Không Thể Quên Em
Chương 23
Lâm Uyển cảm thấy người này thật sự rất cổ quái, hắn cư nhiên lại có thể kiên định nằm ngủ suốt cả một buổi tối như vậy!!
Có biết là cô đang căng thẳng sắp chết không hả!
Hơn nữa hắn vừa mới cầm thú ép buộc cô như vậy, hiện tại cả hai cùng quay lại giường ngủ, vậy mà hắn lại không tiếp tục giở trò đùa giỡn nữa?!
Sáng hôm sau, không phải người ta đều nói đàn ông buổi sáng hầu hết sẽ không thể nhịn được sao!
Kết quả Tằng Tuấn vẫn không có hành động gì, thật đứng đắn tỉnh dậy, đánh răng rửa mặt rồi đi xuống lầu.
Lâm Uyển ngồi dậy, ngẩn ngơ trên giường.
rõ ràng hôm qua còn trói cô lại để làm, vậy mà đến tối, tên biến thái kia lại trở thành một người khiêm tốn tự chủ?!
Chuyện này sao có thể chứ?
Rửa mặt mũi xong, Lâm Uyển cũng đi theo xuống lầu, vừa xuống liền nhìn thấy Tằng Tuấn tiên sinh đang ngồi ăn bữa sáng.
cô đi qua, trên bàn có rất nhiều thức ăn, nhưng đều là các món có tác dụng thanh nhiệt cơ thể.
Dưa muối thái nhỏ, cháo trắng nhạt nhẽo, còn có một số món rất dễ nhìn, nhưng chung quy lại thì ăn vào vẫn cảm thấy rất vô vị.
Bất quá lần này Tằng Tuấn lại không bắt cô phải ăn cái này cái kia, biểu cảm của hắn trông rất hờ hững, vốn là người kiệm chữ như vàng, hiện tại lại tiếp tục duy trì tính cách đó, không nói một lời.
Lâm Uyển cũng không lên tiếng, vội vàng ăn xong bữa sáng, sau đó không nghĩ ngợi nhiều xích Đại Mao và Nhị Mao lại, chuẩn bị dẫn ra ngoài đi dạo.
hiện tại, cô có thể trốn được lúc nào hay lúc ấy, chỉ cần không phải ở cạnh Tằng Tuấn, cô còn hận không thể đi dạo một lúc lâu thật lâu.Chẳng qua dù có dắt chó đi xa mấy rồi cũng phải trở về, Lâm Uyển đi quanh khu biệt thự hai vòng, cho đến khi ngay cả Đại Mao Nhị Mao còn không muốn đi nữa, cô mới miễn cưỡng dắt chúng về nhà.
hiện tại cô thật sự đã chọc giận Tằng Tuấn.
Mấy ngày nay sóng êm biển lặng nên cô đã quên mất Tằng Tuấn là loại người gì, ngày hôm qua bị hắn trói lại, cô mới cảm thấy hoảng sợ.
Hơn nữa sức lực của người kia thật sự rất ghê gớm, ngày hôm qua cô liều mạng chống cự như vậy, đừng nói đến chuyện có tác dụng, trong mắt hắn động tác giãy dụa của cô quả thật giống như đang chơi đùa.
Với lại Lâm Uyển cũng hiểu được, ngày hôm qua là cô giận cá chém thớt.Nhưng thôi cứ kệ đi, tên Tằng Tuấn này đáng phải chịu như vậy!
Chính là từ nay về sau cô nên cẩn thận hơn một chút, cố gắng không đối nghịch với tên biến thái kia nữa.
Bây giờ điều làm cô hối hận nhất chính là ngày hôm qua đã khóc lóc một trận, đó không phải là bởi vì bị Tằng Tuấn bắt nạt, mà là do có quá nhiều chuyện buồn xảy ra liên tiếp nhau, khiến cho cô không khỏi sụp đổ.
Nhưng vấn đề là khóc thì cũng đã khóc rồi, cô cũng không buồn nhớ lại nữa, quả thật cảm thấy mình giống như một đứa trẻ vậy, khóc đến méo cả miệng, hôm nay lúc đứng trước gương, cô còn có thể nhìn thấy cả mí mắt sưng húp của mình.
Lâm Uyển rất xấu hổ, lúc dắt chó về cũng không muốn phải chạm mặt Tằng Tuấn, chỉ đơn giản cúi đầu muốn đi lên phòng.
