Không Thể Không Yêu Ta
Chương 6
Ly khai
Việc không thể chậm trễ, chân trước Lục Vương Gia vừa mới rời khỏi Vương Phủ, chân sau ta đã chạy đi theo đuổi tự do của ta.
Đợi? Ta mới không cần!
Di Nhi sống chết bám lấy ta, nhất định muốn ta lưu lại đợi, cũng đúng, hắn dù sao cũng là chủ tử của nó, chuyện chủ tử đã giao phó, nó sao có thể lãnh đạm?
Nhưng ta biết, đợi hắn trở về, ta sẽ không đi được nữa, không bằng dứt khoát…… mang theo Di Nhi cùng đi vậy!
Người đã khiến Doãn Ân thương tâm tìm chết đó, ta còn chưa có dày vặt đủ này!
Ngươi khiến Doãn Ân thương tâm, tương tự, ta cũng sẽ khiến ngươi cảm nhận được một chút cảm giác thương tâm!
Nếu bên cạnh không có tay sai của hắn, trò chơi này cũng không thể chơi tiếp đi? Cho nên, mang theo Di Nhi cùng đi.
Trên đại lục này có vô số quốc gia biết tên và không biết tên, lớn nhất không cần nghi ngờ là Lãng Ca Vương Triều, chiếm hữu những mảnh đất to lớn màu mỡ, có quân đội hung hãn nhất đại lục, khiến bốn phương quy thuận, không dám vọng tưởng vọng động.
Tiếp theo là hai nước Phụng Duyệt và Lâu Tây, Phụng Duyệt là do nữ tử nắm quyền, vẫn luôn cùng Lãng Ca Vương Triều duy trì chính sách liên hôn, có đường bờ biển cực dài, hải sản phong phú, cũng coi như giàu mạnh. Còn về Lâu Tây, dân phong vững chắc, trong nội cảnh phần lớn diện tích là đồng bằng, đại bộ phận quốc dân sống cuộc sống du mục và buôn bán.
Kỳ quái, ta biết những thứ này làm cái gì? Hiện tại thứ ta muốn làm, chỉ là tận tình hưởng thụ tự do của ta a!
Hành tẩu giang hồ quan trọng nhất là gì?
Đúng! Đáp đúng rồi!
Chính là tiền! ! !
May là, lúc trước Doãn gia là đại hộ, Doãn Ân tuy ở trong nhà địa vị thấp bé không đắc sủng, nhưng những thứ cần có cũng không thiếu, sau đó giúp Lục Vương Gia Long Vô Dạ lật đổ Doãn gia, làm ăn của Doãn gia thuộc về Long Vô Dạ, những khoảng ngân lượng to lớn đó Long Vô Dạ lại đưa hết cho Doãn Ân, xem như tiền thù lao cho y.
“Về sau không cho phép lại gọi ta là Doãn thiếu gia, gọi ta Y Ân, nếu không ngươi liền cút về Lục Vương phủ đi." Lạnh lùng vứt lại một câu, ta bỏ lại Di Nhi tiến vào nơi bán ngựa.
Theo tâm lý mà nói, ta thích những động vật dễ thương đã thuần hóa này hơn là thích người bên cạnh.
Điểm này, Doãn Ân và ta rất giống.
Dù sao, chúng căn bản không hiểu cái gì là phản bội, thỉnh thoảng hướng ta kêu kêu, hoặc là cắn mấy cái, hoặc là bỏ chúng ta mà đi, những thứ đó đều không tổn thương người.
Thật sự tổn thương người, là những lời nói chua cay cạnh khóe, là những ánh mắt không còn tín nhiệm, và còn, sự lừa gạt khắc cốt ghi tâm…….
“Vị thiếu gia này thật là có nhãn lực tốt, con Long Diệm Mã Vương này là chúng tôi phải phí hết mấy tháng ở thảo nguyên Lâu Tây, tổn thất mấy nhân thủ nổi danh mới cực khổ bắt được nó! Ngài xem chân nó, lại nhìn thử móng của nó này, nhìn xem răng của nó….."
“Ra giá đi!" Vuốt ve con ngựa tốt không cần phải nói đó, ta không muốn nghe tiếp lời lải nhải của tên bán hàng.
Gia hỏa đáng thương, nó khì mũi cự tuyệt sự đụng chạm của ta, nhưng lại len lén lấy hai con mắt ướt át đó nhìn ta, xem ra, nó đã chịu không ít khổ rồi.
Gãi gãi lỗ tai của nó, ta thấp giọng nói: “Đừng gấp, đừng gấp, ngươi muốn về nhà đúng không? Thảo nguyên Lâu Tây, là một nơi tốt. Ta cùng ngươi trở về được không? Ta sẽ thả ngươi đi, người nhà của ngươi đang đợi ngươi đi?"
Tựa hồ nghe hiểu được tiếng thầm thì của ta, nó do dự một lát, rồi vùi đầu vào lòng ta biểu thị thần phục.
Nhà của ngươi ở thảo nguyên, nhưng mà, nhà của ta……. lại ở đâu đây?
“Cái này, không nhiều không ít, một ngàn lượng bạc." Tên bán ngựa nói chắc nịch, nhưng mà giá tiền được đưa ra đó không phải chuyện nhỏ.
“Một ngàn lượng bạc?" Ta cười nhạt một tiếng, mũ sa ẩn giấu đi sự trào phúng của ta.
“Tiểu ca, con ngựa này còn chưa có hoàn toàn bị thuần hóa đi? Nếu làm ta bị thương….. vậy gia chủ ngươi làm sao đây?" Tuy đội mũ sa, nhưng không cần để lộ ra là người có tiền thì luôn là việc không sai.
“Cái này, cái này, vị thiếu gia này, thấy ngài cũng là một người biết hàng, tám trăm lượng bạc, không thể thấp hơn." Tên bán ngựa cắn răng, trước khi ta mở miệng tiếp tục nói, “Mấy vị huynh đệ đó cũng luôn cần chút ngân lượng để xem bệnh phải không?"
Nghĩ nghĩ, ta không nói nhiều nữa, chọn thêm một con bạch mã xinh đẹp khác rồi gọi Di Nhi, rời khỏi đô thành.
Việc không thể chậm trễ, chân trước Lục Vương Gia vừa mới rời khỏi Vương Phủ, chân sau ta đã chạy đi theo đuổi tự do của ta.
Đợi? Ta mới không cần!
Di Nhi sống chết bám lấy ta, nhất định muốn ta lưu lại đợi, cũng đúng, hắn dù sao cũng là chủ tử của nó, chuyện chủ tử đã giao phó, nó sao có thể lãnh đạm?
Nhưng ta biết, đợi hắn trở về, ta sẽ không đi được nữa, không bằng dứt khoát…… mang theo Di Nhi cùng đi vậy!
Người đã khiến Doãn Ân thương tâm tìm chết đó, ta còn chưa có dày vặt đủ này!
Ngươi khiến Doãn Ân thương tâm, tương tự, ta cũng sẽ khiến ngươi cảm nhận được một chút cảm giác thương tâm!
Nếu bên cạnh không có tay sai của hắn, trò chơi này cũng không thể chơi tiếp đi? Cho nên, mang theo Di Nhi cùng đi.
Trên đại lục này có vô số quốc gia biết tên và không biết tên, lớn nhất không cần nghi ngờ là Lãng Ca Vương Triều, chiếm hữu những mảnh đất to lớn màu mỡ, có quân đội hung hãn nhất đại lục, khiến bốn phương quy thuận, không dám vọng tưởng vọng động.
Tiếp theo là hai nước Phụng Duyệt và Lâu Tây, Phụng Duyệt là do nữ tử nắm quyền, vẫn luôn cùng Lãng Ca Vương Triều duy trì chính sách liên hôn, có đường bờ biển cực dài, hải sản phong phú, cũng coi như giàu mạnh. Còn về Lâu Tây, dân phong vững chắc, trong nội cảnh phần lớn diện tích là đồng bằng, đại bộ phận quốc dân sống cuộc sống du mục và buôn bán.
Kỳ quái, ta biết những thứ này làm cái gì? Hiện tại thứ ta muốn làm, chỉ là tận tình hưởng thụ tự do của ta a!
Hành tẩu giang hồ quan trọng nhất là gì?
Đúng! Đáp đúng rồi!
Chính là tiền! ! !
May là, lúc trước Doãn gia là đại hộ, Doãn Ân tuy ở trong nhà địa vị thấp bé không đắc sủng, nhưng những thứ cần có cũng không thiếu, sau đó giúp Lục Vương Gia Long Vô Dạ lật đổ Doãn gia, làm ăn của Doãn gia thuộc về Long Vô Dạ, những khoảng ngân lượng to lớn đó Long Vô Dạ lại đưa hết cho Doãn Ân, xem như tiền thù lao cho y.
“Về sau không cho phép lại gọi ta là Doãn thiếu gia, gọi ta Y Ân, nếu không ngươi liền cút về Lục Vương phủ đi." Lạnh lùng vứt lại một câu, ta bỏ lại Di Nhi tiến vào nơi bán ngựa.
Theo tâm lý mà nói, ta thích những động vật dễ thương đã thuần hóa này hơn là thích người bên cạnh.
Điểm này, Doãn Ân và ta rất giống.
Dù sao, chúng căn bản không hiểu cái gì là phản bội, thỉnh thoảng hướng ta kêu kêu, hoặc là cắn mấy cái, hoặc là bỏ chúng ta mà đi, những thứ đó đều không tổn thương người.
Thật sự tổn thương người, là những lời nói chua cay cạnh khóe, là những ánh mắt không còn tín nhiệm, và còn, sự lừa gạt khắc cốt ghi tâm…….
“Vị thiếu gia này thật là có nhãn lực tốt, con Long Diệm Mã Vương này là chúng tôi phải phí hết mấy tháng ở thảo nguyên Lâu Tây, tổn thất mấy nhân thủ nổi danh mới cực khổ bắt được nó! Ngài xem chân nó, lại nhìn thử móng của nó này, nhìn xem răng của nó….."
“Ra giá đi!" Vuốt ve con ngựa tốt không cần phải nói đó, ta không muốn nghe tiếp lời lải nhải của tên bán hàng.
Gia hỏa đáng thương, nó khì mũi cự tuyệt sự đụng chạm của ta, nhưng lại len lén lấy hai con mắt ướt át đó nhìn ta, xem ra, nó đã chịu không ít khổ rồi.
Gãi gãi lỗ tai của nó, ta thấp giọng nói: “Đừng gấp, đừng gấp, ngươi muốn về nhà đúng không? Thảo nguyên Lâu Tây, là một nơi tốt. Ta cùng ngươi trở về được không? Ta sẽ thả ngươi đi, người nhà của ngươi đang đợi ngươi đi?"
Tựa hồ nghe hiểu được tiếng thầm thì của ta, nó do dự một lát, rồi vùi đầu vào lòng ta biểu thị thần phục.
Nhà của ngươi ở thảo nguyên, nhưng mà, nhà của ta……. lại ở đâu đây?
“Cái này, không nhiều không ít, một ngàn lượng bạc." Tên bán ngựa nói chắc nịch, nhưng mà giá tiền được đưa ra đó không phải chuyện nhỏ.
“Một ngàn lượng bạc?" Ta cười nhạt một tiếng, mũ sa ẩn giấu đi sự trào phúng của ta.
“Tiểu ca, con ngựa này còn chưa có hoàn toàn bị thuần hóa đi? Nếu làm ta bị thương….. vậy gia chủ ngươi làm sao đây?" Tuy đội mũ sa, nhưng không cần để lộ ra là người có tiền thì luôn là việc không sai.
“Cái này, cái này, vị thiếu gia này, thấy ngài cũng là một người biết hàng, tám trăm lượng bạc, không thể thấp hơn." Tên bán ngựa cắn răng, trước khi ta mở miệng tiếp tục nói, “Mấy vị huynh đệ đó cũng luôn cần chút ngân lượng để xem bệnh phải không?"
Nghĩ nghĩ, ta không nói nhiều nữa, chọn thêm một con bạch mã xinh đẹp khác rồi gọi Di Nhi, rời khỏi đô thành.
Tác giả :
Yêu Là Duy Nhất