Không Thể Quên Em

Chương 93: Ngoại truyện 12

Khi hai đứa nhỏ lớn lên một chút, trong nhà cũng có rất nhiều thay đổi.

Nhóc Tằng Khải vẫn hoạt bát như cũ, trong lòng tràn đầy sự hiếu kỳ, cái gì cũng muốn biết, thậm chí còn tự coi phòng mình như một phòng thí nghiệm, ngày nào cũng ở trong đó mân mê nghiên cứu cái gì không biết.

Nhóc Tằng Di cũng có rất nhiều ý tưởng mới, nhưng hầu hết đều liên quan đến động vật và thực vật.Chính vì thế, trong nhà ngoài Đại Mao Nhị Mao ra thì còn nuôi rất nhiều động vật nhỏ khác, bất đồng với những đứa trẻ chỉ biết trêu chọc động vật, Tằng Di ngay từ bé đã rất yêu thương chúng.Nhóc tự mình lấy lá cây cho thỏ con ăn, lấy nước và thức ăn cho chim nữa.

Hơn nữa cô bé này còn quan tâm cả đến những thứ bên ngoài, nhóc biết ở một nơi xa có một người ông rất thương rất quý mình, cho nên bé còn chủ động gọi điện thoại, dùng giọng nói ngọt ngào nói chuyện với ông nội.

Có một lần Lâm Uyển thấy cô nhóc đang cầm điện thoại nói: “Con biết rồi ông nội, ông cũng phải giữ gìn sức khỏe nhé…"

Nghe xong Lâm Uyển chỉ còn biết trợn mắt kinh ngạc.

Hơn nữa trình độ của Tằng Di thật ngoài sức tưởng tượng của Lâm Uyển, cô nhóc này còn có thể ngồi cùng nhóm các dì bảo mẫu làm kem đắp mặt nạ cho mẹ.

Nhưng sau khi nhìn thấy mẹ và các dì giúp việc đắp mặt nạ, cô nhóc lại thấy hơi sợ, lần nào cũng trốn phía sau cửa, trộm nhìn khuôn mặt đáng sợ của mẹ và các dì.

Ngoại trừ điểm đó, cô nhóc Tằng Di còn biết hái hoa trong vườn về rồi kết thành vòng hoa để tặng mẹ.

Thỉnh thoảng Lâm Uyển muốn trêu bé, thấy bé cầm một thứ gì đó thì liền nói: “Bé Tằng Di ơi, con cho mẹ cái kia được không?"

Cô nhóc cho dù có thích món đồ trong tay đến thế nào đi chăng nữa thì cuối cùng vẫn rất ngoan ngoãn tặng cho mẹ.Lâm Uyển thấy vậy, vừa cười vừa đem đồ trả lại cho Tằng Di.

Đến giữa hè, Tằng Tuấn bỗng nhiên muốn mang Lâm Uyển về tổ trạch ở một thời gian ngắn.Lâm Uyển đã từng nghe anh nhắc đến nơi này mấy lần, nhưng cụ thể là nơi như thế nào thì cô hoàn toàn không biết, chỉ biết là chỗ đó đã để không rất lâu.

Dù sao bọn họ đã lâu chưa được hưởng thụ thế giới riêng của hai người, cho nên Lâm Uyển lập tức đồng ý ngay.

Song trước khi đi, cô vẫn có chút không yên tâm, liền gọi cho mẹ, bảo bà qua chăm sóc cho Tằng Khải và Tằng Di giúp cô.

Thật ra hai đứa nhỏ đều rất ngoan, nhất là Tằng Khải, bây giờ càng ngày càng ra dáng làm anh rồi.

Thu xếp xong mọi việc trong nhà, Lâm Uyển liền cùng Tằng Tuấn xuất phát.

Đường núi tuy quanh co, nhưng dọc đường rất thuận lợi, không cảm thấy xóc nảy nhiều lắm, cảnh sắc xung quanh thì vô cùng tuyệt đẹp.Đây là nơi chưa từng được tân trang lại, từ trong xe nhìn ra quang cảnh hai bên đường, quả thật giống như một bức tranh.

Chỉ có điều xe đi hơi tốn thời gian, vừa tiến vào vùng núi, vì để đảm bảo an toàn nên xe đi rất chậm, Lâm Uyển mới đầu còn phấn chấn, nhưng ngồi một lát thì đã cảm thấy rất mệt.

