Không Thịt Không Vui
Quyển 1 - Chương 16
Hòa Hợp Đường mặc dù đã bị diệt, nhưng thế lực ở trong bóng tối vẫn chưa có bỏ qua.
Tôi biết rõ đối với loại hình dung này cực kỳ không có lập trường, dù sao chúng ta bang ở trong mắt người khác cũng là một trong những lực lượng thống trị thế giới tà ác dâm  ̄ đãng này.
Nhưng dù thế nào, tôi cũng ăn không thịt của bang Thanh Nghĩa bao nhiêu năm, vì vậy, ở trong miệng của tôi, bang Thanh Nghĩa chính là đang duy trì căn bằng hệ sinh thái của thiên nhiên.
Sự hiện hữu của chúng ta, là tất nhiên, là nhất định, là dựa vào cơ sở sinh tồn trọng yếu của quốc gia.
Để đưa ra một ví dụ, giống như là đánh lén từ phía sau, người của bang phái khác làm là hành vi tiểu nhân, còn người của tôi làm là người có dũng có mưu.
Giống như bị người đuổi theo đánh, người của bang phái khác chính là nhát như chuột yếu đuối vô năng chạy trốn, còn người của tôi chạy trốn chính là núi xanh còn đó, sợ gì không có củi đốt.
Giống như đi tìm con gái, người của bang khác đảm nhiệm hay không đảm nhiệm chức vụ là hạ lưu, người của bang chúng ta đảm nhiệm hay không đảm nhiệm chức vụ là phong lưu.
Cho nên nói, tôi còn là đứng thẳng trường rõ ràng một người.
Lý Phong cũng không thường về nhà, một tháng có thể ở trong nhà nghỉ ngơi một hai ngày cũng không tệ rồi, vì vậy dì Bích rất rỗi rãnh, thường xuyên đi ra ngoài mua sắm.
Vốn là, dì vốn định bồi dưỡng tôi thành người đồng hành cùng chung chí hướng, nhưng sau lần đầu tiên dẫn tôi ra ngoài, liền bỏ qua cái ý định này.
Tôi cảm thấy tôi rất vô tội, thật ra thì tôi không có làm gì cả, chỉ có trả giá thôi.
Lần đó dì Bích dẫn tôi đi, là các cửa hàng thương hiệu lớn của trung tâm thương mại, trang trí sang trọng trang nhã, nó phù hợp với phong cách của các thương hiệu.
Vừa thấy dì Bích, quản lý liền dẫn vào một cửa hàng trống trãi, đặc biệt chỉ để một mình dì Bích chọn lựa.
Có thể thấy, dì Bích ở xài tiền như nước bỏ ra ở chổ này không ít.
Danh ngôn của dì Bích: "Nếu như không xài tiền giúp người đàn ông của mình, thì sẽ có người phụ nữ khác xài giúp hắn."
Ta vừa ăn điểm tâm tinh xảo nhân viên phục vụ đưa tới, một bên quan sát đò vật trong cửa hàng đó.
Đúng là cửa hàng giết người cướp của, so với bang Thanh Nghĩa chúng ta mở hộp đêm còn đen hơn, một đôi bông tai nho nhỏ mà mấy ngàn tệ.
Dì Bích để cho tôi tùy ý lựa chọn, muốn cái gì dì đều sẽ mua cho tôi.
Nhìn xung quanh, tôi chọn trúng một sợi dây chuyền, nhân viên bán hàng với gương mặt trang điểm tỉ mỉ, đôi môi đầy đặn trong suốt lộ ra nụ cười hoàn mỹ, giống như là dùng cây thước đo qua loại tiêu chuẩn: "Tiểu thư thật có mắt nhìn, đây là kiểu mới, cô đeo lên đúng vô cùng thích hợp."
Nhưng vừa hỏi giá tiền, năm con số, đủ cho tôi ăn thịt.mười năm
Dì Bích bảo nhân viên bán hàng gói lại cho tôi, nhưng tôi giữ lại, dùng ánh mắt sắng quắc nhìn cô nhân viên kia, nói từng chữ từng câu: "Bỏ đi hai con số ở phía sau, tôi sẽ mua."
"Rắc" một tiếng, lớp trang điểm trên mặt nhân viên bán hàng xuất hiện một vết nứt nhỏ: "Thật xin lỗi tiểu thư, cửa hàng chúng tôi không có trả giá được."
Tôi thân thiện nói: "Vậy thì đưa thêm tặng phẩm đi."
Tiếp theo chỉ vào bên vào một dãy quần áo đều có giá năm con số: "Lấy năm bộ ở bên kia, gói hết lại."
"Bịch" một tiếng, lớp trang điểm trên mặt nhân viên bán hàng rớt xuống một mãng lớn: "Thật xin lỗi tiểu thư, những bộ quần áo kia không phải tặng phẩm, là hàng mới."
Tôi vừa nghịch đồ vừa cảm thấy mình làm rất tốt: "Không sao, tôi không ngại."
"Đôm đốp đôm đốp", lớp trang điểm trên mặt nhân viên bán hàng nứt thành từng mạng nhỏ rớt xuống: "Tiểu thư, có phải cô đang nói đùa không?"
Tôi cười vỗ vỗ vai cô gái, nói: "Vẫn là bị cô nhìn ra được."
Nhân viên phục vụ nhẹ một hơi, duỗi thẳng lay động chân.
Tay củ tôi vững chắc chỉ tới một dãy các túi xách bằng da, nói tiếp: "Chỉ có năm bộ tặng phẩm đó làm sao mà đủ, tối thiểu phải thêm năm cái túi xách ở trên kệ bên kia nữa. . . . . . Được rồi, gói lại hết cho tôi."
Nhân viên bán hàng hoàn toàn sụp đổ, hóa đá tại chỗ, nước mắt chảy xuống như cọng mì sợi loại lớn bằng.
Từ đó về sau, tôi trở thánh khách hàng trong danh sách đen của cửa hàng đó, chỉ cần tôi xuất hiện ở một chỗ nào đó cách cửa hàng mười mét, lập tức liền có hai nhân viên bảo vệ cơ bắp đầy mình như mới vừa ăn rau chân vịt đồ hộp trong phim hoạt hình Đại Lực Thủy Thủ lao ra, đứng canh ở lối ra vò của cửa hàng, cảnh giác mà nhìn tôi chằm chằm, bên cạnh còn mang theo con chó lông vàng, nhe răng nhếch miệng, bày ra tư thế sẵn sàng đón quân địch.
Vì không muốn tôi làm cho bị liên lụy, từ đó về sau khi đi ra ngoài mua sắm không bao bao giờ rủ tôi theo nữa.
Ta cảm thấy vậy cũng tốt, trong cuộc đời tôi chỉ có thịt, còn lại, cái gì cũng có thể tùy tiện.
Ngay khi chân tôi mới vừa tháo thạch cao chưa được bao lâu, dì Bích lại chủ động rủ tôi đi ra ngoài mua sắm.
Ở trong phòng lâu ngày cũng buồn bực, có thể đi ra ngoài hít thở không khí mới mẻ cũng tốt, tôi ngồi lên xe, hơi cảm kích nói: "Dì Bích, vì muốn dẫn con ra ngoài giải sầu, dì tình nguyện chịu bị những cửa hàng kia liệt vào thành phần nguy hiểm."
Đôi môi màu đỏ của dì Bích cứng lại trong chốc lát, tiếp, dì dứt khoát nói với tài xe chạy đến một nơi cách nhà Lý gia hơn hai tiếng lái xe, bình thường dì tuyệt đối sẽ không đi dạo ở những cửa hàng này.
Tôi chịu đủ đả kích.
Sau hai tiếng đồng hồ, thì người chịu đủ đả kích là nhân viên bán hàng ở cửa hàng kia, cô nhân viên tiếp đãi tiểu thư tôi xin nghĩ việc tại chỗ.
Bởi vì tôi cố gắng thông qua việc mua một cái ví nho nhỏ mà lấy được một cái túi bạch kim làm quà tặng kèm.
Vài năm sau, khi tôi lại đến cửa hàng này thì trước cửa lại thêm hai Đại Lực Thủy Thủ và một con chó.
Sau khi đi dạo xong, dì Bích dẫn tôi đến một quán ca phê ngoài trời.
Dưới ánh mặt trời, da dì Bích vận như cũ min màng bóng loán, nhiều năm sống an nhàn sung sướng khiến cho tác hại của thời gian mất đi ảnh hưởng trên người dì.
Vẻ đẹp của dì, lắng đọng thành một loại ý vị, giở tay nhấc chân, tạo ra môt loại hương vị ẩn tàng, bao lấy cả tâm hồn của người xung quanh.
Dì mặc một chiếc váy màu đen được cắt may tỉ mỉ, nỗi bật lên hai cánh tay màu tuyết tráng mềm mại không xương, cả người tỏa ra ánh sáng xinh đẹp, hấp dẫn vô số con mắt cửa những người đàn ông qua đường.
Dì Bích bây giờ, cùng với lẩn đầu tiên tôi nhìn thấy không có giờ khác biệt.
Dì Bích cũng nghĩ đến một chuyện giống như tôi: "Bất Hoan, con vẫn không có gì thay đổi."
Mặc dù là dì Bích, nhưng tôi vẫn cảm thấy tức giận.
Lại nói, ngực của tôi từ một lưu vựt lơn trở thành cao nguyên, đó là kết quả của việcnhắm mắt rót xuống bao nhiêu chén canh móng heo, dì Bích làm sao có thể đối với biết bao nhiêu cực khổ cùng nỗi khổ tâm của tôi xem như không thấy?
Dì Bích nói tiếp: "Không phải thân thể, ý của dì là chỉ, nội tâm của con, vẫn quật cường, cường hãn, tràn đầy sức sống như vậy, bất luận đem con đến bất kì nơi nào, cũng có thể sống được thật tốt."
Tôi không đồng ý.
Nếu là dì đem tôi tới một nơi nào đó không có thịt, không tới ba ngày tôi lập tức bị treo ngược.
Tất cả đối thoại đều có trong đó, những câu trước kia chỉ là làm nền, dì Bích bắt đầu trọng điểm: "Bất Hoan, biết vì sao dì lại nhận nuôi dưỡng con không?"
Tôi lắc đầu.
Thật ra thì, đáp án này rất có thể tôi mơ hồ hiểu được, nhưng cũng vì nhịn không được mà phải suy nghĩ, bởi vì dì Bích sẽ chủ động nói cho tôi biết.
Quả nhiên, kế tiếp, dì Bích nói: "Thật ra thì, vào khoản thời gian một năm trước khi con sinh, dì và mẹ con cũng rất ít gặp mặt, lúc ấy dì theo Lý Phong, mà nàng lại chỉ đi theo ba con một tổ trưởng nho nhỏ, lòng của phụ nữ quá nhỏ, dĩ nhiên sẽ có hiềm khích. Cho nên, giữa dì và cô ấy còn sót lại tình cảm, thì chỉ ở mức đem con mang đến cho người nào đó nuôi, cũng coi là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi. Nhưng khi dì ngồi ở trong xe, nhìn con bị con chó to đuổi theo, bàn tay vẫn như cũ kiên định cầm chặt thức ăn, thấy con không chút sợ hãi mà cắn lại con chó so với con còn to hơn, nhìn con bẩn thỉu trên mặt vẫn là đôi mắt phát sáng như mắt mèo, một giây đó, dì liền biết, dì không thể để cho con ở nơi thôn quê này mà bị vùi dập, dì quyết định muốn đánh bóng cho con thật tốt, để cho con trở thành một người phụ nữ thành công."
Ta đăt tách cà phê lên miệng thưởng thức hương vị, tách cà phê màu tránh bao quanh miệng và mũi, trong lòng âm thầm lẩm bẩm.
Đánh bóng?
Tôi nói này dì Bích thân ái, chỉ có trở thành tảng đá làm bằng vàng rồi đánh bóng mới có thể khội phục lại trạng thái sáng bóng làm nóng mắt người.
Dì nói muốn tôi giả trang thành tảng đá đầy phân bọ? Vậy chẳng phải dì đã cho tôi ăn thịt không mấy chục năm.
Thua thiệt lớn.
Tôi biết rõ đối với loại hình dung này cực kỳ không có lập trường, dù sao chúng ta bang ở trong mắt người khác cũng là một trong những lực lượng thống trị thế giới tà ác dâm  ̄ đãng này.
Nhưng dù thế nào, tôi cũng ăn không thịt của bang Thanh Nghĩa bao nhiêu năm, vì vậy, ở trong miệng của tôi, bang Thanh Nghĩa chính là đang duy trì căn bằng hệ sinh thái của thiên nhiên.
Sự hiện hữu của chúng ta, là tất nhiên, là nhất định, là dựa vào cơ sở sinh tồn trọng yếu của quốc gia.
Để đưa ra một ví dụ, giống như là đánh lén từ phía sau, người của bang phái khác làm là hành vi tiểu nhân, còn người của tôi làm là người có dũng có mưu.
Giống như bị người đuổi theo đánh, người của bang phái khác chính là nhát như chuột yếu đuối vô năng chạy trốn, còn người của tôi chạy trốn chính là núi xanh còn đó, sợ gì không có củi đốt.
Giống như đi tìm con gái, người của bang khác đảm nhiệm hay không đảm nhiệm chức vụ là hạ lưu, người của bang chúng ta đảm nhiệm hay không đảm nhiệm chức vụ là phong lưu.
Cho nên nói, tôi còn là đứng thẳng trường rõ ràng một người.
Lý Phong cũng không thường về nhà, một tháng có thể ở trong nhà nghỉ ngơi một hai ngày cũng không tệ rồi, vì vậy dì Bích rất rỗi rãnh, thường xuyên đi ra ngoài mua sắm.
Vốn là, dì vốn định bồi dưỡng tôi thành người đồng hành cùng chung chí hướng, nhưng sau lần đầu tiên dẫn tôi ra ngoài, liền bỏ qua cái ý định này.
Tôi cảm thấy tôi rất vô tội, thật ra thì tôi không có làm gì cả, chỉ có trả giá thôi.
Lần đó dì Bích dẫn tôi đi, là các cửa hàng thương hiệu lớn của trung tâm thương mại, trang trí sang trọng trang nhã, nó phù hợp với phong cách của các thương hiệu.
Vừa thấy dì Bích, quản lý liền dẫn vào một cửa hàng trống trãi, đặc biệt chỉ để một mình dì Bích chọn lựa.
Có thể thấy, dì Bích ở xài tiền như nước bỏ ra ở chổ này không ít.
Danh ngôn của dì Bích: "Nếu như không xài tiền giúp người đàn ông của mình, thì sẽ có người phụ nữ khác xài giúp hắn."
Ta vừa ăn điểm tâm tinh xảo nhân viên phục vụ đưa tới, một bên quan sát đò vật trong cửa hàng đó.
Đúng là cửa hàng giết người cướp của, so với bang Thanh Nghĩa chúng ta mở hộp đêm còn đen hơn, một đôi bông tai nho nhỏ mà mấy ngàn tệ.
Dì Bích để cho tôi tùy ý lựa chọn, muốn cái gì dì đều sẽ mua cho tôi.
Nhìn xung quanh, tôi chọn trúng một sợi dây chuyền, nhân viên bán hàng với gương mặt trang điểm tỉ mỉ, đôi môi đầy đặn trong suốt lộ ra nụ cười hoàn mỹ, giống như là dùng cây thước đo qua loại tiêu chuẩn: "Tiểu thư thật có mắt nhìn, đây là kiểu mới, cô đeo lên đúng vô cùng thích hợp."
Nhưng vừa hỏi giá tiền, năm con số, đủ cho tôi ăn thịt.mười năm
Dì Bích bảo nhân viên bán hàng gói lại cho tôi, nhưng tôi giữ lại, dùng ánh mắt sắng quắc nhìn cô nhân viên kia, nói từng chữ từng câu: "Bỏ đi hai con số ở phía sau, tôi sẽ mua."
"Rắc" một tiếng, lớp trang điểm trên mặt nhân viên bán hàng xuất hiện một vết nứt nhỏ: "Thật xin lỗi tiểu thư, cửa hàng chúng tôi không có trả giá được."
Tôi thân thiện nói: "Vậy thì đưa thêm tặng phẩm đi."
Tiếp theo chỉ vào bên vào một dãy quần áo đều có giá năm con số: "Lấy năm bộ ở bên kia, gói hết lại."
"Bịch" một tiếng, lớp trang điểm trên mặt nhân viên bán hàng rớt xuống một mãng lớn: "Thật xin lỗi tiểu thư, những bộ quần áo kia không phải tặng phẩm, là hàng mới."
Tôi vừa nghịch đồ vừa cảm thấy mình làm rất tốt: "Không sao, tôi không ngại."
"Đôm đốp đôm đốp", lớp trang điểm trên mặt nhân viên bán hàng nứt thành từng mạng nhỏ rớt xuống: "Tiểu thư, có phải cô đang nói đùa không?"
Tôi cười vỗ vỗ vai cô gái, nói: "Vẫn là bị cô nhìn ra được."
Nhân viên phục vụ nhẹ một hơi, duỗi thẳng lay động chân.
Tay củ tôi vững chắc chỉ tới một dãy các túi xách bằng da, nói tiếp: "Chỉ có năm bộ tặng phẩm đó làm sao mà đủ, tối thiểu phải thêm năm cái túi xách ở trên kệ bên kia nữa. . . . . . Được rồi, gói lại hết cho tôi."
Nhân viên bán hàng hoàn toàn sụp đổ, hóa đá tại chỗ, nước mắt chảy xuống như cọng mì sợi loại lớn bằng.
Từ đó về sau, tôi trở thánh khách hàng trong danh sách đen của cửa hàng đó, chỉ cần tôi xuất hiện ở một chỗ nào đó cách cửa hàng mười mét, lập tức liền có hai nhân viên bảo vệ cơ bắp đầy mình như mới vừa ăn rau chân vịt đồ hộp trong phim hoạt hình Đại Lực Thủy Thủ lao ra, đứng canh ở lối ra vò của cửa hàng, cảnh giác mà nhìn tôi chằm chằm, bên cạnh còn mang theo con chó lông vàng, nhe răng nhếch miệng, bày ra tư thế sẵn sàng đón quân địch.
Vì không muốn tôi làm cho bị liên lụy, từ đó về sau khi đi ra ngoài mua sắm không bao bao giờ rủ tôi theo nữa.
Ta cảm thấy vậy cũng tốt, trong cuộc đời tôi chỉ có thịt, còn lại, cái gì cũng có thể tùy tiện.
Ngay khi chân tôi mới vừa tháo thạch cao chưa được bao lâu, dì Bích lại chủ động rủ tôi đi ra ngoài mua sắm.
Ở trong phòng lâu ngày cũng buồn bực, có thể đi ra ngoài hít thở không khí mới mẻ cũng tốt, tôi ngồi lên xe, hơi cảm kích nói: "Dì Bích, vì muốn dẫn con ra ngoài giải sầu, dì tình nguyện chịu bị những cửa hàng kia liệt vào thành phần nguy hiểm."
Đôi môi màu đỏ của dì Bích cứng lại trong chốc lát, tiếp, dì dứt khoát nói với tài xe chạy đến một nơi cách nhà Lý gia hơn hai tiếng lái xe, bình thường dì tuyệt đối sẽ không đi dạo ở những cửa hàng này.
Tôi chịu đủ đả kích.
Sau hai tiếng đồng hồ, thì người chịu đủ đả kích là nhân viên bán hàng ở cửa hàng kia, cô nhân viên tiếp đãi tiểu thư tôi xin nghĩ việc tại chỗ.
Bởi vì tôi cố gắng thông qua việc mua một cái ví nho nhỏ mà lấy được một cái túi bạch kim làm quà tặng kèm.
Vài năm sau, khi tôi lại đến cửa hàng này thì trước cửa lại thêm hai Đại Lực Thủy Thủ và một con chó.
Sau khi đi dạo xong, dì Bích dẫn tôi đến một quán ca phê ngoài trời.
Dưới ánh mặt trời, da dì Bích vận như cũ min màng bóng loán, nhiều năm sống an nhàn sung sướng khiến cho tác hại của thời gian mất đi ảnh hưởng trên người dì.
Vẻ đẹp của dì, lắng đọng thành một loại ý vị, giở tay nhấc chân, tạo ra môt loại hương vị ẩn tàng, bao lấy cả tâm hồn của người xung quanh.
Dì mặc một chiếc váy màu đen được cắt may tỉ mỉ, nỗi bật lên hai cánh tay màu tuyết tráng mềm mại không xương, cả người tỏa ra ánh sáng xinh đẹp, hấp dẫn vô số con mắt cửa những người đàn ông qua đường.
Dì Bích bây giờ, cùng với lẩn đầu tiên tôi nhìn thấy không có giờ khác biệt.
Dì Bích cũng nghĩ đến một chuyện giống như tôi: "Bất Hoan, con vẫn không có gì thay đổi."
Mặc dù là dì Bích, nhưng tôi vẫn cảm thấy tức giận.
Lại nói, ngực của tôi từ một lưu vựt lơn trở thành cao nguyên, đó là kết quả của việcnhắm mắt rót xuống bao nhiêu chén canh móng heo, dì Bích làm sao có thể đối với biết bao nhiêu cực khổ cùng nỗi khổ tâm của tôi xem như không thấy?
Dì Bích nói tiếp: "Không phải thân thể, ý của dì là chỉ, nội tâm của con, vẫn quật cường, cường hãn, tràn đầy sức sống như vậy, bất luận đem con đến bất kì nơi nào, cũng có thể sống được thật tốt."
Tôi không đồng ý.
Nếu là dì đem tôi tới một nơi nào đó không có thịt, không tới ba ngày tôi lập tức bị treo ngược.
Tất cả đối thoại đều có trong đó, những câu trước kia chỉ là làm nền, dì Bích bắt đầu trọng điểm: "Bất Hoan, biết vì sao dì lại nhận nuôi dưỡng con không?"
Tôi lắc đầu.
Thật ra thì, đáp án này rất có thể tôi mơ hồ hiểu được, nhưng cũng vì nhịn không được mà phải suy nghĩ, bởi vì dì Bích sẽ chủ động nói cho tôi biết.
Quả nhiên, kế tiếp, dì Bích nói: "Thật ra thì, vào khoản thời gian một năm trước khi con sinh, dì và mẹ con cũng rất ít gặp mặt, lúc ấy dì theo Lý Phong, mà nàng lại chỉ đi theo ba con một tổ trưởng nho nhỏ, lòng của phụ nữ quá nhỏ, dĩ nhiên sẽ có hiềm khích. Cho nên, giữa dì và cô ấy còn sót lại tình cảm, thì chỉ ở mức đem con mang đến cho người nào đó nuôi, cũng coi là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi. Nhưng khi dì ngồi ở trong xe, nhìn con bị con chó to đuổi theo, bàn tay vẫn như cũ kiên định cầm chặt thức ăn, thấy con không chút sợ hãi mà cắn lại con chó so với con còn to hơn, nhìn con bẩn thỉu trên mặt vẫn là đôi mắt phát sáng như mắt mèo, một giây đó, dì liền biết, dì không thể để cho con ở nơi thôn quê này mà bị vùi dập, dì quyết định muốn đánh bóng cho con thật tốt, để cho con trở thành một người phụ nữ thành công."
Ta đăt tách cà phê lên miệng thưởng thức hương vị, tách cà phê màu tránh bao quanh miệng và mũi, trong lòng âm thầm lẩm bẩm.
Đánh bóng?
Tôi nói này dì Bích thân ái, chỉ có trở thành tảng đá làm bằng vàng rồi đánh bóng mới có thể khội phục lại trạng thái sáng bóng làm nóng mắt người.
Dì nói muốn tôi giả trang thành tảng đá đầy phân bọ? Vậy chẳng phải dì đã cho tôi ăn thịt không mấy chục năm.
Thua thiệt lớn.
Tác giả :
Tát Không Không