Kết quả vừa mới đi chưa được vài bước, cô đã bị Tằng Tuấn gọi lại.
hắn không nói cao giọng, nhưng chỉ cần nghe thấy tiếng của hắn thôi cũng đủ dọa sợ một người thông minh như Lâm Uyển rồi.
Lâm Uyển nhanh chóng dừng bước, tuy rằng không tình nguyện nhưng vẫn chầm chậm đi qua.Tằng Tuấn đang ngồi trên sopha xem tạp chí, thấy cô đi tới liền chỉ vào chỗ trống bên cạnh ý bảo cô ngồi xuống.
Lâm Uyển hít sâu, không biết hắn gọi mình có việc gì.
Trái lại vừa mới ngồi chưa được bao lâu, Tằng Tuấn lại chỉ vào đống tạp chí bên cạnh rồi nói : “Thích đọc cuốn nào thì tự lấy."
Lâm Uyển lập tức kinh ngạc, còn tưởng rằng hắn có mục đích xấu, ai dè chỉ đơn giản là muốn cô ngồi xem báo với hắn ư?!
Từ khi dùng điện thoại thông minh, Lâm Uyển cũng đã bỏ qua thú vui này, nhưng nếu hắn đã lên tiếng thì cô cũng đành chấp nhận vậy.
Xoay người tìm tìm một lúc, có rất nhiều loại tạp chí, còn có cả báo giấy, ngoại trừ một ít báo trong nước, còn lại đều là tiếng Anh, mặc dù tên các tạp chí rất nổi tiếng, nhưng tiếng Anh của Lâm Uyển không tốt lắm, có xem cũng không hiểu, nên tìm một cuốn về giới giải trí…
Nhưng mà, không biết người này có đọc thể loại ấy hay không?
cô theo bản năng liếc cuốn tạp chí trên tay hắn, tên là ‘Nature’?
Là cuốn nói về thế giới động vật sao?
Tằng Tuấn đại khái đã nhận ra được ánh mắt của cô, hắn ngẩng đầu lên, nâng gọng kính, thản nhiên hỏi : “Nhìn gì vậy?"
Lâm Uyển xấu hổ, hấp tấp nói : “Cuốn tạp chí đó rất thú vị sao?"
“Ừ." hắn gật đầu, “Có một định nghĩa rất thú vị, vật chất tối cũng như vật chất thường đều giống nhau chịu ảnh hưởng của lực hấp dẫn, mặt khác nó tiếp cận với vật chất tối với tốc độ ánh sáng…"
Lúc này thính giác của Lâm Uyển dường như không hiểu được tiếng Trung nữa, cô nhanh chóng cúi đầu, nhìn vào tiêu đề ‘một con cái khó thụ thai, đến lần thứ sáu mới thành công’, vậy mà hắn lại có thể làm ra vẻ nghiêm túc nói linh tinh làm cô tưởng thật.
Đọc sách về giới giải trí vẫn là tốt nhất, Lâm Uyển tuy hiếu động, nhưng nếu chỉ ngồi một lúc thì vẫn có thể miễn cưỡng được.
Xem xong, Lâm Uyển lại lấy một cuốn khác, bên trong chữ rất ít, hầu hết đều là những hình ảnh đầy màu sắc, những cô người mẫu xinh đẹp, còn có một vài mẫu thiết kế hàng hiệu mới.
Lâm Uyển đang xem rất chăm chú thì chợt nghe thấy người bên cạnh mở miệng : “Có thích không?"
Lâm Uyển buồn bực ngẩng đầu lên, không biết Tằng Tuấn đã cất tạp chí từ lúc nào, đang ngồi nhìn chằm chằm vào cô.
“Có thích không?" hắn hỏi lại
Lâm Uyển lúc này mới có phản ứng, nhanh chóng lắc đầu : “không thích."
cô không phải là người thích tìm hiểu về quần áo trang sức, nói trắng ra là cô từ nhỏ đã được nuôi dưỡng trong một gia đình thế nào chứ, cho dù nhà cô có khá giả thì những bộ quần áo đắt tiền này cũng được coi là quá tầm tay với rồi.
Tằng Tuấn không hỏi thêm nữa, chỉ nói : “Hiếm khi thấy em yên lặng như vậy."
