Không Thể Không Yêu Ta
Chương 47
Hoan ái
Từ khi tỉnh lại ở thủy tinh cung, ta liền phát hiện thân thể của mình tựa hồ càng vô dụng, nhưng không phải nói nơi này đau, nơi kia không thoải mái, mà là…. ta càng yếu đuối, đi vài bước hoặc là chạy vài bước, liền sẽ mệt đến thở phì phì.
Quá không có thiên lý rồi! Vốn thân thể này chính là đã rất kém, hiện tại lại còn….
Có lẽ là Tư Nại Khắc đã thông qua thủy kính mượn thân phận thần long đại nhân nói cho Phụng Túc và Long Diệm thời gian đích xác ta sẽ trở về, muốn bọn họ kiên nhẫn chờ đợi, cho nên hôm nay sau khi ta tỉnh lại sau năm ngày hôn mê, xung quanh đảo Cách Lạc Nhĩ không còn thấy những tàu đánh cá tìm kiếm nữa.
Long Diệm cười rất vui vẻ, “Y Ân, ngươi hiện tại có thể làm đặc sứ của thần long đại nhân nga, ngươi muốn dùng phương thức thế nào để trở lại đảo đó?"
“Phương thức nào?" Ta chớp chớp mắt, còn có thể có phương thức nào? Lời của gia hỏa này thật cổ quái!
“Ví dụ như để ta ôm ngươi trực tiếp từ mặt biển đi về này! Hoặc đột nhiên lập tức trực tiếp xuất hiện trên đảo này!" Long Diệm hưng phấn khiến ta không kìm được cười khổ, “Tư Nại Khắc đâu? Hắn sao lại không ở cùng chúng ta?"
“Tuy khi mượn danh thần long đại nhân hắn không phải mang bộ dáng hiện tại, nhưng thanh âm vẫn không thể thay đổi, vạn nhất bị bọn họ chú ý được thì không tốt, cho nên Tư Nại Khắc nói ngươi có việc tìm hắn cứ gọi tên hắn là được!"
Là như vậy sao? Tư Nại Khắc thật ra là không muốn xuất hiện trước mặt trước mặt quá nhiều người đi? Từ ngày đầu tiên hắn đi bên ta đã vậy rồi, hắn rất ít khi xuất hiện trước mặt người khác, rất ít khi có người khác ngoài ta thấy hắn, mượn thân phận thần long đại nhân mập mờ mơ hồ, che giấu tất cả vết tích rằng hắn từng tồn tại trên tinh cầu này…..
Cũng đúng thôi, người có dung mạo tuấn dật như hắn tuy không ít, nhưng rất ít người có thể có khí chất mê mù như hắn, cao ngạo độc đáo, đứng trên đỉnh nhân sinh, trong mắt hắn, tất cả sinh mạng trên thế giới này chỉ có thể được coi là con kiến, ngay cả ta, cũng chỉ vì quan hệ với Long Diệm, mới có thể tạm thời lưu lại ấn tượng trong mắt hắn đúng không?
Đầu mệt quá, ta muốn ngủ!
Tinh thần ta đột nhiên hoảng hốt một chút, sau đó ta trực tiếp ngã vào hai tay của Long Diệm, “Tùy ngươi dùng phương pháp nào trở về đi! Ta mệt quá!"
Thương yêu ôm ta vào lòng, Long Diệm đột nhiên nói, “Xin lỗi."
“Các ngươi làm sao vậy? Tại sao hai tên các ngươi cứ gắn chữ xin lỗi lên miệng vậy?" Ngáp một cái, ta nhỏ giọng lẩm bẩm, vùi vào ngực hắn, rất nhanh mất đi ý thức.
.
.
Ân…. nóng quá…. là ai đang hôn ta…. đừng…..
Trong tầm nhìn mơ hồ xuất hiện một mái tóc màu nâu, là Li Thiển!
“Li Thiển…. ân… ngươi đang làm gì…. ngô…." Ta toàn thân xích lõa nằm trên giường, Li Thiển hôn quả đậu nhỏ bé khả ái trước ngực ta, bàn tay đã đem phân thân non yếu của ta chơi đùa đến cứng ngắc vô cùng.
“Ngươi tỉnh rồi?" Li Thiển ngẩng đầu lên, lộ ra nụ cười thật rộng, “Tiểu tử đó thật lợi hại! Nói ngươi hôm nay nhất định sẽ tỉnh!"
“Ngươi…." Thân thể tay chân vô lực của ta muốn thoát khỏi hắn hoàn toàn là nằm mơ, chỉ đành cắn răng hỏi, “Chuyện gì vậy?"
“Ngươi đã ngủ mười mấy ngày rồi, tuy tên tiểu tử tóc đỏ đó nói do ngươi bị cạn kiệt thể lực, nhưng ta đã đút cho ngươi rất nhiều thuốc bổ, vậy mà ngươi cứ liên tục ngủ, tiểu tử đó cứ ở bên ngươi một tấc cũng không rời, ta và Phụng Túc muốn lại gần ngươi đều không được, ngay cả việc đút dược cho ngươi, tiểu tử đó cũng đoạt mất khỏi tay ta, nếu không phải ta tranh luận gay gắt, chỉ sợ cả ta và Phụng Túc, đều phải bảo trì khoảng cách năm bước trở lên với ngươi rồi!" Li Thiển vẻ mặt ủy khuất trả lời.
“Vậy ngươi hiện tại…. ân….. đang làm cái gì!" Ta vừa xấu hổ vừa tức giận nói nhỏ.
“Ha ha…." Li Thiển lộ ra nụ cười gian xảo, “Tiểu tử đó bị Phụng Túc dụ dỗ lộ ra tin tức, nói hôm nay ngươi nhất định sẽ tỉnh lại, cho nên ta đem một chút đồ cho Phụng Túc, để hắn đi bãi bình với tiểu tử đó rồi." Nói rồi, biểu tình trên mặt lại trở thành ai oán, “Chúng ta lo lắng cho ngươi lâu như vậy, ngươi lại một chút tin tức cũng không cho chúng ta, không dễ dàng gì mới trở lại, lại mang theo một tiểu tử tóc đỏ không biết từ đâu chui ra ngăn cản không cho chúng ta lại gần ngươi, chúng ta đã nhịn mười mấy ngày rồi, ngươi sẽ không trách chúng ta đi? Lại nói, như vậy…." Bàn tay hắn nắm lấy hoa hành non nớt của ta bắt đầu tăng nhanh tốc độ, ta phiền muộn hừ một tiếng rồi phát tiết trong tay hắn, “Như vậy….. ngươi không phải càng mau tỉnh hơn sao? Ngươi không thích hả?
Thân thể đã bị khơi dậy dục vọng nào có thể dễ dàng thỏa mãn như thế, lại nhớ tới Tư Nại Khắc từng nói hắn vì tìm ta mà ngất xỉu bảy tám lần, ta còn có thể nói gì nữa? Chỉ đành nâng mi trừng mắt nhìn hắn một cái, để mặc hắn dẫn ta thăng lên đỉnh cao dục vọng.
“Ân…. a ha…. đừng nữa…. ngươi…. ngươi để ta…." Thân thể vì *** mà đỏ bừng lên vô lực giãy dụa, Li Thiển ngồi trên giường, cho ta dựa lưng vào lòng hắn, nhẹ hôn khẳng cắn sau gáy ta, một tay ngắt nhéo đậu hoa phía trước, hai chân đặt phía dưới hai đầu gối của ta, tách hai chân ta ra thật lớn, nam tính cự đại hỏa nhiệt được nội bích non mềm trong thông đạo của ta chặt chẽ bao lấy, nhanh chóng vội vã luật động, một bàn tay khác lại nắm chặt hoa hành muốn dâng tới cao trào của ta. Hai tay ta vô vọng muốn đạt được giải thoát khỏi bàn tay đáng ghét đó của hắn, nhưng một chút tác dụng cũng không có.
“Li Thiển…. ngươi…. ngươi tha cho ta đi….. a!" Nam tính đang vào ra trong mật huyệt dưới người ta hung hăng trùng kích vào điểm mẫn cảm trong nội thể, khiến ta không tự chủ phát ra tiếng kinh hô, thân thể đã tích lũy quá nhiều khoái cảm lại vô pháp được giải phóng, ta giãy dụa lắt lư nhưng chỉ lại càng khiến hắn thêm hưng phấn.
“Li Thiển! Y Ân tỉnh rồi sao….." Cửa phòng đột nhiên bị đẩy mở, Phụng Túc hé cửa thò đầu vào, ta bị biến cố này dọa sợ thét lên, thân thể không mảnh vải che bị bày thành tư thế phóng đãng thế này, hơn nữa còn là đối diện với cửa ra vào! Ta xấu hổ muốn chết, “Đừng nhìn! Phụng Túc, đừng nhìn ta!" Đưa tay tới nơi bàn tay của Li Thiển vẫn đang đặt trước ngực ta đánh ra, ta hoảng loạn nỗ lực giãy dụa, muốn thoát khỏi tình cảnh xấu hổ hiện tại.
“Li Thiển, ngươi tên tiểu tử này! Tối qua ngươi để ta đi chuốc say tên tiểu tử tóc đỏ đó, chính là vì muốn độc chiếm Y Ân sao?" Phụng Túc bị cảnh tượng *** mỹ trước mắt dọa ngây ngốc híp mắt lại, cặp mắt màu tìm lam trong xanh thoáng chốc biến thành màu tím thẫm gần như yêu dị, tiện tay đóng cửa, hắn không những mắt không chuyển nhìn chúng ta, còn bắt đầu chậm rãi thoát y phục.
“Đừng…. không được…. ô….." Ta kinh ngạc ý thức được hắn muốn làm cái gì, trên mặt nóng hỏi như sắp bốc khói, càng thêm dụng lực muốn thoát khỏi người Li Thiển. Li Thiển lại cười nhẹ một tiếng, hung hăng liên tục trùng kích mấy cái vào điểm chí mạng trong nội thể của ta, ta nhất thời toàn thân run rẩy mất đi tất cả sức lực giãy dụa.
“Y Ân, ngươi dọa chúng ta sợ hãi, cho nên, ngươi cần phải bồi thường thỏa đáng cho chúng ta mới đúng. Không dễ dàng gì ngươi mới quay lại, nhưng lại để tiểu tử tóc đỏ kia canh bên người ngươi không để chúng ta tiếp cận, ngươi nói, món nợ này chúng ta phải tính thế nào?" Phụng Túc trước tiên cho ta một nụ hôn nóng bỏng triền miên, sau đó đem dấu hôn ấn lên gáy ta, xương quai xanh, kéo dài đến khi quả đậu của ta bị nuốt vào đôi môi mỏng của hắn.
“A ha….. đừng….. đừng như vậy….." Ta lay động thân thể, hắn lại nhẹ cười một tiếng, quỳ xuống trước giường, ngậm hoa hành vừa rồi vì chấn kinh mà đã mềm xuống của ta vào miệng, xúc cảm ấm áp nóng bỏng đó, kích thích khi đầu lưỡi liếm lên, khiến hoa hành của ta rất nhanh hồi phục sức sống.
“Không….." Đang muốn một hơi phát tiết lên đỉnh, ta lại bị gia hỏa đáng ghét sau lưng đưa tay ngăn cản, ta mắt ngấn đầy lệ vô thanh khẩn cầu Phụng Túc, hắn lại trao đổi một ánh mắt với Li Thiển, Li Thiển càng ôm chặt ta ghé sát vào hắn, để Phụng Túc cũng lên giường.
“Các ngươi….. các ngươi muốn làm cái gì….. đừng…." Li Thiển dùng hai tay nâng chân ta lên, chậm rãi cùng Phụng Túc đối diện quỳ lên, cự đại kiên đỉnh không ngừng giày vò nhược điểm của ta cố gắng trừu sáp vài cái, sau khi bùng phát trong nội thể ta, mềm xuống, nhưng hắn lại không rút ra. Ta vô lực hướng người về trước, nửa người trên dựa vào Phụng Túc, có một dự cảm bất hảo.
Quả nhiên, Li Thiển đem hai chân ta tách ra thật lớn, sau đó Phụng Túc dán sát vào ta, thò tay nhẹ nhàng ma sát ở bộ vị ta và Li Thiển đang kết hợp, rồi nhờ dịch thể bết dính trước đó trào ra thuận theo nam tính đã mềm xuống của Li Thiển mà nhét vào mật huyệt của ta.
“Không….." Ta kinh sợ ý thức được ý đồ của bọn họ, liều mạng lắc đầu, vô lực huy động hai tay muốn đẩy Phụng Túc trước mặt ra, “Đừng….. đừng….. ta sẽ chết đó….. không được….. ô a….." Ngón ta nhờ nam tính của Li Thiển mềm xuống đã nhét vào mật huyệt của ta rất nhanh gia tăng lên ba ngón, mà nam tính của Li Thiển lại dần dần có xu hướng ngẩng đầu trong nội thể của ta!
Hai người bọn họ lại trao đổi một ánh mắt, Phụng Túc rút hai ngón tay ra, dùng một ngón còn lại kéo vách mật huyệt của ta ra một kẽ hở nho nhỏ, một tay nắm lấy dục vọng cứng lớn của mình thuận theo kẽ hở nhỏ bé nhét vào thân thể ta!
“Đừng! ! ! A! ! !" Có lẽ là nam tính của Li Thiển vẫn chưa hoàn toàn thức tỉnh, khi Phụng Túc kiên quyết nhét vào thân thể ta, ta chỉ cảm thấy được một chút hơi hơi nghẹn đau, nhưng tiếp theo đó hắn ở nơi bộ vị bị tách mở tới lui ra vào, lại khiến ta đau đớn gấp bội.
Càng chết chính là, nam tính vẫn ở trong thân thể ta của Li Thiển bị động tác của hắn kích thích mà cứng lên, cũng bắt đầu gia nhập vào hàng ngũ giày vò ta.
“Đừng….. các ngươi…. a…. đáng ghét…. các ngươi…. ô ô…." Hai nam tính cự đại đã bắt đầu động tác trong thân thể ta đem lời báo oán và kêu thảm của ta đánh tan, bọn họ giống như đã thương lượng tốt mà lưu phiên phát động tấn công vào nhược điểm trong nội thể của ta, một cái lui ra, một cái khác lập tức bổ sung vào, một cái trực tiếp trùng kích vào điểm đó, một cái khác lại kiên quyết mượn lực đâm vào và rút ra mà day day điểm đó, cho đến khi ta toàn thân vô lực đeo trên người bọn họ, không tìm được một chút sức lực nào để giãy dụa nữa.
Vết thương hơi nhẹ rỉ máu kích thích dòng nhiệt lưu không chịu khống chế trong thân thể ta, nó liền giống như cứu binh lập tức chảy đến nơi vết thương rỉ máu tiến hành tu bổ, nhưng nhiệt lượng này lại khiến cho Li Thiển và Phụng Túc càng thêm hưng phấn!
“Không…. nóng quá….. ân…. a ha…. ô a….. ân….."
Nhiệt độ như bị lửa thiêu cháy làm ta đổ mồ hôi thấm ướt toàn thân, thừa nhận sự xuyên xỏ từ dưới lên trên dụng lực của hai người bọn họ, trong thiên đường dục vọng không ngừng bị ném lên ném xuống, lại không tìm được một chút phương hướng cho lý trí.
“Thật náo nhiệt a! Khó trách phải hạ dược với ta!" Long Diệm đột ngột xuất hiện bên cạnh trừng to hai con mắt lửa đỏ đăm đăm nhìn ta, nhưng lại không có một chút ý tứ hưng sư vấn tội. Mà hai người kia lại chỉ nhìn hắn một cái, rồi tiếp tục trầm mê trong yến tiệc của dục vọng được thỏa mãn, bọn họ đối với sự xuất hiện đột ngột của Long Diệm có phải đã quen rồi không? Thế nhưng lại không có bất cứ phản ứng nào.
“Long Diệm?" Ta xuy yếu đưa tay về hướng hắn, giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, “Cứu ta!"
Hai tiên điên này đã ôm ta không biết làm bao lâu rồi, nhưng bọn họ lại thống nhất ý chí sống chết không để ta đạt đến cao trào!
“Y Ân, ngươi vào lúc này còn có tâm tư cầu cứu a?" Trả lời ta, là hai nam nhân bên cạnh càng luật động điên cuồng!
“Không…. Long Diệm….. cứu ta…. ô ô….. a….."
Long Diệm không nói một lời đứng trước giường, đột nhiên đưa tay nắm lấy mái tóc dài của ta, dùng sức hôn lên môi ta, sau đó giải khai y sam của hắn, đem dục vọng hỏa nhiệt nhét vào trong miệng của ta!
“Ngô…. không…." Ta theo tiềm thức bắt đầu phản kháng, ta trước giờ chưa từng làm qua chuyện này, tiểu tử đáng chết này!
Li Thiển từ sau lưng kéo hai chân bị tách ra xa của ta, nháy mắt với Phụng Túc, Phụng Túc cười nhạt, sau đó một tay nắm chặt hai tay đang giãy dụa của ta thuận thế khống chế ra sau lưng ta, tư thế này khiến nam tính trong nội thể ta của hắn và Li Thiển nhét vào càng thêm chặt!
Hai tay bị bó buộc, tóc ta lại bị Long Diệm nắm chặt, phải theo ý nguyện cửa hắn nuốt vào dục vọng của hắn.
Ta chỉ có thể ủy khuất nỗ lực lắc đầu và lay động thân thể, muốn thoát khỏi tình cảnh bi thảm này.
Nhưng giãy dụa như vậy lại hiển nhiên càng kích khởi thú tính của ba nam nhân này, cự đại luật động trong thân thể ta càng tăng nhanh tiết tấu, mà cự vật càng lúc càng lớn trong miệng lại hạn chế hơi thở của ta, khiến ta gần như thở không ra hơi.
Cuối cùng, khi ba người bọn họ trước sau phát tiết ra dục vọng, ta lại lần nữa ngất đi.
Từ khi tỉnh lại ở thủy tinh cung, ta liền phát hiện thân thể của mình tựa hồ càng vô dụng, nhưng không phải nói nơi này đau, nơi kia không thoải mái, mà là…. ta càng yếu đuối, đi vài bước hoặc là chạy vài bước, liền sẽ mệt đến thở phì phì.
Quá không có thiên lý rồi! Vốn thân thể này chính là đã rất kém, hiện tại lại còn….
Có lẽ là Tư Nại Khắc đã thông qua thủy kính mượn thân phận thần long đại nhân nói cho Phụng Túc và Long Diệm thời gian đích xác ta sẽ trở về, muốn bọn họ kiên nhẫn chờ đợi, cho nên hôm nay sau khi ta tỉnh lại sau năm ngày hôn mê, xung quanh đảo Cách Lạc Nhĩ không còn thấy những tàu đánh cá tìm kiếm nữa.
Long Diệm cười rất vui vẻ, “Y Ân, ngươi hiện tại có thể làm đặc sứ của thần long đại nhân nga, ngươi muốn dùng phương thức thế nào để trở lại đảo đó?"
“Phương thức nào?" Ta chớp chớp mắt, còn có thể có phương thức nào? Lời của gia hỏa này thật cổ quái!
“Ví dụ như để ta ôm ngươi trực tiếp từ mặt biển đi về này! Hoặc đột nhiên lập tức trực tiếp xuất hiện trên đảo này!" Long Diệm hưng phấn khiến ta không kìm được cười khổ, “Tư Nại Khắc đâu? Hắn sao lại không ở cùng chúng ta?"
“Tuy khi mượn danh thần long đại nhân hắn không phải mang bộ dáng hiện tại, nhưng thanh âm vẫn không thể thay đổi, vạn nhất bị bọn họ chú ý được thì không tốt, cho nên Tư Nại Khắc nói ngươi có việc tìm hắn cứ gọi tên hắn là được!"
Là như vậy sao? Tư Nại Khắc thật ra là không muốn xuất hiện trước mặt trước mặt quá nhiều người đi? Từ ngày đầu tiên hắn đi bên ta đã vậy rồi, hắn rất ít khi xuất hiện trước mặt người khác, rất ít khi có người khác ngoài ta thấy hắn, mượn thân phận thần long đại nhân mập mờ mơ hồ, che giấu tất cả vết tích rằng hắn từng tồn tại trên tinh cầu này…..
Cũng đúng thôi, người có dung mạo tuấn dật như hắn tuy không ít, nhưng rất ít người có thể có khí chất mê mù như hắn, cao ngạo độc đáo, đứng trên đỉnh nhân sinh, trong mắt hắn, tất cả sinh mạng trên thế giới này chỉ có thể được coi là con kiến, ngay cả ta, cũng chỉ vì quan hệ với Long Diệm, mới có thể tạm thời lưu lại ấn tượng trong mắt hắn đúng không?
Đầu mệt quá, ta muốn ngủ!
Tinh thần ta đột nhiên hoảng hốt một chút, sau đó ta trực tiếp ngã vào hai tay của Long Diệm, “Tùy ngươi dùng phương pháp nào trở về đi! Ta mệt quá!"
Thương yêu ôm ta vào lòng, Long Diệm đột nhiên nói, “Xin lỗi."
“Các ngươi làm sao vậy? Tại sao hai tên các ngươi cứ gắn chữ xin lỗi lên miệng vậy?" Ngáp một cái, ta nhỏ giọng lẩm bẩm, vùi vào ngực hắn, rất nhanh mất đi ý thức.
.
.
Ân…. nóng quá…. là ai đang hôn ta…. đừng…..
Trong tầm nhìn mơ hồ xuất hiện một mái tóc màu nâu, là Li Thiển!
“Li Thiển…. ân… ngươi đang làm gì…. ngô…." Ta toàn thân xích lõa nằm trên giường, Li Thiển hôn quả đậu nhỏ bé khả ái trước ngực ta, bàn tay đã đem phân thân non yếu của ta chơi đùa đến cứng ngắc vô cùng.
“Ngươi tỉnh rồi?" Li Thiển ngẩng đầu lên, lộ ra nụ cười thật rộng, “Tiểu tử đó thật lợi hại! Nói ngươi hôm nay nhất định sẽ tỉnh!"
“Ngươi…." Thân thể tay chân vô lực của ta muốn thoát khỏi hắn hoàn toàn là nằm mơ, chỉ đành cắn răng hỏi, “Chuyện gì vậy?"
“Ngươi đã ngủ mười mấy ngày rồi, tuy tên tiểu tử tóc đỏ đó nói do ngươi bị cạn kiệt thể lực, nhưng ta đã đút cho ngươi rất nhiều thuốc bổ, vậy mà ngươi cứ liên tục ngủ, tiểu tử đó cứ ở bên ngươi một tấc cũng không rời, ta và Phụng Túc muốn lại gần ngươi đều không được, ngay cả việc đút dược cho ngươi, tiểu tử đó cũng đoạt mất khỏi tay ta, nếu không phải ta tranh luận gay gắt, chỉ sợ cả ta và Phụng Túc, đều phải bảo trì khoảng cách năm bước trở lên với ngươi rồi!" Li Thiển vẻ mặt ủy khuất trả lời.
“Vậy ngươi hiện tại…. ân….. đang làm cái gì!" Ta vừa xấu hổ vừa tức giận nói nhỏ.
“Ha ha…." Li Thiển lộ ra nụ cười gian xảo, “Tiểu tử đó bị Phụng Túc dụ dỗ lộ ra tin tức, nói hôm nay ngươi nhất định sẽ tỉnh lại, cho nên ta đem một chút đồ cho Phụng Túc, để hắn đi bãi bình với tiểu tử đó rồi." Nói rồi, biểu tình trên mặt lại trở thành ai oán, “Chúng ta lo lắng cho ngươi lâu như vậy, ngươi lại một chút tin tức cũng không cho chúng ta, không dễ dàng gì mới trở lại, lại mang theo một tiểu tử tóc đỏ không biết từ đâu chui ra ngăn cản không cho chúng ta lại gần ngươi, chúng ta đã nhịn mười mấy ngày rồi, ngươi sẽ không trách chúng ta đi? Lại nói, như vậy…." Bàn tay hắn nắm lấy hoa hành non nớt của ta bắt đầu tăng nhanh tốc độ, ta phiền muộn hừ một tiếng rồi phát tiết trong tay hắn, “Như vậy….. ngươi không phải càng mau tỉnh hơn sao? Ngươi không thích hả?
Thân thể đã bị khơi dậy dục vọng nào có thể dễ dàng thỏa mãn như thế, lại nhớ tới Tư Nại Khắc từng nói hắn vì tìm ta mà ngất xỉu bảy tám lần, ta còn có thể nói gì nữa? Chỉ đành nâng mi trừng mắt nhìn hắn một cái, để mặc hắn dẫn ta thăng lên đỉnh cao dục vọng.
“Ân…. a ha…. đừng nữa…. ngươi…. ngươi để ta…." Thân thể vì *** mà đỏ bừng lên vô lực giãy dụa, Li Thiển ngồi trên giường, cho ta dựa lưng vào lòng hắn, nhẹ hôn khẳng cắn sau gáy ta, một tay ngắt nhéo đậu hoa phía trước, hai chân đặt phía dưới hai đầu gối của ta, tách hai chân ta ra thật lớn, nam tính cự đại hỏa nhiệt được nội bích non mềm trong thông đạo của ta chặt chẽ bao lấy, nhanh chóng vội vã luật động, một bàn tay khác lại nắm chặt hoa hành muốn dâng tới cao trào của ta. Hai tay ta vô vọng muốn đạt được giải thoát khỏi bàn tay đáng ghét đó của hắn, nhưng một chút tác dụng cũng không có.
“Li Thiển…. ngươi…. ngươi tha cho ta đi….. a!" Nam tính đang vào ra trong mật huyệt dưới người ta hung hăng trùng kích vào điểm mẫn cảm trong nội thể, khiến ta không tự chủ phát ra tiếng kinh hô, thân thể đã tích lũy quá nhiều khoái cảm lại vô pháp được giải phóng, ta giãy dụa lắt lư nhưng chỉ lại càng khiến hắn thêm hưng phấn.
“Li Thiển! Y Ân tỉnh rồi sao….." Cửa phòng đột nhiên bị đẩy mở, Phụng Túc hé cửa thò đầu vào, ta bị biến cố này dọa sợ thét lên, thân thể không mảnh vải che bị bày thành tư thế phóng đãng thế này, hơn nữa còn là đối diện với cửa ra vào! Ta xấu hổ muốn chết, “Đừng nhìn! Phụng Túc, đừng nhìn ta!" Đưa tay tới nơi bàn tay của Li Thiển vẫn đang đặt trước ngực ta đánh ra, ta hoảng loạn nỗ lực giãy dụa, muốn thoát khỏi tình cảnh xấu hổ hiện tại.
“Li Thiển, ngươi tên tiểu tử này! Tối qua ngươi để ta đi chuốc say tên tiểu tử tóc đỏ đó, chính là vì muốn độc chiếm Y Ân sao?" Phụng Túc bị cảnh tượng *** mỹ trước mắt dọa ngây ngốc híp mắt lại, cặp mắt màu tìm lam trong xanh thoáng chốc biến thành màu tím thẫm gần như yêu dị, tiện tay đóng cửa, hắn không những mắt không chuyển nhìn chúng ta, còn bắt đầu chậm rãi thoát y phục.
“Đừng…. không được…. ô….." Ta kinh ngạc ý thức được hắn muốn làm cái gì, trên mặt nóng hỏi như sắp bốc khói, càng thêm dụng lực muốn thoát khỏi người Li Thiển. Li Thiển lại cười nhẹ một tiếng, hung hăng liên tục trùng kích mấy cái vào điểm chí mạng trong nội thể của ta, ta nhất thời toàn thân run rẩy mất đi tất cả sức lực giãy dụa.
“Y Ân, ngươi dọa chúng ta sợ hãi, cho nên, ngươi cần phải bồi thường thỏa đáng cho chúng ta mới đúng. Không dễ dàng gì ngươi mới quay lại, nhưng lại để tiểu tử tóc đỏ kia canh bên người ngươi không để chúng ta tiếp cận, ngươi nói, món nợ này chúng ta phải tính thế nào?" Phụng Túc trước tiên cho ta một nụ hôn nóng bỏng triền miên, sau đó đem dấu hôn ấn lên gáy ta, xương quai xanh, kéo dài đến khi quả đậu của ta bị nuốt vào đôi môi mỏng của hắn.
“A ha….. đừng….. đừng như vậy….." Ta lay động thân thể, hắn lại nhẹ cười một tiếng, quỳ xuống trước giường, ngậm hoa hành vừa rồi vì chấn kinh mà đã mềm xuống của ta vào miệng, xúc cảm ấm áp nóng bỏng đó, kích thích khi đầu lưỡi liếm lên, khiến hoa hành của ta rất nhanh hồi phục sức sống.
“Không….." Đang muốn một hơi phát tiết lên đỉnh, ta lại bị gia hỏa đáng ghét sau lưng đưa tay ngăn cản, ta mắt ngấn đầy lệ vô thanh khẩn cầu Phụng Túc, hắn lại trao đổi một ánh mắt với Li Thiển, Li Thiển càng ôm chặt ta ghé sát vào hắn, để Phụng Túc cũng lên giường.
“Các ngươi….. các ngươi muốn làm cái gì….. đừng…." Li Thiển dùng hai tay nâng chân ta lên, chậm rãi cùng Phụng Túc đối diện quỳ lên, cự đại kiên đỉnh không ngừng giày vò nhược điểm của ta cố gắng trừu sáp vài cái, sau khi bùng phát trong nội thể ta, mềm xuống, nhưng hắn lại không rút ra. Ta vô lực hướng người về trước, nửa người trên dựa vào Phụng Túc, có một dự cảm bất hảo.
Quả nhiên, Li Thiển đem hai chân ta tách ra thật lớn, sau đó Phụng Túc dán sát vào ta, thò tay nhẹ nhàng ma sát ở bộ vị ta và Li Thiển đang kết hợp, rồi nhờ dịch thể bết dính trước đó trào ra thuận theo nam tính đã mềm xuống của Li Thiển mà nhét vào mật huyệt của ta.
“Không….." Ta kinh sợ ý thức được ý đồ của bọn họ, liều mạng lắc đầu, vô lực huy động hai tay muốn đẩy Phụng Túc trước mặt ra, “Đừng….. đừng….. ta sẽ chết đó….. không được….. ô a….." Ngón ta nhờ nam tính của Li Thiển mềm xuống đã nhét vào mật huyệt của ta rất nhanh gia tăng lên ba ngón, mà nam tính của Li Thiển lại dần dần có xu hướng ngẩng đầu trong nội thể của ta!
Hai người bọn họ lại trao đổi một ánh mắt, Phụng Túc rút hai ngón tay ra, dùng một ngón còn lại kéo vách mật huyệt của ta ra một kẽ hở nho nhỏ, một tay nắm lấy dục vọng cứng lớn của mình thuận theo kẽ hở nhỏ bé nhét vào thân thể ta!
“Đừng! ! ! A! ! !" Có lẽ là nam tính của Li Thiển vẫn chưa hoàn toàn thức tỉnh, khi Phụng Túc kiên quyết nhét vào thân thể ta, ta chỉ cảm thấy được một chút hơi hơi nghẹn đau, nhưng tiếp theo đó hắn ở nơi bộ vị bị tách mở tới lui ra vào, lại khiến ta đau đớn gấp bội.
Càng chết chính là, nam tính vẫn ở trong thân thể ta của Li Thiển bị động tác của hắn kích thích mà cứng lên, cũng bắt đầu gia nhập vào hàng ngũ giày vò ta.
“Đừng….. các ngươi…. a…. đáng ghét…. các ngươi…. ô ô…." Hai nam tính cự đại đã bắt đầu động tác trong thân thể ta đem lời báo oán và kêu thảm của ta đánh tan, bọn họ giống như đã thương lượng tốt mà lưu phiên phát động tấn công vào nhược điểm trong nội thể của ta, một cái lui ra, một cái khác lập tức bổ sung vào, một cái trực tiếp trùng kích vào điểm đó, một cái khác lại kiên quyết mượn lực đâm vào và rút ra mà day day điểm đó, cho đến khi ta toàn thân vô lực đeo trên người bọn họ, không tìm được một chút sức lực nào để giãy dụa nữa.
Vết thương hơi nhẹ rỉ máu kích thích dòng nhiệt lưu không chịu khống chế trong thân thể ta, nó liền giống như cứu binh lập tức chảy đến nơi vết thương rỉ máu tiến hành tu bổ, nhưng nhiệt lượng này lại khiến cho Li Thiển và Phụng Túc càng thêm hưng phấn!
“Không…. nóng quá….. ân…. a ha…. ô a….. ân….."
Nhiệt độ như bị lửa thiêu cháy làm ta đổ mồ hôi thấm ướt toàn thân, thừa nhận sự xuyên xỏ từ dưới lên trên dụng lực của hai người bọn họ, trong thiên đường dục vọng không ngừng bị ném lên ném xuống, lại không tìm được một chút phương hướng cho lý trí.
“Thật náo nhiệt a! Khó trách phải hạ dược với ta!" Long Diệm đột ngột xuất hiện bên cạnh trừng to hai con mắt lửa đỏ đăm đăm nhìn ta, nhưng lại không có một chút ý tứ hưng sư vấn tội. Mà hai người kia lại chỉ nhìn hắn một cái, rồi tiếp tục trầm mê trong yến tiệc của dục vọng được thỏa mãn, bọn họ đối với sự xuất hiện đột ngột của Long Diệm có phải đã quen rồi không? Thế nhưng lại không có bất cứ phản ứng nào.
“Long Diệm?" Ta xuy yếu đưa tay về hướng hắn, giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, “Cứu ta!"
Hai tiên điên này đã ôm ta không biết làm bao lâu rồi, nhưng bọn họ lại thống nhất ý chí sống chết không để ta đạt đến cao trào!
“Y Ân, ngươi vào lúc này còn có tâm tư cầu cứu a?" Trả lời ta, là hai nam nhân bên cạnh càng luật động điên cuồng!
“Không…. Long Diệm….. cứu ta…. ô ô….. a….."
Long Diệm không nói một lời đứng trước giường, đột nhiên đưa tay nắm lấy mái tóc dài của ta, dùng sức hôn lên môi ta, sau đó giải khai y sam của hắn, đem dục vọng hỏa nhiệt nhét vào trong miệng của ta!
“Ngô…. không…." Ta theo tiềm thức bắt đầu phản kháng, ta trước giờ chưa từng làm qua chuyện này, tiểu tử đáng chết này!
Li Thiển từ sau lưng kéo hai chân bị tách ra xa của ta, nháy mắt với Phụng Túc, Phụng Túc cười nhạt, sau đó một tay nắm chặt hai tay đang giãy dụa của ta thuận thế khống chế ra sau lưng ta, tư thế này khiến nam tính trong nội thể ta của hắn và Li Thiển nhét vào càng thêm chặt!
Hai tay bị bó buộc, tóc ta lại bị Long Diệm nắm chặt, phải theo ý nguyện cửa hắn nuốt vào dục vọng của hắn.
Ta chỉ có thể ủy khuất nỗ lực lắc đầu và lay động thân thể, muốn thoát khỏi tình cảnh bi thảm này.
Nhưng giãy dụa như vậy lại hiển nhiên càng kích khởi thú tính của ba nam nhân này, cự đại luật động trong thân thể ta càng tăng nhanh tiết tấu, mà cự vật càng lúc càng lớn trong miệng lại hạn chế hơi thở của ta, khiến ta gần như thở không ra hơi.
Cuối cùng, khi ba người bọn họ trước sau phát tiết ra dục vọng, ta lại lần nữa ngất đi.
Tác giả :
Yêu Là Duy Nhất