Không Thể Quên Em
Chương 71
Anh đứng bên ngoài cửa sổ, ánh mắt nhìn cô chăm chú.
Lâm Uyển không biết mình nên làm gì bây giờ, nhất thời tâm tình lại trở nên bất ổn, ánh mắt cũng ê ẩm.
Gương mặt anh vẫn vô cùng thong dong, biểu tình không tức giận, trong mắt anh chỉ chứa bóng dáng của cô.
Lâm Uyển môi khẽ run, mắt lại đỏ hoe, cố gắng dùng sức kéo mạnh rèm cửa lại.Cô không dám nhìn nữa, cũng không còn sức lực quay trở về giường, liền dựa vào tường rồi ngồi bệt xuống đất.
Hơi thở của cô dồn dập, đầu óc bấn loạn.
Cô biết con người ta không thể chắc chắn được điều gì, trên chuyện tình cảm thì lại càng khó để xác định…Dù có lý trí tới đâu thì cũng không thể đoán được kết quả cuối cùng…
Bây giờ cô đau như bị người ta xé rách tim gan vậy…
Không biết qua bao lâu, Lâm Uyển mới hồi phục lại chút sức lực, liền đứng dậy đi tới cẩn thận vén rèm lên, cô làm vậy vì muốn biết xem Tằng Tuấn đã đi hay chưa…Hay là vẫn ở đó chịu lạnh…
Kết quả cô thấy Tằng Tuấn vẫn đứng nguyên chỗ đó.Càng đáng sợ hơn chính là, ngay tại lúc này thì tuyết đã bắt đầu rơi.
Anh đang muốn tự làm khổ mình sao hả!
Cô nhìn thấy trên vai anh đã phủ trắng tuyết, nước ngấm cả vào áo.Anh có bị ngốc không hả, sao không biết phủi nó đi chứ!
Lâm Uyển nhịn không nổi nữa, liền tức giận kéo rèm ra, hung hăng mắng anh: “Tằng Tuấn, anh đừng có ngây thơ như vậy được không, anh cho rằng mình là học sinh trung học sao? Mà ngay cả học sinh trung học thì chúng nó cũng không hành động ngu xuẩn như anh đâu!"
Tuy nhiên dù đã nghe cô nói, nhưng Tằng Tuấn vẫn không có phản ứng, vẫn như cũ bình tĩnh nhìn cô.
Lâm Uyển cuối cùng vẫn là không nỡ để anh chịu lạnh như vậy.Cô vội đi tới trước tủ quần áo, vừa tìm áo ấm vừa suy nghĩ xem nên làm thế nào để anh chịu rời đi.
Nhưng tất cả các cách cô nghĩ đều không được.Người kia sẽ không dễ dàng bỏ cuộc như vậy đâu! Cô biết anh là người vô cùng kiên trì và quyết đoán mà.
Lâm Uyển hít hít mũi, ngón tay khẽ cong lên, cái lạnh ở phương Bắc thật sự có thể đông chết người ta mất.Ban đầu cô còn nghĩ là anh quên mang găng tay, nhưng lúc này cô lại thấy là anh đang cố ý.Vì anh biết là cô sẽ đau lòng!
Lâm Uyển dựa đầu vào tủ quần áo.Cô hít sâu vài cái, không lấy áo ấm nữa mà quay ra cửa sổ, sau đó mở cửa ra.
Gió lạnh bên ngoài lập tức tràn vào không gian ấm áp bên trong phòng, cô đứng yên đó, nhất thời không nói ra được.
Cô rút lui từng bước, để chỗ cho anh đi vào.
Cô cứ nghĩ anh sẽ phải đi vào ngay, kết quả tuy cô đã làm vậy, nhưng anh vẫn không hề động đậy.Trong đêm đen, Lâm Uyển thử dò xét bước ra ngoài.
Lúc này tuyết rất lớn, từng bông tuyết rơi vào người cô, sau đó hòa thành những giọt nước.Cơ thể cô mang theo sự ấm áp bên trong phòng, lúc nói chuyện đều thở ra khói trắng.Cô khẽ quát Tằng Tuấn không biết đã đứng bên ngoài chịu lạnh bao lâu rồi: “Anh còn đứng đây làm gì? Còn không mau vào nhà!! Muốn bị chết cóng sao?"
Nói xong cô lại mở hết cửa ra, muốn anh đi vào.
Tằng Tuấn tuy có cử động, nhưng tác phong lại rất chậm.Sau khi cô mở cửa được một lúc, anh mới từ từ đặt gậy sang một bên, tay chống lên cửa sổ cũng có chút yếu ớt.
Lâm Uyển còn tưởng là anh đang cố tình, liền tức giận nhìn anh, nhưng cô ngay lập tức hiểu được nguyên nhân, vì tay của anh đặt lên cửa sổ đã bị lạnh đến đỏ bừng rồi.
Chắc chắn là anh đã bị lạnh đến đông cứng cả người rồi.
Cô chợt nghĩ đến một chuyện, vội nói: “Anh, anh đừng vào vội…Trên người anh lạnh như vậy, nếu vào phòng ấm ngay thì sẽ bị cảm mất."
Trước đây cô cũng đã từng bị như vậy rồi, ngón tay bị tê đau muốn chết, ngón tay cũng đỏ hồng, cứ đến mùa đông là lại thấy khó chịu.
Cô giơ tay ra làm mẫu: “Anh lấy tay chà xát mặt như vậy này, sau đó xoa lên hai tai, khi nào mặt nóng lên thì mới được đi vào, nếu không sẽ bị cảm…"
Tằng Tuấn lúc này mới hơi nhếch miệng cười, trông rất quyến rũ, nhưng cơ mặt lại có phần cứng ngắc.Hơn nữa xuyên qua ánh đèn, cô mới nhìn thấy đôi môi tím tái của anh, nhất thời không nói nên lời.
Chờ Tằng Tuấn làm xong, Lâm Uyển mới ở bên trong giúp anh đi vào.Nhưng Tằng Tuấn lại không chịu cho cô tới gần, lúc thấy cô đỡ, anh còn khàn giọng nói: “Người anh lạnh lắm."
Lâm Uyển hít hít mũi, chờ anh tiến vào rồi, cô lại cúi đầu đóng cửa sổ lại.
Cô không dám suy nghĩ tiếp, không biết bước tiếp theo mình nên làm gì, hết thảy những việc cô làm đều chỉ là theo cảm tính.Lúc anh đang ngắm nghía phòng ngủ của cô, Lâm Uyển liền chạy vào toilet, cô nhớ là mẹ có mua một lọ cao chống rét, có tác dụng rất tốt nếu bị cảm lạnh.
Lúc đi vào, cô giống như có tật giật mình, liền cẩn thận đóng cửa phòng lại, còn đem khóa trái cửa.Sau đó cô đưa dầu gió cho Tằng Tuấn, nói: “Anh mau bôi vào đi, đây là dầu gió, anh bôi nhiều một chút, đúng rồi còn chân nữa, mau cởi giầy ra…Nhớ bôi nhiều lên ngón chân, trước đây em cũng đã từng bị lạnh ngón chân…"
Anh cởi áo khoác và giày ra rồi ngồi trên giường.Giường của Lâm Uyển là giường đôi, anh ngồi vào bên trong, tự mình bôi dầu theo như lời cô nói.
Lâm Uyển trong lòng thấy rất trống trải.Cô không ngồi lên giường, mà kéo ghế trước bàn trang điểm lại, sau đó ngồi ở bên cạnh giường, nhìn anh bôi dầu.Đôi lúc anh lại ngẩng đầu lên, hai người rất tự nhiên nhìn vào mắt nhau.
Tằng Tuấn bôi dầu xong thì lại tiến đến gần, ý định muốn hôn cô.
Lâm Uyển ngạc nhiên, nhưng cô không trốn tránh.Lúc bị anh hôn, trong đầu cô trống rỗng, nhưng dần dần lại có phần rung động.Anh thật sự rất biết cách điều khiển cảm xúc của cô.
Tằng Tuấn không áp hẳn lên Lâm Uyển, mà rất cẩn thận tránh khỏi bụng cô.Anh bế cô từ trên ghế lên rồi hướng đến giường, ôm lấy thắt lưng cô giống như đang ôm một đứa trẻ, sau đó đem cô đặt lên đùi mình.
Lâm Uyển im lặng để mặc cho anh ôm.
Rõ ràng còn rất nhiều chuyện khiến người ta phải lo lắng, nhưng lúc này cô lại không suy nghĩ gì, chỉ đặc biệt im lặng, im lặng đến nỗi có thể nghe được tiếng tuyết rơi bên ngoài.
Sau khi nhìn ra cửa sổ một lúc, Lâm Uyển mới bình tĩnh nói: “Em cũng rất thích anh…Nhưng càng thích thì lại càng lo sợ…"
Mặt hai người dán lên nhau, Tằng Tuấn nhẹ nhàng dùng môi cọ xát lên hai má cô.Cảm giác mềm mềm, ướt át, đôi lúc anh còn dùng răng cắn cô một cái.Anh nắm lấy tay cô, cô cúi đầu nhìn những nơi bị sưng đỏ vì giá rét của anh, hai tai, môi, ngón tay, còn cả nơi khác nữa, lúc này ngón tay anh vẫn hơi đỏ, cô khẽ đánh vào ngón tay anh một cái.Trong lòng rất đau, nhịn không được nói: “Anh xem, chúng ta đều đã lớn cả rồi, vậy mà anh còn đi làm những chuyện này…"
Tay anh khẽ chọc vào những chỗ dễ bị nhột của cô, Lâm Uyển bị anh cù nên lại không nhịn được mà cười to.Rõ ràng là trong lòng buồn muốn chết, nhưng mỗi lần nhìn thấy anh thì dường như tất cả đều không còn đáng để lo nghĩ nữa.
Cuối cùng cô mới thở dài một hơi, như đã suy nghĩ rất cẩn thận, trước kia đều là Tằng Tuấn ôm cô, xoa mặt cô.Lúc này Lâm Uyển cũng ôm lại anh, sau đó nâng cằm anh lên.
Cô bị anh đặt ở trên đùi, lúc này nếu cô ngồi thẳng thì sẽ cao hơn anh một chút.Cô đặt hai tay lên vai anh, hưởng thụ cảm giác từ trên cao nhìn xuống.Nhìn xuống gương mặt tên là Tằng Tuấn này, nhìn vẻ đẹp anh tuấn của anh, đôi môi anh đã trở nên hồng nhuận, không còn dọa người như vừa rồi nữa.
Cô nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi anh, nói: “Anh nói lại một lần nữa đi."
Anh ôm cô rất chặt, tuy cô chưa nói rõ ràng, nhưng dường như anh có thể hiểu được suy nghĩ của cô, liền đáp: “Kết hôn với anh đi."
Lâm Uyển nở nụ cười, gương mặt đỏ hồng, song chung quy trong lòng vẫn có chút sợ hãi.Ngay tại lúc cô còn đang bấn loạn, Tằng Tuấn đã nói tiếp: “Lâm Uyển, chưa ai dạy anh biết phải làm sao để có thể sống bên nhau hòa hợp, đời còn rất dài, chúng ta còn nhiều thời gian để giải quyết, cho nên về sau nếu như em gặp chuyện không vui, nhất định không được giấu trong lòng mà buồn phiền, phải nói cho anh biết."
Lâm Uyển nhớ tới việc mẹ anh mất sớm, anh lại lớn lên theo một cách không bình thường, cô cũng phải trải qua những năm tháng tuổi thơ ở một gia đình cẩu huyết, cho nên cô hiểu được lời anh nói, liền dùng sức gật đầu, giống như vẫn cảm thấy chưa đủ, cô lại duỗi tay ra ôm lấy anh, dứt khoát đáp: “Em đồng ý."
Lâm Uyển không biết mình nên làm gì bây giờ, nhất thời tâm tình lại trở nên bất ổn, ánh mắt cũng ê ẩm.
Gương mặt anh vẫn vô cùng thong dong, biểu tình không tức giận, trong mắt anh chỉ chứa bóng dáng của cô.
Lâm Uyển môi khẽ run, mắt lại đỏ hoe, cố gắng dùng sức kéo mạnh rèm cửa lại.Cô không dám nhìn nữa, cũng không còn sức lực quay trở về giường, liền dựa vào tường rồi ngồi bệt xuống đất.
Hơi thở của cô dồn dập, đầu óc bấn loạn.
Cô biết con người ta không thể chắc chắn được điều gì, trên chuyện tình cảm thì lại càng khó để xác định…Dù có lý trí tới đâu thì cũng không thể đoán được kết quả cuối cùng…
Bây giờ cô đau như bị người ta xé rách tim gan vậy…
Không biết qua bao lâu, Lâm Uyển mới hồi phục lại chút sức lực, liền đứng dậy đi tới cẩn thận vén rèm lên, cô làm vậy vì muốn biết xem Tằng Tuấn đã đi hay chưa…Hay là vẫn ở đó chịu lạnh…
Kết quả cô thấy Tằng Tuấn vẫn đứng nguyên chỗ đó.Càng đáng sợ hơn chính là, ngay tại lúc này thì tuyết đã bắt đầu rơi.
Anh đang muốn tự làm khổ mình sao hả!
Cô nhìn thấy trên vai anh đã phủ trắng tuyết, nước ngấm cả vào áo.Anh có bị ngốc không hả, sao không biết phủi nó đi chứ!
Lâm Uyển nhịn không nổi nữa, liền tức giận kéo rèm ra, hung hăng mắng anh: “Tằng Tuấn, anh đừng có ngây thơ như vậy được không, anh cho rằng mình là học sinh trung học sao? Mà ngay cả học sinh trung học thì chúng nó cũng không hành động ngu xuẩn như anh đâu!"
Tuy nhiên dù đã nghe cô nói, nhưng Tằng Tuấn vẫn không có phản ứng, vẫn như cũ bình tĩnh nhìn cô.
Lâm Uyển cuối cùng vẫn là không nỡ để anh chịu lạnh như vậy.Cô vội đi tới trước tủ quần áo, vừa tìm áo ấm vừa suy nghĩ xem nên làm thế nào để anh chịu rời đi.
Nhưng tất cả các cách cô nghĩ đều không được.Người kia sẽ không dễ dàng bỏ cuộc như vậy đâu! Cô biết anh là người vô cùng kiên trì và quyết đoán mà.
Lâm Uyển hít hít mũi, ngón tay khẽ cong lên, cái lạnh ở phương Bắc thật sự có thể đông chết người ta mất.Ban đầu cô còn nghĩ là anh quên mang găng tay, nhưng lúc này cô lại thấy là anh đang cố ý.Vì anh biết là cô sẽ đau lòng!
Lâm Uyển dựa đầu vào tủ quần áo.Cô hít sâu vài cái, không lấy áo ấm nữa mà quay ra cửa sổ, sau đó mở cửa ra.
Gió lạnh bên ngoài lập tức tràn vào không gian ấm áp bên trong phòng, cô đứng yên đó, nhất thời không nói ra được.
Cô rút lui từng bước, để chỗ cho anh đi vào.
Cô cứ nghĩ anh sẽ phải đi vào ngay, kết quả tuy cô đã làm vậy, nhưng anh vẫn không hề động đậy.Trong đêm đen, Lâm Uyển thử dò xét bước ra ngoài.
Lúc này tuyết rất lớn, từng bông tuyết rơi vào người cô, sau đó hòa thành những giọt nước.Cơ thể cô mang theo sự ấm áp bên trong phòng, lúc nói chuyện đều thở ra khói trắng.Cô khẽ quát Tằng Tuấn không biết đã đứng bên ngoài chịu lạnh bao lâu rồi: “Anh còn đứng đây làm gì? Còn không mau vào nhà!! Muốn bị chết cóng sao?"
Nói xong cô lại mở hết cửa ra, muốn anh đi vào.
Tằng Tuấn tuy có cử động, nhưng tác phong lại rất chậm.Sau khi cô mở cửa được một lúc, anh mới từ từ đặt gậy sang một bên, tay chống lên cửa sổ cũng có chút yếu ớt.
Lâm Uyển còn tưởng là anh đang cố tình, liền tức giận nhìn anh, nhưng cô ngay lập tức hiểu được nguyên nhân, vì tay của anh đặt lên cửa sổ đã bị lạnh đến đỏ bừng rồi.
Chắc chắn là anh đã bị lạnh đến đông cứng cả người rồi.
Cô chợt nghĩ đến một chuyện, vội nói: “Anh, anh đừng vào vội…Trên người anh lạnh như vậy, nếu vào phòng ấm ngay thì sẽ bị cảm mất."
Trước đây cô cũng đã từng bị như vậy rồi, ngón tay bị tê đau muốn chết, ngón tay cũng đỏ hồng, cứ đến mùa đông là lại thấy khó chịu.
Cô giơ tay ra làm mẫu: “Anh lấy tay chà xát mặt như vậy này, sau đó xoa lên hai tai, khi nào mặt nóng lên thì mới được đi vào, nếu không sẽ bị cảm…"
Tằng Tuấn lúc này mới hơi nhếch miệng cười, trông rất quyến rũ, nhưng cơ mặt lại có phần cứng ngắc.Hơn nữa xuyên qua ánh đèn, cô mới nhìn thấy đôi môi tím tái của anh, nhất thời không nói nên lời.
Chờ Tằng Tuấn làm xong, Lâm Uyển mới ở bên trong giúp anh đi vào.Nhưng Tằng Tuấn lại không chịu cho cô tới gần, lúc thấy cô đỡ, anh còn khàn giọng nói: “Người anh lạnh lắm."
Lâm Uyển hít hít mũi, chờ anh tiến vào rồi, cô lại cúi đầu đóng cửa sổ lại.
Cô không dám suy nghĩ tiếp, không biết bước tiếp theo mình nên làm gì, hết thảy những việc cô làm đều chỉ là theo cảm tính.Lúc anh đang ngắm nghía phòng ngủ của cô, Lâm Uyển liền chạy vào toilet, cô nhớ là mẹ có mua một lọ cao chống rét, có tác dụng rất tốt nếu bị cảm lạnh.
Lúc đi vào, cô giống như có tật giật mình, liền cẩn thận đóng cửa phòng lại, còn đem khóa trái cửa.Sau đó cô đưa dầu gió cho Tằng Tuấn, nói: “Anh mau bôi vào đi, đây là dầu gió, anh bôi nhiều một chút, đúng rồi còn chân nữa, mau cởi giầy ra…Nhớ bôi nhiều lên ngón chân, trước đây em cũng đã từng bị lạnh ngón chân…"
Anh cởi áo khoác và giày ra rồi ngồi trên giường.Giường của Lâm Uyển là giường đôi, anh ngồi vào bên trong, tự mình bôi dầu theo như lời cô nói.
Lâm Uyển trong lòng thấy rất trống trải.Cô không ngồi lên giường, mà kéo ghế trước bàn trang điểm lại, sau đó ngồi ở bên cạnh giường, nhìn anh bôi dầu.Đôi lúc anh lại ngẩng đầu lên, hai người rất tự nhiên nhìn vào mắt nhau.
Tằng Tuấn bôi dầu xong thì lại tiến đến gần, ý định muốn hôn cô.
Lâm Uyển ngạc nhiên, nhưng cô không trốn tránh.Lúc bị anh hôn, trong đầu cô trống rỗng, nhưng dần dần lại có phần rung động.Anh thật sự rất biết cách điều khiển cảm xúc của cô.
Tằng Tuấn không áp hẳn lên Lâm Uyển, mà rất cẩn thận tránh khỏi bụng cô.Anh bế cô từ trên ghế lên rồi hướng đến giường, ôm lấy thắt lưng cô giống như đang ôm một đứa trẻ, sau đó đem cô đặt lên đùi mình.
Lâm Uyển im lặng để mặc cho anh ôm.
Rõ ràng còn rất nhiều chuyện khiến người ta phải lo lắng, nhưng lúc này cô lại không suy nghĩ gì, chỉ đặc biệt im lặng, im lặng đến nỗi có thể nghe được tiếng tuyết rơi bên ngoài.
Sau khi nhìn ra cửa sổ một lúc, Lâm Uyển mới bình tĩnh nói: “Em cũng rất thích anh…Nhưng càng thích thì lại càng lo sợ…"
Mặt hai người dán lên nhau, Tằng Tuấn nhẹ nhàng dùng môi cọ xát lên hai má cô.Cảm giác mềm mềm, ướt át, đôi lúc anh còn dùng răng cắn cô một cái.Anh nắm lấy tay cô, cô cúi đầu nhìn những nơi bị sưng đỏ vì giá rét của anh, hai tai, môi, ngón tay, còn cả nơi khác nữa, lúc này ngón tay anh vẫn hơi đỏ, cô khẽ đánh vào ngón tay anh một cái.Trong lòng rất đau, nhịn không được nói: “Anh xem, chúng ta đều đã lớn cả rồi, vậy mà anh còn đi làm những chuyện này…"
Tay anh khẽ chọc vào những chỗ dễ bị nhột của cô, Lâm Uyển bị anh cù nên lại không nhịn được mà cười to.Rõ ràng là trong lòng buồn muốn chết, nhưng mỗi lần nhìn thấy anh thì dường như tất cả đều không còn đáng để lo nghĩ nữa.
Cuối cùng cô mới thở dài một hơi, như đã suy nghĩ rất cẩn thận, trước kia đều là Tằng Tuấn ôm cô, xoa mặt cô.Lúc này Lâm Uyển cũng ôm lại anh, sau đó nâng cằm anh lên.
Cô bị anh đặt ở trên đùi, lúc này nếu cô ngồi thẳng thì sẽ cao hơn anh một chút.Cô đặt hai tay lên vai anh, hưởng thụ cảm giác từ trên cao nhìn xuống.Nhìn xuống gương mặt tên là Tằng Tuấn này, nhìn vẻ đẹp anh tuấn của anh, đôi môi anh đã trở nên hồng nhuận, không còn dọa người như vừa rồi nữa.
Cô nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi anh, nói: “Anh nói lại một lần nữa đi."
Anh ôm cô rất chặt, tuy cô chưa nói rõ ràng, nhưng dường như anh có thể hiểu được suy nghĩ của cô, liền đáp: “Kết hôn với anh đi."
Lâm Uyển nở nụ cười, gương mặt đỏ hồng, song chung quy trong lòng vẫn có chút sợ hãi.Ngay tại lúc cô còn đang bấn loạn, Tằng Tuấn đã nói tiếp: “Lâm Uyển, chưa ai dạy anh biết phải làm sao để có thể sống bên nhau hòa hợp, đời còn rất dài, chúng ta còn nhiều thời gian để giải quyết, cho nên về sau nếu như em gặp chuyện không vui, nhất định không được giấu trong lòng mà buồn phiền, phải nói cho anh biết."
Lâm Uyển nhớ tới việc mẹ anh mất sớm, anh lại lớn lên theo một cách không bình thường, cô cũng phải trải qua những năm tháng tuổi thơ ở một gia đình cẩu huyết, cho nên cô hiểu được lời anh nói, liền dùng sức gật đầu, giống như vẫn cảm thấy chưa đủ, cô lại duỗi tay ra ôm lấy anh, dứt khoát đáp: “Em đồng ý."
Tác giả :
Kim Đại