Không Thể Không Yêu Ta
Chương 33
Thoát hiểm
Thanh Âm là thanh kiếm duy nhất không vỏ mà Tư Nại Khắc để lại trong chiếc nhẫn, khá là sắc bén, nhưng kỳ quái là nó không thể tổn thương người____ dưới tình trạng không sử dụng nội lực, nó đối với người hầu như là vô hại____ chỉ tương đương với một cây gậy sắt đơn thuần công kích.
Không tốn bao nhiêu sức phân biệt phương hướng, chúng ta đi thẳng theo hướng thủy lưu lên trên, ngắn ngủi hai ngày đã thấp thoáng thấy được vết tích có người sống ở gần sông.
“Ngươi xác định thủ hạ ‘trung thành’ của ngươi nhất định có thể tìm được đến gần đây sao?" Nếu như ta không nhận định sai, ở đây giống như đã tiến gần Vô Hồi Cốc rồi, cũng chính là nói, nơi này đã là lãnh thổ của Lâu Tây.
Lâu Tây tuy cũng có đường bờ biển rất dài, nhưng điều không may chính là, đường bờ biển Lâu Tây cập bờ, toàn bộ đều bị mạch núi cao chặn lại, tựa như sóng đánh vào một thùng sắt. Mà nước tuyết tan từ trên đỉnh núi toàn bộ hội tụ vào nước sông Nạp Cách Nhĩ, uốn lượn vòng qua thảo nguyên Lâu Tây phân ra thành mấy nhánh sông lớn, phân biệt xuyên qua đại bộ phận lãnh thổ Phụng Duyệt và Lãng Ca rồi chảy về biển.
Con sông này, chắc cũng là một nhánh của sông Nạp Cách Nhĩ……
“Cúi đầu!" Hắn nhẹ giọng la lên, ta không chút do dự làm theo, hai ngày nay chúng ta đã đến được nơi mặt sông rộng lớn, nên thỉnh thoảng sẽ có thuyền xuất hiện, nhưng vì quá xa, chúng ta không thể nhìn rõ được đó là thuyền nào.
“Không sao rồi, chắc là người của ta." Hắn nhẹ nhàng kéo tay ta, kéo ta ra khỏi đám cỏ vừa ẩn thân, sau đó nắm tay ta đi tới bờ sông.
Đầu tiên là kinh ngạc, sau đó ta lập tức muốn rút tay lại, nhưng hắn siết chặt năm ngón, không để ta được như nguyện.
“Làm cái gì? Bỏ tay!" Ta kinh ngạc nhìn hắn, không biết hắn làm cái gì, trên chiếc thuyền không mấy lớn ở trên sông có người đang vẫy một lá cờ, sau đó hắn thở phào nhẹ nhõm.
“Đi theo ta." Hắn kéo tay ta, men theo bờ đi lên thượng lưu, mà con thuyền đó cũng chuyển hướng lên thượng lưu, không thể giãy thoát khỏi tay hắn, ta chỉ đành thê thảm bị lôi theo.
“Chuyện gì?" Ta một mặt cảm thấy may mắn vì mình không mặt mớ y phục nào quá rắc rối, một mặt tiếp tục nỗ lực rút tay ra.
“Người sai khiến thủ hạ ám sát ta, cũng chính là đại ca của ta, hắn cũng đã đến gần đây, ngươi ở một mình quá nguy hiểm, người của ta sẽ đợi tiếp ứng ở bến đò phía trước, ngươi nhất định phải đi theo ta!" Lần đầu tiên, hắn nói với ta như vậy.
“Đợi một chút." Cố sức giãy ra, ta cuối cùng thoát khỏi kìm cặp của hắn, thở dốc phì phì cong cả lưng, ta gian nan bình ổn lại hơi thở.
“Nếu….. ngươi…… đã….. tìm được…. đồng bạn rồi, ta….. cũng chính….. là không còn….. nhất thiết…… phải đi theo…… ngươi nữa!" Vừa thở dốc vừa nói thật sự không phải là việc mà con người nên làm!
“Ngươi a!" Hắn đột nhiên cười, cười rất vui vẻ, giống như một hồ ly đắc ý, ẩn ẩn cảm thấy có gì không đúng, nhưng tạm thời ta còn chưa thể nghĩ ra.
Nắm lấy tay ta, hắn lại lần nữa kéo ta đi tới, cũng may, là đi.
Ta tràn đầy nghi hoặc đối với nụ cười sáng lạn vừa rồi của hắn, không còn sức lực giãy thoát lần thứ hai, chỉ đành ngoan ngoãn đi theo, dù sao trước khi hắn hội họp với đồng bạn, vẫn còn tồn tại nguy hiểm.
Chui ra khỏi rừng, đã có thể nhìn thấy bóng dáng của thành trấn không xa, còn chưa kịp thở lấy hơi, một tiếng thét phá không khí vang lên.
“Cẩn thận!" Thuận tay đẩy hắn ra, trở tay cầm kiếm đánh gãy mũi tên mang đầy sát khí.
“Là ai?" Ta lạnh lẽo gầm lên.
“Không phải đi, đệ đệ thân ái của ta, từ lúc nào ngươi đã trụy lạc đến mức độ phải cần người bên gối bảo hộ vậy?" Một nam tử có tướng mạo hao hao như hắn xuất hiện từ khúc rừng không xa chỗ chúng ta, sau lưng còn có sáu bảy tùy tùng tuyệt đối không yếu đuối.
“Không ngờ ngươi có thể đuổi đến đây, xem ra trong tất cả năng lực của ngươi, chỉ có cái mũi là có tác dụng nhất." Hắn dựng lông toàn thân châm chích, cho đến lúc này ta mới phát hiện, thì ra lời nói của hắn cũng rất không khách khí.
“Ngươi……" Nam tử đó biến sắc, trực tiếp biểu thị cho thủ hạ xông lên, “Đưa kiếm cho ta." Hắn gầm nhẹ, Thanh Âm thoáng chốc đã rơi vào tay hắn.
Âm thầm kinh ngạc, từ lúc nào hắn đã hồi phục được nhiều như vậy? Lẽ nào là lần trị thương đó?
Không có thời gian cho ta phân tâm nữa, bốn trong số bảy người vây công hắn, ba người còn lại thì hướng về phía ta.
Cũng thật xem thường ta quá đi! Không có Thanh Âm, ta cũng sẽ không ngốc ngếch mà đợi người đến trảm.
Lùi lại ba bước, nỏ trong tay đã nhắm chuẩn vào một trong số bốn người đó.
“Cúi đầu!" Ta nhẹ gọi một tiếng, cây tiễn nhỏ bé đã hóa thành một đạo ngân quang, sượt qua mái tóc màu vàng của hắn, chuẩn xác đâm vào chân mày của tên quỷ xui xẻo.
Một cái chuyển thân, hắn dùng ánh mắt sắc như dao liếc ta, “Đừng tham vui, cẩn thận!"
Di? Hắn đây là có ý gì? Ta có chỗ nào tham chơi chứ? Không lương tâm! Sớm biết thì không thèm giúp hắn.
Thoát hiểm tránh khỏi một kiếm bổ tới, ta bắt đầu lóe người lắc lư bất định tránh tới tránh lui giữa công kích của ba người kia, thỉnh thoảng đẩy cánh tay của tên a, thoát hiểm chém lên ống tay áo của tên b, lại đá lên chân của tên b, để hắn lảo đảo nhào về mũi kiếm của tên c, nhưng từ đầu đến cuối công kích của họ vẫn nằm trong phạm vi không có tác dụng với ta.
Cũng may bộ pháp này không cần nội lực giúp đỡ, chỉ đơn thuần dựa vào sự khéo léo, nếu không ta làm sao chịu nổi?
Cuối cùng, gia hỏa cứ khoanh tay đứng bàng quan đó chịu không nổi cũng xuất thủ, hắn không đi tìm huynh đệ đang lấy một địch ba của mình, ngược lại lại gia nhập vào chiến cục của ta.
Lẽ nào ta có vẻ dễ ức hiếp hơn sao? Ta có chút không vui.
Nhưng không thể phủ nhận, gia hỏa này mạnh hơn, hắn gia nhập vào khiến ta dần dần có chút lực bất tòng tâm.
“Hừ, công phu chạy trốn không tồi, chỉ là không biết công phu trên giường có phải cũng lợi hại như vậy, đệ đệ này của ta là rất ít khi mang theo người bên gối đi cùng, càng huống hồ là lúc đang chạy trốn, nhưng mà, ngươi cũng chơi vui lắm."
