Không Thịt Không Vui
Quyển 2 - Chương 29
Bất Hoan tôi là người biết mang ơn, Lý Lý Cát xả thân cứu tôi, tôi rất cảm động.
Nhưng tôi vẫn quyết định nói cho Lý Lý Cát biết một sự thật: "Thật ra anh có thể đường hoàng đi vào."
“Nơi này trong ngoài đều là thủ hạ của Mã Lạp Dư, nếu bị bọn họ phát hiện. . . . . ." Lý Lý Cát lắc đầu, dùng loại ánh mắt tang thương như phiêu bạt trên thế gian này đã lâu nhìn tôi: "Bất Hoan, xem ra kinh nghiệm sống của em vẫn chưa nhiều."
Vừa dứt lời, Mã Lạp Dư một tay đẩy cửa đi vào, trong tay cầm một ví tiền, nói với Lý Lý Cát: "Đây là vì tiền vừa rồi cậu làm rơi ở bụi cỏ, phu nhân cho người đem tới."
Sau đó, để xuống, biên quan cạnh cửa nhỏ giọng lầu bầu nói: "Kỳ lạ, rõ ràng tất cả cửa chính đều cho người mở, lại cứ khăng khăng chui ở bụi cỏ cả tiếng đồng hồ, đúng là người Thanh Nghĩa Bang đầu óc đều có vấn đề."
Tôi rút hết thẻ vàng và tiền mặt trong ví ra, sau đó lại để ví không vào túi áo Lý Lý Cát, vỗ bả vai cứng ngắc của anh: "Thật ra thì em đã nói dì Bích dặn thủ hạ từ trước, bảo bọn họ nếu ngày nào đó anh đến cũng không cần ngăn lại."
Tôi thấy giờ phút này nét mặt Lý Lý Cát đã gần tới cảnh giới sinh vô khả luyến (1).
Cũng khó trách, có cửa chính không đi, lại đau khổ cay đắng ẩn nấp trong bụi cỏ đầy muỗi cùng con chó béo phệ cả tiếng, là người thì cũng hỏng mất.
Thở dài lần nữa, Lý Lý Cát nói rõ với tôi chuyện xảy ra với anh trong khoảng thời gian này.
Sau khi bị bắt, Lý Bồi Cổ không đưa anh quay về nhà họ Lý, mà lập tức cho người trói anh đưa sang Mỹ nhốt lại.
Lý Lý Cát vẫn cố gắng chạy trốn, tiếc là giám sát quá nghiêm, đến lỗ cũng không có để chui.
Khi anh tuyệt vọng thì bất chợt hôm qua, Lý Bồi Cổ đón anh về, cũng cho anh lựa chọn.
Chọn A tiếp tục làm Nhị bang chủ, giúp đỡ Lý Bồi Cổ báo thù cho cha và quản lý Thanh Nghĩa Bang.
Chọn B là ở bên tôi, nhưng từ nay trở đi, tôi và Lý Lý Cát không được bước chân vào nhà họ Lý nữa.
Không còn nghi ngờ gì, Lý Lý Cát chọn B.
Về điểm này tôi đoán Lý Bồi Cổ cũng đã tính được.
Lý Bồi Cổ, anh tiếp tục nhốt mình lại nhưng thả tự do cho chúng tôi.
Đây đúng là cách tốt nhất để giải quyết vấn đề nan giải giữa ba người chúng tôi, cũng là cách làm trước nay không đổi của Lý Bồi Cổ.
Khi còn bé, mỗi khi có vật gì được mang đến, anh luôn lẳng lặng chờ tôi và Lý Lý Cát tranh cướp, cuối cùng tùy tiện cầm lấy những gì còn sót lại.
Từ trước đến nay anh đều dễ dãi với sự phóng túng của chúng tôi.
Lần này cũng vậy.
Lý Bồi Cổ, tôi không biết nên hình dung anh như thế nào.
"Anh thật sự có thể chấp nhận việc không gặp lại anh trai mình?" Tôi hỏi.
"Anh nghĩ ngày nào đó anh ấy sẽ hết tức giận." Lý Lý Cát cho là như thế, cũng hy vọng là như thế.
Tôi thích tính cách này của Lý Lý Cát, anh luôn nghĩ mọi chuyện theo hướng lạc quan, có lúc giống như lừa mình gạt người nhưng không thể không công nhận, cuộc đời của anh tràn đầy những hy vọng tốt đẹp.
Anh vui vẻ, mà tôi ở bên anh cũng sẽ lây sự vui vẻ này, không suy nghĩ quá nhiều cho những khó khăn tương lai sắp phải đối mặt.
Nếu đã sống, vậy chỉ cần nghĩ đến những điều tốt đẹp là được rồi.
Chúng tôi quyết định chạy trốn cả đêm.
Hiển nhiên, bởi vì không có người ngăn cản nên cuộc bỏ trốn này khá ảm đạm.
Mã Lạp Dư vẫn không xuất hiện, đương nhiên đây cũng là ước muốn của tôi, dù sao hận thù giữa anh ta là Lý Lý Cát cũng không nhỏ.
Trước khi đi, tôi đến gặp dì Bích, dì Bích chỉ nói một câu: "Tìm được chỗ ở thì báo cho dì một tiếng."
Sau đó cho tôi một khoản tiền không hề nhỏ.
"Cầm lấy mua thịt ăn đi." Dì Bích nói như vậy.
Tôi thấy dì Bích đúng là vị Bồ Tát sống.
Nhưng lại nghĩ Bồ Tát không giống người khởi xướng ăn thịt nên tôi thấy dì Bích là một vị Thánh Mẫu sống.
Chú thích, tuyệt đối không có ý xấu.
Lý Lý Cát cầm tiền Thanh Nghĩa Bang, tôi lấy tiền của dì Bích, sau khi gói ghém, chúng tôi vội vàng chạy suốt đêm.
Nếu tiền đã không phải là vấn đề, chúng tôi cũng không cần quay về quê bán thịt, cứ vào trong thành phố thuê một căn phòng nhỏ, cả ngày trải qua cuộc sống nhục sinh nhục tử.
Mỗi ngày ngủ đến mười hai giờ, gọi đồ ăn ngoài đem thịt đến, sau khi ăn xong tôi lại ăn khối thịt Lý Lý Cát, buổi chiều xem ti vi, chơi game, gần tối lại gọi đồ ăn ngoài đem thịt đến, sau khi ăn xong tiếp tục trò chơi và xem TV, trước khi ngủ lại ăn khối thịt Lý Lý Cát.
Cuộc sống như thế, là cấp thấp, là không có lợi với nhân dân, là lãng phí lương thực, nhưng chúng tôi lại thích.
Khi chán đồ ăn bên ngoài thì tôi và Lý Lý Cát sẽ đến chợ gần đấy mua thịt về làm, chỉ sau khi ăn thịt do chính mình làm chúng tôi mới có thể cảm nhận sâu sắc đồ ăn ngoài ngon đến mức nào.
Chợ cũng không nhất định chỉ bán toàn đồ ăn, đương nhiên còn bán cả băng đĩa VCD.
(1) Sinh vô khả luyến: còn sống nhưng đã không có gì lưu luyến, cho dù là người hay vật. Sinh mệnh đã không còn có ý nghĩa, tựa như một cái xác không hồn.
Nhưng tôi vẫn quyết định nói cho Lý Lý Cát biết một sự thật: "Thật ra anh có thể đường hoàng đi vào."
“Nơi này trong ngoài đều là thủ hạ của Mã Lạp Dư, nếu bị bọn họ phát hiện. . . . . ." Lý Lý Cát lắc đầu, dùng loại ánh mắt tang thương như phiêu bạt trên thế gian này đã lâu nhìn tôi: "Bất Hoan, xem ra kinh nghiệm sống của em vẫn chưa nhiều."
Vừa dứt lời, Mã Lạp Dư một tay đẩy cửa đi vào, trong tay cầm một ví tiền, nói với Lý Lý Cát: "Đây là vì tiền vừa rồi cậu làm rơi ở bụi cỏ, phu nhân cho người đem tới."
Sau đó, để xuống, biên quan cạnh cửa nhỏ giọng lầu bầu nói: "Kỳ lạ, rõ ràng tất cả cửa chính đều cho người mở, lại cứ khăng khăng chui ở bụi cỏ cả tiếng đồng hồ, đúng là người Thanh Nghĩa Bang đầu óc đều có vấn đề."
Tôi rút hết thẻ vàng và tiền mặt trong ví ra, sau đó lại để ví không vào túi áo Lý Lý Cát, vỗ bả vai cứng ngắc của anh: "Thật ra thì em đã nói dì Bích dặn thủ hạ từ trước, bảo bọn họ nếu ngày nào đó anh đến cũng không cần ngăn lại."
Tôi thấy giờ phút này nét mặt Lý Lý Cát đã gần tới cảnh giới sinh vô khả luyến (1).
Cũng khó trách, có cửa chính không đi, lại đau khổ cay đắng ẩn nấp trong bụi cỏ đầy muỗi cùng con chó béo phệ cả tiếng, là người thì cũng hỏng mất.
Thở dài lần nữa, Lý Lý Cát nói rõ với tôi chuyện xảy ra với anh trong khoảng thời gian này.
Sau khi bị bắt, Lý Bồi Cổ không đưa anh quay về nhà họ Lý, mà lập tức cho người trói anh đưa sang Mỹ nhốt lại.
Lý Lý Cát vẫn cố gắng chạy trốn, tiếc là giám sát quá nghiêm, đến lỗ cũng không có để chui.
Khi anh tuyệt vọng thì bất chợt hôm qua, Lý Bồi Cổ đón anh về, cũng cho anh lựa chọn.
Chọn A tiếp tục làm Nhị bang chủ, giúp đỡ Lý Bồi Cổ báo thù cho cha và quản lý Thanh Nghĩa Bang.
Chọn B là ở bên tôi, nhưng từ nay trở đi, tôi và Lý Lý Cát không được bước chân vào nhà họ Lý nữa.
Không còn nghi ngờ gì, Lý Lý Cát chọn B.
Về điểm này tôi đoán Lý Bồi Cổ cũng đã tính được.
Lý Bồi Cổ, anh tiếp tục nhốt mình lại nhưng thả tự do cho chúng tôi.
Đây đúng là cách tốt nhất để giải quyết vấn đề nan giải giữa ba người chúng tôi, cũng là cách làm trước nay không đổi của Lý Bồi Cổ.
Khi còn bé, mỗi khi có vật gì được mang đến, anh luôn lẳng lặng chờ tôi và Lý Lý Cát tranh cướp, cuối cùng tùy tiện cầm lấy những gì còn sót lại.
Từ trước đến nay anh đều dễ dãi với sự phóng túng của chúng tôi.
Lần này cũng vậy.
Lý Bồi Cổ, tôi không biết nên hình dung anh như thế nào.
"Anh thật sự có thể chấp nhận việc không gặp lại anh trai mình?" Tôi hỏi.
"Anh nghĩ ngày nào đó anh ấy sẽ hết tức giận." Lý Lý Cát cho là như thế, cũng hy vọng là như thế.
Tôi thích tính cách này của Lý Lý Cát, anh luôn nghĩ mọi chuyện theo hướng lạc quan, có lúc giống như lừa mình gạt người nhưng không thể không công nhận, cuộc đời của anh tràn đầy những hy vọng tốt đẹp.
Anh vui vẻ, mà tôi ở bên anh cũng sẽ lây sự vui vẻ này, không suy nghĩ quá nhiều cho những khó khăn tương lai sắp phải đối mặt.
Nếu đã sống, vậy chỉ cần nghĩ đến những điều tốt đẹp là được rồi.
Chúng tôi quyết định chạy trốn cả đêm.
Hiển nhiên, bởi vì không có người ngăn cản nên cuộc bỏ trốn này khá ảm đạm.
Mã Lạp Dư vẫn không xuất hiện, đương nhiên đây cũng là ước muốn của tôi, dù sao hận thù giữa anh ta là Lý Lý Cát cũng không nhỏ.
Trước khi đi, tôi đến gặp dì Bích, dì Bích chỉ nói một câu: "Tìm được chỗ ở thì báo cho dì một tiếng."
Sau đó cho tôi một khoản tiền không hề nhỏ.
"Cầm lấy mua thịt ăn đi." Dì Bích nói như vậy.
Tôi thấy dì Bích đúng là vị Bồ Tát sống.
Nhưng lại nghĩ Bồ Tát không giống người khởi xướng ăn thịt nên tôi thấy dì Bích là một vị Thánh Mẫu sống.
Chú thích, tuyệt đối không có ý xấu.
Lý Lý Cát cầm tiền Thanh Nghĩa Bang, tôi lấy tiền của dì Bích, sau khi gói ghém, chúng tôi vội vàng chạy suốt đêm.
Nếu tiền đã không phải là vấn đề, chúng tôi cũng không cần quay về quê bán thịt, cứ vào trong thành phố thuê một căn phòng nhỏ, cả ngày trải qua cuộc sống nhục sinh nhục tử.
Mỗi ngày ngủ đến mười hai giờ, gọi đồ ăn ngoài đem thịt đến, sau khi ăn xong tôi lại ăn khối thịt Lý Lý Cát, buổi chiều xem ti vi, chơi game, gần tối lại gọi đồ ăn ngoài đem thịt đến, sau khi ăn xong tiếp tục trò chơi và xem TV, trước khi ngủ lại ăn khối thịt Lý Lý Cát.
Cuộc sống như thế, là cấp thấp, là không có lợi với nhân dân, là lãng phí lương thực, nhưng chúng tôi lại thích.
Khi chán đồ ăn bên ngoài thì tôi và Lý Lý Cát sẽ đến chợ gần đấy mua thịt về làm, chỉ sau khi ăn thịt do chính mình làm chúng tôi mới có thể cảm nhận sâu sắc đồ ăn ngoài ngon đến mức nào.
Chợ cũng không nhất định chỉ bán toàn đồ ăn, đương nhiên còn bán cả băng đĩa VCD.
(1) Sinh vô khả luyến: còn sống nhưng đã không có gì lưu luyến, cho dù là người hay vật. Sinh mệnh đã không còn có ý nghĩa, tựa như một cái xác không hồn.
Tác giả :
Tát Không Không