Không Thịt Không Vui

Quyển 1 - Chương 7

Từ sau vụ đó, tôi liền cả ngày đêm đeo một ba lô nhỏ, bên trong, liền chứa cục gạch này tôi chỉ hận không gặp sớm hơn.

Chỉ cần Lý Lý Cát dám dùng vũ lực đối với tôi, tôi lập tức lấy cục gạch ra, tìm đầu của hắn dùng cục gạch đập xuống.

Trải qua mấy lần bể đầu, Lý Lý Cát cũng cầm theo vũ khí của mình -- Kiếm Liễu.

Dù sao hắn luyện Kiếm Liễu đã nhiều năm, nói thật, có kiếm nơi tay, tôi đánh hắn chỉ là.

Chỉ là thật may, Kiếm Liễu này mặc dù lợi hại, nhưng mang theo bất tiện, cho nên cũng không phải là mỗi lần đánh nhau thì Lý Lý Cát cũng có thể mang theo kiếm trên người.

Cho nên, thời điểm có kiếm, tôi chính là bị hắn cầm Kiếm Liễu đuổi chạy khắp các phòng đến tán loạn, thời điểm không có kiếm, hắn chính là bị tôi lấy cục gạch đuổi khắp phòng đến chạy tán loạn.

Thời gian, giống như giai đoạn đàn ông lăn lộn trên giường, một bước sau cùng bắ ra, quá khứ đã trôi qua rồi.

Đang trong lúc cùng Lý Lý Cát đánh nhau chảy mồ hôi chảy máu thương gân động cốt, chúng ta đều trưởng thành rồi.

Tôi ở Lý gia, đã 14 năm.

Tại trong lúc này, tôi học tập rất nhiều: đánh lén, 跆 quyền đạo(teakwondo), thuật phòng thân của con gái, kéo mì sợi, may vá. . . . . . Tóm lại những gì dì Bích có thể nghĩ tới, cũng sẽ cho tôi học hết.

Nhưng trong đó, sở trường sống của tôi, còn có cục gạch.

Kỷ thuật tấn công bằng gạch của tôi, đã đạt được mức độ tột cùng của hoàn hảo.

Tôi có thể khống chế lực chính xác, lựa chọn đánh cho người ta té xỉu hoặc là mắt nổ đom đóm hoặc là tự động nói ra mật mã ngân hàng.

Tôi không chỉ có thể tấn công ở cự ly gần, còn có thể ném gạch, chính xác đánh trúng bất kì điểm yếu nào trên cơ thể kẻ thù trong vòng mười mét.

Những thứ này, đều là đánh nhau đẫm máu trong nhiều năm cùng Lý Lý Cát mà luyện thành.

Có biến hóa là không chỉ là bản lĩnh của tôi, còn có thân thể của tôi.

Thời điểm tôi bắt đầu trổ mã, dì Bích luôn kêu người giúp việc làm móng heo hầm cho tôi, còn có đu đủ sữa tươi hầm cách thủy, dười chế độ dinh dưỡng mạnh mẽ bồi bổ như thế, làm cho tôi khi phát triển hoàn thiện, bộ ngực của tôi, thành công trở thành cở D.

Tôi trò giỏi hơn thầy, có một đôi hung khí so dì Bích còn tốt hơn.

Nhưng tôi còn chưa có sử dụng qua loại hung khí này, ý của tôi là, đối phó Lý Lý Cát, tôi sử dụng gạch nhuần nhuyễn đã dư dả rồi.

Năm tháng cũng không để lại dấu vết trên mặt của dì Bích, chỉ là vẻ đẹp của dì, không hề chói mắt như vậy nữa, mà biến thành một loại lắng đọng, nhìn như phai nhạt, kì thực nồng đậm hơn.

Lý Phong không phải người hiền lành, bên ngoài có rất nhiều người tình, nhưng hắn đặt ở trong nhà hai mươi năm , chỉ có một mình dì Bích.

Cho nên, dì Bích là một báu vật, báu vật có trí thông minh.

Mà năm tháng, cũng cho tôi một ít đồ vật.

Tôi ở trong gương, không còn là cô gái nhỏ gầy trơ cả xương xanh xao vàng vọt tóc khô thưa thớt.

Mỗi ngày dì Bích đều để cho tôi dùng sữa tươi tắm, cho nên da của tôi trắng nõn sáng ngời.

34D, 60, 89-- mềm mại rất tròn, cơ bụng kiên cố xinh đẹp, cái mông tròn ngạo nghễ ưỡn lên, hai chân thẳng tắp thon dài -- tất cả đều là kết quả vận động hàng năm.

Dì Bích nói, tôi xinh đẹp, mặt của toi vốn là mang theo nét nhạt nhẽo, mảnh khảnh thanh tú, vậy mà cặp mắt kia lại đốt sáng lên cả khuôn mặt.

Đôi mắt của ta, dài nhỏ trong trẻo, đuôi mắt dường như muốn quét qua như muốn tập trung tất cả vào trong đó, bởi vì lười biếng nhìn người khác, cũng không có dùng hơi sức, nhưng mà lại làm cho người ta có cảm giác bị quyến rủ. Cho dù không có vẽ viền mắt, chung quanh một vòng, cũng giống như mơ hồ có màu sắc hoa đào.

Lỗ mũi của tôi, mảnh mai ngạo nghễ ưỡn lên, sống mũi nơi có nhô lên một chút, theo lời dì Bích nói, là một người chủ thuần phục không tốt.

Môi của tôi, đường cong rõ ràng, hơi có vẻ mỏng chút, nhưng tôi thích, bởi vì tương đối tiết kiệm son bóng.

Tôi ghét nhất, là cái trán của tôi, mặc dù trơn bóng mượt mà, nhưng quá lớn, quá đầy đặn, cuối cùng tôi dùng phần tóc mái đem nó che kín.

Nhưng dì Bích thích, dì nói này chính là cái trán này chỉ người làm chuyện lớn mới có.

Thật ra thì, dã tâm lớn nhất của tôi, cũng chính là có thể một hơi ăn xong 10 ký thịt.

Mà đổi thành một dã tâm không thể cho ai biết, chính là trở thành phụ nữ của Lý Bồi Cổ.

Tôi có quyết tâm có chút phức tạp, dì Bích cùng Lý Bồi Cổ giống như là người con trai và phụ nữ đầu tiên đã giúp tôi lột xát.

Dì Bích là người phụ bữ đầu tiên rất tốt với tôi, cho nên tôi thề, sẽ vĩnh viễn bảo vệ dì, kính yêu dì.

Mà Lý Bồi Cổ là người con trai đầu tiên rất tốt với tôi, cho nên tôi thề, sẽ thương hắn, hấp dẫn hắn, ăn hắn.

Nhưng cái dã tâm này hình như so với một hơi ăn xong 10 ký thịt còn khó đạt thành hơn.

Lý Bồi Cổ đối với tôi rất tốt, nhưng đồng thời, hắn đối với bất kỳ cô gái nào cũng tốt.

Từ khi hắn lên mười bảy tuổi, tôi liền thường xuyên nhìn thấy hắn mang theo con gái đi vào trong phòng của hắn.

Cho dù lúc ấy tôi đây chỉ có mười tuổi nhưng cũng không tin tưởng bọn họ đơn giản chỉ là đang đắp chăn bông nói chuyện phiếm như vậy.

Mỗi đêm hắn mang cô gái khác trở về, tôi đều sẽ cầm một đĩa thịt đứng ở ngoài cửa phòng của Lý Bồi Cổ, vừa nghe tiếng ừ a a mất hồn bên trong này, bên ngoài từng ngụm từng ngụm cắn thịt, cũng tưởng tượng mình đang ăn, chính là Lý Bồi Cổ.

Tôi cứ như vậy làm đến lần thứ hai mươi lăm thì Lý Bồi Cổ mở cửa.

Ngay lúc đó trên người hắn xích  ̄ lỏa, bắp thịt rắn chắc vừa phải, nhiều hơn một phần rắn chắc sẽ không phù hợp khí chất của hắn, thiếu một phân là có vẻ nhìn qua sẽ mỏng manh.

Cái hông của hắn, bọc một khăn tắm màu trắng, dài tới đầu gối, lộ ra cặp chân dài kia thẳng tắp.

Căn cứ động tĩnh mới vừa rồi bên trong, tôi cảm thấy được có cơ hội rất lớn, điều này dưới khăn tắm cái gì cũng không có.

Dì Bích đã dạy tôi, mọi việc phải có tinh thần tìm tòi nghiên cứu, cho nên, tôi nghĩ xong rồi đem trọn thân thể nằm trên mặt đất, vểnh mông dòm vào bộ vị quan trọng của Lý Bồi Cổ được bọc trong khăn tắm.

Sau này hồi tưởng lại, tôi mới giật mình, tôi khi đó, đã từ bề ngoài bẩn thỉu nội tâm thuần khiết bắt đầu chuyển sang phía ngoài bề ngoài bẩn thỉu nội tâm cũng bẩn thỉu quá độ rồi.

Thật ra thì, tôi chỉ là muốn dò xét , dưa chuột này, đến tột lớn bao nhiêu, cũng không có muốn cắn một hớp, hoặc là ý niệm hái xuống.

Nhưng không đợi tôi nhìn được một cái, Lý Bồi Cổ liền níu lấy cổ áo tôi, đem tôi kéo lên, đối mặt với hắn.

Hắn cũng không có dấu hiệu tức giận, mà là mang theo nụ cười cưng chiều, xem như là một con vật cưng không quá nghe lời: "Ngoan, đi tìm Lý Cát chơi."

Tôi còn chưa kịp trả lời, nơi khúc quanh sau lưng liền lập tức tuôn ra giọng nói Lý Lý Cát đang ở thời kỳ đổi giọng tương tự tiếng vịt đực không hợp cùng bề ngoài cực độ tuấn mỹ hắn: "Ai muốn cùng chơi với nó!"

Tôi thế nào cũng không còn ngờ tới, Lý Lý Cát cũng núp ở này trong góc rình coi, thì ra là người cùng sở thích đây mà.

Nhưng góc độ hắn đứng nhìn, có thể nhìn thấy, chỉ là chỗ của tôi đứng.

Cho nên tôi cho là, kỹ thuật nghe lén của Lý Lý Cát không thuần thục, lần sau nên cùng hắn trao đổi cho tốt.

Đã bị phát hiện như vậy rồi, Lý Lý Cát chỉ có thể theo từ trong chỗ tối đi tới trước mặt chúng ta, mái tóc tự nhiên xõa dài tới vai, có lúc nhìn từ phía sau lưng, giống như là nữ sinh.

Hắn đi tới trước mặt của tôi, vẫn như cũ dùng lỗ mũi nhìn tôi, lặp lại: "Ai muốn cùng cái này nhóc ăn xin thối này chơi?"

Thật ra thì tôi cho tới bây giờ cũng không có cùng Lý Lý Cát chơi đùa vui vẻ qua, vì vậy liền nói thật: "Hắn không dễ chơi." Lý Lý Cát gương mặt có chút ửng hồng: "Ai muốn cho mày chơi?"

Tôi lắc đầu: "Tôi không muốn chơi anh."

Lý Lý Cát thẹn quá hóa giận: "Mày nói cái gì?"

Tôi tiếp tục sự thành thật của mình: "Cho tôi ba đĩa thịt tôi cũng vậy sẽ không chơi anh."

Cái máy nổ Lý Lý Cát lại bắt đầu phát hỏa: "Không học thức nhóc ăn xin thối, không nên tùy tiện sử dụng cái chữ chơi này!"

Tôi nghe thấy Lý Lý Cát ý kiến, dùng một từ tương đối mà nói tương đối có văn hóa: "Cho tôi ba đĩa thịt tôi cũng vậy sẽ không đùa bỡn anh, buông tha đi."

Thật ra thì, nếu như là bốn đĩa thịt, tôi sẽ xem xét lại.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại