Không Người Gặp Lại
Chương 33
Lý Trạch Khôn đưa Đào Nhiên vào bệnh viện, tìm người thu xếp xong rồi lại đi. Lúc lần nữa ngồi trên xe hắn luôn cảm thấy đây không phải là sự thực. Đã đến mức này rồi, dù hắn có mất não cũng không thể cho rằng Đào Nhiên đang nói dối.
Thật ra tìm người tra lại camera không hề tốn sức, Lý Trạch Khôn sớm nên nghĩ đến. Nhưng bây giờ, hắn thà ích kỷ không nghĩ đến, bởi vì nhờ vậy nên chuyện hắn làm là hợp lý, không cần hổ thẹn.
Những lúc đối mặt với Đào Nhiên tâm tình của Lý Trạch Khôn rất phức tạp. Hắn cứ cho rằng càng ngày càng ở chung thì những điểm bất đồng giữa Đào Nhiên và Trình Hạ sẽ càng hiện ra, như vậy chí ít đến ngày cần rời bỏ sẽ không đến mức không nỡ. Nhưng điều hắn không ngờ đến, là càng ở chung lâu với Đào Nhiên, hắn lại càng cảm thấy Đào Nhiên thật sự rất giống Trình Hạ.
Bất tri bất giác, trong lòng hắn, Đào Nhiên đã trở thành một chốn ký thác. Lúc đối tốt với Đào Nhiên, hắn luôn cảm thấy mình đang bồi thường cho Trình Hạ – người mà hắn đã không còn cơ hội. Chỉ cần không có người vạch trần giấc mộng này thì hắn có thể tiếp tục làm tiếp.
Do đó mà Lý Trạch Khôn tức giận, lúc ý thức không tỉnh táo hắn đã bộc lộ nỗi sợ hãi, ôm Đào Nhiên mà kêu tên Trình Hạ, đây là hắn đã giáng cho mình một bạt tai, triệt để vạch trần mộng cảnh bí ẩn khó mở miệng trong lòng mình.
Lý Trạch Khôn có thể cảm giác được bản thân mình không bình thường, hắn cần một thời gian để tỉnh táo.
Đào Nhiên ở bệnh viện ba ngày không thấy mặt Lý Trạch Khôn. Tất cả những vết thương trên người cậu đều là thương ngoài da, vết thương ở thân dưới bị nhiễm trùng khiến cậu liên tục sốt một ngày. May là nội tạng bị ngoại lực tác động không có việc gì, nhưng hình như dạ dày có chút ảnh hưởng, cả ngày đau nhức như chạm phải điện.
Tâm tình Đào Nhiên không tốt, ăn ít, lại càng không muốn đi bộ. Có lúc cậu sẽ đứng bên cạnh cửa sổ rất lâu, thỉnh thoảng có khi y tá cố định lại kim chuyền cho cậu xong sẽ cười hỏi có phải cậu đang đợi ai không. Đào Nhiên chỉ lắc đầu.
Ngày Đào Nhiên xuất viện là một ngày mưa dầm, hạt mưa lớn rào rào rơi xuống. Chiếc ô đen của Lão Uông bị mưa rơi đến không ngừng rung lên, Đào Nhiên mới đi ra thì ống quần đã ướt non nửa.
“Tiên sinh bảo chú nhắn với cháu, ngài ấy đã xin nghỉ cho cháu rồi, tuần này cháu không cần phải đi học."
Túi thuốc trong tay Đào Nhiên dính nước mưa, cậu đang dùng giấy ăn trên xe lau khô, nghe nói vậy mới dừng tay lại: “Cháu đã không sao rồi."
“Việc này chú không làm chủ được." Lão Uông cười cười với Đào Nhiên, ngữ khí rất ôn hoà: “Cháu đang giận dỗi với tiên sinh hả? Thế nào cũng phải có người xuống nước trước mà, chú kẹp giữa hai người làm trung gian truyền lời cũng khó chịu."
Đào Nhiên miễn cưỡng nở nụ cười: “Không có ạ."
Cậu làm gì có tư cách giận dỗi Lý Trạch Khôn? Cho tới nay người thoả hiệp, thấp kém, bị coi thường đều là mình, người đàn ông kia nào có muốn nghe một câu nói ngỗ nghịch nào.
Sau khi về đến nhà Đào Nhiên đi vài vòng trong phòng. Trong nhà vẫn thoải mái hơn rất nhiều so với bệnh viện, chí ít cũng không có mùi nước khử trùng làm người buồn nôn, cũng không có mũi kim sáng loá lạnh lẽo.
Nhưng một mình thật sự quá chán, một khi yên tĩnh tất cả âm thanh sẽ phóng đại bên tai, có thể nghe được tiếng ù ù của tủ lạnh, thậm chí là tiếng vang không biết là gì từ sâu trong màng tai. Cậu muốn đến lớp, muốn lải nhải vài câu với Kiều Dã, thường là sẽ thoả thuận đi đâu ăn cơm, đi trên đường còn có thể thất thần nghĩ đến mấy đề Toán. Chứ không phải như bây giờ, giống như một oán phụ chốn thâm cung chờ người đàn ông mở miệng đặc xá, cả ngày chỉ ngóng trông xem liệu người ấy có về sớm chút nào không.
Chính Đào Nhiên cũng buồn bực, cậu yêu Lý Trạch Khôn vì cái gì. Ngoại trừ đẹp trai chút, ra tay hào phóng chút thì làm gì có gì để yêu nữa. Tính tình không tốt, hay đánh người, trong lòng còn có một người nhớ mãi không quên. Đào Nhiên quyết định sẽ không thèm nhớ quá nhiều đến hắn nữa, sáng mai sẽ tự đến trường đi học.
Trên bàn sẽ chất rất nhiều bài thi, Kiều Dã cũng sẽ có thật là nhiều chuyện lý thú muốn tự nói với mình, thầy giáo đã đáp ứng sẽ dành ra một tiết để chiếu phim, hy vọng mình vẫn chưa bị lỡ.
Đào Nhiên suy nghĩ một chút, tâm tình cũng sáng sủa hơn, bèn tự mình vào nhà bếp nấu nước pha một bát mì. Pha rất dừ, uống nước nóng khiến dạ dày cũng ấm áp hơn.
Mấy ngày nay Đào Nhiên chịu khổ muốn chết, thân thể yếu ớt không chịu nổi. Trời mưa sẽ ngủ nhiều, mới hơn tám giờ cậu đã bắt đầu mệt rã rời. Cậu rất thích những ngày mưa được vùi trong chăn, vừa ấm áp lại có cảm giác an toàn, thật giống như sẽ không còn gặp quá nhiều khổ cực nữa.
Đào Nhiên uống thuốc xong mới nằm xuống chuẩn bị ngủ, nhưng lúc nhắm mắt lại trong đầu tất cả đều là khuôn mặt của Lý Trạch Khôn. Hắn phủ lên người mình chuyển động, có giọt mồ hôi theo gò má sắc cạnh của hắn rơi xuống trên người mình, âm thanh rất ôn nhu, rất tình tứ, từng lần từng lần gọi: “Hạ Hạ… Tiểu Hạ…"
Đào Nhiên đã sắp chìm vào giấc ngủ, vô thức đáp một tiếng: “Em ở đây…"
Sau đó, cậu thanh tỉnh trong nháy mắt.
Thật ra tìm người tra lại camera không hề tốn sức, Lý Trạch Khôn sớm nên nghĩ đến. Nhưng bây giờ, hắn thà ích kỷ không nghĩ đến, bởi vì nhờ vậy nên chuyện hắn làm là hợp lý, không cần hổ thẹn.
Những lúc đối mặt với Đào Nhiên tâm tình của Lý Trạch Khôn rất phức tạp. Hắn cứ cho rằng càng ngày càng ở chung thì những điểm bất đồng giữa Đào Nhiên và Trình Hạ sẽ càng hiện ra, như vậy chí ít đến ngày cần rời bỏ sẽ không đến mức không nỡ. Nhưng điều hắn không ngờ đến, là càng ở chung lâu với Đào Nhiên, hắn lại càng cảm thấy Đào Nhiên thật sự rất giống Trình Hạ.
Bất tri bất giác, trong lòng hắn, Đào Nhiên đã trở thành một chốn ký thác. Lúc đối tốt với Đào Nhiên, hắn luôn cảm thấy mình đang bồi thường cho Trình Hạ – người mà hắn đã không còn cơ hội. Chỉ cần không có người vạch trần giấc mộng này thì hắn có thể tiếp tục làm tiếp.
Do đó mà Lý Trạch Khôn tức giận, lúc ý thức không tỉnh táo hắn đã bộc lộ nỗi sợ hãi, ôm Đào Nhiên mà kêu tên Trình Hạ, đây là hắn đã giáng cho mình một bạt tai, triệt để vạch trần mộng cảnh bí ẩn khó mở miệng trong lòng mình.
Lý Trạch Khôn có thể cảm giác được bản thân mình không bình thường, hắn cần một thời gian để tỉnh táo.
Đào Nhiên ở bệnh viện ba ngày không thấy mặt Lý Trạch Khôn. Tất cả những vết thương trên người cậu đều là thương ngoài da, vết thương ở thân dưới bị nhiễm trùng khiến cậu liên tục sốt một ngày. May là nội tạng bị ngoại lực tác động không có việc gì, nhưng hình như dạ dày có chút ảnh hưởng, cả ngày đau nhức như chạm phải điện.
Tâm tình Đào Nhiên không tốt, ăn ít, lại càng không muốn đi bộ. Có lúc cậu sẽ đứng bên cạnh cửa sổ rất lâu, thỉnh thoảng có khi y tá cố định lại kim chuyền cho cậu xong sẽ cười hỏi có phải cậu đang đợi ai không. Đào Nhiên chỉ lắc đầu.
Ngày Đào Nhiên xuất viện là một ngày mưa dầm, hạt mưa lớn rào rào rơi xuống. Chiếc ô đen của Lão Uông bị mưa rơi đến không ngừng rung lên, Đào Nhiên mới đi ra thì ống quần đã ướt non nửa.
“Tiên sinh bảo chú nhắn với cháu, ngài ấy đã xin nghỉ cho cháu rồi, tuần này cháu không cần phải đi học."
Túi thuốc trong tay Đào Nhiên dính nước mưa, cậu đang dùng giấy ăn trên xe lau khô, nghe nói vậy mới dừng tay lại: “Cháu đã không sao rồi."
“Việc này chú không làm chủ được." Lão Uông cười cười với Đào Nhiên, ngữ khí rất ôn hoà: “Cháu đang giận dỗi với tiên sinh hả? Thế nào cũng phải có người xuống nước trước mà, chú kẹp giữa hai người làm trung gian truyền lời cũng khó chịu."
Đào Nhiên miễn cưỡng nở nụ cười: “Không có ạ."
Cậu làm gì có tư cách giận dỗi Lý Trạch Khôn? Cho tới nay người thoả hiệp, thấp kém, bị coi thường đều là mình, người đàn ông kia nào có muốn nghe một câu nói ngỗ nghịch nào.
Sau khi về đến nhà Đào Nhiên đi vài vòng trong phòng. Trong nhà vẫn thoải mái hơn rất nhiều so với bệnh viện, chí ít cũng không có mùi nước khử trùng làm người buồn nôn, cũng không có mũi kim sáng loá lạnh lẽo.
Nhưng một mình thật sự quá chán, một khi yên tĩnh tất cả âm thanh sẽ phóng đại bên tai, có thể nghe được tiếng ù ù của tủ lạnh, thậm chí là tiếng vang không biết là gì từ sâu trong màng tai. Cậu muốn đến lớp, muốn lải nhải vài câu với Kiều Dã, thường là sẽ thoả thuận đi đâu ăn cơm, đi trên đường còn có thể thất thần nghĩ đến mấy đề Toán. Chứ không phải như bây giờ, giống như một oán phụ chốn thâm cung chờ người đàn ông mở miệng đặc xá, cả ngày chỉ ngóng trông xem liệu người ấy có về sớm chút nào không.
Chính Đào Nhiên cũng buồn bực, cậu yêu Lý Trạch Khôn vì cái gì. Ngoại trừ đẹp trai chút, ra tay hào phóng chút thì làm gì có gì để yêu nữa. Tính tình không tốt, hay đánh người, trong lòng còn có một người nhớ mãi không quên. Đào Nhiên quyết định sẽ không thèm nhớ quá nhiều đến hắn nữa, sáng mai sẽ tự đến trường đi học.
Trên bàn sẽ chất rất nhiều bài thi, Kiều Dã cũng sẽ có thật là nhiều chuyện lý thú muốn tự nói với mình, thầy giáo đã đáp ứng sẽ dành ra một tiết để chiếu phim, hy vọng mình vẫn chưa bị lỡ.
Đào Nhiên suy nghĩ một chút, tâm tình cũng sáng sủa hơn, bèn tự mình vào nhà bếp nấu nước pha một bát mì. Pha rất dừ, uống nước nóng khiến dạ dày cũng ấm áp hơn.
Mấy ngày nay Đào Nhiên chịu khổ muốn chết, thân thể yếu ớt không chịu nổi. Trời mưa sẽ ngủ nhiều, mới hơn tám giờ cậu đã bắt đầu mệt rã rời. Cậu rất thích những ngày mưa được vùi trong chăn, vừa ấm áp lại có cảm giác an toàn, thật giống như sẽ không còn gặp quá nhiều khổ cực nữa.
Đào Nhiên uống thuốc xong mới nằm xuống chuẩn bị ngủ, nhưng lúc nhắm mắt lại trong đầu tất cả đều là khuôn mặt của Lý Trạch Khôn. Hắn phủ lên người mình chuyển động, có giọt mồ hôi theo gò má sắc cạnh của hắn rơi xuống trên người mình, âm thanh rất ôn nhu, rất tình tứ, từng lần từng lần gọi: “Hạ Hạ… Tiểu Hạ…"
Đào Nhiên đã sắp chìm vào giấc ngủ, vô thức đáp một tiếng: “Em ở đây…"
Sau đó, cậu thanh tỉnh trong nháy mắt.
Tác giả :
Vô Nghi Ninh Tử