Không Thể Buông Tha (Hiệp Lộ Tương Phùng)
Chương 2
Trong nhà hàng đặc sắc, đập vào mắt là bức tranh sơn dầu bằng vải màu cam trên vách tường, phía trước bức tranh đặt một tác phẩm điêu khắc kim tự tháp màu trắng tinh khiết, xung quanh cô là lớp kính ba chiều có bọt nước chảy chia nhà hàng thành nhiều góc khác nhau, mỗi góc một phong cách. Nhiều phong cách đặc biệt được xếp đặt cùng một chỗ nhưng không hề có cảm giác lộn xộn, lại khiến người nhìn cảm thấy như được hòa mình vào thiên nhiên, tươi mát, sáng sủa.
Dọc theo dãy gạch men hình lập phương nhiều màu sắc, có một góc vô cùng vắng vẻ. Trong góc đó có hai chiếc ghế sô pha kiểu Trung Quốc, một chiếc bàn ba chân màu nâu nhạt, đèn treo tường màu cam, góc này theo phong cách cực kỳ lộn xộn.
Có một đôi nam nữ ngồi đối diện nhau, khóe môi người đàn ông cong lên đang thưởng thức cà phê, tay trái người phụ nữ cứng ngắc trong không trung, vẻ mặt mờ mịt. Không khí rất kỳ dị.
Một lúc lâu sau, Triệu Vân vụt đứng lên từ ghế sô pha, cầm lấy túi xách màu đen không nói câu nào vội vàng rời khỏi, đi đến phòng nghỉ dành riêng cho khách hút thuốc trên tầng hai.
Tay Triệu Vân không ngừng run rẩy, nỗi sợ hãi sáu năm trước lại xuất hiện không thể khống chế. Cô mất gần ba mươi giây để mở khóa kéo túi xách, miệng lầm bầm chửi thề nhãn hiệu sản xuất, lấy ra một ví da màu đỏ, sạc pin dự phòng, cuối cùng mới lấy được điện thoại màu đen nằm dưới đáy túi.
Ngón tay cô nhanh chóng ấn lịch sử trò chuyện, bấm vào một số điện thoại gọi gần đây gọi đi.
Tiếng chuông chờ buồn tẻ ở đầu dây bên kia vang lên, cuối cùng là một giọng nữ lạnh tanh: “Số điện thoại quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau."
Mặt Triệu Vân lạnh như băng cúp điện thoại, lại tiếp tục gọi, gọi đi gọi lại bốn lần, bên kia cuối cùng cũng có người nghe máy. Giọng nam lười biếng vừa nói “A lô", Triệu Vân đã mắng như tát nước: “Con mẹ nó, Lục Ngạn, cậu muốn chết à?"
Lục Ngạn lần đầu tiên nghe thấy giọng nói tức giận mất hết tỉnh táo của Triệu Vân, hơi sửng sốt một chút, sau đó kịp phản ứng: “Chị biết rồi à?"
Triệu Vân hừ lạnh: “Cậu nói xem?"
Lục Ngạn thở dài: “Chị Vân, em chỉ là sợ chị không chấp nhận được sự thật thôi..."
Triệu Vân nín thở, nhanh chóng ngắt lời cậu ta: “Thật ra đã xảy ra chuyện gì?"
Lục Ngạn im lặng nửa ngày sau mới nói: “Lúc em nghe tin về vụ nổ thì mọi chuyện đã xảy ra ba ngày trước rồi, khi đó em gọi điện cho hắn không được, nhờ người quen đi tìm, nhưng lại được báo lại là hắn đi nước ngoài nghỉ phép. Em cảm thấy chuyện này không hợp lý nên tra danh sách thương vong trong vụ nổ, không ngờ thật sự tìm được tên của hắn, chỉ là cho đến bây giờ em vẫn không biết hắn bị thương hay chết rồi thôi, nên mới không nói cho chị biết." Lục Ngạn dừng lại một chút, an ủi Triệu Vân, “Chị Vân, Tần Phong phúc lớn mạng lớn, nói gì đi nữa, lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, thực tế ở Ý, người như hắn chắc chắn không xảy ra chuyện gì đâu, chắc hắn bị bảo vệ đặc thù trị liệu thôi, chị đừng quá lo lắng."
Nghe được một nửa, mắt phải Triệu Vân giật giật, đáy lòng cô mãnh liệt co lại.
Cúp điện thoại lấy ra một điếu thuốc, cô đi đến cửa sổ thủy tinh ngửa đầu nhìn tòa nhà cao tầng phía đối diện hít một hơi thật sâu. Có tia nắng mặt trời chiếu tới, chiếu lên gương mặt hơi tái nhợt, chiếu thẳng vào lòng cô.
“Bị thương", ngày hôm qua lúc đang được đối xử đặc biệt trong nhà giam, cô chợt nghe cô gái tóc ngắn trên ti vi thông báo tin quốc tế.
Các gia tộc Mafia ở Ý hiện giờ tuy gần một trăm năm nay không lộng hành nhưng vẫn tiếp tục giao dịch kiếm tiền trong bóng tối. Điển hình như gia tộc Gambia đã chuyển sang phương thức tập đoàn, dùng phương thức này để rửa tiền.
Gia tộc Gambia của Tần Phong liên quan đến nhiều ngành khác nhau, ví dụ như công ty văn hóa giải trí đào tạo người mẫu, minh tinh điện ảnh, câu lạc bộ bóng đá cho người nhà giàu yêu thích bóng đá nghiệp dư, thậm chí là tập đoàn sản xuất nông dược có chi nhánh trên mười quốc gia. Cô gái tóc ngắn đưa tin chính là: tập đoàn nông dược hợp tác giữa Ý và Trung Quốc vì nguyên liệu pha trộn không cân đối xuất hiện sai sót, làm cho hóa chất phản ứng nên đã xảy ra vụ nổ này. Sự cố cùng ngày, trong 500 dặm có 5 người tử vong tại chỗ, 20 người bị thương, số người bị trúng độc phổi nhiều vô kể.
Cô biết tập đoàn nông dược đó là sản nghiệp dưới tay hắn nhưng không ngờ lúc đó hắn cũng có mặt ở đó. Lúc vừa nghe tin, cô đã cảm thấy trong lòng bất an, cũng trong ba ngày đó cô tiến hành ám thị tâm lý với những tù nhân nữ buôn lậu, dụ họ khai ra danh sách những kẻ tình nghi khác.
Sáu năm, suốt sáu năm, cô đã đợi tận sáu năm.
Lúc này ngỡ tưởng đã có thể buông tay, lại nghe tin hắn sống chết không rõ.
Cô mở to mắt nhìn những tòa nhà cao tầng nối tiếp nhau, như những vòng xoáy khủng bố, không ngừng xoay tròn, không ngừng co duỗi.
Triệu Vân đứng trước cửa sổ thủy tinh, lần đầu tiên trong đời cảm giác sự sợ hãi không thể nói bằng lời, một tay nắm vạt áo trước ngực, sau lưng không có một ai, cảnh vật trước mắt lồi lõm xoay tròn, nếu thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cô nhẫn nhịn chịu đựng sáu năm rốt cuộc vì cái gì?
Hơn nữa, vừa rồi Lục Ngạn còn nói: “Dù lần này Tần Phong bị thương nhẹ cũng sẽ khiến nhà nước chú ý. Vì vậy, chị vì hắn ở bên trong cản trở Cục điều tra liên bang, giờ lại một lần nữa đổ bể rồi."
Thật ra họ đều hiểu vụ nổ này nếu chỉ đơn giản là thuốc bị lộ sẽ không nổ, chỉ có sự cố phát sinh hóa chất sản xuất mới khiến vụ nổ xảy ra. Mà hóa chất bọn hắn sản xuất nhà nước không hề hay biết, nếu bị bới móc ra là thành phần Mafia còn sót lại, cô làm mọi chuyện cũng chẳng còn bất cứ nghĩa lý gì.
Thẩm Gia Nhất và Lưu Tiểu Ngạo sắc mặt lo lắng lên tầng tìm Triệu Vân thì thấy Triệu Vân đang ôm cánh tay tựa đầu trước cửa sổ thủy tinh. Thân thể cô hơi run rẩy như cô gái 18 tuổi bất lực năm nào khiến người khác đau lòng.
Lưu Tiểu Ngạo nhìn Triệu Vân bất lực bi thương như vậy có chút sững sờ, Thẩm Gia Nhất lắc đầu với cậu, Lưu Tiểu Ngạo liền không gọi Triệu Vân nữa.
Thẩm Gia Nhất đi tới, gọi tên cô.
Triệu Vân xoay người, sắc mặt trắng bệch, nhìn thấy ngoài Thẩm Gia Nhất còn có cả Lưu Tiểu Ngạo, nhẹ nhàng nhắm mắt lại. Khi mở mắt ra, cảm xúc trên khuôn mặt cô đã ẩn đi chút ít.
Thẩm Gia Nhất nói: “Tiệm vàng ở quảng trường Hành Thủy xảy ra một vụ cướp, Cục trưởng Lưu cho người đến tìm em nhưng không được, Tiểu Ngạo gọi điện thoại em không nghe máy nên đến đây tìm em."
Triệu Vân cầm lấy điện thoại, nhìn thấy trên màn hình có năm cuộc gọi nhỡ, mắt lóe lên, sau đó gật đầu với Thẩm Gia Nhất, bước nhanh về phía Lưu Tiểu Ngạo, chạy nhanh ra cầu thang, hỏi cấp tốc: “Tình huống phát sinh cụ thể khi nào? Tình hình hiện tại thế nào? Ai dẫn đội đi xử lý?"
“20 phút trước, có ba gã đeo mặt nạ bảo hộ cầm súng ngắn 9mm loại 92 xông vào tiệm vàng cướp bóc, ba bảo vệ bị thương. Ba phút sau Trương Đội ở gần đó dẫn đội đến tiệm vàng, 10 phút trước hai bên tranh chấp, hiện tại không rõ."
Khi nói chuyện hai người đã ngồi lên xe cảnh sát, Triệu Vân vừa khởi động xe vừa tiếp tục hỏi: “Chuyên nghiệp à? Ban ngày ban mặt lại dám nổ súng?"
Lưu Tiểu Ngạo lắc đầu: “Bảo vệ bị thương là do bị dao đâm."
Triệu Vân đạp thật mạnh xe liền phóng vụt đi, nghe Lưu Tiểu Ngạo nói mấy tên cướp dùng dao liền cười giễu cợt một tiếng.
“Mang súng không? Hôm nay tôi không đi làm nên không mang súng."
Lưu Tiểu Ngạo lập tức đẩy súng lục của mình tới, Triệu Vân liếc qua nói: “Lát nữa đừng nói lung tung tôi dùng súng của cậu, xảy ra chuyện gì tôi không giúp được cậu đâu."
Lưu Tiểu Ngạo gật đầu cúi chào biểu thị ý tuân lệnh cấp trên.
Sau đó Triệu Vân không nói câu nào nữa, không ngừng đột nhiên tăng tốc độ.
Trong cục có quy định, súng ngắn nếu không được phép thì không được tùy tiện sử dụng, cũng không được tùy tiện giao súng của mình cho người khác. Viên đạn của mỗi người đều có cấp riêng, nhưng Lưu Tiểu Ngạo là người bên cạnh Triệu Vân, chẳng sợ cái gì, đến phạm tội cũng chẳng sợ.
Đến cửa tiệm vàng, Triệu Vân đỗ xe, phát hiện mọi người đều đã giải tán, con đường không còn một bóng người. Bên ngoài có hơn hai mươi xe cảnh sát, không khí căng thẳng, mấy người cảnh sát đứng hai bên cửa xe tay cầm súng ngắm vào trong tiệm vàng, có người cầm loa phóng thanh không ngừng nói: “Bỏ vũ khí xuống, các anh đã bị bao vây..."
Cảnh sát thành phố C hình như quá nhàn rỗi, lâu lắm mới có vụ cướp lớn như vậy nên hận không thể đen toàn bộ xe cảnh sát ra.
Triệu Vân đi ra sau cỗ xe phía trước, lập tức có một đồng sự tinh mắt nhìn thấy cô, trong tay cầm áo chống đạn định mặc cho cô, bị Triệu Vân ngăn cản, “Dừng lại, mặc áo chống đạn tôi chưa kịp tiến vào đã bị bắn chết rồi."
Đồng sự đành phải thu hồi áo chống đạn thông báo tình hình với cô: “Ba tên cướp, cầm trong tay súng ngắn 9mm loại 92. Bên trong có 13 vị khách và 6 nhân viên, còn có 3 bảo vệ bị dao đâm nữa."
Triệu Vân gật đầu, “Bảo họ đừng hô loa nữa, sau khi tôi vào trong ngân hàng một phút thì bảo Trương Đội hô ở bên ngoài là “đừng động vào em gái tôi." Đồng sự không rõ ý tưởng nhưng hoàn toàn tuân lệnh gật đầu.
Triệu Vân để lại một câu “Lưu Tiểu Ngạo, bây giờ cậu lập tức đặt hai vé đi La Mã sớm nhất vào ngày mai, cậu đi cùng tôi," rồi dắt súng vào sau thắt lưng, tay không đến gần tiệm vàng.
Lưu Tiểu Ngạo vốn muốn đi cùng cô, nhưng nghe Triệu Vân nói để cậu đi đặt vé máy bay, còn là hai vé, cậu lập tức sung sướng cầm điện thoại bắt đầu gọi điện.
Triệu Vân vừa bước vào tiệm vàng, chợt nghe bên trong có một người đàn ông cao giọng hét: “Không được động đậy!"
Triệu Vân bước chậm dần rồi dừng lại, ngẩng đầu quan sát bốn phía, phát hiện mười mấy người bị bọn hắn dồn vào một góc khuất, hai tay ôm đầu. Một người cầm súng chĩa vào bọn họ, một người đang điên cuồng vơ vét tiền trong két, tên còn lại cầm súng chĩa vào cô.
“Cảnh sát?" Người cầm súng lại hỏi.
Triệu Vân giơ hai tay lên vô cùng sợ hãi lắc đầu: “Tôi là quản lý tiệm vàng, cũng là em gái Trương Đội. Tôi đến để thương lượng, các anh đã cầm tiền, hãy thả nhân viên và khách của tôi đi được không? Tôi sẽ không truy cứu, thậm chí hộ tống các anh ra ngoài, không để cảnh sát bắt."
Lúc này có một giọng đàn ông bên ngoài sốt ruột hô to: “Em gái quay về ngay! Các người đừng động vào em tôi, các người muốn gì tôi cũng đáp ứng!"
Triệu Vân đi tới, một người rất nhanh tay nắm lấy tóc cô, kéo tóc cô ra sau, dí súng vào đầu cô. Mười mấy người ngồi trong góc vội vã đứng lên điên cuồng chạy ra ngoài cửa.
Thảo! Con mẹ nó mày có nhanh lên không, lấy được bao nhiêu?" Gã dí súng vào đầu Triệu Vân quát một gã khác.
Triệu Vân như bị dứt hết tóc ra, một tay giữ lấy eo, cố gắng hết sửa ngửa đầu ra sau.
Gã đàn ông dáng vẻ không kiên nhẫn thẳng thừng đá cô một phát, Triệu Vân khẽ nhíu mày.
Một gã kéo cô ra ngoài cửa, hai gã khác bám sát theo sau.
Đi ra ngoài cửa, toàn bộ cảnh sát đều chăm chú nhìn vào 3 gã đàn ông và một sĩ quan trước mặt.
Trương Đội đưa tay ra sau lưng lo lắng đàm phán điều kiện.
Triệu Vân đi đầu, thừa dịp tên cướp đằng sau đang thương lượng với Trương Đội, cô cười híp mắt với Trương Đội, Trương Đội hạ tay xuống, lập tức có hai người lên đạn. Đồng thời Triệu Vân dùng hết sức cúi đầu xuống xoay người luồn dưới cánh tay hắn, ôm lấy eo hắn, nhanh tay rút súng, chui ra phía sau lưng hắn.
Ba tiếng súng đồng thời vang lên, hai phát bắn trúng hai chân tên cướp, một phát bắn xuyên qua tim.
Tất cả cảnh sát có mặt đều sững sờ trước phát súng trí mạng của Triệu Vân.
Triệu Vân cúi đầu nhìn thoáng qua tên cướp đang nằm dưới đất, trên tay còn túm vài sợi tóc của cô, hừ lạnh một tiếng, nói với Trương Đội: “Trở về nói với Cục trưởng Lưu, hôm nay tôi tự tiện nổ súng, không cần xử phạt nữa, tôi từ chức." Sau đó không quay đầu lại đi về phía Lưu Tiểu Ngạo.
Đến bên cạnh Lưu Tiểu Ngạo, cô lạnh nhạt hỏi: “Thời gian?"
Lưu Tiểu Ngạo lập tức đáp: “Sáng mai, 7h50, bay một ngày."
“Tranh thủ thời gian về nhà thu dọn hành lý đi, ngày mai đi Ý cùng tôi."
Dọc theo dãy gạch men hình lập phương nhiều màu sắc, có một góc vô cùng vắng vẻ. Trong góc đó có hai chiếc ghế sô pha kiểu Trung Quốc, một chiếc bàn ba chân màu nâu nhạt, đèn treo tường màu cam, góc này theo phong cách cực kỳ lộn xộn.
Có một đôi nam nữ ngồi đối diện nhau, khóe môi người đàn ông cong lên đang thưởng thức cà phê, tay trái người phụ nữ cứng ngắc trong không trung, vẻ mặt mờ mịt. Không khí rất kỳ dị.
Một lúc lâu sau, Triệu Vân vụt đứng lên từ ghế sô pha, cầm lấy túi xách màu đen không nói câu nào vội vàng rời khỏi, đi đến phòng nghỉ dành riêng cho khách hút thuốc trên tầng hai.
Tay Triệu Vân không ngừng run rẩy, nỗi sợ hãi sáu năm trước lại xuất hiện không thể khống chế. Cô mất gần ba mươi giây để mở khóa kéo túi xách, miệng lầm bầm chửi thề nhãn hiệu sản xuất, lấy ra một ví da màu đỏ, sạc pin dự phòng, cuối cùng mới lấy được điện thoại màu đen nằm dưới đáy túi.
Ngón tay cô nhanh chóng ấn lịch sử trò chuyện, bấm vào một số điện thoại gọi gần đây gọi đi.
Tiếng chuông chờ buồn tẻ ở đầu dây bên kia vang lên, cuối cùng là một giọng nữ lạnh tanh: “Số điện thoại quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau."
Mặt Triệu Vân lạnh như băng cúp điện thoại, lại tiếp tục gọi, gọi đi gọi lại bốn lần, bên kia cuối cùng cũng có người nghe máy. Giọng nam lười biếng vừa nói “A lô", Triệu Vân đã mắng như tát nước: “Con mẹ nó, Lục Ngạn, cậu muốn chết à?"
Lục Ngạn lần đầu tiên nghe thấy giọng nói tức giận mất hết tỉnh táo của Triệu Vân, hơi sửng sốt một chút, sau đó kịp phản ứng: “Chị biết rồi à?"
Triệu Vân hừ lạnh: “Cậu nói xem?"
Lục Ngạn thở dài: “Chị Vân, em chỉ là sợ chị không chấp nhận được sự thật thôi..."
Triệu Vân nín thở, nhanh chóng ngắt lời cậu ta: “Thật ra đã xảy ra chuyện gì?"
Lục Ngạn im lặng nửa ngày sau mới nói: “Lúc em nghe tin về vụ nổ thì mọi chuyện đã xảy ra ba ngày trước rồi, khi đó em gọi điện cho hắn không được, nhờ người quen đi tìm, nhưng lại được báo lại là hắn đi nước ngoài nghỉ phép. Em cảm thấy chuyện này không hợp lý nên tra danh sách thương vong trong vụ nổ, không ngờ thật sự tìm được tên của hắn, chỉ là cho đến bây giờ em vẫn không biết hắn bị thương hay chết rồi thôi, nên mới không nói cho chị biết." Lục Ngạn dừng lại một chút, an ủi Triệu Vân, “Chị Vân, Tần Phong phúc lớn mạng lớn, nói gì đi nữa, lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, thực tế ở Ý, người như hắn chắc chắn không xảy ra chuyện gì đâu, chắc hắn bị bảo vệ đặc thù trị liệu thôi, chị đừng quá lo lắng."
Nghe được một nửa, mắt phải Triệu Vân giật giật, đáy lòng cô mãnh liệt co lại.
Cúp điện thoại lấy ra một điếu thuốc, cô đi đến cửa sổ thủy tinh ngửa đầu nhìn tòa nhà cao tầng phía đối diện hít một hơi thật sâu. Có tia nắng mặt trời chiếu tới, chiếu lên gương mặt hơi tái nhợt, chiếu thẳng vào lòng cô.
“Bị thương", ngày hôm qua lúc đang được đối xử đặc biệt trong nhà giam, cô chợt nghe cô gái tóc ngắn trên ti vi thông báo tin quốc tế.
Các gia tộc Mafia ở Ý hiện giờ tuy gần một trăm năm nay không lộng hành nhưng vẫn tiếp tục giao dịch kiếm tiền trong bóng tối. Điển hình như gia tộc Gambia đã chuyển sang phương thức tập đoàn, dùng phương thức này để rửa tiền.
Gia tộc Gambia của Tần Phong liên quan đến nhiều ngành khác nhau, ví dụ như công ty văn hóa giải trí đào tạo người mẫu, minh tinh điện ảnh, câu lạc bộ bóng đá cho người nhà giàu yêu thích bóng đá nghiệp dư, thậm chí là tập đoàn sản xuất nông dược có chi nhánh trên mười quốc gia. Cô gái tóc ngắn đưa tin chính là: tập đoàn nông dược hợp tác giữa Ý và Trung Quốc vì nguyên liệu pha trộn không cân đối xuất hiện sai sót, làm cho hóa chất phản ứng nên đã xảy ra vụ nổ này. Sự cố cùng ngày, trong 500 dặm có 5 người tử vong tại chỗ, 20 người bị thương, số người bị trúng độc phổi nhiều vô kể.
Cô biết tập đoàn nông dược đó là sản nghiệp dưới tay hắn nhưng không ngờ lúc đó hắn cũng có mặt ở đó. Lúc vừa nghe tin, cô đã cảm thấy trong lòng bất an, cũng trong ba ngày đó cô tiến hành ám thị tâm lý với những tù nhân nữ buôn lậu, dụ họ khai ra danh sách những kẻ tình nghi khác.
Sáu năm, suốt sáu năm, cô đã đợi tận sáu năm.
Lúc này ngỡ tưởng đã có thể buông tay, lại nghe tin hắn sống chết không rõ.
Cô mở to mắt nhìn những tòa nhà cao tầng nối tiếp nhau, như những vòng xoáy khủng bố, không ngừng xoay tròn, không ngừng co duỗi.
Triệu Vân đứng trước cửa sổ thủy tinh, lần đầu tiên trong đời cảm giác sự sợ hãi không thể nói bằng lời, một tay nắm vạt áo trước ngực, sau lưng không có một ai, cảnh vật trước mắt lồi lõm xoay tròn, nếu thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cô nhẫn nhịn chịu đựng sáu năm rốt cuộc vì cái gì?
Hơn nữa, vừa rồi Lục Ngạn còn nói: “Dù lần này Tần Phong bị thương nhẹ cũng sẽ khiến nhà nước chú ý. Vì vậy, chị vì hắn ở bên trong cản trở Cục điều tra liên bang, giờ lại một lần nữa đổ bể rồi."
Thật ra họ đều hiểu vụ nổ này nếu chỉ đơn giản là thuốc bị lộ sẽ không nổ, chỉ có sự cố phát sinh hóa chất sản xuất mới khiến vụ nổ xảy ra. Mà hóa chất bọn hắn sản xuất nhà nước không hề hay biết, nếu bị bới móc ra là thành phần Mafia còn sót lại, cô làm mọi chuyện cũng chẳng còn bất cứ nghĩa lý gì.
Thẩm Gia Nhất và Lưu Tiểu Ngạo sắc mặt lo lắng lên tầng tìm Triệu Vân thì thấy Triệu Vân đang ôm cánh tay tựa đầu trước cửa sổ thủy tinh. Thân thể cô hơi run rẩy như cô gái 18 tuổi bất lực năm nào khiến người khác đau lòng.
Lưu Tiểu Ngạo nhìn Triệu Vân bất lực bi thương như vậy có chút sững sờ, Thẩm Gia Nhất lắc đầu với cậu, Lưu Tiểu Ngạo liền không gọi Triệu Vân nữa.
Thẩm Gia Nhất đi tới, gọi tên cô.
Triệu Vân xoay người, sắc mặt trắng bệch, nhìn thấy ngoài Thẩm Gia Nhất còn có cả Lưu Tiểu Ngạo, nhẹ nhàng nhắm mắt lại. Khi mở mắt ra, cảm xúc trên khuôn mặt cô đã ẩn đi chút ít.
Thẩm Gia Nhất nói: “Tiệm vàng ở quảng trường Hành Thủy xảy ra một vụ cướp, Cục trưởng Lưu cho người đến tìm em nhưng không được, Tiểu Ngạo gọi điện thoại em không nghe máy nên đến đây tìm em."
Triệu Vân cầm lấy điện thoại, nhìn thấy trên màn hình có năm cuộc gọi nhỡ, mắt lóe lên, sau đó gật đầu với Thẩm Gia Nhất, bước nhanh về phía Lưu Tiểu Ngạo, chạy nhanh ra cầu thang, hỏi cấp tốc: “Tình huống phát sinh cụ thể khi nào? Tình hình hiện tại thế nào? Ai dẫn đội đi xử lý?"
“20 phút trước, có ba gã đeo mặt nạ bảo hộ cầm súng ngắn 9mm loại 92 xông vào tiệm vàng cướp bóc, ba bảo vệ bị thương. Ba phút sau Trương Đội ở gần đó dẫn đội đến tiệm vàng, 10 phút trước hai bên tranh chấp, hiện tại không rõ."
Khi nói chuyện hai người đã ngồi lên xe cảnh sát, Triệu Vân vừa khởi động xe vừa tiếp tục hỏi: “Chuyên nghiệp à? Ban ngày ban mặt lại dám nổ súng?"
Lưu Tiểu Ngạo lắc đầu: “Bảo vệ bị thương là do bị dao đâm."
Triệu Vân đạp thật mạnh xe liền phóng vụt đi, nghe Lưu Tiểu Ngạo nói mấy tên cướp dùng dao liền cười giễu cợt một tiếng.
“Mang súng không? Hôm nay tôi không đi làm nên không mang súng."
Lưu Tiểu Ngạo lập tức đẩy súng lục của mình tới, Triệu Vân liếc qua nói: “Lát nữa đừng nói lung tung tôi dùng súng của cậu, xảy ra chuyện gì tôi không giúp được cậu đâu."
Lưu Tiểu Ngạo gật đầu cúi chào biểu thị ý tuân lệnh cấp trên.
Sau đó Triệu Vân không nói câu nào nữa, không ngừng đột nhiên tăng tốc độ.
Trong cục có quy định, súng ngắn nếu không được phép thì không được tùy tiện sử dụng, cũng không được tùy tiện giao súng của mình cho người khác. Viên đạn của mỗi người đều có cấp riêng, nhưng Lưu Tiểu Ngạo là người bên cạnh Triệu Vân, chẳng sợ cái gì, đến phạm tội cũng chẳng sợ.
Đến cửa tiệm vàng, Triệu Vân đỗ xe, phát hiện mọi người đều đã giải tán, con đường không còn một bóng người. Bên ngoài có hơn hai mươi xe cảnh sát, không khí căng thẳng, mấy người cảnh sát đứng hai bên cửa xe tay cầm súng ngắm vào trong tiệm vàng, có người cầm loa phóng thanh không ngừng nói: “Bỏ vũ khí xuống, các anh đã bị bao vây..."
Cảnh sát thành phố C hình như quá nhàn rỗi, lâu lắm mới có vụ cướp lớn như vậy nên hận không thể đen toàn bộ xe cảnh sát ra.
Triệu Vân đi ra sau cỗ xe phía trước, lập tức có một đồng sự tinh mắt nhìn thấy cô, trong tay cầm áo chống đạn định mặc cho cô, bị Triệu Vân ngăn cản, “Dừng lại, mặc áo chống đạn tôi chưa kịp tiến vào đã bị bắn chết rồi."
Đồng sự đành phải thu hồi áo chống đạn thông báo tình hình với cô: “Ba tên cướp, cầm trong tay súng ngắn 9mm loại 92. Bên trong có 13 vị khách và 6 nhân viên, còn có 3 bảo vệ bị dao đâm nữa."
Triệu Vân gật đầu, “Bảo họ đừng hô loa nữa, sau khi tôi vào trong ngân hàng một phút thì bảo Trương Đội hô ở bên ngoài là “đừng động vào em gái tôi." Đồng sự không rõ ý tưởng nhưng hoàn toàn tuân lệnh gật đầu.
Triệu Vân để lại một câu “Lưu Tiểu Ngạo, bây giờ cậu lập tức đặt hai vé đi La Mã sớm nhất vào ngày mai, cậu đi cùng tôi," rồi dắt súng vào sau thắt lưng, tay không đến gần tiệm vàng.
Lưu Tiểu Ngạo vốn muốn đi cùng cô, nhưng nghe Triệu Vân nói để cậu đi đặt vé máy bay, còn là hai vé, cậu lập tức sung sướng cầm điện thoại bắt đầu gọi điện.
Triệu Vân vừa bước vào tiệm vàng, chợt nghe bên trong có một người đàn ông cao giọng hét: “Không được động đậy!"
Triệu Vân bước chậm dần rồi dừng lại, ngẩng đầu quan sát bốn phía, phát hiện mười mấy người bị bọn hắn dồn vào một góc khuất, hai tay ôm đầu. Một người cầm súng chĩa vào bọn họ, một người đang điên cuồng vơ vét tiền trong két, tên còn lại cầm súng chĩa vào cô.
“Cảnh sát?" Người cầm súng lại hỏi.
Triệu Vân giơ hai tay lên vô cùng sợ hãi lắc đầu: “Tôi là quản lý tiệm vàng, cũng là em gái Trương Đội. Tôi đến để thương lượng, các anh đã cầm tiền, hãy thả nhân viên và khách của tôi đi được không? Tôi sẽ không truy cứu, thậm chí hộ tống các anh ra ngoài, không để cảnh sát bắt."
Lúc này có một giọng đàn ông bên ngoài sốt ruột hô to: “Em gái quay về ngay! Các người đừng động vào em tôi, các người muốn gì tôi cũng đáp ứng!"
Triệu Vân đi tới, một người rất nhanh tay nắm lấy tóc cô, kéo tóc cô ra sau, dí súng vào đầu cô. Mười mấy người ngồi trong góc vội vã đứng lên điên cuồng chạy ra ngoài cửa.
Thảo! Con mẹ nó mày có nhanh lên không, lấy được bao nhiêu?" Gã dí súng vào đầu Triệu Vân quát một gã khác.
Triệu Vân như bị dứt hết tóc ra, một tay giữ lấy eo, cố gắng hết sửa ngửa đầu ra sau.
Gã đàn ông dáng vẻ không kiên nhẫn thẳng thừng đá cô một phát, Triệu Vân khẽ nhíu mày.
Một gã kéo cô ra ngoài cửa, hai gã khác bám sát theo sau.
Đi ra ngoài cửa, toàn bộ cảnh sát đều chăm chú nhìn vào 3 gã đàn ông và một sĩ quan trước mặt.
Trương Đội đưa tay ra sau lưng lo lắng đàm phán điều kiện.
Triệu Vân đi đầu, thừa dịp tên cướp đằng sau đang thương lượng với Trương Đội, cô cười híp mắt với Trương Đội, Trương Đội hạ tay xuống, lập tức có hai người lên đạn. Đồng thời Triệu Vân dùng hết sức cúi đầu xuống xoay người luồn dưới cánh tay hắn, ôm lấy eo hắn, nhanh tay rút súng, chui ra phía sau lưng hắn.
Ba tiếng súng đồng thời vang lên, hai phát bắn trúng hai chân tên cướp, một phát bắn xuyên qua tim.
Tất cả cảnh sát có mặt đều sững sờ trước phát súng trí mạng của Triệu Vân.
Triệu Vân cúi đầu nhìn thoáng qua tên cướp đang nằm dưới đất, trên tay còn túm vài sợi tóc của cô, hừ lạnh một tiếng, nói với Trương Đội: “Trở về nói với Cục trưởng Lưu, hôm nay tôi tự tiện nổ súng, không cần xử phạt nữa, tôi từ chức." Sau đó không quay đầu lại đi về phía Lưu Tiểu Ngạo.
Đến bên cạnh Lưu Tiểu Ngạo, cô lạnh nhạt hỏi: “Thời gian?"
Lưu Tiểu Ngạo lập tức đáp: “Sáng mai, 7h50, bay một ngày."
“Tranh thủ thời gian về nhà thu dọn hành lý đi, ngày mai đi Ý cùng tôi."
Tác giả :
Mê Đồ Quân