Không Thể Quay Đầu
Chương 9
“Chán?" Du Duy Thu lạnh lùng trừng hắn, “Cậu tưởng cậu là một đêm làm được bảy lần hả, coi chừng bị HIV!"
Lôi Khiếu không phản kích lại, chỉ thở dài một hơi, “Tôi nói thật, tôi cũng sắp bị hai cô kia làm phiền chết!"
“Hưởng Tề nhân chi phúc (*), cậu còn chưa vừa lòng?"
(*) Tề nhân chi phúc: ý chỉ cuộc sống giàu sang sung sướng, nhiều thê thiếp.
“Cậu tưởng tôi thật sự thích hưởng Tề nhân chi phúc hả, tôi có tệ mấy, cũng biết đạo lý một chìa khóa chỉ có thể mở một cánh cửa, nhưng mà…Lần này thật khó giải quyết…"
Lôi Khiếu tử trên lưng cậu lật xuống, nằm nghiêng, tay trái gối đầu, nhìn cậu, “Sa Bội Oanh và Úy Tư Tư, rốt cuộc ai tốt hơn?"
“Vớ vẩn, tôi cũng không phải cố vấn tình yêu của cậu". Du Duy Thu xoay người, đưa lưng về phía hắn, kéo chăn qua định ngủ.
“Chỉ tùy tiện hỏi thôi, nói đi, cho tôi vài ý kiến tham khảo". Lôi Khiếu dùng sức kéo cậu xoay lại, cánh tay phải chặn ngang, đặt trên ngực cậu, đè cậu lại.
“Chính cậu rốt cuộc thích ai?" Du Duy Thu chỉ có thể tức giận nhìn hắn, đau đầu xoa thái dương mình.
“Tôi cảm thấy là Sa Bội Oanh… Dù sao cô ấy bạn gái đầu tiên ở đại học của tôi, hơn nữa cô ấy cũng rất thích tôi… Nhưng nhà cô ấy gia giáo rất nghiêm, từ nhỏ được bảo hộ tốt lắm, ở trước mặt cô ấy, tôi luôn có cảm giác gò bó rất nghiêm trọng, không dám tùy tiện. Úy Tư Tư thì khác hoàn toàn… Cô nhiệt tình lại hào phóng, tôi đi chơi với cô ấy thật sự vui vẻ, hơn nữa cô ấy biết rõ tôi có bạn gái, lại chưa bao giờ gây áp lực với tôi, thật sự rất hiếm thấy".
Lôi Khiếu chậm rãi nói, Du Duy Thu lẳng lặng nghe.
“Hoa hồng đỏ và hoa hồng trắng có khác nhau không?"
“Cái gì?" Lôi Khiếu hiển nhiên không hiểu cậu đang nói gì.
Du Duy Thu thở dài, đổi đề tài, “Cậu hỏi tôi cũng như không".
“Tại sao?"
“Cậu là đầu heo hả, tôi là tình địch của cậu, đương nhiên sẽ khuyên cậu chọn Úy Tư Tư, như vậy tôi có thể theo đuổi Sa Bội Oanh".
“Nói cũng phải…" Lôi Khiếu đành thở hắt ra.
Du Duy Thu không khỏi cười khẽ, cậu bỗng nhiên cảm thấy hắn rất đáng yêu.
“Cậu a, sớm một chút làm quyết định đi. Đừng trách tôi không nhắc nhở cậu, bằng không sớm hay muộn có một ngày sẽ giỏ trúc múc nước công dã tràng".
“Tôi đang nỗ lực a…"
Lôi Khiếu than thở, thu hồi khuỷu tay, cọ cọ, nửa người dán vào cậu, vùi đầu vào hõm vai cậu, cảm nhận làn hương thơm mát trên người cậu, tay còn tiếp tục sờ tới sờ lui trên lưng cậu…
A, xúc cảm thật sự tốt lắm, rất rắn chắc, rất co dãn, vừa mềm vừa nhẵn.
Du Duy Thu nhịn…Tiếp tục nhịn… Cuối cùng không thể nhịn được nữa, cậu quay ngoắt sang, “Uy, cậu sờ đủ rồi chứ, về được chưa?"
Thật không biết, hắn rốt cuộc là tới mát xa cho cậu, hay là thuần túy ăn ‘đậu hủ’ cậu đây.
“Đã trễthế này, tôi ngủở đây luôn". Lôi Khiếu nói dõng dạc.
“Ngủ chỗ tôi?" Du Duy Thu phát sặc, “Đầu cậu hỏng rồi?"
“Gì chứ, tôi tân tân khổ khổ tới mát xa cho cậu, bận đến tận khuya, cậu chẳng những không cảm tạ tôi, còn muốn đuổi tôi đi, cậu có lương tâm hay không a!" Lôi Khiếu thực bi phẫn lên án cậu.
“Mát xa chó má! Cậu chạy tới ăn đậu hủ tôi mới là thật".
Du Duy Thu bĩu môi, định đá hắn xuống giường, vừa nhấc chân phải lên, Lôi Khiếu đương nhiên sẽ không để cậu thực hiện được, vội vàng lấy chân mình kẹp chặt chân cậu, đè cánh tay cậu lại, cả người ở trên người cậu…
Hai người dính vào nhau như kẹo cao su, lăn hơn nửa vòng, lưng Lôi Khiếu nện thật mạnh lên tường. Kêu một tiếng “A", gây tiếng động thật lớn, người giường trên dường như bị kinh động, phát ra tiếng nói mớ bất mãn, hai người không dám lộn xộn, rốt cuộc an tĩnh lại…
Vừa im lặng, liền phát hiện đại sự không ổn!
“Uy. . . . . ."
Du Duy Thu xấu hổ vạn phần, thanh âm nghẹn trong cổ họng.
Tư thế hai người quả thực ái muội tới cực điểm!
Hai chân bọn họ quấn lấy nhau, đúng lúc luồn giữa hai chân nhau, chân trái hắn đặt chỗ mông cậu, đùi phải cậu lại để ngay giữa háng hắn, nửa người trên cũng thân mật dán vào nhau, hơi thở giao triền, khoảng cách giữa hai đôi môi, chỉ cần hơi cúi đầu về phía trước, có thể hôn nhau…
“Làm sao bây giờ?"
Lôi Khiếu hô hấp dần dần dồn dập, chỉ cảm thấy toàn thân khô nóng, mồ hôi trán cũng rơi xuống.
“Cái gì làm sao bây giờ?" Du Duy Thu nghiến răng nghiến lợi nói: “Mau nghĩ cách, hạ cái nghiệt căn của cậu xuống!"
Đùi cậu có thể cảm nhận được độ cứng khiến người ta giật mình kia của hắn, cách một lớp quần lót mỏng, từng đợt hơi nóng xuyên qua…
Du Duy Thu chỉ cảm thấy trái tim kinh hoàng, hạ thể đã sớm kiên quyết, cũng cứng không chịu nổi. Thanh âm cảnh báo trong đầu ngày càng mãnh liệt, cậu muốn đẩy hắn ra, tay mới vừa động, lại bị hắn ôm càng chặt.
“Lôi Khiếu, cậu chơi lưu manh a, còn tiếp tục sẽ bốc hoả". Du Duy Thu cố sức đẩy cánh tay cường tráng của hắn ra, tức giận hạ giọng.
“Không làm hạ xuống được… Tôi sắp cháy rồi…"
Lôi Khiếu chỉcảm thấy toàn thân trên dưới không chỗ nào không nóng, mà làn da hơi lạnh của cậu, là dòng suối trong lành duy nhất có thể giảm bớt nhiệt lực, hắn thật sự chịu không nổi, nhẹ nhàng cọ cọ người cậu, hai người gần như đồng thời hanh một tiếng, Lôi Khiếu cố nhiên là áp lực tiếng kêu rên, Du Duy Thu lại phát ra một tiếng rên rỉ như có như không, trong phòng ngủ yên tĩnh, nghe cực kỳ liêu nhân…
Này quả thực là lửa cháy đổ thêm dầu!
Lôi Khiếu hít sâu một hơi, hạ thể bành trướng tới kinh người, hắn ôm chặt lấy cậu, hạ người xuống xâm nhập giữa hai chân cậu, bắt đầu cao thấp ma sát…
“Cậu. . . . . ."
Động tác điên cuồng của hắn, khiến Du Duy Thu chấn kinh không ít, khoái cảm theo đó ập đến, nhanh chóng cuốn đi thanh âm cự tuyệt của cậu.
“Sao người cậu lúc nào cũng thơm, thoa cái gì?"
Lôi Khiếu có chút ý loạn tình mê, hưởng thụ khoái cảm hạ thể ma sát, môi theo bản năng dao động trên bờ vai bóng loáng, như chim nhỏ khẽ mổ đầu vai cậu…
Du Duy Thu tựa hồ thập phần mẫn cảm, mỗi một nụ hôn, bờ vai cậu sẽ run run một chút, cả người không ngừng lùi ra sau, ánh mắt như thoải mái, hơi nheo lại, lộ ra thủy quang mông lung.
Lôi Khiếu càng thêm hăng say hôn vai cậu, lấy đầu lưỡi liếm láp trên dưới cái cổ thon dài của cậu, còn dùng răng nanh cắn một miếng thịt, dùng sức mút vào…
Thanh âm Du Duy Thu run rẩy lợi hại, phát ra tiếng hanh khiêu gợi.
Lôi Khiếu nhiệt huyết xông lên, cảm thấy thằng nhỏ của mình cứng đến lợi hại, phía trước đã kích động ẩn ẩn chảy ra chất lỏng, hạ thân đối phương cũng thật cứng, quần lót ẩm ướt một mảnh, vốn định đẩy tay hắn ra, lúc này cánh tay nắm chặt hắn, dường như không chịu nổi gánh nặng.
(¯`·¸.·´ (¸.·´ .·´ ¸¸.·¨.
Chú thích:
(*) Xuất phát từ ‘‘Mạnh Tử’’, chuyện kể về một người nước Tề nọ nhà cửa lụn bại nhưng lại chơi bời lêu lổng tự cao tự đại với thê thiếp mình (cổ nhân có hành vi nạp thiếp), ra ngoài thì nhún nhường khúm núm, đến nỗi xin ăn cả đồ cúng mộ của người ta. Nhưng nho hiệp cơ lương nơi này chỉ là cường điệu ‘‘Nhất thê nhất thiếp’’ mà thôi!
Maru chan: Nho hiệp cơ lương có nghĩa là 1 văn sĩ nho giáo với 1 người vợ hiền thục, là cách nói quá của 1 vợ 1 chồng. Nho hiệp là chỉ người đàn ông đọc sách thánh hiền, còn Cơ lương là chỉ người vợ đảm đang. Tóm lại, “nho hiệp cơ lương" là cách cường điệu của 1 vợ 1 chồng.
Đa tạ Maru chan đã giúp chúng tôi thực hiện chương trình này! ^^
Lôi Khiếu không phản kích lại, chỉ thở dài một hơi, “Tôi nói thật, tôi cũng sắp bị hai cô kia làm phiền chết!"
“Hưởng Tề nhân chi phúc (*), cậu còn chưa vừa lòng?"
(*) Tề nhân chi phúc: ý chỉ cuộc sống giàu sang sung sướng, nhiều thê thiếp.
“Cậu tưởng tôi thật sự thích hưởng Tề nhân chi phúc hả, tôi có tệ mấy, cũng biết đạo lý một chìa khóa chỉ có thể mở một cánh cửa, nhưng mà…Lần này thật khó giải quyết…"
Lôi Khiếu tử trên lưng cậu lật xuống, nằm nghiêng, tay trái gối đầu, nhìn cậu, “Sa Bội Oanh và Úy Tư Tư, rốt cuộc ai tốt hơn?"
“Vớ vẩn, tôi cũng không phải cố vấn tình yêu của cậu". Du Duy Thu xoay người, đưa lưng về phía hắn, kéo chăn qua định ngủ.
“Chỉ tùy tiện hỏi thôi, nói đi, cho tôi vài ý kiến tham khảo". Lôi Khiếu dùng sức kéo cậu xoay lại, cánh tay phải chặn ngang, đặt trên ngực cậu, đè cậu lại.
“Chính cậu rốt cuộc thích ai?" Du Duy Thu chỉ có thể tức giận nhìn hắn, đau đầu xoa thái dương mình.
“Tôi cảm thấy là Sa Bội Oanh… Dù sao cô ấy bạn gái đầu tiên ở đại học của tôi, hơn nữa cô ấy cũng rất thích tôi… Nhưng nhà cô ấy gia giáo rất nghiêm, từ nhỏ được bảo hộ tốt lắm, ở trước mặt cô ấy, tôi luôn có cảm giác gò bó rất nghiêm trọng, không dám tùy tiện. Úy Tư Tư thì khác hoàn toàn… Cô nhiệt tình lại hào phóng, tôi đi chơi với cô ấy thật sự vui vẻ, hơn nữa cô ấy biết rõ tôi có bạn gái, lại chưa bao giờ gây áp lực với tôi, thật sự rất hiếm thấy".
Lôi Khiếu chậm rãi nói, Du Duy Thu lẳng lặng nghe.
“Hoa hồng đỏ và hoa hồng trắng có khác nhau không?"
“Cái gì?" Lôi Khiếu hiển nhiên không hiểu cậu đang nói gì.
Du Duy Thu thở dài, đổi đề tài, “Cậu hỏi tôi cũng như không".
“Tại sao?"
“Cậu là đầu heo hả, tôi là tình địch của cậu, đương nhiên sẽ khuyên cậu chọn Úy Tư Tư, như vậy tôi có thể theo đuổi Sa Bội Oanh".
“Nói cũng phải…" Lôi Khiếu đành thở hắt ra.
Du Duy Thu không khỏi cười khẽ, cậu bỗng nhiên cảm thấy hắn rất đáng yêu.
“Cậu a, sớm một chút làm quyết định đi. Đừng trách tôi không nhắc nhở cậu, bằng không sớm hay muộn có một ngày sẽ giỏ trúc múc nước công dã tràng".
“Tôi đang nỗ lực a…"
Lôi Khiếu than thở, thu hồi khuỷu tay, cọ cọ, nửa người dán vào cậu, vùi đầu vào hõm vai cậu, cảm nhận làn hương thơm mát trên người cậu, tay còn tiếp tục sờ tới sờ lui trên lưng cậu…
A, xúc cảm thật sự tốt lắm, rất rắn chắc, rất co dãn, vừa mềm vừa nhẵn.
Du Duy Thu nhịn…Tiếp tục nhịn… Cuối cùng không thể nhịn được nữa, cậu quay ngoắt sang, “Uy, cậu sờ đủ rồi chứ, về được chưa?"
Thật không biết, hắn rốt cuộc là tới mát xa cho cậu, hay là thuần túy ăn ‘đậu hủ’ cậu đây.
“Đã trễthế này, tôi ngủở đây luôn". Lôi Khiếu nói dõng dạc.
“Ngủ chỗ tôi?" Du Duy Thu phát sặc, “Đầu cậu hỏng rồi?"
“Gì chứ, tôi tân tân khổ khổ tới mát xa cho cậu, bận đến tận khuya, cậu chẳng những không cảm tạ tôi, còn muốn đuổi tôi đi, cậu có lương tâm hay không a!" Lôi Khiếu thực bi phẫn lên án cậu.
“Mát xa chó má! Cậu chạy tới ăn đậu hủ tôi mới là thật".
Du Duy Thu bĩu môi, định đá hắn xuống giường, vừa nhấc chân phải lên, Lôi Khiếu đương nhiên sẽ không để cậu thực hiện được, vội vàng lấy chân mình kẹp chặt chân cậu, đè cánh tay cậu lại, cả người ở trên người cậu…
Hai người dính vào nhau như kẹo cao su, lăn hơn nửa vòng, lưng Lôi Khiếu nện thật mạnh lên tường. Kêu một tiếng “A", gây tiếng động thật lớn, người giường trên dường như bị kinh động, phát ra tiếng nói mớ bất mãn, hai người không dám lộn xộn, rốt cuộc an tĩnh lại…
Vừa im lặng, liền phát hiện đại sự không ổn!
“Uy. . . . . ."
Du Duy Thu xấu hổ vạn phần, thanh âm nghẹn trong cổ họng.
Tư thế hai người quả thực ái muội tới cực điểm!
Hai chân bọn họ quấn lấy nhau, đúng lúc luồn giữa hai chân nhau, chân trái hắn đặt chỗ mông cậu, đùi phải cậu lại để ngay giữa háng hắn, nửa người trên cũng thân mật dán vào nhau, hơi thở giao triền, khoảng cách giữa hai đôi môi, chỉ cần hơi cúi đầu về phía trước, có thể hôn nhau…
“Làm sao bây giờ?"
Lôi Khiếu hô hấp dần dần dồn dập, chỉ cảm thấy toàn thân khô nóng, mồ hôi trán cũng rơi xuống.
“Cái gì làm sao bây giờ?" Du Duy Thu nghiến răng nghiến lợi nói: “Mau nghĩ cách, hạ cái nghiệt căn của cậu xuống!"
Đùi cậu có thể cảm nhận được độ cứng khiến người ta giật mình kia của hắn, cách một lớp quần lót mỏng, từng đợt hơi nóng xuyên qua…
Du Duy Thu chỉ cảm thấy trái tim kinh hoàng, hạ thể đã sớm kiên quyết, cũng cứng không chịu nổi. Thanh âm cảnh báo trong đầu ngày càng mãnh liệt, cậu muốn đẩy hắn ra, tay mới vừa động, lại bị hắn ôm càng chặt.
“Lôi Khiếu, cậu chơi lưu manh a, còn tiếp tục sẽ bốc hoả". Du Duy Thu cố sức đẩy cánh tay cường tráng của hắn ra, tức giận hạ giọng.
“Không làm hạ xuống được… Tôi sắp cháy rồi…"
Lôi Khiếu chỉcảm thấy toàn thân trên dưới không chỗ nào không nóng, mà làn da hơi lạnh của cậu, là dòng suối trong lành duy nhất có thể giảm bớt nhiệt lực, hắn thật sự chịu không nổi, nhẹ nhàng cọ cọ người cậu, hai người gần như đồng thời hanh một tiếng, Lôi Khiếu cố nhiên là áp lực tiếng kêu rên, Du Duy Thu lại phát ra một tiếng rên rỉ như có như không, trong phòng ngủ yên tĩnh, nghe cực kỳ liêu nhân…
Này quả thực là lửa cháy đổ thêm dầu!
Lôi Khiếu hít sâu một hơi, hạ thể bành trướng tới kinh người, hắn ôm chặt lấy cậu, hạ người xuống xâm nhập giữa hai chân cậu, bắt đầu cao thấp ma sát…
“Cậu. . . . . ."
Động tác điên cuồng của hắn, khiến Du Duy Thu chấn kinh không ít, khoái cảm theo đó ập đến, nhanh chóng cuốn đi thanh âm cự tuyệt của cậu.
“Sao người cậu lúc nào cũng thơm, thoa cái gì?"
Lôi Khiếu có chút ý loạn tình mê, hưởng thụ khoái cảm hạ thể ma sát, môi theo bản năng dao động trên bờ vai bóng loáng, như chim nhỏ khẽ mổ đầu vai cậu…
Du Duy Thu tựa hồ thập phần mẫn cảm, mỗi một nụ hôn, bờ vai cậu sẽ run run một chút, cả người không ngừng lùi ra sau, ánh mắt như thoải mái, hơi nheo lại, lộ ra thủy quang mông lung.
Lôi Khiếu càng thêm hăng say hôn vai cậu, lấy đầu lưỡi liếm láp trên dưới cái cổ thon dài của cậu, còn dùng răng nanh cắn một miếng thịt, dùng sức mút vào…
Thanh âm Du Duy Thu run rẩy lợi hại, phát ra tiếng hanh khiêu gợi.
Lôi Khiếu nhiệt huyết xông lên, cảm thấy thằng nhỏ của mình cứng đến lợi hại, phía trước đã kích động ẩn ẩn chảy ra chất lỏng, hạ thân đối phương cũng thật cứng, quần lót ẩm ướt một mảnh, vốn định đẩy tay hắn ra, lúc này cánh tay nắm chặt hắn, dường như không chịu nổi gánh nặng.
(¯`·¸.·´ (¸.·´ .·´ ¸¸.·¨.
Chú thích:
(*) Xuất phát từ ‘‘Mạnh Tử’’, chuyện kể về một người nước Tề nọ nhà cửa lụn bại nhưng lại chơi bời lêu lổng tự cao tự đại với thê thiếp mình (cổ nhân có hành vi nạp thiếp), ra ngoài thì nhún nhường khúm núm, đến nỗi xin ăn cả đồ cúng mộ của người ta. Nhưng nho hiệp cơ lương nơi này chỉ là cường điệu ‘‘Nhất thê nhất thiếp’’ mà thôi!
Maru chan: Nho hiệp cơ lương có nghĩa là 1 văn sĩ nho giáo với 1 người vợ hiền thục, là cách nói quá của 1 vợ 1 chồng. Nho hiệp là chỉ người đàn ông đọc sách thánh hiền, còn Cơ lương là chỉ người vợ đảm đang. Tóm lại, “nho hiệp cơ lương" là cách cường điệu của 1 vợ 1 chồng.
Đa tạ Maru chan đã giúp chúng tôi thực hiện chương trình này! ^^
Tác giả :
Bạch Vân