Thật là thứ miệng thúi!
Nhưng trong lòng ta lại lạnh lẽo, người đó, chỉ là lấy ta ra làm mồi nhử sao?
Tâm tư hơi tản mạn, chân đã không thể tránh khỏi mà hơi loạn lên, miễn cưỡng thoát được hai kiếm, nhưng lại đưa mình đến trong chưởng phong của gia hỏa âm hiểm này, không còn đường tránh, ta hung hăng chịu một chưởng, phi ra khỏi vòng chiến.
“Vô Tịch!" Hắn thế nhưng cũng hoảng loạn lên, Thanh Âm trong tay lộ ra một khe hở, trên người lập tức bị thêm một vết máu.
“Hừ, công tử ta không phát uy, các ngươi còn thật sự khoa trương sao!" Ta lạnh lùng hừ lên, hành vi của hắn đích thực có chút cổ quái, nhưng ít nhất cho tới trước mắt, ta vẫn chưa nhìn ra được chỗ nào mà hắn cần lợi dụng ta, hơn nữa vừa rồi trong thoáng chốc, sự hoảng loạn trong ánh mắt hắn là không phải giả, hắn thật sự lo lắng cho ta.
Không biết gia hỏa âm hiểm này lưu tình muốn để ta sống để chơi đùa, hay là thân thể của ta thật sự mạnh hơn trước một chút, dù sao một chưởng vừa rồi của hắn tựa hồ không khiến ta bị thương nhiều, chỉ là đau đến cắn môi thôi.
Lau đi mạt hồng bên khóe miệng, cảm giác đáng ghét đó của ta lại đến rồi, ta ghét thứ dịch thể màu đỏ này, rất ghét!
“Một bên gây chia rẽ ly cách, một bên lại toàn tâm toàn ý muốn bắt ta, ngươi rốt cuộc là muốn cái gì?" Rút thanh nhuyễn kiếm ‘Vô Phong’ ở thắt lưng, ta phất tay như hóa thành du long. Tia sáng ngân bạch lập tức ào ra dày đặc quấn lấy gia hỏa âm hiểm đó, lòng mang tức giận, ta hạ thủ cũng không lưu tình.
Ba tên a, b, c vội vàng nhập chiến, nhưng chỉ khiến cho mấy sợi tơ bạc chăng ra to gấp bội, một chút cũng không có ý tứ sẽ bị đánh nát.
“Xú tiểu tử, thế nhưng dám giấu nghệ!" Gia hỏa âm hiểm hét lên một tiếng, Vô Phong trong tay ta công kích yếu đi, vốn đã không tính giết người, chỉ là muốn xem thử kết quả luyện tập của mình mà thôi, ngươi công, ta thủ là vậy.
Người không có ý hại hổ, nhưng hổ có tâm hại người.
Ta dù sao vẫn là đã quá xem thường trính độ bỉ ổi của gia hỏa đó, ta chuyển công thành thủ, thế kiếm không thể tránh khỏi lộ ra chút ngắt quãng, hắn liền phóng người tới, mũi kiếm chỉ thẳng vào cổ họng của ta.!
“Tìm chết!" Một thoáng đó, ta thật sự động sát cơ, bộ kiếm pháp này thật ra là một loại tà khí trong ký ức của Tư Nại Khắc, chỉ cần chuyển công thành thủ, thật ra chính là đang giăng cạm bẫy, nếu như đối phương chỉ là giao thủ, thì đôi bên an toàn vô sự, nếu tâm đối phương mang sát cơ, âm mưu lợi dụng đường kiếm ngắt quãng để tấn công, thì ngay lúc biến chiêu đó, chớp mắt sẽ đoạt đi tính mạng đối phương.
Dù sao lần đầu tiên quyết đấu dùng dao gươm thật sự, một khắc cuối cùng ta vẫn hơi chột dạ mà run rẩy một chút, khiến cho gia hỏa âm hiểm đã nằm trong tình cảnh chết chắc đó vẫn có thể đâm kiếm hướng về vai ta.
Không sao cả, kiếm của ta đâm trúng tim của ngươi, mà ngươi chỉ có thể đâm vào vai của ta, vẫn là ta lợi hại hơn.
Không kịp biến chiêu, bị thương chính là sẽ bị thương rồi.
“Vô Tịch!" Di? Gia hỏa đó khi nào thì đã giải quyết sạch mấy đối thủ rồi, còn thuận tiện giải quyết ba tên đang coi trò vui bên ta nữa, thấy ta sắp bị thương, hắn liền chém một kiếm qua, đâm vào kiếm của ca ca hắn, thuận thế ôm ta vào lòng.
“Hừ, tốt, rất tốt……" Tên gia hỏa âm hiểm đó thấy tình thế bất lợi, cười lạnh hai tiếng, rồi chui vào rừng không thấy nữa.
“Ngươi không sao chứ?" Hắn ôm ta tỉ mỉ đánh giá.
“Hình như là ngươi bị thương nặng hơn đi?" Ta kỳ quái nhìn hắn, biểu thị trên người hắn có không ít vết đao.
“Không sao, không cần gấp. Còn ngươi? Chưởng đó có tổn thương tới ngươi không?" Hắn nâng cằm ta lên, sau khi đạt được câu trả lời khẳng định của ta thì lại ôm ta vào lòng, xém chút làm ta thở không nổi.
Rốt cuộc là có chuyện gì? Từ lúc nào mà hắn lại thân cận với ta như thế? Xem chừng cũng đã năm phút rồi, ta suy yếu tự khinh thường thân thể không cách nào tiến bộ này, dù sao không có sức lực giãy thoát, hắn muốn ôm ta thì cứ để hắn ôm đi.
Đơn giản xử lý vết thương một chút, hắn ôm ta đi nhanh về một tiểu trấn, cho đến khi lên thuyền của hắn, hắn mới có thể thả lỏng.
Nhưng mà, ta cũng không xem nhẹ những ánh mắt quái dị của thủ hạ hắn khi lên thuyền, đương nhiên, còn có một vị mỹ nhân trong kinh động vẫn mang theo nhãn thần chán ghét khinh thường.
Người này…….
Tuy sớm biết hắn không đơn giản, nhưng cho đến hiện tại ta vẫn không biết tên của hắn……
Xem bộ dạng này, ta chắc không phải đã chọc tới nhân vật không nên chọc tới nào đó đi……..
Thanh Âm là thanh kiếm duy nhất không vỏ mà Tư Nại Khắc để lại trong chiếc nhẫn, khá là sắc bén, nhưng kỳ quái là nó không thể tổn thương người____ dưới tình trạng không sử dụng nội lực, nó đối với người hầu như là vô hại____ chỉ tương đương với một cây gậy sắt đơn thuần công kích.
Không tốn bao nhiêu sức phân biệt phương hướng, chúng ta đi thẳng theo hướng thủy lưu lên trên, ngắn ngủi hai ngày đã thấp thoáng thấy được vết tích có người sống ở gần sông.
“Ngươi xác định thủ hạ ‘trung thành’ của ngươi nhất định có thể tìm được đến gần đây sao?" Nếu như ta không nhận định sai, ở đây giống như đã tiến gần Vô Hồi Cốc rồi, cũng chính là nói, nơi này đã là lãnh thổ của Lâu Tây.
Lâu Tây tuy cũng có đường bờ biển rất dài, nhưng điều không may chính là, đường bờ biển Lâu Tây cập bờ, toàn bộ đều bị mạch núi cao chặn lại, tựa như sóng đánh vào một thùng sắt. Mà nước tuyết tan từ trên đỉnh núi toàn bộ hội tụ vào nước sông Nạp Cách Nhĩ, uốn lượn vòng qua thảo nguyên Lâu Tây phân ra thành mấy nhánh sông lớn, phân biệt xuyên qua đại bộ phận lãnh thổ Phụng Duyệt và Lãng Ca rồi chảy về biển.
Con sông này, chắc cũng là một nhánh của sông Nạp Cách Nhĩ……
“Cúi đầu!" Hắn nhẹ giọng la lên, ta không chút do dự làm theo, hai ngày nay chúng ta đã đến được nơi mặt sông rộng lớn, nên thỉnh thoảng sẽ có thuyền xuất hiện, nhưng vì quá xa, chúng ta không thể nhìn rõ được đó là thuyền nào.
“Không sao rồi, chắc là người của ta." Hắn nhẹ nhàng kéo tay ta, kéo ta ra khỏi đám cỏ vừa ẩn thân, sau đó nắm tay ta đi tới bờ sông.
Đầu tiên là kinh ngạc, sau đó ta lập tức muốn rút tay lại, nhưng hắn siết chặt năm ngón, không để ta được như nguyện.
“Làm cái gì? Bỏ tay!" Ta kinh ngạc nhìn hắn, không biết hắn làm cái gì, trên chiếc thuyền không mấy lớn ở trên sông có người đang vẫy một lá cờ, sau đó hắn thở phào nhẹ nhõm.
“Đi theo ta." Hắn kéo tay ta, men theo bờ đi lên thượng lưu, mà con thuyền đó cũng chuyển hướng lên thượng lưu, không thể giãy thoát khỏi tay hắn, ta chỉ đành thê thảm bị lôi theo.
“Chuyện gì?" Ta một mặt cảm thấy may mắn vì mình không mặt mớ y phục nào quá rắc rối, một mặt tiếp tục nỗ lực rút tay ra.
“Người sai khiến thủ hạ ám sát ta, cũng chính là đại ca của ta, hắn cũng đã đến gần đây, ngươi ở một mình quá nguy hiểm, người của ta sẽ đợi tiếp ứng ở bến đò phía trước, ngươi nhất định phải đi theo ta!" Lần đầu tiên, hắn nói với ta như vậy.
“Đợi một chút." Cố sức giãy ra, ta cuối cùng thoát khỏi kìm cặp của hắn, thở dốc phì phì cong cả lưng, ta gian nan bình ổn lại hơi thở.
“Nếu….. ngươi…… đã….. tìm được…. đồng bạn rồi, ta….. cũng chính….. là không còn….. nhất thiết…… phải đi theo…… ngươi nữa!" Vừa thở dốc vừa nói thật sự không phải là việc mà con người nên làm!
“Ngươi a!" Hắn đột nhiên cười, cười rất vui vẻ, giống như một hồ ly đắc ý, ẩn ẩn cảm thấy có gì không đúng, nhưng tạm thời ta còn chưa thể nghĩ ra.
Nắm lấy tay ta, hắn lại lần nữa kéo ta đi tới, cũng may, là đi.
Ta tràn đầy nghi hoặc đối với nụ cười sáng lạn vừa rồi của hắn, không còn sức lực giãy thoát lần thứ hai, chỉ đành ngoan ngoãn đi theo, dù sao trước khi hắn hội họp với đồng bạn, vẫn còn tồn tại nguy hiểm.
Chui ra khỏi rừng, đã có thể nhìn thấy bóng dáng của thành trấn không xa, còn chưa kịp thở lấy hơi, một tiếng thét phá không khí vang lên.
“Cẩn thận!" Thuận tay đẩy hắn ra, trở tay cầm kiếm đánh gãy mũi tên mang đầy sát khí.
“Là ai?" Ta lạnh lẽo gầm lên.
“Không phải đi, đệ đệ thân ái của ta, từ lúc nào ngươi đã trụy lạc đến mức độ phải cần người bên gối bảo hộ vậy?" Một nam tử có tướng mạo hao hao như hắn xuất hiện từ khúc rừng không xa chỗ chúng ta, sau lưng còn có sáu bảy tùy tùng tuyệt đối không yếu đuối.
“Không ngờ ngươi có thể đuổi đến đây, xem ra trong tất cả năng lực của ngươi, chỉ có cái mũi là có tác dụng nhất." Hắn dựng lông toàn thân châm chích, cho đến lúc này ta mới phát hiện, thì ra lời nói của hắn cũng rất không khách khí.
“Ngươi……" Nam tử đó biến sắc, trực tiếp biểu thị cho thủ hạ xông lên, “Đưa kiếm cho ta." Hắn gầm nhẹ, Thanh Âm thoáng chốc đã rơi vào tay hắn.
Âm thầm kinh ngạc, từ lúc nào hắn đã hồi phục được nhiều như vậy? Lẽ nào là lần trị thương đó?
Không có thời gian cho ta phân tâm nữa, bốn trong số bảy người vây công hắn, ba người còn lại thì hướng về phía ta.
Cũng thật xem thường ta quá đi! Không có Thanh Âm, ta cũng sẽ không ngốc ngếch mà đợi người đến trảm.
Lùi lại ba bước, nỏ trong tay đã nhắm chuẩn vào một trong số bốn người đó.
“Cúi đầu!" Ta nhẹ gọi một tiếng, cây tiễn nhỏ bé đã hóa thành một đạo ngân quang, sượt qua mái tóc màu vàng của hắn, chuẩn xác đâm vào chân mày của tên quỷ xui xẻo.
Một cái chuyển thân, hắn dùng ánh mắt sắc như dao liếc ta, “Đừng tham vui, cẩn thận!"
Di? Hắn đây là có ý gì? Ta có chỗ nào tham chơi chứ? Không lương tâm! Sớm biết thì không thèm giúp hắn.
Thoát hiểm tránh khỏi một kiếm bổ tới, ta bắt đầu lóe người lắc lư bất định tránh tới tránh lui giữa công kích của ba người kia, thỉnh thoảng đẩy cánh tay của tên a, thoát hiểm chém lên ống tay áo của tên b, lại đá lên chân của tên b, để hắn lảo đảo nhào về mũi kiếm của tên c, nhưng từ đầu đến cuối công kích của họ vẫn nằm trong phạm vi không có tác dụng với ta.
Cũng may bộ pháp này không cần nội lực giúp đỡ, chỉ đơn thuần dựa vào sự khéo léo, nếu không ta làm sao chịu nổi?
Cuối cùng, gia hỏa cứ khoanh tay đứng bàng quan đó chịu không nổi cũng xuất thủ, hắn không đi tìm huynh đệ đang lấy một địch ba của mình, ngược lại lại gia nhập vào chiến cục của ta.
Lẽ nào ta có vẻ dễ ức hiếp hơn sao? Ta có chút không vui.
Nhưng không thể phủ nhận, gia hỏa này mạnh hơn, hắn gia nhập vào khiến ta dần dần có chút lực bất tòng tâm.
“Hừ, công phu chạy trốn không tồi, chỉ là không biết công phu trên giường có phải cũng lợi hại như vậy, đệ đệ này của ta là rất ít khi mang theo người bên gối đi cùng, càng huống hồ là lúc đang chạy trốn, nhưng mà, ngươi cũng chơi vui lắm."
Thật là thứ miệng thúi!
Nhưng trong lòng ta lại lạnh lẽo, người đó, chỉ là lấy ta ra làm mồi nhử sao?
Tâm tư hơi tản mạn, chân đã không thể tránh khỏi mà hơi loạn lên, miễn cưỡng thoát được hai kiếm, nhưng lại đưa mình đến trong chưởng phong của gia hỏa âm hiểm này, không còn đường tránh, ta hung hăng chịu một chưởng, phi ra khỏi vòng chiến.
“Vô Tịch!" Hắn thế nhưng cũng hoảng loạn lên, Thanh Âm trong tay lộ ra một khe hở, trên người lập tức bị thêm một vết máu.
“Hừ, công tử ta không phát uy, các ngươi còn thật sự khoa trương sao!" Ta lạnh lùng hừ lên, hành vi của hắn đích thực có chút cổ quái, nhưng ít nhất cho tới trước mắt, ta vẫn chưa nhìn ra được chỗ nào mà hắn cần lợi dụng ta, hơn nữa vừa rồi trong thoáng chốc, sự hoảng loạn trong ánh mắt hắn là không phải giả, hắn thật sự lo lắng cho ta.
Không biết gia hỏa âm hiểm này lưu tình muốn để ta sống để chơi đùa, hay là thân thể của ta thật sự mạnh hơn trước một chút, dù sao một chưởng vừa rồi của hắn tựa hồ không khiến ta bị thương nhiều, chỉ là đau đến cắn môi thôi.
Lau đi mạt hồng bên khóe miệng, cảm giác đáng ghét đó của ta lại đến rồi, ta ghét thứ dịch thể màu đỏ này, rất ghét!
“Một bên gây chia rẽ ly cách, một bên lại toàn tâm toàn ý muốn bắt ta, ngươi rốt cuộc là muốn cái gì?" Rút thanh nhuyễn kiếm ‘Vô Phong’ ở thắt lưng, ta phất tay như hóa thành du long. Tia sáng ngân bạch lập tức ào ra dày đặc quấn lấy gia hỏa âm hiểm đó, lòng mang tức giận, ta hạ thủ cũng không lưu tình.
Ba tên a, b, c vội vàng nhập chiến, nhưng chỉ khiến cho mấy sợi tơ bạc chăng ra to gấp bội, một chút cũng không có ý tứ sẽ bị đánh nát.
“Xú tiểu tử, thế nhưng dám giấu nghệ!" Gia hỏa âm hiểm hét lên một tiếng, Vô Phong trong tay ta công kích yếu đi, vốn đã không tính giết người, chỉ là muốn xem thử kết quả luyện tập của mình mà thôi, ngươi công, ta thủ là vậy.
Người không có ý hại hổ, nhưng hổ có tâm hại người.
Ta dù sao vẫn là đã quá xem thường trính độ bỉ ổi của gia hỏa đó, ta chuyển công thành thủ, thế kiếm không thể tránh khỏi lộ ra chút ngắt quãng, hắn liền phóng người tới, mũi kiếm chỉ thẳng vào cổ họng của ta.!
“Tìm chết!" Một thoáng đó, ta thật sự động sát cơ, bộ kiếm pháp này thật ra là một loại tà khí trong ký ức của Tư Nại Khắc, chỉ cần chuyển công thành thủ, thật ra chính là đang giăng cạm bẫy, nếu như đối phương chỉ là giao thủ, thì đôi bên an toàn vô sự, nếu tâm đối phương mang sát cơ, âm mưu lợi dụng đường kiếm ngắt quãng để tấn công, thì ngay lúc biến chiêu đó, chớp mắt sẽ đoạt đi tính mạng đối phương.
Dù sao lần đầu tiên quyết đấu dùng dao gươm thật sự, một khắc cuối cùng ta vẫn hơi chột dạ mà run rẩy một chút, khiến cho gia hỏa âm hiểm đã nằm trong tình cảnh chết chắc đó vẫn có thể đâm kiếm hướng về vai ta.
Không sao cả, kiếm của ta đâm trúng tim của ngươi, mà ngươi chỉ có thể đâm vào vai của ta, vẫn là ta lợi hại hơn.
Không kịp biến chiêu, bị thương chính là sẽ bị thương rồi.
“Vô Tịch!" Di? Gia hỏa đó khi nào thì đã giải quyết sạch mấy đối thủ rồi, còn thuận tiện giải quyết ba tên đang coi trò vui bên ta nữa, thấy ta sắp bị thương, hắn liền chém một kiếm qua, đâm vào kiếm của ca ca hắn, thuận thế ôm ta vào lòng.
“Hừ, tốt, rất tốt……" Tên gia hỏa âm hiểm đó thấy tình thế bất lợi, cười lạnh hai tiếng, rồi chui vào rừng không thấy nữa.
“Ngươi không sao chứ?" Hắn ôm ta tỉ mỉ đánh giá.
“Hình như là ngươi bị thương nặng hơn đi?" Ta kỳ quái nhìn hắn, biểu thị trên người hắn có không ít vết đao.
“Không sao, không cần gấp. Còn ngươi? Chưởng đó có tổn thương tới ngươi không?" Hắn nâng cằm ta lên, sau khi đạt được câu trả lời khẳng định của ta thì lại ôm ta vào lòng, xém chút làm ta thở không nổi.
Rốt cuộc là có chuyện gì? Từ lúc nào mà hắn lại thân cận với ta như thế? Xem chừng cũng đã năm phút rồi, ta suy yếu tự khinh thường thân thể không cách nào tiến bộ này, dù sao không có sức lực giãy thoát, hắn muốn ôm ta thì cứ để hắn ôm đi.
Đơn giản xử lý vết thương một chút, hắn ôm ta đi nhanh về một tiểu trấn, cho đến khi lên thuyền của hắn, hắn mới có thể thả lỏng.
Nhưng mà, ta cũng không xem nhẹ những ánh mắt quái dị của thủ hạ hắn khi lên thuyền, đương nhiên, còn có một vị mỹ nhân trong kinh động vẫn mang theo nhãn thần chán ghét khinh thường.
Người này…….
Tuy sớm biết hắn không đơn giản, nhưng cho đến hiện tại ta vẫn không biết tên của hắn……
Xem bộ dạng này, ta chắc không phải đã chọc tới nhân vật không nên chọc tới nào đó đi……..
Tác giả :
Yêu Là Duy Nhất