Không Yêu Sẽ Không Quay Lại
Chương 24: Cùng đường
Nghe thấy động tĩnh, người phụ nữ lẳng lơ đang nằm nghiêng ở bên cạnh Nam Tịch Tuyệt kinh hãi khẽ giãy dụa, ngay sau đó ngưng lại động tác vuốt ve thân thể anh, cười kéo áo khoác ở trên ghế da bên cạnh choàng lên, che đậy dấu vết loang lổ trên thân thể.
Cô ta khiêu khích, thậm chí còn cười nói một tiếng xin lỗi với An Nhiên, sau đó vội vã vào phòng tắm. Rất nhanh có tiếng nước"Ào ào" truyền đến.
Trên giường, còn có một người phụ nữ khác, đang bị Nam Tịch Tuyệt đè ép hôn. Anh chui ở nơi đầy đặn trước ngực cô ta, nhấm nháp liếm láp, hạ thân chậm rãi nâng lên, làm động tác chuẩn bị tiến công. Anh nửa chống thân thể, ánh mắt mê say.
Khắp người tràn ngập mùi rượu, □ không chịu nổi người đàn ông, cô ta quả thật là một lòng mến mộ Nam Tịch Tuyệt?
Khó chịu anh mề nheo quá lâu, người phụ nữ dưới người anh đói khát rên rỉ một tiếng, bắp đùi trắng non mềm nâng lên kẹp lấy hông anh, chủ động giơ cao mông.
Khâu Thiếu Trạch từ trong cơn chấn kinh khôi lại, phản ứng đầu tiên chính là muốn ngăn cản An Nhiên, nhưng vẫn không kịp, An Nhiên hai bước vượt đến bên cạnh Nam Tịch Tuyệt, hung hăng đẩy anh một cái, đem anh đang từ trên người phụ nữ kia đẩy xuống thảm trải nhà thật dày.
Hai mắt An Nhiên đỏ hồng, hung ác trừng người phụ nữ trên giường, không phân rõ tình hình liền quát: "Cút! Đây là người đàn ông của tôi!" Cô cuồng loạn tìm kiếm xung quanh, đem quần áo của hai ả đàn bà đó, một cái áo lót nện vào mặt người phụ nữ kia, "Cút ra ngoài!"
Cô gái mới vừa vào nhà tắm nhô đầu ra, nhún nhún hai vai trắng như tuyết vai, "Tớ liền nói Shary, quá nhập tâm cũng không tốt." Cô ta hướng Khâu Thiếu Trạch nháy nháy mắt, "Khâu, em còn nhớ anh, lần đó kinh nghiệm rất vui vẻ."
Khâu Thiếu Trạch thấy An Nhiên còn muốn đập đồ, vội vàng kéo hai người phụ nữ kia đuổi ra khỏi phòng.
Trong phòng chỉ còn lại hai người An Nhiên và Nam Tịch Tuyệt. Mới vừa rồi , Nam Tịch Tuyệt hình như có chút lờ mờ phát giác ra, anh nằm ngửa trên mặt đất, nửa ngày chưa đứng dậy.
Khâu Thiếu Trạch vừa rời đi, An Nhiên không thể tiếp tục ngụy trang hung hãn, cô quỳ xuống bên cạnh Nam Tịch Tuyệt, liều mạng lôi cánh tay của anh, "Anh đứng lên cho em! Anh thế nhưng. . . . . . Chơi gái! Anh rốt cuộc muốn như thế nào, hả, anh nói đi!"
Nam Tịch Tuyệt còn chưa mở miệng, An Nhiên đã khóc không thành tiếng, "Anh có thấy mình độc ác hay không? Anh nói rõ cho em, rốt cuộc là tại sao?"
Cánh tay Nam Tịch Tuyệt dùng sức, kéo cô vào trong lồng ngực mình, ngay sau đó liền lật người đè lên , không đầu không đuôi hướng về phía cô cường hôn.
An Nhiên đấm đá, cong đầu gối lên hung hăng đá vào bụng dưới của anh. Nam Tịch Tuyệt rên lên một tiếng, mặc dù tránh thoát một kích chí mạng như vậy, nhưng bụng vẫn mạnh mẽ bị cô đá tới, một phen đau đớn khiến anh phải đứng thẳng người lên.
An Nhiên từ dưới người anh bò ra ngoài, "Anh nổi điên làm gì?"
Cả phòng nghỉ tràn ngập mùi vị hoan ái, hòa quyện với mùi rượu nồng nặc ở chung một chỗ, làm cho người muốn nôn mửa.
Tay chân An Nhiên như nhũn ra, hai chân cơ hồ run rẩy không đứng nổi. Nam Tịch Tuyệt ôm lấy chân của cô, hàm hồ nói: "Đừng làm rộn, Tiểu Nhiên. . . . . ." Anh lại lầu bầu cái gì đó, An Nhiên cũng không nghe rõ.
Anh từ trong đau đớn hồi phục lại như cũ, vẫn còn là lay cô cầu hoan.
Trên người anh có mùi nước hoa của người phụ nữ xa lạ, hun đến sắc mặt An Nhiên trắng bệch. Cô bị anh siết chặt trong ngực, tránh né cái miệng của anh, thế nhưng anh lại bắt đầu cởi quần của cô, dùng hạ thân cứng rắn nóng bỏng chống đỡ ở hạ thân của cô.
"Anh buông tay!" An Nhiên không thoát ra được, "Khâu Thiếu Trạch cứu tôi, Khâu Thiếu Trạch!"
Cửa từ bên ngoài bị đá văng ra, người đầu tiên tiến vào không phải là Khâu Thiếu Trạch, mà là bác sĩ của Lăng Hiên, người theo sát vào là Khâu Thiếu Trạch, hai người hợp lực mới đem được Nam Tịch Tuyệt say khướt kéo ra.
"Bác sĩ, anh ấy tại sao lại bị như vậy? Có phải đã ăn phải đồ bị hỏng hay không?" An Nhiên lúc này mới phát giác ra Nam Tịch Tuyệt có chỗ không thích hợp, anh luôn luôn giữ tỉnh táo, làm sao có thể vì say rượu mà thành ra mất lý trí như vậy?
Bác sĩ còn chưa mở miệng, điện thoại trong túi An Nhiên liền rung lên, là Nhập Hồng gọi. Cô không muốn để Nhập Hồng nghe ra sự khác thường của mình, liền đem điện thoại di động đưa cho Khâu Thiếu Trạch, "Anh nhận giúp tôi." Cô vội vã cúi đầu lau nước mắt.
Khâu Thiếu Trạch nhận lấy điện thoại, còn chưa kịp nói hai câu, sắc mặt liền đại biến, còn chưa tắt điện thoại liền kéo An Nhiên đi ra ngoài: "Dì trước tiên bình tĩnh đã, chúng con sẽ lập tức trở về."
"Ba bị thế nào?" An Nhiên nắm chặt cánh tay của hắn, khẩn trương hỏi.
Khâu Thiếu Trạch thở dài, "Trở về rồi hãy nói."
Trở lại An trạch, An Nhiên thấy Nhập Hồng Nhất ngồi ngây người trên ghế sa lon, sống lưng thẳng tắp, sắc mặt thẫn thờ.
"Mẹ, " An Nhiên ngồi vào vị trí đối diện bà, cẩn thận hỏi, "Đã xảy ra chuyện gì sao?"
Vành mắt Nhập Hồng đỏ hồng, đem một túi giấy to khoảng bằng một tờ A4 bên cạnh đưa cho cô, âm thanh run rẩy: "Chính con xem đi, . . . . . . Đây chính là chuyện tốt mà ba con đã làm!"
Bên trong chứa một tập hình dày, An Nhiên chỉ lấy ra mấy hình trong đó nhìn, cả người liền cứng lại, "Mẹ, những thứ này. . . . . . Thế nào lại có ở đây?"
Trong mỗi bức đều là hình ảnh sắc nét, đều có một người đàn ông trung niên quân áo chỉnh tề cùng với một cô gái trẻ trung xinh đẹp. Người phụ nữ mặc quần áo thanh lịch, hoặc quần áo nửa kín nửa hở, hoặc đang trong tư thế mị hoặc, nhiều người phụ nữ khác nhau, nhưng lại là cùng một người đàn ông — An Diệc Bác.
Nhập Hồng quan sát nét mặt An Nhiên, đột nhiên hỏi: "Nhiên nhiên, ba con ở bên ngoài làm những chuyện này, con cũng biết?"
An Nhiên cúi đầu thật thấp , "Vâng."
"Con biết, tại sao không nói với mẹ?" Nhập Hồng tức giận nói, "Con cứ trơ mắt nhìn mẹ bị ông ta tổn thương như vậy? . . . . . . Thiệt thòi cho mẹ vẫn nghĩ rằng ông ta đã hồi tâm chuyển ý rồi."
"Thời điểm con đến Hoa Thịnh bắt gặp qua một lần, con vốn nghĩ sẽ nói cho mẹ biết, khuyên hai người ly hôn , nhưng sau lại. . . . . . Sau đó một nhà chúng đi Hawai tổ chức sinh nhật cho mẹ, ba nói sau này sẽ không bao giờ làm chuyện có lỗi với mẹ nữa, ba nói ba rất yêu mẹ. . . . . ." An Nhiên càng nói càng giống như không còn hơi sức.
Mới vừa rồi ở chỗ Nam Tịch Tuyệt nhìn thấy một màn đó khiến trong đầu cô không khỏi nóng lên, cô có thể hiểu trong lòng Nhập Hồng hiện tại có bao nhiêu hận. Hơn nữa Nhập Hồng và An Diệc Bác làm vợ chồng nhiều năm như vậy, Nhập Hồng đối với hắn tình nghĩa, có thể dùng “tình sâu như biển" để hình dung.
"Yêu ta?" Giọng nói Nhập Hồng bi thương, "ông ta yêu mẹ như vậy sao? Lừa gạt mẹ cả đời. . . . . . Chính con xem những tấm hình kia một chút, hai năm qua, ông ta căn bản chưa từng cắt đứt với phụ nữ ở bên ngoài! Khó trách chi phí tiếp khác của ba con lại cao hơn những người khác nhiều như thế, coi như ông ta đi xã giao nhiều, cũng không thể nhiều quá như vậy, hóa ra là ông ta cầm đi để bao dưỡng phụ nữ ở bên ngoài!"
"Dì, dì trước tiên bình tĩnh một chút." Khâu Thiếu Trạch cũng ngồi tới đây, trấn an vỗ vỗ bả vai An Nhiên "Mặc dù ba có đúng hay không, nhưng những tấm hình này là từ đâu tới, tại sao lại cố tình gửi đến tay dì vào lúc này? Dì không nên để cho những kẻ có dã tâm lợi dụng. Hay là trước tiên nghĩ biện pháp gặp được ba, chúng ta cũng có thể nói rõ ràng từng chữ."
Nhập Hồng đầu tiên là có chút hoảng hốt nhìn Khâu Thiếu Trạch, sau đó sắc mặt dần dần thay đổi, bà lạnh lùng nói: "Trong nhà này mày có địa vị gì chứ, đừng có quơ tay múa chân với tao!"
Khâu Thiếu Trạch kinh ngạc, An Nhiên kéo tay Nhập Hồng, "Mẹ, mẹ đừng như vậy."
Nhập Hồng chợt đứng lên, chỉ vào Khâu Thiếu Trạch, "Mày, lập tức cút khỏi cái nhà này cho tao! Chuyện trong nhà này không tới lượt mày nhúng tay vào."
"Mẹ, mẹ bình tĩnh một chút!"
"Bình tĩnh? Nhiên Nhiên, con nhìn xem kết quả của mẹ là gì chứ, tha thứ cho ông ta ở bên ngoài, để cho ông ta mang đứa bé của tình nhân vào ở trong nhà chúng ta lâu như vậy, mẹ được cái gì chứ? Ruốt cuộc coi cuộc đời mẹ là cái gì chứ?"
"Mẹ, không phải như thế." An Nhiên khóc nói, "Mẹ, mẹ còn có con. Đây không phải là lỗi của Khâu Thiếu Trạch. . . . . ."
Nhập Hồng lau nước mắt, đối với Khâu Thiếu Trạch nói: "Lời như vậy tôi sẽ không nói lại lần thứ hai, ngươi cũng đã lớn như vậy, tự giác một chút đi."
Khâu Thiếu Trạch đứng lên, đối với An Nhiên nói: "Sẽ liên lạc lại."
Hai mẹ con bọn họ ăn qua quýt bữa tối. Đợi đến khi An Nhiên thu thập xong bàn ăn lên trên lầu, phát hiện Nhập Hồng tự giam mình ở trong phòng ngủ.
"Mẹ, mẹ mở cửa ra, mẹ!" An Nhiên gấp đến độ đập cửa "Bang bang", cô sợ Nhập Hồng nghĩ không thông, giọng nói xen lẫn nức nở, "Mẹ, mẹ mở của cho Nhiên Nhiên đi, Nhiên Nhiên không thể không có mẹ. . . . . ."
Sau cánh cửa truyền đến âm thanh tức giận của Nhập Hồng: "Đừng khóc! Ba con hôm nay như vậy, cũng là báo ứng. Con yên tâm đi ngủ đi, mẹ đảm bảo sẽ không có việc gì. Mẹ sẽ không vì mấy mảnh giấy vụn đó của An Diệc Bác mà làm thương tổn tới mình “ nếu như con còn tới làm phiền, mẹ lập tức sẽ biến mất ngay trước mặt con!"
An Nhiên không dám gõ cửa nữa, liền ôm đầu gối ngồi xuống trước cửa, vẫn khẩn trương nghe động tĩnh bên trong phòng. Khẩn trương quá độ sau chính là mệt mỏi thật sâu, cô liền dần dựa đầu vào cánh cửa ngủ quên.
Giữa lúc mơ mơ màng màng cảm thấy có người đang ôm mình đi xuống dưới lầu, ánh mắt của cô đau đến cơ hồ không mở ra được, híp mắt nhìn.
"Là anh." Khâu Thiếu Trạch nói, nghiêng người đẩy cửa phòng An Nhiên ra, đặt cô lên trên giường.
An Nhiên mím môi, cuối cùng không nhịn được khóc ra thành tiếng, "Tôi nên làm như thế nào?" Tất cả đều đến quá mức đột ngột, liên tiếp đả kích khiến cô không chấp nhận nổi.
"Còn có anh." Khâu Thiếu Trạch chần chờ đưa tay, nhìn cô không có né tránh, giúp cô lau đi nước mắt, "Anh là anh trai của em, có thể dựa vào."
"Còn có anh." Khâu Thiếu Trạch chần chờ đưa tay, nhìn cô không có né tránh, giúp cô lau đi nước mắt, "Anh là anh trai của em, có thể dựa vào."
Đây là lần đầu tiên hắn nói với cô những lời ấm áp như vậy, An Nhiên hít hít lỗ mũi, nức nở gật đầu một cái, từ từ dựa vào trong ngực hắn, thút thít khóc, phát tiết nỗi khổ sở trong lòng mình.
Một buổi tối này, An Nhiên ngủ đặc biệt hỗn loạn. Một lát lại lo lắng An Diệc Bác sẽ phải ngồi tù, nhất thời vừa khóc vừa kêu tên Nam Tịch Tuyệt, lại thỉnh thoảng nói mơ không để cho Nhập Hồng đi. Trong lúc cô tuyệt vọng cho rằng mình sẽ vĩnh viễn chìm trong ác mộng thì có một đôi tay lạnh lẽo nắm lấy tay cô thật chặt, trấn an cô.
Lúc An Nhiên tỉnh lại mặt trời còn chưa nhô lên hoàn toàn, trong phòng ngủ trống rỗng, Khâu Thiếu Trạch đã không thấy bóng dáng, có tiếng giầy cao gót đang đi về phía này.
"Nhiên nhiên đã tỉnh rồi hả ?" Nhập Hồng đẩy cửa phòng cô ra, bà hôm nay, dung nhan tinh xảo cũng có chút quá mức. Lớp trang điểm dầy cộm nặng nề che giấu đi quầng thâm nơi đáy mắt, trên người là một bộ đồ công sở lông cừu đen nhánh, trong khuỷu tay còn vắt một cái áo khoác thật dày.
"Mẹ. . . . . ." An Nhiên kinh ngạc nhìn Nhập Hồng, có chút lo lắng bò xuống giường, "Mẹ. . . . . ."
"Mẹ không có việc gì." Nhập Hồng nở nụ cười thoáng qua, "Con thay xong quần áo rồi xuống lầu , mẹ thương lượng với con chuyện này."
Nhập Hồng quá mức tỉnh táo khiến An Nhiên có chút sợ hãi, cô nhanh chóng mặc quần áo tử tế chạy xuống lầu.
Nhập Hồng làm trứng chiên cùng bánh tráng, rót sữa tươi cho mình cùng An Nhiên, thấy An Nhiên đứng ở bên cạnh bàn ăn sững sờ, gọi cô ngồi, "Ăn cơm trước."
An Nhiên lo lắng nhấp một hớp sữa tươi, nhìn trứng gà chiên vàng trong bàn ăn, lại không nuốt trôi.
Nhập Hồng sau khi ăn xong, nói với cô: "Nhiên Nhiên, mẹ suy nghĩ một đêm, quyết định đem An thị bán đi. Con trước nghe mẹ nói hết lời." Bà hít một hơi thật sâu, "Ba con phạm phải những chuyện kia, cũng đủ khiến ông ấy phải ngồi tù mấy chục năm, nói thật, hiện tại mẹ rất hận ông ấy, con cũng không cần trông cậy vào mẹ sẽ đi giúp ông ta tìm luật thoát tội. Mấy năm đầu Khâu Thiếu Trạch vào ở , An thị đã sang tên cho hai mẹ con mình. Hôm nay ba con xảy ra chuyện, mấy ngày nay cổ phiếu của An thị rớt lợi hại, không có ông ấy, tự mẹ cũng không chống đỡ được. . . . . . . Mẹ dẫn con trở về Trung Quốc, lúc này nên rời đi thôi. Ba con về sau như thế nào, tự ông ta cầu phúc thôi"
"Con không muốn!" An Nhiên không dám tin nhìn Nhập Hồng, "Mẹ muốn bỏ mặc ba con sao?"
Nhập Hồng cúi đầu đùa nghịch miếng trứng còn dư lại trong đĩa, "Con bảo mẹ phải giúp ông ta như thế nào? Bảo lãnh ra ngoài, sau đó lại trơ mắt nhìn ông ta phản bội mẹ sao?"
An Nhiên nói không ra lời. Cô hiểu, hiện tại tất cả lời biện hộ cho An Diệc Bác cũng giông như gián tiếp làm tổn thương Nhập Hồng, chỉ là, sự việc đến quá đột nhiên lại có chút kì lạ, "Mẹ, nhà chúng ta chắc chắn là bị người khác gài bẫy, trước tiên đem ba bảo vệ ra ngoài rồi thương lượng một chút có được hay không?"
Nhập Hồng thở dài, "Hắn muốn lợi dụng, sẽ để cho hắn làm thật tốt. Người nào bán đứng ba con, hiện tại trong lòng mẹ cũng cũng lờ mờ đoán được, Anh tử chết oan nhiều năm như vậy, hắn vẫn không có khả năng nhịn xuống đi. Quyết định như vậy, con ăn đi, mẹ có hẹn với bác Nam nói chuyện." Bà lau miệng, không cho An Nhiên cơ hội mở miệng, nhanh chóng ra khỏi nhà.
An Nhiên một mình ngồi bên cạnh bàn ăn trống rỗng, trong lòng buồn phiền khó chịu. Sau khi ăn cơm xong, cô lấy cái túi giấy kia ra lật tới lật lui nhìn, rốt cuộc nhìn ra một chút đầu mối.
Trong góc dưới bên trái phía sau của túi giấy có in nhãn hiệu quen thuộc. An Nhiên vỗ đầu, "Yến tử!"
Yến tử thường nói cả nhà bọn họ đã từng là lưu manh, cái tính khí nóng nảy của cô ấy được di truyền lại từ ông nội cô, chính cô ấy cũng là một tiểu lưu manh. Nhà Nam Cung bắt đầu khởi nghiệp chính là từ trộm cướp, buôn bán không đứng đắn, tổ thượng chính là côn đồ đầu đường xó chợ, về sau dần dần phát triển thành một thế lực hắc đạo. Sau tẩy trắng, liền tiến vào nghê giám thị theo dõi, phát triển nhất là hệ thống giám sát, số lượng thám tử tư không biết có bao nhiêu. Nhà Nam Cung làm ăn có chút giống thổ phỉ, chỉ cần là nhận hóa đơn, cho dù là vi phạm pháp luật, cũng sẽ hoàn thành.
Nhãn hiệu này chính là kí hiệu đặc biệt của nhà Nam Cung., những thứ đồ này nếu là nhà Nam Cung phụ trách làm được, trong tay nhất định sẽ có tài liệu của người nhờ thuê.
An Nhiên mới vừa bấm số của Nam Cung Yến, liền bị cô ấy rống một trận: "Cậu chết đi đâu rồi? Chuyện ba cậu bị bắt đã truyền đi khắp nơi, mẹ cậu hôm nay sẽ phải bán An thị, gọi điện thoại cho cậu cũng không nhận!"
An Nhiên nghe cô rống một hồi, đợi cô ấy bình tĩnh lại, lời ít mà ý nhiều nói sáng tỏ tình huống, cô đắn đo nói: "Mình hiểu rõ nhà cậu nhận tài liệu của khách sẽ không lộ ra ngoài, chỉ là...."
"Tớ sẽ tra giúp cậu." Yến tử đồng ý rất sảng khoái. "Cậu yên tâm."
"Yến tử..." Hốc mắt An Nhiên nhất hời ươn ướt, "Cám ơn cậu....Cậu có thể cho tớ mượn ít tiền được không? mẹ tớ mặc kệ ba tớ, tớ cần tiền bảo lãnh..."
"Muốn bao nhiêu?"
An Nhiên nói một con số, Nam Cung Yến trầm mặt một lát: "Cậu tới nhà tớ đi, nhiều tiền như vậy còn phải đả thông quan hệ, tớ thật sự không có bản lãnh này. Tớ để cho ba tớ giúp cậu."
Về sau, An Nhiên vì cuộc điện thoại sáng sớm hôm đó của mình mà cơ hồ hối hận cả đời. Nếu như cho cô cơ hội lựa chọn lần nữa, cô sẽ không bao giờ tự chủ trương đi vay tiền, cũng không cần kéo Khâu Thiếu Trạch đi cùng...
Có lẽ là bởi vì không có nữ chủ nhân, trong nhà Yến tử có vẻ rất lạnh lẽo, mặc dù tất cả đồ đạc đều rất xa hoa, nhưng trong đại sảnh những tấm đệm trên ghế salon đều phản ra ánh sáng lạnh lẽo.
Hiện tại chỉ có Yến tử còn trong nhà, sau khi Nam Cung Quân Như tìm Trương Nghiên về liền cùng cô ấy kết hôn rồi khỏi bang C. An Nhiên là từ trong miệng Nam Tịch Tuyệt biết được Trương Nghiên bị sảy thai, chuyện về sau, cô muốn hỏi tiếp, đều bị anh lấy các loại lý do khác chuyển hướng.
Ông cụ Nam Cung đang ở trong sân đánh Thái Cực, đối với mấy tiểu bối như An Nhiên đều hờ hững.
Yến tử dẫn An Nhiên và Khâu Thiếu Trạch đi lên lầu, cô vào thư phòng của Nam Cung Kỳ Áo trước, sau khi ra ngoài nói: "An An, ba tớ muốn gặp một mình cậu.... Ông ấy có chút hung hãn, chỉ là không sao," cô ôm An Nhiên một cái, "Có tớ cùng Khâu Thiếu Trạch ở đây, ông ấy cũng không thể ăn cậu."
Nam Cung Kỳ Áo ngồi ở đằng sau bàn nhìn thấy An Nhiên, chỉ chỉ môt bên ghế da, lạnh lẽo nói: "Ngồi."
"Dạ, bác khỏe." An Nhiên lễ phép chào hỏi ngồi xuống.
Nam Cung Kỳ Áo đi thẳng vào vấn đề: "Muốn mượn tiền?"
An Nhiên gật đầu một cái.
"An thị không có An Diệc Bác chính là một cái thùng rỗng. Nhập Hồng đề phòng Khâu Thiếu Trạch, nên không đem nó bồi dưỡng, hiện tại giao An thị vào trong tay hắn cũng không thể xoay chuyển được tình thế."
An Nhiên không biết ông ta tại sao lại nói mấy câu này, chỉ là trong lòng rất không thoải mái. Cái loại giọng nói tính toán cùng khinh thường kia.... Ông ta thật sẽ giúp cô sao? An nhiên lần đầu ý thức được quan hệ hai nhà có lẽ vẫn không tốt như cô vẫn tưởng tượng.
Nam Cung Kỳ Áo buông cái bút màu vàng trong tay xuống, đứng lên, từ phía sau bàn thong thả bước tới, "Nhà Nam Cung chưa bao giờ làm mua bán lỗ vốn. Muốn ta giúp cô, sẽ được thù lao gì?"
"Thù lao?" An Nhiên ngây ngốc hỏi ngược lại.
Nam Cung Kỳ Áo dừng lại ở trước mặt cô, nụ cười lành lạnh, "Đúng là một tiểu cô nương chưa rành việc đời, cùng quỷ nhỏ Yến tử kém hơn nhiều."
An Nhiên cười gượng hai tiếng, không ngại khi bị Nam Cung Kỳ Áo nắm lấy cằm.
Ngón tay thô ráp của hắn vuốt ve gương mặt trơn bóng của cô.
An Nhiên sẽ không ngu đến mức cho rằng đây là biểu hiện yêu mến của trưởng bối, trong mắt Nam Cung Kỳ Áo lộ ra tia xâm lược nguy hiểm.
Cô muốn chạy trốn, còn chưa kịp đứng lên liền bị hắn đẩy vào trong ghế. Hắn nắm được mặt của cô, một bàn tay khác mò tới trên đùi cô, hướng dần về phía giữa hai chân cô, "Ta thích thân thể của những cô gái trẻ tuổi."
Cô ta khiêu khích, thậm chí còn cười nói một tiếng xin lỗi với An Nhiên, sau đó vội vã vào phòng tắm. Rất nhanh có tiếng nước"Ào ào" truyền đến.
Trên giường, còn có một người phụ nữ khác, đang bị Nam Tịch Tuyệt đè ép hôn. Anh chui ở nơi đầy đặn trước ngực cô ta, nhấm nháp liếm láp, hạ thân chậm rãi nâng lên, làm động tác chuẩn bị tiến công. Anh nửa chống thân thể, ánh mắt mê say.
Khắp người tràn ngập mùi rượu, □ không chịu nổi người đàn ông, cô ta quả thật là một lòng mến mộ Nam Tịch Tuyệt?
Khó chịu anh mề nheo quá lâu, người phụ nữ dưới người anh đói khát rên rỉ một tiếng, bắp đùi trắng non mềm nâng lên kẹp lấy hông anh, chủ động giơ cao mông.
Khâu Thiếu Trạch từ trong cơn chấn kinh khôi lại, phản ứng đầu tiên chính là muốn ngăn cản An Nhiên, nhưng vẫn không kịp, An Nhiên hai bước vượt đến bên cạnh Nam Tịch Tuyệt, hung hăng đẩy anh một cái, đem anh đang từ trên người phụ nữ kia đẩy xuống thảm trải nhà thật dày.
Hai mắt An Nhiên đỏ hồng, hung ác trừng người phụ nữ trên giường, không phân rõ tình hình liền quát: "Cút! Đây là người đàn ông của tôi!" Cô cuồng loạn tìm kiếm xung quanh, đem quần áo của hai ả đàn bà đó, một cái áo lót nện vào mặt người phụ nữ kia, "Cút ra ngoài!"
Cô gái mới vừa vào nhà tắm nhô đầu ra, nhún nhún hai vai trắng như tuyết vai, "Tớ liền nói Shary, quá nhập tâm cũng không tốt." Cô ta hướng Khâu Thiếu Trạch nháy nháy mắt, "Khâu, em còn nhớ anh, lần đó kinh nghiệm rất vui vẻ."
Khâu Thiếu Trạch thấy An Nhiên còn muốn đập đồ, vội vàng kéo hai người phụ nữ kia đuổi ra khỏi phòng.
Trong phòng chỉ còn lại hai người An Nhiên và Nam Tịch Tuyệt. Mới vừa rồi , Nam Tịch Tuyệt hình như có chút lờ mờ phát giác ra, anh nằm ngửa trên mặt đất, nửa ngày chưa đứng dậy.
Khâu Thiếu Trạch vừa rời đi, An Nhiên không thể tiếp tục ngụy trang hung hãn, cô quỳ xuống bên cạnh Nam Tịch Tuyệt, liều mạng lôi cánh tay của anh, "Anh đứng lên cho em! Anh thế nhưng. . . . . . Chơi gái! Anh rốt cuộc muốn như thế nào, hả, anh nói đi!"
Nam Tịch Tuyệt còn chưa mở miệng, An Nhiên đã khóc không thành tiếng, "Anh có thấy mình độc ác hay không? Anh nói rõ cho em, rốt cuộc là tại sao?"
Cánh tay Nam Tịch Tuyệt dùng sức, kéo cô vào trong lồng ngực mình, ngay sau đó liền lật người đè lên , không đầu không đuôi hướng về phía cô cường hôn.
An Nhiên đấm đá, cong đầu gối lên hung hăng đá vào bụng dưới của anh. Nam Tịch Tuyệt rên lên một tiếng, mặc dù tránh thoát một kích chí mạng như vậy, nhưng bụng vẫn mạnh mẽ bị cô đá tới, một phen đau đớn khiến anh phải đứng thẳng người lên.
An Nhiên từ dưới người anh bò ra ngoài, "Anh nổi điên làm gì?"
Cả phòng nghỉ tràn ngập mùi vị hoan ái, hòa quyện với mùi rượu nồng nặc ở chung một chỗ, làm cho người muốn nôn mửa.
Tay chân An Nhiên như nhũn ra, hai chân cơ hồ run rẩy không đứng nổi. Nam Tịch Tuyệt ôm lấy chân của cô, hàm hồ nói: "Đừng làm rộn, Tiểu Nhiên. . . . . ." Anh lại lầu bầu cái gì đó, An Nhiên cũng không nghe rõ.
Anh từ trong đau đớn hồi phục lại như cũ, vẫn còn là lay cô cầu hoan.
Trên người anh có mùi nước hoa của người phụ nữ xa lạ, hun đến sắc mặt An Nhiên trắng bệch. Cô bị anh siết chặt trong ngực, tránh né cái miệng của anh, thế nhưng anh lại bắt đầu cởi quần của cô, dùng hạ thân cứng rắn nóng bỏng chống đỡ ở hạ thân của cô.
"Anh buông tay!" An Nhiên không thoát ra được, "Khâu Thiếu Trạch cứu tôi, Khâu Thiếu Trạch!"
Cửa từ bên ngoài bị đá văng ra, người đầu tiên tiến vào không phải là Khâu Thiếu Trạch, mà là bác sĩ của Lăng Hiên, người theo sát vào là Khâu Thiếu Trạch, hai người hợp lực mới đem được Nam Tịch Tuyệt say khướt kéo ra.
"Bác sĩ, anh ấy tại sao lại bị như vậy? Có phải đã ăn phải đồ bị hỏng hay không?" An Nhiên lúc này mới phát giác ra Nam Tịch Tuyệt có chỗ không thích hợp, anh luôn luôn giữ tỉnh táo, làm sao có thể vì say rượu mà thành ra mất lý trí như vậy?
Bác sĩ còn chưa mở miệng, điện thoại trong túi An Nhiên liền rung lên, là Nhập Hồng gọi. Cô không muốn để Nhập Hồng nghe ra sự khác thường của mình, liền đem điện thoại di động đưa cho Khâu Thiếu Trạch, "Anh nhận giúp tôi." Cô vội vã cúi đầu lau nước mắt.
Khâu Thiếu Trạch nhận lấy điện thoại, còn chưa kịp nói hai câu, sắc mặt liền đại biến, còn chưa tắt điện thoại liền kéo An Nhiên đi ra ngoài: "Dì trước tiên bình tĩnh đã, chúng con sẽ lập tức trở về."
"Ba bị thế nào?" An Nhiên nắm chặt cánh tay của hắn, khẩn trương hỏi.
Khâu Thiếu Trạch thở dài, "Trở về rồi hãy nói."
Trở lại An trạch, An Nhiên thấy Nhập Hồng Nhất ngồi ngây người trên ghế sa lon, sống lưng thẳng tắp, sắc mặt thẫn thờ.
"Mẹ, " An Nhiên ngồi vào vị trí đối diện bà, cẩn thận hỏi, "Đã xảy ra chuyện gì sao?"
Vành mắt Nhập Hồng đỏ hồng, đem một túi giấy to khoảng bằng một tờ A4 bên cạnh đưa cho cô, âm thanh run rẩy: "Chính con xem đi, . . . . . . Đây chính là chuyện tốt mà ba con đã làm!"
Bên trong chứa một tập hình dày, An Nhiên chỉ lấy ra mấy hình trong đó nhìn, cả người liền cứng lại, "Mẹ, những thứ này. . . . . . Thế nào lại có ở đây?"
Trong mỗi bức đều là hình ảnh sắc nét, đều có một người đàn ông trung niên quân áo chỉnh tề cùng với một cô gái trẻ trung xinh đẹp. Người phụ nữ mặc quần áo thanh lịch, hoặc quần áo nửa kín nửa hở, hoặc đang trong tư thế mị hoặc, nhiều người phụ nữ khác nhau, nhưng lại là cùng một người đàn ông — An Diệc Bác.
Nhập Hồng quan sát nét mặt An Nhiên, đột nhiên hỏi: "Nhiên nhiên, ba con ở bên ngoài làm những chuyện này, con cũng biết?"
An Nhiên cúi đầu thật thấp , "Vâng."
"Con biết, tại sao không nói với mẹ?" Nhập Hồng tức giận nói, "Con cứ trơ mắt nhìn mẹ bị ông ta tổn thương như vậy? . . . . . . Thiệt thòi cho mẹ vẫn nghĩ rằng ông ta đã hồi tâm chuyển ý rồi."
"Thời điểm con đến Hoa Thịnh bắt gặp qua một lần, con vốn nghĩ sẽ nói cho mẹ biết, khuyên hai người ly hôn , nhưng sau lại. . . . . . Sau đó một nhà chúng đi Hawai tổ chức sinh nhật cho mẹ, ba nói sau này sẽ không bao giờ làm chuyện có lỗi với mẹ nữa, ba nói ba rất yêu mẹ. . . . . ." An Nhiên càng nói càng giống như không còn hơi sức.
Mới vừa rồi ở chỗ Nam Tịch Tuyệt nhìn thấy một màn đó khiến trong đầu cô không khỏi nóng lên, cô có thể hiểu trong lòng Nhập Hồng hiện tại có bao nhiêu hận. Hơn nữa Nhập Hồng và An Diệc Bác làm vợ chồng nhiều năm như vậy, Nhập Hồng đối với hắn tình nghĩa, có thể dùng “tình sâu như biển" để hình dung.
"Yêu ta?" Giọng nói Nhập Hồng bi thương, "ông ta yêu mẹ như vậy sao? Lừa gạt mẹ cả đời. . . . . . Chính con xem những tấm hình kia một chút, hai năm qua, ông ta căn bản chưa từng cắt đứt với phụ nữ ở bên ngoài! Khó trách chi phí tiếp khác của ba con lại cao hơn những người khác nhiều như thế, coi như ông ta đi xã giao nhiều, cũng không thể nhiều quá như vậy, hóa ra là ông ta cầm đi để bao dưỡng phụ nữ ở bên ngoài!"
"Dì, dì trước tiên bình tĩnh một chút." Khâu Thiếu Trạch cũng ngồi tới đây, trấn an vỗ vỗ bả vai An Nhiên "Mặc dù ba có đúng hay không, nhưng những tấm hình này là từ đâu tới, tại sao lại cố tình gửi đến tay dì vào lúc này? Dì không nên để cho những kẻ có dã tâm lợi dụng. Hay là trước tiên nghĩ biện pháp gặp được ba, chúng ta cũng có thể nói rõ ràng từng chữ."
Nhập Hồng đầu tiên là có chút hoảng hốt nhìn Khâu Thiếu Trạch, sau đó sắc mặt dần dần thay đổi, bà lạnh lùng nói: "Trong nhà này mày có địa vị gì chứ, đừng có quơ tay múa chân với tao!"
Khâu Thiếu Trạch kinh ngạc, An Nhiên kéo tay Nhập Hồng, "Mẹ, mẹ đừng như vậy."
Nhập Hồng chợt đứng lên, chỉ vào Khâu Thiếu Trạch, "Mày, lập tức cút khỏi cái nhà này cho tao! Chuyện trong nhà này không tới lượt mày nhúng tay vào."
"Mẹ, mẹ bình tĩnh một chút!"
"Bình tĩnh? Nhiên Nhiên, con nhìn xem kết quả của mẹ là gì chứ, tha thứ cho ông ta ở bên ngoài, để cho ông ta mang đứa bé của tình nhân vào ở trong nhà chúng ta lâu như vậy, mẹ được cái gì chứ? Ruốt cuộc coi cuộc đời mẹ là cái gì chứ?"
"Mẹ, không phải như thế." An Nhiên khóc nói, "Mẹ, mẹ còn có con. Đây không phải là lỗi của Khâu Thiếu Trạch. . . . . ."
Nhập Hồng lau nước mắt, đối với Khâu Thiếu Trạch nói: "Lời như vậy tôi sẽ không nói lại lần thứ hai, ngươi cũng đã lớn như vậy, tự giác một chút đi."
Khâu Thiếu Trạch đứng lên, đối với An Nhiên nói: "Sẽ liên lạc lại."
Hai mẹ con bọn họ ăn qua quýt bữa tối. Đợi đến khi An Nhiên thu thập xong bàn ăn lên trên lầu, phát hiện Nhập Hồng tự giam mình ở trong phòng ngủ.
"Mẹ, mẹ mở cửa ra, mẹ!" An Nhiên gấp đến độ đập cửa "Bang bang", cô sợ Nhập Hồng nghĩ không thông, giọng nói xen lẫn nức nở, "Mẹ, mẹ mở của cho Nhiên Nhiên đi, Nhiên Nhiên không thể không có mẹ. . . . . ."
Sau cánh cửa truyền đến âm thanh tức giận của Nhập Hồng: "Đừng khóc! Ba con hôm nay như vậy, cũng là báo ứng. Con yên tâm đi ngủ đi, mẹ đảm bảo sẽ không có việc gì. Mẹ sẽ không vì mấy mảnh giấy vụn đó của An Diệc Bác mà làm thương tổn tới mình “ nếu như con còn tới làm phiền, mẹ lập tức sẽ biến mất ngay trước mặt con!"
An Nhiên không dám gõ cửa nữa, liền ôm đầu gối ngồi xuống trước cửa, vẫn khẩn trương nghe động tĩnh bên trong phòng. Khẩn trương quá độ sau chính là mệt mỏi thật sâu, cô liền dần dựa đầu vào cánh cửa ngủ quên.
Giữa lúc mơ mơ màng màng cảm thấy có người đang ôm mình đi xuống dưới lầu, ánh mắt của cô đau đến cơ hồ không mở ra được, híp mắt nhìn.
"Là anh." Khâu Thiếu Trạch nói, nghiêng người đẩy cửa phòng An Nhiên ra, đặt cô lên trên giường.
An Nhiên mím môi, cuối cùng không nhịn được khóc ra thành tiếng, "Tôi nên làm như thế nào?" Tất cả đều đến quá mức đột ngột, liên tiếp đả kích khiến cô không chấp nhận nổi.
"Còn có anh." Khâu Thiếu Trạch chần chờ đưa tay, nhìn cô không có né tránh, giúp cô lau đi nước mắt, "Anh là anh trai của em, có thể dựa vào."
"Còn có anh." Khâu Thiếu Trạch chần chờ đưa tay, nhìn cô không có né tránh, giúp cô lau đi nước mắt, "Anh là anh trai của em, có thể dựa vào."
Đây là lần đầu tiên hắn nói với cô những lời ấm áp như vậy, An Nhiên hít hít lỗ mũi, nức nở gật đầu một cái, từ từ dựa vào trong ngực hắn, thút thít khóc, phát tiết nỗi khổ sở trong lòng mình.
Một buổi tối này, An Nhiên ngủ đặc biệt hỗn loạn. Một lát lại lo lắng An Diệc Bác sẽ phải ngồi tù, nhất thời vừa khóc vừa kêu tên Nam Tịch Tuyệt, lại thỉnh thoảng nói mơ không để cho Nhập Hồng đi. Trong lúc cô tuyệt vọng cho rằng mình sẽ vĩnh viễn chìm trong ác mộng thì có một đôi tay lạnh lẽo nắm lấy tay cô thật chặt, trấn an cô.
Lúc An Nhiên tỉnh lại mặt trời còn chưa nhô lên hoàn toàn, trong phòng ngủ trống rỗng, Khâu Thiếu Trạch đã không thấy bóng dáng, có tiếng giầy cao gót đang đi về phía này.
"Nhiên nhiên đã tỉnh rồi hả ?" Nhập Hồng đẩy cửa phòng cô ra, bà hôm nay, dung nhan tinh xảo cũng có chút quá mức. Lớp trang điểm dầy cộm nặng nề che giấu đi quầng thâm nơi đáy mắt, trên người là một bộ đồ công sở lông cừu đen nhánh, trong khuỷu tay còn vắt một cái áo khoác thật dày.
"Mẹ. . . . . ." An Nhiên kinh ngạc nhìn Nhập Hồng, có chút lo lắng bò xuống giường, "Mẹ. . . . . ."
"Mẹ không có việc gì." Nhập Hồng nở nụ cười thoáng qua, "Con thay xong quần áo rồi xuống lầu , mẹ thương lượng với con chuyện này."
Nhập Hồng quá mức tỉnh táo khiến An Nhiên có chút sợ hãi, cô nhanh chóng mặc quần áo tử tế chạy xuống lầu.
Nhập Hồng làm trứng chiên cùng bánh tráng, rót sữa tươi cho mình cùng An Nhiên, thấy An Nhiên đứng ở bên cạnh bàn ăn sững sờ, gọi cô ngồi, "Ăn cơm trước."
An Nhiên lo lắng nhấp một hớp sữa tươi, nhìn trứng gà chiên vàng trong bàn ăn, lại không nuốt trôi.
Nhập Hồng sau khi ăn xong, nói với cô: "Nhiên Nhiên, mẹ suy nghĩ một đêm, quyết định đem An thị bán đi. Con trước nghe mẹ nói hết lời." Bà hít một hơi thật sâu, "Ba con phạm phải những chuyện kia, cũng đủ khiến ông ấy phải ngồi tù mấy chục năm, nói thật, hiện tại mẹ rất hận ông ấy, con cũng không cần trông cậy vào mẹ sẽ đi giúp ông ta tìm luật thoát tội. Mấy năm đầu Khâu Thiếu Trạch vào ở , An thị đã sang tên cho hai mẹ con mình. Hôm nay ba con xảy ra chuyện, mấy ngày nay cổ phiếu của An thị rớt lợi hại, không có ông ấy, tự mẹ cũng không chống đỡ được. . . . . . . Mẹ dẫn con trở về Trung Quốc, lúc này nên rời đi thôi. Ba con về sau như thế nào, tự ông ta cầu phúc thôi"
"Con không muốn!" An Nhiên không dám tin nhìn Nhập Hồng, "Mẹ muốn bỏ mặc ba con sao?"
Nhập Hồng cúi đầu đùa nghịch miếng trứng còn dư lại trong đĩa, "Con bảo mẹ phải giúp ông ta như thế nào? Bảo lãnh ra ngoài, sau đó lại trơ mắt nhìn ông ta phản bội mẹ sao?"
An Nhiên nói không ra lời. Cô hiểu, hiện tại tất cả lời biện hộ cho An Diệc Bác cũng giông như gián tiếp làm tổn thương Nhập Hồng, chỉ là, sự việc đến quá đột nhiên lại có chút kì lạ, "Mẹ, nhà chúng ta chắc chắn là bị người khác gài bẫy, trước tiên đem ba bảo vệ ra ngoài rồi thương lượng một chút có được hay không?"
Nhập Hồng thở dài, "Hắn muốn lợi dụng, sẽ để cho hắn làm thật tốt. Người nào bán đứng ba con, hiện tại trong lòng mẹ cũng cũng lờ mờ đoán được, Anh tử chết oan nhiều năm như vậy, hắn vẫn không có khả năng nhịn xuống đi. Quyết định như vậy, con ăn đi, mẹ có hẹn với bác Nam nói chuyện." Bà lau miệng, không cho An Nhiên cơ hội mở miệng, nhanh chóng ra khỏi nhà.
An Nhiên một mình ngồi bên cạnh bàn ăn trống rỗng, trong lòng buồn phiền khó chịu. Sau khi ăn cơm xong, cô lấy cái túi giấy kia ra lật tới lật lui nhìn, rốt cuộc nhìn ra một chút đầu mối.
Trong góc dưới bên trái phía sau của túi giấy có in nhãn hiệu quen thuộc. An Nhiên vỗ đầu, "Yến tử!"
Yến tử thường nói cả nhà bọn họ đã từng là lưu manh, cái tính khí nóng nảy của cô ấy được di truyền lại từ ông nội cô, chính cô ấy cũng là một tiểu lưu manh. Nhà Nam Cung bắt đầu khởi nghiệp chính là từ trộm cướp, buôn bán không đứng đắn, tổ thượng chính là côn đồ đầu đường xó chợ, về sau dần dần phát triển thành một thế lực hắc đạo. Sau tẩy trắng, liền tiến vào nghê giám thị theo dõi, phát triển nhất là hệ thống giám sát, số lượng thám tử tư không biết có bao nhiêu. Nhà Nam Cung làm ăn có chút giống thổ phỉ, chỉ cần là nhận hóa đơn, cho dù là vi phạm pháp luật, cũng sẽ hoàn thành.
Nhãn hiệu này chính là kí hiệu đặc biệt của nhà Nam Cung., những thứ đồ này nếu là nhà Nam Cung phụ trách làm được, trong tay nhất định sẽ có tài liệu của người nhờ thuê.
An Nhiên mới vừa bấm số của Nam Cung Yến, liền bị cô ấy rống một trận: "Cậu chết đi đâu rồi? Chuyện ba cậu bị bắt đã truyền đi khắp nơi, mẹ cậu hôm nay sẽ phải bán An thị, gọi điện thoại cho cậu cũng không nhận!"
An Nhiên nghe cô rống một hồi, đợi cô ấy bình tĩnh lại, lời ít mà ý nhiều nói sáng tỏ tình huống, cô đắn đo nói: "Mình hiểu rõ nhà cậu nhận tài liệu của khách sẽ không lộ ra ngoài, chỉ là...."
"Tớ sẽ tra giúp cậu." Yến tử đồng ý rất sảng khoái. "Cậu yên tâm."
"Yến tử..." Hốc mắt An Nhiên nhất hời ươn ướt, "Cám ơn cậu....Cậu có thể cho tớ mượn ít tiền được không? mẹ tớ mặc kệ ba tớ, tớ cần tiền bảo lãnh..."
"Muốn bao nhiêu?"
An Nhiên nói một con số, Nam Cung Yến trầm mặt một lát: "Cậu tới nhà tớ đi, nhiều tiền như vậy còn phải đả thông quan hệ, tớ thật sự không có bản lãnh này. Tớ để cho ba tớ giúp cậu."
Về sau, An Nhiên vì cuộc điện thoại sáng sớm hôm đó của mình mà cơ hồ hối hận cả đời. Nếu như cho cô cơ hội lựa chọn lần nữa, cô sẽ không bao giờ tự chủ trương đi vay tiền, cũng không cần kéo Khâu Thiếu Trạch đi cùng...
Có lẽ là bởi vì không có nữ chủ nhân, trong nhà Yến tử có vẻ rất lạnh lẽo, mặc dù tất cả đồ đạc đều rất xa hoa, nhưng trong đại sảnh những tấm đệm trên ghế salon đều phản ra ánh sáng lạnh lẽo.
Hiện tại chỉ có Yến tử còn trong nhà, sau khi Nam Cung Quân Như tìm Trương Nghiên về liền cùng cô ấy kết hôn rồi khỏi bang C. An Nhiên là từ trong miệng Nam Tịch Tuyệt biết được Trương Nghiên bị sảy thai, chuyện về sau, cô muốn hỏi tiếp, đều bị anh lấy các loại lý do khác chuyển hướng.
Ông cụ Nam Cung đang ở trong sân đánh Thái Cực, đối với mấy tiểu bối như An Nhiên đều hờ hững.
Yến tử dẫn An Nhiên và Khâu Thiếu Trạch đi lên lầu, cô vào thư phòng của Nam Cung Kỳ Áo trước, sau khi ra ngoài nói: "An An, ba tớ muốn gặp một mình cậu.... Ông ấy có chút hung hãn, chỉ là không sao," cô ôm An Nhiên một cái, "Có tớ cùng Khâu Thiếu Trạch ở đây, ông ấy cũng không thể ăn cậu."
Nam Cung Kỳ Áo ngồi ở đằng sau bàn nhìn thấy An Nhiên, chỉ chỉ môt bên ghế da, lạnh lẽo nói: "Ngồi."
"Dạ, bác khỏe." An Nhiên lễ phép chào hỏi ngồi xuống.
Nam Cung Kỳ Áo đi thẳng vào vấn đề: "Muốn mượn tiền?"
An Nhiên gật đầu một cái.
"An thị không có An Diệc Bác chính là một cái thùng rỗng. Nhập Hồng đề phòng Khâu Thiếu Trạch, nên không đem nó bồi dưỡng, hiện tại giao An thị vào trong tay hắn cũng không thể xoay chuyển được tình thế."
An Nhiên không biết ông ta tại sao lại nói mấy câu này, chỉ là trong lòng rất không thoải mái. Cái loại giọng nói tính toán cùng khinh thường kia.... Ông ta thật sẽ giúp cô sao? An nhiên lần đầu ý thức được quan hệ hai nhà có lẽ vẫn không tốt như cô vẫn tưởng tượng.
Nam Cung Kỳ Áo buông cái bút màu vàng trong tay xuống, đứng lên, từ phía sau bàn thong thả bước tới, "Nhà Nam Cung chưa bao giờ làm mua bán lỗ vốn. Muốn ta giúp cô, sẽ được thù lao gì?"
"Thù lao?" An Nhiên ngây ngốc hỏi ngược lại.
Nam Cung Kỳ Áo dừng lại ở trước mặt cô, nụ cười lành lạnh, "Đúng là một tiểu cô nương chưa rành việc đời, cùng quỷ nhỏ Yến tử kém hơn nhiều."
An Nhiên cười gượng hai tiếng, không ngại khi bị Nam Cung Kỳ Áo nắm lấy cằm.
Ngón tay thô ráp của hắn vuốt ve gương mặt trơn bóng của cô.
An Nhiên sẽ không ngu đến mức cho rằng đây là biểu hiện yêu mến của trưởng bối, trong mắt Nam Cung Kỳ Áo lộ ra tia xâm lược nguy hiểm.
Cô muốn chạy trốn, còn chưa kịp đứng lên liền bị hắn đẩy vào trong ghế. Hắn nắm được mặt của cô, một bàn tay khác mò tới trên đùi cô, hướng dần về phía giữa hai chân cô, "Ta thích thân thể của những cô gái trẻ tuổi."
Tác giả :
Gia Diệp Mạn