Không Yêu Đừng Quấy Rầy

Quyển 3 - Chương 5

"Rầm" một một tiếng, cửa chính của nhà họ Lôi gần như nổ tung.

Có người báo cảnh sát, chủ tịch yến thiên hạ cùng thiên kim Tống thị bị giam cầm phi pháp, vụ án này lập tức được coi trong, vì vậy, dưới tình trạng hư hư thực thực, hiện trường vụ án ngay lập tức bị đội đặc công bao vây, người nhà họ Lôi đang dương dương tự đắc, ở phòng khách trò chuyện thì bị một nhóm đặc công đội nón sắt, người mặc áo chống đạn, tay cầm súng tiểu liên ngang nhiên xông vào.

Tất cả cửa sổ, cửa chính trực tiếp bị đội phòng chống bạo loạn tháo hết, giải cứu được "Con tin" Giang Diệc Hãn mang theo Tống Ngữ Yên nghênh ngang từ cửa chính đi ra, lên xe cảnh sát.

Người làm mai biến thành tội phạm giam cầm phi pháp, người nhà họ Lôi bị Giang Diệc Hãn không nể tình, giận đến thiếu chút nữa vỡ mạch máu, dĩ nhiên, thời gian cho bọn họ liên tiếp nổ tung mạch máu cũng không có, bởi vì, nói tới đây bọn họ còn phải đi một chuyến đến đồn cảnh sát, trước phải tìm Luật Sư Sở đã.

"Giang nhị thiếu, có thể đừng náo quá lớn hay không? Cậu cùng tiểu thư nhà chúng tôi thật sự không thể kết hôn hay sao?" Tống Ngữ Yên cũng đi đến đồn cảnh sát lấy khẩu cung cúi đầu không nói, trợ lý bên cạnh dở khóc dở cười hỏi thay.

Tình cảnh vừa nãy quá đáng sợ, cái cảnh tượng đó thật sự hùng vĩ làm cho người ta níu lưỡi, cô nghĩ rốt cuộc sau này cũng không có ai dám làm mối cho Giang nhị thiếu nữa, người nhà họ Lôi đại khái đến nay đều được phù hộ, chai rượu đỏ có cho thêm thuốc kích dục trên bàn ăn kia ngàn vạn lần đừng để cảnh sát phát hiện…

Nhà họ Lôi lần này đúng là trộm gà không được còn mất một nắm gạo!

"Tiểu Yên nếu làm em gái thì tôi rất hoan nghênh, về phần kết hôn..." Giang Diệc Hãn cười nhạt, vẻ mặt kiên định, "Tôi đã nói cả trăm lần rồi, tôi đã có đối tượng!"

"Giang Nhị thiếu, ngài suy nghĩ thêm một chút về tiểu thư của chúng tôi đi, tiểu thư của chúng tôi rất hiền lành, rất phù hợp làm vợ, đồ cưới phong phú không người nào có thể so sánh!" Trợ lý vẫn không buông tha ý tác hợp.

Anh phóng khoáng cười một tiếng, "Tôi cần nhiều tiền như vậy làm cái gì? Kẻ bạc tình không phải bị phụ nữ các người ngày ngày nguyền rủa sau khi chết phải xuống địa ngục sao?! Khi sống tiêu tiền cũng không có bao nhiêu hưởng lạc, sau khi chết lại phải xuống địa ngục, cuộc mua bán này tuyệt không có lời!"

Bị sự hài hước của anh chọc cười, trợ lý không nói thêm gì nữa, bởi vì đối với tên nhị thiếu "Không có tiền đồ" này mơ hồ cảm thấy khâm phục.

"Tôi muốn đi đón bạn gái!" Trước của cục sát, anh xoa xoa đầu của người em gái này, "Tiểu Yên, lần sau sẽ giới thiệu Vãn Vãn cho em biết, hai người chắc hẳn sẽ trở thành bạn tốt!" Vãn Vãn có rất ít bạn bè, Tiểu Yên cũng rất cô đơn, hai người nhất định có thể làm bạn tốt!

Tống Ngữ Yên rốt cuộc ngước mắt, khóe môi từ từ nặn ra nụ cười, "Vâng."

Thấy bóng lưng kiên định của anh đầu cũng không quay lại, vẻ mặt Tống Ngữ Yên ngốc trệ.

"Tiểu thư, có muốn đem nhị thiếu đoạt lấy hay không!" Trợ lý hỏi khẽ bên tai tiểu thư.

Tống Ngữ Yên ngây ngốc lắc đầu một cái, "Không cần, anh Hãn thích bạn gái anh ấy..." Ưa thích vô cùng rõ ràng, mở miệng ngậm miệng cũng xách theo hai chữ Vãn Vãn.

"Ừ, tiểu thư, cô quả nhiên không làm cho tôi thất vọng!" Trợ lý vỗ vỗ bả vai của cô an ủi, "Nếu như, tôi nói nếu như thôi, nếu như ngộ nhỡ Giang Nhị thiếu chia tay bạn gái, tôi nhất định giúp cô bày mưu tính kế!"

...

Thức ăn trên bàn cực kỳ nhiều, mà gương mặt khó chịu của Giang Thiệu Cạnh, rõ ràng chính là cố ý chỉnh ác cô!

Biến thái! Vãn Vãn không chống lại, cô lặng lẽ lau nước mắt, nhấc đũa, dùng tốc độ nhanh nhất bắt đầu dùng cơm.

Cô ăn rất nhanh, nhai vài cái liền nuốt xuống, thỉnh thoảng ăn quá nhanh muốn nôn, cô cũng chỉ là vỗ ngực mấy cái liền ép mình nuốt xuống.

"Không phải muốn làm siêu nhân sao? Ăn nhanh lên một chút, chậm quá, quần áo Diệc Hãn có thể bị người ta cởi ra rồi!" Anh còn lành lạnh dọa nạt.

Vãn Vãn nuốt cũng không kịp nuốt, gương mặt phồng lên như con ếch con.

Giang Thiệu Cạnh anh xác định, dù là con thỏ trắng nhỏ, Hạ Vị Vãn cũng là một con thỏ trắng nhỏ kiên cường, con thỏ trắng nhỏ này vẫn biết bảo vệ người, làm người trong lòng cô, nhất định sẽ rất hạnh phúc.

Tết Trung Nguyên ngày đó, cũng là con thỏ trắng nhỏ này bảo vệ anh, thế nhưng hiện tại, con thỏ trắng nhỏ này vội vã đi bảo vệ em trai anh, để cho anh vô cùng khó chịu!

"Hạ Vị Vãn, nghe nói Tống Ngữ Yên rất xinh đẹp, thật ra thì điều kiện cô không tệ, tài sản sau lưng tăng lên, cũng đủ làm cho đàn ông đỏ mắt! Nhưng mà đáng tiếc, so với Tống Ngữ Yên, ưu thế gì cũng không có! Nếu để cho tôi chọn, trừ phi tôi điên thì mới có thể chọn cô!" Ánh mắt của anh lạnh lẽo, giọng nói khắc nghiệt tiếp tục đả kích.

Vãn Vãn bị đả kích, không nói lời nào, vẫn không ngừng, kiên định tiếp tục máy móc ăn.

Cô không có ưu thế, ngay cả thời gian quen anh cũng không có ưu thế!

Nhưng mà, cô nuốt xuống miếng cuối cùng, chịu đựng buồn nôn, "Anh Giang, xin anh cho địa chỉ!"

Sao lại có người da mặt dày như vậy! Vọt một cái, Giang Thiệu Cạnh cũng không khống chế nổi tức giận nữa, anh đứng lên.

Giữa không trung, con mắt anh lạnh lùng sắc bén đối nghịch với đôi mắt trong veo trắng đen rõ ràng của Vãn Vãn.

Một phút, hai phút.

Cuối cùng, vẫn là anh động trước, anh giận dữ ngút trời đến phòng bếp cầm một cái chậu không ra ngoài quăng qua, nghiêm túc ra lệnh, "Nôn ra!" Cô là heo sao? Những thứ cô vừa mới ăn, ba đấng mày râu đều ăn không hết!

Anh thừa nhận, mình chỉ muốn nhìn cô cầu xin tha thứ, tốt nhất là hù được cô nước mắt chảy ròng, như vậy, như vậy... Hứng thú của anh với cô sẽ ít đi...

Nhưng mà, không ngờ người thua lại là anh, dạ dày Hạ Vị Vãn đáng sợ giống như túi Doraemon vậy!

Vãn Vãn lắc đầu.

Cô biết, nếu nôn ra, cô khẳng định chính là rút lui!

"Cô ngốc như heo vậy, nếu Diệc Hãn chọn người nào, bất kể tối nay cô ăn bao nhiêu, cũng không thể thay đổi!" Anh lạnh lùng nói.

Dạ dày Vãn Vãn trướng đau, thế nhưng nhìn về phía anh Giang âm tình bất định, cô tỏ rõ tâm ý, "Tôi không buông tha, trừ phi chính miệng anh ấy nói cho tôi biết, anh ấy không thích tôi, anh ấy muốn chọn Tống tiểu thư!"

Giang Thiệu Cạnh trừng cô.

Anh cũng hi vọng giờ khắc này đến sớm một chút!

Đúng lúc ấy thì, điện thoại của Giang Thiệu Cạnh vang lên.

...

"Ừ, cô ấy đang ở cùng với tôi... Không, không phải ở nhà hàng, ở nhà tôi... Được, cậu cũng tới đi!"

Nghe được nội dung Giang Thiệu Cạnh nói trên điện thoại, cả người Vãn Vãn cố kiềm chế.

"Là Diệc Hãn sao?" Vãn Vãn không xác định hỏi.

"Ừ, bên nhà họ Lôi kia cậu ta đã thu xếp xong, bây giờ đang trên đường tới đây." Cho dù rất không tình nguyện, Giang Thiệu Cạnh vẫn lạnh nhạt nói.

Không biết vì sao, hôm nay anh lại không muốn gặp Diệc Hãn nhanh như vậy, hoặc là nên nói, anh thậm chí hi vọng Diệc Hãn đừng đến đón cô.

Nghe được anh sắp đến, lòng Vãn Vãn giống như hai tầng băng lửa giao tranh, có chút kích động, nhưng vì chuyện ngày hôm nay, lại có điểm mâu thuẫn không muốn gặp anh.

Thật ra thì, ngoài vô cùng khổ sở ra, cô có chút tức giận, chỉ là không biết nên biểu đạt như thế nào.

Trong không khí, yên lặng một hồi, Vãn Vãn chìm trong suy nghĩ của mình cũng không chú ý tới, Giang Thiệu Cạnh vẫn nhìn cô chăm chú cô.

"Anh Giang, anh hãy yên tâm đi, chuyện mới vừa rồi, tôi sẽ không nói cho anh ấy biết." Khó chịu nôn khan một tiếng, Vãn Vãn che miệng, chủ động nói.

Cho nên, đừng dùng ánh mắt đáng sợ này nhìn cô nữa.

Nửa giờ sau, "Kính coong", chuông cửa vang lên.

Giang Thiệu Cạnh vẫn không nhúc nhích, vẫn ngồi ở trên bàn ăn, sợ Diệc Hãn ở cửa chờ lâu, Vãn Vãn do dự một chút rồi đứng lên.

Nhưng mà, khi bước chân cô vừa mới mở ra.

"Diệc Hãn có từng nói cậu ta yêu cô sao?" Đột nhiên, sau lưng truyền đến giọng nói lạnh lẽo.

Vãn Vãn sững sờ.

"Không có." Cô thành thật trả lời.

"Hai người vừa mới bắt đầu, là cậu ấy đuổi theo cô?" Giang Thiệu Cạnh lại hỏi.

"Kính coong" "Kính coong" chuông cửa một mực vang lên.

Vãn Vãn rất kỳ quái, tại sao đột nhiên anh Giang lại cảm thấy hứng thú với mấy chuyện này.

"Không, không phải..." Thành thực là đạo đức tốt đẹp của cô.

Nghiêm chỉnh mà nói, lúc ấy là cô theo đuổi Diệc Hãn trước, mà Diệc Hãn chỉ là vừa vặn đón nhận cô mà thôi.

"Đừng nói với tôi, là sau khi Phó Vịnh Bội xuất hiện, hai người mới bắt đầu chính thức lui tới?!" Giang Thiệu Cạnh nói trúng tim đen.

Sau khi về Thượng Hải, anh đã nghĩ tới khả năng này!

Vãn Vãn đột nhiên chấn động.

Tim, giống bị người nào đó thình lình đâm một cái. Giật mình nhận ra, thời gian Diệc Hãn đón nhận cô, quả thật có chút nhạy cảm.

Trước đó, anh đã từng ám chỉ từ chối tình cảm của cô.

"Đừng đi xem mắt."

"Làm bạn gái của anh."

"Anh sẽ làm một bạn trai tốt, toàn tâm toàn ý đối với em."

"Trở về nói cho anh hai, tôi đã tìm được cô gái mình thích... Tôi chúc hai người bách niên hảo hợp..."

Đây là một lần duy nhất anh nói qua hai chữ "Thích" (thích trong tiếng Trung là “Hỉ hoan", gồm hai chữ), lúc đó cô bị vui sướng thình lình xảy ra xông váng đầu, chậm lụt đến căn bản không kịp suy nghĩ lại... Sau gáy Vãn Vãn đều là mồ hôi lạnh.

"Kính coong" " Kính coong" chuông cửa tiếp tục vang lên.

"Anh Giang, tôi đi mở cửa!" Vãn Vãn miễn cưỡng trấn định lại, vội vã đi mở cửa.

Ánh mắt Giang Thiệu Cạnh vẫn đuổi theo bóng lưng của cô.

Vãn Vãn mở cửa, quả nhiên là Diệc Hãn.

"Có tức giận hay không?" Khóe môi anh nở nụ cười.

Vãn Vãn ngơ ngác, trái tim không nói ra tư vị gì, chỉ cảm thấy ê ẩm.

Tức giận chứ, làm sao có thể không tức giận.

Anh tiến lên, ôm cô, "Anh không biết nên giải thích như thế nào, chỉ có thể nói, thật xin lỗi..."

Lời của anh, chỉ là nhẹ nhàng thổi qua lỗ tai Vãn Vãn, cô liên tục phát ngốc.

Đừng nói với tôi, là sau khi Phó Vịnh Bội xuất hiện, hai người mới bắt đầu chính thức lui tới? Lời nói của Anh Giang, làm cho trái tim cô như bị ghim một cây kim.

Bất tri bất giác, cô lại mất thể diện đến nỗi nước mắt từ khóe mắt chảy xuống.

Đây là mới là sự thật sao? Bởi vì muốn thành toàn cho anh hai và Phó Vịnh Bội mới đón nhận cô? Cái bắt đầu đó, vô cùng tàn khốc.

"Ọe" một tiếng, Vãn Vãn khó chịu lại nôn khan.

"Sao vậy?" Giang Diệc Hãn khẩn trương nắm bả vai của cô, khẽ đẩy ra một chút tỉ mỉ ngó nhìn.

"Không có gì, dạ dày không tốt lắm mà thôi!" Vãn Vãn chùi chùi nước mắt nơi khóe mắt.

Giang Diệc Hãn như có điều suy nghĩ, lại ôm lấy cô lần nữa, trước ngực của anh như bị phỏng, quả nhiên quần áo đầy nước mắt của cô, anh ôm chặt cô, "Đừng khóc, tối về anh sẽ quỳ bàn phím, nhận lỗi với em, có được hay không?" Cô khóc, tim của anh cũng không chịu nổi.

Đều là lỗi của anh, lo lắng không đủ chu toàn.

Giang Thiệu Cạnh vừa ra, chính là nhìn thấy một màn này.

"Sao mà ngay cả chìa khóa của Liên gia cũng không có?" Giang Thiệu Cạnh nhàn nhạt hỏi, ánh mắt anh lạnh lùng căn bản không nhìn Vãn Vãn.

"Không mang theo mấy thứ vô dụng đó!" Giang Diệc Hãn không chú ý tới Giang Thiệu Cạnh, tất cả lực chú ý của anh, đều dùng trên người Vãn Vãn đang khóc trong lồng ngực anh.

"Anh hai, tôi đưa Vãn Vãn về nhà trước!" Vãn Vãn khóc làm Giang Diệc Hãn rất hoảng hốt.

Nhìn em trai trực tiếp đem người rời đi, Giang Thiệu Cạnh lâm vào trầm tư.

Mới vừa rồi, thủ đoạn đùa bỡn của anh, chính là dùng để ly gián kẻ địch trên thương trường.

Anh cũng không biết mình bị làm sao, nhưng mà, điều duy nhất có thể xác định, lần đầu tiên anh đối với thứ ngoại trừ ích lợi sinh ra tham niệm.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại