Không Ô Nhiễm, Không Gây Hại
Quyển 1 - Chương 45
Editor: Mông Nhỏ
Hàn Đông Thăng: ''... Mộng Mộng lão sư?''
Bản thân Dụ Lan Xuyên vốn là một Minh chủ gà mờ, rất nhiều ''Quy củ võ lâm'' trong truyền thuyết, anh đều phải nhờ người khác tạm thời phổ cập. Vu Nghiêm bám theo Minh chủ gà mờ lại càng một chữ cũng không biết, anh ta theo lẽ đương nhiên mà coi mấy người Hàn Đông Thăng là ''Cùng một ruộc'' với Dụ Lan Xuyên.
Cho đến khi nghe Hàn Đông Thăng nói như vậy, Vu Nghiêm mới nhận ra Hàn Đông Thăng không hề biết kẻ bắt cóc vừa rồi là Cam Khanh!
Hơn nữa anh ta còn nói lỡ miệng!
Ba vị ''Đại hiệp'' và một cảnh sát, đứng ở nơi bốn phía lóe sáng xanh đỏ, tập thể cúi đầu vây xem Lượng ca đang thoi thóp trên mặt đất.
''Ừm... Bỏ qua chuyện khác đi,'' Hàn Đông Thăng phục hồi tinh thần lại, trước tiên phá vỡ sự trầm mặc, chỉ vào Lượng ca nói, ''Tôi thấy vị này sắp không chịu nổi nữa rồi, có phải là nên nhanh chóng đưa đến bệnh viện không?''
''Đúng đúng đúng,'' Vu Nghiêm lúng túng ngay cả tay cũng không biết nên để đâu, như vừa tỉnh lại từ trong mộng mà nhảy dựng lên, kêu to với đồng nghiệp, ''Gọi xe cứu thương! Ở đây có người bị nghi là ngộ độc thực phẩm!''
Dụ Lan Xuyên cũng phục hồi tinh thần lại: ''Vậy thương thế kia của hắn tính thế nào?''
''Không sao,'' Vu Nghiêm vội vàng nối lại dây thần kinh vừa chập mạch, ''Hắn mang theo một lũ chó săn với vũ khí đánh lén cảnh sát, lúc chúng ta phản kháng bất cẩn gây thương tích. Năm người chúng ta, trong tay còn có kẻ bị tình nghi quấy rối, đối phương xấp xỉ có ít nhất một trăm người, hiện trường không thể khống chế được, có chút thương tích ngoài ý muốn cũng là chuyện thường tình. Cậu không có thời gian thì cứ giao cho tôi xử lý là được.''
Dụ Lan Xuyên ngẩng đầu nhìn thoáng qua camera của khách sạn.
''Không cần để ý đến,'' Vu Nghiêm khoát khoát tay, ''Đám lưu manh này đều đã phạm tội nhiều lần, lúc bọn chúng khóa cửa khẳng định đã sớm tắt camera.''
Hàn Đông Thăng: ''Vậy chuyện cha vợ tôi còn phải làm phiền cậu rồi.''
''Yên tâm yên tâm,'' Vu Nghiêm nói, ''Về trước xử lý theo quy trình cái đã, sau đó tôi mời mọi người ăn cơm.''
Dụ Lan Xuyên lúc tới thì tự mình lái xe, lúc về lại đi nhờ xe cảnh sát. Trong lúc vô tình anh vừa ngẩng đầu, ánh mắt liền đụng phải Hàn Đông Thăng ngồi ở ghế phó lái, bất chợt, Dụ Lan Xuyên ý thức được một vấn đề ---- từ lúc bắt đầu khi lão Dương đại gia nhắc tới ''Ngũ Tuyệt'', cho tới bây giờ đều cố ý giấu chuyện về Vạn Mộc Xuân, chẳng sợ như vậy khiến ông như thể không biết đếm số.
Bị người cố ý hỏi tới, cũng chỉ đơn giản giới thiệu một chút, cố gắng không nói tỉ mỉ. Cho đến tận hôm Nguyên Đán đó, chuyện tiếp chuyện, không giấu được nữa, lão Dương đại gia mới tiết lộ cho anh một chút về ''Vạn Mộc Xuân''.
Mặc dù nói vốn là lời hay, như nghĩ kỹ lại, chuyện này không hợp lẽ thường cho lắm ---- bởi vì lão Dương bang chủ là kiểu người có thù oán không nhất định phải báo thù, nhưng có ân nhất định phải báo ân. Nếu bọn họ thật sự có thể xác định năm đó người giúp Dụ Lan Xuyên chạy trốn thuộc chi của ''Vạn Mộc Xuân'', ông nội và lão Dương đại gia nhất định sẽ nhắc nhở bên tai anh mỗi ngày một lần, chỉ sợ anh không nhớ được.
Làm sao có thể nhiều năm như vậy, bị anh hỏi mãi mới nói một câu?
Về Vạn Mộc Xuân, rốt cuộc lão Dương đại gia che giấu bao nhiêu?
Hàn Đông Thăng lại biết cái gì?
Hắn bật thốt lên ''Vệ Kiêu'' là ai?
Cam Khanh lặng yên không tiếng động rời khỏi địa bàn Hành Cước Bang. Cô không hề biết Lượng ca, bắt hắn chỉ vì thấy hắn là thủ lĩnh của đám Hành Cước Bang đó, vốn chỉ định... giải vây giúp mấy người hàng xóm. Không nghĩ tới Lượng ca thế nhưng lại bật thốt lên một câu ''Vệ Kiêu'', còn bị dọa tiểu trong quần.
Vệ Kiêu chính là sư phụ của cô.
Người ngoài giữ kín như bưng về ông, loan truyền về ông cũng sắp yêu ma hóa.
Thật ra trong ấn tượng của Cam Khanh, ông chẳng qua chỉ là một lão già trầm mặc ít nói, ngày ngày mặc một cái áo Tôn Trung Sơn cải tiến bị giặt đến trắng bệch, đạp xe đạp đi làm, một đôi tay thô ráp lại sạch sẽ, chưa bao giở để móng tay quá dài. Ông không ăn xác trẻ con, cũng không uống máu người trộn rượu nho, thật sự rất kén ăn, bởi vì ông là đầu bếp.
Từ nhỏ không có chỗ luyện đao, ông liền thái thức ăn, cắt trái cây, cắt thái xong dĩ nhiên không thể lãng phí, vì vậy liền vơ vét sách dạy nấu ăn khắp nơi, không có việc gì liền dựa theo mà làm, sau khi lớn lên lại dứt khoát coi đây là nghề nghiệp. Chỉ đáng thương thay sư tổ, cả đời tao nhã vô song, lúc già ở với đồ đệ, suýt nữa thì ăn ra bụng nhỏ, lâu lâu lại làm ầm ĩ đòi ăn kiêng, suýt nữa thì ''Khó giữ được khí tiết tuổi già.''
Bản thân ông lại rất tiết chế... Đương nhiên cũng có thể đơn giản chỉ là kén chọn, gần đến sáu mười, nhìn bóng lưng vẫn giống như thanh niên trẻ tuổi.
Bọn họ đều nói ông dưỡng sinh có đạo, trăm tuổi không lo.
Nhưng vậy mà ông lại không thể nhận được lương hưu.
Cam Khanh trở lại hẻm sau Ao Sình, men theo đường nhỏ trong trí nhớ, đi vào chỗ sâu trong... Nhưng nơi đó không có bất cứ cái gì cả.
''Ao Sình'' cũng đã bị co lại, những năm trước đây, nhà ở dọc con phố này bị phá dỡ, nghe nói là để mở rộng đường phố. Cô đứng ở đầu đường trống trải, nhìn xe cộ đi qua phun ra khói xe, mờ mịt liếc nhìn xung quanh, không tài nào nhớ nổi nhà mình trước kia ở chỗ nào.
''Can nhi.''
Cam Khanh đã sớm nghe thấy tiếng bước chân, nhưng không quay đầu lại.
''Bồn hoa nhỏ bên kia, chính là cửa nhà con.'' Mạnh Thiên Ý đi tới, ngồi lên rào chắn vỉa hè, ánh mắt đảo qua cánh tay quấn vải của Cam Khanh, ''Chú Mạnh nhớ kỹ thay con.''
Cam Khanh cuối cùng cũng giật mình, nhìn sang nơi ông chỉ. Đó là loại bồn hoa có thể tùy ý thấy ở ven đường, giờ đang mùa gió Tây Bắc, trong bồn hoa chỉ có cành khô run lẩy bẩy được che bởi tấm nylon, hơi lộ vẻ thảm thương.
''Chú Mạnh,'' Giọng cô gần như tan mất trong tiếng xe, ''Chú nói lại lần nữa cho con, sư phụ con tại sao lại mất được không?''
''Trong thời gian đó sắc mặt ông ấy rất kém, có lúc còn thất thần, hoảng hoảng hốt hốt. Người khác hỏi thì ông ấy nói là vì đến ngày lễ, tiệm cơm nhiều khách nên luôn phải làm thêm giờ... Nấu ăn cũng rất mất sức, bọn chú cũng khuyên ông ấy, lớn tuổi rồi đừng khổ cực như vậy, nên giao cho người trẻ tuổi... Rốt cuộc quả nhiên xảy ra chuyện, hôm đó ông ấy tan làm quá muộn, đạp xe bị xe đụng phải.'' Mạnh Thiên Ý nói, ''Lúc ấy nhìn qua, trừ hơi chật vật thì cũng không có chuyện gì lớn, liền để tài xế gây chuyện đi. Nhưng... Rốt cuộc vẫn là lớn tuổi, qua mấy ngày, chân đột nhiên không đi được, ở nhà nằm giường một thời gian, còn dùng tới cả gậy chống.''
Cam Khanh không ngắt lời, lẳng lặng nghe tiếp.
''Sau đó có một hôm... Chú nhớ là mùng chín tháng chín, Tết Trùng Dương ---- Vệ huynh đột nhiên chống gậy tới tìm chú, tựa như giao phó hậu sự mà nói với chú rất nhiều, còn đưa cho chú một thùng thư, để chú dựa theo ngày trên phong thư lần lượt gửi tiền cho con. Ông ấy nói dù sao con cũng không trở về, nói ra cũng không có ích gì.''
Cam Khanh hung hăng siết chặt tay.
''Lúc ấy chú đã cảm thấy không đúng lắm, qua mấy ngày, quả nhiên... Aiz, hôm đó hàng xóm thấy cửa nhà ông ấy tích báo vài ngày, lại nhớ tới đã rất lâu chưa gặp qua ông ấy, hơi lo lắng, gõ cửa vào nhìn... Nói là đột tử, rất thường gặp ở người già và trung niên, suy tim, bên người lại không có ai, thoáng cái người liền mất.'' Mạnh Thiên Ý thở dài, ''Can nhi, đừng nghĩ ngợi nhiều, sinh tử có mệnh, phú quý ở trời. Kể cả con có ở Yến Ninh, cũng không thể nào cả ngày lẫn đêm không ra khỏi cửa chăm sóc ông ấy, chưa chắc sẽ gặp được mấy phút sắp chết đó. Mà có gặp được, con cũng chưa chắc có thể cứu được... Đã nhiều năm rồi, đừng nghĩ ngợi nữa.''
Cam Khanh từng từ từng chữ nói: ''Sư phụ con không bị bệnh tim.''
''Rất nhiều trường hợp suy tim đột tử bình thường cũng...''
''Bào đinh giải ngưu,'' Cam Khanh bỗng dưng xoay người, ngắt lời ông,''Gặp tai nạn xe cộ, chẳng nhẽ trên người mình có thương tổn gân cốt hay không cũng không biết?''
Mạnh Thiên Ý ngẩng đầu lên nhìn cô: ''Đạo lý này không phải con cũng biết sao? Dĩ nhiên là ông ấy biết, nhưng nếu không nói ra, tự nhiên là có lý do của ông ấy. Vệ huynh lúc đứng tuổi, khi tán gẫu luôn hối hận lúc trẻ mình lộ rõ tài năng, có chút việc xử lý quá mức, nếu lúc già có thể chấm dứt, sẽ không oán không hối. Ông ấy không muốn con biết để trong lòng có khúc mắc.''
Cam Khanh lạnh lùng nói: ''Lúc đó ông ấy không phải bệnh chết, đúng không? Người xung quanh cũng biết ông ấy gặp phải tai nạn xe cộ, đụng phải chân, cho nên dù nhìn thấy trên người ông ấy có thương tích, mọi người cũng sẽ không suy nghĩ nhiều. Chết ở nhà, nhìn thì gió êm sóng lặng, giống như sống thọ và chết tại nhà, không có người nhà nào lại không thuận theo không buông tha mà muốn tra lại, dĩ nhiên cũng không có ai cẩn thận khám nghiệm tử thi, liền đơn giản mà xử lý theo trường hợp đột tử.''
''Con đừng nghĩ ngợi nhiều, cũng đừng nghe dì hai chú nói linh tinh...''
Cam Khanh: ''Tại sao một tên lâu la cặn bã của Hành Cước Bang lại có thể nhìn con một cái liền nhận ra, bật thốt lên 'Vệ Kiêu'?''
''Cam Khanh!'' Sắc mặt Mạnh Thiên Ý liền trở nên nghiêm nghị, ''Cho dù Vệ huynh không phải là sống thọ và chết tại nhà, nếu trong lòng ông ấy quả thật có oan tình, với thủ đoạn của ông ấy, muốn để lại đầu mối chứng cứ gì, đã sớm để lại! Con còn không hiểu sao? Trước khi qua đời, ông ấy tìm chú gửi lại di vật, trừ chuyện của con, còn lại một mực không nói một chữ, bởi vì đời này người để ông ấy quan tâm không bỏ xuống được chỉ có mình con! Nếu con hiểu chuyện, nên khiến cuộc sống của mình tốt hơn, đừng để ông ấy ở dưới cửu tuyền không yên lòng.''
''Cuộc sống của con?'' Cam Khanh nhấc chân đi lên vạch kẻ đường, bước chân của cô vô cùng nhẹ nhàng, vì thế khi nhìn từ xa, người cũng có vẻ nhẹ bay, dường như một cơn gió cũng có thể thổi đi ---- Ngoại trừ ăn uống tiêu tiểu, cả ngày ở trong cửa tiệm rách nát bịa chuyện, lừa gạt những đứa nhỏ nghe mình kể chuyện xưa, lại mua chút đồ chơi nhỏ linh tinh, loại cuộc sống nhàm chán này có gì tốt để sống?''
Nhưng nói ra những lời này lại sợ ông chủ Mạnh thương tâm, vì vậy cô để nó trôi qua trong miệng một lần, lại nuốt trở về, cười cười, sải bước qua đường.
Buổi tối sau khi Dụ Lan Xuyên trở về, đã là lần thứ ba đi gõ cửa nhà cách vách, Cam Khanh lại vẫn như cũ chưa trở lại. Anh suy nghĩ một chút, liền xoay người đi xuống lầu dưới.
''Tiểu Dụ gia,'' Hàn Đông Thăng mở cửa cho anh, ''Tôi biết là cậu sẽ tới mà, mời vào.''
Dụ Lan Xuyên: ''Chị dâu không có ở đây?''
''Về nhà cũ của cha vợ tôi ở vài ngày, sợ ông cụ đột nhiên tự trở về,'' Hàn Đông Thăng thở dài, ''Tôi ở đây trông nom đứa nhỏ ---- thằng bé ngủ rồi, không cần để ý tới nó.''
Trong nhà Hàn Đông Thăng lộ vẻ hỗn loạn, không có nữ chủ nhân, lại càng họa vô đơn chí. Anh ta tìm kiếm hồi lâu, không tìm được ấm trà để tiếp khách, cuối cùng không còn cách nào khác đành phải lấy ra cái ly giấy duy nhất rót nước cho Dụ Lan Xuyên: ''Chê cười rồi. Mới vừa dọn về, rất nhiều đồ chưa kịp đặt mua, trong nhà lại liên tiếp gặp chuyện không may, cũng không để ý tới.''
Dụ Lan Xuyên thuận miệng nói: ''Năm đó không bán nhà thì tốt rồi, thuê phòng dù sao cũng không thể thoải mái như ở nhà mình.''
Thế nhưng ngoài dự liệu của anh, Hàn Đông Thăng lại không giống thường ngày tự giễu mình không có mệnh đầu tư, anh ta trầm mặc một hồi: ''Lúc ấy... Thật ra cũng do không còn cách nào. Bán nhà xào cổ thật ra là giả, cổ phiếu cái gì, tôi căn bản cũng không hiểu, làm gì có lá gan đó?''
Dụ Lan Xuyên sửng sốt.
Hàn Đông Thăng đôn hậu nở nụ cười: ''Cha mẹ tôi mất sớm, cha mẹ Bội Bội đối xử với tôi đặc biệt tốt, tôi vẫn coi bên đó như thân sinh của mình. Lúc ấy mẹ vợ tôi bị bệnh nặng, tiền dành dụm trong nhà cũng hết sạch. Còn cha chỉ là người đi làm bình thường, trừ nhà cũ ra, không tích lũy được tài sản gì cả. Tôi và Bội Bội cũng không có anh chị em giúp đỡ, cũng không thể nào để các cụ dùng hết lương hưu của mình đúng không? Tôi liền nhờ bạn thế chấp căn phòng bên này, tìm cái tổ chức dân gian không chính quy, mượn được một khoản tiền quay vòng dùng gấp. Chẳng qua lai lịch số tiền đó không dễ giải thích, muốn nói là cha mẹ tôi để lại, nhưng trước khi kết hôn mỗi nhà có chuyện gì xảy ra lẫn nhau đều biết cả, không thể gạt được. Vậy nên tôi thấy người xung quanh đây đều nói kiếm tiền bằng cổ phiếu, liền lừa Bội Bội là cha mẹ để lại một ít tiền, tôi mua cổ phiếu, để quên nhiều năm, gần đây trong nhà cần dùng tiền mới nhớ đến, không nghĩ tới lại kiếm nhiều như vậy.''
Dụ Lan Xuyên nhẹ nhàng hỏi: ''Tại sao không nói thật?''
''Thời gian đó cô ấy phải chịu áp lực quá lớn, tôi nghĩ là trước hết không nói cho cô ấy biết, chờ lúc xong chuyện, tôi từ từ trả lại tiền, đến lúc đó thần không biết quỷ không hay giải quyết việc thế chấp.'' Hàn Đông Thăng có chút ngượng ngùng cúi đầu, ''Haiz, lúc đó tuổi trẻ không hiểu chuyện, nào biết được 'Tiền khó kiếm, phân khó ăn'. Tiền phải dùng gấp, cũng không cẩn thận xem lại lãi suất, bà cụ cũng không cứu được, số tiền này rốt cuộc không trả được. Tôi không dám nói với Bội Bội, chỉ có thể tiếp tục gạt cô ấy, vốn định kéo dài một thời gian, chờ cô ấy khôi phục qua thời gian tang mẹ, kết quả càng kéo lại càng không dám nói. Mà vậy cũng tốt, cô ấy vẫn cho rằng tiền của chúng tôi ở trong thị trường chứng khoán, chẳng qua là dừng ở đấy, không chắc ngày nào đấy là có thể tăng lại, trong lòng vẫn có hi vọng... Mà thôi, không nói mấy chuyện linh tinh nhà tôi nữa, tiểu Dụ gia đến là vì người giúp chúng ta hôm nay đúng không?''
Dụ Lan Xuyên nâng mắt lên.
''Tôi nghe thấy tiểu Vu kêu 'Mộng Mộng lão sư','' Hàn Đông Thăng nói, ''Con tôi thêm Wechat vị hàng xóm nữ trên lầu kia, tôi đã thấy ghi chú của nó, chính là cô ấy hả? Hóa ra là một cô gái, chẳng trách lúc đó cô ấy không nói lời nào. Dương bang chủ bọn họ biết không?''
Dụ Lan Xuyên suy nghĩ một lát, lần trước lúc lão Dương nói với anh về ''Vạn Mộc Xuân'', Cam Khanh đang mở cửa dọn dẹp sàn nhà. Dương bang chủ lại không có vẻ gì khác thường, chắc là không biết chuyện.
''Thảo nào.'' Hàn Đông Thăng lẩm bẩm một câu, ''Tuy nói chuyện thế hệ trước không có quan hệ gì với cô ấy, nhưng dám trực tiếp vào ở viện 110, lá gan cũng đủ lớn.''
Dụ Lan Xuyên liền trực tiếp hỏi: '''Vệ Kiêu' rốt cuộc là ai?''
''Là đệ tử của Vạn Mộc Xuân. Đệ tử thân truyền của Vạn Mộc Xuân, ông cụ khi còn tại thế từng chính miệng thừa nhận, đệ tử này trò giỏi hơn thầy. Khi còn bé tôi có gặp một lần, chính là kiểu ăn mặc giống hôm nay, ngón tay chuyển động một cây đao nhỏ, không thích nói chuyện, có vẻ lòng dạ rất sâu. Khi đôi mắt ấy nhìn cậu, cậu sẽ cảm giác hơn hai trăm đầu xương cốt toàn thân mình đều bị ông ta nắm giữ, ông ta muốn chọc chỗ nào liền chọc chỗ đó... Lúc ấy bên người còn mang theo một cô bé mới mấy tuổi, a, chính là cô ấy đúng không?'' Hàn Đông Thăng nói, ''Nữ đại mười tám biến, không nhận ra.''
Dụ Lan Xuyên hỏi tiếp: ''Về sau sao lại không qua lại nữa? Tại sao anh nói Cam Khanh dám vào đây ở là gan lớn?''
Hàn Đông Thăng do dự một lát.
''Bình thường cô gái này đối xử rất tốt với con tôi, hàng xóm ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, cũng đặc biệt lễ phép, hôm nay còn giúp chúng tôi, tôi nói lời này cũng chỉ là bắt gió bắt bóng.'' Sắc mặt Hàn Đông Thăng rất rối rắm, ''Nhưng... Mười mấy năm về trước, Vệ Kiêu từng lên 'Minh chủ lệnh'.''
Bản thân Minh chủ này không hiểu ra sao ---- bọn họ còn không nói cho anh biết ''Minh chủ lệnh'' là cái đồ chơi gì!
Làm chức Minh chủ này, thật giống cái con rối của tổ dân phố!
Song anh còn chưa kịp hỏi lại, liền nghe Hàn Đông Thăng nói tiếp: ''Nghe nói là vì trên người ông ta cõng mười tám mạng người.''
Hàn Đông Thăng: ''... Mộng Mộng lão sư?''
Bản thân Dụ Lan Xuyên vốn là một Minh chủ gà mờ, rất nhiều ''Quy củ võ lâm'' trong truyền thuyết, anh đều phải nhờ người khác tạm thời phổ cập. Vu Nghiêm bám theo Minh chủ gà mờ lại càng một chữ cũng không biết, anh ta theo lẽ đương nhiên mà coi mấy người Hàn Đông Thăng là ''Cùng một ruộc'' với Dụ Lan Xuyên.
Cho đến khi nghe Hàn Đông Thăng nói như vậy, Vu Nghiêm mới nhận ra Hàn Đông Thăng không hề biết kẻ bắt cóc vừa rồi là Cam Khanh!
Hơn nữa anh ta còn nói lỡ miệng!
Ba vị ''Đại hiệp'' và một cảnh sát, đứng ở nơi bốn phía lóe sáng xanh đỏ, tập thể cúi đầu vây xem Lượng ca đang thoi thóp trên mặt đất.
''Ừm... Bỏ qua chuyện khác đi,'' Hàn Đông Thăng phục hồi tinh thần lại, trước tiên phá vỡ sự trầm mặc, chỉ vào Lượng ca nói, ''Tôi thấy vị này sắp không chịu nổi nữa rồi, có phải là nên nhanh chóng đưa đến bệnh viện không?''
''Đúng đúng đúng,'' Vu Nghiêm lúng túng ngay cả tay cũng không biết nên để đâu, như vừa tỉnh lại từ trong mộng mà nhảy dựng lên, kêu to với đồng nghiệp, ''Gọi xe cứu thương! Ở đây có người bị nghi là ngộ độc thực phẩm!''
Dụ Lan Xuyên cũng phục hồi tinh thần lại: ''Vậy thương thế kia của hắn tính thế nào?''
''Không sao,'' Vu Nghiêm vội vàng nối lại dây thần kinh vừa chập mạch, ''Hắn mang theo một lũ chó săn với vũ khí đánh lén cảnh sát, lúc chúng ta phản kháng bất cẩn gây thương tích. Năm người chúng ta, trong tay còn có kẻ bị tình nghi quấy rối, đối phương xấp xỉ có ít nhất một trăm người, hiện trường không thể khống chế được, có chút thương tích ngoài ý muốn cũng là chuyện thường tình. Cậu không có thời gian thì cứ giao cho tôi xử lý là được.''
Dụ Lan Xuyên ngẩng đầu nhìn thoáng qua camera của khách sạn.
''Không cần để ý đến,'' Vu Nghiêm khoát khoát tay, ''Đám lưu manh này đều đã phạm tội nhiều lần, lúc bọn chúng khóa cửa khẳng định đã sớm tắt camera.''
Hàn Đông Thăng: ''Vậy chuyện cha vợ tôi còn phải làm phiền cậu rồi.''
''Yên tâm yên tâm,'' Vu Nghiêm nói, ''Về trước xử lý theo quy trình cái đã, sau đó tôi mời mọi người ăn cơm.''
Dụ Lan Xuyên lúc tới thì tự mình lái xe, lúc về lại đi nhờ xe cảnh sát. Trong lúc vô tình anh vừa ngẩng đầu, ánh mắt liền đụng phải Hàn Đông Thăng ngồi ở ghế phó lái, bất chợt, Dụ Lan Xuyên ý thức được một vấn đề ---- từ lúc bắt đầu khi lão Dương đại gia nhắc tới ''Ngũ Tuyệt'', cho tới bây giờ đều cố ý giấu chuyện về Vạn Mộc Xuân, chẳng sợ như vậy khiến ông như thể không biết đếm số.
Bị người cố ý hỏi tới, cũng chỉ đơn giản giới thiệu một chút, cố gắng không nói tỉ mỉ. Cho đến tận hôm Nguyên Đán đó, chuyện tiếp chuyện, không giấu được nữa, lão Dương đại gia mới tiết lộ cho anh một chút về ''Vạn Mộc Xuân''.
Mặc dù nói vốn là lời hay, như nghĩ kỹ lại, chuyện này không hợp lẽ thường cho lắm ---- bởi vì lão Dương bang chủ là kiểu người có thù oán không nhất định phải báo thù, nhưng có ân nhất định phải báo ân. Nếu bọn họ thật sự có thể xác định năm đó người giúp Dụ Lan Xuyên chạy trốn thuộc chi của ''Vạn Mộc Xuân'', ông nội và lão Dương đại gia nhất định sẽ nhắc nhở bên tai anh mỗi ngày một lần, chỉ sợ anh không nhớ được.
Làm sao có thể nhiều năm như vậy, bị anh hỏi mãi mới nói một câu?
Về Vạn Mộc Xuân, rốt cuộc lão Dương đại gia che giấu bao nhiêu?
Hàn Đông Thăng lại biết cái gì?
Hắn bật thốt lên ''Vệ Kiêu'' là ai?
Cam Khanh lặng yên không tiếng động rời khỏi địa bàn Hành Cước Bang. Cô không hề biết Lượng ca, bắt hắn chỉ vì thấy hắn là thủ lĩnh của đám Hành Cước Bang đó, vốn chỉ định... giải vây giúp mấy người hàng xóm. Không nghĩ tới Lượng ca thế nhưng lại bật thốt lên một câu ''Vệ Kiêu'', còn bị dọa tiểu trong quần.
Vệ Kiêu chính là sư phụ của cô.
Người ngoài giữ kín như bưng về ông, loan truyền về ông cũng sắp yêu ma hóa.
Thật ra trong ấn tượng của Cam Khanh, ông chẳng qua chỉ là một lão già trầm mặc ít nói, ngày ngày mặc một cái áo Tôn Trung Sơn cải tiến bị giặt đến trắng bệch, đạp xe đạp đi làm, một đôi tay thô ráp lại sạch sẽ, chưa bao giở để móng tay quá dài. Ông không ăn xác trẻ con, cũng không uống máu người trộn rượu nho, thật sự rất kén ăn, bởi vì ông là đầu bếp.
Từ nhỏ không có chỗ luyện đao, ông liền thái thức ăn, cắt trái cây, cắt thái xong dĩ nhiên không thể lãng phí, vì vậy liền vơ vét sách dạy nấu ăn khắp nơi, không có việc gì liền dựa theo mà làm, sau khi lớn lên lại dứt khoát coi đây là nghề nghiệp. Chỉ đáng thương thay sư tổ, cả đời tao nhã vô song, lúc già ở với đồ đệ, suýt nữa thì ăn ra bụng nhỏ, lâu lâu lại làm ầm ĩ đòi ăn kiêng, suýt nữa thì ''Khó giữ được khí tiết tuổi già.''
Bản thân ông lại rất tiết chế... Đương nhiên cũng có thể đơn giản chỉ là kén chọn, gần đến sáu mười, nhìn bóng lưng vẫn giống như thanh niên trẻ tuổi.
Bọn họ đều nói ông dưỡng sinh có đạo, trăm tuổi không lo.
Nhưng vậy mà ông lại không thể nhận được lương hưu.
Cam Khanh trở lại hẻm sau Ao Sình, men theo đường nhỏ trong trí nhớ, đi vào chỗ sâu trong... Nhưng nơi đó không có bất cứ cái gì cả.
''Ao Sình'' cũng đã bị co lại, những năm trước đây, nhà ở dọc con phố này bị phá dỡ, nghe nói là để mở rộng đường phố. Cô đứng ở đầu đường trống trải, nhìn xe cộ đi qua phun ra khói xe, mờ mịt liếc nhìn xung quanh, không tài nào nhớ nổi nhà mình trước kia ở chỗ nào.
''Can nhi.''
Cam Khanh đã sớm nghe thấy tiếng bước chân, nhưng không quay đầu lại.
''Bồn hoa nhỏ bên kia, chính là cửa nhà con.'' Mạnh Thiên Ý đi tới, ngồi lên rào chắn vỉa hè, ánh mắt đảo qua cánh tay quấn vải của Cam Khanh, ''Chú Mạnh nhớ kỹ thay con.''
Cam Khanh cuối cùng cũng giật mình, nhìn sang nơi ông chỉ. Đó là loại bồn hoa có thể tùy ý thấy ở ven đường, giờ đang mùa gió Tây Bắc, trong bồn hoa chỉ có cành khô run lẩy bẩy được che bởi tấm nylon, hơi lộ vẻ thảm thương.
''Chú Mạnh,'' Giọng cô gần như tan mất trong tiếng xe, ''Chú nói lại lần nữa cho con, sư phụ con tại sao lại mất được không?''
''Trong thời gian đó sắc mặt ông ấy rất kém, có lúc còn thất thần, hoảng hoảng hốt hốt. Người khác hỏi thì ông ấy nói là vì đến ngày lễ, tiệm cơm nhiều khách nên luôn phải làm thêm giờ... Nấu ăn cũng rất mất sức, bọn chú cũng khuyên ông ấy, lớn tuổi rồi đừng khổ cực như vậy, nên giao cho người trẻ tuổi... Rốt cuộc quả nhiên xảy ra chuyện, hôm đó ông ấy tan làm quá muộn, đạp xe bị xe đụng phải.'' Mạnh Thiên Ý nói, ''Lúc ấy nhìn qua, trừ hơi chật vật thì cũng không có chuyện gì lớn, liền để tài xế gây chuyện đi. Nhưng... Rốt cuộc vẫn là lớn tuổi, qua mấy ngày, chân đột nhiên không đi được, ở nhà nằm giường một thời gian, còn dùng tới cả gậy chống.''
Cam Khanh không ngắt lời, lẳng lặng nghe tiếp.
''Sau đó có một hôm... Chú nhớ là mùng chín tháng chín, Tết Trùng Dương ---- Vệ huynh đột nhiên chống gậy tới tìm chú, tựa như giao phó hậu sự mà nói với chú rất nhiều, còn đưa cho chú một thùng thư, để chú dựa theo ngày trên phong thư lần lượt gửi tiền cho con. Ông ấy nói dù sao con cũng không trở về, nói ra cũng không có ích gì.''
Cam Khanh hung hăng siết chặt tay.
''Lúc ấy chú đã cảm thấy không đúng lắm, qua mấy ngày, quả nhiên... Aiz, hôm đó hàng xóm thấy cửa nhà ông ấy tích báo vài ngày, lại nhớ tới đã rất lâu chưa gặp qua ông ấy, hơi lo lắng, gõ cửa vào nhìn... Nói là đột tử, rất thường gặp ở người già và trung niên, suy tim, bên người lại không có ai, thoáng cái người liền mất.'' Mạnh Thiên Ý thở dài, ''Can nhi, đừng nghĩ ngợi nhiều, sinh tử có mệnh, phú quý ở trời. Kể cả con có ở Yến Ninh, cũng không thể nào cả ngày lẫn đêm không ra khỏi cửa chăm sóc ông ấy, chưa chắc sẽ gặp được mấy phút sắp chết đó. Mà có gặp được, con cũng chưa chắc có thể cứu được... Đã nhiều năm rồi, đừng nghĩ ngợi nữa.''
Cam Khanh từng từ từng chữ nói: ''Sư phụ con không bị bệnh tim.''
''Rất nhiều trường hợp suy tim đột tử bình thường cũng...''
''Bào đinh giải ngưu,'' Cam Khanh bỗng dưng xoay người, ngắt lời ông,''Gặp tai nạn xe cộ, chẳng nhẽ trên người mình có thương tổn gân cốt hay không cũng không biết?''
Mạnh Thiên Ý ngẩng đầu lên nhìn cô: ''Đạo lý này không phải con cũng biết sao? Dĩ nhiên là ông ấy biết, nhưng nếu không nói ra, tự nhiên là có lý do của ông ấy. Vệ huynh lúc đứng tuổi, khi tán gẫu luôn hối hận lúc trẻ mình lộ rõ tài năng, có chút việc xử lý quá mức, nếu lúc già có thể chấm dứt, sẽ không oán không hối. Ông ấy không muốn con biết để trong lòng có khúc mắc.''
Cam Khanh lạnh lùng nói: ''Lúc đó ông ấy không phải bệnh chết, đúng không? Người xung quanh cũng biết ông ấy gặp phải tai nạn xe cộ, đụng phải chân, cho nên dù nhìn thấy trên người ông ấy có thương tích, mọi người cũng sẽ không suy nghĩ nhiều. Chết ở nhà, nhìn thì gió êm sóng lặng, giống như sống thọ và chết tại nhà, không có người nhà nào lại không thuận theo không buông tha mà muốn tra lại, dĩ nhiên cũng không có ai cẩn thận khám nghiệm tử thi, liền đơn giản mà xử lý theo trường hợp đột tử.''
''Con đừng nghĩ ngợi nhiều, cũng đừng nghe dì hai chú nói linh tinh...''
Cam Khanh: ''Tại sao một tên lâu la cặn bã của Hành Cước Bang lại có thể nhìn con một cái liền nhận ra, bật thốt lên 'Vệ Kiêu'?''
''Cam Khanh!'' Sắc mặt Mạnh Thiên Ý liền trở nên nghiêm nghị, ''Cho dù Vệ huynh không phải là sống thọ và chết tại nhà, nếu trong lòng ông ấy quả thật có oan tình, với thủ đoạn của ông ấy, muốn để lại đầu mối chứng cứ gì, đã sớm để lại! Con còn không hiểu sao? Trước khi qua đời, ông ấy tìm chú gửi lại di vật, trừ chuyện của con, còn lại một mực không nói một chữ, bởi vì đời này người để ông ấy quan tâm không bỏ xuống được chỉ có mình con! Nếu con hiểu chuyện, nên khiến cuộc sống của mình tốt hơn, đừng để ông ấy ở dưới cửu tuyền không yên lòng.''
''Cuộc sống của con?'' Cam Khanh nhấc chân đi lên vạch kẻ đường, bước chân của cô vô cùng nhẹ nhàng, vì thế khi nhìn từ xa, người cũng có vẻ nhẹ bay, dường như một cơn gió cũng có thể thổi đi ---- Ngoại trừ ăn uống tiêu tiểu, cả ngày ở trong cửa tiệm rách nát bịa chuyện, lừa gạt những đứa nhỏ nghe mình kể chuyện xưa, lại mua chút đồ chơi nhỏ linh tinh, loại cuộc sống nhàm chán này có gì tốt để sống?''
Nhưng nói ra những lời này lại sợ ông chủ Mạnh thương tâm, vì vậy cô để nó trôi qua trong miệng một lần, lại nuốt trở về, cười cười, sải bước qua đường.
Buổi tối sau khi Dụ Lan Xuyên trở về, đã là lần thứ ba đi gõ cửa nhà cách vách, Cam Khanh lại vẫn như cũ chưa trở lại. Anh suy nghĩ một chút, liền xoay người đi xuống lầu dưới.
''Tiểu Dụ gia,'' Hàn Đông Thăng mở cửa cho anh, ''Tôi biết là cậu sẽ tới mà, mời vào.''
Dụ Lan Xuyên: ''Chị dâu không có ở đây?''
''Về nhà cũ của cha vợ tôi ở vài ngày, sợ ông cụ đột nhiên tự trở về,'' Hàn Đông Thăng thở dài, ''Tôi ở đây trông nom đứa nhỏ ---- thằng bé ngủ rồi, không cần để ý tới nó.''
Trong nhà Hàn Đông Thăng lộ vẻ hỗn loạn, không có nữ chủ nhân, lại càng họa vô đơn chí. Anh ta tìm kiếm hồi lâu, không tìm được ấm trà để tiếp khách, cuối cùng không còn cách nào khác đành phải lấy ra cái ly giấy duy nhất rót nước cho Dụ Lan Xuyên: ''Chê cười rồi. Mới vừa dọn về, rất nhiều đồ chưa kịp đặt mua, trong nhà lại liên tiếp gặp chuyện không may, cũng không để ý tới.''
Dụ Lan Xuyên thuận miệng nói: ''Năm đó không bán nhà thì tốt rồi, thuê phòng dù sao cũng không thể thoải mái như ở nhà mình.''
Thế nhưng ngoài dự liệu của anh, Hàn Đông Thăng lại không giống thường ngày tự giễu mình không có mệnh đầu tư, anh ta trầm mặc một hồi: ''Lúc ấy... Thật ra cũng do không còn cách nào. Bán nhà xào cổ thật ra là giả, cổ phiếu cái gì, tôi căn bản cũng không hiểu, làm gì có lá gan đó?''
Dụ Lan Xuyên sửng sốt.
Hàn Đông Thăng đôn hậu nở nụ cười: ''Cha mẹ tôi mất sớm, cha mẹ Bội Bội đối xử với tôi đặc biệt tốt, tôi vẫn coi bên đó như thân sinh của mình. Lúc ấy mẹ vợ tôi bị bệnh nặng, tiền dành dụm trong nhà cũng hết sạch. Còn cha chỉ là người đi làm bình thường, trừ nhà cũ ra, không tích lũy được tài sản gì cả. Tôi và Bội Bội cũng không có anh chị em giúp đỡ, cũng không thể nào để các cụ dùng hết lương hưu của mình đúng không? Tôi liền nhờ bạn thế chấp căn phòng bên này, tìm cái tổ chức dân gian không chính quy, mượn được một khoản tiền quay vòng dùng gấp. Chẳng qua lai lịch số tiền đó không dễ giải thích, muốn nói là cha mẹ tôi để lại, nhưng trước khi kết hôn mỗi nhà có chuyện gì xảy ra lẫn nhau đều biết cả, không thể gạt được. Vậy nên tôi thấy người xung quanh đây đều nói kiếm tiền bằng cổ phiếu, liền lừa Bội Bội là cha mẹ để lại một ít tiền, tôi mua cổ phiếu, để quên nhiều năm, gần đây trong nhà cần dùng tiền mới nhớ đến, không nghĩ tới lại kiếm nhiều như vậy.''
Dụ Lan Xuyên nhẹ nhàng hỏi: ''Tại sao không nói thật?''
''Thời gian đó cô ấy phải chịu áp lực quá lớn, tôi nghĩ là trước hết không nói cho cô ấy biết, chờ lúc xong chuyện, tôi từ từ trả lại tiền, đến lúc đó thần không biết quỷ không hay giải quyết việc thế chấp.'' Hàn Đông Thăng có chút ngượng ngùng cúi đầu, ''Haiz, lúc đó tuổi trẻ không hiểu chuyện, nào biết được 'Tiền khó kiếm, phân khó ăn'. Tiền phải dùng gấp, cũng không cẩn thận xem lại lãi suất, bà cụ cũng không cứu được, số tiền này rốt cuộc không trả được. Tôi không dám nói với Bội Bội, chỉ có thể tiếp tục gạt cô ấy, vốn định kéo dài một thời gian, chờ cô ấy khôi phục qua thời gian tang mẹ, kết quả càng kéo lại càng không dám nói. Mà vậy cũng tốt, cô ấy vẫn cho rằng tiền của chúng tôi ở trong thị trường chứng khoán, chẳng qua là dừng ở đấy, không chắc ngày nào đấy là có thể tăng lại, trong lòng vẫn có hi vọng... Mà thôi, không nói mấy chuyện linh tinh nhà tôi nữa, tiểu Dụ gia đến là vì người giúp chúng ta hôm nay đúng không?''
Dụ Lan Xuyên nâng mắt lên.
''Tôi nghe thấy tiểu Vu kêu 'Mộng Mộng lão sư','' Hàn Đông Thăng nói, ''Con tôi thêm Wechat vị hàng xóm nữ trên lầu kia, tôi đã thấy ghi chú của nó, chính là cô ấy hả? Hóa ra là một cô gái, chẳng trách lúc đó cô ấy không nói lời nào. Dương bang chủ bọn họ biết không?''
Dụ Lan Xuyên suy nghĩ một lát, lần trước lúc lão Dương nói với anh về ''Vạn Mộc Xuân'', Cam Khanh đang mở cửa dọn dẹp sàn nhà. Dương bang chủ lại không có vẻ gì khác thường, chắc là không biết chuyện.
''Thảo nào.'' Hàn Đông Thăng lẩm bẩm một câu, ''Tuy nói chuyện thế hệ trước không có quan hệ gì với cô ấy, nhưng dám trực tiếp vào ở viện 110, lá gan cũng đủ lớn.''
Dụ Lan Xuyên liền trực tiếp hỏi: '''Vệ Kiêu' rốt cuộc là ai?''
''Là đệ tử của Vạn Mộc Xuân. Đệ tử thân truyền của Vạn Mộc Xuân, ông cụ khi còn tại thế từng chính miệng thừa nhận, đệ tử này trò giỏi hơn thầy. Khi còn bé tôi có gặp một lần, chính là kiểu ăn mặc giống hôm nay, ngón tay chuyển động một cây đao nhỏ, không thích nói chuyện, có vẻ lòng dạ rất sâu. Khi đôi mắt ấy nhìn cậu, cậu sẽ cảm giác hơn hai trăm đầu xương cốt toàn thân mình đều bị ông ta nắm giữ, ông ta muốn chọc chỗ nào liền chọc chỗ đó... Lúc ấy bên người còn mang theo một cô bé mới mấy tuổi, a, chính là cô ấy đúng không?'' Hàn Đông Thăng nói, ''Nữ đại mười tám biến, không nhận ra.''
Dụ Lan Xuyên hỏi tiếp: ''Về sau sao lại không qua lại nữa? Tại sao anh nói Cam Khanh dám vào đây ở là gan lớn?''
Hàn Đông Thăng do dự một lát.
''Bình thường cô gái này đối xử rất tốt với con tôi, hàng xóm ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, cũng đặc biệt lễ phép, hôm nay còn giúp chúng tôi, tôi nói lời này cũng chỉ là bắt gió bắt bóng.'' Sắc mặt Hàn Đông Thăng rất rối rắm, ''Nhưng... Mười mấy năm về trước, Vệ Kiêu từng lên 'Minh chủ lệnh'.''
Bản thân Minh chủ này không hiểu ra sao ---- bọn họ còn không nói cho anh biết ''Minh chủ lệnh'' là cái đồ chơi gì!
Làm chức Minh chủ này, thật giống cái con rối của tổ dân phố!
Song anh còn chưa kịp hỏi lại, liền nghe Hàn Đông Thăng nói tiếp: ''Nghe nói là vì trên người ông ta cõng mười tám mạng người.''
Tác giả :
Priest