chuyện khác nữa." Nam Tĩnh rút điếu thuốc ra ngậm vào, suy nghĩ một chút lại bỏ xuống. Anh xoay người lại vén cái chăn của Bùi Anh, ai ngờ cô kêu lên một tiếng rồi nắm chặt lấy góc chăn.
Nam Tĩnh mềm giọng nói, "Anh giúp em."
"Không cần, . . . . . . Thật sự không cần. Anh đi trước đi, em. . . . . . em muốn nằm tiếp một lúc nữa." Cả người Bùi Anh rúc vào trong chăn, không chịu thò đầu ra.
Cô xấu hổ!
Ý nghĩ này làm cho Nam Tĩnh rất vui, anh quyết định không miễn cưỡng cô nữa, vào phòng vệ sinh rửa qua mặt, mặc quần áo vào liền rời đi.
Bùi Anh ngủ một giấc đến tận tối, than thở ngồi dậy, lại phát hiện Nam Tĩnh đang ngồi trước bàn học đọc sách.
Cô không khỏi thẳng lưng, không ngờ Nam Tĩnh trực tiếp đi về phía cô, ngồi xuống mép giường, bàn tay đặt lên bờ vai trần của cô, rồi trượt xuống eo cô. Thậm chí một tay của anh còn ôm lấy mông cô.
Cả người Bùi Anh căng cứng, hơi xoay người. Nam Tĩnh không nói gì, chỉ là, anh ôm cô vào trong lồng ngực dày rộng, cô dần bình tĩnh lại, tiến sát vào.
Nhập Hồng biết chuyện của Bùi Anh và Nam Tĩnh đã là ba ngày sau, khi đó cô và An Diệc Bác vừa đi du lịch Hawai trở về. Bùi Anh nói với An Diệc Văn là sẽ suy nghĩ lại, vậy mà Bùi Anh lại biến mất hai ba ngày không có tin tức, ý cự tuyệt rất rõ ràng. Anh ta rất không vui, An Diệc Bác quyết định dẫn anh ta đi giải sầu.
Đối với Nhập Hồng mà nói, mặc dù sau này khi nhìn thấy An Diệc Văn sẽ lúng túng một chút, nhưng tình cảm của Bùi Anh mới là quan trọng nhất. Cô liên tục hỏi tình cảm trong lòng của Bùi Anh, nhưng Bùi Anh chỉ bức tóc lăn qua lăn lại trên giường, mỗi lần đầu gào lên một câu: "Mình không biết!"
Thật ra Bùi Anh chưa sẵn sàng. Đúng, cô là người chủ động, nhưng không có nghĩ là cô là một cô gái tùy tiện. Tại sao, cô bụm mặt thở dài, buổi tối hôm đó tuyệt đối là do Hormone làm hại!
Mặt của Bùi Anh vẫn còn đỏ, Nam Tĩnh lại không mời mà tới nữa. Anh mang theo mũ bảo hiểm, trong khuỷu tay đang kẹp một cái màu hồng, một tay kéo Bùi Anh vào trong ngực, "Đi mau, bọn họ đều đang chờ rất sốt ruột."
"A?" Bùi Anh đang cầm mũ bảo hiểm, sững sờ nhìn anh.
Nam Tĩnh xụ mặt xuống, "Em quên rồi sao?" , nhìn cô vẫn chưa phản ứng lại, anh lại nói thêm một câu, "Tối qua đã nói với em rồi đấy."
Anh trách cứ hơi tủi thân nhìn cô, trong lòng Bùi Anh khẽ run rẩy, không thể làm gì khác hơn là đứng lên nhanh chóng đi thay giày, "A em nhớ ra rồi, đi đi đi." Cô đẩy Nam Tĩnh ra ngoài, cô tình nguyện đi đi lung tung với anh cũng không muốn ở lại chịu đựng ánh mắt cười nhạo của Nhập Hồng!
Bùi Anh mang theo khuôn mặt đỏ bừng như quả cà chua đi theo Nam Tĩnh xuống dưới lầu. Cho đến khi hai người trèo lên xe máy, trong tiếng nổ máy Bùi Anh hỏi: "Anh đưa em đi đâu vậy? Em thật sự là không nhớ."
Nam Tĩnh chợt vặn ga, chiếc xe phi lao ra ngoài, hai cánh tay mảnh khảnh của Bùi Anh liền ôm chặt lấy eo anh.
"Anh thật đáng ghét a, trời lạnh thế này lại đi xe máy, lạnh quá đi!" Bùi Anh ở sau lưng anh giận dỗi, trong gió lạnh giọng nói kia đã bị cắt giảm không ít. Sau đó cô cũng phát hiện gào thét không chỉ vô tác dụng mà còn khiến cô lạnh hơn, liền nhét bán tay lạnh lẽo vào trong áo lông của anh, hung hăng cấu anh.
Lúc đầu Nam Tĩnh chỉ cho là cô đang đùa giỡn, ai ngờ cô cấu liên tục không ngừng, anh không thể làm gì khác đành phải dừng xe lại, "Em làm gì thế?"
Cặp mắt Bùi Anh trợn tròn: "Em mới phải hỏi anh muốn làm gì?" Cô nhìn xung quanh là đồng ruộng hoang vu, không khỏi rụt cổ một cái, "Anh định dẫn em đi đâu? Anh mà làm gì em, em . . . . . Em liền báo cảnh sát!"
"Báo cảnh sát?" Nam Tĩnh cắn răng nghiến lợi nói ra hai chữ này (trong tiếng trung là 2 chữ ná :3), không nhịn được kéo Bùi Anh qua, "Tối qua em đã đồng ý rồi còn gì, đi gặp bà nội anh ở viện dưỡng lão ở quê!"
Mắt Bùi Anh thấy anh tức giận liền yếu đi một chút, anh buông cô ra, động tác thô lỗ giúp cô giấu giấu cổ vào trong áo khoác. Đôi môi Bùi Anh run rẩy trong gió rét, Nam Tĩnh khẽ cắn răng, lại cởi áo khoác ngoài của mình khoác lên cho cô, cưỡng chế ép cô lên xe, "Em ngồi phía sau đàng hoàng một chút!"
Nam Tĩnh chà xát chà xát tay, giải thích: "Ba mẹ anh đi ra ngoài, xe trong nhà đã bị lái đi, năm phút nữa sẽ đến, em chịu khó một chút."
Thật ra thì, Nam Tĩnh không muốn thừa nhận anh hơi nhỏ mọn một chút. Muốn lái xe không phải không có xe, mà là anh cảm thấy đi xe máy tương đối cool. Giống như trong một bộ phim, chở người phụ nữa mà mình yêu chạy như điên trên cong đường đầy cát bụi, rất đẹp rất mạnh mẽ.
Mà nhờ có sự nhắc nhở của anh, rốt cuộc Bùi Anh cũng nhớ ra, tối qua. . . . . . Tối qua cô mệt chết đi được, rất đau, sau đó, hình như đã đồng ý với anh cái gì đó. Nhưng thật sự cô không nhớ được nội dung câu chuyện là gì. . . . . .
Khi hai người đến viện dưỡng lão, cả người đều đầy bụi đất. Vừa mới đẩy cửa ra, mẹ Nam đang đứng trước giường bệnh phục vụ bà nội uống thuốc nhìn con trai dính đầy bụi đất, kinh ngạc kêu một tiếng, "Nam Tử, sao con lại thành ra như vậy?"
Gương mặt Bùi Anh nhăn thành cái bánh bao, thấy Nam Tĩnh gọi vị phu nhân kia là "Mẹ" , tất cả các nếp nhăn cũng bị dọa đến mức bằng phẳng, lập tức cúi đầu khom lưng: "Cháu chào bác."
Nói chuyện qua loa một lúc, Nam Tĩnh kéo mẹ anh qua một bên, nhỏ giọng hỏi: "Sao mẹ lại ở đây vậy?"
Mẹ Nam trấn an con trai, "Mẹ nhận được điện thoại của viện dưỡng lão liền chạy tới. Yên tâm, mẹ cảm thấy cô gái kia rất tốt, mẹ tuyệt đối sẽ không phản đối các con." Mẹ Nam cười khanh khách giơ tay làm động tác thề.
Nam Tĩnh chột dạ nhìn Bùi Anh một cái, người phí sau đang nhu thuận ngồi ở trước giường bệnh, ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của bà nội.
Trong viện dưỡng lão, biểu hiện của Bùi Anh biết tròn biết méo. Nam Tĩnh nhìn cô, cảm thán tại sao bình thường mình không phát hiện cô ngọt ngào, động lòng người như vậy?
Ai ngờ, vừa về tới cửa trường học, Bùi Anh liền nhảy xuống xe, đi thẳng về phía trước đầu cũng không quay lại, rõ ràng cho thấy tức giận rất lớn. Nam Tĩnh lung tung dựng xe liền chạy đuổi theo.
Sau vài lần bị Bùi Anh hất tay ra, Nam Tĩnh cũng giận, đi lên trước hai bước ngăn cô lại, "Đang tốt sao lại phát cáu cái gì vậy?"
"Người nào tốt hả ?" Bùi Anh tức giận nói, "Chưa từng thấy người nào như anh, nói láo liên thiên. Không tôn trọng người khác một chút nào!" Gặp người lớn a, chuyện quan trọng như vậy, vậy mà anh cứ lanh cha lanh chanh lôi kéo cô tới! Bùi Anh càng nghĩ càng giận anh, trong một số chuyện, cô thật sự không thể bỏ qua được. Hơn nữa, cô không muốn cùng Nam Tĩnh tiến triển thêm một bước nữa, cô đã nói với người nhà, sau khi tốt nghiệp sẽ trở về đi làm đền đáp tổ quốc. Bây giờ cùng anh như vậy, rốt cuộc coi là cái gì?
Bùi Anh nhớ tới những việc này liền phiền lòng, chưa nói được mấy câu, đôi mắt đã đỏ lên, "Ai muốn gặp người nhà của anh? Tôi cho anh biết, Nam Tĩnh, về sau anh không nên tùy tiện đến phòng của tôi. Tôi và anh không có quan hệ gì cả. Sau khi tốt nghiệp tôi muốn về nườc. . . . . ."
Nam Tĩnh nghiêm mặt nói: "Anh không hiểu rõ."
Bùi Anh giận đến rơi nước mắt, "Tôi không muốn cùng anh không minh bạch."
Không minh bạch? Nam Tĩnh suy nghĩ một chút, phụ nữ Trung quốc rất coi trọng danh phận, giống như mình làm không tốt chút nào. Anh cảm thấy Bùi Anh nói muốn trở về nước quả thật khó tin, cô gái này đem trinh tiết quý giá nhất cho anh, nhất định là thích anh. Mặc dù cô không nói, anh cũng cảm nhận được, Bùi Anh rất thích anh. Chút tự tin này anh vẫn phải có.
Nhưng là, muốn anh tỏ tình? Trong lòng Nam Tĩnh không thoải mái vặn vẹo, anh và cô không phải đã như vậy rồi sao? Sao còn cần phải phải nói rõ như vậy? Nhớ tới An Diệc Bácđều gọi những bạn gài của mình là tâm can bảo bối, anh càng thêm không vừa ý
Nam Tĩnh kéo Bùi Anh lại giơ tay lau nước mắt, nghiêm túc nói: "Anh Tử, chúng ta kết hôn đi."
". . . . . . Anh đùa gì thế?"
"Anh nghiêm túc. Giữa chúng ta không có thâm thù đại hận gì, tại sao không thể kết hôn?" Nam Tĩnh hỏi ngược lại, "Không phải em muốn ở bên cạnh anh sao? Sau khi chúng ta kết hôn, em vẫn có thể trở về Trung Quốc."
Gương mặt anh thể hiện đó là chuyện đương nhiên, Bùi Anh giận đến mức hàm răng ngứa ngáy, nếu như có thể, cô thật sự muốn cắn anh một cái. Cô cười lạnh hai tiếng: "Ai muốn kết hôn với anh? Anh cũng quá tự tin rồi." Cô rút tay mình về, ngẩng đầu ưỡn ngực mà đi.
Nam Tĩnh và Bùi Anh gặp trắc trở, sau khi An Diệc Bác biết, giả mù sa mưa (giả vờ) an ủi anh mấy câu, trong lòng khó tránh khỏi có chút sảng khoái. Mà sự tức giận của Nam Tĩnh tích tụ trong lòng không được giải tỏa, hơn nữa ngày đó bị lạnh, liền lập tức ngã bệnh.
Anh cảm thấy đây là chuyện nhỏ, chỉ cần nằm một lúc là tốt rồi, kết quả che đầu nằm trong phòng ngủ ngủ hai ngày, cũng là An Diệc Bác đá văng cửa, cùng với Nam Cung Kỳ Áo đưa anh vào bệnh viện.
Rốt cuộc Bùi Anh cũng tới thăm anh, lần này, hai người đều rất khách khí. Không chỉ có cô và Nhập Hồng đến, còn có rất nhiều người khác nữa. Đi ra ngoài phòng bệnh, Nhập Hồng không yên tâm sờ sờ trán Bùi Anh, "Sao lại nóng như vậy, có muốn đi khám bác sĩ hay không, bẹnh viêm phổi cũng lấy đấy."
Bùi Anh mơ hồ lắc lắc đầu, đi tới cửa bệnh viện, lại dừng bước lại, "Tôi nay mình ở lại chăm sóc anh ấy, cậu về trước đi."
Cô vội vã quay lại phòng bệnh, Nam Tĩnh đang gối lên cánh tay mình xem báo, nhìn thấy cô, ánh mắt rất nhẹ nhàng. Bùi Anh lại gần nhỏ giọng nói: "Em biết là anh!"
Nam Tĩnh không hề phủ nhận.
Lúc nãy, một đống người ở chỗ này, cô đứng ở gần anh. Anh thừa dịp không có ai thấy, liền sờ mông cô một cái.
Nam Tĩnh nâng cánh tay còn lại lên, trong không khí nắm nắm, nói: "Co dãn rất tốt."
Bùi Anh tức đỏ mặt.
Đột nhiên Nam Tĩnh chỉ chỉ mép giường, nói với cô: "Ngồi đi."
Bùi Anh cứng nhắc ngồi xuống.
Nam Tĩnh cầm lấy một tay của cô, vuốt vuốt lòng bàn tay, một lúc lâu mới nói: "Anh thích em. Rất rất thích, em đừng về. Ở lại làm vợ của anh đi."
Anh nói rất chậm, từng câu được nói rất rõ ràng. Sau đó, nói lại một lần nữa bằng tiếng anh.
Bùi Anh biết, cuộc sống của cô và anh có sự khác biệt rất lớn, còn có rất nhiều điểm bất đồng, nhưng là, giây phút đó, ngoài việc gật đầu ra, cô cũng làm thêm bất cứ hành động nào nữa. Cô cũng rất thích, rất thích, rất thích anh!
*****
Đêm trước khi tốt nghiệp, Bùi Anh đem chuyện cô muốn kết hôn viết vào một một bức điện báo kịch liệt gửi về nước. Nam Tĩnh thật sự không hiểu, ôm hông cô đi ra khỏi bưu điện, vẫn đang cau mày rối rắm: "Gọi điện thoại hay gửi bưu phẩm là được rồi, sao lại phải phát điện báo?"
Bùi Anh miễn cưỡng cười , "Đối với ông nội em mà nói, điện báo càng có vẻ chân thật hơn." Theo sự hiểu biết của cô về ông cụ, khi ông không muốn đông ý chuyện gì, sẽ làm bộ như không nghe thấy không nhìn thấy gì. Lúc trước Bùi Anh về nhà một chuyến, thử nói rằng mình ở nước Mĩ đã có bạn trai, thăm dò ý tứ của ông cụ, ông cụ một hồi lẩm bẩm một hồi pha trà một hồi nghe diễn chính cứ như vậy không thèm để ý đến cô.
Nam Tĩnh nóng lòng muốn thử: "Anh Tử, anh thấy tốt nhất em nên dẫn anh đến gặp mặt ông nội em đi, như vậy không phải càng chấn động hơn ư?"
Bùi Anh tức giận liếc anh một cái, "Hiện tại đi sao? Anh chờ bị ông dùng gậy đuổi đi đi. Gậy của ông làm từ gỗ đào thượng hạng, rất cứng rắn, đúng lúc có thể trừ bỏ tên quý Tây Dương giả dối không đàng hoàng này."
Nam Tĩnh thở dài dằng dặc, "Anh thật sự không hiểu." Anh cầm lấy tay Bùi Anh để lên trên bụng anh, "Anh đói bụng."
Tya Bùi Anh run rẩy, lỗ tai đỏ bừng. Không tự chủ được giật giật eo còn có chút đau nhức.
"Muốn ăn mốn canh xương mà lần trước em làm, ưmh, " Nam Tĩnh sờ sờ cằm, "Lần đó em dùng ớt sào dưa muối thật là đủ mùi vị. . . . . ."
Bùi Anh mới biết tự mình nghĩ sai lệch, trừng mắt liếc anh một cái, "Ăn nhiều sẽ bị nóng." Cô từ trong ngực anh giãy ra, bước nhanh đi đến phía trước.
Nam Tĩnh không rõ đầu đuôi, cũng gia tăng bước chânđuổi theo, lấy lòng nói: "Anh Tử, anh đã chuẩn bị cho em nghêu tuyết thượng hạng, nấu canh có rất nhiều dinh dưỡng."
Tác giả :
Gia Diệp Mạn