Không gian bên trong xe rất lớn, cô nhấc chân kê lên ghế xe, áp lưng vào ngực Tằng Tuấn, tìm một tư thế thoải mái để ngủ.

Chờ lúc cô tỉnh lại, xe đã sớm dừng lại được một lúc rồi.

Cô chớp chớp mắt, nhìn sắc trời dần tối, có chút ngượng ngùng ngồi dậy, sau đó cô mới phát hiện là mình vẫn đang đè lên tay Tằng Tuấn, cô rất đau lòng, nên vội vàng giúp anh xoa bóp một chút.

Nhưng Tằng Tuấn có vẻ hiểu được ý của cô, liền nói: “Anh không sao mà, em cũng mới gối lên thôi." Nói xong anh còn giơ cánh tay lên, ý nói không có vấn đề gì.Thậm chí sau đó anh còn bắt chước tư thế ngủ của cô, thái độ mang theo trêu chọc và cưng chiều.

Lâm Uyển xấu hổ, vội từ trong xe chạy ra ngoài, lúc đi ra, cô còn cuống quýt sửa sang lại đầu tóc và quần áo của mình.

Tuy nhà họ Tằng xa quê đã lâu, nhưng trong nhà cũng không phải là không có ai ở, hiện tại có mấy người phụ trách giữ nhà, nhưng số lượng không nhiều lắm, cho nên bọn họ đều lần lượt thay phiên nhau canh gác.

Lúc bọn họ tới, có một bác đang trực đi ra nghênh đón bọn họ.Theo như vai vế thì người này là một người họ hàng xa của Tằng Tuấn.

Lâm Uyển chào hỏi đối phương, bác trai này rất nhiệt tình, nhưng lại nói tiếng địa phương, cho nên Lâm Uyển nghe không hiểu.Mỗi một câu bác ấy nói thì đều được Tằng Tuấn phiên dịch lại.

Song nghe được một lúc, Lâm Uyển cũng dần dần hiểu được thứ ngôn ngữ địa phương mang theo chút ý nhị này.

Lần này tới đây, hai người đã thống nhất là sẽ vui vẻ hưởng thụ thế giới riêng của hai người.Cho nên sau khi xe đến nơi, Tằng Tuấn liền bảo tài xế quay về.

Hiện tại trong nhà chỉ còn ba người bọn họ mà thôi.

Mùa này, đồ ăn trên núi rất phong phú và đa dạng.Lúc bọn họ tới, bác trai đã sớm chuẩn bị đồ ăn cho hai người.Trong sân có một cái bàn nhỏ, nhà cũ của Tằng Tuấn không lớn lắm, ít nhất cũng không thể bằng nhà mới được, nhưng nơi này lại mang đậm hương vị cổ xưa của vùng non xanh nước biếc.

Bác trai không cầu kỳ chuẩn bị nhiều thịt cá, mà hầu hết đều là các món đặc sản của địa phương, mang phong cách thôn quê mà Lâm Uyển và Tằng Tuấn rất hiếm khi ăn.

Tất cả nguyên liệu đều rất tươi mới, được bác trai lấy từ trên núi lúc sáng sớm, có rất nhiều loại rau mà Lâm Uyển chưa từng nhìn thấy.

Đồ ăn rất nhẹ nhàng thanh đạm, khiến cho người ta cảm thấy thoải mái.

Ngồi trong sân ăn cơm xong, lúc đi vào nhà, Lâm Uyển lại chưa thể thích ứng được.Đang là giữa hè, vậy mà trong nhà lại vô cùng lạnh lẽo.Hơn nữa vì phòng quá sâu, nên có nhiều chỗ không biết mặt trời có chiếu đến hay không, tóm lại nhìn qua thì thấy khá cô quạnh.

Tuy nhiên bàn ghế thì lại khá sạch sẽ, chắc là các bác phụ trách thường tới đây để dọn dẹp.

Lâm Uyển đánh giá qua một lượt, đồ đạc trong phòng khá cũ kỹ.Giường và bàn trang điểm đều là kiểu dáng cổ xưa, nhìn ra được đây là một chỗ ở khá tốt.

Nhưng cảm giác xưa cũ lại khiến Lâm Uyển không được thoải mái cho lắm, không biết ở nơi này có xuất hiện ma quỷ hay không nữa.Song đã đến tận đây rồi thì đành phải ở lại thôi.

Lâm Uyển đánh bạo ngồi xuống giường, tuy giường đã dùng lâu năm, nhưng chăn đệm đều là đồ mới, cô đưa tay sờ lên, cảm thấy rất mềm mịn và thoải mái.

Loại giường cứng này không giống với loại ở nhà, cho nên Lâm Uyển phải ngồi một lúc thì mới làm quen được.Hơn nữa tuy giường đã cũ, nhưng ngồi xuống lại không nghe thấy tiếng kẽo kẹt, cũng không cảm thấy lỏng lẻo.

Lúc nằm xuống, cô còn ngửi được mùi của cây mộc hương, hương thơm quanh quẩn bên mũi, rất dễ chịu.

Buồng trong ánh sáng không được tốt, Lâm Uyển nằm trên giường, chỉ nhìn thấy các hoa văn trên tường một cách mơ hồ.

Tằng Tuấn bước vào phòng, anh bật công tắc đèn lên, lập tức toàn bộ không gian đều đã được chiếu sáng.Lâm Uyển vì thế mà tinh thần cũng trở nên tốt hơn.

Cô ngồi dậy, ở trên giường nhìn đông nhìn tây, cuối cùng mới nhìn thấy những hoa văn phức tạp được khắc trên tường.

Lâm Uyển nhìn ngắm một lát, không biết có phải do phòng quá lớn hay không mà cô cảm thấy nơi này rất u ám, cô vội ôm lấy thắt lưng Tằng Tuấn, cọ cọ lên người anh rồi nói: “Nơi này rộng quá…"

Lại nói tuy chỗ cô và Tằng Tuấn đang ở cũng rất lớn, nhưng vì trong nhà có hai đứa nhỏ và mấy con chó, nên hầu như không có một phút nào là yên tĩnh…

Nhưng ở đây, nhìn đi nhìn lại vẫn chỉ có bốn bức tường, khiến cho cô thấy không quen.

Tằng Tuấn vỗ vỗ cô một chút để trấn an, đem cô ôm chặt vào lòng.Lâm Uyển đương nhiên không còn sợ nữa, cô nằm dựa lên người anh, để mặc anh tùy ý vuốt ve.

Cô đã sớm có thói quen sống theo kiểu vợ chồng già với Tằng Tuấn, cho nên đang định nói chuyện linh tinh với anh vài câu, nào biết Tằng Tuấn lại bắt đầu giở tính xấu, vén áo cô lên rồi mò tay vào sờ soạng.

Lâm Uyển vội vàng né tránh, nhưng Tằng Tuấn đã nhanh hơn cô, anh xoay người lại rồi đè cô dưới thân mình, sau đó vừa cởi quần áo vừa hôn lên môi cô.

Cuộc sống ở đây cực kỳ nhàn nhã, thật giống như đang đi nghỉ phép vậy, mới đầu Lâm Uyển còn sợ là mình sẽ không thích ứng được, nhưng sau một ngày, cô mới biết là tuy chỗ này đã lâu năm, nhưng cũng có rất nhiều chỗ được tân trang lại.Đặc biệt là toilet hiện đại, khiến cho người ta cảm thấy rất thoải mái.

Ở vài ngày, bác trai giữ nhà còn nói cho bọn họ, ở bên cạnh đây có một dòng suối nhỏ để câu cá.Lâm Uyển và Tằng Tuấn nghe thế, liền đi mượn đồ nghề câu cá đơn giản của địa phương rồi bắt đầu ra câu thử xem sao.

Tới nơi, dòng suối nhỏ kia thật sự nhỏ hơn trong tưởng tượng của Lâm Uyển rất nhiều, làm cô nghi ngờ không biết có thể câu được cá hay không.

Những tảng đá bên dòng suối quanh năm suốt tháng được nước mài mòn nên không hề sắc nhọn.Lâm Uyển và Tằng Tuấn tìm một tảng đá cao rồi ngồi xuống.Hai người vừa phơi nắng vừa thong dong ngồi câu cá.

Kỹ thuật câu cá của Tằng Tuấn không giỏi lắm, còn Lâm Uyển thì hoàn toàn không biết gì, hơn nữa đồ nghề câu lại rất thô sơ, trông rất khó có thể câu được cá lên.Dù vậy, hai người cũng không để ý nhiều, cứ ngồi nhàn nhã câu, kết quả cuối cùng là, đừng nói là câu được cá, ngược lại còn thả vào nước không ít mồi câu rồi.

