Không Thể Ngừng Yêu
Chương 5
Đông Phương Đường trở lại.
Băng Nhi sốt ruột ở bên ngoài phòng ngủ đi qua đi lại, đôi mắt đẹp trong veo thỉnh thoảng nhìn về phía cửa phòng bằng gỗ lê đóng chặt. Tại sao Đông Phương Lăng không cho phép nàng ở lại trong phòng giúp đỡ, hại nàng chỉ có thể ở ngoài này lo lắng suông, rốt cuộc hai mắt của hắn bị thương như thế nào, còn có cơ hội hồi phục thị lực hay không?
Đông Phương Ngạo bước vào Tử tiêu viện, xa xa liền nhìn thấy một bóng dáng, vẻ mặt lo lắng không ngừng đi qua đi lại tại chỗ. Hai mắt hắn đồng thời nổi lên vẻ sát ý, nhưng trong đầu lại nhớ lời cảnh cáo của đại ca nên bất đắc dĩ chỉ có thể hóa thành một tiếng than thở.
“Ngươi ở đây làm cái gì?"
Đông Phương Ngạo giọng nói không thân thiện, cau mày đến gần nàng. Hắn có thể nghe theo lời đại ca không làm thương tổn nàng, nhưng cũng không thể bày ra sắc mặt tốt đối với nàng được.
“Nhị thiếu gia", Băng Nhi cung kính hướng hắn khom người rồi mới nói: “Nô tỳ đợi Tam thiếu gia đi ra ngoài".
“Hử?", hắn nhướn mi, đánh giá vẻ lo lắng trên mặt nàng không giống giả bộ, giọng nói mới dịu xuống: “Ngươi lo lắng hai mắt Đại thiếu gia có thể hồi phục thị lực hay không sao?".
“Dạ, nô tỳ đúng là rất lo lắng".
Băng Nhi nhẹ gật đầu, đôi mắt đẹp lại nhìn về phía cửa phòng đóng chặt, chưa phát hiện Đông Phương Ngạo đang đánh giá nàng. “Nếu như hai mắt Đại thiếu gia không khỏi, ngươi sẽ như thế nào?" Đông Phương Ngạo ngữ điệu mang vẻ dò xét, hai tròng mắt như đuốc nhìn chăm chú nàng.
“Sẽ không như vậy!", Băng Nhi kích động đáp lời, nhìn thấy vẻ khác thường trong ánh mắt hắn, nàng hắng giọng nói: “Là nô tỳ nói Tam thiếu gia vang danh thần y, nhất định sẽ có biện pháp chữa trị tốt cho Đại thiếu gia".
Tên Đông Phương Ngạo này ngày hôm nay có chút quái dị, không chỉ ánh mắt nhìn nàng quái dị mà ngay cả trong lời nói cũng hàm chứa dò hỏi, hắn hoài nghi nàng cái gì?
“Nói rất hay, lão Tam nếu là chữa trị không tốt cho đại ca, hắn đừng mơ tưởng rời khỏi Đông Phương phủ".
Đông Phương Ngạo cũng nhìn theo hướng cửa phòng đóng chặt, buông lỏng chân mày đang nhíu chặt. Sau khi hắn tự mình xác nhận, hắn có thể thực sự yên tâm, nàng đúng như lời đại ca nói, so với bọn hắn, nàng cũng rất lo lắng hai mắt đại ca có thể hồi phục thị lực hay không.
file_big20132851644531
Bên trong phòng, Đông Phương Đường đã cẩn thận kiểm tra hai mắt Đông Phương Lăng, cũng đem mạch bắt xong, nhẹ thở ra, nét mặt ôn hòa thối lui một bước, thay mình rót chén trà, đối mặt với Đông Phương Lăng, hai mắt xẹt qua vẻ suy nghĩ sâu xa.
"Đại ca, cặp mắt của huynh là bởi vì trúng độc làm cho mù, nhưng mà độc bên trong cơ thể huynh đã sớm được giải hơn phân nửa, chỉ còn lại chút độc ở trong người, nếu đệ đoán không lầm, huynh thỉnh thoảng có thể thấy được mờ mờ, đúng không?".
“Không sai, lão Tam đệ không hỗ danh là thần y", khóe môi Đông Phương Lăng khẽ nhếch, gương mặt tuấn lãng có tia khâm phục.
“Nhưng đệ không hiểu, nếu người nọ có thể giải độc cho huynh, vì sao không dứt khoát trị lành luôn?"
Nếu sớm biết đại ca cũng không mấy nghiêm trọng như vậy, hắn cũng không cần bất an từng ngày, gấp gáp vó ngựa trở về, chỉ sợ chậm trễ.
“Bởi vì nàng cũng không có thuốc giải xích hạt phấn. Ta đoán nàng đem toàn bộ thuốc có thể giải độc dùng ở trên người của ta, có thể như vậy mà có kỳ tích xuất hiện", Đông Phương Lăng sớm biết Băng Nhi thường bỏ thuốc vào cơm cho hắn ăn, bất quá chưa đúng loại thuốc giải, nhưng có lẽ là dùng nhiều nên có thể thanh trừ một chút độc tố trong cơ thể hắn, làm cho hắn đôi khi có thể thấy bóng người mờ mờ.
“Thật không? Người này không phải là người hại mắt huynh mù chứ?", Đông Phương Đường suy đoán hỏi.
Đông Phương Lăng cười nhạt không nói.
Nhìn nụ cười của đại ca, Đông Phương Đường biết là đại ca không muốn nói, cũng không hỏi nhiều nữa.
“Xích hạt phấn này phải dùng Ngân Tương thảo mới có thể giải độc, đệ đây vừa lúc có một gốc cây Ngân Tương thảo. Trước hết đệ giúp huynh hạ mấy châm, cặp mắt của huynh sẽ thấy rõ sự vật, bất quá thỉnh thoảng vẫn đau nhức, chỉ cần ăn Ngân Tương thảo nữa, không quá ba ngày, chất độc trên người của huynh sẽ giải hết, hai mắt dĩ nhiên là hoàn toàn khôi phục".
Hắn trên đường trở về Đông Phương phủ đã cứu một người bị thương nặng, người nọ đến từ Tây Vực, vì đáp tạ hắn nên tặng hắn một gốc cây hiếm thấy, chỉ sinh trưởng ở Tây Vực – Ngân Tương thảo, không ngờ vừa lúc dùng tới.
“Như thế này đi, ra ngoài đừng nói chân tướng cho bất kỳ kẻ nào, chỉ cần nói ta còn phải mấy ngày nữa mới có thể hồi phục thị lực".
Đông Phương Đường khẽ ngạc nhiên, nhưng vẫn quyết định nghe theo lời đại ca, đại ca làm như vậy đích thị là có nguyên nhân của mình, mà hắn từ trước đến giờ không phải là một người nhiều chuyện.
“Đệ lần này trở về, tính ở lại bao lâu?"
Đông Phương Đường ho nhẹ nói: “Nếu hai mắt đại ca chưa vấn đề gì, đệ tính ngày mai sẽ đi".
“Các ngươi thật là có lương tâm, bỏ nhà đi đã một năm, nếu không phải thỉnh thoảng nhận thư các ngươi, ta còn thật nghĩ đến đám người các ngươi đều chết ở bên ngoài rồi", Đông Phương Lăng mặt trầm xuống, giễu cợt nói.
Đại ca… “, Đông Phương Đường chỉ có thể cười khổ, cũng không cãi lại. Hắn sớm đã có chuẩn bị tâm lý trước khi về phủ, tuyệt đối sẽ bị hai vị huynh trưởng tàn nhẫn cạo một bữa, nhưng hắn không thể không trở về.
“Thôi! Còn không mau tới đây thay ta hạ châm".
“Được".
Sau khi tiễn Đông Phương Đường đi, cửa phòng lần nữa bị mở ra, Băng Nhi đi vào bên trong, liền thấy Đông Phương Lăng nhắm mắt nằm ở trên giường.
"Đại thiếu gia, Tam thiếu gia khám bệnh như thế nào?"
Đông Phương Lăng mở tròng mắt đen ra, nhìn thấy trước mắt rõ ràng một dung nhan thanh tú đang sốt ruột, sau một khắc liền nhắm mắt lại, trải qua một cơn đau nhức mới lần nữa mở mắt.
“Yên tâm, không mù được".
Khuôn mặt thanh tú này đúng là không phải dung nhan đã thấy ở bên hồ đêm đó, nếu không phải trên người nàng có một cỗ mùi hương quen thuộc thoang thoảng thì khi nàng dịch dung, lại cố ý biến hóa tiếng nói, hắn thật đúng là nhận không ra nàng.
Nghe vậy, Băng Nhi lúc này mới yên tâm, tảng đá lớn trong lòng được dỡ xuống, nàng không phạm vào sai lầm lớn, nếu không lương tâm nàng cả đời cũng sẽ bất an.
“Vậy Tam thiếu gia có dặn dò phải chú ý những thứ gì hay không?", nàng khẩn cấp hỏi tiếp, chỉ sợ có bất kỳ sơ suất lại ảnh hưởng hai mắt hắn phục hồi như cũ.
“Ngươi đừng quá quan tâm, chỉ cần mấy ngày này để cho hai mắt nghỉ ngơi nhiều là được", tròng mắt đen không kiên nhẫn đau nhức, lần nữa nhắm lại.
Băng Nhi thấy thế, trong bụng hoảng hốt, một đôi tay mềm mại không tự chủ cầm cánh tay hắn: “Đại thiếu gia, người làm sao vậy, nơi nào không thoải mái?".
Một cảm giác non mềm và mùi hương thoang thoảng đột nhiên bay tới làm tâm hắn vừa động, tình cảm so với lý trí nhanh một bước, cánh tay sắt kéo một cái, cả thân thể mềm mại thơm phức ngã trên thân thể rắn chắc của hắn.
Băng Nhi kinh hô một tiếng, đôi mắt đẹp trợn tròn, cảm nhận được một cánh tay đang quấn bên hông của nàng.
“Đại thiếu gia…"
Tiếng nói kinh hoảng khẽ run, cũng không chú ý tới giọng nói thay đổi, đôi mắt đẹp có chút bối rối, hứng trọn một đôi mắt đen lấp lánh của hắn.
“Chớ khẩn trương, ta chỉ bất quá muốn biết nha hoàn bên người của ta có bộ dạng thế nào thôi".
Theo lời của hắn, bàn tay thô dày xoa mặt của nàng, mặt nạ da người này thật không tồi, sờ vào cảm giác không có gì khác thường. Ngón tay sờ nhẹ khóe mắt nàng, đôi mắt chói lọi này và đôi mắt đẹp như trong trí nhớ giống nhau; ngón tay dao động tới môi phấn non mềm của nàng, sờ nắn qua lại cảm nhận được nàng đang run rẩy. Khóe môi cong lên vẻ cười khó lường, cánh tay rời khỏi eo nhỏ của nàng, liền thấy thân hình nàng nhanh chóng nhảy ra, nụ cười trên mép hắn càng sâu sắc. Nàng sơ hở quá nhiều, chỉ cần gặp phải người nhạy cảm tỉ mỉ thì không khó phát giác ngụy trang của nàng.
Băng Nhi tay xoa xoa ngực đang đập liên hồi, đôi mắt đẹp hồ nghi chăm chú nhìn người trên giường lần nữa nhắm mắt lại. Khi tay hắn xoa mặt của nàng, nàng tựa hồ thấy trong mắt của hắn chợt lóe lên tia sáng. Tam thiếu gia nói hắn còn phải mấy ngày nữa mới có thể thấy được, nhưng bây giờ nàng thật hoài nghi hắn.
“Ngươi đi ra ngoài trước đi, nơi này không cần ngươi hầu hạ, ta muốn nghỉ ngơi một chút", Đông Phương Lăng như cũ đóng chặt tròng mắt đen lại, mở miệng đuổi người.
“Dạ", đôi mắt đẹp suy nghĩ sâu xa lại nhìn hắn hồi lâu, lúc này mới xoay người rời đi. Cửa phòng ở phía sau đóng kín, thân thể mềm mại vẫn không rời đi, đôi mắt có chút hoang mang, môi phấn khẽ mím. Rốt cuộc là có vấn đề gì? Hôm qua, sau khi ăn trưa, hắn vốn là nói mệt, bảo nàng ngủ một giấc, sau khi tỉnh lại, nàng phát hiện hắn đã sớm không thấy bóng dáng. Khi nàng kinh hoảng tìm kiếm mọi nơi thì thấy hắn và Đông Phương Ngạo đang ở bên trong Cổ Nguyệt đình. Bởi vì khoảng cách quá xa, lại sợ bị phát hiện, nên nàng lựa chọn tránh ra, nhưng lại không khỏi nghi ngờ trong lòng. Hơn nữa chuyện mới vừa rồi… Có lẽ nàng nên thử một lần, hết thảy sẽ có đáp án.
Trăng tàn treo trên cao, mọi âm thanh đều tĩnh mịch.
Giờ Tý trôi qua, bóng dáng trên giường gỗ chuyển động, vòng qua bình phong, đi tới trước giường có cách một màn tơ.
“Đại thiếu gia", tiếng nói trầm thấp khẽ gọi. Người trên giường như cũ không động chút nào, hô hấp hết sức đều đặn, lâm vào trạng thái ngủ say. Trong bóng tối, đôi mắt đẹp lóe lên, thân hình như gió, cước bộ nhẹ nhàng không tiếng động rời đi.
Vừa ra khỏi Đông Phương phủ, liền chạy gấp đến ngoại ô phía tây, xuyên qua rừng trúc, đi tới chỗ hồ nước nhỏ sâu trong rừng. Đôi mắt đẹp nhạy cảm nhìn lại bốn phía, xác định không cái gì khác thường xung quanh mới từ từ cởi bỏ áo trên người, từng kiện áo rơi xuống dưới chân, thân thể mềm mại trắng nõn mỹ lệ bại lộ ở dưới ánh trăng. Khom người đem áo thu thập xong đặt ở một bên trên tảng đá lớn, lúc này mới chậm rãi bước xuống hồ nước. Làn nước mát mẻ lướt qua da thịt thủy nộn, một tiếng thở dài thỏa mãn theo môi phấn chậm rãi phát ra ngoài. Thật lâu chưa sung sướng như vậy! Sau khi vào Đông Phương phủ, nàng cũng chưa từng tới đây nghịch nước, nếu không phải tối nay quá mức nóng bức khiến nàng không nhịn được, nàng cũng sẽ không chạy ra ngoài.
Hít thở sâu một hơi, bế khí ngụp xuống hồ nước, chốc lát lại nổi lên mặt nước, tóc dài như thác nước trên không trung vung vẩy hai vòng, cuối cùng tỏa ra ở trên mặt nước, trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú tràn đầy bọt nước, hai tay nhẹ vuốt, đột nhiên trong lòng nổi lên vẻ phiền não. Hai mắt Đông Phương Lăng sắp lành, cũng có nghĩa là nàng sắp rời đi. Trong nháy mắt lòng nàng xông lên một cỗ mất mát gì đó, nàng không phải là không nỡ xa hắn chứ?
Hử? Trong đầu nàng vì ý nghĩ này mà không nhịn được tự mình chê cười. Nàng suy nghĩ lung tung cái gì vậy, Đông Phương Lăng sớm đã có vị hôn thê, nàng chẳng qua là tới báo ân, chờ hai mắt hắn tốt lên, nàng sẽ chủ động nói ra thân phận chân thật của nàng, hỏi hắn có yêu cầu gì hay không, một khi hoàn thành nhiệm vụ báo ân, nàng cũng nên đi, hai người từ đó sẽ không còn xuất hiện trước mặt nhau nữa.
Đột nhiên nảy lên chút buồn bực, làm nàng mất hứng chơi, quyết định rời đi. Hai cánh tay ở trên mặt nước khêu nhẹ, bơi tới bên hồ, cầm lấy áo trên tảng đá lớn mặc vào. Cùng lúc đó, thi triển khinh công, lặng lẽ rời đi, tâm tình cũng nhẹ nhàng. Không tới nửa canh giờ, thân hình bay xuống ở bên trong Tử tiêu viện, đẩy cửa phòng ra không tiếng động, đi vào nội thất, cẩn thận liếc mắt người ở trên giường cách một màn lụa, thấy hắn vẫn đang ngủ say, lúc này mới yên tâm.
Nàng đang đi trở về giường gỗ, khóe mắt lóe lên, liếc thấy đôi giày dưới giường dính chút ít bùn đất, thân thể đột nhiên chấn động. Phút chốc xoay người, đối mặt với giường hẹp, thân thể mềm mại hơi có vẻ cứng ngắc, thời gian từng lúc từng lúc trôi qua, đáy đôi mắt đẹp thâm ảo khó dò.
Ánh rạng phía đông lộ ra, không khí sáng sớm mang theo một chút lạnh lẽo.
Người ở Đông Phương phủ đã sớm bắt đầu một ngày bằng công việc riêng của mình, lò lửa phòng bếp đang hừng hực dâng lên, lão Triệu chịu trách nhiệm đầu bếp ra lệnh một tiếng, mấy người hầu tranh nhau bận rộn mà chuẩn bị đồ ăn sáng cho toàn bộ người trong phủ.
Trên góc bàn dài, Tiểu Thanh đang cẩn thận đem hai phần đồ ăn sáng đặt ở mâm gỗ, lão Triệu thể trạng mập mạp ở một bên bận rộn rang thức ăn, quay đầu lại hướng nàng quát lên: “Nha đầu Tiểu Thanh, sao ta chưa từng thấy qua nha hoàn bên người Đại thiếu gia?".
“Đúng nha! Nàng có phải bộ dáng rất đẹp hay không, nếu không Đại thiếu gia như thế nào lại phá lệ chọn nàng làm nha hoàn bên người?", những người bận rộn khác cũng bớt chút thời giờ, người một lời ta một câu, tất cả đều là một khuôn mặt tò mò.
“Băng Nhi nàng diện mạo không tính là đẹp, nhưng lúc nàng cười lên ánh mắt dường như là tỏa sáng, tóm lại… Ta sẽ không nói nữa, ta phải mau đi đưa đồ ăn sáng cho Đại thiếu gia", Tiểu Thanh nghĩ lui nghĩ tới vẫn là nghĩ không ra nên hình dung như thế nào, nhưng mà diện mạo Băng Nhi lúc cười lên đúng là hấp dẫn người. Trong đầu còn đang suy nghĩ chuyện bọn họ mới vừa nói, nàng đang lơ đễnh, đột nhiên đằng trước nhảy ra bóng người. Giật mình nàng thối lui một bước, ngẩng đầu lên, đang định mắng ——
“Là người nào giả quỷ xuất hiện… Băng Nhi?"
Tiểu Thanh kinh ngạc nhìn ra người đang đứng ở chỗ rẽ phòng bếp, sau một khắc, phát hiện nàng có cái gì bất thường, chỉ thấy giữa lông mày nàng nhíu chặt, vẻ mặt có tâm sự nặng nề.
“Băng Nhi?", Tiểu Thanh gọi một tiếng nữa, xem ra người trước mắt tâm thần không yên.
“Ách…", Băng Nhi đột nhiên hoàn hồn, nhìn thấy là nàng, khóe môi tự nhiên vung lên, đôi mắt đẹp kinh ngạc nhìn người đang có vẻ mặt lo lắng, “Tiểu Thanh tại sao? Vì sao nhìn ta như vậy? Là ta tới bưng đồ ăn sáng".
Nàng duỗi hai tay ra, nhận lấy mâm gỗ trong tay Tiểu Thanh, Tiểu Thanh dịch thân hình sang một bên, làm cho hai tay nàng vồ hụt. “Băng Nhi, ngươi sáng nay bị gì vậy, thiếu ngủ sao? Sao lại đi bưng đồ ăn sáng? Trước đây đều là ta chịu trách nhiệm bưng nha".
Tiểu Thanh lo lắng đánh giá nàng, càng nhìn càng cảm thấy nàng vẻ mặt không bình thường, nhưng nói không ra chỗ cổ quái.
“Ngươi đã đoán đúng, ta một đêm không ngủ, cho nên tinh thần có chút không tốt".
Băng Nhi xoay thân hình, trong chớp mắt, dễ dàng đem đồ ăn sáng trong tay Tiểu Thanh cầm đến tay, thừa dịp nàng còn đang ngu ngơ, hướng nàng cười nói: “Ngươi không cần cùng tới, ta sẽ chịu trách nhiệm thu thập cho, ngươi đi làm chuyện khác đi".
Tiểu Thanh lúc này mới phục hồi tinh thần lại, trên mặt có chút ngạc nhiên, Băng Nhi mới vừa rồi làm thế nào đem đồ ăn sáng đoạt được? Nàng chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, mâm gỗ liền ở trên tay Băng Nhi. Buồn bực vỗ vỗ đầu, một lần nữa đi trở về phòng bếp, dọc theo đường đi vẫn không lý giải được.
Băng Nhi một đường bưng đồ ăn sáng đi trở về Tử tiêu viện, dọc đường khuôn mặt nhỏ nhắn từ từ trầm xuống. Tối hôm qua nàng một đêm không ngủ, đem tất cả nghi hoặc toàn bộ xâu chuỗi lại, chuyện từ từ rõ ràng, một cỗ lửa giận từ đêm qua chưa từng biến mất.
Đến Tử tiêu viện, nhẹ đẩy cửa phòng ra, bên trong phòng truyền đến một đạo thanh âm hùng hậu mà hơi chất vấn: “Ngươi đã đi đâu?"
Đôi mắt đẹp trong veo hiện lên vẻ giận dữ, trừng mắt bóng lưng cao lớn đứng nghiêm ở bên cạnh cửa sổ, môi phấn nhếch, lãnh đạm nói: “Ta đi phòng bếp bưng đồ ăn sáng".
Đáp lời, đồng thời đem mâm gỗ đồ ăn sáng mang sang, đặt xuống cái bàn tròn bằng gỗ đào. Đông Phương Lăng xoay người, đen đồng chú ý sắc mặt nàng không tốt, mày rậm khẽ nhếch, chống gậy chậm rãi đi về phía cái bàn tròn.
Đôi mắt đẹp khẽ thu lại, để ý hắn bước đi vững vàng, hai đấm không khỏi ngầm nắm chặc.
“Vì sao không phải là Tiểu Thanh bưng tới?"
Đông Phương Lăng không lộ dấu vết quét nhìn thần sắc của nàng, đồng thời ngồi xuống, hai tay hướng mặt bàn lục lọi, sau chạm đến bát đũa, liền bắt đầu dùng đồ ăn sáng.
“Ta ngủ không được, cho nên bản thân liền đi bưng", Băng Nhi cúi mặt dùng bữa, đầu cũng không ngẩng, lãnh đạm nói.
Đông Phương Lăng nhìn nàng chăm chú hồi lâu, không hề hỏi nhiều nữa, hai người thái độ khác thường, trầm mặc dùng xong đồ ăn sáng.
Nhìn chăm chú người đang thu thập bát đũa, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tầm mắt khó hiểu đặt trên người nàng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng không che dấu được buồn bực. Phảng phất thấy nàng dường như có thù oán với những thứ bát đũa kia, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng va chạm giòn nhẹ. Tròng mắt đen nghi ngờ chợt trợn to, liền thấy Băng Nhi vốn là đang thu thập bát đũa đột nhiên thống khổ vỗ vỗ trước ngực, ngay sau đó đôi mắt đẹp khép lại, thân thể nhỏ nhắn mềm mại không báo trước ngã xuống mặt đất.
“Băng Nhi!"
Gương mặt tuấn tú của Đông Phương Lăng khẽ biến, thân hình cao lớn nhanh chóng đi tới bên cạnh nàng, cẩn thận đỡ nàng dậy, bàn tay vỗ nhẹ hai gò má nàng, thấy nàng không một chút dấu hiệu thức tỉnh, trong bụng hoảng hốt, không ngừng đem nàng liên tục ôm lấy, chạy đi vào bên trong, đặt nàng ở trên giường. Bỗng một chưởng nhanh như gió hướng mặt hắn đánh tới.
Đông Phương Lăng tránh ra một chưởng, một chưởng khác lại phóng tới, hắn nhanh một bước điểm ở huyệt đạo của nàng.
“Đông Phương Lăng, ngươi buông ra!"
Ghê tởm! Còn một chút nữa nàng sẽ đánh trúng hắn, đôi mắt đẹp nén giận trừng mắt nhìn hắn.
Đôi mắt đen đồng của Đông Phương Lăng xẹt qua vẻ hứng thú, nhìn chăm chú vào người nằm ở trên giường hắn bất động, không nhúc nhích được chỉ có thể đem đôi mắt đẹp kia chém tới giết hắn. Hắn tin tưởng nếu ánh mắt có thể giết người thì hắn đã sớm nằm ngửa.
“Băng Nhi, nàng làm như thế nào phát hiện ra?"
Ngón tay dài khinh bạc mơn trớn cánh môi non mềm của nàng, thấy hàm răng nàng sắp cắn lên hắn, vội vàng rút tay ra. Hành động của nàng làm hắn nhịn không được, từ sâu trong cổ họng phát ra tiếng cười hùng hậu, vang vọng cả bên trong phòng.
Hắn nguyên tưởng rằng còn có thể giấu diếm nàng một thời gian ngắn nữa, không nghĩ tới lại bị nàng phát giác, bây giờ điều hắn tò mò chính là nàng như thế nào phát hiện được.
“Ngươi là đồ háo sắc! Hạ lưu hèn hạ! Nếu không phải đêm qua khi ta trở về phát hiện giày của ngươi có bùn đất ẩm ướt, ta cũng sẽ không biết hai mắt ngươi không có mù, dám theo dõi ta đến bên hồ, lại nhìn lén ta…"
Băng Nhi cực kỳ nổi giận, giận đến nỗi nói không ra lời, không ngờ nàng lại bị chơi xỏ! Hai mắt của hắn rốt cuộc là khi nào bắt đầu thấy được? Hắn có phải đã sớm hoài nghi thân phận của nàng hay không, nếu không vì sao giấu diếm, hơn nữa lại theo dõi nàng? Cả ngày hôm qua cũng không có mưa, nếu là ở trong Tử tiêu viện đi lại, tuyệt đối giày không thể dính bùn đất, duy nhất có thể, chính là hắn theo dõi nàng đến bên hồ chỗ sâu trong rừng trúc, chỗ này cấu tạo và tính chất đất đai tương đối ẩm ướt.
Nàng đã sớm hoài nghi hắn, trải qua chuyện đêm qua lại càng làm nàng khẳng định sâu sắc. Nàng mới nghĩ thử dò xét hắn, không ngờ đúng như nàng đoán, nàng bị trêu đùa thật thảm.
“Thì ra là như vậy".
Đông Phương Lăng xoa xoa cằm dưới, đôi mắt đen đồng cùng nụ cười càng sâu, đêm qua hắn thấy nàng hành tung lén lút, nhất thời tò mò liền đi theo ra ngoài. Chẳng qua là không ngờ sẽ thấy nàng trần truồng ở bên hồ nghịch nước, vốn định rời đi, nhưng lại sợ nàng một thân một mình gặp nguy hiểm, vì vậy lưu lại, kiên nhẫn đợi nàng nghịch nước xong, lúc này mới rời đi sớm hơn nàng một bước.
“Cặp mắt của ngươi lúc nào đã thấy được?"
“Ngày hôm qua".
Thấy đôi mắt đẹp của nàng vẻ không tin, đáy mắt đen đồng có chút ôn nhu, bàn tay khẽ vuốt hai gò má nàng, tưởng tượng dung nhan tuyệt sắc ở dưới da mặt thanh tú này.
“Là thật sự. Làm phiền thuốc giải của nàng, mặc dù không hoàn toàn giải được độc trên người ta, nhưng đúng là có giải một nửa, khiến ta đôi khi có thể thấy được mờ mờ".
Hài lòng khi thấy nàng trợn tròn đôi mắt đẹp, khóe môi khẽ phác thảo, bàn tay như cũ không rời đi hai gò má nàng, tiếp tục thăm dò.
“Ngươi khi nào bắt đầu hoài nghi ta?", tiếng nói thanh thúy run rẩy, không ngờ nàng lần đầu tiên dịch dung cải trang lại dễ dàng thất bại, đối với nàng giống như là một loại đả kích.
"Lúc ban đầu, ta quyết định muốn nàng làm nha hoàn bên người cho ta, liền đã biết".
Một tiếng kêu thất bại thảm thiết vang lên, dư âm ở bên trong phòng càng không ngừng lượn lờ.
Băng Nhi sốt ruột ở bên ngoài phòng ngủ đi qua đi lại, đôi mắt đẹp trong veo thỉnh thoảng nhìn về phía cửa phòng bằng gỗ lê đóng chặt. Tại sao Đông Phương Lăng không cho phép nàng ở lại trong phòng giúp đỡ, hại nàng chỉ có thể ở ngoài này lo lắng suông, rốt cuộc hai mắt của hắn bị thương như thế nào, còn có cơ hội hồi phục thị lực hay không?
Đông Phương Ngạo bước vào Tử tiêu viện, xa xa liền nhìn thấy một bóng dáng, vẻ mặt lo lắng không ngừng đi qua đi lại tại chỗ. Hai mắt hắn đồng thời nổi lên vẻ sát ý, nhưng trong đầu lại nhớ lời cảnh cáo của đại ca nên bất đắc dĩ chỉ có thể hóa thành một tiếng than thở.
“Ngươi ở đây làm cái gì?"
Đông Phương Ngạo giọng nói không thân thiện, cau mày đến gần nàng. Hắn có thể nghe theo lời đại ca không làm thương tổn nàng, nhưng cũng không thể bày ra sắc mặt tốt đối với nàng được.
“Nhị thiếu gia", Băng Nhi cung kính hướng hắn khom người rồi mới nói: “Nô tỳ đợi Tam thiếu gia đi ra ngoài".
“Hử?", hắn nhướn mi, đánh giá vẻ lo lắng trên mặt nàng không giống giả bộ, giọng nói mới dịu xuống: “Ngươi lo lắng hai mắt Đại thiếu gia có thể hồi phục thị lực hay không sao?".
“Dạ, nô tỳ đúng là rất lo lắng".
Băng Nhi nhẹ gật đầu, đôi mắt đẹp lại nhìn về phía cửa phòng đóng chặt, chưa phát hiện Đông Phương Ngạo đang đánh giá nàng. “Nếu như hai mắt Đại thiếu gia không khỏi, ngươi sẽ như thế nào?" Đông Phương Ngạo ngữ điệu mang vẻ dò xét, hai tròng mắt như đuốc nhìn chăm chú nàng.
“Sẽ không như vậy!", Băng Nhi kích động đáp lời, nhìn thấy vẻ khác thường trong ánh mắt hắn, nàng hắng giọng nói: “Là nô tỳ nói Tam thiếu gia vang danh thần y, nhất định sẽ có biện pháp chữa trị tốt cho Đại thiếu gia".
Tên Đông Phương Ngạo này ngày hôm nay có chút quái dị, không chỉ ánh mắt nhìn nàng quái dị mà ngay cả trong lời nói cũng hàm chứa dò hỏi, hắn hoài nghi nàng cái gì?
“Nói rất hay, lão Tam nếu là chữa trị không tốt cho đại ca, hắn đừng mơ tưởng rời khỏi Đông Phương phủ".
Đông Phương Ngạo cũng nhìn theo hướng cửa phòng đóng chặt, buông lỏng chân mày đang nhíu chặt. Sau khi hắn tự mình xác nhận, hắn có thể thực sự yên tâm, nàng đúng như lời đại ca nói, so với bọn hắn, nàng cũng rất lo lắng hai mắt đại ca có thể hồi phục thị lực hay không.
file_big20132851644531
Bên trong phòng, Đông Phương Đường đã cẩn thận kiểm tra hai mắt Đông Phương Lăng, cũng đem mạch bắt xong, nhẹ thở ra, nét mặt ôn hòa thối lui một bước, thay mình rót chén trà, đối mặt với Đông Phương Lăng, hai mắt xẹt qua vẻ suy nghĩ sâu xa.
"Đại ca, cặp mắt của huynh là bởi vì trúng độc làm cho mù, nhưng mà độc bên trong cơ thể huynh đã sớm được giải hơn phân nửa, chỉ còn lại chút độc ở trong người, nếu đệ đoán không lầm, huynh thỉnh thoảng có thể thấy được mờ mờ, đúng không?".
“Không sai, lão Tam đệ không hỗ danh là thần y", khóe môi Đông Phương Lăng khẽ nhếch, gương mặt tuấn lãng có tia khâm phục.
“Nhưng đệ không hiểu, nếu người nọ có thể giải độc cho huynh, vì sao không dứt khoát trị lành luôn?"
Nếu sớm biết đại ca cũng không mấy nghiêm trọng như vậy, hắn cũng không cần bất an từng ngày, gấp gáp vó ngựa trở về, chỉ sợ chậm trễ.
“Bởi vì nàng cũng không có thuốc giải xích hạt phấn. Ta đoán nàng đem toàn bộ thuốc có thể giải độc dùng ở trên người của ta, có thể như vậy mà có kỳ tích xuất hiện", Đông Phương Lăng sớm biết Băng Nhi thường bỏ thuốc vào cơm cho hắn ăn, bất quá chưa đúng loại thuốc giải, nhưng có lẽ là dùng nhiều nên có thể thanh trừ một chút độc tố trong cơ thể hắn, làm cho hắn đôi khi có thể thấy bóng người mờ mờ.
“Thật không? Người này không phải là người hại mắt huynh mù chứ?", Đông Phương Đường suy đoán hỏi.
Đông Phương Lăng cười nhạt không nói.
Nhìn nụ cười của đại ca, Đông Phương Đường biết là đại ca không muốn nói, cũng không hỏi nhiều nữa.
“Xích hạt phấn này phải dùng Ngân Tương thảo mới có thể giải độc, đệ đây vừa lúc có một gốc cây Ngân Tương thảo. Trước hết đệ giúp huynh hạ mấy châm, cặp mắt của huynh sẽ thấy rõ sự vật, bất quá thỉnh thoảng vẫn đau nhức, chỉ cần ăn Ngân Tương thảo nữa, không quá ba ngày, chất độc trên người của huynh sẽ giải hết, hai mắt dĩ nhiên là hoàn toàn khôi phục".
Hắn trên đường trở về Đông Phương phủ đã cứu một người bị thương nặng, người nọ đến từ Tây Vực, vì đáp tạ hắn nên tặng hắn một gốc cây hiếm thấy, chỉ sinh trưởng ở Tây Vực – Ngân Tương thảo, không ngờ vừa lúc dùng tới.
“Như thế này đi, ra ngoài đừng nói chân tướng cho bất kỳ kẻ nào, chỉ cần nói ta còn phải mấy ngày nữa mới có thể hồi phục thị lực".
Đông Phương Đường khẽ ngạc nhiên, nhưng vẫn quyết định nghe theo lời đại ca, đại ca làm như vậy đích thị là có nguyên nhân của mình, mà hắn từ trước đến giờ không phải là một người nhiều chuyện.
“Đệ lần này trở về, tính ở lại bao lâu?"
Đông Phương Đường ho nhẹ nói: “Nếu hai mắt đại ca chưa vấn đề gì, đệ tính ngày mai sẽ đi".
“Các ngươi thật là có lương tâm, bỏ nhà đi đã một năm, nếu không phải thỉnh thoảng nhận thư các ngươi, ta còn thật nghĩ đến đám người các ngươi đều chết ở bên ngoài rồi", Đông Phương Lăng mặt trầm xuống, giễu cợt nói.
