Không Thể Không Yêu Ta
Chương 18
Trò chơi
Thời gian thoi đưa, sẽ không vì ý thức chủ quan của bất cứ ai mà cải biến hoặc đổi dời.
Chớp mắt đã đến ngày đầy tháng của tiểu công chúa của Phụng Duyệt nữ vương, cũng chính là ngày Lãng Ca, Phụng Duyệt, Lâu Tây ba nước so tài vũ kĩ.
Quốc dân Lâu Tây quen cường hãn, vô luận là vũ hay khúc, đều nhiệt liệt sôi nổi không gì bằng, chỉ đáng thương cho tiểu công chúa mới vừa đầy tháng, bị dọa đến phát khóc.
Vị Tuyệt Vũ cô nương mà Lục Vương Gia của Lãng Ca Vương Triều mang đến đích thật không hổ danh tiếng, tướng người uyển chuyển thướt tha, vũ cũng thuộc loại nhất đẳng. Nhẹ hát múa phiêu lượng đẹp không gì bằng, chỉ đáng tiếc thanh âm du dương đó lại trở thành khúc nhạc ru ngủ tiểu công chúa, tuy đạt được sự công nhận nhất tề của mọi người, nhưng nếu dựa theo quy tắc đã định, chỉ có thể tính là đã thua.
Cuối cùng đến phiên Miêu Lan lên diễn, chưa thấy người, đã nghe tiếng, tiếng nhạc khí lảnh lót đã thu hút tâm hồn của đại bộ phận người ở dây, bao gồm cả vị tiểu công chúa đang huơ tay múa chân.
Trường bào màu trắng tuyết, trên chiếc quần ống rộng dùng chỉ tơ bảy sắc thêu lên chiếc đuôi khổng tước tinh mỹ, ta bảo Miêu Lan đưa ra đề mục là ‘Tước chi linh’ (Tác giả: Sử dụng đến tác phẩm của cô Dương, chắc không bị cổ mắng đi?).
Phương diện tấu khúc thì càng đơn giản, chỉ cần một cây cổ cầm là xong. Chỉ là khiêu vũ từ đầu đến cuối, đều có lúc lưu thủy chợt cao chợt thấp, lúc lớn lúc nhỏ cũng sẽ phối hợp với tiếng chim kêu đúng điệu, xen vào tiếng kêu lanh canh của chuông nhỏ trên tay chân, tuy không sánh bằng tư thế vũ động nhân của Tuyệt Vũ cô nương, nhưng cũng xứng là tài sắc tuyệt lệ
Mà điều quan trọng là, tiểu công chúa từ đầu đến cuối không hề ngủ, cũng không khóc, chỉ là mở to cặp mắt nhỏ tỉ mỉ ‘thưởng thức’!
Bên thắng tự nhiên là không cần nói nhiều nữa.
Đối với kết quả này, ta một chút cũng không cảm thấy ngạc nhiên, âm thanh hài tử thích nghe nhất, là âm thanh thường nghe trong bụng mẹ, âm thanh có thể khiến nó an tâm. Tuy thế giới này không có máy thu âm, nhưng tìm một số sư phụ chế tác thì cũng không có vấn đề! Mà chuông nhỏ cột trên cổ chân cổ tay uyển chuyển của Miêu Lan, lại là vì thu hút lực chú ý của tiểu công chúa, khiến nó không muốn ngủ! Đơn giản không? Ta bắt đầu híp mắt cười lớn, vì sáng kiến tự tạo của mình mà đắc ý! Không tham gia yến tiệc buổi tối, ta một mình trở về biệt viện của Vô Tình, đương nhiên một nguyên nhân là tránh Lục Vương Gia, và quan trọng hơn nữa, ta không muốn nhìn thấy một đám nữ tử quý tộc vây quanh hắn.
Hắn trở về không tính là trễ, cực khổ đợi chờ thân ảnh hắn nên ta lập tức nhảy ra cửa đón mừng, hoan hỉ cười nói: “Ta thắng rồi! Ta thắng rồi!"
“Đúng vậy, ngươi thắng rồi." Hắn cười nhàn nhạt, bờ môi mỏng khơi ra một độ cong xinh đẹp, đưa tay rờ rờ lên tóc ta, rồi lại thình lình thu về. “Sao vậy? Xảy ra chuyện gì?" Cảm thấy có chút bất an, ta kéo tay áo hắn. Sẽ không phải là trong yến tiệc xảy ra chuyện gì không vui với Lục Vương Gia chứ?
"Không có gì." Hắn cười nhạt, “Chỉ là có chút mệt thôi." Mệt? Từ sau ngày đó, hắn mỗi đêm đều dỗ ta uống chút Thiên Quỳnh Nhưỡng, sau đó mặc hắn đại triển *** uy. Tuy mỗi ngày thắt lưng đều chua sót muốn chết, nhưng cũng vì hắn luôn sủng nhược mà ta có chút kìm lòng không đặng. Thỉnh thoảng cũng tự cảnh cáo mình, cẩn thận một chút, đừng rơi xuống. Nhưng sự ấm áp chuyên thuộc về tình nhân này khiến ta không thể dỡ bỏ.
Bữa nay nói mệt? Có chút không đúng. “Ta bất kể, ta thắng rồi, ta chắc có thể có phần thưởng đi?" Lẻo nhẻo trong ngực hắn, ta ngẩng đầu nhìn biểu tình của hắn.
“Có! Đương nhiên có! Nhưng phải đợi ngươi cho ta ăn no đã!" Trong mắt hắn thoáng qua một mạt tuyệt nhiên, nhanh đến mức ta không kịp nhận thấy. Còn đang muốn thử phản ứng của hắn, ta lại bị nụ hôn của hắn mà nuốt hết vào bụng, bỏ đi, ngày mai lại nói.
“……Ân….. đừng a…… đủ rồi……" Mồ hôi ướt đẫm ngồi trên khố gian hắn, để mặc bàn tay to lớn của hắn nắm lấy thắt lưng ta dịch động lên xuống, ta đã không còn chút khí lực, mặc hắn bài bố.
Trong thấp thoáng, tựa hồ có tiếng bước chân truyền tới, ta vừa định giãy dụa, lại nghe thấy bên tai có tiếng nói nhẹ: “Ngươi không phải muốn được thưởng sao? Ta đem người ngươi khổ luyến mấy năm tặng ngươi thế nào?"
Thoáng chốc, huyết dịch toàn thân ta như đông cứng lại. Đồng thời, cửa bị đẩy ra, kẻ đi vào, chính là Lục Vương Gia của Lãng Ca Vương Triều____ Long Vô Dạ!
“Nhìn đi, ca ca, ta nói ta đã tìm được người ngươi tâm tâm niệm niệm rồi, ngươi còn không tin tưởng ta! Lần này chắc là tin rồi đi? Chỉ đáng tiếc, không thể đem y ‘hoàn chỉnh trả về’ rồi!" Thanh âm quen thuộc vang lên bên tai, ác niệm trong đó thậm chí không cần tra kỹ. Hắn phóng thích dục vọng, sau đó đem ta hung hăng đẩy xuống đất, y sam hỗn loạn không thể che chắn thân thể của ta, mà ta một chút phản ứng cũng không có.
“Ngươi! ! ! Y Ân……" Trong cảnh tượng *** loạn trước mắt, Long Vô Dạ không để tâm khiển trách vị đệ đệ luôn đối nghịch với mình, đưa tay ra kéo ta đứng dậy, thay ta chỉnh lý lại y sam. Bên ngoài đang đổ tuyết, gió từ cánh cửa mở rộng vù vù thổi vào. Mà ta, lại một chút cũng không cảm thấy lạnh.
Lại một lần bị phản bội sao? Lại một lần là con cờ hai người này lấy ra chơi đùa trong cuộc chơi sao? Lại một lần trở thành kẻ bị vứt bỏ sao? Lại một lần, sự dịu dàng kỳ vọng đã lâu đó lại trở thành đạo cụ để người khác lừa gạt ta sao? Nhẹ nhàng đẩy tay Long Vô Dạ ra, ta thấp giọng nói: “Ta tự lo." Rốt cuộc là cảm giác gì?
Ta âm thầm hỏi mình: Dưới tình huống thế này, chắc nên cảm thấy nhục nhã? Phẫn hận? Tuyệt vọng? Thương tâm? Vừa chỉnh lý lại y sam của mình, ta vừa tìm kiếm đáp án trong đầu. Tại sao những tình tự này một chút cũng không cảm thấy được?
“Vô Tình, người quá đáng lắm rồi! Y là con người, không phải đồ chơi! Không thích y, tại sao phải đối với y như thế?" Long Vô Dạ nhìn không rõ được gương mặt đang cúi của ta có biểu tình gì, chỉ có thể trước hết phát tiết nộ hỏa lên đầu đệ đệ.
“Tha ta đi, đây là chuyện ta tình ngươi nguyện có được không? Dù sao thượng một lần cũng là thượng, thượng nhiều lần cũng là thượng, có quan hệ gì đâu?" Ngữ khí một chút cũng không nghiêm chỉnh đó thể hiện rõ thái độ đắc ý của chủ nhân nó.
“Ta thật sự không nên để ngươi biết đến y!" Long Vô Dạ hung hăng trừng Vô Tình, dù sao là huynh đệ, dù có phẫn nộ thế nào, tựa hồ cũng không có ý tứ động thủ.
“Đó thì thế nào, nếu như không phải ngươi tìm khắp thiên hạ muốn tìm được y, ta cũng thật không tìm đâu ra được thứ để cho ta nhìn thấy được biểu tình hiện tại của ngươi!" Cười lớn vài tiếng, Tuyết Vô Tình đè thấp giọng nói, “Nhưng nhãn quang lần này của ngươi thật sự không tồi, là một báu vật đó nga!"
“Ngươi! Ngươi rốt cuộc tại sao luôn muốn ta khó xử? Một lần hai lần ba lần, đến lúc nào mới chịu ngừng? Ngươi rốt cuộc nghĩ như thế nào? Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì? Ngươi nói thẳng ra đi được không! ! !" Long Vô Dạ cuối cùng gầm to lên.
“Ta muốn làm cái gì? Ta chỉ muốn ngươi đến trước phần mộ của mẫu thân thắp hương, cung cung kính kính dập đầu cho nàng ba cái! Ngươi cũng là nhi tử của nàng, sao có thể xem nàng như không tồn tại, còn ở trước mặt vị mẫu phi trên danh nghĩa của ngươi giả làm hiếu tử?" Tuyết Vô Tình trừng to mắt, nắm chặt quyền, thể hiện hắn đang nỗ lực khắc chế nộ khí của mình, gân xanh lộ ra trên trán nói rõ mức độ chân thật của hắn.
“Lưỡng quốc bất đồng chủ, ta sao có thể công khai chạy đến Tuyên Hòa để bái tế mẫu hậu đã qua đời? Ngươi cũng nên cho ta thời gian để ta nghĩ một lý do chứ! ! !" Có lẽ là trong lòng có hổ thẹn, thanh âm của Long Vô Dạ thấp hơn, nhưng cũng là đang nói sự thật.
“Ta trước giờ chưa từng nói không nhận nàng, ngươi lật đổ nhận thức hai mươi mấy năm của ta, cũng phải cho ta thời gian để tiếp nhận chứ! Vì chuyện nhà như vậy, ngươi có đến mức phải kéo người vô tội vào trong dòng nước đục không?"
“Ta……." Tuyết Vô Tình dù sao cũng có chút chột dạ, biết bản thân đã quá gấp gáp ngược lại làm hỏng chuyện, không dám ngẩng đầu nhìn ta, phẫn hận nhắm mắt lại.
Trong nhất thời, trong phòng chỉ còn sót lại tiếng thở gấp gáp của hai đại nam nhân.
Thời gian thoi đưa, sẽ không vì ý thức chủ quan của bất cứ ai mà cải biến hoặc đổi dời.
Chớp mắt đã đến ngày đầy tháng của tiểu công chúa của Phụng Duyệt nữ vương, cũng chính là ngày Lãng Ca, Phụng Duyệt, Lâu Tây ba nước so tài vũ kĩ.
Quốc dân Lâu Tây quen cường hãn, vô luận là vũ hay khúc, đều nhiệt liệt sôi nổi không gì bằng, chỉ đáng thương cho tiểu công chúa mới vừa đầy tháng, bị dọa đến phát khóc.
Vị Tuyệt Vũ cô nương mà Lục Vương Gia của Lãng Ca Vương Triều mang đến đích thật không hổ danh tiếng, tướng người uyển chuyển thướt tha, vũ cũng thuộc loại nhất đẳng. Nhẹ hát múa phiêu lượng đẹp không gì bằng, chỉ đáng tiếc thanh âm du dương đó lại trở thành khúc nhạc ru ngủ tiểu công chúa, tuy đạt được sự công nhận nhất tề của mọi người, nhưng nếu dựa theo quy tắc đã định, chỉ có thể tính là đã thua.
Cuối cùng đến phiên Miêu Lan lên diễn, chưa thấy người, đã nghe tiếng, tiếng nhạc khí lảnh lót đã thu hút tâm hồn của đại bộ phận người ở dây, bao gồm cả vị tiểu công chúa đang huơ tay múa chân.
Trường bào màu trắng tuyết, trên chiếc quần ống rộng dùng chỉ tơ bảy sắc thêu lên chiếc đuôi khổng tước tinh mỹ, ta bảo Miêu Lan đưa ra đề mục là ‘Tước chi linh’ (Tác giả: Sử dụng đến tác phẩm của cô Dương, chắc không bị cổ mắng đi?).
Phương diện tấu khúc thì càng đơn giản, chỉ cần một cây cổ cầm là xong. Chỉ là khiêu vũ từ đầu đến cuối, đều có lúc lưu thủy chợt cao chợt thấp, lúc lớn lúc nhỏ cũng sẽ phối hợp với tiếng chim kêu đúng điệu, xen vào tiếng kêu lanh canh của chuông nhỏ trên tay chân, tuy không sánh bằng tư thế vũ động nhân của Tuyệt Vũ cô nương, nhưng cũng xứng là tài sắc tuyệt lệ
Mà điều quan trọng là, tiểu công chúa từ đầu đến cuối không hề ngủ, cũng không khóc, chỉ là mở to cặp mắt nhỏ tỉ mỉ ‘thưởng thức’!
Bên thắng tự nhiên là không cần nói nhiều nữa.
Đối với kết quả này, ta một chút cũng không cảm thấy ngạc nhiên, âm thanh hài tử thích nghe nhất, là âm thanh thường nghe trong bụng mẹ, âm thanh có thể khiến nó an tâm. Tuy thế giới này không có máy thu âm, nhưng tìm một số sư phụ chế tác thì cũng không có vấn đề! Mà chuông nhỏ cột trên cổ chân cổ tay uyển chuyển của Miêu Lan, lại là vì thu hút lực chú ý của tiểu công chúa, khiến nó không muốn ngủ! Đơn giản không? Ta bắt đầu híp mắt cười lớn, vì sáng kiến tự tạo của mình mà đắc ý! Không tham gia yến tiệc buổi tối, ta một mình trở về biệt viện của Vô Tình, đương nhiên một nguyên nhân là tránh Lục Vương Gia, và quan trọng hơn nữa, ta không muốn nhìn thấy một đám nữ tử quý tộc vây quanh hắn.
Hắn trở về không tính là trễ, cực khổ đợi chờ thân ảnh hắn nên ta lập tức nhảy ra cửa đón mừng, hoan hỉ cười nói: “Ta thắng rồi! Ta thắng rồi!"
“Đúng vậy, ngươi thắng rồi." Hắn cười nhàn nhạt, bờ môi mỏng khơi ra một độ cong xinh đẹp, đưa tay rờ rờ lên tóc ta, rồi lại thình lình thu về. “Sao vậy? Xảy ra chuyện gì?" Cảm thấy có chút bất an, ta kéo tay áo hắn. Sẽ không phải là trong yến tiệc xảy ra chuyện gì không vui với Lục Vương Gia chứ?
"Không có gì." Hắn cười nhạt, “Chỉ là có chút mệt thôi." Mệt? Từ sau ngày đó, hắn mỗi đêm đều dỗ ta uống chút Thiên Quỳnh Nhưỡng, sau đó mặc hắn đại triển *** uy. Tuy mỗi ngày thắt lưng đều chua sót muốn chết, nhưng cũng vì hắn luôn sủng nhược mà ta có chút kìm lòng không đặng. Thỉnh thoảng cũng tự cảnh cáo mình, cẩn thận một chút, đừng rơi xuống. Nhưng sự ấm áp chuyên thuộc về tình nhân này khiến ta không thể dỡ bỏ.
Bữa nay nói mệt? Có chút không đúng. “Ta bất kể, ta thắng rồi, ta chắc có thể có phần thưởng đi?" Lẻo nhẻo trong ngực hắn, ta ngẩng đầu nhìn biểu tình của hắn.
“Có! Đương nhiên có! Nhưng phải đợi ngươi cho ta ăn no đã!" Trong mắt hắn thoáng qua một mạt tuyệt nhiên, nhanh đến mức ta không kịp nhận thấy. Còn đang muốn thử phản ứng của hắn, ta lại bị nụ hôn của hắn mà nuốt hết vào bụng, bỏ đi, ngày mai lại nói.
“……Ân….. đừng a…… đủ rồi……" Mồ hôi ướt đẫm ngồi trên khố gian hắn, để mặc bàn tay to lớn của hắn nắm lấy thắt lưng ta dịch động lên xuống, ta đã không còn chút khí lực, mặc hắn bài bố.
Trong thấp thoáng, tựa hồ có tiếng bước chân truyền tới, ta vừa định giãy dụa, lại nghe thấy bên tai có tiếng nói nhẹ: “Ngươi không phải muốn được thưởng sao? Ta đem người ngươi khổ luyến mấy năm tặng ngươi thế nào?"
Thoáng chốc, huyết dịch toàn thân ta như đông cứng lại. Đồng thời, cửa bị đẩy ra, kẻ đi vào, chính là Lục Vương Gia của Lãng Ca Vương Triều____ Long Vô Dạ!
“Nhìn đi, ca ca, ta nói ta đã tìm được người ngươi tâm tâm niệm niệm rồi, ngươi còn không tin tưởng ta! Lần này chắc là tin rồi đi? Chỉ đáng tiếc, không thể đem y ‘hoàn chỉnh trả về’ rồi!" Thanh âm quen thuộc vang lên bên tai, ác niệm trong đó thậm chí không cần tra kỹ. Hắn phóng thích dục vọng, sau đó đem ta hung hăng đẩy xuống đất, y sam hỗn loạn không thể che chắn thân thể của ta, mà ta một chút phản ứng cũng không có.
“Ngươi! ! ! Y Ân……" Trong cảnh tượng *** loạn trước mắt, Long Vô Dạ không để tâm khiển trách vị đệ đệ luôn đối nghịch với mình, đưa tay ra kéo ta đứng dậy, thay ta chỉnh lý lại y sam. Bên ngoài đang đổ tuyết, gió từ cánh cửa mở rộng vù vù thổi vào. Mà ta, lại một chút cũng không cảm thấy lạnh.
Lại một lần bị phản bội sao? Lại một lần là con cờ hai người này lấy ra chơi đùa trong cuộc chơi sao? Lại một lần trở thành kẻ bị vứt bỏ sao? Lại một lần, sự dịu dàng kỳ vọng đã lâu đó lại trở thành đạo cụ để người khác lừa gạt ta sao? Nhẹ nhàng đẩy tay Long Vô Dạ ra, ta thấp giọng nói: “Ta tự lo." Rốt cuộc là cảm giác gì?
Ta âm thầm hỏi mình: Dưới tình huống thế này, chắc nên cảm thấy nhục nhã? Phẫn hận? Tuyệt vọng? Thương tâm? Vừa chỉnh lý lại y sam của mình, ta vừa tìm kiếm đáp án trong đầu. Tại sao những tình tự này một chút cũng không cảm thấy được?
“Vô Tình, người quá đáng lắm rồi! Y là con người, không phải đồ chơi! Không thích y, tại sao phải đối với y như thế?" Long Vô Dạ nhìn không rõ được gương mặt đang cúi của ta có biểu tình gì, chỉ có thể trước hết phát tiết nộ hỏa lên đầu đệ đệ.
“Tha ta đi, đây là chuyện ta tình ngươi nguyện có được không? Dù sao thượng một lần cũng là thượng, thượng nhiều lần cũng là thượng, có quan hệ gì đâu?" Ngữ khí một chút cũng không nghiêm chỉnh đó thể hiện rõ thái độ đắc ý của chủ nhân nó.
“Ta thật sự không nên để ngươi biết đến y!" Long Vô Dạ hung hăng trừng Vô Tình, dù sao là huynh đệ, dù có phẫn nộ thế nào, tựa hồ cũng không có ý tứ động thủ.
“Đó thì thế nào, nếu như không phải ngươi tìm khắp thiên hạ muốn tìm được y, ta cũng thật không tìm đâu ra được thứ để cho ta nhìn thấy được biểu tình hiện tại của ngươi!" Cười lớn vài tiếng, Tuyết Vô Tình đè thấp giọng nói, “Nhưng nhãn quang lần này của ngươi thật sự không tồi, là một báu vật đó nga!"
“Ngươi! Ngươi rốt cuộc tại sao luôn muốn ta khó xử? Một lần hai lần ba lần, đến lúc nào mới chịu ngừng? Ngươi rốt cuộc nghĩ như thế nào? Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì? Ngươi nói thẳng ra đi được không! ! !" Long Vô Dạ cuối cùng gầm to lên.
“Ta muốn làm cái gì? Ta chỉ muốn ngươi đến trước phần mộ của mẫu thân thắp hương, cung cung kính kính dập đầu cho nàng ba cái! Ngươi cũng là nhi tử của nàng, sao có thể xem nàng như không tồn tại, còn ở trước mặt vị mẫu phi trên danh nghĩa của ngươi giả làm hiếu tử?" Tuyết Vô Tình trừng to mắt, nắm chặt quyền, thể hiện hắn đang nỗ lực khắc chế nộ khí của mình, gân xanh lộ ra trên trán nói rõ mức độ chân thật của hắn.
“Lưỡng quốc bất đồng chủ, ta sao có thể công khai chạy đến Tuyên Hòa để bái tế mẫu hậu đã qua đời? Ngươi cũng nên cho ta thời gian để ta nghĩ một lý do chứ! ! !" Có lẽ là trong lòng có hổ thẹn, thanh âm của Long Vô Dạ thấp hơn, nhưng cũng là đang nói sự thật.
“Ta trước giờ chưa từng nói không nhận nàng, ngươi lật đổ nhận thức hai mươi mấy năm của ta, cũng phải cho ta thời gian để tiếp nhận chứ! Vì chuyện nhà như vậy, ngươi có đến mức phải kéo người vô tội vào trong dòng nước đục không?"
“Ta……." Tuyết Vô Tình dù sao cũng có chút chột dạ, biết bản thân đã quá gấp gáp ngược lại làm hỏng chuyện, không dám ngẩng đầu nhìn ta, phẫn hận nhắm mắt lại.
Trong nhất thời, trong phòng chỉ còn sót lại tiếng thở gấp gáp của hai đại nam nhân.
Tác giả :
Yêu Là Duy Nhất