Không Thể Dấu Hiệu

Chương 12

Chương 12

Edit : Khoai Lang 

((_ vừa chương trước bảo là mấy chương nữa mới gặp anh công 3, vậy mà chương này đã có. Trí nhớ bị giảm sút thật /~/…/~/_))

_____________________

Cùng một bệnh viện, cùng một phòng khám, cùng một bác sĩ, chính là thời gian khác nhau.

Tống Minh đến bệnh viện rất sớm, thực may mắn, hắn là người thứ nhất, không phải xếp hàng.

Bác sĩ lần trước tới thì lạnh lùng quyền uy, hôm nay thoạt nhìn tâm tình cũng không tệ lắm, ông dùng ánh mắt thản nhiên nhìn lướt qua hốc mắt phiếm hồng Tống Minh.

"Như thế nào lại là ngươi, nói đi, bị bệnh gì??." Thực may mắn, bác sĩ còn nhớ rõ Tống Minh.

"Bác sĩ... Ta là Beta, đúng không!" Tống Minh trừng mắt, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm ông bác sĩ.

Bác sĩ nhìn hắn một cái, rồi nhìn chằm chằm vào máy tính vừa hiện lên số liệu Tống Minh mới vừa kiểm tra.

" Ta sẽ nói cho ngươi biết một lần nữa, Omega, ngươi là một Omega tiêu chuẩn nam tính cấp S." Bác sĩ nhìn Tống Minh, tiếp tục dùng ngữ điệu lạnh lùng nói cho Tống Minh.

"Giống như ngươi hậu kỳ phát dục Omega tuy rằng không nhiều lắm, nhưng vẫn có, đặc trưng tính dục của ngươi tương đối ít, nhưng hệ thống sinh sản hiện nay hoàn toàn bình thường." Bác sĩ dùng giọng nói phổ thông lại không thể phổ thông hơn lần thứ hai nói cho Tống Minh về giới tính, để Tống Minh cảm thấy ông giống như không cần lại từ chối hắn giảng giải.

Chính là... Nghe được lời nói dự kiến, Tống Minh ánh mắt dại ra nhìn chằm chằm máy tính, không thể tin thong thả nói rằng: "Nhưng trước kia, khoang sinh sản của ta rõ ràng là héo rút..."

Khả năng bởi vì hôm nay cũng không có mấy người đến khám, ông bác sĩ ngược lại bắt đầu đối Tống Minh giải thích kỹ càng tỉ mỉ, cùng lần trước không giống nhau, lưu loát trả lời xong liền đuổi người.

"Chính xác, bất quá từ khi ngươi thành niên đến bây giờ, khoang sinh sản của ngươi cũng đã bắt đầu phát dục, hơn nữa ở trên một lần." Bác sĩ mặt không đổi sắc, ánh mắt dừng lại tại màn hình hiện lên ảnh sau một lần kiểm tra sức khoẻ :

"Khoang sinh sản bị tϊиɦ ɖϊƈh͙ lần thứ hai kíƈɦ ŧɦíƈɦ làm đáy huyệŧ của ngươi hoàn toàn mở, nó hoàn toàn có xu hướng thành thục."

Tống Minh nhìn chằm chằm ảnh siêu âm kia, gian nan nuốt một hơi nước miếng. Mẹ đích... Kia một mảng trắng bóng... Là tϊиɦ ɖϊƈh͙ sao...????

Tống Minh chịu đựng cảm giác buồn nôn, hết sức dời đi ánh mắt, quay lại hỏi bác sĩ vấn đề hắn muốn biết nhất.

"Bác sĩ, Omega... có thể bị hai cái Alpha dấu hiệu sao?"

Thầy thuốc quay đầu lại dùng biểu tình đích "thiểu năng trí tuệ" nhìn Tống Minh.

"Ngươi có hay không cẩn thận đọc 《Omega bách khoa toàn thư 》?"

Tống Minh thong thả gật gật đầu, tiếp tục kiên trì trầm trọng hỏi, "Chính là, nếu có Omega đã đồng thời bị hai Alpha dấu hiệu... thì...?".

"Ta dùng 100 năm kinh nghiệm nghiêm túc nói cho ngươi biết, không có ví dụ như vậy, cũng không có khả năng như vậy, Omega chỉ có thể bị một Alpha dấu hiệu, không thể bị hai hoặc nhiều Alpha dấu hiệu! Nếu Alpha mạnh mẽ dấu hiệu Omega đã bị dấu hiệu, thân thể cùng tâm linh Omega kia đều sẽ bị thương tổn."

