Không Yêu Sẽ Không Quay Lại
Chương 63: Ngoại truyện: Váy quả lựu

Không Yêu Sẽ Không Quay Lại

Chương 63: Ngoại truyện: Váy quả lựu

"Đánh một cây chữ kỳ đẹp trai, phiêu phiêu đãng đãng dọc, chữ kỳ đẹp trai dọc tại không, đánh một cây chữ kỳ đẹp trai dọc tại không, hồn thiên hầu cúp nguyên nhung, ta vừa muốn đi đưa cho tặc An vương này. Ngựa đến muốn thành công, không uổng công ta năm đó Lão Uy tên. . . . . ."

(Đoạn này mình cũng không hiểu lắm về kịch của TQ, nên mình tạm dịch vậy)

một đoạn 《 Mộc Quế Anh làm thống soái 》, bị cô hát boong boong có lực. Nước mắt lưu chuyển, bảy phần uy hiếp ba phần nũng nịu, mấy bước đi lại run rẩy vạt áo chiến bào đỏ thẫm bay lên, lộ ra một đôi giày đen phía trước, đen tối làm nổi bật khuôn mặt, trắng như tuyết, hiện ra đôi chân khéo léo mảnh mai của hình.

Đó là lần đầu Nam Tĩnh thấy Bùi Anh. Kỷ niệm 100 năm ngày thành lập trường đại học C, do hai cô gái người Trung Quốc mang theo mấy người diễn xuất yêu thích vở kịch vô cùng tỏa sáng, hấp dẫn đông đảo nhiều con mắt.

Hóa trang đậm và rực rỡ làm cho người ta không phân biệt được diện mạo thật sự của diễn viên. trên võ đài không lớn, cô đứng ở nơi nào, đồ hóa trang rộng rãi phức tạp đem vóc người lồi lõm của cô che giấu hoàn toàn không có, đang lúc cô ngẩng đầu ngửa cằm lên nhìn thấy một đoạn cổ tuyết trắng tinh tế.

An Diệc Bác ngồi bên cạnh anh chiếm được mà hưng phấn mà dùng cùi chỏ thọt anh, "Như thế nào? không tệ chứ. Có phải thấy ngày càng thích hay không?"

Theo ngón tay An Diệc Bác, Nam Tĩnh mới chú ý tới một vị mà hắn đang chỉ kia: là một cô gái mặc áo bào trắng, giữa lông mày so với vị "Mộc Quế Anh" kia ít đi mấy phần tàn khốc, cho dù mặc chiến bào, cũng lộ ra vẻ mềm mại.

"cô ấy diễn vai. . . . . ." An Diệc Bác suy nghĩ hồi lâu, vỗ tay một cái, "Dương Bát Muội!"

"Ừ." Nam Tĩnh không yên lòng đáp một tiếng, con ngươi theo trên đài "Mộc Quế Anh" chuyển, theo tiếng hát, tiếng chiêng trống cũng chợt dồn dập, trên đài lại xuất hiện vị nam tướng mặc hắc chiến bào, hắn vừa xuất hiện, "Mộc Quế Anh" này bước nhanh đi về phía hắn, hai người cầm tay nhìn nhau, giữa lông mày truyền đến tình ý dạt dào.

Nam Tĩnh không vui nhăn lại mày: "Người con trai kia, nhìn có chút quen thuộc?"

Bên này An Diệc Bác đã từ trên ghế đứng lên hướng trên đài vẫy tay: "Diệc Văn, người có chí!" một cái cánh tay hắn ngay sau đó đặt ở trên vai Nam tĩnh, "Thấy tiểu tướng bôi phấn chưa? Đó chính là Diệc Văn, không ngờ. hắn, Bùi Anh, còn có Hồng Hồng của tớ, là bạn. Bọn họ còn cùng một khóa. không tệ chứ? Diệc Văn có thể so với Diệc Vũ khốn kiếp đó có nhiều tiền đồ hơn."

An Diệc Văn là em trai thứ hai của An Diệc Bác, năm

nay là sinh viên năm nhất đại học. Sắp làm tốt nghiệp rời khỏi trường học ngày trước của cha me, cũng là nơi nha cả trong nhà, An Diệc Bác cả ngày hướng học sinh mới giáo dục, một chạy hai chạy chỉ chưa thấy năng lực xã giao của An Diệc Văn có bao nhiêu thay đổi, ngược lại An Diệc Bác lại có con nuôi mới. hắn nhìn trúng một vị lưu học sinh Trung Quốc, nhưng giống như người ta không chào đón hắn. An Diệc Bác là người càng xem nhẹ càng dũng cảm, nữ sinh kia càng tránh hắn, hắn ngược lại càng thêm cố gắng. Nhìn này một lát cuối, cũng có chút không phải là quan tâm mà không hiểu tình thế.

Nam Tĩnh chỉ chỉ trên đài “Mộc Quế Anh": “cô ấy tên Bùi Anh?"

An Diệc Bác ánh mắt mơ hồ, “A, đúng vậy."

Bọn họ bên này đang nói chuyện, trên đài đã hát. An Diệc Bác ngồi không yên, nói tạm biệt liền vội vã đuổi theo đến phía sau đài. Nam Tĩnh nhìn đến hắn kéo lại ống tay áo của “Dương Bát Muội" đó, lỗ tai nữ sinh kie cũng đỏ thông suốt.

“Bùi Anh…" Nam Tĩnh gọi mấy lần cái tên phức tạp này. Nhìn lại vũ điệu nóng bỏng hấp dẫn trên đài, chợt mất hứng thú, dứt khoát đứng dậy cũng đi theo đến phía sau đài.

Nam Tĩnh cùng An Diệc Bác là học sinh ưu tú nổi tiếng ở đại học C, một đường quá khứ, không ít học muội học đệ nhiệt tình chào hỏi với anh. Chẳng qua Nam Tĩnh không giống với An Diệc Bác cởi mở thân thiết như vậy, anh cũng không thế nào không có dây dưa.

Mấy diễn viên mới vừa diễn đang tháo trang sức. Nam Tĩnh đến gần chút, lại phát hiện bên trong đang gây gỗ. Lanh lảnh tiếng nữ sinh những câu chỉ trích đối phương đem quần áo cô ta làm hư… Đối phương có lẽ bị dọa sợ, chỉ nghe âm thanh có lực của cô ta lớn tiếng khiển trách, quả thật giống như đang diễn.

thật đúng là ca diễn!

Tiểu Bùi Anh đó, đang xé phát hết ống tay áo của cô ta, lôi kéo một nữ sinh tóc màu vàng ồn ào nhất quyết không tha. âm thanh cô trong trẻo, tốc độ nói hơi nhanh, thế nhưng Nam Tĩnh nghe được có chút nhức đầu.

Cái cô nữ sinh tóc vàng không phải ai khác, vừa đúng là bạn gái trước của Nam Tĩnh. Đại Ba mỹ nữ chân dài, gọi Đại Ly. Hai người duy trì quan hệ nam nữ một đoạn thời gian rồi giải tán. Nhưng lúc này, Nam Tĩnh xuất hiện lại giống như kịp lúc giúp đỡ Đại Ly.

Vốn Đại Ly cũng thích đồ hóa trang của Bùi Anh, tới nhìn sờ sờ một chút ai ngờ không cẩn thận kéo hư ống tay áo. cô ta cũng không biết đồ hóa trang Trung Quốc yếu ớt như vậy, mà Bùi Anh vừa thấy đồ hóa trang bảo bối của cô bị rách, lông mày dựng lên, ánh mắt nhìn chằm chằm cùng cô ta náo loạn lên. Những câu châm chích khiến cô ta á khẩu không trả lời được, ngay cả câu nói xin lỗi cũng không nói ra được.

Đại Ly thầm nghĩ Bùi Anh đây là mượn đề tài để nói chuyện của mình. Đoạn thời gian trước nữ sinh trong xã đoàn học còn cười nhạo hai người nữ sinh Trung Quốc chải đầu buộc bím tóc dân hai lúa chính gốc này, hôm nay bị cô nắm lỗi, thật đúng là níu lấy không thả.

Bùi Anh trên mặt còn trang điểm chưa có rửa sạch sẽ, gương mặt giận đến đỏ bừng. Đồ hóa trang này là bảo bối tổ truyền nhà cô, trong ngày thường một cây Lưu Tô cô cũng không dám vò nát, huống chi bị người ta kéo hư? Cái cô Đại Ly tuyệt đối là cố ý, nói không cho phép nhúc nhích, thế nào cũng phải xuống tay đi đụng vào, cái này nếu sau khi về nước bị ông nội phát hiện, thực sự bị chửi chết.

Ông nội Bùi Anh là một danh tướng, bộ đồ hóa trang trên người cô này do ông nội cô từ tổ tiên nhận lấy, hôm nay cảm thấy tiền đồ của cô, đại biểu quốc gia ra khỏi nước học tập, tự nhiên phải mang theo Gia Bảo quốc gia, không thể để cho giặc tây coi thường. Ông nội Bùi Anh tính khí dữ dội, đối với cháu gái nói đánh liền đánh, Bùi Anh rất sợ, thì càng đem cục tức này xả trên người Đại Ly.

Nam Tĩnh cùng Đại Ly là bạn cũ, tự nhiên hướng cô ta: “Dù sao quần áo đã rách, đưa đến cửa hàng may sửa chữa lại sẽ tốt. cô xem như vậy có được không?"

Bùi Anh nhìn Đại Ly một chút, lại dùng ánh mắt nhìn Nam Tĩnh bên người cô suy tính, liếc mắt một cái hai người chiều cao chênh lệch, con ngươi của cô đi xoay vòng: “Anh nói sẽ bồi thường cho tôi sao?"

Nam Tĩnh gật đầu một cái.

“Được." Bùi Anh đột nhiên ý thức đưa đồ hóa trang hầu như buỗng thỗng xuống dưới đất nhét vào trong ngực Nam Tĩnh, “Các ngươi đem nó đến thợ cắt may Elizabeth đi, một tuần lễ sau muốn nó hoàn hảo không tổn hao gì đưa về trong tay tôi."

Đại Ly tức giận nói: “Elizabeth đắt tiền như vậy!"

Nam Tĩnh tác phong nhanh nhẹn: “Đưa đi sửa. Tính cho anh."

Đại Ly cảm kích nhìn hắn, lập tức nhón chân lên tặng một cái hôn nóng bỏng: “Em yêu anh!"

Bùi Anh cao ngạo quay người lại, ngồi vào trước gương trang điểm tiếp tục tháo trang sức.

Chương 63 (tiếp)

Đại Lỵ ôm đồ hóa trang chạy tới cửa hàng may, Nam Tĩnh nhìn chằm chằm sống lưng thẳng tắp của Bùi Tnh, cảm giác chỗ nào kỳ quái, nhưng anh lại không nói ra được.

Bùi Anh từ trong gương len lén nhìn anh, phát hiện anh còn đứng ở sau lưng không đi, không nhịn được quay đầu lại trừng anh: "Anh còn nhìn tôi làm gì?"

Nam Tĩnh không ngờ cô thế nhưng không khách khí, lập tức vẻ mặt ngượng ngùng. Ánh mắt lọt vào trong cổ áo của quần áo màu đỏ chót, một ít nơi da thịt trắng noãn nhẵn nhụi. Rút đi đồ hóa trang áo khoác rộng rãi, quần áo trong mềm mỏng không ngừng che giấu đường cong linh lung của cô.

Từ phía sau đài ra ngoài, Nam Tĩnh một mình run rẩy ở sân trường trống trải trên đường, trận gió thổi, dư âm nhiệt trong óc mới dần dần tản đi. Mới vừa, anh thế nhưng đối với người chỉ gặp mặt một lần Bùi Anh nổi lên xúc động mãnh liệt, thật muốn lột quần áo của cô coi

trộm một chút, sờ một cái…

Đây là lần đầu, anh đối với một người con gái có ham muốn mạnh như vậy.

Đợi đến cửa hàng may Elizabeth đem giấy tờ đưa đến trên tay Nam Tĩnh, anh đối với Bùi Anh kích động mãnh liệt hơn nữa rồi, chẳng qua lần này, thật sự muốn đem cô đè lại không cho nhúc nhích mạnh mẽ đánh một trận.

Món đồ hóa trang tổ truyền của Bùi Anh kia, đều song mặt thêu, thời gian dài, bên trong đã sớm hư hại không ít. Lần này thợ cắt may nghe Đại Ly bảo muốn sửa lại hoàn hảo không tổn hao gì, nên lấy tất cả tinh lực ra đi sửa lại. Trong cửa hàng may có vị Lão Sư Phụ Trung Quốc, công phu thuê thùa là hạng nhất, cũng biết phân biệt hàng tốt xấu, nhìn thấy một món đồ hoàn mỹ như vậy, tự nhiên muốn tốt càng thêm tốt.

Nam Tĩnh nhìn giấy tờ không ngừng cắn răng. một khoản tiền lớn như vậy, anh thật sự không cầm nhiều vậy, nói cho ông cụ nhà mình, bị ông dùng gậy dạy dỗ gõ một phen.

Bùi Anh bên kia, nhận được đồ hóa trang mới tinh, cười không khép miệng. cô ở chung Nhập Hồng có chút lo lắng: “Như vậy có đắc tội với bọn họ không?"

Bùi Anh bĩu môi: “Đáng đời, ai bảo anh ta xen vào việc của người khác." cô làm ác mà cáo trạng: “Người đàn ông, một khi cuốn vào chuyện phụ nữ phân tranh, chắc chắn… - Xương – cốt – không – còn ------!"

Nam Tĩnh lần này chân chính nhớ Bùi Anh, chỉ là, anh bận chuẩn bị xin tài liệu nghiên cứu sinh, hận để phía sau cũng tạm thời ném cô ra sau đầu.

một trận bể đầu sứt trán, anh cuối cùng cầm được học bổng nghiên cứu khoa học của đại học C. An Diệc Bác cũng lấy được thành tựu không nhỏ, hai nhà cùng nhau vì bọn họ cử hành Lễ Chúc Mừng. trên tiệc rượu, Nam Tĩnh uống không ít rượu, mẹ Nam Tĩnh nhìn anh uống đến mặt đỏ bừng, say khướt thẳng cười khúc khích, liền an bài người giúp việc dẫn anh đi ra ngoài tỉnh rượu.

Anh ở trong phòng nghỉ sát vách ngây người một lát, đầu óc choáng váng quẹo đi vào phòng vệ sinh. Giải tỏa xong, anh đang buộc đai lưng, thuận tiện oán giận nơi này quá không tính người, bình nước tiểu thế nhưng thiết kế thấp như vậy, hại anh văng khắp nơi. Sau lưng một gian tiểu khác mở ra.

Bùi Anh trợn to mắt nhìn Nam Tĩnh, “Anh… Biến thái a!"

Trong nhà vệ sinh nam có âm thanh của con gái? Nam Tĩnh kéo quần tên quay người lại, “cô nói người nào?"

Bùi Anh che mắt, “Mau đi ra! Nơi này là nhà vệ sinh nữ."

Nam Tĩnh cười đến lưu manh vô lại: “Nơi này là nhà vệ sinh nam có được hay không?" Anh chỉ vào dấu hiệu trên cửa.

Bùi Anh ghét nhìn tới trước bước chân anh một bãi chất lỏng, không hề cùng ma men này dây dưa nữa, bịt muỗi muốn chạy ra ngoài, ai ngờ đầu lại đụng phải ngực của Nam Tĩnh.

“Tránh ra!"

Nam Tĩnh nhìn cô, cười nói: “Được thôi, trước nói cho tôi, làm sao cô ở chỗ này?"

Bùi Anh im hơi lặng tiếng: “Tôi đi theo An Diệc Văn tới."

Nam Tĩnh hỏi nữa: “cô tại sao phải ở nơi này?"

Bùi Anh giải thích nhiều lần, anh còn níu lấy cái vấn đề này không thả. Bùi Anh rốt cuộc hiểu rõ, cùng quỷ say nói gì, anh ta nghe cũng không hiểu.

Càng làm cho cô tức giận phẫn chính là, Nam Tĩnh thế nhưng lôi cổ tay của cô kéo cô đến trong hành lang, cười đến đặc biệt đê tiện: “Tôi biết rõ. cô là muốn gặp tôi, có đúng không?"

Nam Tĩnh thất thố đã khiến cho người Nam gia chú ý, mẹ Nam mang người đưa anh đi, trước khi đi càng không ngừng nói xin lỗi với Bùi Anh. Bùi Anh ảo não khác thường, nhưng cũng không có biện pháp. Chờ Nam Tĩnh đi, cô quay trái ngửi thấy quay bên phải ngửi thấy, cảm giác trên người mình thối thúi.

An Diệc Văn đối với lần này rất xin lỗi, cảm thấy anh muốn mời cô và Nhập Hồng tới, lại không chiêu đãi tốt. Bùi Anh đối với bằng hữu luôn luôn tha thứ, tự nhiên sẽ không trách An Diệc Văn, ở trong lòng đem Nam Tĩnh lật đi lật lại mắng nhiều lần.

Bùi Anh trong lòng không thoải mái, cùng An Diệc Văn và Nhập Hồng nói tiếng liền đi về trước thời gian. cô và Nhập Hồng ở túc xá có chênh lệch chút ít, một đường đi trở về, cô thật có điểm sợ. Khi đi tới cửa trường học thì lại từ bên trong một ngõ hẻm vắng vẻ truyền đến tiếng súng.

Bùi Anh cảm giác máu trong người mình cũng lạnh, theo bản năng liếc mắt nhìn đầu ngõ hẻm, cái nhìn này, dọa cô sợ suýt nữa tim ngừng đập. một phụ nữ cả người đầy máu hướng cô lảo đảo chạy tới, trong miệng la lên: “Cứu mạng! Cứu mạng!" Tiếng kêu cứu thê lương kèm theo trong ngực cô ta tiếng khóc của trẻ con. Cả da đầu Bùi Anh cũng tê dại hết.

“Phanh phanh" hai tiếng súng vang lên, âm thanh của người phụ nữ và trẻ con im bặt.

Hai chân Bùi Anh mềm nhũn, ngã ngồi đến trên mặt đất. cô thậm chí thấy được họng súng đen ngòm để ở cái trán của cô, thấy được mặt của kẻ cướp, nhưng cô toàn thân bắp thịt cứng ngắc, vừa động cũng không động được.
Tác giả : Gia Diệp Mạn
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại