Không Thể Không Yêu Ta

Chương 41

Điều kiện

“Ngô….. xót quá!" Nhìn đi, đây chính là kết quả của túng dục!

Nhưng mà, rõ ràng là người nào đó túng dục, tại sao kẻ nằm trên giường không động đậy gì được lại là ta chứ?

Căm hận nghiến răng, ta phiền muộn tiếp nhận sự thật mới vừa có thể xuống đất chạy nhảy (sau khi giải độc xong) lại phải nằm trên giường một hai ngày.

“Còn giận ta sao?" Phụng Túc đi tới, thấy ta ngây ngây nhìn cửa sổ khoang thuyền thơ thẩn, lý cũng không thèm lý đến hắn, hắn đành lấy lòng dán lại.

“Ngươi đừng qua đây!" Ta cắn răng, cự tuyệt an ủi của hắn.

“Được rồi được rồi, đều là ta không tốt, được chưa?" Hắn không cố kỵ đến kháng nghị của ta lật ta lại, hai tay khéo léo thuận theo hai bên cột sống ta xoa bóp.

“Vốn chính là ngươi không tốt…. ân…. nhẹ chút….." Ta vừa tiếp tục giả lơ hắn, vừa nhịn không được bắt đầu hưởng thụ đãi ngộ cấp năm sao này.

“Đừng phát ra âm thanh như vậy, ta lại nhịn không được đó." Động tác dưới tay nhẹ đi vài phần, Phụng Túc nhỏ giọng thủ thỉ.

“Ngươi nói cái gì? Ai da!" Ta như bị lửa bỏng cong người lên, lập tức lại rơi xuống, trên người càng đau thêm.

“Đừng động, đừng động, thật sợ ngươi rồi đó." Hắn bất đắc dĩ cười, “Nói lời thật ngươi không thích nghi sao? Hay muốn bảo ta lừa ngươi?"

“Ngươi nếu có chuyện gì dám gạt ta, ta nhất định sẽ không tha thứ cho ngươi!" Nghiêm túc trả lời hắn, ta ghét bị lừa dối, càng ghét người mình thích lừa dối mình.

“Được được được, không lừa ngươi, vô luận có chuyện gì ta đều không lừa ngươi!" Hắn tiếp tục động tác, nhưng ta lại nhạy bén phát giác hắn có chút do dự.

“Này, ngươi không lừa ta, nhưng lại không nói cho ta đúng không?" Trở người lại, ta ngồi thẳng lên, nhìn chăm chú vào đôi mắt lam tím của hắn.

Hơi ngạc nhiên, hắn cũng không nói gì nhìn lại vào mắt ta, nhìn ra được sự kiên trì và không vui của ta, hắn than thở.

“Ngươi quá thông minh rồi, cái gì cũng không thể giấu được ngươi!" Kéo ta ôm vào lòng, hắn do dự mấy giây, rồi vẫn nói ra.

“Lần này trở về, phụ thân của ta có thể sẽ đề xuất chuyện hôn nhân của ta và Mễ Na, còn nữa, những đồng tộc trà trộn vào đại lục có truyền tin về, một bức hàng hải đồ của chúng ta đã bị mất, mà bức hàng hải đồ đó hiện tại rơi vào trong tay của nhân sĩ giang hồ, chúng ta không thể xác định họ muốn làm cái gì, nhưng vì an toàn, phụ thân của ta có thể sẽ lập tức muốn ta quay về, giành lại phần hàng hải đồ đó."

“Chuyện của Mễ Na ta không thể quản, ngươi tự lo liệu vậy. Còn về chuyện hàng hải đồ, tấm hàng hải đồ đó tại sao lại bị lạc ra ngoài? Nó ký hiệu rõ lộ tuyến đường biển nơi cư trú của tộc nhân các ngươi sao? Có phải là chỉ cần có người biết xem đồ thì sẽ có thể dẫn người đến đó? Nếu nơi cư trú của các ngươi bị tìm được thì sẽ có hậu quả thế nào?" Lờ mờ hỏi, tâm tình của ta cũng không thể khống chế mà trầm xuống, vì cái tin tức hắn có thể sẽ lấy vợ.

“Ngươi thật sự hỏi đến điểm này rồi….." Phụng Túc cười khổ, “Tấm hàng hải đồ đó là có người khi ở trên thuyền bị trộm lấy mất, mới đầu lúc vẽ nó, là làm theo tiêu chuẩn hình thức của bản đồ bảo tàng, chính là vì sợ sẽ gặp phải tình huống này. Nếu như là bản đồ bảo tàng, ít nhất không cần lo lắng sẽ bị người ta phục chế."

Đây cũng đúng, sự tham lam của con người cũng thật sự là thứ đáng sợ, nhưng người có thể lợi dụng tâm lý đen tối của con người, đề ra phương pháp như thế cũng thật sự lợi hại.

“Phương pháp này là ai đề xuất? Dùng phương pháp vẽ bản đồ bảo tàng để vẽ hàng hải đồ?" Ta ngắt lời Phụng Túc, hưng phấn hỏi.

“Là thần long đại nhân." Phụng Túc vẻ mặt sùng bái nói, “Di?" Ta kinh ngạc.

“Thần long đại nhân cũng là người mấy trăm năm trước đã chỉ dẫn cho tổ tiên của chúng ta trôi dạt trên biển để tìm kiếm một nơi ngơi nghỉ, nhưng mà, chúng ta ai cũng chưa từng chân chính gặp qua ngài." Phụng Túc giải thích, “Lúc đầu khi ra biển vớt được mảnh vỡ long hồn, còn có thêm một tấm thủy kính, hình dạng là một vòng tròn đầu đuôi gắn liền với năm vuốt long dài, với bề mặt nước vĩnh viễn không thể lau khô làm mặt kính, mỗi khi hải tộc của chúng ta gặp phải chuyện đại sự gì, chỉ cần hiến đủ đồ cúng, thần long đại nhân sẽ cho chúng ta chỉ dẫn nhất định."

Còn có thứ thần kỳ như thế sao? Ta há mỏ trợn mắt nhìn Phụng Túc, giống như hắn đang kể một câu chuyện thần thoại.

“Ngươi nếu muốn xem, ta có thể dẫn ngươi đi." Hắn sủng ái cười.

“Đây là ngươi nói đó nga! Ta không có bức ngươi!" Ta nhẹ nhàng dùng lời chặn miệng hắn, sợ hắn hối hận. Rõ ràng là muốn xem gần chết, ta lại làm như không quan trọng.

“Không nói cái này nữa." Ta chớp chớp mắt, “Tiếp tục nói đến hàng hải đồ."

“Tấm hàng hải đồ đó rất khó hiểu, chẳng qua nhất định phải là người từng đi biển qua mới có thể xem được, trong tam quốc chỉ có Lãng Ca mới có nhân tài như vậy, cho nên ta nghĩ người muốn giải bức đồ đó nhất định phải đến Lãng Ca Vương Triều. Điểm này ta đã phân phó kẻ dưới cẩn thận phòng bị rồi. Thêm nữa, chính là dù họ có thể đọc được hàng hải đồ, thì có thể thuận tiện đến được mục tiêu hay không cũng là một vấn đề, đi lại trên biển, vô luận là thời tiết, hướng gió, thủy lưu, đều nhất định phải chú ý, không ai có thể dễ dàng tìm được hòn đảo của chúng ta. Còn về vạn nhất họ tìm được thì sẽ có hậu quả thế nào…." Phụng Túc không nói tiếp nữa.

“Sẽ chết sao? Những người đó sẽ chết sao?" Ta đã đoán ra được thứ mà hắn không nói ra miệng.

“Ngươi lên trên đảo rồi sẽ biết…. nếu như có thể, ta hy vọng đừng có người nào đọc được hàng hải đồ đó, nếu không, nửa thân thể của hắn đã định là bị vùi trong đất."

“Hòn đảo của các ngươi rất đáng sợ sao?" Phụng Túc không trả lời, trầm mặc một trận, rồi hắn lại lái sang chuyện khác.

“Xem ra Li Thiển tỉnh lại lâu hơn trong tưởng tượng của ta, nhưng cũng đã sắp rồi, tính kháng độc của hắn không tồi, đã có dấu hiệu sắp tỉnh lại, có muốn đi gặp hắn không?"

“Được thôi." Ta biết hắn không muốn nói nhiều về chuyện của hàng hải đồ và hòn đảo, nên thuận tùng gật đầu, không muốn làm hắn phiền lòng.

Chúng ta rời khỏi bến đã tròn hai ngày, Li Thiển đáng thương đã ngủ đủ bốn ngày, may mà thể chất của hắn không tồi, không bị đói đến mức xảy ra bệnh tật gì đó, nằm sấp bên cạnh hắn, ta dùng tóc mình chọt chọt mũi hắn.

Hắt xì hai cái, hắn dần dần tỉnh lại.

Vừa nhìn thấy ta, hắn có chút đờ đẫn, “Y Ân, là ngươi sao?"

Gật đầu, ta không nói chuyện, chỉ nhìn hắn.

“Ngươi sao lại đến đây? Ta làm sao vậy?" Xem ra hắn còn chưa rõ sự thật mình bị dược mê đảo, ta bảo trì trầm mặc, để hắn tự nhớ lại ký ức của mình.

“Đầu đau quá! Giống như là say rượu. Kỳ quái, ta có uống rượu lúc nào đâu?" Hắn lắc đầu, muốn thoát khỏi cảm giác mê man này.

Buồn cười nhìn Phụng Túc bị triệt để bỏ quên, ta quyết định hảo tâm giải thích cho hắn.

“Ngươi trúng mê dược, đã ngủ bốn ngày rồi, hiện tại chúng ta đang trên biển."

“Cái gì?" Hắn lập tức nhảy lên, con mắt màu lam nhàn nhạt cuối cùng hồi phục thanh minh.

Hắn giơ tay bắt lấy Phụng Túc đang đứng một bên, hung ác hỏi, “Ngươi hạ dược ta?"

Phụng Túc cười cười, gật đầu.

Do dự một chút, Li Thiển buông tay ra, “Là dược gì? Có thể cho ta nhìn thử không?"

Ngất! Ta lúc này mới nhớ ra, lịch đại Vô Hồi cốc chủ đều là kẻ giỏi sử độc dụng dược, gặp phải dược mà mình không biết, thậm chí có thể làm mình ngất đi, tự nhiên sẽ có phản ứng thế này.

Phụng Túc trước hết là kinh ngạc, sau đó nhìn ta, tràn đầy dịu dàng nói, “Của ta chính là của Y Ân, y nếu như nguyện ý tha thứ chuyện trước kia ngươi đã làm với y, ta liền đưa dược cho ngươi."

“Không cần!" Li Thiển đi đến trước mặt ta, tựa hồ vĩnh viễn là bộ dáng tiểu hài tử, còn chưa đợi ta kịp phản ứng, hắn đã ôm lấy ta, “Ta sẽ thỉnh cầu Y Ân tha thứ cho ta, nhưng chuyện đó không cần thêm bất cứ điều kiện gì!"

Gia hỏa này, đối với ta cũng có lòng đi.

Ấm áp, cảm thấy một bộ phận nào đó trong lòng đang ấm dần lên.

“Y Ân, ngươi sẽ tha thứ cho ta đúng không?" Li Thiển khẩn trương nhìn ta, “Không vì bất cứ nguyên nhân gì, ta chỉ muốn cầu ngươi tha thứ cho ta, ta biết ta tổn thương ngươi rất nặng, nhưng mà, ta thật sự thật sự không phải cố ý. Ngươi từng nói, ngươi sẽ không chán ghét ta, ngươi từng nói ngươi thích ta, chỉ cần ta còn ngoan ngoãn như lúc đó, ngươi sẽ thích ta mà."

Bị ánh mắt y như con chó lớn bị chủ nhân vứt bỏ này nhìn, rất ít người có thể nói không đúng không?

Tròng mắt đảo đảo, ta vỗ vỗ lưng hắn, “Ta tha thứ cho ngươi, nhưng có một điều kiện."

“Ngươi nói, ngươi nói, chỉ cần ngươi có thể tha thứ cho ta, điều kiện gì ta cũng đều đáp ứng!" Trong tuyệt vọng nắm được một cọng rơm cứu mạng cũng chính là như thế này đi?

Thầm cười trong lòng, ta vẫn phải xác định một chút, “Điều kiện gì cũng đều có thể đáp ứng?"

“Đúng! Chỉ cần ngươi có thể tha thứ cho ta!" Li Thiển trảm đinh chặt sắt trả lời, một chút do dự cũng không có.

“Vậy được, ngươi để ta….. thượng một lần đi?" Mang theo nụ cười ác ý, ta phun ra điều kiện của mình.

“Được…. cái gì?" Đầu óc Li Thiển nhất thời không kịp xoay chuyển, ngay cả Phụng Túc cũng lập tức đờ đẫn.

“Ngươi muốn thay lời?" Sắp bị nội thương rồi, muốn cười quá! Nỗ lực áp chế ý cười trong lòng, trên mặt ta bày ra không vui, “Ta đã biết ngươi không thành ý, bỏ ta ra!" Cúi đầu giãy dụa trong lòng hắn, thuận tiện vô thanh há miệng cười, ta cười đến thân thể cũng run rẩy.

“Được, được, ta đáp ứng! Ngươi đừng khóc, ta cái gì cũng đáp ứng!" Li Thiển đại khái là hiểu lầm ta đang khóc thầm, lời nói ra gần như là hét lên.

Không thể nhịn được nữa rồi, ta cười lớn ra tiếng, lúc nhìn thấy biểu tình Li Thiển hoang mang, đồng thời lại nhìn thấy Phụng Túc có chút ảm đạm cúi đầu.

Sao rồi? Ta có nói sai cái gì sao, hay là ta làm sai cái gì…. tổn thương tới hắn sao?

Đã đi trên biển được năm sáu ngày, tính ra là kỳ hạn bốn mươi ngày của Tư Nại Khắc, đã chỉ còn lại ba mươi ngày mà thôi, nếu như cứ đi trên biển như vậy, ta đến lúc nào mới có thể tìm được đảo Cách Lạc Nhĩ?

Tuy cùng Phụng Túc rời khỏi đại lục như thế là do có một chút ý trốn tránh, nhưng nói thật, ta cũng không phủ nhận một điểm, nếu như Phụng Túc trở lên thuyền, ta có thể ngay lúc đó cáo biệt, hẹn lúc khác gặp lại, ta cũng sẽ không sinh ra ý niệm cùng hắn trở về đảo.

Nhưng độc của Doãn Trân đã thay đổi cách nghĩ của ta, nếu đã có người muốn ta chết, vậy vô luận ta đến chân trời góc biển nào trên đại lục, đại khái cũn không thể sống an lành, tuy ẩn ẩn có thể đoán được là ai đứng sau màn an bài tất cả, nhưng ta lại không muốn chứng thực. Chứng thực rồi lại có thể thế nào? Trừ thương tâm, trừ phẫn nộ, trừ buồn phiền ra, ta còn có thể thế nào? Thật sự đi báo thù?

Ta còn chưa nghĩ xong….

Mấy ngày nay Li Thiển ngoài dự đoán lại luôn tránh né ta, trừ chuyện luôn ở sau lưng ta quá chiêu với Phụng Túc, còn thì vừa thấy ta hắn sẽ chạy còn nhanh hơn thỏ, miệng thì luôn lải nhải, “Ta còn chưa có chuẩn bị tốt, đợi thêm đi, đợi thêm đi." Lẽ nào là sợ ta yêu cầu hắn thực hiện lời hứa? Nghĩ tới là thấy buồn cười, thật ra ta nào có thể lực để ôm hắn? Sở dĩ đề ra điều kiện như vậy, cũng chỉ là vì xác định trọng lượng của ta trong lòng hắn lần nữa thôi, chỉ là đáng thương hắn mầy ngày nay cố sức tránh né ta!

Còn về Phụng Túc, từ ngày đó nhìn thấy hắn cười khổ, ta dò trái dò phải, hắn luôn tránh trái tránh phải nói cho qua, không chịu đáp thẳng.

Rốt cuộc là ta đã làm sai chỗ nào? Hay ta nói sai cái gì?

Hắn vẫn cười với ta, vẫn sủng ái ta không thể nào hơn, vẫn sẽ ôm ta, nhưng ta luôn cảm thấy hắn có gì đó không đúng, hắn không nói, ta cũng không thể luôn đoán tâm tư hắn mà sống qua ngày chứ?

Rốt cuộc là chỗ nào không đúng?

Ta đứng trên đầu thuyền, lặng lẽ nhìn đường bờ biển vô tận, cho dù sóng yên gió lặng, nhưng con thuyền lại chạy không ổn định, nhấp nhô lên xuống, rạch sóng mà đi làm dấy lên bọt nước thình thoảng còn bắn lên mặt ta, lên tóc ta, cứ an tĩnh mà đứng như thế, hít vào không khí mang theo vị tanh của biển, cảm thấy bản thân giống như được dung nhập vào lòng biển.

Không biết là Mễ Na nói cái gì, hay là thái độ của Phụng Túc đối với ta khiến người ta kiêng kị, trên thuyền này, có thể cùng ta nói chuyện chỉ có Phụng Túc và Li Thiển, có lẽ Mễ Na cũng dám, nhưng nàng hiện tại vẫn bị giam lỏng trong phòng mình.

Phụng Túc không thể luôn bên cạnh ta, Li Thiển tránh ta giống như chuột tránh mèo, đột nhiên, ta phát hiện bản thân vẫn cô đơn…..

Nâng cánh tay thon gầy lên, ta chuyển lực chú ý tập trung vào mặt biển ở đầu thuyền, mở!

Thoáng chốc đó, mặt biển trước thuyền xuất hiện một đường ‘quỹ đạo’ chừng năm mét nương theo chiếc thuyền chạy tới mà cũng không ngừng duỗi ra để bảo trì độ dài! Con thuyền chỉ lái vào quỹ đạo, nước biển hai bên trái phải lặng lẽ vô tức phân ra hai bên, con thuyền bình ổn đi!

Không được rồi! Đầu óc đau nhói, ta ngồi xổm trên sàn tàu, ngắn ngủi ba phút, sức lực của ta thế nhưng đã đến cực hạn, xem ra sự điều khiển đối với nước của ta có quan hệ với thể tích nước bị thao túng, nếu bớt một chút, ví dụ như quả cầu nước trong lòng bàn tay, mười lăm phút chắc không thành vấn đề, nếu như nhiều thêm một chút….

Sức lực thế này, có thể làm được cái gì chứ?

Ngây ngẩn ngồi bệt trên sàn tàu, mạn thuyền che đi tầm nhìn của ta, bất đắc dĩ ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời trong xanh, đầu ta một mảng trắng xóa.

“Sao lại ngồi một mình ở đây? Tiểu tử Phụng Túc đó đâu? Sao không ở cùng ngươi." Trong hoang mang, Li Thiên kéo ta vào lòng, lời nói ấm áp khiến ta lập tức ngốc lăng trong đó, có chút không biết làm sao.

“Sao không tránh ta nữa?" Thấy hắn ôm ta đi về phòng mình, ta nhịn không được nhắc nhở hắn.

Cho tới lúc này ta vẫn luôn ở trong phòng Phụng Túc, hắn thì lại dành rất nhiều thời gian ở khách phòng.

Bước chân chậm lại, tiếp đó Li Thiển như hạ quyết tâm cắn chặt răng nói, “Ngang cũng chết, dọc cũng chết, dù sao cũng tránh không thoát, dứt khoát nhanh lẹ một chút vậy, cũng bớt được mấy ngày ta vừa muốn gặp ngươi lại sợ ngươi nhớ tới chuyện này!"

Di? Hắn đây là…. đang cầu hoan với ta sao?

Thấy hắn mang biểu tình như lâm đại địch, ta nhịn không được cười lên, “Này, vai diễn có phải là nên điều chỉnh một chút, chắc là ta đến ôm ngươi đi?"

Hắn ngạc nhiên, sau đó bật cười, “Thôi vậy! Trước hết không nói tay yếu chân thon của ngươi liệu có thể nào ôm ta nổi không, lại còn ngồi xổm ở đó lâu như vậy, chân ngươi không tê sao? Tự mình đi sợ đã là vấn đề rồi, còn nói muốn ôm ta đi?" Sủng ái cười, hắn cúi đầu hôn lên trán ta, “Vẫn là để ta ôm ngươi đi. Nếu ngươi thương ta, lát nữa nhớ nhẹ một chút là được."

Không phải đi? Hắn xem điều kiện đó là thật sao?

Nhưng hắn vừa nhắc nhở, ta ngược lại cảm thấy hai chân vừa đau vừa tê, giống như không phải của mình.

Dịu dàng đặt ta lên giường rồi ngồi xuống, hắn đột nhiên lại bắt đầu mất tự nhiên, “Chuyện này…. ta trước tiên giúp ngươi xoa bóp chân nha!"

Không nói gì, ta đột nhiên có một loại ảo giác, nam tử cao đại tuấn dật trước mắt này, vẫn là tiểu nam sinh ta đã nhìn thấy ở giàn hoa trong Vô Hồi Cốc ngày nào, vẫn bướng bỉnh nói với ta, “Ngươi, đi ra!" “Ta ở đây sẽ trở ngại tới ngươi sao?" “Không có, nhưng ta không thích."

“Y Ân, Y Ân, ngươi làm sao rồi?" Li Thiển nhẹ nhàng lay động cho ta tỉnh lại, lăng lăng nhìn hắn, ta có chút không biết phản ứng thế nào.

“Ngươi đang nghĩ cái gì vậy?" Sờ sờ tóc ta, Li Thiển cười nói.

“Nghĩ tới ngươi." Theo trực giác trả lời lại khiến cho gương mặt tuấn mỹ của hắn đỏ bừng, lẩm bẩm, hắn thấp giọng hỏi, “Chuyện này…. ngươi….. ngươi có phải…. liền hiện tại….."

Thanh âm của hắn đến cuối gần như đã không thể nghe thấy, ta nhịn không được hỏi lại, “Ngươi nói cái gì? Lớn tiếng một chút được không?"

“Ta nói, chuyện này…. ngươi có phải là hiện tại…. hiện tại muốn….." Hắn trừng ta một cái, mấy từ phía trước thì khá rõ ràng, nhưng càng về sau càng không rõ nữa.

“Li Thiển, lớn tiếng một chút!" Ta nhíu mày, có chút không vui, một đại nam nhân sao lại nói nhỏ như vậy?

“Ngươi, có, phải, là, hiện, tại, liền, muốn!" Hắn nghiến răng nghiến lợi phun ra tám chữ, trên mặt vô cùng dữ tợn.

Ta còn chưa kịp phản ứng, thì Phụng Túc khi nghe nói ta bị Li Thiển ôm về phòng đang vừa khéo đẩy cửa vào nhịn không được cười lớn tiếng.

“Ngươi…. ngươi vào từ lúc nào!" Dữ tợn trên gương mặt tuấn mỹ của Li Thiển lùi đi, chỉ còn lại sự lúng túng không nói ra lời.

“Ngươi cười cái gì?" Vẫn đang lò mò trong lời của Li Thiển, ta trừng mắt nhìn Phụng Túc đang cười lớn không ngừng.

Li Thiển vì lời của ta mà càng thêm bó tay vô biện pháp, Phụng Túc cười càng thêm lớn tiếng.

“Đừng cười nữa!" Li Thiển cuối cùng thẹn quá hóa giận, lớn tiếng ngắt đứt tiếng cười mất khống chế của Phụng Túc.

“Xin lỗi…." Phụng Túc cúi đầu, vẫn không thể áp chế ý cười bên môi, “Ngươi không cần để ý, thật ra Y Ân không có ý đó, điều kiện này…. y chỉ là trêu đùa ngươi thôi, không có xem là thật." Chú ý đến ánh mắt giận tím người của Li Thiển, hắn lại bồi thêm một câu. “Nếu như Y Ân không tha thứ cho ngươi, ta sao có thể cho ngươi đi cùng chúng ta, ở trên thuyền của ta?"

Li Thiên nộ hỏa đứng khựng, sau đó ngốc ngốc nhìn ta, ánh mắt lại dần dần trở nên thâm trầm, màu lam nhàn nhạt đó cũng hóa thành màu lam sậm của đáy biển thâm sâu.

Không tốt! Cuối cùng làm rõ được phản ứng như vậy của Li Thiển là dự báo điều gì sắp tới, tâm tư bị vạch trần phản ứng đầu tiên của ta là bổ nhào ra cửa.

“Còn muốn chạy? Trêu chọc ta lâu như thế, hại ta luôn lo lắng, muốn gặp ngươi lại phải tránh né ngươi, như vậy chơi vui lắm sao?" Một tay ôm chặt thắt lưng ta, kéo ta khóa trong lòng, âm thanh hung ác của Li Thiển vang lên bên tai ta.

“Không có, không có!" Ta không giãy thoát được khỏi lòng hắn, hoang mang nhìn sang Phụng Túc cầu cứu, hắn lại ném cho ta ánh mắt tự cầu nhiều phúc đi, rồi ra ngoài.

Không phải chứ? Ngươi làm gì mà lại quân tử như thế? Ngươi lại chắp tay dâng ta cho người như vậy? Tại sao ngươi một chút dấu hiệu ghen tuông cũng không có?

Tuy ta rất ghét loại người thích ăn giấm, nhưng ngươi ít nhất cũng biểu hiện một chút chứ?

“Y Ân, ngươi không cần ta nữa sao?" Cảm thấy thân thể ta cứng ngắc, Li Thiển nhẹ than bên tai ta.

“Không có a!" Ta xoay nửa người lại, lắc đầu biểu thị sự vô tội của mình, “Ta nào có không cần ngươi?"

Li Thiển ôm chặt ta, điều chỉnh lại tư thế, cho ta đối mặt với hắn, “Ngươi luyến tiếc không nỡ với hắn như vậy, ta sẽ ghen đó."

Di? Người nên ăn giấm đáng lý ra là gia hỏa kia chứ?

“Nhưng mà, trong lòng hắn cũng không dễ chịu đi?" Li Thiển không chú ý tới biểu tình đờ đẫn của ta, tự nói tiếp, “Ngày đó hắn đột nhiên nói với ta, hắn sợ ngươi sẽ chọn ta mà vứt bỏ hắn, ít nhất, điều kiện ngươi đưa ra với ta, hắn không làm được."

Cái gì? Cái gì với cái gì a?

Ta chậm chạp phản ứng được, thì ra là vì nguyên nhân này a? Khó trách mấy ngày nay luôn cảm thấy Phụng Túc có gì không đúng, thì ra là vì cái này sao? Vì hắn không thể đáp ứng cho ta ôm, cho nên cảm thấy Li Thiển đã đáp ứng điều kiện này yêu ta nhiều hơn so với hắn, mà ta sẽ vì chọn lựa Li Thiển mà vứt bở hắn sao?

Ngu ngốc, hắn quên ta ở trong lòng ai mới không còn sợ hãi ôm ấp sao?

“Ngốc nghếch!" Ta vỗ vỗ mặt Li Thiển, chủ động hôn lên môi hắn, “Hai người các ngươi đều là đồ ngốc!"

Nhàn nhạt than thở một tiếng, ta bồi thêm một câu, “Hai người các ngươi đều là đồ ngốc, nhưng lại ngốc đến mức khiến ta đau lòng!"

Để mặc Li Thiển kinh hỉ vô cùng ôm ta, hôn ta, thoát đi y phục của ta, dịu dàng giao hoan cùng ta.

Ta biết, ta sẽ không vứt bỏ bọn họ nữa……

Mà bọn họ, cũng sẽ không vứt bỏ ta…..
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại