Không Sợ Chết, Sợ Đau
Chương 19
Tôi rụt rụt vai, ngẩng đầu thử nhìn thăm dò anh mấy lần, không trả lời.
Lý Thâm lại thở dài một tiếng, đưa tay lên chạm vào hai má tôi, hạ giọng nhẹ nhàng hỏi: “Rốt cuộc cậu muốn thế nào?"
Đừng kết hôn!
Trong lòng tôi hô lớn như vậy, nhưng mở miệng nói ra, lại vẫn biến thành một câu khác: “Anh có thể đi thăm Tần Tiếu Dương một chút được không?"
Anh biến sắc, chầm chậm rũ tay xuống, nhìn thẳng tôi chằm chằm. Lưỡng lự hồi lâu, mới nghiến răng nghiến lợi phun ra một chữ: “…Được."
Tôi lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng khẽ cong, không tự chủ được mà hiện lên ý cười.
Lý Thâm nhíu mày không vui, lập tức buông cánh tay tôi ra, ngữ khí vừa lạnh vừa cứng rắn: “Không còn nhiều thời gian nữa, mau đi thôi."
Dứt lời, cửa thang máy vừa đúng lúc mở, anh bước ra ngoài, đầu không ngoảnh lại.
Tôi vội vàng đuổi theo bắt kịp bước chân anh, mới vừa rồi còn phiền muộn đến chết đi sống lại, bây giờ đã lấy lại tinh thần. Tim đập thình thịch, lòng tràn đầy vui sướng, cũng không biết là vì Tần Tiếu Dương đang bệnh nặng nằm trên giường, hay vì Lý Thâm đột nhiên thay đổi thái độ, anh tuy rằng luôn miệng nói hận tôi, nhưng cuối cùng lại vẫn thuận theo ý tôi.
Giữa lúc còn suy nghĩ miên man, chúng tôi đã tới nơi cần đến.
Tôi lấy chìa khóa ra mở cửa, để Lý Thâm vào nhà thăm Tần Tiếu Dương, còn mình thì chạy xuống dưới lầu đứng chờ.
Tôi không có dũng khí đứng ngốc ở đó cùng bọn họ.
Tôi chỉ sợ mình sẽ không nhịn được đố kị.
Hoặc giả, kỳ thực trái tim tôi đã bắt đầu ẩn ẩn đau rồi, chỉ có điều giày vò đã quá lâu, cuối cùng cũng dần tê liệt.
Tôi một lòng chỉ nghĩ phải đem Lý Thâm rời khỏi hội trường tổ chức tiệc cưới, lại quên mất không nghiêm túc suy xét, vạn nhất hai người kia làm lành với nhau thì sao, đến lúc ấy mình phải làm thế nào?
Lui về vị trí cũ, tiếp tục lặng lẽ yêu đơn phương? Hay lại tìm một người để yêu lần nữa? Sớm biết tình yêu thống khổ như vậy, ngày trước không nên dễ dàng lún sâu vào mới phải.
Bất quá, cũng không sao cả.
Nếu Lý Thâm có thể tha thứ cho tôi từ bây giờ, không giận dỗi mà đi kết hôn với một người phụ nữ nào đó, tôi sẽ chẳng ngại thất tình thêm vài lần.
Vừa nghĩ vừa đi đi lại lại dưới chân cầu thang, đã hi vọng hai người bọn họ có thể hòa hảo, lại vẫn cảm thấy trước ngực ẩn ẩn phát đau, mười mấy phút đồng hồ ngắn ngủi dài như cả thế kỷ, đáy lòng chịu hết mọi giày vò.
Một lát sau, đột nhiên có người vỗ vỗ lên bả vai tôi, nhẹ nhàng gọi: “Lý Tân Kỳ."
Tôi cả kinh, tưởng Lý Thâm cuối cùng đã xuống rồi, vội vàng quay đầu lại, ai ngờ lại đối diện với một gương mặt cực kỳ quen thuộc – khóe mắt hơi cong lên, bên môi ngậm một nụ cười mỉm ẩn tà khí, mi mục phong lưu.
“Lăng Chính?!" Tôi bỗng nhiên trợn tròn hai mắt, bất giác lùi về phía sau một bước.
“Đã lâu không gặp."
“Tại sao cậu lại ở chỗ này?"
“Tôi đã nói từ trước rồi mà, rảnh rỗi sẽ tới tìm cậu ôn chuyện cũ." Hắn nghiêng đầu, nhẹ nhàng giơ giơ bàn tay phải đeo găng tay màu đen, nụ cười sáng lạn, “Thế nào? Cùng đi uống một chén cafe chứ?"
“Thứ lỗi, tôi hôm nay rất bận."
“Ài, đã bảy năm rồi, thật vất vả mới có cơ hội diện kiến một lần, sao cậu lại không chịu nể mặt tôi một chút?"
Nói xong, hắn uể oải vỗ vỗ bàn tay.
Lập tức liền có hai người đàn ông trẻ tuổi từ phía sau hòn non bộ cách đó không xa bước ra, bọn họ mặc áo sơ mi có kiểu dáng gần giống nhau, tóc nhuộm xanh xanh đỏ đỏ, vẻ mặt hung ác, vừa nhìn liền biết không phải người tốt.
Lăng Chính hướng về phía bọn họ cười tủm tỉm, nói: “Lý tiên sinh không muốn nể mặt tôi, các người giúp tôi khuyên nhủ cậu ấy cho tốt đi vậy."
Đám người kia… quả nhiên đi hướng về phía tôi.
Đáng tiếc tôi quá mức sơ ý, gần đây chỉ một mực phiền não chuyện của Lý Thâm, hoàn toàn quên mất việc phòng bị Lăng Chính.
Tôi nghiến nghiến răng, bất động thanh sắc thối lui về phía sau, âm thầm phỏng đoán khả năng chạy trốn. Thế nhưng, hai người kia không hề cho tôi một chút mảy may cơ hội để giở trò, vừa đi đến nơi liền đánh một quyền lên bụng tôi, một trái một phải chế trụ bả vai tôi.
Đang trong giờ hành chính, xung quanh tịnh không có người đi lại, chỉ có một chiếc xe tải màu trắng đang đi tới từ chỗ rẽ, chầm chậm dừng lại trước mặt chúng tôi. Tài xế trên xe cũng là một bộ diện mạo lưu manh, rõ ràng cùng một đám người với Lăng Chính.
“Đem người đi."
Lăng Chính vung vung tay, tôi liền bị nhét mạnh vào trong xe, sau đó liền thấy hắn cũng chui vào cùng, sầm một tiếng đóng cửa lại, giơ tay lên bổ một cái vào sau gáy tôi.
Đầu váng mắt hoa.
Tôi kiệt sức nhắm mắt lại, chầm chậm chìm vào trong bóng tối.
Khi tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trong một gian nhà kho cũ nát, tay chân bị dây thừng trói lại, không thể động đậy. Mà Lăng Chính với vẻ mặt tươi cười lại đang khoanh tay đứng ngay bên cạnh.
Tôi nhìn xung quanh, giãy dụa ngồi dậy, hung hăng trừng hắn, nói: “Giữa thanh thiên bạch nhật mà dám giở trò bắt cóc, lá gan của cậu thật sự là càng ngày càng lớn."
Lăng Chính mỉm cười, ngồi xổm xuống thật chậm, tay trái đè nghiến lên cánh tay tôi, tay phải lại xoa xoa nhẹ lên má tôi, nhãn mâu lưu chuyển, mơ hồ xẹt qua một tia sát ý. “Ha, tôi ở trong tù lăn lộn đã lâu như vậy, còn loại sự tình gì chưa từng kinh qua? Còn có gì phải sợ nữa?"
Xúc cảm của chiếc găng tay màu đen kia thật lạnh lẽo, rờn rợn cảm giác ghê tởm.
Tôi nghiêng đầu, cố gắng cưỡng lại xung động muốn nôn, lầm bầm hỏi: “Cậu lần này… quay về là để tìm tôi báo thù?"
“Đúng hơn mà nói, là cậu và Chu Lẫm."
Nghe vậy, huyệt thái dương của tôi thình thịnh đập mạnh, kinh hãi. “Người chém đứt ngón tay cậu là tôi, người hại cậu phải ngồi tù cũng là tôi, không có bất cứ liên quan nào tới Chu Lẫm! Cậu đừng đi tìm hắn gây phiền toái!"
“Không liên quan?" Lăng Chính nhíu nhíu lông mày, khuôn mặt thoáng chốc trở nên dữ tợn, nói nhấn từng chữ, “Tôi cùng tên hỗn đản họ Chu từ nhỏ lớn lên cùng nhau, cảm tình so với anh em ruột thịt còn tốt hơn, từng nói có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu. Thế nhưng kết quả thì sao? Tên nhãi kia chẳng những cướp người phụ nữ của tôi, còn liên hợp cùng người khác đối phó tôi! Cậu nói xem, tôi rốt cuộc có nên trả thù hắn hay không?"
Tôi thoáng nghẹn thở, không thể phản bác.
Lăng Chính lại cười cười, rút ra một con dao từ phía sau, quơ quơ trước mặt tôi, hỏi: “Hừ, tôi nên chặt một bàn tay của cậu trước, hay nên chặt một bàn chân của cậu trước thì thú vị hơn đây? Hoặc là, dứt khoát chờ Chu Lẫm tới, xử lý cậu trước mặt hắn?"
Tôi trợn trừng hai mắt, không đáp lời, chỉ dùng sức nhìn hắn trừng trừng.
Đang lúc giằng co, một tên thanh niên áo đen đột nhiên xông vào, cung cung kính kính hô: “Lão đại."
“Chuyện gì?"
Lăng Chính đứng lên, nhẹ nhàng ngoắc ngoắc tay, tên thanh niên áo đen kia liền bước nhanh tới, ghé vào lỗ tai hắn nói mấy câu. Hắn nghe xong, ánh mắt hơi lóe lóe, vẻ mặt cổ quái liếc nhìn tôi.
“Lý Tân Kỳ, tôi từ trước tới giờ đã luôn cảm thấy vận khí của cậu đặc biệt tốt, hôm nay xem ra, quả nhiên không sai."
“Là ý gì?"
“Ngay cả lúc bị bắt cóc, cũng có người đến bồi cậu, chẳng lẽ còn chưa đủ may mắn hay sao?"
Lý Thâm lại thở dài một tiếng, đưa tay lên chạm vào hai má tôi, hạ giọng nhẹ nhàng hỏi: “Rốt cuộc cậu muốn thế nào?"
Đừng kết hôn!
Trong lòng tôi hô lớn như vậy, nhưng mở miệng nói ra, lại vẫn biến thành một câu khác: “Anh có thể đi thăm Tần Tiếu Dương một chút được không?"
Anh biến sắc, chầm chậm rũ tay xuống, nhìn thẳng tôi chằm chằm. Lưỡng lự hồi lâu, mới nghiến răng nghiến lợi phun ra một chữ: “…Được."
Tôi lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng khẽ cong, không tự chủ được mà hiện lên ý cười.
Lý Thâm nhíu mày không vui, lập tức buông cánh tay tôi ra, ngữ khí vừa lạnh vừa cứng rắn: “Không còn nhiều thời gian nữa, mau đi thôi."
Dứt lời, cửa thang máy vừa đúng lúc mở, anh bước ra ngoài, đầu không ngoảnh lại.
Tôi vội vàng đuổi theo bắt kịp bước chân anh, mới vừa rồi còn phiền muộn đến chết đi sống lại, bây giờ đã lấy lại tinh thần. Tim đập thình thịch, lòng tràn đầy vui sướng, cũng không biết là vì Tần Tiếu Dương đang bệnh nặng nằm trên giường, hay vì Lý Thâm đột nhiên thay đổi thái độ, anh tuy rằng luôn miệng nói hận tôi, nhưng cuối cùng lại vẫn thuận theo ý tôi.
Giữa lúc còn suy nghĩ miên man, chúng tôi đã tới nơi cần đến.
Tôi lấy chìa khóa ra mở cửa, để Lý Thâm vào nhà thăm Tần Tiếu Dương, còn mình thì chạy xuống dưới lầu đứng chờ.
Tôi không có dũng khí đứng ngốc ở đó cùng bọn họ.
Tôi chỉ sợ mình sẽ không nhịn được đố kị.