Ánh mắt sau mắt kính của bác sĩ giống như laser bắn phá, đem Tống Minh bắn phá một lần, "Người trẻ tuổi, ta khuyên ngươi không cần xúc động."

"Không không, bác sĩ, ta chỉ là hỏi hỏi mà thôi... Không phải là ta..." Tống Minh nhanh chóng lắc đầu từ chối, nghe khẩu khí bác sĩ vừa nói tình huống này cơ hồ không có, nếu hắn nói hắn chính là cái " không có khả năng" kia, vậy có lẽ hắn sẽ bị mang đi phòng thí nghiệm giải phẫu nghiên cứu... °~_~°

Bác sĩ lạnh mặt rồi mới thu hồi tầm mắt từ  trên người Tống Minh lại, "Hơn nữa..." Ông dừng lại tại tấm hình vừa chụp siêu âm của Tống Minh.

Tống Minh nhìn trên màn ảnh kia một màu trắng bóng tϊиɦ ɖϊƈh͙... Mặt đỏ trắng lẫn lộn... Hoàn toàn hỗn độn.

"Ngươi phải hảo hảo làm một Omega chuẩn bị mang thai,."

Qua một lúc lâu, Tống Minh mới tìm về thanh âm của mình.

"Ta muốn mua thuốc tránh thai!"

Bác sĩ không cho phép chối cãi, "Hiến pháp có quy định, vì bảo hộ thân thể Omega, không cho phép bán thuốc tránh thai cho Omega. Nếu muốn mua, cần Alpha của mình đồng ý, yêu cầu Alpha cùng tới mua. Nhưng, vì thân thể khỏe mạnh, vẫn là đề nghị ngươi không nên dùng thuốc tránh thai!"

Alpha của mình tới mua cùng.? Nhưng  Alpha biểu hiện vô tình, hắn chỉ biết tên của y, hắn đối Lăng Tiêu không có thêm một thông tin nào cả... Mà ngay cả tên của y cũng không nhất định là thật... Tống Minh trong đầu không khỏi ảo tưởng một chút khi bụng hắn lớn... NO, thật là đáng sợ !!__!! Hắn cũng không muốn mang theo bụng lớn, rất tm dọa người...

Hơn nữa lúc trước vào kỳ động dục đầu tiên, hắn...cũng bị bắn đầy vào khoang sinh sản...Thảo... Hắn sẽ không một, à không hai phát trúng đạn đi... Hẳn là sẽ không _!!!!__

Bác sĩ cũng không để ý đến vẻ mặt Tống Minh, ngược lại tận chức tận trách cấp cho Tống Minh một đống thuốc dưỡng thai cùng một quyển 《Omega dựng phu bách khoa toàn thư 》, để Tống Minh không cần lo lắng.

Sau đó, Tống Minh như đi vào cõi thần tiên vũ trụ cầm một gói to dược vật thuốc bổ cùng bộ sách, trở về nhà.

Tống Minh trở về nhà đem kia thuốc cùng sách ném sang một bên, vẫn là không thể tin được mọi chuyện lại phát sinh trên người mình hết thảy, đơn giản chỉ là thân thể không thoải mái, trực tiếp hướng công ty thỉnh vài ngày nghỉ, cũng không có đồng sự ân cần thăm hỏi.

Thiên hôn địa ám ngủ một giấc, Tống Minh đứng lên cảm thấy tốt hơn nhiều, thân thể cùng tâm linh đều thư thái không ít.

Bất quá hắn vẫn là mở máy tính lên mạng tra xét chủ đề có liên quan "Beta 25 tuổi chuyển biến thành Omega", "Omega lần đầu tiên động dục bị dấu hiệu có thể hay không mang thai", "Một Omega có thể được bị nhiều Alpha dấu hiệu" linh tinh....., cũng không có kết quả gì , phần lớn đều giống như lời nói của bác sĩ. Như "Một Omega không thể bị nhiều Alpha dấu hiệu", thậm chí có cái lần thứ hai dấu hiệu... Có không ít Omega bị dấu hiệu qua muốn tìm Alpha dấu hiệu lần thứ hai... Nói muốn thể nghiệm một chút thống khổ kɦoáı ƈảʍ... Đây là khoái M đi...

Tống Minh hãn... --_--

Nhìn nhìn, Tống Minh đều thấy toàn cái quỷ gì... Càng xem càng phiền !!!!_!!!

Hắn chợt nghe đến âm thanh thông báo, ngay sau đó liền hiện ra một cái cửa sổ video nói chuyện phiếm.

"Bạn tốt của bạn là Jon Brent mời ngươi cùng trò chuyện video."

Ở nhà chỉ mặc một cái áo sơ mi trùm qua mông, tóc cũng lộn xộn không hảo hảo xử lý, Tống Minh nhướng mày, thử chuyển qua tiếp thu, do dự hạ điểm cự tuyệt.

Tính... Hắn như bây giờ... Còn chưa nghĩ ra cùng Kiều Ân giống như trước một dạng mặt đối mặt gọi video.

Sau khi bị cự tuyệt, Jon lập tức lại gửi đến một tin nhắn giọng nói, Tống Minh điểm mở, một đạo âm trầm thấp mang từ tính rõ ràng truyền ra.

"Tống Minh, đã lâu không gặp a! Muốn ngươi sắp chết rồi! Ngươi đi đâu? Còn có vì cái gì không chấp nhận gọi video cùng  ta ???_??."

Khóe miệng Tống Minh giơ lên vẻ mĩm cười, cũng không biết trả lời Kiều Ân như thế nào, đơn giản đánh chữ.

"Rất bận, không thời gian...." Kỳ thật là có phát sinh một vài sự việc để hắn vô pháp tiếp thu,..

Đối diện rất nhanh lại gửi lại một giọng nói.

"Được rồi, chính là ngươi vì cái gì không tiếp video của ta a?! Cũng không phát giọng nói?! Ngươi như thế nào?! Minh, ta rất nhớ ngươi! Ta nghĩ muốn nhìn ngươi!" Sau đó người đối diện lại gửi lại đây yêu cầu video nói chuyện phiếm.

Tống Minh nghe lời nói Kiều Ân, tươi cười dần dần hiện lên, những phiền não giống như không thể tiếp nhận kia, có lẽ có thể hỏi hỏi Kiều Ân...

Con trỏ dời xuống, Tống Minh kích vào ô chấp nhận.

Trên màn ảnh rất nhanh xuất hiện một cái đầu vàng óng ánh, ngũ quan thâm thúy ngoại quốc , đúng là Jon Kiều Ân.

"Ngươi muốn chết a! Kiều Ân! Kia lại nói lời buồn nôn để làm chi?!" Tống Minh đối với người trong màn hình lộ nụ cười tươi, khóe miệng lộ ra tiểu răng nanh, có vẻ lại phá hư.

"Không có a ~ Minh ~ ta là thật sự nhớ ngươi!" Kiều Ân đối Tống Minh một cái mỉm cười lớn, còn mân mê miệng làm bộ dạng như ủy khuất, "Bình thường ngươi cũng không liên hệ với ta, thật vất vả mới gọi được cho ngươi, ta là thật sự nhớ ngươi đi ~" nói xong lại gửi cho Tống Minh một nụ sáng lạn.

Kiều Ân nhiệt tình giống như muốn xuyên thấu qua màn hình đi tới bên người Tống Minh, để cậu xua tan cái loại cảm giác không được tự nhiên này thành mây khói.

_____________________

Đúng vậy, Kiều Ân là một Alpha, cấp S giống Lăng Tiêu.

Kiều Ân là một trong số ít bạn bè ngoại quốc của Tống Minh, đoạn tình hữu nghị này từ rất nhiều năm trước liền bắt đầu.

Khi đó cha Tống Minh còn chưa qua đời, hắn cũng không có rời đi thành thị kia. Vào một mùa hè, tại chỗ ở của hắn cùng cha, hàng xóm mới đến là một tiểu nam hài ngoại quốc giống như tiểu thái dương, quả thực người người thấy đều yêu thích cậu. Mà tiểu nam hài Jon lại cố tình thích quấn lấy tiểu ca ca Tống Minh, thường xuyên qua lại, Tống Minh cùng Kiều Ân liền tại thời điểm đó phát triển lên tình huynh đệ.

Kiều Ân ở đây 2 năm, dựa vào trí thông minh, cậu thật sự cùng Tống Minh đem tiếng Trung luyện đặc biệt quen thuộc. Tống Minh còn nhớ thời điểm Kiều Ân đi còn ôm chân của hắn khóc sướt mướt, nói không nguyện ý đi...

Cái kia thời điểm ấy, bọn họ còn chưa biểu hiện cụ thể giới tính ABO. Tống Minh bồi bạn với cậu hai năm, ngồi xổm bên người Kiều Ân lau nước mắt cho cậu, trong lòng cũng không muốn buông, hắn chỉ biết Kiều Ân sớm muộn gì sẽ trở về.

"Minh, ô ô ô... Ngươi chờ ta trở lại cưới ngươi a... Ô ô ô..."

"Nam tử hán khóc cái gì khóc, còn có, ngươi như thế nào biết tương lai không phải ta cưới ngươi?" Tống Minh vào thời khắc ấy còn không quên đùa giỡn nói muốn cưới Kiều Ân, lời tiểu hài tử nói lớn lên liền quên, hắn mới không tin, vì thế trái lại đùa Kiều Ân.

Người phía xa xa luôn thúc giục.

Kiều Ân động động, trong nháy mắt đỏ mặt, cậu cũng không nhìn Tống Minh, nhịn xuống khóc nức nở.

"Minh, ngươi nhất định phải chờ ta..." Sau đó đối với miệng Tống Minh bẹp một hơi, ((_nụ hôn đầu a!!!_)) còn không rời đi, nước miếng nước mắt đầy một miệng Tống Minh.

Tống Minh bất đắc dĩ đem Kiều Ân mặt dời đi, "Tốt lắm, cha mẹ của ngươi đều đang chờ ngươi đâu, mau đi đi ~ tương lai có cơ hội ta sẽ đi gặp ngươi ~" Tống Minh sớm liền đoán rằng ngày này có thể là lần cuối cùng bọn họ gặp mặt, người tới đón Kiều Ân mênh mông một mảnh, mang kính râm mặc tây trang... Hắn cũng mơ hồ biết gia tộc Kiều Ân không đơn giản. Vì thế chỉ có thể kêu Kiều Ân nghe lời.

"Hảo... Ô ô ô... Vậy ngươi nhất định phải tới tìm ta a..."

_____________________

"Tống Minh? Minh? Ngươi suy nghĩ cái gì? Nghe được ta nói sao? Hello?" Máy tính đối diện phóng to bản mặt Kiều Ân đối Tống Minh vẫy vẫy tay, vò đầu bứt tai giống như lập tức muốn từ trong màn hình chui ra.

"Kêu la cái gì? Kiều Ân, ngươi không phải lại lên cơn đi ? Ân?"

Tống Minh đang trong ký ức tốt đẹp bị gián đoạn, nhướng mày.

Kiều Ân lập tức biến ngoan, "Không có ! Minh! Ta đã lâu không gặp ngươi, thấy ngươi ngươi còn không để ý ta..." Kia ngữ khí ủy khuất cực kỳ.

Tống Minh nhìn bộ dáng Kiều Ân không có tiền đồ ngược lại nở nụ cười, hắn cũng không biết mình đang sủng nịch tươi cười.

Khi Kiều Ân xuất ngoại không bao lâu, cậu thường xuyên liên lạc với hắn, Tống Minh vừa mới bắt đầu còn có kiên nhẫn hồi âm, sau Kiều Ân cùng hắn nói chuyện có chút không hiểu nhau, vấn đề sai giờ, và cả khi đó thân thể cha hắn cũng càng ngày càng kém, phụ thân Alpha kia cũng thường xuyên đến tìm hắn, hy vọng Tống Minh có thể về nhà trợ giúp gã...

Dù sao tại thời điểm kia, Tống Minh cực kỳ giống Alpha... Nhưng không nghĩ tới lúc thành niên kiểm tra lại là một Beta.

Kiều Ân vẫn luôn quấn lấy Tống Minh, cũng hoặc nhiều hoặc ít biết tình huống gia đình Tống Minh, mà so Tống Minh tiểu hài tử 5 tuổi như cậu cũng không biết nên giúp Tống Minh như thế nào  ... Vì thế hai người liền ngưng liên hệ dần.

Thẳng đến có một ngày, Kiều Ân hưng phấn gọi điện thoại cho Tống Minh, thanh sắc khàn khàn, thấp thấp thở dốc.

"Kiều Ân... Ân... Như thế nào?"

Kiều Ân hôm nay thành niên, sớm đến bệnh viện làm kiểm tra, biết được kết quả cậu cực kỳ hưng phấn, căn bản không có nghe được khác thường trong giọng nói của Tống Minh.

"Minh! Ta hôm nay thành niên!"

"... Ân... Chúc mừng..." Tống Minh thanh sắc khàn khàn, không ngừng thở hổn hển.

Kiều Ân như trước thực hưng phấn, "Minh! Ta là Alpha! Cấp cao nhất!"

"Ân... Không tồi... Ân... Thoải mái..." Bên kia Tống Minh thanh âm càng ngày càng khàn khàn, thậm chí làm lỗ tai Kiều Ân ngưa ngứa cùng trong lòng loạn cào cào...

"Minh, ngươi không vì ta cao hứng sao? Ta có thể... Có thể..." Kiều Ân nghe di động bên kia truyền đến thanh âm càng ngày càng ái muội, mơ hồ nghe được một thanh âm khác...

"Tống Minh! Ngươi đang làm cái gì?!!" Kiều Ân nghe âm thanh kì quái này, trải qua một loạt liên tưởng, mặt đều nghẹn đỏ.

"Ngô... Hảo hài tử..." Tống Minh khêu gợi rêи ɾỉ cùng với tiếng nước mơ hồ.

"Tống Minh!" Bên kia của địa cầu, mặt Kiều Ân tức giận, đoán được Tống Minh đang làm cái gì tin tức tố Alpha không khống chế được từ thân thể của cậu phóng ra, tin tức tố Alpha của cậu áp chế Alpha cấp thấp cùng Omega vô pháp nhúc nhích, rất nhiều Omega thậm chí đều lâm vào kỳ động dục... Mà ngay cả Beta đối với tin tức tố không có cảm giác mãnh liệt đều lạnh run.

Kiều Ân tức giận dẫn phát tin tức tố ngoại phóng, khiến cho bệnh viện một mảnh hỗn loạn, mắt thấy một đám Omega cùng một ngày đến kiểm tra sức khoẻ lại phát tình, mà thiệt nhiều Alpha  tự chủ kém cũng đỏ mắt vì tình mà đánh nhau...

"Ân... Jon... Ngươi gọi điện thoại, không nhìn thời gian sao? Hiện tại chính là cuộc sống về đêm vừa mới bắt đầu... Tê... Điểm nhẹ... Ngươi nói xem, ta đang làm cái gì..." Tống Minh thở hổn hển, đứt quãng trả lời đến.

Kiều Ân nắm chặt điện thoại trong tay, ánh mắt đỏ bừng.

"Tốt lắm, Kiều Ân, thành niên khoái hoạt... Lần sau tái tán gẫu..." Điện thoại bên kia truyền đến tín hiệu không tốt, mà bên này lực đạo Kiều Ân cầm điện thoại càng lúc càng lớn, nghe được  tiếng "Đô" cắt đứt cuộc gọi, trực tiếp bạo khởi đem điện thoại trong tay ném mạnh.

" Thiếu gia!"

"Cút cho ta!" Jon nổi giận, cậu tùy thời đều muốn tìm người đánh một trận.

Nhưng giây tiếp theo, ba Kiều Ân đã nghe được động tĩnh chạy tới cùng nhân viên y tế, một liều lớn thuốc tê được tiêm vào tay Kiều Ân.

Kiều Ân phẫn nộ hô to một tiếng, liền bất tỉnh nhân sự...

Rồi sau đó  Kiều Ân cùng Tống Minh khóc nháo qua, lại biết được một tin tức bi thảm.

Tống Minh vẫn luôn đem cậu làm đệ đệ mà đối đãi...

Hơn nữa, Tống Minh vẫn bình tĩnh an ủi Kiều Ân: " Ngươi là Alpha, ta là Beta, cha mẹ của ngươi cho phép ngươi cưới một Beta sao?"

Kiều Ân dừng lại... Một lát sau tiểu nhân nhi lại bắt đầu khóc nháo...

Tống Minh còn nói: cho dù cha mẹ ngươi đồng ý, ta cũng không đồng ý a! Ta chính là thuần công ! Mà ngươi cũng là Alpha thuần công! Chúng ta là không có khả năng! ((_ Khoai_ cũng thích công × công_))

Kiều Ân vẫn là không thuận theo khóc nháo, thoạt nhìn là Tống Minh cô phụ người kia...

Tống Minh đau đầu, cũng lười quản phản ứng Kiều Ân, liền để Kiều Ân hảo hảo học tập, đừng nghĩ những không có khả năng sự, hắn chỉ có thể là ca ca Kiều Ân.

Sau đó có một đoạn thời gian hắn vắng vẻ Kiều Ân, Kiều Ân cũng không đến làm phiền Tống Minh.

Cứ như vậy bình thường an an tĩnh tĩnh vượt qua này vài năm, Kiều Ân sau cũng không cùng hắn nói lại ước định khi còn bé, Tống Minh nhìn Kiều Ân càng lớn càng đẹp trai thành thục, trừ bỏ thường thường cùng hắn làm nũng bán manh, càng ngày càng có bộ dạng hảo huynh đệ, hắn cũng nhẹ nhàng thở ra.

Theo Kiều Ân lớn lên, hai người ngày thường nói chuyện phiếm để mở lại mối quan hệ, Kiều Ân càng ngày càng hiểu biết Tống Minh.

"Minh, ta phỏng chừng qua một thời gian ngắn phải trở về nước, ngươi muốn lễ vật gì? Ta mua cho ngươi ~" Toàn bộ mặt Jon đều hiện lên màn hình, ánh mắt thâm thúy sáng long lanh, nhìn chằm chằm màn ảnh đối diện, tham lam muốn đem Tống Minh mỗi một li một mảy may đều lưu ở trong lòng.

Tống Minh mặc sơ mi rộng thùng thình, cổ áo rất lớn, lộ ra hơn phân nửa xương quai xanh, theo động tác Tống Minh, cổ áo lại trượt ra một ít, lộ ra một khối hồng ngân ái muội ...

Tống Minh đưa tay nhu nhu tóc, nhìn ánh mắt sáng long lanh của Kiều Ân, không khỏi có chút trốn tránh.

"Ngươi đều đã nói bao nhiêu lần muốn trở lại?" Tống Minh than thở nói, mỗi ngày muốn nói trở về cũng không ngày nào thật sự trở về... Tống Minh giờ phút này cũng có chút nôn nóng, không biết cùng Kiều Ân mở miệng nói sự tình hắn biến thành Omega như thế nào.

"Ta đây thật sự sẽ trở về, ta muốn... Ta..." Kiều Ân nói thực vội vàng, sợ Tống Minh không tin cậu, lần này cậu đã bài trừ hết thảy trở ngại, nhưng cậu lại không nghĩ nói cho Tống Minh nhiều chi tiết, dù sao lần này cậu nhất định phải trở về.

"Được rồi trở về thì trở về đi, chỗ này của ta vẫn luôn hoan nghênh ngươi."

"Oa!" Màn hình đối diện Kiều Ân hoan hô một tiếng, thật là bộ dáng cao hứng.

Tống Minh nhìn Kiều Ân cười cười, lại nhíu mày... Hắn bây giờ là Omega... Nếu Kiều Ân trở về... Cùng cậu ở cùng một chỗ...

Kiều Ân ở đối diện nói líu ríu không ngừng, Tống Minh "Ừ ừ a a" lung tung, căn bản không có nhìn đến con ngươi Kiều Ân càng ngày càng đậm thần sắc...

"Cái kia..." Tống Minh đánh gãy lời nói không ngừng của Kiều Ân, ánh mắt cũng không biết nên nhìn chỗ nào.

"Jon..."

"Ân?" Còn muốn nói chuyện Kiều Ân ngừng lại, chờ Tống Minh nói tiếp. Tống Minh trực tiếp gọi cậu là "Jon" là tương đối nghiêm túc muốn nói chút gì đó, mà gọi cậu là "Kiều Ân" lại là ngữ khí bình thường.

"Nếu... Ta là nói nếu!"

"Nếu ta là Omega... Như thế nào lo liệu..."

"..."

Thấy người đối diện nửa ngày không nói gì, tầm mắt Tống Minh lúc này mới trở lại trên màn ảnh.

Chỉ thấy Kiều Ân trong màn hình ánh mắt trừng thật lớn, khóe miệng muốn cười không ngừng run rẩy... Ngay sau đó bộc phát ra một tiếng cười to.

"Minh... Ngươi thật đáng yêu..." Kiều Ân cười chảy ra nước mắt.

Kiều Ân nở nụ cười một lúc lâu, lúc này mới lau lau khóe mắt.

Mặt Tống Minh lạnh lùng.

"Nếu ngươi là Omega, ta đây nhất định sẽ dấu hiệu ngươi!"

((_ Nếu ngươi chịu nằm dưới, ta đây nhất định sẽ cưới ngươi. ^…^_))

Đây là Khoai tự nói thôi, dù sao sau này cũng ở với nhau thôi !!!_!!!

Tác giả : Vô Sở Vị
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại