Không Thể Quay Đầu

Chương 2

Không đợi Lôi Khiếu phát tác, chợt nghe Sa Bội Oanh ‘phì’ một tiếng, cười lên, “Lôi Khiếu, ăn bậy dấm chua gì a, là em nhờ Du Duy Thu giúp em chút chuyện".

Nữ hài tử đều khó tránh khỏi có tâm hư vinh, hai nhân vật đẹp trai đẳng cấp của đại học N, đang ‘Lấy mắt giết người’ vì mình, lòng cô không khỏi có chút lâng lâng.

“Giúp cái gì?" Lôi Khiếu quay đầu lại nhìn cô.

“Vé cho buổi biểu diễn của Chu Đổng đấy". Sa Bội Oanh mỉm cười kéo tay hắn, ngón tay nhỏ nhắn lắc lắc hai tấm vé, “Mợ của Du Duy Thu là nhân viên công tác trong ban tổ chức của buổi biểu diễn lần này, em nhờảnh kiếm vé cho hai hàng ghế đầu, đến lúc đó chúng ta có thể cùng đi. Em biết anh rất thích nghe Chu Đổng hát, từ ngày nghe nói anh ấy bắt đầu diễn, vẫn nhớ kỹ muốn mua vé ủng hộ".

Ha hả, nguyên lai vẫn là vì hắn.

Bạn gái của hắn quả nhiên săn sóc chu đáo.

Lôi Khiếu sờ sờ đầu, ngượng ngùng cười, “Thì ra là như vậy, em không nói sớm cho anh biết".

“Nếu em nói cho anh, anh chắc chắn không đồng ý để em đi tìm Du Duy Thu". Sa Bội Oanh liếc hắn một cái.

Cái này đúng là thật, đại nam nhân nào lại để cho bạn gái của mình hướng tình địch xin giúp đỡ?

Lôi Khiếu nhìn Du Duy Thu một cái, kiên trì nói: “Này ha… Cám ơn… Bao nhiêu tiền? Tôi lập tức đưa cho cậu". Nói xong, hắn liền lấy ví tiền ra…

“Năm nghìn…" Du Duy Thu nói rất rõ ràng.

“Kháo… Cậu ăn cướp hả!"

Tay Lôi Khiếu run lên một chút.

“… yên Nhật" Du Duy Thu tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn, “Lời tôi nói còn chưa xong đâu".

“Cái thằng này… Giỡn mặt với tôi đó hả? Rốt cuộc bao nhiêu, nói cho rõ!" Lôi Khiếu nghiến răng nghiến lợi nhìn cậu.

Du Duy Thu mỉm cười, đột nhiên vươn tay lấy ví tiền của hắn qua, từ giữa rút ra tờ xanh một trăm đồng, rồi cầm ví tiền ném trả lại hắn, động tác liền mạch lưu loát, trôi chảy đến cực điểm, không làm ăn trộm thật sự là đáng tiếc, Lôi Khiếu đầy mặt hắc tuyến ngó cậu…

“Một trăm đồng, đã nhận".

Du Duy Thu quơ quơ tờ tiền, rồi nhét vào túi.

Hai tấm vé hàng đầu xem biểu diễn, đương nhiên không chỉ một trăm đồng, Lôi Khiếu cũng không phải tên ngốc, nhưng nếu cậu ta đã sảng khoái như vậy, mình mà còn thoái thác sẽ không hay, vì thế gật gật đầu, “Khoản này tôi nhớ kỹ, mai mốt nhất định trả lại cậu".

“Chỉ sợ cậu trả không nổi". Du Duy Thu nhẹ nhàng cong khóe môi lên.

“Thiết, chờ xem".

Lôi Khiếu vươn tay ôm vai Sa Bội Oanh, “Chúng ta đi thôi, ở lại đi tập bóng với anh". Người sau ngoan ngoãn gật đầu, như chim nhỏ nép vào ngực hắn.

Đây cũng là chỗ hắn thích Sa Bội Oanh, ôn nhu thục nữ, không giống mấy cô em tân sinh viên áo quần lố lăng, càng không có tính cách vừa nóng nảy lại hung hãn của họ, quan trọng nhất là, cô cũng thích hắn, tuy rằng đối thủ mạnh mẽ, nhưng ngay từ đầu cô đã lựa chọn hắn.

Nghĩ đến đây, không khỏi đắc ý, quay đầu nhìn thoáng qua Du Duy Thu, cậu vẫn đứng cạnh tường, vẫn không nhúc nhích, nhìn không rõ biểu tình, nhưng thân ảnh này, rõ ràng lộ ra vài phần cô đơn.

Thất tình rồi sao!

Hanh hanh, ai bảo cậu cướp nữ nhân của tôi!

Lôi Khiếu đắc ý nhếch môi, ôm Sa Bội Oanh càng chặt.

Cảm giác thành công a cảm giác thành công, đây là cảm giác thành công đánh bại tình địch, hắn quả nhiên mị lực vô cùng! Sờ sờ mụn trứng cá trên mặt, tựa hồ cũng tiêu đi không ít…

“Lôi Khiếu, anh đừng luôn chĩa vào Du Duy Thu, thật ra ảnh thật sự tốt lắm, tính tình càng khỏi chê, chuyện gì chỉ cần nói một tiếng, có thể làm được, ảnh đều sẽ giúp, trên khoa một đống nữ sinh thích ảnh, căn bản đếm không hết".

“Uy, anh không có nguyên tắc vui vẻ hòa nhã với tình địch nhá?" Lôi Khiếu liếc xéo cô.

Không, bây giờ vẫn chưa đến thời điểm tiêu trừ cảnh giới, ấn tượng của Sa Bội Oanh đối với cậu không tồi, hắn phải thường xuyên bảo trì cảnh giác.

“Anh phản ứng quá khích rồi". Sa Bội Oanh cười nói: “Em căn bản không cảm thấy là ảnh đang theo đuổi em, nhiều nhất là quan tâm như bạn bè thôi".

“Nữ nhân, cảm giác của em ở phương diện này thật sự trì độn". Lôi Khiếu tức giận nói.

“Đại nam nhân, anh ở phương diện này thật sự có chút phản ứng quá độ". Sa Bội Oanh khẽ cười mỉm.

“Được, anh không cãi với em. Đường xa biết sức ngựa, nhìn nữa đã biết cậu ta không phải đối với em bụng dạ khó lường".

“Anh a…"

Sa Bội Oanh mỉm cười, không hề phản bác.

Đường xa biết sức ngựa, lâu ngày thấy nhân tâm.

Quả nhiên, chỉ cần là hồ ly, thì nhất định sẽ lộ ra đuôi hồ ly!

Một trái bóng rổ bay vụt tới, thanh âm Mã Viễn Triết như tiếng sấm, vang lên bên tai, “Lôi Khiếu, cậu mộng du hả, tụi mình còn đang đấu mà!"

Lôi Khiếu lập tức phục hồi tinh thần, thu hồi tầm mắt, nhảy lên chụp bóng, mang bóng vượt qua người, ném thẳng vào rổ, nghĩ lại định ném một cú xinh đẹp, không ngờ lại bị trung phong cao mét chín của đối phương ngăn lại, xong đời một cái lẩu to…

Kháo!

Lôi Khiếu thầm mắng một tiếng trong lòng, lập tức quay về phòng, chưa chạy được mấy bước, đã nghe thấy tiếng còi giải lao ở giữa sân, hắn không khỏi thở ra một hơi.

“Lôi Khiếu, nửa hiệp đầu phát huy không tệ, mười phút cuối bắt đầu mộng du? Thằng nhóc này có phải tối hôm qua DIY dữ dội quá, thể lực chống đỡ hết nổi hay không? Coi chừng suy thận!" Đồng đội Mã Viễn Triết, vỗ lên vai hắn một phát, cười nói.

“Cậu mới suy thận! Lão tử muốn phát tiết, có cả đống đối tượng, sao lại DIY kém như vậy?" Lôi Khiếu phản bác nói, mắt lại không tự chủ hướng về khán phòng nào đó…

Đầu tiên bên phải, luôn luôn là ‘ghế ngự dụng’của Sa Bội Oanh, mỗi lần hắn thi đấu, chỉ cần không có giờ lên lớp, cô ấy đều sẽ đến cổ vũ cho hắn, lần này cũng không ngoại lệ.

Chỉ là, mười phút trước, bên cạnh cô ngồi xuất hiện một nam sinh vóc dáng thon dài, hàm răng trắng tinh, ý cười thanh đạm, đôi mắt sáng ngời, đều là chiêu bài vàng của hắn.

Người này, thật đúng là âm hồn không tan!

Lời huấn luyện viên vào tai trái, ra tai phải, Lôi Khiếu lập tức chạy đến bên cạnh Sa Bội Oanh, trừng mắt nhìn Du Duy Thu một phát, đoạt lấy lon coke trong tay cậu ta…

“Cậu đặc biệt mua cho tôi? Cám ơn nha".

Không đợi cậu trả lời, hắn đã tự ý giựt nắp, dốc sức rót xuống… (cầu cho sặc >"<) Coke ướp lạnh làm cho hắn mát lạnh toàn thân, thằng này, muốn xum xoe Sa Bội Oanh? Không có cửa đâu! Vừa lúc hắn khát nước, liền đoạt lấy một mình hưởng dụng. Du Duy Thu trái lại cũng không nói gì, chỉ là mỉm cười nhìn hắn uống. “Lau mồ hôi đi, sau lưng anh đều ướt đẫm". Sa Bội Oanh săn sóc đưa cho hắn một cái khăn, dẫn đến ánh mắt ghen tị của không ít nữ sinh vây xem. “Cám ơn". Lôi Khiếu đặt mông ngồi giữa hai người, đẩy bọn họ ra, liếc xéo Du Duy Thu, “Họ Du kia, cậu vì sao luôn âm hồn không tan?" “Đến trợ chiến giúp cậu, không được sao?" Du Duy Thu hơi hơi nhíu mày. Hôm nay cậu mặc áo T-shirt trắng, phối với một cái quần bò cũ cũ, quần áo rất bình thường, khoác lên người cậu, lại có vẻ cực kỳ gọn gàng, thoải mái. Đạm, mà thanh sảng. Trên thân nam nhân này, luôn luôn toát ra những tính chất đặc biệt đó. Hoàn toàn trái ngược với phẩm chất của Lôi Khiếu. Giả bộ bình tĩnh cái gì a, là nam nhân thì phải uống rượu chén lớn, ăn thịt miếng to, đổ mồ hôi giao tranh lăn lộn trong bùn đất, giả thánh nhân phiêu phiêu xuất trần có thể ra chim hả?! “Cậu không phải trợ chiến giúp tôi, là tới khoét góc tường nhà tôi chứ?" Lôi Khiếu nhìn cậu, liều mạng uống lon coke của cậu cho hả giận. “Tùy tiện cậu nghĩ như thế nào". Du Duy Thu nhàn nhạt cười. “Cậu dụng tâm lương khổ cũng vô dụng, cô ấy là của tôi!" Lôi Khiếu trảm đinh tiệt thiết nói. Du Duy Thu nhìn thoáng qua điểm số trong sân, tầm mắt thản nhiên chuyển tới trên mặt hắn, tựa tiếu phi tiếu, ẩn dấu ý trêu tức, “Nửa hiệp đầu là cậu vượt qua không tệ, nhưng mà, trận đấu còn chưa chấm dứt, hươu chết về tay ai, chưa thấy kết quả cuối cùng". “Thao!" Lôi Khiếu hoàn toàn nổi giận, ném khăn, tay co thành nắm đấm, đã nghĩ trình diễn ‘Toàn vũ hành’. Dám lớn mật khiêu khích hắn trước mặt mọi người, tỏ rõ là ngứa da, muốn nếm thử mùi vị bị hắn đập bẹp. “Thằng khỉ con, cậu tạo phản rồi? Vào sân cho tôi!" Huấn luyện viên hoả nhãn kim tinh vừa thấy hạt giống bất thường, lập tức phát ra sấm sét rống giận, lúc này tiếng còi vang lên, nghỉ giải lao chấm dứt, Lôi Khiếu bất đắc dĩ, hung tợn cho cậu một ngón giữa, quay đầu đi ra giữa sân… Bầy đàn vây xem vừa nhìn thấy thân ảnh Lôi Khiếu, lập tức lớn tiếng hét ầm lên, “Đẹp trai quá a", “Lôi Khiếu cố lên", tiếng mê trai không dứt bên tai… Mở màn chưa đầy một phút đồng hồ, hắn đã tới gần cái rổ xinh đẹp trên không, lại kích thích tiếng gào thét chói tai khủng bố của nữ sinh trong sân… Du Duy Thu không buồn không giận, khí định thần nhàn thưởng thức thân ảnh biểu hiện lóa mắt giữa sân, mãi cho đến kết thúc, mới vỗ vỗ mông rời đi.
Tác giả : Bạch Vân
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại