Không Thể Không Yêu Ta
Chương 9
Ngoài ý muốn
Từ hôm đó trở đi, vô luận là lúc nào, chỉ cần ta vừa xuất hiện ở giàn hoa, tiểu quỷ đó nhất định sẽ trong vòng một nén nhang chạy tới, cũng không lại gần, chỉ là từ xa nhìn la rồi lại chơi chiêu gì đó.
Chỉ là, ta cũng không còn vẽ tranh nữa.
Qua mấy ngày, chữ viết còn không bằng tranh vẽ của ta lại lan truyền trong Vô Hồi Cốc, ta tức lắm rồi đó!
“Tiểu quỷ, ngươi không biết cái gì là giữ gìn bí mật sao! ! !" Nếu núi đã không tự đến chỗ ta, ta sẽ tự đi đến núi vậy!
Buổi trưa ngày hôm sau, ta tới giàn hoa tiêu khiển, quả nhiên không bao lâu tiểu quỷ đó lại đến nữa, vẫn như cũ từ xa đứng ở một bên giàn hoa.
Ta lắc lư đi qua, nó mới đầu là ngạc nhiên, quay người muốn đi, đại khái là cảm thấy quá mất mặt, nên vẫn đứng tại chỗ.
Nắm được tay áo nó ta hét lớn lên câu đó.
Khi ta nắm lấy nó, thân thể của nó cứng ngắc dị thường, khiến ta cảm thấy bản thân giống như một quái vật.
Nó không nói gì trừng mắt nhìn ta, một chút cũng không có ý hối cãi.
Trừng mắt nhìn lại tiểu quỷ một chút, ta từ bỏ, tính toán với một hài tử mười tuổi, ta cũng quá….. cho dù niên kỷ của thân thể này cũng chẳng qua là mười sáu mười bảy tuổi.
“Bỏ đi, đến đây." Kéo tay nó đi đến chỗ phiến đá ta thường ngồi, ấn nó ngồi xuống xong, ta mở bao điểm tâm đã mang tới khá lâu trước đó.
“Nếm thử đi, đây là Di Nhi làm đó, ta chỉ biết nói cách làm, chứ chưa từng làm ra được mùi vị thế này."
Nó do dự, ánh mắt nhìn ta khiến ta có chút ảo não.
“Ngươi cho rằng ta sẽ hạ độc độc chết ngươi sao?" Đưa tay ra cầm lên một khối nhét vào trong miệng mình, ta buồn bực không thèm để ý nó nữa.
Gia hỏa toàn thân gai nhọn.
Nó lại do dự rất lâu, cuối cùng vẫn đưa tay ra cầm lên một khối đưa tới miệng, “Là mặn sao?" Nó chớp mắt, có chút kinh hỉ.
“Viễn Phương đại ca không phải nói ngươi ghét đồ ngọt sao? Cho nên ta đặc biệt bảo Di Nhi làm thành mặn, có hợp khẩu vị không?" Rờ rờ đầu, cảm giác hài tử này thật rất đáng thương.
Nó không nói gì, chỉ là cứ ăn liên tục từng khối từng khối.
“Ăn ít thôi, nếu không buổi tối không thể ăn cơm đó, nếu thích thì ta lại bảo Di Nhi đem cách làm nói cho nhà bếp của ngươi." Nhàn nhạt cười, vết thương của ta đã tốt hơn nhiều rồi, chắc rất nhanh sẽ rời đi đi?
“Ngươi muốn đi?" Sắc mặt của nó trở nên đặc biệt khó xem, còn lộ ra hung quang, khiến người ta nhìn thấy mà rợn người.
“Nhanh thôi, vết thương của ta đã gần lành rồi." Ta không chú ý, chỉ trầm mê trong tư duy của mình, sau khi mang Long Diệm Mã Vương trở về trung tâm đồng bằng ở Lâu Tây, ta nên đi đâu tiếp theo?
“Không thể lưu lại thêm một đoạn thời gian sao?" Hơi thở của nó có chút dị thường, cúi đầu, phát hiện tay của nó đã nắm thành quyền, tựa hồ còn đang hơi hơi run rẩy.
“Lưu lại thêm một đoạn thời gian thì có thể, nhưng ở đây dù sao cũng không phải là nhà của ta a!" Cho rằng nó chỉ là sợ cô đơn, ta cười an ủi, nắm cánh tay đang run rẩy của nó xoa nắn, nhẹ gỡ từng ngón tay của nó ra.
“Đừng như vậy, ta rảnh rỗi sẽ trở lại thăm ngươi mà!" Nhìn thấy trong lòng bàn tay nó có mấy vết xước cong cong, ta có chút vô thố.
Nhẹ nhàng liếm đi màu máu hơi lộ ra, lấy khăn tay băng lại bàn tay của nó.
“Ngươi không thể xem chỗ này như nhà của ngươi sao?" Nó trừng lớn mắt, trong mục quang ẩn hiện lộ ra một chút kỳ vọng.
“Hài tử ngốc!" Ta cười ôm nó vào lòng, vẫn cứng ngắc như thế, nó chắc không quen có người thân cận như vậy đi?
“Chỉ cần ngươi không bướng bỉnh như thế, ngươi sẽ tìm được rất nhiều bằng hữu giống như ta, đừng luôn toàn thân gai góc cự tuyệt người khác đối tốt với ngươi a!" Nhẹ nhàng vỗ lưng nó, nó dần dần thả lỏng, nắm chặt lấy y sam của ta, chủ động dựa vào trong lòng ta.
“Chỉ cần ngươi là đủ rồi, ta không cần người khác!" Nó cố chấp kiên trì.
“Đợi ngươi trưởng thành rồi sẽ hiểu rõ thôi…….." Ta thấp giọng than, sau khi ta giải quyết chuyện giữa mình và Lục Vương Gia, có lẽ ta sẽ tìm một nơi an tĩnh mà tiếp tục sống nửa đời còn lại không tranh với thế sự, nhưng mà trước đó…….
Lục Vương Gia lợi dụng thế lực của hoàng gia rất dễ dàng có thể tìm được ta, huống hồ còn có Di Nhi có thể đi báo tin.
“Ta đã đủ lớn rồi….." Nó giãy ra khỏi lòng ta, cường điệu lớn giọng la lên, rồi lại tựa hồ như làm sai cái gì, đôi môi xẹp xuống, lại trốn vào lòng ta.
“Đúng, đúng, đúng, ngươi lớn rồi……" Buồn cười an ủi nó, hài tử vào tuổi này đều như vậy đi? Rất sợ người ta xem mình là tiểu hài tử.
Tối hôm đó, nó sống chết muốn ngủ chung một chỗ với ta, thật sự không đấu nổi với nó, ta cũng liền tùy ý.
Cả đêm nằm mơ ác mộng, luôn cảm thấy tên thích khách đáng chết đó lại đuổi đến, hại ta liều mạng chạy trốn, kết quả sáng sớm tỉnh dậy mang theo một cặp mắt gấu mèo.
Lại trôi qua vài ngày, nhân lúc tiểu nam hài không thể không đi hoàn thành những bài tập còn sót của mỗi ngày, ta gọi Di Nhi thu xếp đồ đạc.
Ta đã từng mấy lần mấy lượt hỏi Di Nhi có nguyện ý ở lại nơi này, cùng Viễn Phương đại ca bên nhau không, nhưng đáp án đạt được lại là sự cự tuyệt trảm đinh chặt sắt.
Kỳ quái, nhân phẩm của Lục Vương Gia này có tốt đến mức này không? Di Nhi lại đối với hắn trung thành như thế?
Sau khi cáo biệt với Viễn Phương đại ca, hắn phái người đưa chúng ta theo một đường khác rời khỏi Vô Hồi Cốc.
Khó trách gọi là Vô Hồi Cốc, từ sơn cốc đi vào đều phải thông qua mật đạo trong lòng núi đi ra, có người chuyên môn dẫn đường mà còn mờ cả mắt.
Không biết đi bao lâu, cuối cùng cảm giác đã rời khỏi được sơn cốc âm lạnh đó, sớm có người dắt Long Diệm Mã Vương đợi ở bên ngoài rồi.
Cảm tạ xong, trong lòng vẫn không tránh được có chút tiếc nuối và hổ thẹn, tuy đã để tại cho nó một phong thư, nhưng…….
Tiểu quỷ đó, chắc sẽ không tìm người để trút giận đi?
Cho dù phụ thân nó là cốc chủ, nhưng chắc sẽ không cho phép nó trút giận bậy bạ đâu?
Nó liệu có vì chuyện này mà bị trách mắng không?
Nhưng là……
Nếu cho nó biết, tám phần là ta cũng không đi được.
Tiểu gia hỏa thích giày vò người a…….
Chỉ có một con ngựa, mà ta lại không nỡ để Mã Vương chở ta và Di Nhi, chỉ đành chậm rãi mà đi.
“Đứng lại! Ngươi đứng lại cho ta!"
Thanh âm quen thuộc tràn đầy phẫn nộ từ sau lưng truyền tới khiến ta bị bóp nghẹt, không phải đi, tiểu gia hỏa đó đuổi tới rồi?
Dừng chân lại, cũng may, chỉ có một mình nó, xem ra phụ thân nó sẽ không để nó tùy tiện bắt ta trở về.
Gấp gáp chạy tới trước mặt, nó phóng từ lưng ngựa xuống, làm ta lo lắng liệu nó có ngã gẫy cổ hay không.
“Tại sao? Ngay cả tạm biệt cũng không muốn nói với ta sao? Để lại một phong thư tính là gì chứ! ! !" Tiểu gia hỏa nổi giận lôi đình, mục quang thương tâm ủy khuất hận không thể đem ta lăng trì xử chết!
Đây hình như cũng là lần đầu tiên nó nói nhiều như vậy………..
Hổ thẹn bất an nhìn nó, bước tới hai bước đang muốn nói, lại chỉ thấy một đạo hàn quang lóe lên, đau đớn bén nhọn khiến ta lảo đảo lùi lại, chống đỡ không nỗi dựa vào người Di Nhi.
Lúc này tiếng kinh hô của Di Nhi mới truyền vào trong tai ta: “Y Ân, cẩn thận!"
Chuyện gì vậy?
Ta chấn động nhìn trong tay tiểu gia hỏa vẫn còn cầm thanh kiếm nhỏ máu, nó hung hăng nói: “Nếu chỉ có bị thương mới có thể lưu ngươi lại, vậy ngươi vẫn bị thương đi thì tốt hơn!"
Sao có thể?
Sao có thể như vậy?
Ai đã khiến cho hài tử này có ý niệm đáng sợ như thế?
Bàn tay nắm chặt lấy vai dần có chút cảm giác ẩm ướt, không cần nói, chắc là máu rồi?
Mở bàn tay ra, ngây ngốc nhìn vết máu trong đó, cảm giác nhiệt độ đó dần dần lạnh xuống.
Cảm giác thật đáng ghét!
Nó chăm chăm trừng Di Nhi: “Buông tay, không cho phép ngươi chạm y!"
Nó tiến tới hai bước, một tay nắm lấy cánh tay chưa bị thương của ta, còn chưa kịp dùng sức, đã bị ta phất tay giãy ra.
“Tại sao? Tại sao phải khiến ta nhìn thấy thứ máu đáng chết này!" Ta lạnh lùng nhìn nó, như đang nhìn người xa lạ, không, thậm chí so với người xa lại còn không bằng, ta biết, trong mắt ta lúc này, có sự chán ghét mà nó chưa từng thấy.
“……..Y Ân….." Nó tựa hồ lúc này mới ý thức được bản thân vừa làm gì, vứt bỏ thanh kiếm trong tay, rụt rè lại gần ta: “Đừng nhìn ta như thế, ta….. ta không phải cố ý đâu…… đừng chán ghét ta……"
Hắc ám lại một lần nữa đoạt đi ý thức của ta, ý niệm cuối cùng của ta, chỉ là căm hận nghĩ: Thân thể nát gì thế này, động một chút là ngất, ngươi là bùn nhão sao! ! !
Từ hôm đó trở đi, vô luận là lúc nào, chỉ cần ta vừa xuất hiện ở giàn hoa, tiểu quỷ đó nhất định sẽ trong vòng một nén nhang chạy tới, cũng không lại gần, chỉ là từ xa nhìn la rồi lại chơi chiêu gì đó.
Chỉ là, ta cũng không còn vẽ tranh nữa.
Qua mấy ngày, chữ viết còn không bằng tranh vẽ của ta lại lan truyền trong Vô Hồi Cốc, ta tức lắm rồi đó!
“Tiểu quỷ, ngươi không biết cái gì là giữ gìn bí mật sao! ! !" Nếu núi đã không tự đến chỗ ta, ta sẽ tự đi đến núi vậy!
Buổi trưa ngày hôm sau, ta tới giàn hoa tiêu khiển, quả nhiên không bao lâu tiểu quỷ đó lại đến nữa, vẫn như cũ từ xa đứng ở một bên giàn hoa.
Ta lắc lư đi qua, nó mới đầu là ngạc nhiên, quay người muốn đi, đại khái là cảm thấy quá mất mặt, nên vẫn đứng tại chỗ.
Nắm được tay áo nó ta hét lớn lên câu đó.
Khi ta nắm lấy nó, thân thể của nó cứng ngắc dị thường, khiến ta cảm thấy bản thân giống như một quái vật.
Nó không nói gì trừng mắt nhìn ta, một chút cũng không có ý hối cãi.
Trừng mắt nhìn lại tiểu quỷ một chút, ta từ bỏ, tính toán với một hài tử mười tuổi, ta cũng quá….. cho dù niên kỷ của thân thể này cũng chẳng qua là mười sáu mười bảy tuổi.
“Bỏ đi, đến đây." Kéo tay nó đi đến chỗ phiến đá ta thường ngồi, ấn nó ngồi xuống xong, ta mở bao điểm tâm đã mang tới khá lâu trước đó.
“Nếm thử đi, đây là Di Nhi làm đó, ta chỉ biết nói cách làm, chứ chưa từng làm ra được mùi vị thế này."
Nó do dự, ánh mắt nhìn ta khiến ta có chút ảo não.
“Ngươi cho rằng ta sẽ hạ độc độc chết ngươi sao?" Đưa tay ra cầm lên một khối nhét vào trong miệng mình, ta buồn bực không thèm để ý nó nữa.
Gia hỏa toàn thân gai nhọn.
Nó lại do dự rất lâu, cuối cùng vẫn đưa tay ra cầm lên một khối đưa tới miệng, “Là mặn sao?" Nó chớp mắt, có chút kinh hỉ.
“Viễn Phương đại ca không phải nói ngươi ghét đồ ngọt sao? Cho nên ta đặc biệt bảo Di Nhi làm thành mặn, có hợp khẩu vị không?" Rờ rờ đầu, cảm giác hài tử này thật rất đáng thương.
Nó không nói gì, chỉ là cứ ăn liên tục từng khối từng khối.
“Ăn ít thôi, nếu không buổi tối không thể ăn cơm đó, nếu thích thì ta lại bảo Di Nhi đem cách làm nói cho nhà bếp của ngươi." Nhàn nhạt cười, vết thương của ta đã tốt hơn nhiều rồi, chắc rất nhanh sẽ rời đi đi?
“Ngươi muốn đi?" Sắc mặt của nó trở nên đặc biệt khó xem, còn lộ ra hung quang, khiến người ta nhìn thấy mà rợn người.
“Nhanh thôi, vết thương của ta đã gần lành rồi." Ta không chú ý, chỉ trầm mê trong tư duy của mình, sau khi mang Long Diệm Mã Vương trở về trung tâm đồng bằng ở Lâu Tây, ta nên đi đâu tiếp theo?
“Không thể lưu lại thêm một đoạn thời gian sao?" Hơi thở của nó có chút dị thường, cúi đầu, phát hiện tay của nó đã nắm thành quyền, tựa hồ còn đang hơi hơi run rẩy.
“Lưu lại thêm một đoạn thời gian thì có thể, nhưng ở đây dù sao cũng không phải là nhà của ta a!" Cho rằng nó chỉ là sợ cô đơn, ta cười an ủi, nắm cánh tay đang run rẩy của nó xoa nắn, nhẹ gỡ từng ngón tay của nó ra.
“Đừng như vậy, ta rảnh rỗi sẽ trở lại thăm ngươi mà!" Nhìn thấy trong lòng bàn tay nó có mấy vết xước cong cong, ta có chút vô thố.
Nhẹ nhàng liếm đi màu máu hơi lộ ra, lấy khăn tay băng lại bàn tay của nó.
“Ngươi không thể xem chỗ này như nhà của ngươi sao?" Nó trừng lớn mắt, trong mục quang ẩn hiện lộ ra một chút kỳ vọng.
“Hài tử ngốc!" Ta cười ôm nó vào lòng, vẫn cứng ngắc như thế, nó chắc không quen có người thân cận như vậy đi?
“Chỉ cần ngươi không bướng bỉnh như thế, ngươi sẽ tìm được rất nhiều bằng hữu giống như ta, đừng luôn toàn thân gai góc cự tuyệt người khác đối tốt với ngươi a!" Nhẹ nhàng vỗ lưng nó, nó dần dần thả lỏng, nắm chặt lấy y sam của ta, chủ động dựa vào trong lòng ta.
“Chỉ cần ngươi là đủ rồi, ta không cần người khác!" Nó cố chấp kiên trì.
“Đợi ngươi trưởng thành rồi sẽ hiểu rõ thôi…….." Ta thấp giọng than, sau khi ta giải quyết chuyện giữa mình và Lục Vương Gia, có lẽ ta sẽ tìm một nơi an tĩnh mà tiếp tục sống nửa đời còn lại không tranh với thế sự, nhưng mà trước đó…….
Lục Vương Gia lợi dụng thế lực của hoàng gia rất dễ dàng có thể tìm được ta, huống hồ còn có Di Nhi có thể đi báo tin.
“Ta đã đủ lớn rồi….." Nó giãy ra khỏi lòng ta, cường điệu lớn giọng la lên, rồi lại tựa hồ như làm sai cái gì, đôi môi xẹp xuống, lại trốn vào lòng ta.
“Đúng, đúng, đúng, ngươi lớn rồi……" Buồn cười an ủi nó, hài tử vào tuổi này đều như vậy đi? Rất sợ người ta xem mình là tiểu hài tử.
Tối hôm đó, nó sống chết muốn ngủ chung một chỗ với ta, thật sự không đấu nổi với nó, ta cũng liền tùy ý.
Cả đêm nằm mơ ác mộng, luôn cảm thấy tên thích khách đáng chết đó lại đuổi đến, hại ta liều mạng chạy trốn, kết quả sáng sớm tỉnh dậy mang theo một cặp mắt gấu mèo.
Lại trôi qua vài ngày, nhân lúc tiểu nam hài không thể không đi hoàn thành những bài tập còn sót của mỗi ngày, ta gọi Di Nhi thu xếp đồ đạc.
Ta đã từng mấy lần mấy lượt hỏi Di Nhi có nguyện ý ở lại nơi này, cùng Viễn Phương đại ca bên nhau không, nhưng đáp án đạt được lại là sự cự tuyệt trảm đinh chặt sắt.
Kỳ quái, nhân phẩm của Lục Vương Gia này có tốt đến mức này không? Di Nhi lại đối với hắn trung thành như thế?
Sau khi cáo biệt với Viễn Phương đại ca, hắn phái người đưa chúng ta theo một đường khác rời khỏi Vô Hồi Cốc.
Khó trách gọi là Vô Hồi Cốc, từ sơn cốc đi vào đều phải thông qua mật đạo trong lòng núi đi ra, có người chuyên môn dẫn đường mà còn mờ cả mắt.
Không biết đi bao lâu, cuối cùng cảm giác đã rời khỏi được sơn cốc âm lạnh đó, sớm có người dắt Long Diệm Mã Vương đợi ở bên ngoài rồi.
Cảm tạ xong, trong lòng vẫn không tránh được có chút tiếc nuối và hổ thẹn, tuy đã để tại cho nó một phong thư, nhưng…….
Tiểu quỷ đó, chắc sẽ không tìm người để trút giận đi?
Cho dù phụ thân nó là cốc chủ, nhưng chắc sẽ không cho phép nó trút giận bậy bạ đâu?
Nó liệu có vì chuyện này mà bị trách mắng không?
Nhưng là……
Nếu cho nó biết, tám phần là ta cũng không đi được.
Tiểu gia hỏa thích giày vò người a…….
Chỉ có một con ngựa, mà ta lại không nỡ để Mã Vương chở ta và Di Nhi, chỉ đành chậm rãi mà đi.
“Đứng lại! Ngươi đứng lại cho ta!"
Thanh âm quen thuộc tràn đầy phẫn nộ từ sau lưng truyền tới khiến ta bị bóp nghẹt, không phải đi, tiểu gia hỏa đó đuổi tới rồi?
Dừng chân lại, cũng may, chỉ có một mình nó, xem ra phụ thân nó sẽ không để nó tùy tiện bắt ta trở về.
Gấp gáp chạy tới trước mặt, nó phóng từ lưng ngựa xuống, làm ta lo lắng liệu nó có ngã gẫy cổ hay không.
“Tại sao? Ngay cả tạm biệt cũng không muốn nói với ta sao? Để lại một phong thư tính là gì chứ! ! !" Tiểu gia hỏa nổi giận lôi đình, mục quang thương tâm ủy khuất hận không thể đem ta lăng trì xử chết!
Đây hình như cũng là lần đầu tiên nó nói nhiều như vậy………..
Hổ thẹn bất an nhìn nó, bước tới hai bước đang muốn nói, lại chỉ thấy một đạo hàn quang lóe lên, đau đớn bén nhọn khiến ta lảo đảo lùi lại, chống đỡ không nỗi dựa vào người Di Nhi.
Lúc này tiếng kinh hô của Di Nhi mới truyền vào trong tai ta: “Y Ân, cẩn thận!"
Chuyện gì vậy?
Ta chấn động nhìn trong tay tiểu gia hỏa vẫn còn cầm thanh kiếm nhỏ máu, nó hung hăng nói: “Nếu chỉ có bị thương mới có thể lưu ngươi lại, vậy ngươi vẫn bị thương đi thì tốt hơn!"
Sao có thể?
Sao có thể như vậy?
Ai đã khiến cho hài tử này có ý niệm đáng sợ như thế?
Bàn tay nắm chặt lấy vai dần có chút cảm giác ẩm ướt, không cần nói, chắc là máu rồi?
Mở bàn tay ra, ngây ngốc nhìn vết máu trong đó, cảm giác nhiệt độ đó dần dần lạnh xuống.
Cảm giác thật đáng ghét!
Nó chăm chăm trừng Di Nhi: “Buông tay, không cho phép ngươi chạm y!"
Nó tiến tới hai bước, một tay nắm lấy cánh tay chưa bị thương của ta, còn chưa kịp dùng sức, đã bị ta phất tay giãy ra.
“Tại sao? Tại sao phải khiến ta nhìn thấy thứ máu đáng chết này!" Ta lạnh lùng nhìn nó, như đang nhìn người xa lạ, không, thậm chí so với người xa lại còn không bằng, ta biết, trong mắt ta lúc này, có sự chán ghét mà nó chưa từng thấy.
“……..Y Ân….." Nó tựa hồ lúc này mới ý thức được bản thân vừa làm gì, vứt bỏ thanh kiếm trong tay, rụt rè lại gần ta: “Đừng nhìn ta như thế, ta….. ta không phải cố ý đâu…… đừng chán ghét ta……"
Hắc ám lại một lần nữa đoạt đi ý thức của ta, ý niệm cuối cùng của ta, chỉ là căm hận nghĩ: Thân thể nát gì thế này, động một chút là ngất, ngươi là bùn nhão sao! ! !
Tác giả :
Yêu Là Duy Nhất