Không Thể Không Yêu Ta

Chương 20

Xảo ngộ “Sao lại xui xẻo như thế?" Ta cười khổ, nghiêng nghiêng dựa vào gốc cây, đánh giá bầu trời sao thấp thoáng sau táng lá. “Hí____" Long Diệm Mã Vương ngoan ngoãn nằm cạnh ta, chỉ là không ngừng lắc đuôi và thỉnh thoảng lắc đầu trái phải nói rõ nó đang bất an. “Ta biết, ta biết, đây không thể trách ngươi, đều trách con xà chết tiệt đó! Nhưng ngươi không phải đã dẫm chết nó rồi sao? Cũng coi như là báo thù cho ta rồi mà! Đừng liều mạng trách cứ bản thân nữa được không?" Ta đưa tay gãi đầu nó, nhưng vẫn nhịn không được cười khổ. Có thể nào trách nó chứ? Rõ ràng là ta một đường đi suốt ngày đêm không nghỉ, không có cho nó một chút thời gian nghỉ ngơi, nên mới dẫn đến nó trong lúc hoảng loạn bị một con xà lớn bằng cánh tay dọa sợ, hất ta ngã xuống lưng nó làm ta bị thương ở chân. “Như vầy đi! Ở đây không tính là thâm sơn cùng cốc, ngươi đi xem thử xung quanh có người hay không, dẫn họ đến cứu ta được không?" Ta nghĩ ra kiến nghị kỳ quặc nói. Mã Vương nhưng lại thật sự cúi đầu, bắt đầu suy nghĩ vấn đề này. “Ha ha ha ha ha ha ha……." Thật sự là nhịn không được, phản ứng của nó thật sự là rất đáng yêu nga! ! ! Vòng tay ôm cổ Mã Vương, tiếng cười của ta dần thấp xuống, cuối cùng biến thành khóc thầm không tiếng động. Mệt quá……. Tại sao phải khảo nghiệm sức nhẫn nại của ta như thế? Tại sao luôn chờ khi ta cho rằng mình tìm được hạnh phúc thì lại hung hăng đẩy ta xuống địa ngục? Đáng hận! Hận họ vô tình, hận họ quyết tuyệt! Nhưng mà, ta càng hận chính là sự yếu đuối của mình! ! ! Không có lần sau nữa, sau lần rơi nước mắt này, sẽ không có ai có thể tổn hại ta nữa, sẽ không có ai có tư cách tổn hại ta nữa. “Mã Vương, ngươi nên nhớ kỹ," Ta nghẹn ngào hung hăng nói, “Không có ai đáng để ngươi rơi lệ, người đáng để ngươi rơi lệ, sẽ không để ngươi phải khóc thầm! Cho nên, đừng đem quyền lợi tổn thương bản thân giao cho bất cứ ai! Ngươi hiểu không?" Tuy trong con mắt to lớn của nó chỉ có nghi hoặc, nhưng nó lại ngoan ngoãn gật đầu. “Hiểu cái đầu ngươi! Con ngựa ngu ngốc này! ! !" Ta nhịn không được lại cười lên. “Thật không biết ngươi và một con ngựa làm sao có thể nói chuyện vui vẻ đến thế!" Vô cùng đột ngột, một thanh âm thanh thoát vang lên trước mặt ta. “Nghe lén người khác nói chuyện là kẻ tiểu nhân không ra gì." Tuy biết rõ đó có thể là người duy nhất cứu được mình, nhưng với khả năng kẻ này đã nhìn trộm mình rất lâu, và tất cả bí mật đều bị người ta biết được, sau khi lúng túng ta không chút do dự xuất ngôn khiển trách. “Cái gì?" Tựa hồ là không ngờ được ta lại có phản ứng như thế, hắn kinh ngạc một chút, gần như dự định phất tay áo bỏ đi, hết nửa ngày mới căng mặt đi tới trước mặt ta, đưa tay đỡ ta đứng lên, tâm không cam lòng không nguyện nói một câu, “Là ta thất lễ." Hắn còn rất trẻ, đại khái chừng hai mươi, tướng mạo sao, có thể dùng từ xinh đẹp để hình dung, chỉ là cặp mắt đó, tựa hồ thiếu đi một chút sinh khí linh động. “Ta đỡ ngươi lên ngựa trước, doanh địa của chúng ta cách chỗ này còn một đoạn đường." Di? Nhìn không ra là hắn có thể cẩn thận như thế! Có người phục vụ đương nhiên là tốt, nếu như không phải ta tự mình không thể lên ngựa, ta cũng không dự định để Long Diệm Mã Vương đi tìm người giúp đỡ! Một đường trầm mặc, hắn đại khái là một người rất nghiêm túc, không thường giao tiếp với ai, nhưng tựa hồ hắn trời sinh không phải như vậy, cho nên nhìn tổng thể thấy rất mâu thuẫn. “Này, ngươi hình như gặp phải phiền toái gì, có thể nói ra nghe thử không?" Sắp tới doanh địa mà hắn nói, sau khi ra khỏi rừng cây, vượt qua một gò đất, từ xa có thể nhìn thấy được một số lửa trại. “Ngươi nói cái gì?" Hắn nhíu mày, có một loại phẫn nộ khi tâm tư bị người ta nhìn thấu, nhưng rất nhanh, hắn thu lại biểu tình lúng túng đó, như mặt nước bình lặng. “Không có, ta không gặp phải phiền toái gì, đa tạ lòng hảo tâm của ngươi, nhưng ngươi quá nhiều chuyện rồi!" Hắn lắc đầu, trả cho ta nụ cười lạnh. Nhún vai, ta không nói gì nữa. Ta từng là diễn viên giỏi nhất, đối với biểu hiện và hoạt động tâm lý của con người, ta từng có nghiên cứu qua. Vì để bảo hộ cho mình mà võ trang mình thành bí mật sao? Ta cười lạnh, kịch ta diễn có thể khiến cho những khán giả tuy biết rõ tình tiết đó là hư cấu cũng phải nương theo tình tự của ta mà cùng ta bi thương, cùng ta vui vẻ, cùng ta cao hứng, cùng ta tuyệt vọng, một chút tâm tư nho nhỏ của ngươi, làm sao có thể giấu được ta? Nhưng mà, ta tựa hồ cũng không có rảnh để phê bình người khác. Rất nhiều lúc, người đều sẽ phải đưa ra chọn lựa này. Đến doanh địa, người phụ tránh trông đêm thấy hắn dẫn ta vào, trừ một chút kinh ngạc trong mắt, cũng không có tùy ý mở lời hỏi cái gì, điều này khiến ta hiểu rõ, hắn là chủ nhân của doanh đại, hơn nữa thân phận không tầm thường. Quả nhiên, hắn phân phó một tiếng, lập tức có người tìm đại phu trị liệu cho ta. “Vị công tử này, nếu ngài đau thì xin cắn cái này!" Muốn nẹp xương thì trước tiên cần phải kéo ra, một văn nhược thư sinh như ta khiến đại phu có cảm giác hơi bó tay, do dự một chút, cuối cùng giao cho ta một cục vải. “Không cần, làm phiền ngài rồi." Ta nhàn nhạt cười, cự tuyệt đề nghị của đại phu. Sau một trận bệnh nặng, ta phát hiện cỗ ‘nội lực’ trong thân thể này có một tác dụng khác: Đó chính là nó có thể khiến ta không cảm thấy đau đớn trong một đoạn thời gian! Ta vẫn có tri giác, chân tay nên chiếu theo hành động thế nào thì hành động thế đó, nhưng vô luận là đau thế nào, ta có thể khiến mình không cảm thấy được! Sau khi đại phu băng bó cho ta xong, ta tuy vẫn đầu đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt, nhưng người trong doanh địa vẫn tặc lưỡi khen ngợi khả năng nhẫn nại của ta. Mà người cứu ta về, được họ xưng hô là ‘chủ tử’ thì có một chút tâm thần hoang mang. “Nếu như y cũng có thể giống như ngươi thì tốt rồi……" Tuy không biết hắn thông qua gương mặt ta mà nhớ tới ai, nhưng ta biết, hắn vẫn là có tâm sự. “Ta là Vô Tịch, có thể biết tên của ngươi không?" Mỗi một người biết ta tên là ‘Doãn Ân’ hay ‘Y Ân’ đều sẽ lừa ta, vậy thì từ bỏ cái tên đễ bị người lừa gạt này, vận may của ta có thể tốt hơn một chút không? “Ta? Ta tên là Phương Thiên Hằng." Tâm tư của hắn vẫn đang lang thang phiêu đãng đâu đâu, nhưng ta thì lại bị dọa một phát. Phương Thiên Hằng? Đây không phải là…….. đệ đệ của cái tên xui xẻo Phương Thiên Tứ được ta đầu tư cố vấn sao? Làm sao lại gặp phải hắn? Sau khi lang thang gần năm tháng, sau khi cứu được Phương Thiên Tứ hơn nửa năm, ta thế nhưng lại gặp được đệ đệ của y? Thế giới này cũng thật là nhỏ a……..
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại