Không Yêu Đừng Quấy Rầy

Quyển 3 - Chương 3

Giang Diệc Hãn sâu sắc cảm nhận được, mình bị lừa gạt!

Lúc ba giờ chiều, anh nhận được điện thoại của ông ngoại, "A Hãn, còn chưa tới thăm ông ngoại sao?!" Trong điện thoại, giọng nói của ông ngoại đặc biệt hiền hòa.

Mọi người không phải hẹn ăn cơm tối sao?

"Ông ngoại à, bạn gái của cháu có chuyện đi ra ngoài, chờ cô ấy trở lại, chúng cháu cùng đi đến thăm ngài."

"A Hãn, đã lâu không thấy cháu rồi, ông ngoại rất nhớ cháu! Cháu tới sớm một chút, hai ông cháu ta tán dóc một hồi!" Ông ngoại cố làm cảm thán.

Giang Diệc Hãn yên lặng mấy giây.

Thành thật mà nói, thật ra thì tình cảm của anh và ông ngoại vốn tương đối lạnh nhạt, nhưng mà nghĩ lại, ông ngoại cũng đã 70, thời gian có thể gặp mặt, một ngày so một ngày ít hơn rồi.

"Ông đã bảo tài xế chờ ở dưới lầu nhà cháu, A Hãn, tới sớm một chút đi, về phần bạn của cháu, có thể đế lát nữa kêu tài xế đi đón cô ta!" Ông ngoại tiếp tục nói.

"Vâng, được, bây giờ cháu qua." Vì vậy, anh gật đầu.

Vãn Vãn trang điểm cũng còn phải một lúc nữa, lát nữa anh lại cùng tài xế đi đón cô!

Nhưng mà, khi đến nhà ông ngoại, anh cảm thấy có cái gì không đúng.

Ông ngoại hẹn anh tới sớm, thật sự để ôn chuyện sao? Anh thế nào càng nhìn lại càng không thấy giống.

Trong phòng khách, không chỉ có đầy đủ toàn bộ người nhà cậu, cả nhà dì cũng ở đây, thời gian của mọi người đều rảnh rỗi như vậy sao, tình cảm cũng tốt như vậy? Không, những người này bình thường không có chuyện gì, tuyệt đối sẽ không một nhà tề tụ chung một chỗ!

Mà trên ghế sa lon đối diện anh, là một cô gái xinh đẹp dịu dàng, cũng sớm đã đưa tới hoài nghi cho anh.

"A Hãn, gọt trái cây cho Tống tiểu thư đi!" Ông ngoại cười thúc giục.

Mới vừa rồi đã giới thiệu qua, cô gái kia là thiên kim tập đoàn ẩm thực Tống thị.

Cô gái có một mái tóc dài quá eo vừa đen vừa thẳng, gương mặt của cô rất nhỏ, ngũ quan cực kỳ tinh xảo, chỉ là khuôn mặt tuyệt mỹ hơi tái nhợt, rõ ràng là do không tiếp xúc nhiều với ánh mặt trời, hơn nữa, một khuôn mặt nhỏ nhắn nhưng lại thiếu hụt cảm xúc.

Dáng vẻ không nhúc nhích, tuy là rất làm người thương yêu, nhưng giống một cọc gỗ hơn.

Nghe nói muốn gọt trái cây cho cô ăn, ánh mắt cô gái ngây ngô chăm chú mà nhìn anh.

"Không cần, hay là tự mình gọt đi, nếu không rất không vệ sinh." Anh không chút cử động, giọng nói nhàn nhạt cự tuyệt.

Gia đình liên hoan, vô duyên vô cớ có thêm một người ngoài, anh không phải ngu ngốc, lập tức liền biết mình giẫm vào bẫy, căn bản là một buổi xem mắt!

Anh không chút khách khí, khiến sắc mặt ông ngoại cương cứng một chút, cậu cùng dì hai mặt nhìn nhau.

Cô gái ngược lại yên lặng, không nổi giận, chỉ là cúi đầu, tròng mắt đen giống như như tơ lụa rủ xuống.

"Giang Nhị thiếu, tôi biết điều kiện của ngài rất tốt, nhưng mà, điều kiện của tiểu thư chúng tôi cũng không tồi! Ngài không phải cũng nên tỏ ra thành ý tương tự như vậy sao?!" Người nghiêm mặt không phục, là trợ lý của Tống tiểu thư .

Rất khó tưởng tượng, có người đi xem mắt lại còn mang theo trợ lý, hơn nữa, nghe nói vị trợ lý này đã phục vụ bên cạnh Tống tiểu thư vài chục năm rồi.

Cô gái lấy tay nhẹ nhàng kéo kéo ống tay áo trợ lý, đây là cử động duy nhất trong tối nay của cô.

"Xin lỗi, tôi đã có bạn gái, buổi xem mắt ngày hôm nay, cũng không phải là ý muốn của bản thân tôi!" Ông ngoại đúng là một lão hồ ly, cố ý đồng ý muốn gặp Vãn Vãn, kì thực là lừa anh đến Thượng Hải xem mắt!

"Mấy Đại Thiếu Gia có tiền, trước hôn nhân ai mà không gặp dịp thì chơi? Giang đổng trước kia không phải cũng như vậy sao? Tiểu thư của chúng tôi cũng không ngại!" Trợ lý trong lòng không phục trả lời.

Tay của cô bé, khẽ run, nhưng mà, vẫn ngước mắt nhìn anh.

Cặp mắt kia, trắng đen rõ ràng, lại có chút giống với Vãn Vãn!

"Xin lỗi, đối với Vãn Vãn, tôi không phải chỉ là vui đùa một chút mà thôi!" Giang Diệc Hãn giống như không nghe thấy đối phương khoan hồng độ lượng, cười cười, đứng dậy, "Tôi thấy buổi tiệc tối nay không cần thiết nữa, Tống tiểu thư, ông ngoại, cậu, dì, thật xin lỗi, tôi cáo từ trước!"

"Hãn, anh Hãn!" Nghe nói anh muốn đi, gương mặt vốn đờ đẫn của cô gái rốt cuộc xuất hiện vẻ mặt lo lắng.

Giang Diệc Hãn đang muốn đi ra ngoài, sửng sốt.

Có rất ít người gọi anh là anh Hãn (Hãn ca ca), ngoại trừ…

Anh giật mình quay đầu lại, quan sát cô gái một lần nữa.

Nghe thấy cô nói chuyện, trợ lý kinh ngạc, đột nhiên trở nên kích động, "Tiểu thư của chúng tôi chưa bao giờ mở miệng nói chuyện với người ngoài! Tôi... Tôi sẽ đi thông báo cho lão gia ngay bây giờ!" Trợ lý rõ ràng là rất khôn khéo, lúc này lại huơ tay múa chân chạy ra ngoài.

"Diệc Hãn, cháu và Ngữ Yên là thanh mai trúc mã, lúc còn rất nhỏ, tình cảm của hai người khá tốt…" Ông ngoại khôi phục nụ cười, nhạo báng người trẻ tuổi bọn họ.

Giang Diệc Hãn nhíu mày một cái.

Tống Ngữ Yên? Anh dường như có chút ấn tượng.

"Khi các cháu còn nhỏ, hai nhà còn nói muốn đính hôn đấy!" Ông ngoại cố làm vẻ hòa ái nói.

"Đúng vậy, cha mẹ của các cháu nếu là còn tại thế, dì đoán chừng hai người đã sớm kết hôn, ngay cả con cũng sinh rồi!" Dì cũng thiết tha mở miệng.

Anh nhớ tới năm ba mẹ gặp chuyện không may, anh mười hai tuổi, Tống Ngữ Yên tám tuổi, cha mẹ anh cùng cha mẹ của Tống Ngữ Yên không chỉ ở trên phương diện làm ăn lui tới, còn là bạn tốt, cho nên vào mỗi chủ nhật, hai nhà bọn họ sẽ tụ tập một chỗ.

Trước khi gặp chuyện không may, bọn họ đều là con một, quả thật tình cảm hai người rất tốt, giống như anh em vậy.

Trong óc của anh thoáng qua một cảnh tượng, trong phòng ánh nắng tươi sáng, một cô gái nhỏ dịu dàng ít nói, trong tay ôm một con búp bê, mở một đôi mắt to trong suốt yên lặng ngồi một bên, nhìn anh làm bài tập, không khóc không nháo .

Lần từ biệt này, đã mười sáu năm rồi, anh tự nhiên cũng đã quên đi rất nhiều chuyện.

Mắt Tống Ngữ Yên một cái cũng không nháy vô cùng chăm chú nhìn, giống như quên hết mọi thứ, chỉ có một mình anh.

"Ông ngoại, ông cũng nói là khi còn bé, không phải sao? !" Giang Diệc Hãn hoàn hồn lại, cắt đứt lời nói của ông ngoại.

Anh chuyển sang Tống Ngữ Yên, ôn hòa nói, "Tiểu Yên, anh nhớ em rồi, có cơ hội, anh Hãn giới thiệu bạn gái của anh cho em biết."

Bởi vì lời nói của anh, nhất thời làm sắc mặt của ông ngoại vô cùng khó coi, mà ánh mắt vui mừng của Tống Ngữ Yên lại trở thành mất mác.

"Cháu và Ngữ Yên đồng thời mất đi cha mẹ, Ngữ Yên không chịu nổi kích thích, bị đưa đi nước ngoài du học, các cháu nhiều năm không gặp như vậy, cũng khó tránh khỏi không quen, nhưng mà không có việc gì, trò chuyện nhiều một thì chút tình cảm dĩ nhiên sẽ tới, sau khi kết hôn tự nhiên sẽ tương thân tương ái!" Dì không ngừng nỗ lực hoà giải.

Một năm kia, cha mẹ bởi vì Giang Thiệu Cạnh mà suốt ngày gây gổ, sau lại vì hòa hoãn quan hệ, cha mẹ quyết định hẹn bạn đi bổ sung tuần trăng mật, ai ngờ…

Một tai nạn xe cộ, anh và Tống Ngữ Yên đồng thời thành trẻ mồ côi.

"Cháu đã có bạn gái." Vẻ mặt anh kiên định nhắc lại.

Nhưng mà.

"Bạn gái? Hôm nay, tôi cho cô ta đến, chính là để cho cô ta nhận rõ cục diện, cô ta và cháu là không thể nào!" Ông ngoại hừ lạnh.

Lời nói của ông ngoại, khiến ánh mắt Giang Diệc Hãn bắt đầu lạnh lẽo.

Thật may là Vãn Vãn đi ra ngoài mua quần áo rồi! Nếu không anh thật không dám tưởng tượng, người nhà ông ngoại sẽ nhục nhã cô như thế nào!

"Ông, bất luận ông nghĩ gì, cô ấy vẫn sẽ là đối tượng kết hôn tương lai của cháu!" Giọng Giang Diệc Hãn lạnh hơn vài phần.

Từ lúc cùng Vãn Vãn xảy ra quan hệ kia, anh quyết định, anh sẽ phụ trách với cô gái này tới cùng.

Nghe được lời anh nói, ông ngoại nhếch môi lên, có chút phẫn nộ, "A Hãn, Tống gia chỉ có một cháu gái là Ngữ Yên, Tống lão đầu đã nói, ông ấy cũng hơn 70 rồi, năm tháng còn lại cũng có hạn, chỉ cần hai nhà chũng ta có thể kết thông gia, Tống thị có thể giao cho chúng ta quản lý!"

Anh không ngờ, ông ngoại sẽ trực tiếp như vậy.

"Cửa hôn sự này, ta đã định rồi!" Ông ngoại dùng giọng nói trầm thấp mà uy nghiêm tuyên bố, không cho cự tuyệt.

Giang Diệc Hãn nhìn về phía Tống Ngữ Yên, rất kỳ quái, đối với lời nói của ông ngoại, cô gần như một chút phản ứng cũng không có.

Rất dễ nhận thấy, những ngày anh không có ở Thượng Hải, bọn họ cũng đã đạt thành nhất trí.

"Giao cho chúng ta? Là giao cho Lôi thị đi!" Giang Diệc Hãn không giận, ngược lại cười cười.

Nói như vậy, hôn nhân đại sự của anh, không phải là trao đổi ích lợi sao?

Người nhà cậu cùng dì, ánh mắt trở nên chột dạ lảng tránh.

Giang Diệc Hãn cũng không gấp, giọng nói anh bình tĩnh, tương đối kiên định, "Ông, vẫn là câu nói kia, xin lỗi, cháu đã có đối tượng kết hôn rồi!"

Chân mày ông ngoại nhíu chặt.

"A Hãn, người trẻ tuổi thích nói mấy chuyện yêu đương cũng là bình thường, nhưng mà về phần kết hôn, đương nhiên phải lựa đúng đối tượng có lợi cho việc phát triển sự nghiệp của mình!" Cậu rốt cuộc vẫn phải chen miệng.

"Cháu chỉ là một phóng viên nhỏ, thu thập tin thức kiếm tiền lương ăn cơm, không có sự nghiệp gì! Nhưng mà, thắng ở chỗ chuyện gì cũng tự do tự tại, kết hôn cũng giống vậy, tên người trên giấy chứng nhận kia, nhất định phải là người cháu yêu thật lòng!" Anh thong thả nhàn nhạt phản bác.

Anh cả đời này, ghét nhất chính là bị người nắm mũi dẫn đi!

Lời của anh, thành công kích thích ông ngoại.

"Ngươi còn có mặt mũi nói chuyện, làm cái quỷ phóng viên gì, để mặc ‘yến thiên hạ’ lớn như vậy không quản lý, ngươi muốn cho mẹ ngươi chết không nhắm mắt sao?" Ông ngoại căm giận, "Nhớ năm đó, người phụ nữ kia mang theo Giang Thiệu Cạnh, dây dưa nhà các ngươi, mẹ ngươi ngày ngày phát bệnh nằm trên giường, trong lòng như đang trong chảo dầu, nghĩ đến ba ngươi nhảy ra một đứa con riêng liền chảy nước mắt, Giang Thiệu Cạnh tồn tại mang cho mẹ ngươi khổ sở lớn như vậy, nhưng mà, ngươi ở đây làm cái gì? Ngươi lại có thể đem cả ‘yến thiên hạ’ giao cho Giang Thiệu Cạnh quản lý!" Tức giận dâng lên, ông ngoại lên án mạnh mẽ.

Giang Diệc Hãn bình tĩnh chăm chú nhìn ông ngoại hồi lâu, không một nói lời.

"A Hãn, nếu cháu thật sự thích làm phóng viên, vậy thì, cháu đem ‘yến thiên hạ’ giao cho A Sâm quản lý đi!" Cậu lập tức nói.

A Sâm là anh họ của anh, con thứ của cậu.

"Thật ra thì, Anh Đông nhà chúng tôi cũng đã trưởng thành!" Dì cũng vội vàng ghi danh.

Anh Đông là em họ của anh, con cả của dì.

"Ngươi sắp xếp một chút, để cho A Sâm cùng Anh Đông đến yến thiên hạ, không thể tiếp tục để cho Giang Thiệu Cạnh lộng hành ở yến thiên hạ, ngươi không biết quản lý, thì để cho người nhà chúng ta thay ngươi quản công ty!" Ông ngoại ra lệnh cho anh.

Ngày lễ mỗi năm, đây đều là nói về đề tài, anh đều phiền chết rồi.

"Anh hai cũng là người trong nhà." Giang Diệc Hãn lạnh nhạt trả lời, "Năng lực của anh hai rất tốt, đem công ty giao cho anh ấy, cháu rất yên tâm." Nếu như năng lực hai người A Sâm cùng Anh Đông tốt như vậy, Lôi thị cũng sẽ không như mấy năm này càng ngày càng kém.

Giang Diệc Hãn biết rõ, một nhà ông ngoại có tính toán gì.

Hôm nay là tết Trung thu, anh chỉ hy vọng có thể giới thiệu Vãn Vãn cho bọn họ, người một nhà bình an ăn cơm mà thôi, nhưng mà, thì ra là đây cũng chỉ là hy vọng xa vời.

Thật ra thì, có lòng tốt gì chứ? Mười hai tuổi năm ấy, một đứa bé như anh, cũng đã biết rõ ích lợi tiền bạc, ngay cả máu mủ cũng không đại diện cho cái gì! Ông ngoại cùng cậu bọn họ có sắc mặt thế nào, bọn họ muốn qua phân chia yến thiên hạ, mục tiêu vô cùng rõ ràng xác thực.

Anh nhớ khi còn bé, mẹ từng nói một câu làm cho người ta bận tâm: thương nhân trọng lợi nhẹ biệt ly (Thương nhân coi trọng lợi ích, xem nhẹ biệt ly).

"Người trong nhà? Chúng ta mới là người một nhà!" Trong mắt ông ngoại tràn đầy ý giận, dựng râu trợn mắt, "Con gái của ta thông minh thế nào, con rể của ta kiêu hùng ra sao, sao lại sinh ra một đứa trẻ không biết tốt xấu như ngươi chứ?!"

Giang Diệc Hãn bị lên án mạnh mẽ, vẻ mặt tự nhiên.

"A Hãn, cháu đừng ngốc nữa, cháu thật sự xem Giang Thiệu Cạnh làm anh em?" Dì cũng không nhịn được mở miệng, "Cháu và Giang Thiệu Cạnh cho đến bây giờ còn có thể xưng là anh em, đó là bởi vì cháu không làm chủ, nếu không cháu thử đem quyền quản lý thu hồi lại đi, Giang Thiệu Cạnh khẳng định sẽ trở mặt với cháu!"

"Chuyện của Yến thiên hạ, trong lòng cháu biết rõ, không cần những người khác chen miệng." Giọng điệu của anh thường thường như cũ, nhưng mà lại làm cho người một nhà ông ngoại giống như nhận được một cái bạt tai tại chỗ.

"Được, không nói yến thiên hạ, hôm nay chỉ nói về hôn sự của ngươi!" Ông ngoại tức không nhịn nổi, thái độ ương ngạnh, "Hôm nay nếu như ngươi không đem hôn kỳ với Tống tiểu thư định ra, cũng đừng nghĩ từ nơi này đi ra ngoài!" Sức hút của Tống thị quá lớn, thật là làm cho người ta động lòng.

Mười hai tuổi năm ấy, anh cũng không mong đợi phần ôn tình đến từ ông ngoại, mười hai tuổi năm ấy, anh đã cảm thấy, tiền bạc, ích lợi trước mắt, lòng người là chuyện không đáng mong đợi nhất.

Người đâm một dao sau lưng anh, có khả năng là người thân thiết nhất của anh.

Không biết từ lúc nào xuất hiện khoảng mười bảo vệ, vây anh lại, một bộ nếu hôm nay anh không đi vào khuôn phép, thì sẽ không để cho anh thuận lợi rời đi.

Xem ra, tất cả mọi thứ hôm nay, đều sắp xếp xong xuôi.

"Ở trong mắt các người, tính khí tôi thật sự tốt như vậy?" Giọng nói anh bình tĩnh không gợn sóng như cũ, ánh mắt lại tựa như mữi kiếm, chậm rãi từng cái từng cái đông lạnh mấy người thân thích tốt kia của anh.

Đừng ép anh đối phó với người trong nhà!

Sắc mặt của anh không có nửa phần tức giận, nhưng mà không hiểu để cho ông ngoại cảm thấy tâm thần có chút không tập trung, mấy thân thích càng thêm bắt đầu sinh lòng sợ hãi.

Những ai chọc giận tới Diệc Hãn, đều biết, anh không phải một con con hổ giấy! Lúc Lôi phu nhân còn tại thế từng nói, đột nhiên sẽ nhảy lên đầu tất cả mọi người.

Đang giằng co, điện thoại di động của anh vang lên, anh vừa nhìn thấy dãy số gọi tới, vốn muốn giải quyết chuyện trước mắt trước, lại không thể không nhận điện thoại.

"Vãn Vãn… E rằng không được… Anh nghĩ, cảm thấy em tham gia tụ hội có thể sẽ có chút không tiện, vẫn là hôm nào có cơ hội thì sẽ giới thiệu mọi người cho em biết!" Anh không có cách nào giải thích quá nhiều, lúc này đôi mắt anh có chút lạnh lẽo ngoan lệ, bởi vì người trong điện thoại mà thoáng hòa hoãn, hiện ra chút ánh sáng nhu hòa.

"Anh đã mang quà tặng của em cho mọi người, mọi người rất thích." Trên thực tế, quà tặng cô mua, từ đầu tới đuôi, không có một trưởng bối nào mở ra.

Mà món đồ chơi cô mua, bị chê ném trên sàn nhà, mấy đứa trẻ kia chỉ thích hộp xe đồ chơi điều khiển từ xa đắt giá.

"Anh hai sẽ rất nhanh đến đón em, hai người cứ đi ăn cơm trước, muộn một chút anh sẽ tới." Anh tắt máy, cũng không để ý đám người kia, điện thoại cho anh hai trước.

Tất cả, sắp xếp xong xuôi.

Anh xoay người, lại ngạc nhiên phát hiện, cả đại sảnh trở nên im ắng, chỉ còn lại có anh và Tống Ngữ Yên.

Hai người bọn họ, bị khóa ở trong phòng.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại