Không Phụ
Chương 15 Ngoại truyện 2 Nàng và chàng và chàng và chàng

Không Phụ

Chương 15 Ngoại truyện 2 Nàng và chàng và chàng và chàng

Lúc cha và mẹ nói muốn dẫn tôi và chị đi Vũ quốc, tôi đang nắm lấy chị truy vấn rốt cuộc chị thích ai, A Lam mặc dù là chị gái của tôi, mà dáng dấp không giống tôi lắm, nói thật, tôi thật sự hận trông mình và A Lam không giống nhau.

A Lam là mỹ nhân nổi danh nhất toàn bộ thảo nguyên, làn da chị như tuyết trắng, tóc chị đen bóng tỏa sáng như bùn đất. Mặt chị hồng nhuận, dáng sâu, mắt là màu lục mỹ lệ như thảo nguyên, chị thường mặc váy thật dài, khoe ra vòng eo thon và bộ ngực động lòng người, váy của chị to, mỗi khi có lễ hội hoặc là khi chị cao hứng, chị sẽ nhiệt tình nhảy múa trong tiếng hô ưu nhã của mọi người, váy bay lên và mái tóc đen bóng có thể khiến dê cũng quên ăn cỏ.

Mà tôi thì khác biệt, tôi gầy gò nhỏ bé, khô quắt như cây củi, hoàn toàn không nở nang như A Lam, thế này thôi thì cũng chẳng có gì, nhưng dáng dấp tôi cũng còn lâu mới được đẹp mắt như A Lam, tướng mạo tôi hoàn toàn kế thừa mẫu thân, nhưng không có cái đẹp của mẫu thân, mẫu thân là người Trung Nguyên, tôi xem ra, cũng chỉ là một người Trung Nguyên bình thường thôi.

Bọn A Lam luôn an ủi tôi, nói đây cũng là bởi vì tôi mới mười bốn tuổi. Ôi, tôi biết A Lam tốt bụng, nhưng thực sự, mười bốn tuổi chúng tôi đã không nhỏ, Đóa Vưu nhà bên mười bốn tuổi, con đã biết đi... lúc A Lam mười bốn tuổi, cũng đã sớm nổi danh.

A Lam luôn là trung tâm của đám người, chị đi tới chỗ nào, ánh mắt nơi đó sẽ ngưng tụ trên người chị, người thích chị có thể xếp từ phía Bắc tận cùng thảo nguyên mãi cho đến cửa thành Vũ quốc, thật sự là đếm cũng đếm không xuể, A Lam đã mười bảy tuổi, cha và mẹ vốn đều hi vọng chị mau an thân, cha là Thảo Nguyên vương, mà chị là con gái của vương, vị hôn phu của chị, nhất định phải là dũng sĩ dũng mãnh nhất trên thảo nguyên, nhưng dũng sĩ hàng năm tuyển ra, chị lại cứ chướng mắt.

Không ai biết A Lam rốt cuộc thích ai, tôi cũng không biết, A Lam trộm nói cho tôi biết, chị cảm thấy những người đàn ông này không xứng với chị, dù chị đối tốt với ai, cũng chỉ là chơi đùa mà thôi.

Ôi chao, tôi mãi mãi không thể hiểu được lòng của cô gái như A Lam, người người đều yêu thích chị, chị lại đùa bỡn người khác. Tôi hi vọng tìm được người thật lòng, nhưng không có ai theo đuổi tôi, tôi là con gái nhỏ của vương, vốn nên được sủng ái vô hạn, đáng tiếc tôi là em gái A Lam, người ta sẽ mãi chỉ nhìn thấy A Lam.

Nhưng tôi nghĩ, người sẽ đi cùng tôi, nhất định giờ cũng ở nơi nào đó trên thế giới lặng lẽ chờ tôi, nghĩ đến đây thôi, tôi bèn tràn ngập dũng khí và hy vọng.

Song, dù như thế nào, tôi cũng không ngờ, cha và mẹ muốn dẫn chúng tôi đi Vũ quốc.

Chúng tôi và Vũ quốc luôn xảy ra chiến tranh quy mô nhỏ, tộc Thác Tháp luôn có người đi quấy rối tiểu trấn ở biên cảnh Vũ quốc, cướp tí tơ lụa gạo các kiểu về, nhưng cha cũng ngầm đồng ý hành động như vậy, khi song phương giao thủ, chúng tôi sẽ chạy vào sâu thảo nguyên, lui tới như thế.

Khiến người ta kỳ quái là, Hoàng đế Vũ quốc hình như rất tốt tính, y chưa từng truy cứu mấy chuyện này, mỗi lần chúng tôi giao thủ với binh sĩ biên trấn xong, sẽ rất sợ rồi chạy xa, nhưng họ xưa nay không vào thảo nguyên đuổi theo chúng tôi, không lần nào.

Cha vì thế mà vui hết sức, phái người thử đi bàn điều kiện cùng Vũ quốc, chúng tôi cho họ dê bò, họ cho chúng tôi gạo tơ lụa, lúc đầu cha tưởng đối phương sẽ không đồng ý, ai ngờ Vũ quốc đáp ứng rất nhanh, mặc dù chuyện này đối với họ không có tốt gì.

Về sau chúng tôi mới biết được, Hoàng đế Vũ quốc không chỉ tốt với chúng tôi, đối cái tộc khác, cũng đều hiền lành như thế. Cha nói Hoàng đế Vũ quốc là một tốt Hoàng đế, rất muốn đi gặp y một lần, đáng tiếc, gần chúng tôi có một tộc Đại Lang, vô cùng đáng ghét, động một tí là lại đến quấy rối chúng tôi, muốn cướp địa bàn của chúng tôi.

Đầu tuần rồi họ dùng ý xấu mưu kế, báo hại chúng tôi mất một miếng đất lớn và một đàn dê bò, còn có mấy người đàn ông vì bảo vệ gia viên mà chiến tử, người toàn tộc đều rất thương tâm, cha suy nghĩ một tuần, hi vọng xin hoàng đế Vũ quốc trợ giúp, thế nhưng Hoàng đế Vũ quốc... Lại cự tuyệt.

Hình như y rất ghét chiến tranh, tôi cũng không biết vì sao.

Vốn cho rằng cha định từ bỏ con đường này, ai biết cha vẫn quyết định đi Vũ quốc, hơn nữa, phải mang theo tôi và chị?

Tôi vui vẻ nhảy dựng lên, nói: “Tốt quá! Con cứ muốn đi Vũ quốc thăm thú, nhưng mọi người một mực không đồng ý, tốt quá đi, lần này rốt cục có thể đi ngắm!"

A Lam lại không hưng phấn như tôi, chị đứng lên, nói: “Cha, sao cha muốn dẫn con và A Chiêu đi Vũ quốc gặp hoàng đế kia?"

Cha ngẩn người, lập tức thở dài: “Ta nghĩ hoàng đế Vũ quốc sẽ không đơn giản đồng ý như vậy đâu, dù ta đi cũng vậy thôi... Nhưng, nếu là con gái ta, trở thành phi tử của hắn, vậy thì không giống."

A Lam tức giận nói: “Sao cha có thể đối với chúng con như vậy? Sao cha có thể như thế?"

Cha khó chịu mà nói: “A Lam, con tỉnh táo chút đi, nhưng... con nghĩ xem, đây không phải vì cha, đây là vì người toàn tộc mà. Nếu có thể kết thân cùng Vũ quốc, chúng ta chẳng những không cần chịu quấy rối từ dân tộc du mục khác, ngay cả quốc gia khác, cũng không dám tuỳ tiện đụng đến chúng ta, thế chẳng lẽ không tốt sao? Hi sinh một người, đổi lấy bình an hạnh phúc của mọi người... Tốt bao nhiêu chứ."

Tôi mặc dù cũng bắt đầu bị dọa, nhưng nghe cha nói như vậy, vẫn tiếp nhận được, tôi gật gật đầu: “Vậy, cũng quả không có cách nào..."

A Lam lại giận đùng đùng lườm tôi một cái, nói: “Em đương nhiên nói như vậy! Chị đi cùng em, vị hoàng đế kia cũng sẽ không chọn em!"

Tôi ngập ngừng nói: “Mặc dù thế thật, nhưng A Lam chị cũng đừng nói huỵch toẹt thế chứ... em sẽ đau lòng..."

A Lam khinh thường nói: “Đau lòng cái gì! Chẳng lẽ em muốn gả cho tay hoàng đế kia sao? Y đã hơn bốn mươi rồi! Chỉ nhỏ hơn cha trẻ một chút xíu mà thôi!"

A Lam dùng ngón tay trỏ và ngón tay cái tạo thành một cái khe hở ra, tôi nói: “A…, thế lớn tuổi quá..."

Tôi nhìn cha một cái, nói: “Vị hoàng đế kia, cũng giống cha, có râu dài thật dài ạ?"

A Lam trợn mắt, nói: “Ôi, không nói nữa, càng nói càng đau cả lòng mề! Sớm biết thế, chị gả phắt trước cho rồi."

Tôi nói: “A Lam, chị đừng nghĩ như vậy, lỡ, lỡ vị hoàng đế kia rất đẹp trai thì sao? Đàn ông bốn mươi, một nhành hoa nở. Hơn nữa, Vũ quốc hoàn cảnh tốt như vậy, có thể lên làm hoàng phi, hẳn là ăn ngon mặc đẹp, gả cho đám đàn ông trong tộc ta sao có đãi ngộ như vậy được, nghe nói đồ hoàng cung Vũ quốc dùng, đều là tơ lụa thượng hạng, ôi, chúng ta ngày thường mặc, chỉ là đồ thấp kém, đã đẹp như thế, nếu là ở trong hoàng cung, trời ạ, em cũng không dám tưởng tượng." Nói đến phần sau, tôi cũng có chút ao ước.

A Lam dừng lại, nói: “Hừ, tốt nhất là vậy."

A Lam hình như là bị thuyết phục, tôi vội vàng nói: “Vậy, A Lam, sau này chị làm hoàng phi, nhớ cho em chút tơ lụa đẹp mắt gì đó nha, đồ trang sức này, có thế, mặc dù dung mạo em không xinh, nhưng trang điểm một tí, cũng sẽ đẹp mắt đó, người ta không phải nói, ba phần tướng mạo, bảy phần trang điểm à."

A Lam nở nụ cười, véo mặt của tôi: “Em gái ngoan của chị ơi, chị nói rồi, dung mạo em rất đáng yêu, gì mà không dễ nhìn chứ, em nghĩ nhiều quá rồi."

Ôi chao, kỹ thuật A Lam an ủi tôi, vẫn kém như vậy.

Thu dọn hành lý và bao phục xong, chúng tôi bèn đi về Vũ quốc, bởi vì đường xá có chút xa xôi, nên chỉ có tôi và A Lam và cả cha và mẹ là bốn người, không mang hạ nhân, chỉ có hai người phu xe thay phiên. Cha nói, dù sao chúng tôi đi cầu xin người khác, những thứ phô trương kia cũng vô dụng, tôi rất tán thành, chủ yếu là, cỗ kiệu bốn người chúng tôi ngồi, đã không rộng rãi, lại có hạ nhân, hẳn là sẽ bị chèn chết...

Nơi giáp ranh giữa Vũ quốc và chúng tôi là một tiểu trấn, tên là trấn Tử Liễu, cái tên này khiến tôi rất hưng phấn, nhưng tôi tìm một lượt, cũng không tìm được cây liễu màu tím nào, không khỏi ủ rũ. A Lam biết thế, chế giễu tôi một trận ra trò, kỳ thật chị cũng chưa từng tới Vũ quốc, nhưng xem ra, chị đã tính trước nhiều hơn tôi, dáng vẻ xe nhẹ đường quen, so với chị, trông tôi như đồ đần không biết cái gì.

*Tử nghĩa là màu tím.

Ôi, thật sự là sầu chết người mà.

Song ưu thế của A Lam cũng không duy trì quá lâu, xe ngựa của chúng tôi lạch cạch chạy qua trấn Tử Liễu, qua suối Liễu, qua núi Khẩn, đến một nơi gọi là trấn Nham Khê, vì A Lam không quen khí hậu, bị bệnh.

Chúng tôi không thể không dừng lại bước chân, tìm nhà trọ, ở tại trấn Nham Khê, dù sao đi suốt đường xóc nảy một tháng, thực sự có phần không chịu đựng nổi, Vũ quốc quá lớn, thực sự là... Quá lớn.

Nhưng, tôi có hơi cảm tạ việc A Lam sinh bệnh, bởi vì trấn Nham Khê, thực sự cũng quá đẹp.

Giờ là mùa hạ Vũ quốc, cảnh trí trấn Nham Khê, cũng là thứ tôi chưa bao giờ thấy qua.

Đường nhỏ bằng đá xanh quanh co khúc khuỷu kép dài, đi qua cầu đá cong cong dựng trên dòng suối nhỏ, đứng trên cầu đá nhìn quanh, có thể trông được hoa sen nở rộ, hai bên bờ là dương liễu buông xuống, nếu đi bách hoa viên, thì càng là muôn hoa đua thắm khoe hồng, mùi hoa nức mũi cảnh trí kinh người. Nơi đây khác thảo nguyên như thế, nếu nói thảo nguyên là một thiếu nữ nhiệt tình không bị cản trở, khoe sắc thanh xuân của mình, vậy trấn Nham Khê chính là nữ tử mỹ lệ mà khiêm tốn, vẻn vẹn một cái cúi đầu, là có thể khiến người ta say mê vạn phần.

Về sau A Lam gả cho Hoàng đế, ngày ngày đều có thể nhìn thấy cảnh trí  thế này sao?

Lần đầu tiên trong đời, tôi có chút đố kị A Lam.

Ở tại trấn Nham Khê rồi, ban đầu bệnh tình A Lam còn ổn, chỉ là đầu váng mê muội, về sau lại nặng thêm, cơm nước không vào, thỉnh thoảng nôn mửa. Tôi không thể làm gì khác hơn là xung phong nhận việc đi tìm đại phu, y quán trên đường lại thật là nhiều, đáng tiếc không biết nhà nào kha khá, đành phải nhờ một người đi đường hỏi thăm y quán tốt nhất ở nơi nào, người kia nói: “Y quán tốt nhất hả? Đương nhiên của Đình Kha đại phu."

Tôi nhờ ông ta chỉ đường cho tôi, chạy đến y quán kia, quả nhiên dọc đường vén hoa rẽ liễu, bèn gặp một y quán tọa lạc trong đình viện trồng đầy cây trúc, phong cảnh nơi này thật sự là độc đáo, đừng nói là một y quán, nếu nói đây là một quán trà ngon, tôi cũng sẽ tin.

Song nơi này cũng chẳng yên tĩnh lắm, luôn có người đến người đi, có thể thấy quả nhiên y quán này rất là nổi danh.

Tôi lấy lại bình tĩnh, đi vào, ở cổng có cô gái đưa lưng về phía tôi, đang ngồi bắt mạch cho một bà cụ, tôi nói: “Xin hỏi..."

“Ngại quá, Đình Kha đại phu đang chữa bệnh, xin nhờ tìm chỗ ngồi xuống xếp hàng, nếu có việc gấp mời nói." Cô gái kia cũng không quay đầu, hiển nhiên hết sức quen thuộc.

Tôi lúng túng nói: “Ờ, không tính là việc gấp gì, tôi ngồi vậy."

Nàng ấy xem xong mạch cho bà cụ, đứng dậy bèn đi vào, sau đó bưng một chậu nước đi tới, lúc nàng ấy đi ra, ánh mắt đụng vào tôi, sau đó nàng ấy vậy mà lại nhẹ buông tay, chậu nước phát ra một tiếng lẻng xẻng, nước cũng đổ hết.

A, nàng ấy kinh ngạc như vậy làm gì?

Tôi... Tôi sao à?

Tôi hơi cuống nhìn nàng ấy, nghĩ Vũ quốc nhiều quy củ, chẳng lẽ tôi mạo phạm cái gì?

Trong phòng truyền tới một giọng nam tử: “A Nguyệt, làm sao thế?"

Giọng nói kia nhàn nhạt, lại giống như cây trúc chung quanh nơi này, mang theo thanh hương thẳng thớm, khiến người ta nghe là cảm thán, quả nhiên là khí hậu thế nào người thế đó, đàn ông trên thảo nguyên chúng tôi, nào có giọng nói dễ nghe say người như vậy.

Cô gái được gọi là A Nguyệt xem ra tuổi cũng không lớn, khoảng ba mươi tuổi có lẻ, nàng ấy nhìn tôi, không nhúc nhích, tôi bị nhìn mà run rẩy, nói: “Ây... Tôi... Tôi sao à?"

A Nguyệt nói câu “Không có sao", xem như đồng thời trả lời tôi và nam tử trong phòng, đón lấy, nàng nhặt cái chậu lên, sải bước đi đến bên cạnh tôi.

Tôi bị bộ dáng nghiêm túc của nàng ấy làm giật mình, lúng túng nói: “Làm sao ạ?"

Nàng nhìn tôi, trong mắt trông như sắp rơi lệ, nàng nói: “Hứa cô nương?"

Ra là nhận lầm người!

Tôi nói: “Ơ, tôi, tôi không phải Hứa, tôi... Tôi thậm chí không phải người Vũ quốc... Tôi tên Ngải Trác Ninh Chiêu, ờ, bạn của tôi đều gọi tôi A Chiêu."

“Không thể nào... Quá giống..." Nàng tựa không thể tin nhìn tôi, lúc nghe tôi nói “A Chiêu", lại chấn động.

Nàng hít sâu một hơi, kéo tôi, nói: “Cô cùng tôi đi gặp Đình Kha đại phu."

“A?" Tôi trợn mắt hốc mồm, bị nàng ấy kéo vào phòng trúc, trong phòng không lớn lắm, lại thu dọn rất sạch sẽ, còn mang theo mùi dược liệu nhàn nhạt. Bệnh nhân bên ngoài bình phong nghi hoặc nhìn tôi và A Nguyệt, mà có lẽ là nghe thấy tiếng bước chân của tôi và A Nguyệt, vị Đình Kha đại phu kia cách tấm bình phong, nói: “A Nguyệt?"

A Nguyệt không trả lời, chỉ kéo tôi vòng qua bình phong, trực tiếp đi đến trước mặt vị Đình Kha đại phu kia.

Vị Đình Kha đại phu kia... Oa, thật sự là người như giọng, một bộ trường sam màu xanh, khuôn mặt như vẽ, khoảng bốn mươi tuổi, nho nhã khiến người ta bái phục. Tôi không thể không nói một lần nữa, đàn ông Vũ quốc thật sự là quá khác với đàn ông thảo nguyên chúng tôi mà. Vị Đình Kha đại phu này, thật sự là đẹp trai quá phải không. Mà lại không biết vì sao, lúc tôi nhìn thấy chú, lòng bỗng như trở nên rất mềm rất mềm, như lần đầu tiên tôi nghe được mùi mứt quả, cảm thấy rất muốn ôm chú một cái, hoặc là cọ tay áo của chú một cái, giống như, tôi và chú, rất quen, rất quen vậy.

Nhưng đây rõ ràng là lần đầu chúng tôi gặp mặt mà. 

Ôi, Ngải Trác Ninh Chiêu, có phải mày trộn hai chữ “Thận trọng" này vào trong đĩa mứt quả rồi ăn hết luôn rồi không?

Đình Kha đại phu hơi nghi hoặc chuyển ánh mắt đến trên người tôi, nhưng cũng như A Nguyệt, mặt trông kinh ngạc.

Ơ, cũng cảm thấy tôi giống người nào đó sao?

Tôi lúng túng nói: “Đình Kha đại phu, chào chú, tôi... Tôi tới thay chị gái tôi tìm đại phu..."

Đình Kha đại phu lại chậm rãi đứng lên, chú... trông chú nho nhã như vậy, kết quả hình như còn kích động hơn A Nguyệt, ánh mắt chú cũng phiếm hồng.

Chú... chú ấy khóc cái gì chứ?!

Tôi nói: “Đình Kha đại phu?!"

Đình Kha đại phu chậm rãi nói: “A Chiêu?"

Tôi kinh ngạc nói: “Sao chú biết tôi tên A Chiêu?"

Đình Kha đại phu sững sờ, lập tức nói: “A Chiêu... em thật sự là A Chiêu..."

A Nguyệt đưa tay kéo ống tay áo chú một cái: “Nếu thật sự là Hứa cô nương, sao tuổi có thể nhỏ như vậy, huống chi mười bốn năm trước cô ấy thực sự là..."

Đình Kha đại phu dường như hoàn hồn, gật gật đầu với A Nguyệt, lại nhìn về phía tôi: “Cháu nói, cháu tên A Chiêu? Năm nay, cháu bao nhiêu tuổi rồi? Đến từ đâu?"

“À, tên đầy đủ của tôi là Ngải Trác Ninh Chiêu, chỉ là bạn bè đều gọi tôi A Chiêu... năm nay tôi mười bốn tuổi, là người tộc Thác Tháp." Tôi hơi lúng túng giải thích lai lịch của chính tôi.

Lúc Đình Kha đại phu nghe thấy mười bốn tuổi, dường như vô cùng chấn kinh, nhưng sau đó chú lại cười cười, nói: “Tộc Thác Tháp? Xem ra em không chịu sinh ra ở Vũ quốc."

Tôi nói: “A? Chú đang nói cái gì vậy?"

Tôi dừng một chút, nói: " A Chiêu mà mọi người nói kia, rất giống tôi sao?"

Tôi chỉ mắt mình: “Là mắt giống?" Tay chỉ xuống một chút, “Hay là mũi giống?" Lại xuống một chút nữa “Hay là miệng giống?"

A Nguyệt cười lắc đầu: “Không, cháu thật sự rất giống cô ấy, nhưng... Tính tình không giống lắm. Cháu hoạt bát hơn cô ấy."

Kia Đình Kha đại phu lại nói: “A Chiêu trước kia cũng thế này."

A Nguyệt kinh ngạc nói: “Thế à?"

Đình Kha hoài niệm cười cười: “Ừm, con bé... và A Chiêu thật sự rất giống, quả thực chính là A Chiêu mười bốn tuổi, hoặc nói, trước khi A Chiêu tiến cung, cũng thế này."

A Nguyệt khó chịu nói: “Thế nhưng về sau... ôi, không nói chuyện này."

Tôi nghe họ nói chuyện, nghe mà chẳng hiểu ra sao.

Tôi chỉ biết tôi rất giống một người, tên cũng giống, người ấy trước kia tính cách giống tôi, về sau hình như như trở nên rất im lặng, ơ, trước khi tiến cung... Chẳng lẽ, người kia, là cung nữ gì đó?

Tôi nghi hoặc hỏi: “Vậy... Xin hỏi, ‘A Chiêu’ ấy, bây giờ ở nơi đâu? Tôi rất muốn nhìn xem, người dáng dấp giống tôi là thế nào?"

Đình Kha đại phu sững sờ, lập tức lắc đầu: “Con bé... Mười bốn năm trước đã mất rồi."

“A?" Tôi giật nảy mình, thấy thần sắc Đình Kha đại phu rất đau thương, vội vàng nói: “Xin lỗi xin lỗi, tôi, tôi không biết..."

Ôi, sớm biết thế tôi đã không hỏi!

Thật sự là chuyện xấu khơi lòng hiếu kỳ.

Đình Kha đại phu lại lắc đầu, nói: “Không có gì, người chết không thể phục sinh, lúc trước khó mà tiếp nhận, bây giờ hơn mười năm quay người như tức thì, giờ... Cũng có thể tâm bình khí hòa nhắc đến."

Vậy ư?

Nhưng lúc chú thấy tôi, rõ ràng suýt thì chút khóc đó.

Tôi lẳng lặng nhìn chú.

Đình Kha đại phu nhìn tôi một lúc, cười nói: “Làm sao vậy?"

Tôi lắc đầu, nói: “Ơ, không có gì, nhưng mà... Đã thế, tôi có thể lại mạo muội hỏi một chút hay không, cô ấy... cô ấy làm gì vậy? Cô ấy... cô ấy sao lại chết vậy? ừm, nếu chú không muốn trả lời, có thể không cần trả lời."

Đình Kha đại phu cười cười, cũng không ngại mà nói: “Cháu đến thay chị cháu tìm đại phu đúng không?"

“A! Đúng!" Tôi vỗ vỗ đầu của mình, “Chị tôi chị ấy rất không quen thời tiết."

Đình Kha nói: “Ừm, trước tiên cháu ở đây chờ một lúc, ta xem hết bệnh cho bệnh nhân này, sẽ cùng cháu đi chỗ chị cháu."

Lúc này tôi mới phát hiện, còn có một bệnh nhân đáng thương, bị phơi bên ngoài bình phong lâu thật lâu... ấy, thật sự là ngại quá...

Đình Kha đại phu rất mau là xem bệnh xong, đi theo tôi về nhà trọ, nơi này ra cách khách sạn cũng không xa, chỉ là trước đó tôi cứ đi loạn đường vòng, lại xa hơn nhiều.

Đình Kha đại phu cùng tôi đến nhà trọ, mẫu thân rất lo lắng nói: “Sao đi lâu thế mới trở về?"

Tôi còn chưa nghĩ ra từ, Đình Kha đại phu liền thay tôi nói: “Ngại quá, là tại hạ xem bệnh cho những người khác, cho nên mới trễ nải."

Mẫu thân gật gật đầu, để Đình Kha đại phu xem bệnh cho chị, Đình Kha đại phu nói chị không có bệnh gì nặng, chú bốc mấy vị thuốc, thuyết phục nói uống thuốc rồi rất nhanh sẽ tốt lên.

Thế là, tôi lại lần nữa xung phong nhận việc, đi cùng để bốc thuốc.

Trên đường Đình Kha đại phu chủ động nói cho tôi nghe về một A Chiêu khác, ra khi cô ấy rất trẻ đã mất rồi, mà lại là nhiễm bệnh chết, thật sự là quá đáng tiếc.

Tôi nói: “Vậy Đình Kha đại phu, y thuật của chú cao minh như vậy, sao không cứu cô ấy vậy? Tôi cảm thấy, chú rất coi trọng cô ấy mà."

Đình Kha đại phu cười cười, nhưng xem ra lại có nỗi buồn vô cớ: “ta muốn cứu em ấy, đáng tiếc... em ấy không cho."

“A?" Tôi càng không thể hiểu nổi, sao lại có người được sống sót mà không chịu nhỉ?

Nhưng Đình Kha đại phu hiển nhiên không muốn nhiều lời về vấn đề này, tôi không thể làm gì khác hơn là nói: “Đình Kha đại phu, cô ấy là gì của chú thế?"

“Sư muội của ta."

“A?" Tôi càng thêm không hiểu, A Chiêu kia cũng là đại phu? So cô ấy không thể cứu trị cho mình chứ?

Đương nhiên, tôi vẫn rất thức thời không hỏi vấn đề này.

Đình Kha đại phu mỉm cười, hỏi: “Mọi người từ tộc Thác Tháp đến trấn Nham Khê, đường xá dài như vậy, tới làm cái gì thế?"

“Ừm, kỳ thật không nói gạt chú, cha của tôi, là vương của tộc Thác Tháp chúng tôi, chỉ vì tộc Đại Lang đến quấy rối chúng tôi, cha hi vọng Hoàng đế Vũ quốc hỗ trợ, nhưng, Hoàng đế Vũ quốc hình như không thích đánh trận." Tôi lắc đầu.

Đình Kha đại phu nói: “Ừm, vốn hắn ta rất thích xâm lược và giết chóc, thế nhưng mà... giờ, hắn ta không thích chút nào."

“Ai? Vị hoàng đế kia, cũng từng thích đánh trận?" Tôi giật mình hỏi, “Vậy sao ông ta thay đổi thế này này?"

Đình Kha đại phu mỉm cười, nói: “Sau cháu sẽ biết. Vậy, lần này mọi người tới, là đến xin hắn hỗ trợ?"

“Đúng ạ, cha dẫn theo tôi và chị, hi vọng tôi hoặc chị tôi có một người, được vị hoàng đế kia nhìn trúng, sau đó gả cho ông ta! Như vậy, vị hoàng đế kia sẽ giúp chúng tôi, những người khác cũng không dám quấy rối Thác Tháp chúng tôi. Nhưng, vừa rồi chú cũng nhìn thấy, chị của tôi xinh đẹp như vậy, Hoàng thượng nhất định sẽ chọn chị." Tôi cười ha hả nói.

Đình Kha đại phu lại dừng bước lại, nói: “Gả cho hắn ta?"

Tôi nói: “Đúng, làm sao ạ?"

Đình Kha đại phu nhìn tôi, nói: “Nếu như ta nói, cháu và chị đi gặp hắn, hắn nhất định sẽ chọn cháu, vậy cháu muốn đi kinh thành, muốn làm phi tử không?"

Tôi nghi ngờ nói: “Nhất định sẽ chọn cháu? Làm sao có thể chứ, chị xinh hơn tôi nhiều như vậy..."

“Không, hắn nhất định sẽ chọn cháu." Đình Kha đại phu thở dài, “Huống chi, cháu đẹp hơn chị."

Tôi nhìn Đình Kha đại phu, rất không hiểu: “Chẳng lẽ, thẩm mỹ của người Vũ quốc, và thẩm mỹ Thác Tháp, khác biệt?"

Đình Kha đại phu cười lắc đầu, nói: “Cháu nghĩ thế nào? Cháu có nguyện ý đi làm phi tử hay không? Nếu như cháu không muốn, cháu có thể xin cha mẹ cháu, không nên đi. Cháu cũng có thể ở lại chỗ này của ta, ta có thể dạy cháu y thuật, thế nào đều được, chỉ là đừng làm chuyện cháu không muốn làm."

Đình Kha đại phu mặc dù là cười, nhưng tôi nghe ra đau thương và kiên định của chú, nếu như tôi muốn làm chuyện không tình nguyện, chú sẽ vì vậy mà liều tất cả, chỉ để tôi làm chuyện mình muốn làm.

Hình như tôi hiểu ra cái gì đó.

Tôi nói: “Chị gái A Chiêu kia, làm rất nhiều chuyện cô ấy không muốn làm sao?"

“Ừm, mấy năm cuối cùng cuộc đời em ấy, đều trôi qua như thế. Em ấy... Cũng vì vậy mà chết." Đình Kha đại phu nhắm lại hai mắt, nói: “Cho nên, ta không hy vọng cháu giẫm lên vết xe đổ."

Tôi nghĩ ngợi, nói: “Tôi không có gì mà có nguyện ý hay không, nếu như vị hoàng đế kia thật sự chọn tôi, gả cho ông ta, có thể để tộc nhân bình an mỹ mãn mà sống, tôi cảm thấy chưa chắc không thể. Huống chi Vũ quốc đẹp như vậy, tôi nguyện ý ở lại nơi này, đương nhiên, tôi phải được thường về Thác Tháp."

Đình Kha đại phu nhìn tôi, lẳng lặng mà nói: “Cháu và em ấy thật sự là giống nhau như đúc."

Tôi nói: “A? Cô ấy cũng hòa thân sao?"

Đình Kha đại phu lắc đầu: “Em ấy giống như cháu, vì tộc nhân làm rất nhiều chuyện, đáng tiếc, cuối cùng đều thất bại."

Tôi giật nảy cả mình, nói: “Cô ấy cũng là người dân tộc du mục? Ôi cha, tôi và cô ấy đích thật là quá giống nhau."

Đình Kha đại phu nói: “Ừm, ta có thể nói cho cháu nghe, cháu sẽ bị Hoàng đế chọn trúng, cũng là bởi vì em ấy."

Tôi cái hiểu cái không: “Thế ạ... ừm, vậy tôi hỏi chú, nếu như chỉ có một mình chị đi, ông ta sẽ chọn chị sao?"

“Hẳn là sẽ không." Đình Kha đại phu lắc đầu, “Cháu không biết sao, mười mấy năm qua, hoàng đế đều không có nạp phi."

“Là... Bởi vì A Chiêu kia sao?"

“Ừm."

Tôi nghĩ ngợi, nói: “Bất kể thế nào, tôi muốn đi xem trước, tôi hi vọng, có thể trợ giúp tộc nhân. Hơn nữa... Không biết vì sao, nghe chú nói như vậy, tôi rất muốn đi xem vị hoàng đế kia..."

Đình Kha đại phu cũng không có ngăn cản tôi, chú cười cười, nói: “Ừm, đi đi. Đó đại khái... Cũng đã định sẵn rồi. Ta luôn ở trấn Nham Khê, nếu ngày nào cháu có việc, có thể sai người đưa tin, ta nhất định sẽ lập tức đi kinh thành, nếu cháu muốn rời đi, đến chỗ của ta, ta sẽ tiếp đãi cháu mọi lúc."

Tôi thụ sủng nhược kinh, nói: “Tạ ơn. Ấy, vậy tôi có thể mạo muội hỏi chú một vấn đề cuối cùng không?"

“Ừm?"

“Chú... Có phải là cũng thích A Chiêu cô nương kia không?"

Đình Kha đại phu cười nói: “Không phải thích."

“A?"

“Tình cảm của ta và A Chiêu, không phải như thích, hay là yêu, có thể khái quát. Em ấy... Là người trọng yếu nhất với ta." Đình Kha đại phu xem ra có chút phiền muộn. Song, chú rất nhanh lại cười, “Nhưng bây giờ, người quan trọng nhất bên cạnh ta, là A Nguyệt."

“A —— “

“Ta đã từng không biết gì, mất đi A Chiêu, nhưng về sau ta nghĩ rõ ràng, đó là chính em ấy lựa chọn, em ấy cũng hi vọng tôi sống sót, không muốn sống trong bóng tối của em ấy, tôi rất cố gắng làm, đồng thời cùng A Nguyệt sinh sống. Có lẽ là ta làm tốt qua, cho nên cháu xuất hiện." chú cười cười với tôi, “Tình cảm của ta và A Chiêu, quả rất khó nói rõ ràng, nhưng, đối với cháu... ừm, chau như con gái của ta."

Tôi cạn lời mà nói: “Nào có người nhận loạn con gái chứ! Huống chi tuổi chú lại không lớn, con gái gì chứ... quá lắm, quá lắm là... ừm, tôi gọi chú sư phụ được không? Không phải chú nói, có thể dạy tôi học y sao? Về sau nếu có cơ hội, tôi tới tìm chú học y!"

Đình Kha đại phu ngẩn người, lập tức rất vui vẻ bật cười: “Được, sư phụ thì sư phụ."

Lúc tôi rời trấn Nham Khê, sư phụ Đình Kha đứng bên ngoài trấn, đưa mắt nhìn chúng tôi rời đi.

Tôi thăm dò qua rèm, phất tay với thầy: “Sư phụ! Gặp lại sau! Con nhất định sẽ về thăm thầy!"

“Ừm, sư phụ chờ con." Thầy cười nói.

A, sao, tôi cảm thấy có chút quen thuộc?

Phảng phất như có một thời khắc, một nơi nào đó, tôi đã từng giống sư phụ Đình Kha, đứng tại chỗ, đưa mắt nhìn người rất quan trọng với mình rời đi?

Chúng tôi lại một lần nữa lên đường, rốt cục thuận lợi đến kinh thành, vốn cho rằng ở kinh thành rất nhanh là có thể trông thấy vị hoàng đế kia, ai mà biết vị hoàng đế Vũ quốc kia, mặc dù nhìn như bình dị gần gũi, lại cũng không thích triệu kiến người khác. Chúng tôi chờ ở dịch trạm rất lâu, đợi đến mức A Lam cũng bắt đầu phát cáu, mới rốt cục có thể vào cung diện thánh.

Trong mấy ngày nay, rất nhiều người biết ý đồ chúng tôi đến, đều có đến ngó chúng tôi, bọn họ thấy tôi và A Lam, nhao nhao lựa chọn lấy lòng A Lam, tôi cũng lại chẳng thất vọng, chỉ có thể nói xem ra thẩm mỹ người Vũ quốc và người tộc Thác Tháp là giống nhau như đúc, chỉ có sư phụ Đình Kha và chị gái A Chiêu kia quan hệ khác biệt, cho nên mới cảm thấy tôi xinh đẹp hơn A Lam.

A Lam nhận được rất nhiều món quà nhỏ, đều là thứ chúng tôi chưa bao giờ thấy qua, thỉnh thoảng chọ cho tôi mượn chơi một hai ngày, thỉnh thoảng khí phái nói, nếu về sau chị lên làm hoàng hậu, những vật này tôi muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.

A Lam thật sự là rất có tư thế làm hoàng hậu, tôi nhìn A Lam, nội tâm dâng lên chút ao ước.

Cuối cùng đã tới ngày diện thánh, chúng tôi bị dẫn vào hoàng cung Vũ quốc, hoàng cung Vũ quốc thực sự là rất phong độ, rường cột chạm trổ, tường đỏ ngói đỏ, giống như bức tranh hào khí vạn trượng, người có thể ở tại nơi như vậy, đồng thời quản lý Vũ quốc, thật sự rất lợi hại. Tôi nghĩ đến lời Đình Kha sư phụ nói, nội tâm không khỏi có chút thấp thỏm, lại nhìn A Lam, quả nhiên chị cũng bị cảnh trí thế này khiến rung động, cẩn thận nhìn đông nhìn tây từng li từng tí, lại rất thu mình không chịu thể hiện ra ngoài.

Chúng tôi chờ chốc lát ở cửa thư phòng của Hoàng đế, thị vệ cạnh Hoàng thượng, một người công công tên Đồ Hải ra nghênh tiếp chúng tôi, ông ta treo ý cười huyên vài câu cùng phụ vương, ánh mắt lục soát trên người tôi và A Lam, sau đó đột nhiên dừng lại ánh mắt, không thể tin nhìn tôi, miệng lẩm bẩm nói: “Giống, thật sự là quá giống..."

Phụ vương và mọi người đều không ràng cho lắm, chỉ có tôi biết ông ta đang nói cái gì, cũng may đây chỉ câu nhạc đệm, chúng tôi rất nhanh là được đưa vào thư phòng.

Trước khi chúng tôi tiến cung, phụ vương đã dặn dò rất nhiều vấn đề, đầu tiên chính là, đi vào lập tức quỳ xuống, cung cung kính kính cúi đầu, chờ Hoàng đế nói bình thân, chúng tôi mới có thể đứng.

Thế là tôi ghi khắc điều này mãi, cửa thư phòng mở, chúng tôi đi mấy bước vào bên trong.

Tôi đang chuẩn bị quỳ xuống, lại giống như bị mê hoặc, len lén ngẩng đầu liếc mắt nhìn sau bàn đọc sách.

Ngược ánh sáng, tôi nhìn thấy một người đàn ông mặc đồ minh hoàng ngồi ở đó, trong tay chàng cầm tấu chương, lông mày hơi chau, ngũ quan anh tuấn mà cứng rắn, chàng không có râu dài như phụ vương, chàng thậm chí căn bản không lớn tuổi giống A Lam nói, đúng, chàng và các dũng sĩ tộc Thác Tháp cường tráng khỏe mạnh trẻ tuổi kia hoàn toàn khác biệt, chỉ cần liếc chàng một cái, bạn sẽ có thể cảm nhận được, hình như chàng trải qua rất nhiều rất nhiều gian nan vất vả, nhưng mà chàng vẫn chưa bị điều này đánh ngã, chỉ là trong dòng thời gian dài dằng dặc lắng đọng, trông càng có vẻ u buồn mà có vận vị.

Tôi chưa từng gặp người đàn ông nào như vậy, chàng... so với sư phụ Đình Kha còn đẹp hơn, không, chàng và sư phụ Đình Kha, là hai người hoàn toàn khác biệt.

Nhưng mà tôi nhìn chàng, cũng cảm thấy có chút quen thuộc, sự quen thuộc kia, cũng không phải như đối với sư phụ Đình Kha, muốn bổ nhào vào trong ngực thầy nũng nịu quen thuộc, mà là... Có một chút đau lòng, có một chút do dự, lại có chút yêu thương.

Đó... Là yêu thương sao?

Kìm lòng không đặng muốn cứ nhìn chàng, muốn đưa tay vuốt lên lông mày chàng nhăn lại, muốn ngồi ở bên cạnh chàng, lẳng lặng thay chàng mài mực.

Có lẽ bất luận ai bị nhìn như vậy đều sẽ có cảm giác, chàng vốn đang đọc tấu chương lại hơi ngẩng đầu, ánh mắt vừa hay đối đầu cùng tôi.

Sau đó tôi phát hiện, chàng cũng sửng sốt, tấu chương trong tay nhẹ nhàng rơi xuống, phát ra tiếng vang nhỏ.

Phụ vương và mọi người đã sớm quỳ xong, phát hiện tôi mãi không có quỳ xuống, không ngừng kéo váy tôi, tôi lấy lại tinh thần, cúi đầu xuống, định quỳ xuống, nhưng mà vị hoàng đế kia, đã đứng lên, vòng qua bàn đọc sách lớn, đến thẳng trước mặt của tôi.

Tôi ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông cao hơn tôi không ít này, chàng vĩ ngạn như núi, không giống phụ vương có cái bụng to một chút nào.

Tôi nhìn ánh mắt của chàng, không sợ một chút nào, cho dù thoạt nhìn chàng kích động như vậy, thậm chí hai mắt đã phiếm hồng.

Tôi không sợ, tôi chính là không sợ.

Tôi biết, chàng sẽ không tổn thương tôi.

Sau đó, chàng bỗng nhiên vươn tay, nhẹ nhàng ôm lấy tôi.

Ấy là một cái ôm như thế nào, không phù hợp với chàng chút nào, chàng cẩn thận như vậy, như vậy sợ hãi, như vừa dùng lực, tôi liền sẽ không còn nữa.

Tôi lại bật cười, chàng lớn hơn tôi rất nhiều, nhưng không biết vì sao, tôi cảm thấy chàng rất tủi rất tủi thân, giống như một đứa bé.

Tôi cũng nhẹ nhàng ôm lấy chàng, điều này thật ra rất khiến người ta xấu hổ, nhưng tôi không cảm thấy như vậy một chút nào, dường như chuyện này tôi đã làm rất nhiều lần vậy.

A Lam không thể tin nhìn tôi và chàng, như không hiểu được sao vừa thấy mặt tôi và Hoàng thượng bèn ôm nhau, chị nói: “A Chiêu!"

A Lam lúc đó, khiến Hoàng thượng hoàn toàn sửng sốt, chàng hít một hơi thật sâu, thả tôi ra, hai tay lại vẫn cầm cánh tay của tôi: “Nàng tên A Chiêu?"

“Tôi tên Ngải Trác Ninh Chiêu, nhũ danh là A Chiêu." Tôi nháy nháy mắt, ngoan ngoãn mà trả lời.

Chàng tiếp tục hỏi tôi: “Nàng bao nhiêu tuổi rồi?"

“Mười bốn."

Chàng nhắm lại mắt, nói: “Mười bốn... Đích thật là mười bốn năm..."

Chàng bỗng nhiên thả tôi ra, quay người nói với cha: “Thác Tháp vương, đây là con gái của ông?"

“Bẩm Hoàng thượng, đây là con gái nhỏ của tôi..."

“Tốt, tốt lắm. Trẫm cảm tạ ông. Ông cần trẫm viện trợ, đánh bại tộc Đại Lang, đúng không? Lát nữa Trẫm sẽ an bài binh mã —— chỉ là, A Chiêu nàng ấy..."

Cha lập tức kịp phản ứng, nói: “Con gái nhỏ của tôi có thể được Hoàng thượng nhìn trúng, quả thật là phúc khí của nó. Nếu như Hoàng thượng nguyện ý, có thể đặt vào hậu cung."

Cha nhìn tôi một cái, ánh mắt rất là không nỡ.

Hoàng thượng lại lắc đầu: “Ta... Không ép buộc A Chiêu."

Tôi kinh ngạc nhìn chàng, chàng cũng nhìn về phía tôi, vậy mà nở một nụ cười nhàn nhạt: “Trước tiên nàng ở lại hoàng cung có được không? Ta sẽ không ép buộc nàng bất cứ chuyện gì, chỉ cần bên ta là được. Nếu như có ngày nào nàng nguyện ý... ta sẽ cưới nàng."

Tôi lẳng lặng nhìn chàng, nói: “Sao ngài nói chuyện với tôi, không dùng ‘Trẫm’?"

Chàng vậy mà lại cười, nói: “Vấn đề giống nhau như đúc. Sau nàng sẽ biết."

Hoàng thượng giữ tôi ở lại hậu cung, cha và mẹ đương nhiên là đồng ý. A Lam hình như khá là giận, ánh mắt nhìn tôi cũng tràn ngập oán hận, nhưng tình hình thế này, tôi cũng không biết nên nói với A Lam điều gì, hình như nói cái gì cũng là sai.

Thế là tôi không thể làm gì khác hơn là trầm mặc, vừa quay đầu lại, bèn thấy Hoàng thượng vẫn nhìn tôi, ánh mắt thật sự dịu dàng, giống như là muốn chảy ra nước.

Thế nhưng, chàng đang xuyên qua tôi, nhìn một A Chiêu khác, đúng không?

Không biết vì sao, tôi có hơi chua xót trong lòng.

Từ ngày đó về sau, tôi ở lại hoàng cung, quần áo xinh đẹp, trang sức hoa lệ, còn cả phong quang đặc biệt của Vũ quốc, trước đó tôi muốn, Hoàng thượng sẽ liên tục không ngừng tặng cho tôi, chàng luôn nhìn tôi, chỉ cần nở nụ cười, chàng cũng sẽ rất vui vẻ.

Tôi luôn luôn không nhịn được nghĩ, trước kia A Lam cũng được mấy cậu trai khác yêu chiều vậy sao? Ra là thật sự có người cũng sẽ đối với tôi như vậy.

Tôi đã từng nói, chỉ cần nghĩ đến đây thế giới này có khi có người đang chờ tôi, tôi sẽ tràn ngập dũng khí, mà bây giờ, tôi cuối cùng gặp được người này... Mặc dù người chàng thích, là một A Chiêu khác, nhưng... Cũng thôi nhỉ?

Tôi nhịn không được, vẫn hỏi chàng chuyện liên quan tới A Chiêu kia.

Tôi nói: “Hoàng thượng..."

Chàng ngắt tôi, nói: “Ta nói rồi, nàng có thể gọi ta Chung Trần, hoặc là A Trần."

Tôi nghĩ ngợi, nói: “Chung Trần... Tôi có thể hỏi ngài một vấn đề hay không?"

“Ừm?"

“Ngài có thể nói một tí, chuyện về A Chiêu kia không?"

Chàng như hơi kinh ngạc: " A Chiêu kia?"

“Ừm, thật ra lần này tôi đến Vũ quốc, lúc đi ngang trấn Nham Khê, biết một người, tên Đình Kha." Tôi quan sát được nét mặt của chàng.

Quả nhiên chàng rất kinh ngạc, tôi tiếp tục nói: “Sau đó, thầy nói tôi biết một số việc. Tôi biết tôi và một chị gái tên A Chiêu khác trông rất giống nhau, thầy cũng nói với tôi, nếu như ngài trông thấy tôi, nhất định sẽ lựa chọn tôi, bởi vì A Chiêu kia. Đúng không?"

Hoàng thượng... Không đúng, là Chung Trần, chàng nhìn tôi, không nói gì.

Tôi có hơi xấu hổ, nói: “Ầy, nếu như ngài không muốn nói, vậy thôi."

Mỗi người đều có câu chuyện mà mình không muốn đề cập.

Nhưng Chung Trần lại nói: “Không có gì, ta có thể kể nàng nghe. A Chiêu... Nàng ấy là một cô gái rất tốt, cũng là đã từng hoàng hậu."

Tôi giật nảy mình, nói: “Hoàng hậu?"

“Ừm." chàng cười cười, “Ta  và nàng ấy rất yêu nhau, đáng tiếc về sau có rất nhiều mâu thuẫn và hiểu lầm, cuối cùng nàng ấy vì ta sơ sẩy, mà chết."

Mặc dù ngữ khí chàng nhẹ nhàng như vậy, dù chuyện này đã qua mười bốn năm, sau đó tôi nhìn Chung Trần, chàng cúi đầu, nói đến đây trong lòng tôi đã cảm thấy rất đau rất đau.

Tôi nói: “Ngài rất đau lòng, đúng không?"

Chàng ngẩng đầu, nhìn tôi: “A Chiêu trước khi chết đã nói, nếu có kiếp sau, nàng ấy không hy vọng gặp lại ta. Nàng ấy nói đời trước nàng ấy không hối hận, lại hi vọng kiếp sau không như vậy nữa."

“Ngài cảm thấy, tôi là cô ấy sao?" Tôi lẳng lặng mà nhìn chàng, nói không rõ tôi hi vọng câu trả lời như thế nào.

Chung Trần lắc đầu: “Nàng nói đúng là đúng, nàng nói không đúng, thì là không đúng."

Tôi lại do dự.

Chính tôi cũng không biết, rốt cuộc tôi nghĩ thế nào.

Thế là tôi nói: “Ngài có thể kể nhiều cho tôi nghe chuyện xưa của hai người một chút không?"

Chung Trần đồng ý.

Từ khi tôi vào ở hoàng cung, phần lớn thời gian Chung Trần đều ở bên tôi, ngoài đọc tấu chương xử lý quốc sự, cơ hồ chàng đều làm bạn với tôi, cũng bởi vậy, chẳng bao lâu tôi liền biết câu chuyện của Chung Trần và chị gái tên Hứa Bích Chiêu kia.

Câu chuyện này, mở đầu rất lãng mạn, xảy ra như tình yêu tôi mong đợi nhất, quá trình lại bắt đầu chuyển tiếp đột ngột, đến kết cục, khiến người ta thương tâm không thôi.

Nhắc đến cô ấy, Chung Trần luôn dùng ngữ khí rất hoài niệm.

Tôi cũng không cảm thấy có gì, dù sao nếu như trải qua nhiều như vậy, dù thế nào cũng sẽ khó mà quên đi được, nước mắt của chàng vì cô ấy mà chảy, nếp của chàng nhăn vì cô ấy mà có, bởi vì cô ấy, chàng có rất rất nhiều thay đổi.

Tôi nghĩ, nếu như tôi không phải Hứa Bích Chiêu, vậy tôi cũng mãi mãi không sánh bằng Hứa Bích Chiêu.

Nhưng chỉ là tôi ở trong hoàng cung như vậy thôi, Chung Trần ở bên tôi, thế mà tôi liền rất thỏa mãn. Thỉnh thoảng tôi sẽ có chút ít ao ước với Hứa Bích Chiêu, như trước kia tôi ao ước A Lam vậy, nhưng tôi cũng không đố kị, bởi vì tôi biết, rất nhiều chuyện, ngay từ đầu chính là đã định, có đố kị, cũng đố kị không nổi.

Vốn tôi cho là thời gian sẽ luôn trôi như thế, đến khi tôi gặp phải một người ——đại tướng quân từ trở về trở về biên tái, Long Thần.

Ngày ấy tôi học con gái Vũ quốc, thêu một cái hầu bao, hứng thú bừng bừng chạy tới thư phòng tìm Chung Trần, kết quả vừa hay gặp tướng quân đi ra từ thư phòng, hắn vốn cũng chẳng nhìn tôi, trực tiếp lướt qua bên cạnh tôi, mặc dù tôi không biết hắn là ai, nhưng cũng không quan tâm thêm, nhưng bỗng nhiên, hắn quay người, không thể tin giữ chặt tay của tôi.

Tôi giật nảy mình, trông thấy ánh mắt của hắn, nội tâm kinh hoảng, nghĩ, không thể nào, Hứa Bích Chiêu này thật là, chẳng lẽ người này cũng là người thích cô ấy?

Vị tướng quân kia nhìn tôi chằm chặp, nói: “Yêu nữ?"

Tôi: “A?"

Hắn buông lỏng tay, nhắm chặt hai mắt, dường như đang hít sâu, mãi sau, nói: “Không thể nào, cô không phải cô ta, mười bốn năm trước cô ta đã chết."

Tôi nói: “Ngài nói Hứa Bích Chiêu sao? Tôi quả không phải cô ấy."

Hắn không còn nhìn tôi, quay người liền rời đi.

Tôi không hiểu sao mà đi thư phòng, đưa hầu bao cho Chung Trần, chàng xem ra rất vui vẻ, sờ sờ đầu của tôi.

Tôi thích chàng sờ đầu tôi, cảm giác rất cưng chiều, sau đó, tôi nói với chàng chuyện vừa rồi, hỏi chàng người kia là ai.

Chung Trần yên lặng một lát, nói: “Hắn tên Long Thần, là đại tướng quân biên viễn, năm đó hắn và thị nữ của A Chiêu mến nhau."

“Thế... Người thị nữ kia đâu?"

“Chết cùng một ngày  với A Chiêu rồi, hơn nữa..."

Chung Trần dừng chủ đề lại, hình như có chút áy náy, chàng nói: “Ban đầu là ta đồng ý để hắn và thị nữ của A Chiêu bên nhau, cuối cùng lại làm hại Long Thần đau lòng khó chịu."

“Hai người một là Cửu ngũ chí tôn, một là Đại tướng quân, đều đứng trên chúng sinh. Thế nhưng, vì sao, hai người đều không vui? Nếu như chỉ là muốn bên nhau, chàng yêu em, em yêu chàng, chẳng phải có thể sao? Vì sao lại trở nên phức tạp như vậy làm gì?" Tôi cau mày, không hiểu nói.

Chung Trần mỉm cười, nói: “Ừm, quả không nên trở nên quá phức tạp, nàng cứ thế này là được, rất nhiều chuyện, không cần suy nghĩ quá nhiều."

Tôi gật đầu, nói: “Vậy... Long Tướng quân kia, có phải về sau hắn sẽ trở lại kinh thành không?"

Chung Trần lắc đầu: “Mấy ngày nữa hắn lại phải xuất phát đi biên tái."

“Oa, vất vả thật."

“Ta hi vọng hắn ở lại, nhưng hắn khăng khăng muốn đi biên tái."

“Vì sao?" Tôi nghi ngờ nói, “Hoàn cảnh biên tái, tất khổ hơn kinh thành nhiều."

Chung Trần nghĩ ngợi, nói: “Ngắm sao."

Tôi nói: “A?"

Chàng cười cười, nói: “Ta và nàng đi ngự hoa viên đi một chút đi, lần trước không phải nàng nói, chưa nhìn thấy mẫu đơn sao? Mấy ngày nay chắc nở rồi."

Tôi lập tức bị hấp dẫn lực chú ý, liên tục nói được.

Về sau trước khi Long Tướng quân rời đi, tôi lại đụng phải hắn một lần nữa, tôi không nhịn được ngăn hắn lại, hỏi: “Hoàng thượng nói mỗi lần ngài đều tự động xin đi giết giặc để đóng giữ biên tái, ngoài bảo vệ quốc gia, hay là vì... Ngắm sao? Chuyện đó, tôi hơi không rõ, trong kinh thành, không có sao à?"

Long Tướng quân nhìn tôi một lát, nói: “Ta đang chờ một người."

Tôi nói: “A?"

Long Tướng quân chợt cười.

Ấy là tôi lần đầu nhìn thấy hắn cười, lúc trước hắn nhìn tôi, đều là một khuôn mặt thối, như tôi nợ hắn rất nhiều rất nhiều tiền ý.

Hắn nói: “Hoàng thượng đã đợi được cô, ta nghĩ, em ấy nhất định rất nhanh thôi cũng sẽ xuất hiện."

Tôi ngẩn người, nói: “Ngài cũng cảm thấy tôi là Hứa Bích Chiêu à?"

“Quan trọng lắm à?" Hắn thế mà hỏi lại tôi.

Tôi không hiểu chút nào: “Vậy... Vậy, không quan trọng sao?"the

Tôi không biết trả lời như thế nào.

Chung Trần là tôi người đàn ông tôi chưa từng gặp bao giờ, chàng kiên nghị mà nho nhã, đối với tôi lại vô cùng vô cùng tốt,

Lúc gặp chàng lần đầu tiên, tôi đã rất thích người này, về sau ở bên, về sau ở bên, nước chảy thành sông, chàng dịu dàng, chàng quan tâm, cái gì ở chàng cũng tốt.

Nói thực ra, làm sao tôi có thể không thích người như vậy chứ.

Dù rằng thực sự, những thứ này đều không phải chàng cho tôi.

Dù là lúc chàng nhìn tôi, nhớ đến chính là Hứa Bích Chiêu.

Tôi nói: “Đương nhiên thích. Thế nhưng người chàng thích, là Hứa Bích Chiêu."

Long Tướng quân nói: “Dù cô có phải Hứa Bích Chiêu hay không, Hứa Bích Chiêu cũng đã chết rồi. Ròng rã mười bốn năm, cô cảm thấy rất ngắn sao?"

Tôi lúng túng nhắc nhở hắn: “Tôi mới mười bốn tuổi."

“Mười bốn năm, thực sự là quá dài." Hắn thở dài, “Cô rối rắm với ngài ấy chuyện rốt cuộc có phải Hứa Bích Chiêu hay không, rồi người Hoàng thượng yêu chính là không phải cô, thì chẳng bằng tuân theo nội tâm của mình. Rất nhiều chuyện, bỏ lỡ một khắc, chính là cả một đời." Nói xong những lời này, Long Tướng quân cũng không quay đầu lại mà rời đi, bóng lưng của hắn trông ra rất cô đơn.

Tôi phiền muộn vào thư phòng, lẳng lặng ngồi bên cạnh Chung Trần.

Chàng thấy tôi đến, đưa sờ sờ đầu của tôi, sau đó một tay cầm tay của tôi, một tay khác lật tấu chương.

Tôi không nói một lời, ngoan ngoãn bên càng, nhìn dáng vẻ chàng nghiêm túc đọc tấu chương, nghĩ đến lời Long Thần vừa mới nói.

Tôi có phải Hứa Bích Chiêu hay không, rất quan trọng sao?

Không quan trọng sao?

Tôi kìm không đặng mở miệng: “Chung Trần."

Chàng nhìn về phía tôi, lẳng lặng chờ tôi mở miệng.

Tôi nói: “Trước đó ngài từng nói, tôi nói tôi là Hứa Bích Chiêu, tôi chính là Hứa Bích Chiêu, đúng hay không?"

Vẻ mặt Chung Trần kinh ngạc.

“Vậy... bây giờ em nói, em là Hứa Bích Chiêu, được không? Không quan tâm sự thực, em có phải cô ấy hay không, em... em chính là Hứa Bích Chiêu, có được không? Tình yêu của ngài cho Hứa Bích Chiêu, hoài niệm với Hứa Bích Chiêu, áy náy với Hứa Bích Chiêu... Đều cho em, được không? Không biết gì, những chuyện kia, em cũng đều không trải qua cùng ngài, nhưng mà... ngài xem, ngài đẹp trai như vậy, sức khỏe như thế, về sau nhất định có thể sống cực kỳ lâu, cuộc đời dài như vậy, em giúp ngài, được không?"

Tôi nói xong một mạch, cơ hồ không dám nhìn Chung Trần.

Nhưng mà một khắc sau, Chung Trần bèn ôm tôi vào trong ngực, thân thể của chàng vậy mà đang hơi run rẩy.

Chàng nói, được, A Chiêu.

Tôi đưa tay, nhẹ nhàng vòng trên eo chàng.

Tôi đến từ tộc chác Tháp, ở nơi lạ lẫm này, nhưng lại quen thuộc với hoàng cung Vũ quốc.

Ở Vũ quốc, tôi trải qua quá nhiều chuyện, tôi biết tôi và một cô gái đã chết rất giống, từ cái tên, đến tướng mạo, thậm chí là tính cách, tôi biết cô ấy có một người sư huynh rất tốt, tôi biết giữa cô ấy và Chung Trần từng có tình yêu.

Những điều này tôi biết, đồng thời tôi nguyện ý dùng điều này để gánh vác.

Mà tôi không biết, là vì sao Long Tướng quân muốn đến biên tái ngắm sao, vì sao thị nữ của Hứa Bích Chiêu lại chết, và vấn đề lớn nhất ——

Tôi, rốt cuộc có phải Hứa Bích Chiêu hay không nhỉ?

Thế nhưng mà, thật ra những điều này tôi có biết hay không, đều không liên quan.

Giờ này khắc này, trong ngực Chung Trần, quả thực chân thực là tôi.

Tôi tên A Chiêu, là Ngải Trác Ninh Chiêu, cũng là Hứa Bích Chiêu.

Tôi được yêu, được yêu chiều, là thứ quan trọng.

Dữ quân tái thế tương phùng nhật, ngọc thụ lâm phong nhất thiếu niên.

[Ngày cùng chàng tái thế gặp lại, vẫn là một chàng thiếu niên ngọc thụ lâm phong]
Tác giả : Tắc Mộ
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247
Tran 2 năm trước
đã có chap mới nhất rồi nha anh em. link đây nha: bit.ly/mga899

Truyện cùng thể loại