Không Xong! Nữ Chủ Trùng Sinh!
Chương 6
Hàn Thanh Dao chính thức sống ở nhà ngoại. Sau những ngày sung sướng ăn không ngồi rồi, một hôm nọ, mợ của cô đem một tập tài liệu đến.
“Dao Dao! Tài sản của mẹ con đã thu lại gần hết, ông ta sợ thế lực trong tay mợ nên không dám ho he gì nhiều. Tuy nhiên, công ty của mẹ con để lại… ông ta rút sạch cổ phần của mình trong công ty đó, còn khuyến khích các cổ đông khác bán cổ phần đi."
“Vậy… ý mợ là sao?"
“Mợ muốn con quản lí công ty này!" Mợ cô mỉm cười hài lòng, dịu giọng nói “Dao Dao! Cậu và mợ không thể che chở cho con suốt đời được, con phải học cách tự lập. Mợ biết việc này là quá sức với con, nhưng con cứ yên tâm luyện tập cách quản lí. Công ty mất cũng không sao, mợ mở cái khác cho con."
Mắt Hàn Thanh Dao lập tức tỏa sáng, hâm mộ nhìn mợ của cô. Mợ của cô đúng là quá bá đạo a! Nhưng ngày hôm sau, cô lập tức cười không nổi. Cô chỉ là một sinh viên vừa tốt nghiệp thôi mà, kinh nghiệm trên thương trường hầu như là con số 0 tròn trĩnh. Tuy gia đình cô cũng mở công ty, nhưng quy mô khá nhỏ, cha mẹ của cô cũng chưa cho cô tiếp xúc quá nhiều với thương trường đầy rẫy khắc nghiệt và giả dối. Nghĩ đến đây, mắt Hàn Thanh Dao lập tức ươn ướt, cô đột nhiên biến mất như vậy, cha mẹ có lo lắng không? Họ nhất định sẽ vì cô mà thương tâm, nhưng chính cô cũng không biết cách để trở về.
Anh thư ký ở bên cạnh ôm tài liệu nhìn cô có chút thương hại. Nhỏ như vậy đã phải chưởng quản một cái công ty sắp sụp đổ, thật sự là quá đáng thương! Nhưng dù gì anh cũng phải làm tròn trách nhiệm của một thư ký, nên gạt cảm xúc qua một bên, nghiêm túc báo cáo:
“Hàn tổng! Vì ông Hàn Chương đã rút đi phần lớn cổ phần nên vốn lưu động của công ty không đủ, một số dự án của công ty phải hoãn lại, công nhân nghe tin công ty chúng ta lâm vào khủng hoảng đang la hét yêu cầu chúng ta trả lương trước cho họ…"
“Không có ngân hàng nào đồng ý cho chúng ta vay nợ sao?"
“Không phải không có! Nhưng các cổ đông lớn nghe tin công ty sắp sụp đổ, cứ nghĩ cách làm sao bán cổ phần đi, không ai chịu đi vay nợ giúp công ty tạm thời trụ vững."
“Cậu lấy danh nghĩa của công ty đi vay tiền về đây. Tính toán xem các dự án khẩn cấp nhất cần bao nhiêu tiền thì mượn bấy nhiêu. Chúng ta hoàn thành các dự án đó trước để thu lại ít vốn trước, chiều nay tôi sẽ đến gặp các công nhân. Gần đây có buổi tiệc lớn nào cho các doanh nghiệp không?"
“Tối nay vừa hay có một buổi tiệc rượu mừng sinh nhật của Cố tổng công ty QV, ông ấy cũng cho thư ký gửi thiệp mời đến đây ạ!"
“Tốt! Tối nay cậu đi cùng tôi!"
“Hàn tổng là muốn…"
“Tìm kiếm chút giúp đỡ thôi mà! Nếu không được thì chúng ta nghĩ cách khác."
Hàn Thanh Dao mặc một chiếc váy xẻ đùi, tóc vấn lên cao để lộ chiếc cổ trắng nõn. Cô mất tự nhiên chỉnh chỉnh váy. Mợ cũng thật là… Cô đâu phải hàng tồn kho (ý nói gái ế) mặc thế này để làm gì chứ? Toàn thân đều tản ra khí chất của hồ ly tinh có được không?
“Ái chà! Mỹ nhân ở đâu lạc vào chốn đây thế này?" Một giọng nói cợt nhả vang lên.
Hàn Thanh Dao quay phắt lại, trợn tròn mắt nhìn người vừa nói.
“Dao Dao! Tài sản của mẹ con đã thu lại gần hết, ông ta sợ thế lực trong tay mợ nên không dám ho he gì nhiều. Tuy nhiên, công ty của mẹ con để lại… ông ta rút sạch cổ phần của mình trong công ty đó, còn khuyến khích các cổ đông khác bán cổ phần đi."
“Vậy… ý mợ là sao?"
“Mợ muốn con quản lí công ty này!" Mợ cô mỉm cười hài lòng, dịu giọng nói “Dao Dao! Cậu và mợ không thể che chở cho con suốt đời được, con phải học cách tự lập. Mợ biết việc này là quá sức với con, nhưng con cứ yên tâm luyện tập cách quản lí. Công ty mất cũng không sao, mợ mở cái khác cho con."
Mắt Hàn Thanh Dao lập tức tỏa sáng, hâm mộ nhìn mợ của cô. Mợ của cô đúng là quá bá đạo a! Nhưng ngày hôm sau, cô lập tức cười không nổi. Cô chỉ là một sinh viên vừa tốt nghiệp thôi mà, kinh nghiệm trên thương trường hầu như là con số 0 tròn trĩnh. Tuy gia đình cô cũng mở công ty, nhưng quy mô khá nhỏ, cha mẹ của cô cũng chưa cho cô tiếp xúc quá nhiều với thương trường đầy rẫy khắc nghiệt và giả dối. Nghĩ đến đây, mắt Hàn Thanh Dao lập tức ươn ướt, cô đột nhiên biến mất như vậy, cha mẹ có lo lắng không? Họ nhất định sẽ vì cô mà thương tâm, nhưng chính cô cũng không biết cách để trở về.
Anh thư ký ở bên cạnh ôm tài liệu nhìn cô có chút thương hại. Nhỏ như vậy đã phải chưởng quản một cái công ty sắp sụp đổ, thật sự là quá đáng thương! Nhưng dù gì anh cũng phải làm tròn trách nhiệm của một thư ký, nên gạt cảm xúc qua một bên, nghiêm túc báo cáo:
“Hàn tổng! Vì ông Hàn Chương đã rút đi phần lớn cổ phần nên vốn lưu động của công ty không đủ, một số dự án của công ty phải hoãn lại, công nhân nghe tin công ty chúng ta lâm vào khủng hoảng đang la hét yêu cầu chúng ta trả lương trước cho họ…"
“Không có ngân hàng nào đồng ý cho chúng ta vay nợ sao?"
“Không phải không có! Nhưng các cổ đông lớn nghe tin công ty sắp sụp đổ, cứ nghĩ cách làm sao bán cổ phần đi, không ai chịu đi vay nợ giúp công ty tạm thời trụ vững."
“Cậu lấy danh nghĩa của công ty đi vay tiền về đây. Tính toán xem các dự án khẩn cấp nhất cần bao nhiêu tiền thì mượn bấy nhiêu. Chúng ta hoàn thành các dự án đó trước để thu lại ít vốn trước, chiều nay tôi sẽ đến gặp các công nhân. Gần đây có buổi tiệc lớn nào cho các doanh nghiệp không?"
“Tối nay vừa hay có một buổi tiệc rượu mừng sinh nhật của Cố tổng công ty QV, ông ấy cũng cho thư ký gửi thiệp mời đến đây ạ!"
“Tốt! Tối nay cậu đi cùng tôi!"
“Hàn tổng là muốn…"
“Tìm kiếm chút giúp đỡ thôi mà! Nếu không được thì chúng ta nghĩ cách khác."
Hàn Thanh Dao mặc một chiếc váy xẻ đùi, tóc vấn lên cao để lộ chiếc cổ trắng nõn. Cô mất tự nhiên chỉnh chỉnh váy. Mợ cũng thật là… Cô đâu phải hàng tồn kho (ý nói gái ế) mặc thế này để làm gì chứ? Toàn thân đều tản ra khí chất của hồ ly tinh có được không?
“Ái chà! Mỹ nhân ở đâu lạc vào chốn đây thế này?" Một giọng nói cợt nhả vang lên.
Hàn Thanh Dao quay phắt lại, trợn tròn mắt nhìn người vừa nói.
Tác giả :
Len Rối