Hoặc giả, kỳ thực trái tim tôi đã bắt đầu ẩn ẩn đau rồi, chỉ có điều giày vò đã quá lâu, cuối cùng cũng dần tê liệt.
Tôi một lòng chỉ nghĩ phải đem Lý Thâm rời khỏi hội trường tổ chức tiệc cưới, lại quên mất không nghiêm túc suy xét, vạn nhất hai người kia làm lành với nhau thì sao, đến lúc ấy mình phải làm thế nào?
Lui về vị trí cũ, tiếp tục lặng lẽ yêu đơn phương? Hay lại tìm một người để yêu lần nữa? Sớm biết tình yêu thống khổ như vậy, ngày trước không nên dễ dàng lún sâu vào mới phải.
Bất quá, cũng không sao cả.
Nếu Lý Thâm có thể tha thứ cho tôi từ bây giờ, không giận dỗi mà đi kết hôn với một người phụ nữ nào đó, tôi sẽ chẳng ngại thất tình thêm vài lần.
Vừa nghĩ vừa đi đi lại lại dưới chân cầu thang, đã hi vọng hai người bọn họ có thể hòa hảo, lại vẫn cảm thấy trước ngực ẩn ẩn phát đau, mười mấy phút đồng hồ ngắn ngủi dài như cả thế kỷ, đáy lòng chịu hết mọi giày vò.
Một lát sau, đột nhiên có người vỗ vỗ lên bả vai tôi, nhẹ nhàng gọi: “Lý Tân Kỳ."
Tôi cả kinh, tưởng Lý Thâm cuối cùng đã xuống rồi, vội vàng quay đầu lại, ai ngờ lại đối diện với một gương mặt cực kỳ quen thuộc – khóe mắt hơi cong lên, bên môi ngậm một nụ cười mỉm ẩn tà khí, mi mục phong lưu.
“Lăng Chính?!" Tôi bỗng nhiên trợn tròn hai mắt, bất giác lùi về phía sau một bước.
“Đã lâu không gặp."
“Tại sao cậu lại ở chỗ này?"
“Tôi đã nói từ trước rồi mà, rảnh rỗi sẽ tới tìm cậu ôn chuyện cũ." Hắn nghiêng đầu, nhẹ nhàng giơ giơ bàn tay phải đeo găng tay màu đen, nụ cười sáng lạn, “Thế nào? Cùng đi uống một chén cafe chứ?"
“Thứ lỗi, tôi hôm nay rất bận."
“Ài, đã bảy năm rồi, thật vất vả mới có cơ hội diện kiến một lần, sao cậu lại không chịu nể mặt tôi một chút?"
Nói xong, hắn uể oải vỗ vỗ bàn tay.
Lập tức liền có hai người đàn ông trẻ tuổi từ phía sau hòn non bộ cách đó không xa bước ra, bọn họ mặc áo sơ mi có kiểu dáng gần giống nhau, tóc nhuộm xanh xanh đỏ đỏ, vẻ mặt hung ác, vừa nhìn liền biết không phải người tốt.
Lăng Chính hướng về phía bọn họ cười tủm tỉm, nói: “Lý tiên sinh không muốn nể mặt tôi, các người giúp tôi khuyên nhủ cậu ấy cho tốt đi vậy."
Đám người kia… quả nhiên đi hướng về phía tôi.
Đáng tiếc tôi quá mức sơ ý, gần đây chỉ một mực phiền não chuyện của Lý Thâm, hoàn toàn quên mất việc phòng bị Lăng Chính.
Tôi nghiến nghiến răng, bất động thanh sắc thối lui về phía sau, âm thầm phỏng đoán khả năng chạy trốn. Thế nhưng, hai người kia không hề cho tôi một chút mảy may cơ hội để giở trò, vừa đi đến nơi liền đánh một quyền lên bụng tôi, một trái một phải chế trụ bả vai tôi.
Đang trong giờ hành chính, xung quanh tịnh không có người đi lại, chỉ có một chiếc xe tải màu trắng đang đi tới từ chỗ rẽ, chầm chậm dừng lại trước mặt chúng tôi. Tài xế trên xe cũng là một bộ diện mạo lưu manh, rõ ràng cùng một đám người với Lăng Chính.
“Đem người đi."
Lăng Chính vung vung tay, tôi liền bị nhét mạnh vào trong xe, sau đó liền thấy hắn cũng chui vào cùng, sầm một tiếng đóng cửa lại, giơ tay lên bổ một cái vào sau gáy tôi.
Đầu váng mắt hoa.
Tôi kiệt sức nhắm mắt lại, chầm chậm chìm vào trong bóng tối.
Khi tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trong một gian nhà kho cũ nát, tay chân bị dây thừng trói lại, không thể động đậy. Mà Lăng Chính với vẻ mặt tươi cười lại đang khoanh tay đứng ngay bên cạnh.
Tôi nhìn xung quanh, giãy dụa ngồi dậy, hung hăng trừng hắn, nói: “Giữa thanh thiên bạch nhật mà dám giở trò bắt cóc, lá gan của cậu thật sự là càng ngày càng lớn."
Lăng Chính mỉm cười, ngồi xổm xuống thật chậm, tay trái đè nghiến lên cánh tay tôi, tay phải lại xoa xoa nhẹ lên má tôi, nhãn mâu lưu chuyển, mơ hồ xẹt qua một tia sát ý. “Ha, tôi ở trong tù lăn lộn đã lâu như vậy, còn loại sự tình gì chưa từng kinh qua? Còn có gì phải sợ nữa?"
Xúc cảm của chiếc găng tay màu đen kia thật lạnh lẽo, rờn rợn cảm giác ghê tởm.
Tôi nghiêng đầu, cố gắng cưỡng lại xung động muốn nôn, lầm bầm hỏi: “Cậu lần này… quay về là để tìm tôi báo thù?"
“Đúng hơn mà nói, là cậu và Chu Lẫm."
Nghe vậy, huyệt thái dương của tôi thình thịnh đập mạnh, kinh hãi. “Người chém đứt ngón tay cậu là tôi, người hại cậu phải ngồi tù cũng là tôi, không có bất cứ liên quan nào tới Chu Lẫm! Cậu đừng đi tìm hắn gây phiền toái!"
“Không liên quan?" Lăng Chính nhíu nhíu lông mày, khuôn mặt thoáng chốc trở nên dữ tợn, nói nhấn từng chữ, “Tôi cùng tên hỗn đản họ Chu từ nhỏ lớn lên cùng nhau, cảm tình so với anh em ruột thịt còn tốt hơn, từng nói có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu. Thế nhưng kết quả thì sao? Tên nhãi kia chẳng những cướp người phụ nữ của tôi, còn liên hợp cùng người khác đối phó tôi! Cậu nói xem, tôi rốt cuộc có nên trả thù hắn hay không?"
Tôi thoáng nghẹn thở, không thể phản bác.
Lăng Chính lại cười cười, rút ra một con dao từ phía sau, quơ quơ trước mặt tôi, hỏi: “Hừ, tôi nên chặt một bàn tay của cậu trước, hay nên chặt một bàn chân của cậu trước thì thú vị hơn đây? Hoặc là, dứt khoát chờ Chu Lẫm tới, xử lý cậu trước mặt hắn?"
Tôi trợn trừng hai mắt, không đáp lời, chỉ dùng sức nhìn hắn trừng trừng.
Đang lúc giằng co, một tên thanh niên áo đen đột nhiên xông vào, cung cung kính kính hô: “Lão đại."
“Chuyện gì?"
Lăng Chính đứng lên, nhẹ nhàng ngoắc ngoắc tay, tên thanh niên áo đen kia liền bước nhanh tới, ghé vào lỗ tai hắn nói mấy câu. Hắn nghe xong, ánh mắt hơi lóe lóe, vẻ mặt cổ quái liếc nhìn tôi.
“Lý Tân Kỳ, tôi từ trước tới giờ đã luôn cảm thấy vận khí của cậu đặc biệt tốt, hôm nay xem ra, quả nhiên không sai."
“Là ý gì?"
“Ngay cả lúc bị bắt cóc, cũng có người đến bồi cậu, chẳng lẽ còn chưa đủ may mắn hay sao?"
Tác giả :
Tùy Phong Phi