Ngồi thêm một lúc, Lâm Uyển bỗng nhìn thấy trong nước có một ít cá đang thò đầu ra.Nước ở đây rất nông, liếc mắt là có thể nhìn xuống dưới đáy.

Lâm Uyển vốn không ôm ấp hy vọng gì nhiều, nhưng vừa phát hiện thấy cá, cô lại bắt đầu tập trung hơn.Song bọn cá lại rất thông mi, chỉ cần có chút lay động là chúng sẽ lập tức bơi đi.May là Tằng Tuấn và cô nói chuyện rất nhỏ, cho nên cá không bị dọa chạy mất.

Cô bắt đầu chuyên tâm, cẩn thận chuẩn bị tốt lưỡi câu và mồi.

Cứ như vậy thử một hai lần, không ngờ một người câu cá nghiệp dư như cô mà cuối cùng cũng có thể câu lên được một con cá.

Nhưng vừa nhấc cần câu lên, Lâm Uyển tuy rất hưng phấn, song lúc nhìn vào con cá đang quẫy loạn kia, cô lại không biết phải làm sao.

Tằng Tuấn mau chóng đứng dậy, giúp cô đặt cá vào trong thùng nước.

Chờ hai người mang cá về nhà, Lâm Uyển vui vẻ muốn chết, muốn đích thân vào bếp làm cá cho Tằng Tuấn ăn.

Tuy rằng bác trai khi nấu ăn đều sử dụng đồ làm bếp hiện đại, nhưng Lâm Uyển nghe nói nếu hầm cá bằng chảo sắt thì cá sẽ rất thơm, cho nên cô cũng muốn thử dùng nó để nấu cá xem sao.

Lúc này vì đang hưng phấn nên lá gan của cô rất lớn, liền thử vào bếp nhóm lửa.Tuy lúc đầu bị sặc khói, nhưng sau khi được bác trai hướng dẫn, cô đã nhanh chóng nắm được bí quyết.

Nhưng một cái chảo lớn như vậy mà chỉ nấu một con cá nhỏ, khiến Lâm Uyển cũng hơi băn khoăn.Con cá này đến lòng chảo còn không to bằng nữa là.

Bác trai thấy vậy, liền cười tủm tỉm lấy ra hai con cá trong tủ lạnh rồi đưa cho cô, còn có cả đậu phụ và một số nguyên liệu tươi mới của địa phương nữa.

Tằng Tuấn vốn muốn vào giúp, nhưng Lâm Uyển lại muốn tự mình làm, ngay cả bác trai muốn giúp cũng bị cô từ chối, chỉ cần bác hỗ trợ chỉ dẫn mà thôi.

Cô hăng hái xắn tay áo lên làm.Hiện tại cô rất có hứng thú với việc nấu nướng, căn bản là ở nhà đã làm rất nhiều điểm tâm ngọt, sau lại nấu nướng một số món, tuy không thể nói là cực giỏi, nhưng tất nhiên là không hề tệ.

Tẩm ướt gia vị xong, Lâm Uyển quay lại muốn nhặt rau.Kết quả lại phát hiện rau đã được nhặt xong rồi, Tằng Tuấn còn đang nhẹ nhàng cười với cô.

Hơn nữa chắc chắn Tằng Tuấn chưa từng làm bếp bao giờ, cho nên sau khi nhặt rau này nọ xong, anh lại đặt chúng lên như đang trưng bày sản phẩm vậy, trật tự ngăn nắp đến nỗi khiến cô phải bật cười.

Cứ như vậy, tốc độ của Lâm Uyển cũng dần được tăng lên, không bao lâu cô đã dọn ra được một bàn ăn phong phú.

Lúc đang chuẩn bị dọn đồ ăn, Tằng Tuấn cũng ở bên cạnh dọn dẹp bàn sạch sẽ, hai người giống như một đôi vợ chồng trẻ, cùng nhau chuẩn bị cho bữa cơm.

Bác trai còn đem rượu cất lâu năm ra mời bọn họ nếm thử, nhưng Lâm Uyển và Tằng Tuấn đều không có thói quen vừa ăn cơm vừa uống rượu.Song trước một bàn đồ ăn như vậy, trong một khung cảnh tuyệt đẹp như thế, hai người lại nổi lên hứng thú muốn nếm thử xem sao.

Rượu này có vẻ không cao độ lắm, uống vào thấy rất nhẹ nhàng.Lâm Uyển tuy sống với Tằng Tuấn đã lâu, nhưng vẫn không biết tửu lượng của anh thế nào.Căn bản là vì anh rất ít khi phải đi xã giao, mà nếu có thì cũng sẽ không có ai mời rượu anh.

Trái lại Lâm Uyển biết rõ về tửu lượng của mình, có thể nói cô trời sinh có tửu lượng tốt.Sau khi đi làm ở công ty thì cô mới nhận ra điều này, khi đó có rất nhiều đồng nghiệp mời rượu cô, lúc đầu cô còn sợ mình uống nhiều sẽ say, kết quả uống mãi mà vẫn không có cảm giác gì.

Tuy vậy nhưng cô vẫn không dám thể hiện ra, uống được kha khá thì bắt đầu từ chối, sau đó có lần cô lại thử tửu lượng của mình ở nhà xem thế nào, cuối cùng phát hiện tuy đã uống rất nhiều chén, song lại không hề cảm thấy say.

Cô cũng không quá để ý đến điều này, chỉ nghĩ uống rượu đâu có gì hay ho mà tự hào, lại nói cô thật sự không thích uống rượu, uống vào miệng vừa cay mà vừa không ngon lành gì.

Cô biết thỉnh thoảng làm vài chai bia hay vài ly rượu thì cũng không thể say được, hôm nay tâm tình lại rất tốt, hơn nữa rượu của bác trai lại có vị ngọt, Lâm Uyển bất tri bất giác uống vào không ít.

Hai người anh một chén em một chén, Tằng Tuấn cũng uống được kha khá rồi.

Dần dần Lâm Uyển phát hiện Tằng Tuấn bỗng nhiên lại nói nhiều hơn bình thường.Mọi ngày anh rất ít nói, cho dù lúc về nhà thấy cô, anh cũng chỉ nói một câu là hết, tuyệt đối không nói đến câu thứ hai.

Lúc này Lâm Uyển thấy anh có vẻ nói nhiều hơn một chút rồi.

Tằng Tuấn lấy tay chống cằm, cứ cười cười nhìn cô không thôi.Lâm Uyển mới đầu còn không để ý lắm, nhưng một lát sau, cô mới nhận ra là anh đã duy trì tư thế này được khá lâu rồi.

Bỗng nhiên cô ý thức được một tình huống khó lường!!

Có phải là anh uống say không đó?!

Lâm Uyển nghĩ thế thì sợ ngây người, cô cẩn thận xem xét, cảm thấy mình đúng là rất ít khi nhìn thấy anh uống rượu!

Cô dường như không thể tin nổi, nhịn không được mà theo dõi nét mặt của anh.

Nếu như bình thường, Tằng Tuấn chắc chắn sẽ phát hiện ra ánh mắt cô có phần không bình thường, sẽ hỏi ngay là cô đang làm gì.Nhưng lúc này phản ứng của anh rõ ràng là chậm chạp hơn, dường như còn không có phản ứng gì, vẫn cứ chăm chú nhìn cô chằm chằm.

Bị anh nhìn một lúc, Lâm Uyển chợt nghe thấy anh nói gì đó.

Giọng của anh đã không còn bình thường nữa, Lâm Uyển phải cúi xuống cố gắng nghe thì mới biết là anh đang muốn nói gì.

Anh như đang tự thì thào nói một mình vậy, anh nói: “Anh rất yêu em…"

Anh là người rất trầm tĩnh, cho dù uống nhiều nhưng vẫn rất yên lặng, nói xong câu đó, anh có vẻ hơi buồn ngủ, còn thật sự định gục luôn xuống bàn.

Lâm Uyển cười ôm lấy anh, thừa dịp anh còn đang tỉnh, cô liền vội vàng đỡ anh nằm lên giường, sau đó đắp chăn cho anh.

Im lặng ngồi nhìn anh một lát, Lâm Uyển trong lòng tràn ngập yêu thương, căn phòng lạnh lẽo cũng có phần ấm áp hẳn lên, không còn khiến cho cô cảm thấy sợ hãi nữa.

Cuối cùng cô cúi xuống, nhẹ nhàng đáp lại anh: “Em biết, em cũng rất yêu anh."

——HẾT——
Tác giả : Kim Đại
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại