Khống Trùng Khống Thiên Hạ (Khống Trùng Khống Vận Mệnh)
Chương 92: Bước chân vào Hợp Hoang Môn
Trông thấy hắn dán mắt vào đồn bộ nữ nhân Tưởng Lệ không tránh khỏi khó chịu, nàng cố ý nhanh chân bước tới trước mặt hắn nhằm lấy thân mình che đi ánh mắt xấu xa của nam nhân kia.
Trần Duyên không khỏi phì cười, hắn nhanh chóng lại gần nàng vỗ nhẹ vào đồn bộ vốn cũng vễnh cao không kém kia.
Bị bất ngờ tập kích Tưởng Lệ quay lại nhìn hắn, đằng sau lớp màng che khuôn mặt nàng đã ửng hồng. Ném cho hắn cái liếc mắt kiều mị nàng quyết định không ngó ngàng đến hắn.
Sau ba ngày đồng hành, Trần Duyên cũng từ miệng Lan Anh biết được thì ra tin tức hắn lên đường đã được đưa tới Hợp Hoang Môn cách đây vài ngày ai ngờ tên Tần Mạn kia liền tới đây đón tiếp.
Dù không trực tiếp hỏi về hoàn cảnh Hợp Hoang Môn nhưng Trần Duyên cũng tinh mắt nhận ra từ trong lời nói của nàng cũng nghe được tình hình đã trở nên căng thẳng.
Mặt trời đã lên tới đỉnh điểm, từng căn lầu ngói đỏ dần hiện ra. Núp sau từng rặng cây um tùm là những mái nhà san sát, tất cả đều được chủ nhân của chúng hết sức chăm sóc quét dọn.
- Không ngờ đây lại là nơi lập tông của một môn phái tu tiên.
Trần Duyên không khỏi buột miệng thốt lên.
- Nơi đây đương nhiên là không thể so sánh cùng Ma Kiếm Vực lừng lẫy một thời của quý tông.
- Đâu đâu, ta chắc hẳn vùng này hẳn phải có điều gì khó lường mới khiến chư vị lão tổ quý phái chọn vùng đồng bằng quanh năm ôn hòa này làm nơi khai tông lập phái.
Nghe những lời phát ta từ miệng hắn Lan Anh không khỏi nở nụ cười. Nàng nhanh chân bước tới hai tên gác cổng, sau khi đưa lên lệnh bài màu hồng phấn hắn liền dễ dàng bước chân vào Hợp Hoang Môn.
- Nơi đây có rất nhiều phòng ốc, đạo hữu nếu chưa có chủ ý hay là để tiểu nữ chọn giúp một căn phòng ưng ý.
- Đa tạ đạo hữu, ta cùng sư muội quan hệ vốn trong sáng làm phiền chư vị tìm cho chúng ta hai phòng là được.
Hắn mặc dày đáp. Chúng nữ xung quanh không nghĩ ngợi mà ném cho Trần Duyên cái nhìn đầy khinh bỉ. Những ngày qua việc hắn làm với Tưởng Lệ làm sao có thể giấu diếm, các nàng có chết cũng không tin tên thiếu niên này là người đàng hoàng.
Trần Duyên đương nhiên không phải là kẻ dễ dàng như vậy, hắn biết Lan Anh không ai khác chính là đệ tử của Tam Trưởng Lão. Mĩ phụ Lương Tiểu Xuân trước kia đã từng gặp mặt trong Ma Kiếm Lâm để lại cho hắn ấn tượng không tệ. Nhưng chủ ý trọng yếu nhất của hắn không đâu khác chính là… (tới đây ta hiểu các đạo hữu cũng biết rùi _ hí hí hí).
- Đây chính là một trong những tiểu viện tốt nhất của tu sĩ Luyện Khí kì, hi vọng hai vị đạo hữu vừa ý.
- Đa tạ Lan đạo hữu, ba vị chắc cũng có sự việc bên thân, ta cũng không làm phiền nữa.
Nghe thấy hắn khéo léo tiễn khách nàng chỉ mỉm cười cáo từ.
- Thê tử của ta, có cần trượng phu giúp nàng ủ ấm giường không?
Thấy vẻ thanh cao của hắn ngay lập tức trở nên vô cùng bỉ ổi, Tưởng Lệ không kiềm được mà cười hiếp mắt. Nàng nhanh chóng quay lưng rời đi.
Bóng dáng của nàng đã khuất sau màn đêm, Trần Duyên cũng lủi thủi đi vào phòng. Trời còn khá sớm hắn bước tới bồ đoàn ngồi xuống đã tọa, gần một tháng đi đường tuy không tổn hao quá nhiều chân khí nhưng hắn muốn bản thân lúc nào phải ở trong tình thế sẵn sang, đó đã là thói quen được trui rèn trong rừng rậm.
- Hừ Tiểu Mập Mạp ngươi đêm nào cũng hấp thu chân khí của ta không biết chán sao?
Ngồi đã tọa chưa được bao lâu con sâu nhỏ trong ngực áo liền bò ra nằm trễm trệ trên vai hắn không ngừng cắn nuốt chân khí.
Giờ đây không chỉ mang trên mình con heo tham ăn này, hắn còn phải nuôi thêm Loa Trùng Ốc cùng đàn Phệ Huyết Trùng. Nhắc tới đây càng khiến hắn tức tới hộc máu, gần đây chúng linh trùng của hắn không ngờ học theo Tiểu Mập Mạp này không ngừng kêu gào đòi chân khí khiến hắn không khác gì là con trâu cày ruộng cho chúng.
Những lúc không ở trong tông môn cũng chúng nữ mới thật sự là ác mộng đên với hắn, không thể cung cấp chân khí khiến Trần Duyên không còn là tên tài chủ mới nổi chỉ tay năm ngón như trước. Kẻ khiến hắn phải lận đận tới mức này không ai khác chính là Tiểu Mập Mạp, chính tên này đã xách động lũ linh trùng đình công với khẩu hiệu “ăn chưa no, đây chưa lo được việc" làm Trần Duyên bất đắc dĩ từ thổ hào rớt xuống thành kẻ phải tiếc kiệm từng tia chân khí một.
Sau hàng loạt thỏa thuận, bất lợi đủ đường cuối cùng Trần Duyên cũng phải nhượng bộ.
- Ta tuyên bố đăng đường lần này Tiểu Mập Mạp toàn thắng.
Chu lão không ngừng cầm cây gậy gõ cộp cộp xuống đất làm theo mấy tên quan lại vỗ án.
Thấy vẻ mặt hả hê của con sâu mập kia cùng đạo mạo của Chu alox càng khiến Trần Duyên ngứa gan. Làm sao hắn không biết được lão già kia cùng con tiểu trùng này câu kết với nhau hòng hạ bệ hắn. Nhưng càng khiến Trần Duyên không nói nên lời là “nhân chứng" cũng chỉ là lũ linh trùng. Kết quả cũng đã quá rõ ràng, “một cánh bướm không thể làm nên mùa xuân" hắn thất bại toàn diện. Thậm chí là kí kết sổ nợ không biết từ đâu ra kia.
Bực tức không thể tìm chổ phát tiết Trần Duyên liền bắt lấy Tiểu Mập Mạp tung hứng như tiểu cầu.
- Hừ đây không phải tông môn, con heo ngươi còn phàm ăn như vậy. Đây chỉ là một chút trừng phạt.
Bị tên Trần Duyên không lương tâm hành hạ, Tinh Thần Trùng liên tục cầu xin nhưng không ích gì. Mãi tới khi thân trùng đã mềm nhũn thì bên ngoài có tiếng nhẹ gõ cửa Tiểu Mập Mạp mới tạm thời thoát nạn.
- Lần này số ngươi quả không tồi.
Ném Tiểu Mập Mạp vào trong não hãi liền đóng chặt, hắn biết ai đứng ngoài đó đương nhiên là không thể cho tiểu tử này lén nhìn (tới đây thì…)
Trần Duyên không khỏi phì cười, hắn nhanh chóng lại gần nàng vỗ nhẹ vào đồn bộ vốn cũng vễnh cao không kém kia.
Bị bất ngờ tập kích Tưởng Lệ quay lại nhìn hắn, đằng sau lớp màng che khuôn mặt nàng đã ửng hồng. Ném cho hắn cái liếc mắt kiều mị nàng quyết định không ngó ngàng đến hắn.
Sau ba ngày đồng hành, Trần Duyên cũng từ miệng Lan Anh biết được thì ra tin tức hắn lên đường đã được đưa tới Hợp Hoang Môn cách đây vài ngày ai ngờ tên Tần Mạn kia liền tới đây đón tiếp.
Dù không trực tiếp hỏi về hoàn cảnh Hợp Hoang Môn nhưng Trần Duyên cũng tinh mắt nhận ra từ trong lời nói của nàng cũng nghe được tình hình đã trở nên căng thẳng.
Mặt trời đã lên tới đỉnh điểm, từng căn lầu ngói đỏ dần hiện ra. Núp sau từng rặng cây um tùm là những mái nhà san sát, tất cả đều được chủ nhân của chúng hết sức chăm sóc quét dọn.
- Không ngờ đây lại là nơi lập tông của một môn phái tu tiên.
Trần Duyên không khỏi buột miệng thốt lên.
- Nơi đây đương nhiên là không thể so sánh cùng Ma Kiếm Vực lừng lẫy một thời của quý tông.
- Đâu đâu, ta chắc hẳn vùng này hẳn phải có điều gì khó lường mới khiến chư vị lão tổ quý phái chọn vùng đồng bằng quanh năm ôn hòa này làm nơi khai tông lập phái.
Nghe những lời phát ta từ miệng hắn Lan Anh không khỏi nở nụ cười. Nàng nhanh chân bước tới hai tên gác cổng, sau khi đưa lên lệnh bài màu hồng phấn hắn liền dễ dàng bước chân vào Hợp Hoang Môn.
- Nơi đây có rất nhiều phòng ốc, đạo hữu nếu chưa có chủ ý hay là để tiểu nữ chọn giúp một căn phòng ưng ý.
- Đa tạ đạo hữu, ta cùng sư muội quan hệ vốn trong sáng làm phiền chư vị tìm cho chúng ta hai phòng là được.
Hắn mặc dày đáp. Chúng nữ xung quanh không nghĩ ngợi mà ném cho Trần Duyên cái nhìn đầy khinh bỉ. Những ngày qua việc hắn làm với Tưởng Lệ làm sao có thể giấu diếm, các nàng có chết cũng không tin tên thiếu niên này là người đàng hoàng.
Trần Duyên đương nhiên không phải là kẻ dễ dàng như vậy, hắn biết Lan Anh không ai khác chính là đệ tử của Tam Trưởng Lão. Mĩ phụ Lương Tiểu Xuân trước kia đã từng gặp mặt trong Ma Kiếm Lâm để lại cho hắn ấn tượng không tệ. Nhưng chủ ý trọng yếu nhất của hắn không đâu khác chính là… (tới đây ta hiểu các đạo hữu cũng biết rùi _ hí hí hí).
- Đây chính là một trong những tiểu viện tốt nhất của tu sĩ Luyện Khí kì, hi vọng hai vị đạo hữu vừa ý.
- Đa tạ Lan đạo hữu, ba vị chắc cũng có sự việc bên thân, ta cũng không làm phiền nữa.
Nghe thấy hắn khéo léo tiễn khách nàng chỉ mỉm cười cáo từ.
- Thê tử của ta, có cần trượng phu giúp nàng ủ ấm giường không?