Đại ca… “, Đông Phương Đường chỉ có thể cười khổ, cũng không cãi lại. Hắn sớm đã có chuẩn bị tâm lý trước khi về phủ, tuyệt đối sẽ bị hai vị huynh trưởng tàn nhẫn cạo một bữa, nhưng hắn không thể không trở về.
“Thôi! Còn không mau tới đây thay ta hạ châm".
“Được".
Sau khi tiễn Đông Phương Đường đi, cửa phòng lần nữa bị mở ra, Băng Nhi đi vào bên trong, liền thấy Đông Phương Lăng nhắm mắt nằm ở trên giường.
"Đại thiếu gia, Tam thiếu gia khám bệnh như thế nào?"
Đông Phương Lăng mở tròng mắt đen ra, nhìn thấy trước mắt rõ ràng một dung nhan thanh tú đang sốt ruột, sau một khắc liền nhắm mắt lại, trải qua một cơn đau nhức mới lần nữa mở mắt.
“Yên tâm, không mù được".
Khuôn mặt thanh tú này đúng là không phải dung nhan đã thấy ở bên hồ đêm đó, nếu không phải trên người nàng có một cỗ mùi hương quen thuộc thoang thoảng thì khi nàng dịch dung, lại cố ý biến hóa tiếng nói, hắn thật đúng là nhận không ra nàng.
Nghe vậy, Băng Nhi lúc này mới yên tâm, tảng đá lớn trong lòng được dỡ xuống, nàng không phạm vào sai lầm lớn, nếu không lương tâm nàng cả đời cũng sẽ bất an.
“Vậy Tam thiếu gia có dặn dò phải chú ý những thứ gì hay không?", nàng khẩn cấp hỏi tiếp, chỉ sợ có bất kỳ sơ suất lại ảnh hưởng hai mắt hắn phục hồi như cũ.
“Ngươi đừng quá quan tâm, chỉ cần mấy ngày này để cho hai mắt nghỉ ngơi nhiều là được", tròng mắt đen không kiên nhẫn đau nhức, lần nữa nhắm lại.
Băng Nhi thấy thế, trong bụng hoảng hốt, một đôi tay mềm mại không tự chủ cầm cánh tay hắn: “Đại thiếu gia, người làm sao vậy, nơi nào không thoải mái?".
Một cảm giác non mềm và mùi hương thoang thoảng đột nhiên bay tới làm tâm hắn vừa động, tình cảm so với lý trí nhanh một bước, cánh tay sắt kéo một cái, cả thân thể mềm mại thơm phức ngã trên thân thể rắn chắc của hắn.
Băng Nhi kinh hô một tiếng, đôi mắt đẹp trợn tròn, cảm nhận được một cánh tay đang quấn bên hông của nàng.
“Đại thiếu gia…"
Tiếng nói kinh hoảng khẽ run, cũng không chú ý tới giọng nói thay đổi, đôi mắt đẹp có chút bối rối, hứng trọn một đôi mắt đen lấp lánh của hắn.
“Chớ khẩn trương, ta chỉ bất quá muốn biết nha hoàn bên người của ta có bộ dạng thế nào thôi".
Theo lời của hắn, bàn tay thô dày xoa mặt của nàng, mặt nạ da người này thật không tồi, sờ vào cảm giác không có gì khác thường. Ngón tay sờ nhẹ khóe mắt nàng, đôi mắt chói lọi này và đôi mắt đẹp như trong trí nhớ giống nhau; ngón tay dao động tới môi phấn non mềm của nàng, sờ nắn qua lại cảm nhận được nàng đang run rẩy. Khóe môi cong lên vẻ cười khó lường, cánh tay rời khỏi eo nhỏ của nàng, liền thấy thân hình nàng nhanh chóng nhảy ra, nụ cười trên mép hắn càng sâu sắc. Nàng sơ hở quá nhiều, chỉ cần gặp phải người nhạy cảm tỉ mỉ thì không khó phát giác ngụy trang của nàng.
Băng Nhi tay xoa xoa ngực đang đập liên hồi, đôi mắt đẹp hồ nghi chăm chú nhìn người trên giường lần nữa nhắm mắt lại. Khi tay hắn xoa mặt của nàng, nàng tựa hồ thấy trong mắt của hắn chợt lóe lên tia sáng. Tam thiếu gia nói hắn còn phải mấy ngày nữa mới có thể thấy được, nhưng bây giờ nàng thật hoài nghi hắn.
“Ngươi đi ra ngoài trước đi, nơi này không cần ngươi hầu hạ, ta muốn nghỉ ngơi một chút", Đông Phương Lăng như cũ đóng chặt tròng mắt đen lại, mở miệng đuổi người.
“Dạ", đôi mắt đẹp suy nghĩ sâu xa lại nhìn hắn hồi lâu, lúc này mới xoay người rời đi. Cửa phòng ở phía sau đóng kín, thân thể mềm mại vẫn không rời đi, đôi mắt có chút hoang mang, môi phấn khẽ mím. Rốt cuộc là có vấn đề gì? Hôm qua, sau khi ăn trưa, hắn vốn là nói mệt, bảo nàng ngủ một giấc, sau khi tỉnh lại, nàng phát hiện hắn đã sớm không thấy bóng dáng. Khi nàng kinh hoảng tìm kiếm mọi nơi thì thấy hắn và Đông Phương Ngạo đang ở bên trong Cổ Nguyệt đình. Bởi vì khoảng cách quá xa, lại sợ bị phát hiện, nên nàng lựa chọn tránh ra, nhưng lại không khỏi nghi ngờ trong lòng. Hơn nữa chuyện mới vừa rồi… Có lẽ nàng nên thử một lần, hết thảy sẽ có đáp án.
Trăng tàn treo trên cao, mọi âm thanh đều tĩnh mịch.
Giờ Tý trôi qua, bóng dáng trên giường gỗ chuyển động, vòng qua bình phong, đi tới trước giường có cách một màn tơ.
“Đại thiếu gia", tiếng nói trầm thấp khẽ gọi. Người trên giường như cũ không động chút nào, hô hấp hết sức đều đặn, lâm vào trạng thái ngủ say. Trong bóng tối, đôi mắt đẹp lóe lên, thân hình như gió, cước bộ nhẹ nhàng không tiếng động rời đi.
Vừa ra khỏi Đông Phương phủ, liền chạy gấp đến ngoại ô phía tây, xuyên qua rừng trúc, đi tới chỗ hồ nước nhỏ sâu trong rừng. Đôi mắt đẹp nhạy cảm nhìn lại bốn phía, xác định không cái gì khác thường xung quanh mới từ từ cởi bỏ áo trên người, từng kiện áo rơi xuống dưới chân, thân thể mềm mại trắng nõn mỹ lệ bại lộ ở dưới ánh trăng. Khom người đem áo thu thập xong đặt ở một bên trên tảng đá lớn, lúc này mới chậm rãi bước xuống hồ nước. Làn nước mát mẻ lướt qua da thịt thủy nộn, một tiếng thở dài thỏa mãn theo môi phấn chậm rãi phát ra ngoài. Thật lâu chưa sung sướng như vậy! Sau khi vào Đông Phương phủ, nàng cũng chưa từng tới đây nghịch nước, nếu không phải tối nay quá mức nóng bức khiến nàng không nhịn được, nàng cũng sẽ không chạy ra ngoài.
Hít thở sâu một hơi, bế khí ngụp xuống hồ nước, chốc lát lại nổi lên mặt nước, tóc dài như thác nước trên không trung vung vẩy hai vòng, cuối cùng tỏa ra ở trên mặt nước, trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú tràn đầy bọt nước, hai tay nhẹ vuốt, đột nhiên trong lòng nổi lên vẻ phiền não. Hai mắt Đông Phương Lăng sắp lành, cũng có nghĩa là nàng sắp rời đi. Trong nháy mắt lòng nàng xông lên một cỗ mất mát gì đó, nàng không phải là không nỡ xa hắn chứ?
Hử? Trong đầu nàng vì ý nghĩ này mà không nhịn được tự mình chê cười. Nàng suy nghĩ lung tung cái gì vậy, Đông Phương Lăng sớm đã có vị hôn thê, nàng chẳng qua là tới báo ân, chờ hai mắt hắn tốt lên, nàng sẽ chủ động nói ra thân phận chân thật của nàng, hỏi hắn có yêu cầu gì hay không, một khi hoàn thành nhiệm vụ báo ân, nàng cũng nên đi, hai người từ đó sẽ không còn xuất hiện trước mặt nhau nữa.
Đột nhiên nảy lên chút buồn bực, làm nàng mất hứng chơi, quyết định rời đi. Hai cánh tay ở trên mặt nước khêu nhẹ, bơi tới bên hồ, cầm lấy áo trên tảng đá lớn mặc vào. Cùng lúc đó, thi triển khinh công, lặng lẽ rời đi, tâm tình cũng nhẹ nhàng. Không tới nửa canh giờ, thân hình bay xuống ở bên trong Tử tiêu viện, đẩy cửa phòng ra không tiếng động, đi vào nội thất, cẩn thận liếc mắt người ở trên giường cách một màn lụa, thấy hắn vẫn đang ngủ say, lúc này mới yên tâm.
Nàng đang đi trở về giường gỗ, khóe mắt lóe lên, liếc thấy đôi giày dưới giường dính chút ít bùn đất, thân thể đột nhiên chấn động. Phút chốc xoay người, đối mặt với giường hẹp, thân thể mềm mại hơi có vẻ cứng ngắc, thời gian từng lúc từng lúc trôi qua, đáy đôi mắt đẹp thâm ảo khó dò.
Ánh rạng phía đông lộ ra, không khí sáng sớm mang theo một chút lạnh lẽo.
Người ở Đông Phương phủ đã sớm bắt đầu một ngày bằng công việc riêng của mình, lò lửa phòng bếp đang hừng hực dâng lên, lão Triệu chịu trách nhiệm đầu bếp ra lệnh một tiếng, mấy người hầu tranh nhau bận rộn mà chuẩn bị đồ ăn sáng cho toàn bộ người trong phủ.
Trên góc bàn dài, Tiểu Thanh đang cẩn thận đem hai phần đồ ăn sáng đặt ở mâm gỗ, lão Triệu thể trạng mập mạp ở một bên bận rộn rang thức ăn, quay đầu lại hướng nàng quát lên: “Nha đầu Tiểu Thanh, sao ta chưa từng thấy qua nha hoàn bên người Đại thiếu gia?".
“Đúng nha! Nàng có phải bộ dáng rất đẹp hay không, nếu không Đại thiếu gia như thế nào lại phá lệ chọn nàng làm nha hoàn bên người?", những người bận rộn khác cũng bớt chút thời giờ, người một lời ta một câu, tất cả đều là một khuôn mặt tò mò.
“Băng Nhi nàng diện mạo không tính là đẹp, nhưng lúc nàng cười lên ánh mắt dường như là tỏa sáng, tóm lại… Ta sẽ không nói nữa, ta phải mau đi đưa đồ ăn sáng cho Đại thiếu gia", Tiểu Thanh nghĩ lui nghĩ tới vẫn là nghĩ không ra nên hình dung như thế nào, nhưng mà diện mạo Băng Nhi lúc cười lên đúng là hấp dẫn người. Trong đầu còn đang suy nghĩ chuyện bọn họ mới vừa nói, nàng đang lơ đễnh, đột nhiên đằng trước nhảy ra bóng người. Giật mình nàng thối lui một bước, ngẩng đầu lên, đang định mắng ——
“Là người nào giả quỷ xuất hiện… Băng Nhi?"
Tiểu Thanh kinh ngạc nhìn ra người đang đứng ở chỗ rẽ phòng bếp, sau một khắc, phát hiện nàng có cái gì bất thường, chỉ thấy giữa lông mày nàng nhíu chặt, vẻ mặt có tâm sự nặng nề.
“Băng Nhi?", Tiểu Thanh gọi một tiếng nữa, xem ra người trước mắt tâm thần không yên.
“Ách…", Băng Nhi đột nhiên hoàn hồn, nhìn thấy là nàng, khóe môi tự nhiên vung lên, đôi mắt đẹp kinh ngạc nhìn người đang có vẻ mặt lo lắng, “Tiểu Thanh tại sao? Vì sao nhìn ta như vậy? Là ta tới bưng đồ ăn sáng".
Nàng duỗi hai tay ra, nhận lấy mâm gỗ trong tay Tiểu Thanh, Tiểu Thanh dịch thân hình sang một bên, làm cho hai tay nàng vồ hụt. “Băng Nhi, ngươi sáng nay bị gì vậy, thiếu ngủ sao? Sao lại đi bưng đồ ăn sáng? Trước đây đều là ta chịu trách nhiệm bưng nha".
Tiểu Thanh lo lắng đánh giá nàng, càng nhìn càng cảm thấy nàng vẻ mặt không bình thường, nhưng nói không ra chỗ cổ quái.
“Ngươi đã đoán đúng, ta một đêm không ngủ, cho nên tinh thần có chút không tốt".
Băng Nhi xoay thân hình, trong chớp mắt, dễ dàng đem đồ ăn sáng trong tay Tiểu Thanh cầm đến tay, thừa dịp nàng còn đang ngu ngơ, hướng nàng cười nói: “Ngươi không cần cùng tới, ta sẽ chịu trách nhiệm thu thập cho, ngươi đi làm chuyện khác đi".
Tiểu Thanh lúc này mới phục hồi tinh thần lại, trên mặt có chút ngạc nhiên, Băng Nhi mới vừa rồi làm thế nào đem đồ ăn sáng đoạt được? Nàng chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, mâm gỗ liền ở trên tay Băng Nhi. Buồn bực vỗ vỗ đầu, một lần nữa đi trở về phòng bếp, dọc theo đường đi vẫn không lý giải được.
Băng Nhi một đường bưng đồ ăn sáng đi trở về Tử tiêu viện, dọc đường khuôn mặt nhỏ nhắn từ từ trầm xuống. Tối hôm qua nàng một đêm không ngủ, đem tất cả nghi hoặc toàn bộ xâu chuỗi lại, chuyện từ từ rõ ràng, một cỗ lửa giận từ đêm qua chưa từng biến mất.
Đến Tử tiêu viện, nhẹ đẩy cửa phòng ra, bên trong phòng truyền đến một đạo thanh âm hùng hậu mà hơi chất vấn: “Ngươi đã đi đâu?"
Đôi mắt đẹp trong veo hiện lên vẻ giận dữ, trừng mắt bóng lưng cao lớn đứng nghiêm ở bên cạnh cửa sổ, môi phấn nhếch, lãnh đạm nói: “Ta đi phòng bếp bưng đồ ăn sáng".
Đáp lời, đồng thời đem mâm gỗ đồ ăn sáng mang sang, đặt xuống cái bàn tròn bằng gỗ đào. Đông Phương Lăng xoay người, đen đồng chú ý sắc mặt nàng không tốt, mày rậm khẽ nhếch, chống gậy chậm rãi đi về phía cái bàn tròn.
Đôi mắt đẹp khẽ thu lại, để ý hắn bước đi vững vàng, hai đấm không khỏi ngầm nắm chặc.
“Vì sao không phải là Tiểu Thanh bưng tới?"
Đông Phương Lăng không lộ dấu vết quét nhìn thần sắc của nàng, đồng thời ngồi xuống, hai tay hướng mặt bàn lục lọi, sau chạm đến bát đũa, liền bắt đầu dùng đồ ăn sáng.
“Ta ngủ không được, cho nên bản thân liền đi bưng", Băng Nhi cúi mặt dùng bữa, đầu cũng không ngẩng, lãnh đạm nói.
Đông Phương Lăng nhìn nàng chăm chú hồi lâu, không hề hỏi nhiều nữa, hai người thái độ khác thường, trầm mặc dùng xong đồ ăn sáng.
Nhìn chăm chú người đang thu thập bát đũa, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tầm mắt khó hiểu đặt trên người nàng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng không che dấu được buồn bực. Phảng phất thấy nàng dường như có thù oán với những thứ bát đũa kia, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng va chạm giòn nhẹ. Tròng mắt đen nghi ngờ chợt trợn to, liền thấy Băng Nhi vốn là đang thu thập bát đũa đột nhiên thống khổ vỗ vỗ trước ngực, ngay sau đó đôi mắt đẹp khép lại, thân thể nhỏ nhắn mềm mại không báo trước ngã xuống mặt đất.
“Băng Nhi!"
Gương mặt tuấn tú của Đông Phương Lăng khẽ biến, thân hình cao lớn nhanh chóng đi tới bên cạnh nàng, cẩn thận đỡ nàng dậy, bàn tay vỗ nhẹ hai gò má nàng, thấy nàng không một chút dấu hiệu thức tỉnh, trong bụng hoảng hốt, không ngừng đem nàng liên tục ôm lấy, chạy đi vào bên trong, đặt nàng ở trên giường. Bỗng một chưởng nhanh như gió hướng mặt hắn đánh tới.
Đông Phương Lăng tránh ra một chưởng, một chưởng khác lại phóng tới, hắn nhanh một bước điểm ở huyệt đạo của nàng.
“Đông Phương Lăng, ngươi buông ra!"
Ghê tởm! Còn một chút nữa nàng sẽ đánh trúng hắn, đôi mắt đẹp nén giận trừng mắt nhìn hắn.
Đôi mắt đen đồng của Đông Phương Lăng xẹt qua vẻ hứng thú, nhìn chăm chú vào người nằm ở trên giường hắn bất động, không nhúc nhích được chỉ có thể đem đôi mắt đẹp kia chém tới giết hắn. Hắn tin tưởng nếu ánh mắt có thể giết người thì hắn đã sớm nằm ngửa.
“Băng Nhi, nàng làm như thế nào phát hiện ra?"
Ngón tay dài khinh bạc mơn trớn cánh môi non mềm của nàng, thấy hàm răng nàng sắp cắn lên hắn, vội vàng rút tay ra. Hành động của nàng làm hắn nhịn không được, từ sâu trong cổ họng phát ra tiếng cười hùng hậu, vang vọng cả bên trong phòng.
Hắn nguyên tưởng rằng còn có thể giấu diếm nàng một thời gian ngắn nữa, không nghĩ tới lại bị nàng phát giác, bây giờ điều hắn tò mò chính là nàng như thế nào phát hiện được.
“Ngươi là đồ háo sắc! Hạ lưu hèn hạ! Nếu không phải đêm qua khi ta trở về phát hiện giày của ngươi có bùn đất ẩm ướt, ta cũng sẽ không biết hai mắt ngươi không có mù, dám theo dõi ta đến bên hồ, lại nhìn lén ta…"
Băng Nhi cực kỳ nổi giận, giận đến nỗi nói không ra lời, không ngờ nàng lại bị chơi xỏ! Hai mắt của hắn rốt cuộc là khi nào bắt đầu thấy được? Hắn có phải đã sớm hoài nghi thân phận của nàng hay không, nếu không vì sao giấu diếm, hơn nữa lại theo dõi nàng? Cả ngày hôm qua cũng không có mưa, nếu là ở trong Tử tiêu viện đi lại, tuyệt đối giày không thể dính bùn đất, duy nhất có thể, chính là hắn theo dõi nàng đến bên hồ chỗ sâu trong rừng trúc, chỗ này cấu tạo và tính chất đất đai tương đối ẩm ướt.
Nàng đã sớm hoài nghi hắn, trải qua chuyện đêm qua lại càng làm nàng khẳng định sâu sắc. Nàng mới nghĩ thử dò xét hắn, không ngờ đúng như nàng đoán, nàng bị trêu đùa thật thảm.
“Thì ra là như vậy".
Đông Phương Lăng xoa xoa cằm dưới, đôi mắt đen đồng cùng nụ cười càng sâu, đêm qua hắn thấy nàng hành tung lén lút, nhất thời tò mò liền đi theo ra ngoài. Chẳng qua là không ngờ sẽ thấy nàng trần truồng ở bên hồ nghịch nước, vốn định rời đi, nhưng lại sợ nàng một thân một mình gặp nguy hiểm, vì vậy lưu lại, kiên nhẫn đợi nàng nghịch nước xong, lúc này mới rời đi sớm hơn nàng một bước.
“Cặp mắt của ngươi lúc nào đã thấy được?"
“Ngày hôm qua".
Thấy đôi mắt đẹp của nàng vẻ không tin, đáy mắt đen đồng có chút ôn nhu, bàn tay khẽ vuốt hai gò má nàng, tưởng tượng dung nhan tuyệt sắc ở dưới da mặt thanh tú này.
“Là thật sự. Làm phiền thuốc giải của nàng, mặc dù không hoàn toàn giải được độc trên người ta, nhưng đúng là có giải một nửa, khiến ta đôi khi có thể thấy được mờ mờ".
Hài lòng khi thấy nàng trợn tròn đôi mắt đẹp, khóe môi khẽ phác thảo, bàn tay như cũ không rời đi hai gò má nàng, tiếp tục thăm dò.
“Ngươi khi nào bắt đầu hoài nghi ta?", tiếng nói thanh thúy run rẩy, không ngờ nàng lần đầu tiên dịch dung cải trang lại dễ dàng thất bại, đối với nàng giống như là một loại đả kích.
"Lúc ban đầu, ta quyết định muốn nàng làm nha hoàn bên người cho ta, liền đã biết".
Một tiếng kêu thất bại thảm thiết vang lên, dư âm ở bên trong phòng càng không ngừng lượn lờ.
Tác giả :
Đường Nhân