Không Nghe Lời, Vậy Mời Xuống Giường!
Chương 36: Mặt tốt và mặt xấu của tình yêu (2)
May mà trên đường không tắc nghẽn, đèn xanh đỏ của 120 kêu suốt dọc đường đến bệnh viện.
Trong lộ trình, Quý Mai ban đầu còn có ý thức rõ ràng đã lờ mờ, mắt đang nhìn Ôn Hân, lại giống như không nhìn cô.
Đã nhiều năm rồi Ôn Hân không khóc, sau khi ba qua đời, lúc Quý Mai tiễn anh em cô lên xe lửa đã xoa đầu cô nói: "Hân, đừng khóc, kiên cường lên."
"Cậu đúng là đồ lừa đảo, nói mình không khóc, nước mắt tình cảm tích nhiều năm đều cho cậu hết đấy, Quý Mai cậu còn chưa mang theo nước mắt đồng tình lừa gạt này của cậu, mình sẽ không mắc mưu đâu!" Ôn Hân vừa kéo Quý Mai, vừa lau nước mắt trên mặt.
"Nhịp tim 105, huyết áp 128/58, bệnh nhân xuất hiện tình trạng hôn mê mức độ nhẹ." Y tá đeo khẩu trang xanh kiểm tra hết các con số trên dụng cụ, tay vừa dò xuống phía dưới, “Bác sĩ, nước ối vỡ rồi...."
Ôn Hân mặc dù chưa sinh em bé, nhưng thứ như nước ối này, đã từng nghe không ít trong phim truyền hình, lời của y tá làm cô sốt ruột, “Bác sĩ, bạn tôi thế nào rồi, nghiêm trọng không?"
Dưới loại tình huống như này, đối mặt với người nhà đang vô cùng lo lắng, người được gọi là bác sĩ vẫn có thể tỉnh táo xử lý. Người được hỏi không trả lời, chỉ là lấy bộ đàm ra lặp đi lặp lại câu dưới đây hai lần: thời gian mang thai của thai phụ chưa được 9 tháng, đã vỡ nước ối rồi, nhịp tim, huyết áp hơi cao, chuẩn bị phòng phẫu thuật, có thể cần sinh mổ.
Ôn Hân tựa như người bị thế giới chán ghét mà vứt bỏ, một mình đắm chìm trong thế giới chứa đầy mù mịt của mình, không thể tự thoát ra được.
Thậm chí cho tới cuối cùng, ngay cả cô bị nhét vào cửa phòng chờ phẫu thuật như thế nào, cả quá trình này cô đều không nhớ nổi.
Tả Dữu là cô gái tốt rất đáng tin, nhận được điện thoại của Ôn Lĩnh, cô ấy trực tiếp rời khỏi chỗ bộ phận của bạn, chạy thẳng tới bệnh viện. Cách cửa phòng phẫu thuật còn rất xa, cô đã thấy Ôn Hân đang sững người.
"Chị dâu, Quý Mai không sao đâu, chị yên tâm đi." Khi tay cô khoác lên vai Ôn Hân, người sau ngẩng đầu nhìn cô một cái, nụ cười nơi khóe miệng vừa miễn cưỡng vừa bất lực. “Ừ..."
Hi vọng tất cả đều sẽ tốt, thế giới của cô đã quá yếu đuối rồi, không chịu được chút bi thương nào nữa.
Ôn Hân vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên được, có lần cô đã nghe được cha và bạn của ông nói chuyện trước kia.... mẹ qua đời lúc sinh non mình.
Lúc phẫu thuật tiến hành được gần một giờ, cửa phòng đột nhiên mở ra, Ôn Hân đang thất thần bị dọa nhảy dựng lên, không quan tâm Tả Dữu ở bên cạnh đang kéo cô, trực tiệp vọt tới trước mặt bác sĩ, “Bác sĩ, bọn họ...."
Đều nói người xa quê tâm tình sẽ phức tạp khi quay về, tình huống của Ôn Hân bây giờ là khúc điệu khác nhau mà diễn hay như nhau. (ý là ở trong hoàn cảnh khác nhưng tâm trạng cũng phức tạp như vậy.)
"Người lớn không sao, sau khi khâu vết thương lại thì sẽ được chuyển đến phòng bệnh, nhưng đứa bé hơi nhỏ, năm cân hai lạng (tức 2,55 kg ở bên mình), cộng thêm hình như trước khi sinh người mẹ có bị kích động gì đó, vì vậy đứa bé vẫn phải giữ trong lồng kính quan sát một thời gian rồi hãy nói." Nói rõ mấy câu đơn giản, rồi bác sĩ cũng rời đi.
Nghe lời bác sĩ nói, chân Ôn Hân mềm nhũn, trực tiếp ngồi trên đất: cuối cùng cũng không sao rồi.
Sinh mổ và sinh con tự nhiên khác nhau ở chỗ, sinh mổ lúc trước khi sinh thì nhẹ nhõm, sau khi sinh thì khổ sở; còn sinh tự nhiên nhiều nhất chỉ khổ sở mấy tiếng lúc ấy, sau đó rất nhanh sẽ lại vui vẻ, miệng cũng không phải kiêng kỵ gì.
Về mặt ăn này, Quý Mai cực kỳ hâm mộ người trẻ tuổi nằm trên giường sinh thường kia.
Ngày thứ tư sau khi sinh Miêu Miêu, Ôn Hân tan làm sớm để đến đổi ca cho dì. Mấy hạng mục gần đây của Vạn Bác bận đến mức người ngã ngựa đổ, trong lúc này, là một trong những lãnh đạo nên Ôn Hân cũng xấu hổ khi xin phép nghỉ cả ngày để chăm sóc Quý Mai. Lúc Quý Mai mới sinh, Tả Dữu thông minh và hiểu chuyện lạ kỳ, chưa nói với Ôn Hân mà đã dẫn dì Lưu tới. Chỉ quan sát nửa ngày, sự chu đáo và tỉ mỉ của người dì này rốt cuộc cũng khiến Ôn Hân hoàn toàn yên tâm, cũng vì vậy nên cô mới có thể san chút tinh lực cho công việc, bằng không Vạn Cương thật sự sẽ không phát tiền lương cho cô.
Trước khi tới bệnh viện, Ôn Hân cố ý về nhà một lần. Anh trai rất chu đáo hầm chén canh gà để cô mang đến Quý Mai, Ôn Hân vừa đến phòng trẻ nhìn Miêu Miêu vốn rất vui muốn nói tình hình của đứa bé cho Quý Mai, nhưng không ngờ, vừa mới vào cửa liền nhìn thấy dì Lưu tay chân luống cuống và Quý Mai khóc đã gần như co giật.
"Sao thế? Đang yên đang lành mà tại sao lại khóc?" Ôn Hân đi nhanh vài bước, đưa canh cho dì Lưu, còn mình thì đến trước giường Quý Mai, còn chưa đợi cô ngồi xuống, Quý Mai đã nhào thẳng tới trong lòng mình.
"Lưu, Lưu Đông, người của đơn vị anh ấy đến...."
Better late than never. Câu nói cũ “muộn còn hơn không" trong sách giáo khoa tiếng anh hồi cấp hai này, dùng vào lúc này đúng là vừa vặn. Không có tin tức ngược lại tốt hơn là có tin.
Giống như Quý Mai sau khi sinh Miêu Miêu trong vòng mấy ngày đều không khóc, chính là vì tồn tại niệm tưởng cuối cùng này.
Thay vì đối mắt với chân tướng tàn khốc, Quý Mai tình nguyện làm một kẻ ngốc vui vẻ, coi như loại vui vẻ này chỉ là biểu hiện giả tạo cũng được.
Nhưng lãnh đạo của Lưu Đông lại phá vỡ giả tượng này, chân tướng đặc biệt tàn khốc… đồng chí ở cùng trên đập với Lưu Đông đã tận mắt nhìn thấy lúc nước lên cao mãnh liệt, Lưu Đông kiểm tra tình hình lũ trực tiếp bị một dòng nước lớn cuốn đi, đến nay chưa tìm được người.
Ý của chưa tìm được là gì, mọi người không cần nói cũng biết.
“Hân Hân, anh ấy chính là tên lường gạt, anh ấy nói sẽ trở lại nhìn mình sinh cục cưng, hiện tại cục cưng cũng sinh rồi mà anh ấy vẫn chưa về, anh ấy là tên lường gạt!" Quý Mai khóc tê tâm liệt phế, Ôn Hân cũng bị cô ấy coi như cây cứu sống quấn chặt lấy mà cảm động lây.
Lấy tên của Miêu Miêu ra vất vả lắm mới khuyên được Quý Mai nín khóc, Ôn Hân cũng đỏ mắt ra khỏi phòng bệnh.
Hành lang bệnh viện bị cảm xúc thương cảm kéo thật dài, nhất thời không đi được đến cuối hành lang, chân Ôn Hân đi từ từ thong thả, suy nghĩ từ Lưu Đông chuyển đến trên người “đã lâu" không gặp kia.
Tả Dữu nói, anh hiện tại cũng ở đập lớn.
“Lệ Minh Thần, anh đừng có chuyện gì nha…" Tựa vào trên vách tường màu trắng, Ôn Hân nhìn bầu trời ngoài cửa sổ gần như đè nén đến mức thấp nhất, lẩm bẩm.
Đột nhiên, một âm thanh trong phòng làm việc của bác sĩ ở bên cạnh đã thu hút sự chú ý của Ôn Hân, âm thanh kia đặc biệt đến nỗi Ôn Hân chỉ nghe qua hai lần thì đã khắc sâu vào trí nhớ. Giọng của Nghiêm Mỹ cùng với quần áo, diện mạo của bà, thậm chí cả tính tình cũng quá mức thống nhất.
Trong bệnh viện đa phần là ồn ào, bà bình tĩnh trật tự cùng với phong cách tràn đầy ham muốn khống chế đã thể hiện vô cùng rõ ràng.
“Bệnh nhân ở giường 502 kia xin mọi người chiếu cố nhiều hơn, còn có chủ nhiệm Tân, tôi nghe nói khoảng thời gian trước tình hình của đứa bé kia hơi xấu, bây giờ thế nào rồi?"
“Đứa bé đó là sinh non, cộng thêm trước khi sinh cảm xúc của cơ thể mẹ chịu kích thích nghiêm trọng, vì vậy lúc ra đời tim yếu hơn các đứa trẻ khác một chút, nhưng may mà có thuốc nhập khẩu của bà cầm đến, bằng không ngộ nhỡ đứa bé thật sự có chuyện gì, đúng là đáng tiếc…"
Đầu Ôn Hân ong lên một tiếng, hôm kia lúc cô đi thăm Miêu Miêu, bác sĩ đúng là từng nói với cô rằng tim hơi yếu, nhưng rất nhanh sẽ tốt, Ôn Hân không ngờ lại có Nghiêm Mỹ ở trong chuyện này.
Cửa phòng làm việc của bác sĩ ‘kẽo kẹt’ một tiếng, ban đầu cửa chỉ mở một khe nhỏ giờ biến thành mở hết ra, Ôn Hân đứng ở cửa, trưởng khoa sản ở đối diện hơi kinh ngạc và Nghiêm Mỹ quay đầu nhìn cô giống như đã dự liệu được.
Một nơi duy nhất ở gần bệnh viện có thể được tính là chỗ tán gẫu, đó là một nhà hàng nhỏ không đến 20m2. Dưới trần nhà thấp bé, trừ bỏ việc Nghiêm Mỹ cả người mặc đồ công sở Chanel có vẻ người và hoàn cảnh không hợp ra nhưng chính bà lại không cảm thấy mất tự nhiên nhiều.
Vẻ mặt Nghiêm Mỹ thản nhiên hai tay đan nhau đặt trên đầu gối, màu trắng trên đầu gối sạch sẽ giống như không nên xuất hiện trong thời tiết u ám thế này.
Ôn Hân mở miệng trước.
“Tại sao lại làm như vậy?" Sao giúp bọn họ mà không nói cho họ biết, nhưng vừa khéo lúc hôm nay bản thân tới bệnh viện bị cô bắt gặp. Đối tượng là Nghiêm Mỹ - nữ doanh nhân thủ đoạn mạnh mẽ nổi tiếng nhất thành phố C, đối với sự trùng hợp này Ôn Hân không thể không nghĩ nhiều.
“Ôn Hân cô là cô gái thông minh, tôi làm vậy vì cái gì cô hẳn đã hiểu rõ. Nói thật với cô, con của bạn cô vừa ra đời, tim tương đối yếu, phải duy trì dùng một loại thuốc trong khoảng thời gian dài mới có thể lớn lên thuận lợi, lúc nãy lời của chủ nhiệm Tân cô chắc đã nghe được, tôi có thể cho các người loại thuốc này, điều kiện là…"
“Muốn cháu rời khỏi Lệ Minh Thần?"
Thường trường chém giết, thủ đoạn gì chưa từng dùng, phương pháp ti tiện thế nào mà chưa từng thử, mỗi lần sau khi làm xong, khi Nghiêm Mỹ trông thấy ánh mắt hoặc thất bại, hoặc phẫn nộ hoặc khinh bỉ của đối thủ, thì trong lòng không hề dao động.
Bởi vì thương trường như chiến trường, nếu anh chết thì tôi sống, thay vì bị đối thủ giết chết, không bằng tôi giết anh trước, bản thân tôi sống.
Phản ứng của Ôn Hân ít nhiều cũng làm bà hơi bất ngờ… bình tĩnh, quá bình tĩnh rồi.
Đầu ngón tay Nghiêm Mỹ cử động, hít một hơi nói: “Cô còn có yêu cầu nào khác thì có thể nói, việc học của Ôn Noãn, chữa trị chân của anh cô, thậm chí cô muốn gả cho gia đình tốt, tôi cũng có thể giúp cô tìm kiếm, chỉ cần cô rời khỏi Minh Thần."
“Bác gái, nói thật với bác là mấy thứ bác nói này, mỗi ngày cháu nằm mơ cũng muốn, đối với cháu mà nói đúng là quá hấp dẫn…" Cằm Ôn Hân hơi trùng xuống, tầm mắt cũng thấp xuống, trong nháy mắt đó, Nghiêm Mỹ thật sự thở phào nhẹ nhõm.
Vì suy nghĩ cho tiền đồ của con trai, vợ của nó phải là người nổi bật trong gia đình quân nhân môn đăng hộ đối, một giây sau.
“Nhưng bác gái, bác hình như đã tính sai một thứ rồi, con trai bác ở chỗ này của cháu, là vô, giá, ạ!"
Ôn Hân hướng vào vị trí trái tim, nhìn Nghiêm Mỹ đúng năm giây, sau đó cô cúi đầu lấy tiền từ trong ví ra đặt lên bàn, “Bác gái, cháu chưa bao giờ ỷ lại vào ai, muốn cháu chia tay với anh ấy, có thể, khi nào anh ấy không cần cháu, cháu tự nhiên sẽ đi, nếu không, bất cứ thứ gì không chia cách được chúng cháu."
Không quan tâm đến Nghiêm Mỹ nữa, Ôn Hân mấy bước ra khỏi tiệm cơm nhỏ, trong nháy mắt xoay người dũng cảm đi ra, lần đầu tiên Ôn Hân cảm thấy một thứ gì đó đang bảo vệ từ trong mắt cô. “Xong rồi, Lệ Minh Thần, em không vâng lời mẹ anh, lúc trở về không được tức giận."
Đối diện với đám mây đen nhất trên bầu trời giống như cơn tức của Lệ Minh Thần ngày đó, Ôn Hân cười nói.
Không biết có phải ông trời cố ý chọc ghẹo cô không, lúc đi ra ngoài thang máy còn tốt vậy mà lúc về lại gắn thêm một tấm biển tạm ngưng để sửa chữa.
Lầu sáu đó, Ôn Hân không thể làm gì khác hơn là chấp nhận đi leo cầu thang.
Thành phần trí thức ngày nay có một khuyết điểm chung… Sức khỏe là thứ cấp (**)… thân thể á khỏe mạnh. Lâu dài thổi máy điều hòa không khí, ít vận động, thỉnh thoảng bò cả cầu thang, mới đến lầu bốn, Ôn Hân cũng đã bên thở gấp bên cảm thán cầu thang này nấc thang độ cao rồi.
(**) sức khỏe thứ cấp còn gọi là “Á kiện khang" (chữ Á ở đây giống như trong Á quân, Á hậu), một số tài liệu còn gọi là “trạng thái màu xám", trạng thái đèn vàng"… là ‘trạng thái trung gia’ nằm giữa khỏe mạnh và bệnh tật. Nó được định nghĩa như trạng thái bao gồm một số biểu hiện và cảm giác có tính chủ quan: do một số chức năng trong cơ thể đã bị thay đổi, nhưng khi kiểm tra không phát hiện những tổn thương thực tế. Nói đơn giản, trong trạng thái “sức khỏe thứ cấp" tuy không tìm ra căn bệnh cụ thể, nhưng sức lực bị suy giảm và khả năng thích ứng ở mức độ nhất định đã bị hạ thấp, những dấu hiệu đặc trưng của trạng tháu này là đuối sức, dễ mệt mỏi, mất ngủ hoặc giấc ngủ không sâu, hay có ác mộng, khó tập trung tư tưởng, trí nhớ suy giảm, thậm chí mất khả năng sinh hoạt, làm việc bình thường. Tuy có những cảm giác chủ quan như vậy, nhưng đi khám bệnh, làm các xét nghiệm… thì không có đủ chứng cứ để kết luận là bị mắc bệnh. Tóm lại, tuy không mắc một số bệnh cụ thể, nhưng không phải là người khỏe mạnh.
Cách một tấm cửa thủy tinh, trong hành lang phòng bệnh, ở khoa thần kinh tiếng ồn ào không hề che giấu truyền vào tai Ôn Hân.
“Bác sĩ, ông hẳn là phải nghĩ thử biện pháp đi chứ, nó đau…" Tiếng khóc của người phụ nữ bay đến giữ bước chân mệt mỏi của Ôn Hân lại, trong hôm nay đã gặp phải người trưởng bối không muốn gặp thứ hai.
“Bệnh nhân không phối hợp phẫu thuật, chúng tôi làm bác sĩ có lòng cũng không đủ sức, tôi thấy hay là những người nhà của bà động viên cậu ấy nhiều hơn thử xem, đến thành phố lớn phẫu thuật, dù sao cũng là mong muốn của Ngũ Thành, ở lại nơi này, không nói đến bệnh tình chuyển biến xấu nhanh, ngay cả thuốc cũng cự tuyệt sử dụng, thật sự đây là lần đầu tiên tôi gặp kiểu bệnh nhân này…" Bác sĩ mặc áo khoác trắng lắc đầu muốn đi.
Đồng Lệ đưa tay muốn ngăn bác sĩ lại, Ngụy Dược ấn huyệt thái dương đi ra từ sau lưng bà, “Mẹ, con nói là con không thích bệnh viện, sao mẹ phải đưa con tới."
Không còn là thiếu niên dịu dàng hiếu thuận năm đó nữa, ốm đau khiến mặt của Ngụy Dược hơi biến dạng, mày cũng nhăn lại, ngón tay lại ấn chặt lên huyệt thái dương, một tay Ôn Hân đang vịn lan can, đứng ở góc cầu thang, nhìn làn da bị anh ấn bầm thành một vùng.
“Con trai, mẹ cầu xin con hãy làm phẫu thuật này đi." Đồng Lệ gần như là cầu khẩn.
“Mẹ, con sống đến bây giờ, đã là quá nhiều rồi, con đoạt hạnh phúc của người khác, cuối cùng ngay cả hạnh phúc của mình cũng biến mất." Lúc nói chuyện, Ngụy Dược đẩy cửa đi thông với cầu thang, bốn mắt chạm nhau với Ôn Hân.
Đồng Lệ đứng ở sau lưng con trai, nhìn đôi nam nữ trước mắt này, thật sự hy vọng cách của Tả phu nhân có hiệu quả, Ngụy Dược thật sự là không chống đỡ được nữa rồi.
Điện thoại của Ôn Hân vang lên, tiếng kèn lệnh cực kỳ vang dội.
Trong lộ trình, Quý Mai ban đầu còn có ý thức rõ ràng đã lờ mờ, mắt đang nhìn Ôn Hân, lại giống như không nhìn cô.
Đã nhiều năm rồi Ôn Hân không khóc, sau khi ba qua đời, lúc Quý Mai tiễn anh em cô lên xe lửa đã xoa đầu cô nói: "Hân, đừng khóc, kiên cường lên."
"Cậu đúng là đồ lừa đảo, nói mình không khóc, nước mắt tình cảm tích nhiều năm đều cho cậu hết đấy, Quý Mai cậu còn chưa mang theo nước mắt đồng tình lừa gạt này của cậu, mình sẽ không mắc mưu đâu!" Ôn Hân vừa kéo Quý Mai, vừa lau nước mắt trên mặt.
"Nhịp tim 105, huyết áp 128/58, bệnh nhân xuất hiện tình trạng hôn mê mức độ nhẹ." Y tá đeo khẩu trang xanh kiểm tra hết các con số trên dụng cụ, tay vừa dò xuống phía dưới, “Bác sĩ, nước ối vỡ rồi...."
Ôn Hân mặc dù chưa sinh em bé, nhưng thứ như nước ối này, đã từng nghe không ít trong phim truyền hình, lời của y tá làm cô sốt ruột, “Bác sĩ, bạn tôi thế nào rồi, nghiêm trọng không?"
Dưới loại tình huống như này, đối mặt với người nhà đang vô cùng lo lắng, người được gọi là bác sĩ vẫn có thể tỉnh táo xử lý. Người được hỏi không trả lời, chỉ là lấy bộ đàm ra lặp đi lặp lại câu dưới đây hai lần: thời gian mang thai của thai phụ chưa được 9 tháng, đã vỡ nước ối rồi, nhịp tim, huyết áp hơi cao, chuẩn bị phòng phẫu thuật, có thể cần sinh mổ.
Ôn Hân tựa như người bị thế giới chán ghét mà vứt bỏ, một mình đắm chìm trong thế giới chứa đầy mù mịt của mình, không thể tự thoát ra được.
Thậm chí cho tới cuối cùng, ngay cả cô bị nhét vào cửa phòng chờ phẫu thuật như thế nào, cả quá trình này cô đều không nhớ nổi.
Tả Dữu là cô gái tốt rất đáng tin, nhận được điện thoại của Ôn Lĩnh, cô ấy trực tiếp rời khỏi chỗ bộ phận của bạn, chạy thẳng tới bệnh viện. Cách cửa phòng phẫu thuật còn rất xa, cô đã thấy Ôn Hân đang sững người.
"Chị dâu, Quý Mai không sao đâu, chị yên tâm đi." Khi tay cô khoác lên vai Ôn Hân, người sau ngẩng đầu nhìn cô một cái, nụ cười nơi khóe miệng vừa miễn cưỡng vừa bất lực. “Ừ..."
Hi vọng tất cả đều sẽ tốt, thế giới của cô đã quá yếu đuối rồi, không chịu được chút bi thương nào nữa.
Ôn Hân vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên được, có lần cô đã nghe được cha và bạn của ông nói chuyện trước kia.... mẹ qua đời lúc sinh non mình.
Lúc phẫu thuật tiến hành được gần một giờ, cửa phòng đột nhiên mở ra, Ôn Hân đang thất thần bị dọa nhảy dựng lên, không quan tâm Tả Dữu ở bên cạnh đang kéo cô, trực tiệp vọt tới trước mặt bác sĩ, “Bác sĩ, bọn họ...."
Đều nói người xa quê tâm tình sẽ phức tạp khi quay về, tình huống của Ôn Hân bây giờ là khúc điệu khác nhau mà diễn hay như nhau. (ý là ở trong hoàn cảnh khác nhưng tâm trạng cũng phức tạp như vậy.)
"Người lớn không sao, sau khi khâu vết thương lại thì sẽ được chuyển đến phòng bệnh, nhưng đứa bé hơi nhỏ, năm cân hai lạng (tức 2,55 kg ở bên mình), cộng thêm hình như trước khi sinh người mẹ có bị kích động gì đó, vì vậy đứa bé vẫn phải giữ trong lồng kính quan sát một thời gian rồi hãy nói." Nói rõ mấy câu đơn giản, rồi bác sĩ cũng rời đi.
Nghe lời bác sĩ nói, chân Ôn Hân mềm nhũn, trực tiếp ngồi trên đất: cuối cùng cũng không sao rồi.
Sinh mổ và sinh con tự nhiên khác nhau ở chỗ, sinh mổ lúc trước khi sinh thì nhẹ nhõm, sau khi sinh thì khổ sở; còn sinh tự nhiên nhiều nhất chỉ khổ sở mấy tiếng lúc ấy, sau đó rất nhanh sẽ lại vui vẻ, miệng cũng không phải kiêng kỵ gì.
Về mặt ăn này, Quý Mai cực kỳ hâm mộ người trẻ tuổi nằm trên giường sinh thường kia.
Ngày thứ tư sau khi sinh Miêu Miêu, Ôn Hân tan làm sớm để đến đổi ca cho dì. Mấy hạng mục gần đây của Vạn Bác bận đến mức người ngã ngựa đổ, trong lúc này, là một trong những lãnh đạo nên Ôn Hân cũng xấu hổ khi xin phép nghỉ cả ngày để chăm sóc Quý Mai. Lúc Quý Mai mới sinh, Tả Dữu thông minh và hiểu chuyện lạ kỳ, chưa nói với Ôn Hân mà đã dẫn dì Lưu tới. Chỉ quan sát nửa ngày, sự chu đáo và tỉ mỉ của người dì này rốt cuộc cũng khiến Ôn Hân hoàn toàn yên tâm, cũng vì vậy nên cô mới có thể san chút tinh lực cho công việc, bằng không Vạn Cương thật sự sẽ không phát tiền lương cho cô.
Trước khi tới bệnh viện, Ôn Hân cố ý về nhà một lần. Anh trai rất chu đáo hầm chén canh gà để cô mang đến Quý Mai, Ôn Hân vừa đến phòng trẻ nhìn Miêu Miêu vốn rất vui muốn nói tình hình của đứa bé cho Quý Mai, nhưng không ngờ, vừa mới vào cửa liền nhìn thấy dì Lưu tay chân luống cuống và Quý Mai khóc đã gần như co giật.
"Sao thế? Đang yên đang lành mà tại sao lại khóc?" Ôn Hân đi nhanh vài bước, đưa canh cho dì Lưu, còn mình thì đến trước giường Quý Mai, còn chưa đợi cô ngồi xuống, Quý Mai đã nhào thẳng tới trong lòng mình.
"Lưu, Lưu Đông, người của đơn vị anh ấy đến...."
Better late than never. Câu nói cũ “muộn còn hơn không" trong sách giáo khoa tiếng anh hồi cấp hai này, dùng vào lúc này đúng là vừa vặn. Không có tin tức ngược lại tốt hơn là có tin.
Giống như Quý Mai sau khi sinh Miêu Miêu trong vòng mấy ngày đều không khóc, chính là vì tồn tại niệm tưởng cuối cùng này.
Thay vì đối mắt với chân tướng tàn khốc, Quý Mai tình nguyện làm một kẻ ngốc vui vẻ, coi như loại vui vẻ này chỉ là biểu hiện giả tạo cũng được.
Nhưng lãnh đạo của Lưu Đông lại phá vỡ giả tượng này, chân tướng đặc biệt tàn khốc… đồng chí ở cùng trên đập với Lưu Đông đã tận mắt nhìn thấy lúc nước lên cao mãnh liệt, Lưu Đông kiểm tra tình hình lũ trực tiếp bị một dòng nước lớn cuốn đi, đến nay chưa tìm được người.
Ý của chưa tìm được là gì, mọi người không cần nói cũng biết.
“Hân Hân, anh ấy chính là tên lường gạt, anh ấy nói sẽ trở lại nhìn mình sinh cục cưng, hiện tại cục cưng cũng sinh rồi mà anh ấy vẫn chưa về, anh ấy là tên lường gạt!" Quý Mai khóc tê tâm liệt phế, Ôn Hân cũng bị cô ấy coi như cây cứu sống quấn chặt lấy mà cảm động lây.
Lấy tên của Miêu Miêu ra vất vả lắm mới khuyên được Quý Mai nín khóc, Ôn Hân cũng đỏ mắt ra khỏi phòng bệnh.
Hành lang bệnh viện bị cảm xúc thương cảm kéo thật dài, nhất thời không đi được đến cuối hành lang, chân Ôn Hân đi từ từ thong thả, suy nghĩ từ Lưu Đông chuyển đến trên người “đã lâu" không gặp kia.
Tả Dữu nói, anh hiện tại cũng ở đập lớn.
“Lệ Minh Thần, anh đừng có chuyện gì nha…" Tựa vào trên vách tường màu trắng, Ôn Hân nhìn bầu trời ngoài cửa sổ gần như đè nén đến mức thấp nhất, lẩm bẩm.
Đột nhiên, một âm thanh trong phòng làm việc của bác sĩ ở bên cạnh đã thu hút sự chú ý của Ôn Hân, âm thanh kia đặc biệt đến nỗi Ôn Hân chỉ nghe qua hai lần thì đã khắc sâu vào trí nhớ. Giọng của Nghiêm Mỹ cùng với quần áo, diện mạo của bà, thậm chí cả tính tình cũng quá mức thống nhất.
Trong bệnh viện đa phần là ồn ào, bà bình tĩnh trật tự cùng với phong cách tràn đầy ham muốn khống chế đã thể hiện vô cùng rõ ràng.
“Bệnh nhân ở giường 502 kia xin mọi người chiếu cố nhiều hơn, còn có chủ nhiệm Tân, tôi nghe nói khoảng thời gian trước tình hình của đứa bé kia hơi xấu, bây giờ thế nào rồi?"
“Đứa bé đó là sinh non, cộng thêm trước khi sinh cảm xúc của cơ thể mẹ chịu kích thích nghiêm trọng, vì vậy lúc ra đời tim yếu hơn các đứa trẻ khác một chút, nhưng may mà có thuốc nhập khẩu của bà cầm đến, bằng không ngộ nhỡ đứa bé thật sự có chuyện gì, đúng là đáng tiếc…"
Đầu Ôn Hân ong lên một tiếng, hôm kia lúc cô đi thăm Miêu Miêu, bác sĩ đúng là từng nói với cô rằng tim hơi yếu, nhưng rất nhanh sẽ tốt, Ôn Hân không ngờ lại có Nghiêm Mỹ ở trong chuyện này.
Cửa phòng làm việc của bác sĩ ‘kẽo kẹt’ một tiếng, ban đầu cửa chỉ mở một khe nhỏ giờ biến thành mở hết ra, Ôn Hân đứng ở cửa, trưởng khoa sản ở đối diện hơi kinh ngạc và Nghiêm Mỹ quay đầu nhìn cô giống như đã dự liệu được.
Một nơi duy nhất ở gần bệnh viện có thể được tính là chỗ tán gẫu, đó là một nhà hàng nhỏ không đến 20m2. Dưới trần nhà thấp bé, trừ bỏ việc Nghiêm Mỹ cả người mặc đồ công sở Chanel có vẻ người và hoàn cảnh không hợp ra nhưng chính bà lại không cảm thấy mất tự nhiên nhiều.
Vẻ mặt Nghiêm Mỹ thản nhiên hai tay đan nhau đặt trên đầu gối, màu trắng trên đầu gối sạch sẽ giống như không nên xuất hiện trong thời tiết u ám thế này.
Ôn Hân mở miệng trước.
“Tại sao lại làm như vậy?" Sao giúp bọn họ mà không nói cho họ biết, nhưng vừa khéo lúc hôm nay bản thân tới bệnh viện bị cô bắt gặp. Đối tượng là Nghiêm Mỹ - nữ doanh nhân thủ đoạn mạnh mẽ nổi tiếng nhất thành phố C, đối với sự trùng hợp này Ôn Hân không thể không nghĩ nhiều.
“Ôn Hân cô là cô gái thông minh, tôi làm vậy vì cái gì cô hẳn đã hiểu rõ. Nói thật với cô, con của bạn cô vừa ra đời, tim tương đối yếu, phải duy trì dùng một loại thuốc trong khoảng thời gian dài mới có thể lớn lên thuận lợi, lúc nãy lời của chủ nhiệm Tân cô chắc đã nghe được, tôi có thể cho các người loại thuốc này, điều kiện là…"
“Muốn cháu rời khỏi Lệ Minh Thần?"
Thường trường chém giết, thủ đoạn gì chưa từng dùng, phương pháp ti tiện thế nào mà chưa từng thử, mỗi lần sau khi làm xong, khi Nghiêm Mỹ trông thấy ánh mắt hoặc thất bại, hoặc phẫn nộ hoặc khinh bỉ của đối thủ, thì trong lòng không hề dao động.
Bởi vì thương trường như chiến trường, nếu anh chết thì tôi sống, thay vì bị đối thủ giết chết, không bằng tôi giết anh trước, bản thân tôi sống.
Phản ứng của Ôn Hân ít nhiều cũng làm bà hơi bất ngờ… bình tĩnh, quá bình tĩnh rồi.
Đầu ngón tay Nghiêm Mỹ cử động, hít một hơi nói: “Cô còn có yêu cầu nào khác thì có thể nói, việc học của Ôn Noãn, chữa trị chân của anh cô, thậm chí cô muốn gả cho gia đình tốt, tôi cũng có thể giúp cô tìm kiếm, chỉ cần cô rời khỏi Minh Thần."
“Bác gái, nói thật với bác là mấy thứ bác nói này, mỗi ngày cháu nằm mơ cũng muốn, đối với cháu mà nói đúng là quá hấp dẫn…" Cằm Ôn Hân hơi trùng xuống, tầm mắt cũng thấp xuống, trong nháy mắt đó, Nghiêm Mỹ thật sự thở phào nhẹ nhõm.
Vì suy nghĩ cho tiền đồ của con trai, vợ của nó phải là người nổi bật trong gia đình quân nhân môn đăng hộ đối, một giây sau.
“Nhưng bác gái, bác hình như đã tính sai một thứ rồi, con trai bác ở chỗ này của cháu, là vô, giá, ạ!"
Ôn Hân hướng vào vị trí trái tim, nhìn Nghiêm Mỹ đúng năm giây, sau đó cô cúi đầu lấy tiền từ trong ví ra đặt lên bàn, “Bác gái, cháu chưa bao giờ ỷ lại vào ai, muốn cháu chia tay với anh ấy, có thể, khi nào anh ấy không cần cháu, cháu tự nhiên sẽ đi, nếu không, bất cứ thứ gì không chia cách được chúng cháu."
Không quan tâm đến Nghiêm Mỹ nữa, Ôn Hân mấy bước ra khỏi tiệm cơm nhỏ, trong nháy mắt xoay người dũng cảm đi ra, lần đầu tiên Ôn Hân cảm thấy một thứ gì đó đang bảo vệ từ trong mắt cô. “Xong rồi, Lệ Minh Thần, em không vâng lời mẹ anh, lúc trở về không được tức giận."
Đối diện với đám mây đen nhất trên bầu trời giống như cơn tức của Lệ Minh Thần ngày đó, Ôn Hân cười nói.
Không biết có phải ông trời cố ý chọc ghẹo cô không, lúc đi ra ngoài thang máy còn tốt vậy mà lúc về lại gắn thêm một tấm biển tạm ngưng để sửa chữa.
Lầu sáu đó, Ôn Hân không thể làm gì khác hơn là chấp nhận đi leo cầu thang.
Thành phần trí thức ngày nay có một khuyết điểm chung… Sức khỏe là thứ cấp (**)… thân thể á khỏe mạnh. Lâu dài thổi máy điều hòa không khí, ít vận động, thỉnh thoảng bò cả cầu thang, mới đến lầu bốn, Ôn Hân cũng đã bên thở gấp bên cảm thán cầu thang này nấc thang độ cao rồi.
(**) sức khỏe thứ cấp còn gọi là “Á kiện khang" (chữ Á ở đây giống như trong Á quân, Á hậu), một số tài liệu còn gọi là “trạng thái màu xám", trạng thái đèn vàng"… là ‘trạng thái trung gia’ nằm giữa khỏe mạnh và bệnh tật. Nó được định nghĩa như trạng thái bao gồm một số biểu hiện và cảm giác có tính chủ quan: do một số chức năng trong cơ thể đã bị thay đổi, nhưng khi kiểm tra không phát hiện những tổn thương thực tế. Nói đơn giản, trong trạng thái “sức khỏe thứ cấp" tuy không tìm ra căn bệnh cụ thể, nhưng sức lực bị suy giảm và khả năng thích ứng ở mức độ nhất định đã bị hạ thấp, những dấu hiệu đặc trưng của trạng tháu này là đuối sức, dễ mệt mỏi, mất ngủ hoặc giấc ngủ không sâu, hay có ác mộng, khó tập trung tư tưởng, trí nhớ suy giảm, thậm chí mất khả năng sinh hoạt, làm việc bình thường. Tuy có những cảm giác chủ quan như vậy, nhưng đi khám bệnh, làm các xét nghiệm… thì không có đủ chứng cứ để kết luận là bị mắc bệnh. Tóm lại, tuy không mắc một số bệnh cụ thể, nhưng không phải là người khỏe mạnh.
Cách một tấm cửa thủy tinh, trong hành lang phòng bệnh, ở khoa thần kinh tiếng ồn ào không hề che giấu truyền vào tai Ôn Hân.
“Bác sĩ, ông hẳn là phải nghĩ thử biện pháp đi chứ, nó đau…" Tiếng khóc của người phụ nữ bay đến giữ bước chân mệt mỏi của Ôn Hân lại, trong hôm nay đã gặp phải người trưởng bối không muốn gặp thứ hai.
“Bệnh nhân không phối hợp phẫu thuật, chúng tôi làm bác sĩ có lòng cũng không đủ sức, tôi thấy hay là những người nhà của bà động viên cậu ấy nhiều hơn thử xem, đến thành phố lớn phẫu thuật, dù sao cũng là mong muốn của Ngũ Thành, ở lại nơi này, không nói đến bệnh tình chuyển biến xấu nhanh, ngay cả thuốc cũng cự tuyệt sử dụng, thật sự đây là lần đầu tiên tôi gặp kiểu bệnh nhân này…" Bác sĩ mặc áo khoác trắng lắc đầu muốn đi.
Đồng Lệ đưa tay muốn ngăn bác sĩ lại, Ngụy Dược ấn huyệt thái dương đi ra từ sau lưng bà, “Mẹ, con nói là con không thích bệnh viện, sao mẹ phải đưa con tới."
Không còn là thiếu niên dịu dàng hiếu thuận năm đó nữa, ốm đau khiến mặt của Ngụy Dược hơi biến dạng, mày cũng nhăn lại, ngón tay lại ấn chặt lên huyệt thái dương, một tay Ôn Hân đang vịn lan can, đứng ở góc cầu thang, nhìn làn da bị anh ấn bầm thành một vùng.
“Con trai, mẹ cầu xin con hãy làm phẫu thuật này đi." Đồng Lệ gần như là cầu khẩn.
“Mẹ, con sống đến bây giờ, đã là quá nhiều rồi, con đoạt hạnh phúc của người khác, cuối cùng ngay cả hạnh phúc của mình cũng biến mất." Lúc nói chuyện, Ngụy Dược đẩy cửa đi thông với cầu thang, bốn mắt chạm nhau với Ôn Hân.
Đồng Lệ đứng ở sau lưng con trai, nhìn đôi nam nữ trước mắt này, thật sự hy vọng cách của Tả phu nhân có hiệu quả, Ngụy Dược thật sự là không chống đỡ được nữa rồi.
Điện thoại của Ôn Hân vang lên, tiếng kèn lệnh cực kỳ vang dội.
Tác giả :
Ngô Đồng Tư Ngữ