Thấy vẻ thanh cao của hắn ngay lập tức trở nên vô cùng bỉ ổi, Tưởng Lệ không kiềm được mà cười hiếp mắt. Nàng nhanh chóng quay lưng rời đi.
Bóng dáng của nàng đã khuất sau màn đêm, Trần Duyên cũng lủi thủi đi vào phòng. Trời còn khá sớm hắn bước tới bồ đoàn ngồi xuống đã tọa, gần một tháng đi đường tuy không tổn hao quá nhiều chân khí nhưng hắn muốn bản thân lúc nào phải ở trong tình thế sẵn sang, đó đã là thói quen được trui rèn trong rừng rậm.
- Hừ Tiểu Mập Mạp ngươi đêm nào cũng hấp thu chân khí của ta không biết chán sao?
Ngồi đã tọa chưa được bao lâu con sâu nhỏ trong ngực áo liền bò ra nằm trễm trệ trên vai hắn không ngừng cắn nuốt chân khí.
Giờ đây không chỉ mang trên mình con heo tham ăn này, hắn còn phải nuôi thêm Loa Trùng Ốc cùng đàn Phệ Huyết Trùng. Nhắc tới đây càng khiến hắn tức tới hộc máu, gần đây chúng linh trùng của hắn không ngờ học theo Tiểu Mập Mạp này không ngừng kêu gào đòi chân khí khiến hắn không khác gì là con trâu cày ruộng cho chúng.
Những lúc không ở trong tông môn cũng chúng nữ mới thật sự là ác mộng đên với hắn, không thể cung cấp chân khí khiến Trần Duyên không còn là tên tài chủ mới nổi chỉ tay năm ngón như trước. Kẻ khiến hắn phải lận đận tới mức này không ai khác chính là Tiểu Mập Mạp, chính tên này đã xách động lũ linh trùng đình công với khẩu hiệu “ăn chưa no, đây chưa lo được việc" làm Trần Duyên bất đắc dĩ từ thổ hào rớt xuống thành kẻ phải tiếc kiệm từng tia chân khí một.
Sau hàng loạt thỏa thuận, bất lợi đủ đường cuối cùng Trần Duyên cũng phải nhượng bộ.
- Ta tuyên bố đăng đường lần này Tiểu Mập Mạp toàn thắng.
Chu lão không ngừng cầm cây gậy gõ cộp cộp xuống đất làm theo mấy tên quan lại vỗ án.
Thấy vẻ mặt hả hê của con sâu mập kia cùng đạo mạo của Chu alox càng khiến Trần Duyên ngứa gan. Làm sao hắn không biết được lão già kia cùng con tiểu trùng này câu kết với nhau hòng hạ bệ hắn. Nhưng càng khiến Trần Duyên không nói nên lời là “nhân chứng" cũng chỉ là lũ linh trùng. Kết quả cũng đã quá rõ ràng, “một cánh bướm không thể làm nên mùa xuân" hắn thất bại toàn diện. Thậm chí là kí kết sổ nợ không biết từ đâu ra kia.
Bực tức không thể tìm chổ phát tiết Trần Duyên liền bắt lấy Tiểu Mập Mạp tung hứng như tiểu cầu.
- Hừ đây không phải tông môn, con heo ngươi còn phàm ăn như vậy. Đây chỉ là một chút trừng phạt.
Bị tên Trần Duyên không lương tâm hành hạ, Tinh Thần Trùng liên tục cầu xin nhưng không ích gì. Mãi tới khi thân trùng đã mềm nhũn thì bên ngoài có tiếng nhẹ gõ cửa Tiểu Mập Mạp mới tạm thời thoát nạn.
- Lần này số ngươi quả không tồi.
Ném Tiểu Mập Mạp vào trong não hãi liền đóng chặt, hắn biết ai đứng ngoài đó đương nhiên là không thể cho tiểu tử này lén nhìn (tới đây thì…)
Tác giả :
huynhson