Lâm Uyển không hiểu rõ ý của hắn, chẳng lẽ bình thường cô là người thích làm loạn sao?
cô cũng không buồn trả lời, ra vẻ còn muốn xem tạp chí, tiếp tục cúi đầu nhìn những bộ quần áo sặc sỡ bên trong.
Nhưng mà cuốn tạp chí này thật sự rất cuốn hút, lúc đầu cô cũng không tập trung lắm, mãi cho đến khi đọc xong, cô mới nhận ra là mình đang ngồi một mình dưới lầu.
Thời gian chầm chậm trôi đi, thoáng chốc đã đến giữa trưa.
Những nhân viên phục vụ im lặng tiến vào, dọn bữa trưa lên bàn ăn.
Lâm Uyển cảm thấy mình có thể sắp bị biến thành heo, cuộc sống của cô bây giờ ngoài ăn ra thì chỉ có ngủ.May là còn có công việc chăm sóc chó, nên sau khi dắt chó đi dạo, cô thật ra cũng cảm thấy rất đói bụng.
Lâm Uyển lúc ăn cơm sẽ không khách khí, đây là tác phong từ nhỏ của cô, sống cùng với tên em trai kia lâu như vậy, cho nên cô đã quen với việc ăn cơm như ăn cướp.
Lúc mới ở cùng Tằng Tuấn, cô ngay cả cơm cũng ăn không vô, bây giờ bị tên kia khống chế, làm cũng đã làm rồi, cô cũng không còn gì để mất nữa, phải tiếp tục ăn uống cho thật no thì mới có sức khỏe để đối phó với những người trong nhà, chuyện ly hôn của mẹ cũng đã khiến cho cô hao tổn rất nhiều công sức, dù thế nào cũng nên chú ý chăm sóc tốt cho bản thân.
Lâm Uyển ăn rất thoải mái, nhìn thấy món mình thích, không nói hai lời sẽ lập tức gắp vào trong bát.
Tằng Tuấn trái lại ăn uống rất lịch sự, vừa nhìn là biết hắn được giáo dục rất tốt, bất quá Lâm Uyển cũng không thấy ngại, căn bản là cô không cần thiết phải giữ gìn hình tượng trước mặt con người này, càng không cần phải quan tâm đến lễ nghi gia giáo này nọ.Nếu có thể thô lỗ đến mức khiến cho hắn phải ghê tởm thì càng tốt.
Lâm Uyển ngồi tỉnh bơ ăn từng miếng to, chẳng thèm để tâm tới người ngồi đối diện mình động tác có bao nhiêu phần tao nhã, cứ tiếp tục vui sướng mà ăn.
cô ăn rất nhanh, ăn xong liền nói với Tằng Tuấn một tiếng rồi chạy lên lầu.
Trong lòng cô vẫn cảm thấy hơi lo lắng cho mẹ, không biết sau chuyện ngày hôm qua, bây giờ tâm trạng của mẹ như thế nào.
Nhưng thật không ngờ, cô vừa mới bước vào phòng ngủ thì nhận được điện thoại của mẹ.
Lâm Uyển còn tưởng rằng trong nhà lại xảy ra chuyện, liền hốt hoảng hỏi mẹ : “Mẹ, mẹ không sao chứ, bác có đến tìm mẹ gây phiền toái nữa không?" Hôm qua cô chỉ mới nhìn thấy cảnh sát mang những người đó đi, không biết mọi chuyện thế nào rồi.
Mẹ cô trả lời : “không có chuyện gì, phỏng chừng trong một thời gian ngắn bọn họ cũng không dám tới đây nữa đâu, mẹ quên mất không nghĩ tới chuyện báo cảnh sát, lần sau nếu xảy ra chuyện gì mẹ sẽ gọi họ ngay, bây giờ điều mà mẹ lo lắng nhất chính là con…"
Mẹ cô dừng lại một lúc rồi nói tiếp : “Con còn trẻ như vậy…Lâm Uyển à, con tuyệt đối không được hồ đồ, mẹ biết thời gian trước gia đình ta rất khó khăn, con cũng phải chịu áp lực rất lớn, mẹ sẽ không trách con, con dù sao cũng là vì muốn tốt cho gia đình…Nhưng con không thể làm như vậy, tiền tuy rất quan trọng, nhưng mẹ không cần con phải kiếm được nhiều tiền, chỉ mong sao cuộc sống của con luôn trôi đi trong yên bình, không bị người khác soi mói dèm pha…"
Lâm Uyển cảm thấy rất chua xót, vội vàng nói : “Mẹ, mọi chuyện không như mẹ nghĩ đâu…Mẹ đừng nghe bác nói linh tinh, con đi làm…"
Mẹ cô lại nhỏ giọng ngắt lời : “Mẹ còn có một ít tiền không dùng đến, hôm nào con qua đây, mẹ sẽ gửi lại hết cho con, con nói xem mẹ lớn tuổi như vậy rồi, giữ nhiều tiền như vậy để làm gì chứ, còn con thì lại ở bên ngoài vất vả…"
Lâm Uyển trong lòng khổ sở, nghĩ lại lúc bị những người hàng xóm chế giễu, nói : “Mẹ, hay là bán nhà đi? Dù sao toàn bộ căn nhà cũng đã được đứng tên của mẹ rồi, mẹ nghĩ xem có được không? Bán xong, chúng ta tìm một nơi tốt hơn rồi mua nhà mới…"
thật ra mẹ Lâm Uyển cũng đã nghĩ tới chuyện này, chuyện Lâm Uyển cãi nhau với bác ai cũng đều biết hết, hơn nữa bà còn quyết định ly hôn, tục ngữ nói chuyện tốt chưa ra đến cửa, chuyện xấu đã truyền ngàn dặm, lúc nào cũng bị người ta chỉ trỏ, chi bằng chuyển đến nơi khác sống…
Vì tương lai của Lâm Uyển, nhất định bà phải làm như vậy, không một chút do dự, bà lập tức nói đồng ý.
Lâm Uyển cúp máy xong liền thở phào nhẹ nhõm, mọi chuyện đang phát triển theo chiều hướng tốt, chờ mẹ cô bán nhà xong, chuyển đến nơi khác là hai người lại có thể bắt đầu một cuộc sống mới rồi…
Về việc mua nhà, tốt nhất là nên chọn một nơi có đầy đủ nội thất, sau đó chỉ cần mua một số vật dụng trong nhà là có thể vào ở, dù sao nhà cũ cũng không đến nỗi tệ, bán đi là có thể thừa sức mua một căn hộ tốt, nghĩ vậy, Lâm Uyển liền cảm thấy có thêm hy vọng vào tương lai phía trước của cô và mẹ.
Có biết là cô đang căng thẳng sắp chết không hả!
Hơn nữa hắn vừa mới cầm thú ép buộc cô như vậy, hiện tại cả hai cùng quay lại giường ngủ, vậy mà hắn lại không tiếp tục giở trò đùa giỡn nữa?!
Sáng hôm sau, không phải người ta đều nói đàn ông buổi sáng hầu hết sẽ không thể nhịn được sao!
Kết quả Tằng Tuấn vẫn không có hành động gì, thật đứng đắn tỉnh dậy, đánh răng rửa mặt rồi đi xuống lầu.
Lâm Uyển ngồi dậy, ngẩn ngơ trên giường.
rõ ràng hôm qua còn trói cô lại để làm, vậy mà đến tối, tên biến thái kia lại trở thành một người khiêm tốn tự chủ?!
Chuyện này sao có thể chứ?
Rửa mặt mũi xong, Lâm Uyển cũng đi theo xuống lầu, vừa xuống liền nhìn thấy Tằng Tuấn tiên sinh đang ngồi ăn bữa sáng.
cô đi qua, trên bàn có rất nhiều thức ăn, nhưng đều là các món có tác dụng thanh nhiệt cơ thể.
Dưa muối thái nhỏ, cháo trắng nhạt nhẽo, còn có một số món rất dễ nhìn, nhưng chung quy lại thì ăn vào vẫn cảm thấy rất vô vị.
Bất quá lần này Tằng Tuấn lại không bắt cô phải ăn cái này cái kia, biểu cảm của hắn trông rất hờ hững, vốn là người kiệm chữ như vàng, hiện tại lại tiếp tục duy trì tính cách đó, không nói một lời.
Lâm Uyển cũng không lên tiếng, vội vàng ăn xong bữa sáng, sau đó không nghĩ ngợi nhiều xích Đại Mao và Nhị Mao lại, chuẩn bị dẫn ra ngoài đi dạo.
hiện tại, cô có thể trốn được lúc nào hay lúc ấy, chỉ cần không phải ở cạnh Tằng Tuấn, cô còn hận không thể đi dạo một lúc lâu thật lâu.Chẳng qua dù có dắt chó đi xa mấy rồi cũng phải trở về, Lâm Uyển đi quanh khu biệt thự hai vòng, cho đến khi ngay cả Đại Mao Nhị Mao còn không muốn đi nữa, cô mới miễn cưỡng dắt chúng về nhà.
hiện tại cô thật sự đã chọc giận Tằng Tuấn.
Mấy ngày nay sóng êm biển lặng nên cô đã quên mất Tằng Tuấn là loại người gì, ngày hôm qua bị hắn trói lại, cô mới cảm thấy hoảng sợ.
Hơn nữa sức lực của người kia thật sự rất ghê gớm, ngày hôm qua cô liều mạng chống cự như vậy, đừng nói đến chuyện có tác dụng, trong mắt hắn động tác giãy dụa của cô quả thật giống như đang chơi đùa.
Với lại Lâm Uyển cũng hiểu được, ngày hôm qua là cô giận cá chém thớt.Nhưng thôi cứ kệ đi, tên Tằng Tuấn này đáng phải chịu như vậy!
Chính là từ nay về sau cô nên cẩn thận hơn một chút, cố gắng không đối nghịch với tên biến thái kia nữa.
Bây giờ điều làm cô hối hận nhất chính là ngày hôm qua đã khóc lóc một trận, đó không phải là bởi vì bị Tằng Tuấn bắt nạt, mà là do có quá nhiều chuyện buồn xảy ra liên tiếp nhau, khiến cho cô không khỏi sụp đổ.
Nhưng vấn đề là khóc thì cũng đã khóc rồi, cô cũng không buồn nhớ lại nữa, quả thật cảm thấy mình giống như một đứa trẻ vậy, khóc đến méo cả miệng, hôm nay lúc đứng trước gương, cô còn có thể nhìn thấy cả mí mắt sưng húp của mình.
Lâm Uyển rất xấu hổ, lúc dắt chó về cũng không muốn phải chạm mặt Tằng Tuấn, chỉ đơn giản cúi đầu muốn đi lên phòng.
Kết quả vừa mới đi chưa được vài bước, cô đã bị Tằng Tuấn gọi lại.
hắn không nói cao giọng, nhưng chỉ cần nghe thấy tiếng của hắn thôi cũng đủ dọa sợ một người thông minh như Lâm Uyển rồi.
Lâm Uyển nhanh chóng dừng bước, tuy rằng không tình nguyện nhưng vẫn chầm chậm đi qua.Tằng Tuấn đang ngồi trên sopha xem tạp chí, thấy cô đi tới liền chỉ vào chỗ trống bên cạnh ý bảo cô ngồi xuống.
Lâm Uyển hít sâu, không biết hắn gọi mình có việc gì.
Trái lại vừa mới ngồi chưa được bao lâu, Tằng Tuấn lại chỉ vào đống tạp chí bên cạnh rồi nói : “Thích đọc cuốn nào thì tự lấy."
Lâm Uyển lập tức kinh ngạc, còn tưởng rằng hắn có mục đích xấu, ai dè chỉ đơn giản là muốn cô ngồi xem báo với hắn ư?!
Từ khi dùng điện thoại thông minh, Lâm Uyển cũng đã bỏ qua thú vui này, nhưng nếu hắn đã lên tiếng thì cô cũng đành chấp nhận vậy.
Xoay người tìm tìm một lúc, có rất nhiều loại tạp chí, còn có cả báo giấy, ngoại trừ một ít báo trong nước, còn lại đều là tiếng Anh, mặc dù tên các tạp chí rất nổi tiếng, nhưng tiếng Anh của Lâm Uyển không tốt lắm, có xem cũng không hiểu, nên tìm một cuốn về giới giải trí…
Nhưng mà, không biết người này có đọc thể loại ấy hay không?
cô theo bản năng liếc cuốn tạp chí trên tay hắn, tên là ‘Nature’?
Là cuốn nói về thế giới động vật sao?
Tằng Tuấn đại khái đã nhận ra được ánh mắt của cô, hắn ngẩng đầu lên, nâng gọng kính, thản nhiên hỏi : “Nhìn gì vậy?"
Lâm Uyển xấu hổ, hấp tấp nói : “Cuốn tạp chí đó rất thú vị sao?"
“Ừ." hắn gật đầu, “Có một định nghĩa rất thú vị, vật chất tối cũng như vật chất thường đều giống nhau chịu ảnh hưởng của lực hấp dẫn, mặt khác nó tiếp cận với vật chất tối với tốc độ ánh sáng…"
Lúc này thính giác của Lâm Uyển dường như không hiểu được tiếng Trung nữa, cô nhanh chóng cúi đầu, nhìn vào tiêu đề ‘một con cái khó thụ thai, đến lần thứ sáu mới thành công’, vậy mà hắn lại có thể làm ra vẻ nghiêm túc nói linh tinh làm cô tưởng thật.
Đọc sách về giới giải trí vẫn là tốt nhất, Lâm Uyển tuy hiếu động, nhưng nếu chỉ ngồi một lúc thì vẫn có thể miễn cưỡng được.
Xem xong, Lâm Uyển lại lấy một cuốn khác, bên trong chữ rất ít, hầu hết đều là những hình ảnh đầy màu sắc, những cô người mẫu xinh đẹp, còn có một vài mẫu thiết kế hàng hiệu mới.
Lâm Uyển đang xem rất chăm chú thì chợt nghe thấy người bên cạnh mở miệng : “Có thích không?"
Lâm Uyển buồn bực ngẩng đầu lên, không biết Tằng Tuấn đã cất tạp chí từ lúc nào, đang ngồi nhìn chằm chằm vào cô.
“Có thích không?" hắn hỏi lại
Lâm Uyển lúc này mới có phản ứng, nhanh chóng lắc đầu : “không thích."
cô không phải là người thích tìm hiểu về quần áo trang sức, nói trắng ra là cô từ nhỏ đã được nuôi dưỡng trong một gia đình thế nào chứ, cho dù nhà cô có khá giả thì những bộ quần áo đắt tiền này cũng được coi là quá tầm tay với rồi.
Tằng Tuấn không hỏi thêm nữa, chỉ nói : “Hiếm khi thấy em yên lặng như vậy."
Lâm Uyển không hiểu rõ ý của hắn, chẳng lẽ bình thường cô là người thích làm loạn sao?
cô cũng không buồn trả lời, ra vẻ còn muốn xem tạp chí, tiếp tục cúi đầu nhìn những bộ quần áo sặc sỡ bên trong.
Nhưng mà cuốn tạp chí này thật sự rất cuốn hút, lúc đầu cô cũng không tập trung lắm, mãi cho đến khi đọc xong, cô mới nhận ra là mình đang ngồi một mình dưới lầu.
Thời gian chầm chậm trôi đi, thoáng chốc đã đến giữa trưa.
Những nhân viên phục vụ im lặng tiến vào, dọn bữa trưa lên bàn ăn.
Lâm Uyển cảm thấy mình có thể sắp bị biến thành heo, cuộc sống của cô bây giờ ngoài ăn ra thì chỉ có ngủ.May là còn có công việc chăm sóc chó, nên sau khi dắt chó đi dạo, cô thật ra cũng cảm thấy rất đói bụng.
Lâm Uyển lúc ăn cơm sẽ không khách khí, đây là tác phong từ nhỏ của cô, sống cùng với tên em trai kia lâu như vậy, cho nên cô đã quen với việc ăn cơm như ăn cướp.
Lúc mới ở cùng Tằng Tuấn, cô ngay cả cơm cũng ăn không vô, bây giờ bị tên kia khống chế, làm cũng đã làm rồi, cô cũng không còn gì để mất nữa, phải tiếp tục ăn uống cho thật no thì mới có sức khỏe để đối phó với những người trong nhà, chuyện ly hôn của mẹ cũng đã khiến cho cô hao tổn rất nhiều công sức, dù thế nào cũng nên chú ý chăm sóc tốt cho bản thân.
Lâm Uyển ăn rất thoải mái, nhìn thấy món mình thích, không nói hai lời sẽ lập tức gắp vào trong bát.
Tằng Tuấn trái lại ăn uống rất lịch sự, vừa nhìn là biết hắn được giáo dục rất tốt, bất quá Lâm Uyển cũng không thấy ngại, căn bản là cô không cần thiết phải giữ gìn hình tượng trước mặt con người này, càng không cần phải quan tâm đến lễ nghi gia giáo này nọ.Nếu có thể thô lỗ đến mức khiến cho hắn phải ghê tởm thì càng tốt.
Lâm Uyển ngồi tỉnh bơ ăn từng miếng to, chẳng thèm để tâm tới người ngồi đối diện mình động tác có bao nhiêu phần tao nhã, cứ tiếp tục vui sướng mà ăn.
cô ăn rất nhanh, ăn xong liền nói với Tằng Tuấn một tiếng rồi chạy lên lầu.
Trong lòng cô vẫn cảm thấy hơi lo lắng cho mẹ, không biết sau chuyện ngày hôm qua, bây giờ tâm trạng của mẹ như thế nào.
Nhưng thật không ngờ, cô vừa mới bước vào phòng ngủ thì nhận được điện thoại của mẹ.
Lâm Uyển còn tưởng rằng trong nhà lại xảy ra chuyện, liền hốt hoảng hỏi mẹ : “Mẹ, mẹ không sao chứ, bác có đến tìm mẹ gây phiền toái nữa không?" Hôm qua cô chỉ mới nhìn thấy cảnh sát mang những người đó đi, không biết mọi chuyện thế nào rồi.
Mẹ cô trả lời : “không có chuyện gì, phỏng chừng trong một thời gian ngắn bọn họ cũng không dám tới đây nữa đâu, mẹ quên mất không nghĩ tới chuyện báo cảnh sát, lần sau nếu xảy ra chuyện gì mẹ sẽ gọi họ ngay, bây giờ điều mà mẹ lo lắng nhất chính là con…"
Mẹ cô dừng lại một lúc rồi nói tiếp : “Con còn trẻ như vậy…Lâm Uyển à, con tuyệt đối không được hồ đồ, mẹ biết thời gian trước gia đình ta rất khó khăn, con cũng phải chịu áp lực rất lớn, mẹ sẽ không trách con, con dù sao cũng là vì muốn tốt cho gia đình…Nhưng con không thể làm như vậy, tiền tuy rất quan trọng, nhưng mẹ không cần con phải kiếm được nhiều tiền, chỉ mong sao cuộc sống của con luôn trôi đi trong yên bình, không bị người khác soi mói dèm pha…"
Lâm Uyển cảm thấy rất chua xót, vội vàng nói : “Mẹ, mọi chuyện không như mẹ nghĩ đâu…Mẹ đừng nghe bác nói linh tinh, con đi làm…"
Mẹ cô lại nhỏ giọng ngắt lời : “Mẹ còn có một ít tiền không dùng đến, hôm nào con qua đây, mẹ sẽ gửi lại hết cho con, con nói xem mẹ lớn tuổi như vậy rồi, giữ nhiều tiền như vậy để làm gì chứ, còn con thì lại ở bên ngoài vất vả…"
Lâm Uyển trong lòng khổ sở, nghĩ lại lúc bị những người hàng xóm chế giễu, nói : “Mẹ, hay là bán nhà đi? Dù sao toàn bộ căn nhà cũng đã được đứng tên của mẹ rồi, mẹ nghĩ xem có được không? Bán xong, chúng ta tìm một nơi tốt hơn rồi mua nhà mới…"
thật ra mẹ Lâm Uyển cũng đã nghĩ tới chuyện này, chuyện Lâm Uyển cãi nhau với bác ai cũng đều biết hết, hơn nữa bà còn quyết định ly hôn, tục ngữ nói chuyện tốt chưa ra đến cửa, chuyện xấu đã truyền ngàn dặm, lúc nào cũng bị người ta chỉ trỏ, chi bằng chuyển đến nơi khác sống…
Vì tương lai của Lâm Uyển, nhất định bà phải làm như vậy, không một chút do dự, bà lập tức nói đồng ý.
Lâm Uyển cúp máy xong liền thở phào nhẹ nhõm, mọi chuyện đang phát triển theo chiều hướng tốt, chờ mẹ cô bán nhà xong, chuyển đến nơi khác là hai người lại có thể bắt đầu một cuộc sống mới rồi…
Về việc mua nhà, tốt nhất là nên chọn một nơi có đầy đủ nội thất, sau đó chỉ cần mua một số vật dụng trong nhà là có thể vào ở, dù sao nhà cũ cũng không đến nỗi tệ, bán đi là có thể thừa sức mua một căn hộ tốt, nghĩ vậy, Lâm Uyển liền cảm thấy có thêm hy vọng vào tương lai phía trước của cô và mẹ.
Tác giả :
Kim Đại