Không Thể Quên Em

Chương 68

Vì là giường đơn nên không gian rất nhỏ, Lâm Uyển được Tằng Tuấn ôm, hai người nằm nghiêng trên giường.Đầu óc cô trống rỗng, trong lòng vô cùng ấm áp, nhưng không hiểu sao lại vẫn cứ có cảm giác là mình đang bỏ qua một điều gì đó, song nhất thời lại không nhớ ra được…Rất kỳ lạ…

Cô gối lên cánh tay của Tằng Tuấn, bụng bỗng nhiên lại thấy hơi đau.Lâm Uyển tưởng là do sai tư thế, nên cô lại khẽ nhích ra, tay Tằng Tuấn lại rất tự nhiên ôm lấy hông cô, sau đó cúi xuống hôn lên cổ cô một cái.Lâm Uyển sợ nhột nên lại vội vàng né ra.

Hai người nằm yên một hồi, mãi cho đến khi trời dần tối, Lâm Uyển mới mau chóng mặc quần áo, cô còn chưa xin phép mẹ là đi tới đây, nếu về muộn thì lại bị mẹ tra hỏi mất.

Cô cuống quýt giục Tằng Tuấn trở về.

Dọc đường về xe đi rất thuận lợi, sau khi về đến khu cô ở, Tằng Tuấn còn tự mình xuống xe, muốn đưa cô đến tận cửa.Lâm Uyển có phần hồi hộp, vừa lấy chìa khóa vừa nghe anh nói: “Mấy giờ anh đến đón em thì tốt?"

Lâm Uyển biết là anh đang muốn nói đến cuộc hẹn ngày mai, cô nghĩ một chút, không biết ngày mai họ sẽ làm những gì.Song vốn cô đã có một ý tưởng trong đầu từ rất lâu, liền nói: “Anh thích ăn lẩu không?"

Tằng Tuấn khẽ cười: “Em muốn ăn?"

Lâm Uyển gật đầu nói tiếp: “Hai người cùng nhau chọn nguyên liệu, sau đó đặt một nồi lẩu rồi ăn."

Cô nhớ nhà bếp của Tằng Tuấn có rất nhiều dụng cụ, lại chủ động nói: “Em sẽ chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, còn anh phụ trách đặt nồi lẩu."

Tằng Tuấn đưa tay ra vuốt tóc cô.

Lâm Uyển mở cửa nhà ra, sau đó lại quay đầu nói: “Vậy thì, ngày mai gặp nhé."

Tằng Tuấn nhìn vào bên trong, ánh đèn lập tức chiếu ra, phát sáng cả hành lang.Anh không đi ngay, mà đợi nghe thấy tiếng đóng cửa, sau đó mới chậm rãi ra về.

Trái lại Lâm Uyển vừa vào nhà, đã thấy bên trong có đầy người đang ngồi.Hơn nữa rất kỳ lạ là, thấy cô mở cửa vào, những người đó đều đồng loạt đứng dậy.

Lâm Uyển chưa từng được đón tiếp như vậy, dượng và cậu rất nhiệt tình, quả thật như đang coi cô là một nhân vật quan trọng vậy.Lâm Uyển cảm thấy thật xấu hổ thay cho bọn họ.Cô thản nhiên nói: “Hai người ngồi xuống đi."

Đang muốn chào hỏi một câu rồi trốn vào phòng, cô lại bất ngờ nhìn thấy trên bàn đặt một món đồ trang trí.Đó là lễ vật mà Tằng Tuấn đã mang đến khi đến gặp mẹ cô, không biết là ai đã đem nó đặt lên bàn trà.

Mặt cô khẽ biến sắc, liền bước nhanh qua rồi cầm nó lên.Song vừa thấy cô như vậy, dượng của cô lại lập tức kinh sợ, giống như sợ cô sẽ làm vỡ vậy, giơ hai tay ra đỡ rồi nói: “Lâm Uyển à, cháu cầm cho chắc một chút, thứ này rất có giá đấy…"

Bên cạnh lại có người xen vào nói: “Tôi đã nhìn thấy thứ này từ chỗ ông chủ rồi, con dấu lớn như vậy chắc cũng phải hơn một trăm vạn đó! Có thể đem đổi được cả một căn nhà cũng nên…"

Lâm Uyển không thèm đáp lời bọn họ.

Cất kỹ vật kia xong, cô lại được dượng tươi cười hỏi: “Hôm nay cháu đi hẹn hò với “vị kia" sao?"

Lâm Uyển không nói, chỉ khẽ gật đầu, sau đó liền đi thẳng vào phòng ngủ.

Mẹ của cô ở bên ngoài nói chuyện với họ một lúc, cuối cùng nói hai mẹ con phải đi ăn cơm, những người đó mới không cam lòng rời đi, thầm nghĩ không nên quấy rầy mẹ con Lâm Uyển dùng bữa.

Mẹ Lâm Uyển phiền vô cùng, hận không thể cầm chổi quét sạch bọn họ ra ngoài.

Chờ những người đó đi rồi, Lâm Uyển mới từ trong phòng ngủ đi ra, nhận thấy thà bị bọn họ lạnh nhạt còn hơn là để họ suốt ngày tới đây nịnh bợ như vậy.

Mẹ cô bực bội nói: “Lâm Uyển, con xem, mẹ cũng đã lớn tuổi rồi, thế mà chưa từng thấy có người lại không biết xấu hổ như vậy!"

Hôm nay bị những người đó làm phiền cả ngày, mẹ Lâm Uyển cũng lười nấu cơm, chỉ đơn giản mở tủ lạnh, lấy đồ ăn thừa của hai ngày trước ra.Lúc Tằng Tuấn đến nhà, mẹ Lâm Uyển sợ mình tiếp đãi không chu đáo, nên dù chỉ có ba người, bà cũng mang gà vịt thịt bò ra làm hết.Lúc này đồ ăn thừa cũng đủ để họ dùng trong vòng một tuần.

Mẹ cô vừa mang đồ ra vừa nói: “Ít người quả thật là không tốt, con xem lần trước bạn trai con đến ăn, đến bây giờ vẫn còn lại rất nhiều."

Lâm Uyển lúc này chỉ nghĩ đến Tằng Tuấn, cho nên cô căn bản không chú ý đến câu nói của mẹ.Trong đầu chỉ tính xem là ngày mai nên mua những gì, rau dưa chắc chắn phải có, còn những thứ khác nữa…

Mẹ cô bưng cá hố kho thịt tới, vừa bày ra vừa nói: “Cá ngon vậy mà cậu ấy còn không động đũa lấy một lần."

Lâm Uyển bỗng giật mình, trong lòng phát hiện ra một điều, cho nên sững sờ một chút.

Mẹ cô không nhận ra thay đổi của cô, lại nói tiếp: “Đồ ăn trong tủ chắc một tuần vẫn chưa ăn hết, đã vậy mẹ còn ra chợ mua thêm tôm sống…"

Lâm Uyển ngẩng đầu nhìn mẹ, lúc này mẹ cô cũng đã nhận ra sự khác thường của cô, vội hỏi: “Lâm Uyển, con làm sao vậy? Sắc mặt con trông khó coi lắm!"

Lâm Uyển đặt đũa xuống, nói: “Con bỗng thấy không thoải mái lắm, mẹ cứ ăn trước đi ạ." Sau đó liền tự giam mình trong phòng ngủ.

Tay cô không kìm chế được mà khẽ run, hô hấp cũng trở nên dồn dập, cô rốt cục hiểu được vì sao lúc đó cô lại cảm thấy kỳ lạ, lại cảm thấy bất an rồi!

Ba của Tằng Tuấn tuy chỉ đãi cô một bát ô tô đồ ăn, nhưng cô cũng không hề để ý.

Nhưng mà Tằng Tuấn thì sao?! Lâm Uyển nhớ, lúc đó anh vẫn rất thản nhiên đưa đũa cho cô!!

Thật giống như có một thứ gì đó, kéo cô ra khỏi giấc mộng mà chính mình đang dựng lên!

Hôm đó vì để tiếp đón Tằng Tuấn, mẹ cô đã thức dậy từ sáu giờ để đi chợ, sau đó làm thức ăn…Bà còn hồi hộp đến mức thay đi đổi lại mấy bộ quần áo!

Lâm Uyển bỗng cảm thấy vô cùng tức giận.Cô thật giống như một cô nhóc bị tình yêu che mờ mắt, nên mới không để ý tới chuyện này, phản ứng của Tằng Tuấn lúc đó quả thật rất không hợp với tính cách của anh.

Mà khi mọi chuyện phát sinh ngay trước mắt, cô lại vẫn có thể ăn uống ngon lành! Hiện tại cô thật sự muốn tát cho mình một cái, sao cô có thể mắt mù như vậy chứ!!

Rõ ràng bề trên đã tỏ thái độ như vậy, thế mà cô vẫn coi như không sao cả.

Lúc Lâm Uyển ra khỏi phòng, cô không nói gì, chỉ yên lặng đi đến trước món lễ vật kia, quay đầu hỏi mẹ: “Mẹ, cái này có hộp đóng gói không?"

Mẹ cô tưởng cô sợ sẽ rơi vỡ, liền chỉ cho cô chỗ để hộp.Lâm Uyển đi tới cầm món lễ vật lên, nhưng vừa đặt vào hộp, bỗng nhiên cổ họng lại cảm thấy hơi ngứa.

Cái cảm giác nôn khan quen thuộc lại tới rồi.

Cô vội vàng chạy vào toilet nôn, xong xuôi, cô ngẩng mặt lên, nhìn đôi mắt đỏ hồng của mình trong gương.Tự nhiên có một suy nghĩ lóe lên trong đầu, khiến cho sắc mặt cô trở nên trắng bệch.

Cô không dám nghĩ nữa, liền chạy nhanh ra phòng khách, lấy áo khoác mặc vào.Mẹ cô vừa thấy thì kêu lên: “Muộn vậy rồi con còn muốn đi đâu…"

Lâm Uyển đáp một câu cho có lệ rồi đi ra ngoài.

Bên ngoài thời tiết rất lạnh, nhiệt độ thấp vô cùng, chỉ trong một đêm mà lá cây hai bên đường đã rụng hết.Đi trên đường còn phát ra tiếng xào xạc.

Lâm Uyển không ngừng hít sâu, khí lạnh tràn vào khiến cho cô như sắp đông cứng.Đến cửa hàng tiện lợi, Lâm Uyển rất nhanh tìm được thứ mình muốn.

Cô mau chóng thanh toán rồi về nhà, nói với mẹ một câu rồi chui vào toilet kiểm tra.

Làm theo từng bước trong hướng dẫn, trong thời gian chờ đợi kết quả, cô ngay cả nghĩ cũng không dám.

Cuối cùng kết quả cũng hiện ra, hai vạch đỏ xuất hiện, khiến cho cô vô cùng hoảng sợ.Nhưng cô vẫn không muốn tin là sự thật, lại lấy ra một que khác để thử.

Song lần thứ hai kết quả vẫn vậy, làm cho cô phải trợn tròn mắt, cô thật sự đã mang thai rồi…
Tác giả : Kim Đại
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại