Không Phụ Thê Duyên
Chương 157
Hoắc Như về đến nhà, mới vừa vào cửa liền thấy trượng phu dẫn quả phụ vừa nạp vào phủ năm trước, giờ là Vương di nương đứng ở hành lang ngắm hoa lê đầu mùa xuân
Tức khắc một trận ác khí nghẹn trong ngực không phát ra được, ánh mắt bỗng chốc liền lạnh.
Doãn Đông Lâm nhìn thấy nàng, rốt cuộc có chút không được tự nhiên, bất quá nghĩ đến chuyện nàng làm, thực mau liền nhịn xuống, nhàn nhạt nói: “Đã trở lại?"
Hoắc Như cười lạnh một tiếng, nhìn đến người nam nhân này, cảm thấy nhu tình mật ý trước đây đều là châm chọc.
Nàng thong thả ung dung đi qua, đi vào trước mặt Vương di nương đang đứng sau lưng trượng phu, nhìn chằm chằm đánh giá nàng từ trên xuống dưới. Mặc kệ nhìn như thế nào, đều cảm thấy Vương di nương này bất quá chỉ là một tiểu gia bích ngọc (tui ko hiểu ý gì nên tui để nguyên nhan), hơn nữa cũng đã sinh hai đứa nhỏ, tuổi cũng lớn, rốt cuộc có bản lĩnh gì có thể câu dẫn được đại lão gia phủ công chúa phủ không màng nguy hiểm nguyện ý nuôi nàng thành ngoại thất bên ngoài?
Đột nhiên, Hoắc Như đánh qua một cái tát, nửa bên mặt Vương thị tức khắc sưng lên, đau đến mức nàng vừa tức vừa giận, nhịn không được trừng ánh mắt như muốn gϊếŧ người nhìn Hoắc Như.
“Ngươi làm cái gì?" Doãn Đông Lâm giận dữ hỏi, không nghĩ tới nàng lại đột nhiên đánh người, nhìn đến khuôn mặt trắng nõn của Vương di nương nháy mắt đỏ lên nửa bên, có vài phần đau lòng.
Hoắc Như cười lạnh nói: “Bất quá chỉ là một tiện thiếp, ta thích đánh liền đánh, lão gia đau lòng sao?"
Doãn Đông Lâm bị nàng hỏi đến có chút không được tự nhiên, hắn cũng biết mình dưỡng ngoại thất rốt cuộc rất có lỗi với nàng, cho nên lúc trước tận lực giấu diếm, cũng cho nàng đủ kính trọng. Nhưng nào biết tính tình nàng lớn như vậy, nháo sự tình thành thế này, làm hại hắn bị cách chức, hiện giờ chỉ có thể nhàn phú ở nhà, trong lòng không phải không hậm hực.
Nam nhân đều là đức hạnh này, thê không bằng thiếp, thiếp không bằng trộm, trộm không bằng trộm không được. Hiện tại rước quả phụ này về phủ, mỗi ngày đặt dưới mí mắt, mới phát hiện hắn kỳ thật cũng không có tốt đến vậy, nàng đánh tiện nhân này, không phải hắn còn không dám ngăn cản sao?
Vương di nương vừa bị đánh nhìn thấy bộ dáng Doãn Đông Lâm, trong lòng biết nam nhân này sẽ không bác mặt mũi vợ cả che chở nàng. Nàng cúi đầu, che giấu tức giận trong mắt, hiểu rõ mình đã thua một nước cờ, nàng phải sớm nên biết, tốt nhất không nên bước vào cái phủ này, cùng với đòi hỏi danh phận gì đó, còn không bằng ở bên ngoài nắm chắc tâm nam nhân này, nuôi lớn một đôi nhi nữ rồi sau đó đi theo nhi nữ ra ngoài hưởng phúc, cũng không đến mức rơi xuống vũng lầy này
Hai huynh đệ Doãn Trí cùng Doãn Khánh cũng vừa vào cửa, thấy một màn này cũng không biết nói gì cho đúng, chỉ phải tránh đi thật xa
Hoắc Như trở lại trong phòng, nghĩ đến một màn vừa rồi, vẫn tức giận đến đau ngực như cũ
Cho dù hiện tại nàng có thể tùy tiện hành hạ Vương thị kia, nhưng rốt cuộc trước đây bởi vì nàng ta mới có thể mất hết mặt mũi trong kinh thành, còn làm hại nàng mang tai mang tiếng trong đám thân thích, cũng không dám ra cửa, chỉ sợ bị người chê cười.
Lúc này, vú nuôi của Hoắc Như Hứa ma ma lại đây, đầu tiên liếc mắt nhìn thần sắc chủ tử một cái, sau đó nói: “Phu nhân, việc người bảo nô tỳ lưu ý Vân Hải đại sư, đã có tin tức."
Hoắc Như tức khắc cao hứng lên, “Thật sự? Vân Hải đại sư kia ở nơi nào?"
Hứa ma ma thấy nàng cao hứng, cũng cao hứng cười nói: “Nô tỳ nghe người ta nói, Vân Hải đại sư trước đó vân du đến Thường Sơn tự ở Ích Châu, nghe nói ít ngày nữa hắn sẽ hồi kinh, tuy rằng không biết tin tức này chuẩn xác hay không, nhưng rất nhiều phụ nhân dâng hương ở Thường Sơn tự đều nói như thế."
Tuy rằng Hứa ma ma cũng không xác định, nhưng Hoắc Như cảm thấy tin tức này vẫn rất đáng tin cậy, cảm thấy ông trời rốt cuộc mở mắt rồi
Tâm tình Hoắc Như càng thêm không tồi, khói mờ trên mặt đã vơi đi vài phần, cười nói: “Ngươi cho người đi nhìn chằm chằm, nếu Vân Hải đại sư thật sự hồi kinh, trước tiên tới bẩm báo ta."
Hứa ma ma lên tiếng dạ, vội đi xuống an bài.
*** Truyện chỉ đăng tại truyenwikiz.com/tac-gia/nhamy111***
Ra giêng, thời tiết đã dần dần chuyển tốt
Mặt trời khó có khi ló dạng, Hoắc Thù liền muốn ôm nhi tử béo ra ngoài phơi nắng, nào biết nha hoàn lại đây bẩm báo, Hoắc Diệu vừa tới.
Nghe tin tức như thế, Hoắc Thù thực sự có chút kỳ quái.
Nàng biết muội muội khác mẹ này sợ nàng muốn chết, từ sau khi nàng xuất giá, nếu không có việc gì, nàng ấy rất hiếm khi chủ động tới Vệ Quốc Công phủ, Hoắc Thù cũng lười chiêu đãi nàng, nàng không tới cũng chiều ý nàng. Cho nên, hôm nay Hoắc Diệu đột nhiên tới cửa, thật ra làm Hoắc Thù có chút kỳ quái.
Vì thế Hoắc Thù cũng không ra ngoài phơi nắng, để người dẫn nàng ấy lại đây, nàng ôm nhi tử béo ngồi trên giường đất ở tây gian, chơi đùa với hắn
Hài tử bốn tháng đôi mắt đã thập phần linh động, lỗ tai cũng có thể nghe được thanh âm, có người ở bên cạnh phát ra âm thanh, sẽ hấp dẫn lực chú ý của hắn, đôi mắt chuyển động theo âm thanh. Chuyện Hoắc Thù thích làm nhất chính là lấy một quyển sách ở bên cạnh đọc cho hắn nghe, khi thấy hắn đột nhiên nhếch miệng cười, chính nàng cũng cười ha hả.
Hoắc Diệu đi theo nha hoàn dẫn đường tiến vào, liền nhìn thấy một nữ tử mặc bộ y phục gấm tơ vàng Vân Cẩm màu thạch lựu, dung mạo điệt lệ, ngồi trên giường đất chơi đùa với hài tử, gương mặt kia tươi cười vui sướng, làm người khác vừa thấy nhịn không được cong miệng cười theo
Hoắc Diệu xem một cái liền thu hồi ánh mắt, trong lòng cảm thấy nàng ấy sau khi thành thân quả nhiên sống rất hạnh phúc, khí sắc trên mặt thậm chí còn tốt hơn so với khi chưa xuất giá, cũng không trách bên ngoài truyền ra lời đồn Vệ Quốc Công thế tử sủng thê, Hoắc Diệu biết đó không phải lời đồn đãi, mà là thật sự.
Tỷ tỷ này có thể gả vào Vệ Quốc Công phủ, xác thật làm chúng quý nữ trong kinh thành vừa hâm mộ vừa ghen ghét.
“Cửu muội, ngồi đi." Hoắc Thù không chút để ý nói, lại gọi người bưng trái cây điểm tâm tới, chiêu đãi vô cùng chu đáo.
Hoắc Diệu bởi vì là nữ tử chưa gả, hiện tại còn chưa ra hiếu kỳ, y phục trên người thập phần mộc mạc, nhan sắc cũng có vài phần nhạt nhẽo. Nàng nhìn Hoắc Thù bế hài tử đột nhiên khóc thành tiếng trên giường lên nhẹ nhàng vỗ, hài tử liền không khóc, ngoan ngoãn nằm trong lòng ngực mẫu thân
Nha hoàn bưng trà bánh trái cây tới liền thức thời thối lui ra ngoài cửa, để hai tỷ muội nói chuyện.
Hoắc Thù dỗ nhi tử béo một lát, phát hiện Hoắc Diệu đang ngồi ở chỗ kia phát ngốc, liền hỏi: “Sao hôm nay lại đây? Tìm ta có chuyện gì à?"
Hoắc Diệu lấy lại tinh thần, nhìn nàng một cái, nói: “Những ngày gần đây, đại cô mẫu thường xuyên hồi phủ tìm ta nói chuyện."
Hoắc Thù vuốt mặt nhi tử, liếc mắt nhìn nàng một cái, không nói chuyện.
Hoắc Diệu cũng không quản nàng, đem chuyện Hoắc Như hồi phủ nói cùng nàng một lần. Hoắc Như trở về vài bận, lời nói cũng nhiều, trí nhớ Hoắc Diệu không tồi, những chỗ quan trọng ít nhiều đều có thể nhớ kỹ, chờ nàng nói xong, không khỏi miệng khô lưỡi nóng, bưng chung nước trên bàn lên nhấp một ngụm, nhìn về phía Hoắc Thù
Thần sắc Hoắc Thù thực bình tĩnh, ôm hài tử nhẹ nhàng vỗ về.
Hoắc Diệu nhìn nàng chằm chằm, muốn nhìn ra chút gì trên mặt nàng, thấy nàng thế nhưng không nói lời nào, nhịn không được hỏi: “Tỷ không có lời nào muốn nói sao?"
“Ta cần nói gì à?" Vẻ mặt Hoắc Thù như biểu tình đang nhìn người ngốc, “Ta có thể nói được gì chứ? Công đạo tự trong lòng người, ta lại không phải trân bảo thế gian hiếm có, không thể làm cho mỗi người đều thích ta, đại cô mẫu muốn nghĩ ta như vậy, ta cũng không thể nói gì hơn." Ngừng một chút, nàng nâng cằm lên, vẻ mặt tự tin nói: “Ta có phúc khí như vậy, sao có thể là người mang điềm xấu được? Trong đó khẳng định có hiểu lầm!"
Hoắc Diệu bị thái độ không biết xấu hổ của nàng làm cho sợ ngây người.
Cón người có da mặt dày tự khen mình như vậy sao? Hôm nay nàng mới biết được thì ra tỷ tỷ khác mẹ có da mặt dày như vậy
Hoắc Diệu thấy vẻ mặt nàng không thèm để ý mà tiếp tục dỗ nhi tử, cảm thấy tâm nàng thật rộng rãi, ngược lại mình cùng đại cô mẫu dường như có vẻ thật ngốc, tức khắc có chút không phục nói: “Tỷ đừng quá tự tin, đại cô mẫu cũng dám nói như vậy, chứng tỏ nàng đã có chứng cứ, còn có tổ mẫu……" Hoắc Diệu ngừng miệng, vội đem lời cuối cùng nuốt xuống, sửa hỏi: “Chẳng lẽ tỷ không sợ tỷ thật là…… Đến lúc đó thế nhân sẽ nhìn tỷ như thế nào?"
Hoắc Thù suy nghĩ một chút, nói: “Ta thật sự nghĩ không ra rốt cuộc ta khắc ai, muội đừng nói là đại tỷ, sinh lão bệnh tử là quy luật bình thường, con người ăn ngũ cốc hoa màu, sao có thể không sinh bệnh? Chẳng lẽ có người đi đường ngã chết, cũng muốn ghi sổ trên người ta? Hay là người khác sinh bệnh hoặc là gặp chuyện không hài lòng, chẳng lẽ cũng muốn đến chỗ ta ăn vạ? Chỉ có kẻ yếu mới có thể trốn tránh trách nhiệm, dùng việc hạ thấp người khác để phụ trợ cho sự cao thượng của mình, muội nói có phải hay không?"
Hoắc Diệu lại lần nữa trợn mắt há hốc mồm, lần đầu tiên nàng biết tỷ tỷ này có tài ăn nói tốt như vậy, hơn nữa lý lẽ phản bác hùng hồn, căn bản nàng không cảm thấy chính mình có vấn đề, mà ngược lại còn cảm thấy người xem nàng là điềm xấu đều có chút ngu xuẩn, mới có thể lấy nàng làm cớ để che giấu cho sự vô năng của mình
Nàng nói rất có đạo lý, Hoắc Diệu không có lời gì để nói.
Hoắc Thù thấy nàng nói không ra lời, vừa lòng cười, nói: “Muội xem, chính muội cũng cảm thấy ta nói có lý, đúng không?"
Đúng cái rắm!
Hoắc Diệu thiếu chút nữa muốn nói ra lời thô bạo, lại lần nữa hoài nghi hôm nay mình rốt cuộc đến đây để làm gì?
Nàng nhớ rõ năm trước, mình tới Vệ Quốc Công phủ tìm nàng, cuối cùng khi trở về, cũng không thể hiểu được, hoài nghi mình rốt cuộc lại đây để làm gì.
Nàng hít một hơi thật sâu, nỗ lực chỉnh suy nghĩ, thật vất vả khôi phục lại, quyết định nhất định không thể lại bị nàng xoay vòng, nói: “Dụng ý đại cô mẫu ta cũng hiểu được vài phần, chẳng lẽ tỷ không lo lắng ta đem việc này thọc ra bên ngoài?"
Hoắc Thù đặt nhi tử xuống bên cạnh, cầm chung trà trên bàn lên uống hết nước trà bên trong, sau đó bóp nát nó, tùy tay ném xuống đất, nhìn nàng sợ tới mức mặt trắng bệch, cười tủm tỉm nói: “Ta tin tưởng Cửu muội là người thông minh."
Hoắc Diệu phát hiện mình lại bị nàng đe dọa, thần sắc có chút không tốt.
Nàng cắn cắn môi, biết Hoắc Thù là người sáng suốt, bằng không nàng hôm nay cũng sẽ không riêng tới cửa nói chuyện này. Dụng ý đại cô mẫu nàng hiểu, nói cùng nàng chuyện này, bất quá là muốn bán cho nàng một nhân tình
Xưa nay hài tử do kế thất sinh ra cùng hài tử do nguyên phối sinh ra rất ít khi có hòa thuận, rốt cuộc nhân tâm đều không công bằng, rất khó làm được không nghiêng không lệch, Hoắc Như biết quan hệ cùng tính tình hai tỷ muội ngũ phòng kỳ thật cũng không quá hòa hợp, đây cũng là bởi vì lúc trước Hoắc lão phu nhân tạo thành.
Quan hệ hai tỷ muội không coi là tốt, thoáng xúi giục một chút, phàm là nếu muội muội Hoắc Diệu có chút không thích vị tỷ tỷ đã gả vào Vệ Quốc Công phủ, khả năng sẽ nhịn không được ghen ghét, đem việc mệnh cách tỷ tỷ khắc lục thân nói ra ngoài, nháo đến thanh danh Hoắc Thù sẽ xấu đi
Đáng tiếc Hoắc Như không biết Hoắc Diệu đã bị Hoắc Thù dọa sợ, hơn nữa Hoắc Diệu trong lòng hiểu rõ, mình chỉ là cô nương ngũ phòng, cũng không phải cô nương đại phòng Tĩnh An Hầu phủ, xuất thân vẫn kém một chút, nếu nàng có một tỷ tỷ làm Vệ Quốc Công thế tử phu nhân, mặc kệ quan hệ có tốt không, đối với mình cùng đệ đệ Tranh ca nhi đều có chỗ tốt
Cho nên mặc kệ Hoắc Thù có phải thật sự có mệnh cách khắc thân hay không, Hoắc Diệu đều không tính để lộ ra, ngược lại sẽ bán cho Hoắc Thù một tin tốt
Trong lòng hai người đều rõ ràng.
Hoắc Diệu lại lần nữa thở sâu, làm lơ hành vi hù dọa người của nàng, trầm giọng nói: “Bên chỗ đại cô mẫu, chẳng lẽ tỷ không sợ nàng để lộ ra ngoài? Ta cảm thấy, đại cô mẫu tựa hồ thực không thích tỷ đâu"
Hoắc Thù nghĩ nghĩ, hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ đại cô mẫu thật sự hận ta như vậy, tính làm xấu thanh danh của ta? Vậy đối với nàng có chỗ tốt gì?"
Hoắc Diệu bị hỏi đến cứng họng, nàng cũng không biết, rốt cuộc đều là nữ tử Hoắc thị, nếu đại cô mẫu thật sự bởi vì oán hận Hoắc Thù, muốn làm xấu thanh danh Hoắc Thù, chính đại cô mẫu cũng không được cái gì tốt
“Nhưng mà, chuyến này Cửu muội đi thật vất vả, ta nhận ân tình này của muội." Hoắc Thù nhìn nàng nói.
Hoắc Diệu nghe được lời này, trong lòng có chút hụt hẫng, đột nhiên phát hiện trước kia mình cùng mẫu thân đều sai rồi.
Người này tính tình thẳng thắng, ân oán phân minh, nếu không đi trêu chọc nàng, nàng cũng lười phản ứng ngươi, ngươi nếu đối tốt với nàng vài phân, nàng cũng sẽ trả lại ngươi vài phần, sẽ không ngấm ngầm giở trò đối phó, giống như đối Hoắc Nghiên, bởi vì Hoắc Nghiên thiệt tình đối xử với nàng, nàng cũng đối tốt với Hoắc Nghiên, mới có thể ra tay giúp nàng ấy
Nếu khi Hoắc Thù mới hồi kinh, nàng cùng mẫu thân lấy tâm bình thường đối đãi, không muốn đối phó nàng, có phải mẫu thân sẽ không bị nhốt lại hay không?
Hoắc Diệu cuối cùng thất thần rời đi.
Chờ khi Hoắc Diệu rời đi, Hoắc Thù ôm nhi tử đang ngẩn người, đột nhiên phát hiện trước mặt xuất hiện một cái bóng, ngẩng đầu liền thấy Nhiếp Ngật đã trở lại.
Nàng chớp chớp mắt, cao hứng hỏi, “Chàng trở về bao lâu rồi? Hôm nay thật sớm."
Nhiếp Ngật vén áo choàng lên ngồi vào bên cạnh nàng, chờ khi nha hoàn mang canh nóng lên, mới nói: “Vừa rồi khi các nàng đang nói chuyện thì ta đã trở lại."
Nghe hiểu ý tứ của hắn, Hoắc Thù kinh ngạc nói: “Vậy chàng đã nghe được chúng ta nói rồi sao?"
Nhiếp Ngật ân một tiếng.
Hoắc Thù liếc mắt nhìn hắn một cái, lại cúi đầu nhìn nhi tử, phát hiện mí mắt hắn nhắm lại, một bộ dáng muốn ngủ, liền nhẹ nhàng vỗ vỗ, sau đó kêu bà vú lại đây, ôm hắn đi xuống.
Bà vú ôm hài tử đi xuống, chỉ còn hai vợ chồng, trong lúc nhất thời vô cùng an tĩnh.
Hoắc Thù lại liếc hắn một cái, nhịn không được hỏi: “Chàng tin ta là người mang điềm xấu không?" Sau đó không đợi hắn nói chuyện, còn nói thêm: “Chẳng trách tổ mẫu không thích ta như vậy, nghe nói lúc ta mới sinh ra, nương ta đã khó sinh qua đời……"
Nói tới đây, nàng nhấp nhấp miệng.
Nhiếp Ngật nhìn nàng, tuy rằng thần sắc nàng rất bình tĩnh, nhưng hắn biết nàng nói đến mẫu thân chưa bao giờ gặp mặt, trong lòng vẫn rất khó chịu. Tuy rằng lúc trước nàng dùng lý lẽ đầy hùng hồn phản bác muội muội, nhưng lòng nàng sẽ lưu lại chút gì đó, sẽ cảm thấy khổ sở cũng bình thường.
Nhiếp Ngật sờ vào tay áo, lấy ra một miếng ngọc nhỏ, kéo tay nàng qua, đặt nó vào tay nàng.
Hoắc Thù cúi đầu nhìn đồ vật hắn đặt vào tay, theo bản năng hỏi: “Đây là cái gì?"
“Ngọc bội" Nhiếp Ngật đáp.
Nàng biết là ngọc bội, hơn nữa thoạt nhìn giống như dùng cho tiểu hài tử, thời gian cũng đã rất nhiều năm
Nhiếp Ngật nhìn nàng, trong lòng biết nàng thật sự không nhớ rõ, nhưng vẫn thận trọng nói: “Đây là đồ của nàng, ta trả nó về cho nguyên chủ"
*** Truyện chỉ đăng tại truyenwikiz.com/tac-gia/nhamy111***