Không May Yêu Thương Ngươi
Chương 6
Ở bên cạnh ta, ngươi thật sự có cảm giác an tâm sao?……. Nhìn lúc ngươi ngủ lại làm cho ta bất giác rung động. Cái này …. Hẳn là không thể nào…. Làm sao ta có thể nảy sinh cảm giác như vậy với nam nhân cổ đại ?Huống hồ nơi đây là Đường Triều, không phải là thời đại của ta, ta chỉ là người ngoài cuộc…
____
Nàng bây giờ đang làm thị nữ tùy thân nhưng sao nàng có cảm giác mình giống như một nhân viên cứu hỏa vậy. Mọi người mỗi khi xảy ra sai lầm gì đều nhằm nàng mà báo cáo để cho nói giúp với Đông Phương Hình Tôn.
Nàng nhớ rõ khi ngày đầu tiên làm thị nữ, Hà bá bá đã không che dấu biểu lộ mà lấy khăn tay lau nước nước mắt. Mà cứ hễ nàng đi qua nơi nào là mọi người đều nghênh đón.
Là vì Tiểu Hình sao? Có phải giống như “nước lên thì thuyền lên" hay “mẫu bằng tử quý" (mẹ vinh nhờ con) nên mọi người trong phủ đều coi nàng giống như “nhân viên cứu hỏa" vậy (Mik : =.=)
Bước ra vào Linh Hiên, Qúy Như Ý có chút không kiên nhẫn.
-“Nàng đi đâu vậy?" – Đông Phương Hình Tôn vừa nhìn thấy Như Ý liền lập tức lại gần. Từ sáng đến giờ chưa nhìn thấy nàng, trong lòng hắn có chút bối rối. Hắn không thích nàng rời khỏi tầm mắt của hắn .. đối với nàng , hắn luôn có loại cảm giác không thể nào hiểu nổi.
-“Đi Tàng Kinh Các sắp xếp lại Thư tịch (sách vở)" – Nàng đáp.Nàng nghĩ nếu cái loại nha hoàn tuân lệnh tuyệt đối này nên tuyệt chủng cho rồi, lần sau có lẽ chiến sĩ thi đua nào đó ắt hẳn sẽ không thưởng mà còn tặng cho nàng một cước (Mik: tỷ bik sao còn làm =.=) . Từ khi trở thành thị nữ tùy thân cho hắn, công việc của nàng giảm hẳn, mỗi ngày chỉ cần cùng hắn ăn cơm, giúp hắn làm ấm tay, chải đầu cho hắn, còn những thứ khác đều có người khác làm thay, cho nên nàng giống như phế nhân vậy. Nếu một người quá bận cũng không tốt nhưng nếu nhàn rồi quá mức cũng sẽ cảm thấy không được tự nhiên.
-“Tay còn lạnh không?" – Qúy Như Ý hỏi, nhìn về phía hay tay đang buông lỏng của Đông Phương Hình Tôn (Mik: tỷ quan tâm anh ấy quá *mắt chớp chớp*).
-“Ân" – Hắn gật đầu, vươn tay về phía nàng (Mik: em bé đòi bế =.=)
Nàng thuần thục kéo tay hắn lại – “Vì sao ngươi không tự mát-xa sưởi ấm?" – Thời tiết bây giờ đúng là đã ấm áp không ít, nhưng tay hắn vẫn lạnh như băng không có tí gì thay đổi.
-“Ta chỉ thích Như Ý sưởi ấm tay cho ta." – Hắn trả lời. Hắn yêu mến cảm giác khi bàn tay nàng bao lấy tay hắn, phảng phất có cảm giác như lúc này trong mắt nàng chỉ có hắn (Mik: tính chiểm hữu của ca ca cũng cao thế =.=) . –“Như Ý là thị nữ tùy thân của ta." – Hắn hạ người xuống, tựa đầu vào vai nàng. Bả vai nho nhỏ nhưng có thể làm hắn thấy ấm áp.
-“Ta biết rõ a." – Nàng tiếp tục chăm chỉ “làm công tác" sưởi ấm tay cho hắn. Những ngày qua động tác của hắn cũng làm nàng khá quen thuộc. Hắn đôi khi vẫn thể hiện ra những hành động giống với một tiểu hài tử như là làm nũng muốn tìm kiếm sự bao dung, chăm sóc của người khác. –“Làm sao vậy?" –Nàng hỏi khi nghe ngữ khí của hắn có chút không vui.
-“Nàng phải ở bên cạnh ta a." – Đông Phương Hình Tôn có chút ghen (Mik*tung bông tung bông*). Nàng đã là thị nữ tùy thân của hắn, phải luôn ở bên cạnh hắn chứ sao lại bỏ mặc hắn mà đến Tàng Kinh Các để ý đến đống sách vở ấy.
Tiểu hài tử đang sinh khí . Qúy Như Ý bừng tỉnh , quả thật nàng rất hoài nghi, vì cái gì nàng và hắn cùng tuổi nhưng hắn lại cho nàng cảm giác hắn nhỏ hơn nàng? –“Được rồi, từ nay về sau, ta đều sẽ ở bên cạnh ngươi." – Trấn an tiểu hài tử là phương pháp nhanh nhất.
-“Thật sự?" – Hắn nhìn chằm chằm vào nàng.
-“Ân, thật sự." – Chỉ là thời gian còn lại chẳng còn bao nhiêu , đợi qua một thời gian nữa, khi nào kiếm đủ bạc , nàng sẽ đi tìm Uyển Uyển. –“Đúng rồi, Tiểu Hình." – Nàng đột nhiên nhớ đến một chuyện.
-“Ách?" – Hắn nhướng mày.
-“Chính là.." – Qúy Như Ý cân nhắc một chút –“Ta hôm nay vô tình đánh vỡ chén sứ men xanh ngươi hay dùng, lại kêu đại nương phòng bếp đổi Phục Linh Cao thành Hoa Quế Cao." – Tuy nhiên những chuyện này thật không liên quan đến nàng, nhưng nhìn mọi người trong Đông Phương phủ bộ đáng đều run sợ nên nàng cũng chỉ có thể đem những chuyện này gánh vác hết vào người.
-“A" – Người đó nhàn nhạt đáp, vẻ mặt căn bản không thay đổi chút nào.
-“Còn có, nãi nãi của một nữ nhân sắp có cháu ngoại, nãi nãi nàng ấy muốn nàng ấy quay về, nhưng Hà bá bá nói muốn ngươi phê chuẩn mới được."
-“Hảo" – Hắn không suy nghĩ mà đáp ứng.
-“Tiểu Hình lát nữa ngươi xem sách thuốc hay luyện đan?" – Biết rõ với thân phận hiện tại nàng phải gọi hắn là Thiếu gia, nhưng nhanh chóng bị hắn phủ quyết, hắn lại vui vẻ muốn nàng gọi là Tiểu Hình.
-“Ta nghĩ muốn ngủ một lát" – Hắn rút bàn tay đã được sưởi ấm, vuốt ve cái trán.
Hắn mấy ngày nay đều vội vàng luyện đan nên đều không có nghỉ ngơi. –“Mệt lắm sao?" – Qúy Như Ý nhìn Đông Phương Hình Tôn khuôn mặt có chút mệt mỏi.
-“Cũng có một chút" – Hắn dụi dụi mắt, nàng khiến hắn đặc biệt cảm thấy an tâm.
-“Vậy ngươi lên giường nằm, hảo hảo ngủ một giấc đi." – Nàng cùng hắn đi vào phía trong Linh Hiên, đỡ hắn vào giường. Rất hiếm khi nào nghe hắn nói hai chữ “buồn ngủ" , nếu đã nói ra phỏng chừng hắn thật sự rất mệt.
Hắn yên tĩnh nằm trên giường, để mặc nàng trải chăn mềm giúp hắn. Với một nội các toàn là màu trắng cùng với khuôn mặt ngây thơ của thiếu niên thật sự làm người ta có cảm giác xuất trần thoát tục.
-“Láu lỉnh, hảo hảo ngủ" – Nàng vỗ vỗ đầu hắn, đang định bước ra ngoài thì lai bị một cánh tay nắm lấy tay áo nàng.
-“Ở bên cạnh ta" – Đông Phương Hình Tôn nhếch môi nói. Cho dù hắn ngủ, hắn cũng không muốn rời xa nàng.
-“Muốn ta ở lại bên cạnh sao?" – Nàng hỏi hắn.
-“Ân." –Hắn nắm lấy tay nàng, gật gật đầu khẳng định. Trên người nàng có một loại khí chất làm cho hắn có cảm giác thư thái và an tâm.
Ánh mắt của hắn … vì cái gì .. mà lại đáng yêu như vậy? Ông trời, nếu nàng mà nhìn nữa chắc chắn sẽ phun máu mũi. –“Biết ." – Nàng bất đắc dĩ nhún vai, lấy chiếc ghế ngồi xuống bên cạnh hắn –“Ngươi ngủ đi, ta hứa sẽ không bỏ đi." – Nàng cam đoan nhìn hắn.
-“Hảo" – Dường như cảm thấy yên tâm, hắn nhắm mặt lại, bàn tay vẫn nắm chặt lấy tay nàng. Thật là rất muốn ngủ, rất muốn ngủ bên cạnh nàng …..
***
Xem ra là phải đợi đến lúc hắn thức dậy. Qúy Như Ý một tay chống cằm nhìn chằm chằm vào Đông Phương Hình Tôn đang ngủ say. Khi hắn ngủ, vẻ mặt thật bình an lại có cảm giác như một đứa trẻ làm người ta luôn muốn che chở, phảng phất giống như một bức tượng Phật bằng thủy tinh vậy… nếu không cẩn thận sẽ biến mất.
Đôi lông mày thanh tú, hàng lông mi cong vút, làn da trắng nõn cùng với đôi môi hồng hồng…. làm cho người ta không nhịn được mà chạm vào. Qúy Như Ý bất giác đưa tay lên xoa mặt hắn. ( Mik: ôi muội ở đây làm “kì đà" sao? *dzọt*) . Làn da tuy mềm mại nhưng lại lạnh như băng. Như vậy thân thể hắn …có lạnh như vậy không?
Qúy Như Ý chạm nhẹ vào lông mày, mắt , mũi … cuối cùng dừng lại trên môi hắn. Đôi môi mềm mại , so với những chỗ khác thì dường như ôn hòa hơn làm cho người khác muốn âu yếm …. Âu yếm ???
Không phải chứ, nàng vừa mới nghĩ là sẽ hôn Tiểu Hình sao? Qúy Như Ý vôi vàng thu tay lại, hai gò má bây giờ đã đỏ bừng ….. Nàng … khi nào lại có suy nghĩ lệch lạc như vậy với Tiểu Hình, có lẽ đây là một loại rung động. Nhưng mà với cái suy nghĩ lệch lạc này làm nàng cảm thấy như bản thân là kẻ “hái hoa tặc" vậy.
Nàng chỉ xem hắn là đệ đệ a . Nhất định là do Tiểu Hình quá đẹp , quá mê người nên mới khiến cho nàng muốn hôn hắn. Đúng , nhất định là vậy (Mik: tỷ đang “tự lừa mình dối người" a >"<)
-“Tôn." – Một giọng nữ nhân ôn hòa nhẹ nhàng truyền đến.
-“A, là đại tiểu thư." – Qúy Như Ý giật mình, muốn đứng dậy nhưng bàn tay lại bị Đông Phương Hình Tôn nắm chặt không thể đứng lên được.
-“Ngươi… Tôn … hắn" – Nhìn tình cảnh trước mắt , Đông Phương Quyển không biết nên nói cái gì,. Tôn hình như đang ngủ….. mà còn nắm lấy tay của Như Ý.
-“Cái này … tay của ta ấm hơn, cho nên…" – Trông thấy Đông Phương Quyển đang nhìn chăm chú vào bàn tay của mình, Qúy Như Ý vội vàng giải thích. Hiện tại tình huống như vậy, rất dễ làm cho người ta hiểu lầm.
-“Không quan trọng." – Đông Phương Quyển cười nhạt một tiếng đồng thời liếc nhìn Đông Phương Hình Tôn đang nằm trên giường.-“ Tôn .. hắn đang ngủ sao?" – Tôn lại ngủ bên cạnh người khác, thật sự là nàng không thể nghĩ đến. Cho dù ở bên cạnh nàng, tôn cũng chưa bao giờ ngủ say như vậy.
-“Đúng vậy, trong khoảng thời gian này hắn luyện đơn khá vất vả a." – Qúy Như Ý gật gật đầu.
-“ Ta cũng rất lâu rồi không thấy Tôn ngủ say như vậy." – Đông Phương Quyển đi đến bên giường. Từ lúc nàng đi đến bên cạnh cho đến giờ, Tôn điều không có chút phản ứng nào. Nếu đúng ra, mỗi lần như thế, hắn đều vội tỉnh ngủ, nhưng hiện tại …. Là vì người bên cạnh sao? Bởi vì nha hoàn tên Như Ý này sao?
-“Hắn rất ít khi ngủ say sao?" – Qúy Như Ý đánh giá Đông Phương Hình Tôn trong lúc này đang ngủ say.
-“Từ tám năm trước sau khi cha và nương của chúng ta mất, cả Đông Phương gia này chỉ do một mình Tôn chống đỡ. Ta thấy, hắn từ trước đến nay chưa từng có một giấc ngủ an tâm như vậy." – Khuôn mặt thanh thản khi ngủ này, nàng đã lâu không được nhìn thấy.
-Cha và nương của bọn họ ———- đã chết rồi sao? –“Thật xin lỗi , ta không biết.." – Tuy nàng đôi khi cũng thấy kì lạ vì chưa bao giờ nhìn thấy người thân của bọn họ ,nhưng lại không nghĩ đến họ đã chết từ tám năm trước rồi.
-“Không có gì, chỉ là chuyện đã qua." – Đông Phương Quyển cười – “Ta dần dần đã quen. Chỉ có điều, đối với Tôn thì nó đã trở thành nỗi ám ảnh trong suốt tám năm qua." – Không thể tưởng tượng nổi là nàng cùng một nha hoàn lại nói nhưng chuyện này.
-“Đó chỉ là hắn có chút mẫn cảm, cho nên bây giờ hắn giống một tiểu hài tử rất cần người khác chiếu cố." – Cha mẹ mất, đối với hắn là một đả kích rất lớn. Cũng không trách được tính khí của hắn trẻ con như vậy, có lẽ Tiểu Hình căn bản không nghĩ sẽ lớn lên , có lẽ hắn đã muốn sống mãi như lúc nhỏ.
-“Là như vậy sao?" – Đông Phương Quyển thì thào hỏi. Tôn rất muốn được người khác quan tâm sao? Cho đến nay, đều là nàng cần Tôn chiếu cố, bởi vì Tôn khá mạnh mẽ, lại thông minh, nàng cơ hồ nhận thấy trong thiên hạ này Tôn không có gì là không làm được. Cho nên nàng đã quên rằng, Tôn thậm chí còn nhỏ tuổi hơn nàng… Hơn nữa, vào tám năm trước , Tôn vẫn chỉ là một tiểu hài tử 10 tuổi.
-“Nhất định là như vậy. Cho nên tiểu thư cũng cần phải quan tâm nhiều hơn với Tiểu Hình." – Qúy Như Ý khẳng định nói.
Đông Phương Quyển kinh ngạc nhìn Qúy Như Ý, rốt cuộc, nàng cũng hiểu … vì sao tôn lại an tâm khi ngủ bên cạnh Như Ý –“Bởi vì ngươi xuất hiện nên Tôn mới có chút thay đổi như vậy.". Mà nàng, cũng nên thay đổi…. –“Ta cũng rất thích ngươi, Như Ý". –Nàng ôn nhu cười.
-“A?" – Qúy Như Ý cả kinh … Đông Phương Quyển cũng yêu mến nàng sao?
Thật hay giả a?!
___________________________________
Thời tiết lúc này cũng không hẳn là quá nóng, nhưng đối với người đi đường mà nói cũng đủ cho người khác đổ mồ hôi.
-“Thanh Tiên, chúng ta đến khi nào thì mới tìm được Lương thí chủ a." – Lau mồ hôi trên trán, Tiểu Bạch tiên nhịn không được hỏi. Bọn họ ở cổ đại này đã nhiều ngày rồi, cũng không tìm thấy Lương thí chủ .. nghĩ đến thật nhục chí. Mà càng nản hơn bọn họ không thể sử dụng pháp thuật tại nơi cổ đại, không thể biến ra “sơn trân hải vị" , nhiều nhất chỉ có thể biến ra bánh bao a (Mik: =.=)
-“Nhanh a" – Tiểu Thanh Tiên vô lực đáp. Bọn họ hiện giờ đang đi dưới ánh mắt trời gay gắt này … thật là nhớ đếm lúc ở nhà Qúy thí chủ thật thoải mái a. –“Không biết Qúy thí chủ hiện tại thế nào?" – Hắn xoa xoa cái bụng đói của mình . Bụng thật đói, nhưng hắn đã ăn bánh bao nhiều đến độ buồn nôn rồi.
-“Chắc là… cũng qua được a." – Tiểu Bạch tiên cười khan. Nhớ tới là muốn rùng mình, nhưng bọn họ hiện tại chỉ có thể cẩu mong Qúy thí chủ bình an, như vậy đến khi tìm được Qúy thí chủ bọn họ cũng không bị nàng đánh cho thảm thương.
-“Hy vọng … như thế đi." – Bọn họ là hoàng tử và công chúa của Thiên giới mà lại đang ở cùng nhân loại sao?
Ánh chiều tà phía trước, hai tiểu tiên tiếp tục đi … (Mik : =.=)
_____________________________________
-“Như Ý, ta thích nàng." – Bên trong Linh Hiên, cuộc đối thoại thông thường lại bắt đầu (Mik: muội bó tay)
-“Cám ơn."
-“Như Ý, nàng cũng yêu thích ta chứ?" – Thanh âm chờ mong.
-“Yêu mến" – Dù sao thì đối với hắn “yêu mến" này cũng giống như loại yêu mến giữa tỷ đệ với nhau a. (Mik: ca ca bị “chà đạp" tình cảm không thương tiếc a)
-“Rất mực yêu mến luôn sao?" – Ánh mắt nóng bỏng nhìn thẳng vào người nào đó.
Hắn …. Cũng đừng nên dùng loại ánh mắt này nhìn nàng chứ ?- “Vâng." – Qúy Như Ý khó khăn đáp. Mỗi lần Tiểu Hình nhìn nàng bằng ánh mắt này,toàn thân nàng đều cò cảm giác vô lực, cho dù hắn nói cái gì, nàng đều muốn tận lực đáp ứng hắn. (Mik: =.= tỷ “kết" người ta mà không biết )
Nàng chỉ mới làm thị nữ tùy thân cho Đông Phương Hình Tôn trong thời gian ngắn thôi mà hình như trình độ làm nũng của hắn có xu thế tăng. Nếu nói đúng ra, một ngày phải làm nũng hơn mấy lần.
-“Ngươi cũng uống canh gà rồi chứ ?." – Qúy Như Ý một bên uống canh gà một bên cũng dặn dò Đông Phương Hình Tôn. Chưa bao giờ nàng hiểu tại sao mình lại thích làm bảo mẫu đến vậy, chiếu cố hắn dường như đã trờ thành thói quen của nàng.
-“Hảo." – Đông Phương Hình Tôn gật đầu đáp, chăm chú uống chém canh gà. Mệnh lệnh của nàng đối với hắn, dường như đã trở thành thói quen của hắn rồi.
Aiz, tư thế uống súp cũng đẹp như vậy. Nàng vừa uống súp vừa đánh giá hắn. Mặc dù có đôi lúc hắn rất trẻ con, nhưng những cử chỉ khác trong cuộc sống điều bộc lộ khí chất công tử đã qua thụ giáo –“Đúng rồi, từ khi ta tới nơi này làm nha hoàn cũng chưa từng thấy ngươi bước ra khỏi phủ a." –Thật là có điểm kì quái, nàng thấy hắn cũng chỉ đi đi lại lại trong phủ, cho dù cần gì cũng điều phân phó cho thị vệ đi mua.
-“Ta không thường xuất phủ." – Hắn uống súp.Như Ý hình như rất thích uống súp này, lần sau phân phó cho nhà bếp làm nhiều một chút ( Mik: aaaaa ca ca quan tâm tới tỷ tỷ a *cười cười)
Không thường? Qúy Như Ý đảo mắt, nói cách khác hắn cũng có ra ngoài phủ a. –“Vậy ngươi thường xuất phủ làm gì?" – Qúy Như Ý hiếu kì hỏi.
-“Giết người"- Hắn nhàn nhạt trả lời, gương mặt bình tĩnh không có chút biểu lộ nào (Mik :=.=)
Không thường? Qúy Như Ý đảo mắt, nói cách khác hắn cũng có ra ngoài phủ a. –“Vậy ngươi thường xuất phủ làm gì?" – Qúy Như Ý hiếu kì hỏi.
-“Giết người"- Hắn nhàn nhạt trả lời, gương mặt bình tĩnh không có chút biểu lộ nào
*******************************************
-“Phốc" – Ngụm canh gà vừa mới uống liền bị phun ra. – “Giết người?" – Nàng không nghe lầm chứ, hắn có thể bình tĩnh nói ra hai chữ “giết người" như vậy sao.
-“Làm sao vậy?" – Hắn buông cái thìa, nhìn biểu lộ khiếp sợ khó hiểu của Qúy Như Ý, đồng thời lấy khăn tay lau sạch chút nước canh còn dính bên khóe môi nàng.
-“Ngươi vừa mới nói giết người?" – Nàng hỏi lại. Nàng bây giờ chỉ muốn xác định lại cho rõ ràng.
-“Có gì không đúng sao?" – Hắn thu khăn tay lại. Giết người đối với hắn là chuyện rất bình thường. Nhưng nhìn biểu lộ sợ hãi của nàng làm cho hắn cảm giác được Qúy Như Ý dường như rất để ý đến việc này.
Đương nhiên không đúng! Có lẽ hắn là người cổ đại nên không xem trọng chuyện này, nhưng nếu ở thế giới hiện đại của nàng, hắn giống với tội phạm giết người. Khuôn mặt ngây thơ này cùng với thân thể mảnh khảnh quả thật có thể đủ giết người sao?Nàng có thể tưởng tượng ra được hình ảnh hắn đứng giữa một vũng máu, ánh mắt lạnh băng nhìn đống thi thể rải rác bên cạnh.
Trước kia nàng cũng từng xem rất nhiều bộ phim cổ trang, đối với những phim chú trọng việc đánh nhau thì người chết cũng rất nhiều nhưng lúc ấy nàng cũng chẳng có cảm giác gì. Nhưng hôm nay nàng thực sự biết chuyện như vậy lại cảm thấy khó có thể tiếp nhận được. -“Ngươi yêu thích – giết người sao?" Có phải không ? Tiểu Hình có thể không?
Đôi mắt màu đen hơi nháy –“Không thích." – Đông Phương Hình Tôn lắc đầu phủ nhận. –“ Nhưng ta cũng không thích những người kia làm phiền đến ta." – Hắn từ trước đến nay không thích trông thấy đổ máu, lúc giết người thì chỉ dùng độc, rất ít khi phải sử dụng đến vũ khí. Nếu đã có người muốn lấy mạng hắn, hắn đương nhiên sẽ không hạ thủ lưu tình.
Hô, khá tốt, hắn cũng không phải là yêu thích giết người. Qúy Như Ý thở phào một hơi – “Nhưng Tiểu Hình , giết người là không đúng a." – Nàng nghiêm khắc nói. Thừa dịp bây giờ còn có thể giáo dục được thì nhất định phải hảo hảo giáo dục, dù sao hắn thật sự giết người cũng làm cho nàng thật khó tiếp nhận.
-“Cho dù đối phương có chọc giận ngươi, ngươi cũng không thể lấy mạng đối phương a. Bất luận cái gì thì sinh mạng của một con người đều rất quý a. Bọn họ cũng đều có thân nhân, bạn hữu của mình , nếu như bọn họ chết thì thân nhân , bạn hữu của họ sẽ rất thương tâm, cho nên dù thế nào thì ngươi cũng không thể tự tiện giết người a." – Aiz, nói thế nào thì đây sao giống như lời người cha đang dạy con thế ?(Mik: =.=)
Hắn nhàn nhạt nhìn nàng, rất ít khi trông thấy Như Ý nghiêm túc như vậy. Vì cái gì? Nguyên nhân bởi vì hắn giết người sao? –“Như Ý không thích ta giết người sao?"
-“Đương nhiên không thích." – Nàng nâng hai tay hắn lên nhìn hắn chăm chú, gật đầu. –“Ta không thích nhìn thấy tay Tiểu Hình dính đầy máu." – Hắn nên thiện lương, thuần khiết, chứ không phải lả kẻ giết người.
Đôi mắt đen trầm ngâm, hắn nhìn chằm chằm vào hai tay của nàng –“ Nếu Như Ý không thích, từ nay về sau ta sẽ không giết người nữa." –Đối với lời nói của nàng, hắn đều ưng thuận. Nếu nàng không thích chuyện này, thì hắn cũng sẽ không làm. Hắn chỉ hy vọng nàng có thể yêu mến hắn … yêu mến tất cả mọi thứ của hắn.
-“Thật sự?" – Lời cam đoan của hắn là nàng vui mừng.
-“Thật sự." – Hắn nhìn vào mắt nàng. Hắn muốn làm cho nàng vui vẻ, vì như thế nàng có thể luôn ở bên cạnh hắn.
-“Để ăn mừng việc ngươi đáp ứng ta không giết người nữa, ta dẫn ngươi ra ngoài chơi" – Qúy Như Ý hưng phấn đề nghị.
-“Ra ngoài chơi." – Đó là cái gì? Chưa từng nghe qua từ này.
-“Ách , chính là đi dạo phố a." – Nàng giải thích cho hắn nghe. –“Ngươi mỗi lần xuát phủ đều không đi dạo phố nên lần này cũng nên hảo hảo mà nhìn ngắm." – Nói đúng ra là chính nàng cũng muốn xem khung cảnh ở đây. Từ khi đi vào cổ đại cho đến nay, ngoại trừ ngày đầu tiên đi ngang qua chợ những lúc khác nàng đều không có cơ hội.
-“A." – Hắn gật đầu. Bất cứ chuyện gì nàng đưa ra hắn đều sẽ không cự tuyệt (Mik: ca ca nhớ đấy, để coi ca ca có cự tuyệt không a >"<)
-“Ta trước hết nên giúp ngươi bó tóc a." – Nàng cầm lược và lấy ra một cái dây buộc tóc.
-“Hảo" – Hắn không dị nghị, ngồi trên ghế , xoay lưng lại để nàng bó tóc.
-“Còn nữa, lát nữa khi ra ngoài còn cần phải mang theo bạc." –Nàng bây giờ đang là nha hoàn, tiền lương chủ yếu để dùng cho việc tìm Uyển Uyển, như vậy bây giờ cần bạc để đi dạo phố chỉ có hắn a.
-“Hảo". – Hắn gật đầu.
-“Khi đi dạo phố phải nắm tay ta, nếu không rất sẽ dễ bị lạc." –Nàng lo lắng dặn dò.
-“Hảo." – Hắn lại gật đầu.
-“Không cần phải đi quá chậm." – Nàng nói tiếp.
-“Hảo"- Hắn vẫn gật đầu như trước.
-“Cũng không được đi quá nhanh." – Rất có khả năng hắn cao nên chân cũng dài, một bước của hắn có thể bằng hai bước của nàng (Mik: cả vấn đề này tỷ cũng nghĩ ra nữa a."
-“Hảo" – Vẫn tiếp tục gật đầu.
Ân, không sai. Qúy Như Ý mỉm cười,quả nhiên trẻ con đúng là dễ dạy (Mik =.=)
_____________________________________
Chợ ở Đường Triều nếu so với TV thì đúng là có phần phồn hoa hơn. Tâm tình lần đầu tiên đến đây với lúc này có nhiều điểm bất đồng, dù sao lúc đó nàng cũng vừa mới đến cổ đại, lại bị lạc mất hai tiểu thần tiên kia, nàng còn không biết lúc ấy bản thân có thể sinh tồn được hay không. Mà bây giờ, nàng lại mang theo tâm tình thoải mái để đi dạo.
-“Tiểu Hình, vì sao ngươi không mua đồ" – Qúy Như Ý đảo mắt nhìn các hàng quán hai bên đường. Bọn họ đã ra đây được hai ba canh giờ rồi, nàng thì mua rất nhiều thứ nhưng hắn thì cái gì cũng không mua, chỉ đơn giản đi bên cạnh nàng.
-“Hà tổng quản sẽ mua." – Đông Phương Hình Tôn nhàn nhạt trả lời. Ra hay không ra khỏi phủ đối với hắn cũng chẳng có gì khác biệt, hắn chỉ vì muốn nhìn thấy biểu lộ vui sướng của nàng, chỉ cần nàng vui vẻ thì hắn cũng vui lây.
-“Cái này không giống nhau a." – Nàng xoay người, chỉ vào hắn. -“Bây giờ chúng ta đang đi dạo chợ, đương nhiên là phải đích thân mua cái gì đó thì mới có ý nghĩa a." – Nếu không thì đi dạo làm gì ! Nàng nhớ khi ở hiện đại, mỗi lần đi dạo phố đều dùng hết tiền tiêu vặt. Còn hắn thì có rất nhiều tiền nhưng lại không biết phải mua gì khi đi dạo phố.
-“A." – Hắn gật gật, nếu Như Ý đã muốn thì hắn sẽ làm.
Rất tốt, Qúy Như Ý thỏa mãn gật đầu.
-“Vậy ta nên mua cái gì." – Hắn căn bản là không cần gì cả, cho nên hắn cũng không rõ là sẽ mua cái gì.
Trời, hắn không có niềm vui thú dạo phố. Xem ra tạp chí nói cũng đúng, nam nhân đối với việc dạo phố không hề có lấy một phần hứng thú. Ngẩng đầu, Qúy Như Ý nhìn chằm chằm vào Đông Phương Hình Tôn, xem ra nàng phải ra tay rồi - -“Vậy thì nên mua một cây trâm bó tóc thì tốt hơn a." – Nàng đi nhanh vào một cửa hàng nhỏ chuyên bán trâm cài tóc. Nếu như nàng không khiến hắn mua cái gì, chỉ sợ hắn vĩnh viễn cũng không muốn mua cho bản thân bất luận cái gì.
-“Xin hỏi vị cô nương cùng vị công tử đây muốn mua cái gì." – Chủ quán thấy có khác vào xem liền ân cần hỏi.
-“Có trâm dùng để cài tóc cho nam tử không?" – Bởi vì Tiểu Hình tử trước đến nay đều ít khi bó tóc, chỉ có khi nào nàng ngứa tay mới đổi kiểu tóc cho hắn, cũng bởi vì thế nên mỗi lần bó tóc đều chỉ dùng dây cột tóc, chưa từng dùng trâm cài.
-“Có a" – Chủ quán khuôn mặt tươi cười chỉ vào quầy kệ bên phải. –“Trong này đều là …" – Vừa định nói, thì mới nhìn kĩ Đông Phương Hình Tôn khiến cho chủ quán không nói nên lời.
Hắn —— nhìn thấy gì? Tuy chưa từng gặp qua Đông Phương Hình Tôn trong thành Lạc Dương, nhưng vị thiếu niên trên trán có một nốt ruồi chu sa chứng minh cho thân phận. Chỉ cần là người trong thành Lạc Dương , người nào không biết Tà Y – Đông Phương Hình Tôn chính giữa lông mày có khỏa một nốt ruồi chu sa đỏ như máu.
-“Oa, cái này đều rất đẹp a." – Qúy Như Ý không phát hiện ra biểu hiện kì lạ của chủ quán. –“Tiểu Hình , ngươi thích loại nào?" – Nàng vẫy vẫy hắn.
-“Tùy ý." – Đông Phương Hình Tôn liếc nhìn hai cây trâm lớn nhỏ không giống nhau. Đối vớ hắn những thứ này căn bản đều không có hứng thú.
-“Tùy ý?" – Nàng trừng mắt , cái này có thể xem là trả lời được sao? –“Không thể tùy tiện chọn đại được."
-“Nếu Như Ý yêu thích thì ta cũng yêu thích." – Hắn bộ dáng không có chút hứng thú nào (Mik: “kết" câu này của ca ca a >"<)
Được rồi, nhìn dáng vẻ của hắn đúng là không giống với người muốn mua đồ. –“Ta giúp ngươi chọn a."- Nàng bất đắc dĩ nói, đông thời xem xét hai cây trâm.
Thúy ngọc màu lục cùng với mã não màu hồng nhuận đều rất thích hợp với hắn…. vừa có nét hồn nhiên lại vừa hỗn hợp nhiều loại khí chất, thúy ngọc màu lục có thể tôn thêm khí chất xuất trần còn mã não màu hồng kết hợp với nốt ruồi chu sa làm cho người ta có cảm giác phi thường đẹp đẽ.
-“Ngươi thích cái nào?" – Nàng cân nhắc gần cả nửa ngày, thật sự là không chọn được, đành phải hỏi người thiếu niên ở bên này.
-“Như Ý yêu thích cái nào?" – Đông Phương Hình Tôn hỏi lại, khiến cho Qúy Như Ý trợn mắt
Nàng nhất định là hỏi nhầm người rồi, hắn làm gì có đáp án chứ (Mik: không biết nói sao với hai anh chị này luôn =.=)
“—–hai cái đều mua a." – Nàng có có thể lấy hay bỏ cái nào a, Qúy Như Ý quyết định nói, quay đầu lại nhìn chủ quán –“Hai cái này bán bao nhiêu?"
Một mảng yên lặng, chủ quán toàn thân run rẩy nhìn Đông Phương Hình Tôn. Hắn hiện giờ đang muốn ném sạp mà trốn đi, nhưng hai cái đùi đang run lẩy bẩy đến nửa bước cũng không đi được a.
Hắn làm sao vậy? Sao lại dùng ánh mắt này nhìn Tiểu Hình? Qúy Như Ý kì quái nhìn chủ quán, hỏi lại một lần nữa –“Xin hỏi ông chủ cái này bao nhiêu tiền?"
-“A!" – Ông chủ đột nhiên hoàn hồn – “Không … cần" –Trong lời nói mang theo run sợ.
“Không cần bạc?" Có chuyện tốt như vậy sao?
-“Đúng a" – Ông chủ vẻ mặt cười khổ, hiện tại chỉ cần cầu cho sát tinh này đi mau… Sau đó … ta van ngươi , ai nói cho hắn biết, vì cái gì Đông Phương Hình Tôn lại xuất hiện ở chợ a….. !!!!
____
Nàng bây giờ đang làm thị nữ tùy thân nhưng sao nàng có cảm giác mình giống như một nhân viên cứu hỏa vậy. Mọi người mỗi khi xảy ra sai lầm gì đều nhằm nàng mà báo cáo để cho nói giúp với Đông Phương Hình Tôn.
Nàng nhớ rõ khi ngày đầu tiên làm thị nữ, Hà bá bá đã không che dấu biểu lộ mà lấy khăn tay lau nước nước mắt. Mà cứ hễ nàng đi qua nơi nào là mọi người đều nghênh đón.
Là vì Tiểu Hình sao? Có phải giống như “nước lên thì thuyền lên" hay “mẫu bằng tử quý" (mẹ vinh nhờ con) nên mọi người trong phủ đều coi nàng giống như “nhân viên cứu hỏa" vậy (Mik : =.=)
Bước ra vào Linh Hiên, Qúy Như Ý có chút không kiên nhẫn.
-“Nàng đi đâu vậy?" – Đông Phương Hình Tôn vừa nhìn thấy Như Ý liền lập tức lại gần. Từ sáng đến giờ chưa nhìn thấy nàng, trong lòng hắn có chút bối rối. Hắn không thích nàng rời khỏi tầm mắt của hắn .. đối với nàng , hắn luôn có loại cảm giác không thể nào hiểu nổi.
-“Đi Tàng Kinh Các sắp xếp lại Thư tịch (sách vở)" – Nàng đáp.Nàng nghĩ nếu cái loại nha hoàn tuân lệnh tuyệt đối này nên tuyệt chủng cho rồi, lần sau có lẽ chiến sĩ thi đua nào đó ắt hẳn sẽ không thưởng mà còn tặng cho nàng một cước (Mik: tỷ bik sao còn làm =.=) . Từ khi trở thành thị nữ tùy thân cho hắn, công việc của nàng giảm hẳn, mỗi ngày chỉ cần cùng hắn ăn cơm, giúp hắn làm ấm tay, chải đầu cho hắn, còn những thứ khác đều có người khác làm thay, cho nên nàng giống như phế nhân vậy. Nếu một người quá bận cũng không tốt nhưng nếu nhàn rồi quá mức cũng sẽ cảm thấy không được tự nhiên.
-“Tay còn lạnh không?" – Qúy Như Ý hỏi, nhìn về phía hay tay đang buông lỏng của Đông Phương Hình Tôn (Mik: tỷ quan tâm anh ấy quá *mắt chớp chớp*).
-“Ân" – Hắn gật đầu, vươn tay về phía nàng (Mik: em bé đòi bế =.=)
Nàng thuần thục kéo tay hắn lại – “Vì sao ngươi không tự mát-xa sưởi ấm?" – Thời tiết bây giờ đúng là đã ấm áp không ít, nhưng tay hắn vẫn lạnh như băng không có tí gì thay đổi.
-“Ta chỉ thích Như Ý sưởi ấm tay cho ta." – Hắn trả lời. Hắn yêu mến cảm giác khi bàn tay nàng bao lấy tay hắn, phảng phất có cảm giác như lúc này trong mắt nàng chỉ có hắn (Mik: tính chiểm hữu của ca ca cũng cao thế =.=) . –“Như Ý là thị nữ tùy thân của ta." – Hắn hạ người xuống, tựa đầu vào vai nàng. Bả vai nho nhỏ nhưng có thể làm hắn thấy ấm áp.
-“Ta biết rõ a." – Nàng tiếp tục chăm chỉ “làm công tác" sưởi ấm tay cho hắn. Những ngày qua động tác của hắn cũng làm nàng khá quen thuộc. Hắn đôi khi vẫn thể hiện ra những hành động giống với một tiểu hài tử như là làm nũng muốn tìm kiếm sự bao dung, chăm sóc của người khác. –“Làm sao vậy?" –Nàng hỏi khi nghe ngữ khí của hắn có chút không vui.
-“Nàng phải ở bên cạnh ta a." – Đông Phương Hình Tôn có chút ghen (Mik*tung bông tung bông*). Nàng đã là thị nữ tùy thân của hắn, phải luôn ở bên cạnh hắn chứ sao lại bỏ mặc hắn mà đến Tàng Kinh Các để ý đến đống sách vở ấy.
Tiểu hài tử đang sinh khí . Qúy Như Ý bừng tỉnh , quả thật nàng rất hoài nghi, vì cái gì nàng và hắn cùng tuổi nhưng hắn lại cho nàng cảm giác hắn nhỏ hơn nàng? –“Được rồi, từ nay về sau, ta đều sẽ ở bên cạnh ngươi." – Trấn an tiểu hài tử là phương pháp nhanh nhất.
-“Thật sự?" – Hắn nhìn chằm chằm vào nàng.
-“Ân, thật sự." – Chỉ là thời gian còn lại chẳng còn bao nhiêu , đợi qua một thời gian nữa, khi nào kiếm đủ bạc , nàng sẽ đi tìm Uyển Uyển. –“Đúng rồi, Tiểu Hình." – Nàng đột nhiên nhớ đến một chuyện.
-“Ách?" – Hắn nhướng mày.
-“Chính là.." – Qúy Như Ý cân nhắc một chút –“Ta hôm nay vô tình đánh vỡ chén sứ men xanh ngươi hay dùng, lại kêu đại nương phòng bếp đổi Phục Linh Cao thành Hoa Quế Cao." – Tuy nhiên những chuyện này thật không liên quan đến nàng, nhưng nhìn mọi người trong Đông Phương phủ bộ đáng đều run sợ nên nàng cũng chỉ có thể đem những chuyện này gánh vác hết vào người.
-“A" – Người đó nhàn nhạt đáp, vẻ mặt căn bản không thay đổi chút nào.
-“Còn có, nãi nãi của một nữ nhân sắp có cháu ngoại, nãi nãi nàng ấy muốn nàng ấy quay về, nhưng Hà bá bá nói muốn ngươi phê chuẩn mới được."
-“Hảo" – Hắn không suy nghĩ mà đáp ứng.
-“Tiểu Hình lát nữa ngươi xem sách thuốc hay luyện đan?" – Biết rõ với thân phận hiện tại nàng phải gọi hắn là Thiếu gia, nhưng nhanh chóng bị hắn phủ quyết, hắn lại vui vẻ muốn nàng gọi là Tiểu Hình.
-“Ta nghĩ muốn ngủ một lát" – Hắn rút bàn tay đã được sưởi ấm, vuốt ve cái trán.
Hắn mấy ngày nay đều vội vàng luyện đan nên đều không có nghỉ ngơi. –“Mệt lắm sao?" – Qúy Như Ý nhìn Đông Phương Hình Tôn khuôn mặt có chút mệt mỏi.
-“Cũng có một chút" – Hắn dụi dụi mắt, nàng khiến hắn đặc biệt cảm thấy an tâm.
-“Vậy ngươi lên giường nằm, hảo hảo ngủ một giấc đi." – Nàng cùng hắn đi vào phía trong Linh Hiên, đỡ hắn vào giường. Rất hiếm khi nào nghe hắn nói hai chữ “buồn ngủ" , nếu đã nói ra phỏng chừng hắn thật sự rất mệt.
Hắn yên tĩnh nằm trên giường, để mặc nàng trải chăn mềm giúp hắn. Với một nội các toàn là màu trắng cùng với khuôn mặt ngây thơ của thiếu niên thật sự làm người ta có cảm giác xuất trần thoát tục.
-“Láu lỉnh, hảo hảo ngủ" – Nàng vỗ vỗ đầu hắn, đang định bước ra ngoài thì lai bị một cánh tay nắm lấy tay áo nàng.
-“Ở bên cạnh ta" – Đông Phương Hình Tôn nhếch môi nói. Cho dù hắn ngủ, hắn cũng không muốn rời xa nàng.
-“Muốn ta ở lại bên cạnh sao?" – Nàng hỏi hắn.
-“Ân." –Hắn nắm lấy tay nàng, gật gật đầu khẳng định. Trên người nàng có một loại khí chất làm cho hắn có cảm giác thư thái và an tâm.
Ánh mắt của hắn … vì cái gì .. mà lại đáng yêu như vậy? Ông trời, nếu nàng mà nhìn nữa chắc chắn sẽ phun máu mũi. –“Biết ." – Nàng bất đắc dĩ nhún vai, lấy chiếc ghế ngồi xuống bên cạnh hắn –“Ngươi ngủ đi, ta hứa sẽ không bỏ đi." – Nàng cam đoan nhìn hắn.
-“Hảo" – Dường như cảm thấy yên tâm, hắn nhắm mặt lại, bàn tay vẫn nắm chặt lấy tay nàng. Thật là rất muốn ngủ, rất muốn ngủ bên cạnh nàng …..
***
Xem ra là phải đợi đến lúc hắn thức dậy. Qúy Như Ý một tay chống cằm nhìn chằm chằm vào Đông Phương Hình Tôn đang ngủ say. Khi hắn ngủ, vẻ mặt thật bình an lại có cảm giác như một đứa trẻ làm người ta luôn muốn che chở, phảng phất giống như một bức tượng Phật bằng thủy tinh vậy… nếu không cẩn thận sẽ biến mất.
Đôi lông mày thanh tú, hàng lông mi cong vút, làn da trắng nõn cùng với đôi môi hồng hồng…. làm cho người ta không nhịn được mà chạm vào. Qúy Như Ý bất giác đưa tay lên xoa mặt hắn. ( Mik: ôi muội ở đây làm “kì đà" sao? *dzọt*) . Làn da tuy mềm mại nhưng lại lạnh như băng. Như vậy thân thể hắn …có lạnh như vậy không?
Qúy Như Ý chạm nhẹ vào lông mày, mắt , mũi … cuối cùng dừng lại trên môi hắn. Đôi môi mềm mại , so với những chỗ khác thì dường như ôn hòa hơn làm cho người khác muốn âu yếm …. Âu yếm ???
Không phải chứ, nàng vừa mới nghĩ là sẽ hôn Tiểu Hình sao? Qúy Như Ý vôi vàng thu tay lại, hai gò má bây giờ đã đỏ bừng ….. Nàng … khi nào lại có suy nghĩ lệch lạc như vậy với Tiểu Hình, có lẽ đây là một loại rung động. Nhưng mà với cái suy nghĩ lệch lạc này làm nàng cảm thấy như bản thân là kẻ “hái hoa tặc" vậy.
Nàng chỉ xem hắn là đệ đệ a . Nhất định là do Tiểu Hình quá đẹp , quá mê người nên mới khiến cho nàng muốn hôn hắn. Đúng , nhất định là vậy (Mik: tỷ đang “tự lừa mình dối người" a >"<)
-“Tôn." – Một giọng nữ nhân ôn hòa nhẹ nhàng truyền đến.
-“A, là đại tiểu thư." – Qúy Như Ý giật mình, muốn đứng dậy nhưng bàn tay lại bị Đông Phương Hình Tôn nắm chặt không thể đứng lên được.
-“Ngươi… Tôn … hắn" – Nhìn tình cảnh trước mắt , Đông Phương Quyển không biết nên nói cái gì,. Tôn hình như đang ngủ….. mà còn nắm lấy tay của Như Ý.
-“Cái này … tay của ta ấm hơn, cho nên…" – Trông thấy Đông Phương Quyển đang nhìn chăm chú vào bàn tay của mình, Qúy Như Ý vội vàng giải thích. Hiện tại tình huống như vậy, rất dễ làm cho người ta hiểu lầm.
-“Không quan trọng." – Đông Phương Quyển cười nhạt một tiếng đồng thời liếc nhìn Đông Phương Hình Tôn đang nằm trên giường.-“ Tôn .. hắn đang ngủ sao?" – Tôn lại ngủ bên cạnh người khác, thật sự là nàng không thể nghĩ đến. Cho dù ở bên cạnh nàng, tôn cũng chưa bao giờ ngủ say như vậy.
-“Đúng vậy, trong khoảng thời gian này hắn luyện đơn khá vất vả a." – Qúy Như Ý gật gật đầu.
-“ Ta cũng rất lâu rồi không thấy Tôn ngủ say như vậy." – Đông Phương Quyển đi đến bên giường. Từ lúc nàng đi đến bên cạnh cho đến giờ, Tôn điều không có chút phản ứng nào. Nếu đúng ra, mỗi lần như thế, hắn đều vội tỉnh ngủ, nhưng hiện tại …. Là vì người bên cạnh sao? Bởi vì nha hoàn tên Như Ý này sao?
-“Hắn rất ít khi ngủ say sao?" – Qúy Như Ý đánh giá Đông Phương Hình Tôn trong lúc này đang ngủ say.
-“Từ tám năm trước sau khi cha và nương của chúng ta mất, cả Đông Phương gia này chỉ do một mình Tôn chống đỡ. Ta thấy, hắn từ trước đến nay chưa từng có một giấc ngủ an tâm như vậy." – Khuôn mặt thanh thản khi ngủ này, nàng đã lâu không được nhìn thấy.
-Cha và nương của bọn họ ———- đã chết rồi sao? –“Thật xin lỗi , ta không biết.." – Tuy nàng đôi khi cũng thấy kì lạ vì chưa bao giờ nhìn thấy người thân của bọn họ ,nhưng lại không nghĩ đến họ đã chết từ tám năm trước rồi.
-“Không có gì, chỉ là chuyện đã qua." – Đông Phương Quyển cười – “Ta dần dần đã quen. Chỉ có điều, đối với Tôn thì nó đã trở thành nỗi ám ảnh trong suốt tám năm qua." – Không thể tưởng tượng nổi là nàng cùng một nha hoàn lại nói nhưng chuyện này.
-“Đó chỉ là hắn có chút mẫn cảm, cho nên bây giờ hắn giống một tiểu hài tử rất cần người khác chiếu cố." – Cha mẹ mất, đối với hắn là một đả kích rất lớn. Cũng không trách được tính khí của hắn trẻ con như vậy, có lẽ Tiểu Hình căn bản không nghĩ sẽ lớn lên , có lẽ hắn đã muốn sống mãi như lúc nhỏ.
-“Là như vậy sao?" – Đông Phương Quyển thì thào hỏi. Tôn rất muốn được người khác quan tâm sao? Cho đến nay, đều là nàng cần Tôn chiếu cố, bởi vì Tôn khá mạnh mẽ, lại thông minh, nàng cơ hồ nhận thấy trong thiên hạ này Tôn không có gì là không làm được. Cho nên nàng đã quên rằng, Tôn thậm chí còn nhỏ tuổi hơn nàng… Hơn nữa, vào tám năm trước , Tôn vẫn chỉ là một tiểu hài tử 10 tuổi.
-“Nhất định là như vậy. Cho nên tiểu thư cũng cần phải quan tâm nhiều hơn với Tiểu Hình." – Qúy Như Ý khẳng định nói.
Đông Phương Quyển kinh ngạc nhìn Qúy Như Ý, rốt cuộc, nàng cũng hiểu … vì sao tôn lại an tâm khi ngủ bên cạnh Như Ý –“Bởi vì ngươi xuất hiện nên Tôn mới có chút thay đổi như vậy.". Mà nàng, cũng nên thay đổi…. –“Ta cũng rất thích ngươi, Như Ý". –Nàng ôn nhu cười.
-“A?" – Qúy Như Ý cả kinh … Đông Phương Quyển cũng yêu mến nàng sao?
Thật hay giả a?!
___________________________________
Thời tiết lúc này cũng không hẳn là quá nóng, nhưng đối với người đi đường mà nói cũng đủ cho người khác đổ mồ hôi.
-“Thanh Tiên, chúng ta đến khi nào thì mới tìm được Lương thí chủ a." – Lau mồ hôi trên trán, Tiểu Bạch tiên nhịn không được hỏi. Bọn họ ở cổ đại này đã nhiều ngày rồi, cũng không tìm thấy Lương thí chủ .. nghĩ đến thật nhục chí. Mà càng nản hơn bọn họ không thể sử dụng pháp thuật tại nơi cổ đại, không thể biến ra “sơn trân hải vị" , nhiều nhất chỉ có thể biến ra bánh bao a (Mik: =.=)
-“Nhanh a" – Tiểu Thanh Tiên vô lực đáp. Bọn họ hiện giờ đang đi dưới ánh mắt trời gay gắt này … thật là nhớ đếm lúc ở nhà Qúy thí chủ thật thoải mái a. –“Không biết Qúy thí chủ hiện tại thế nào?" – Hắn xoa xoa cái bụng đói của mình . Bụng thật đói, nhưng hắn đã ăn bánh bao nhiều đến độ buồn nôn rồi.
-“Chắc là… cũng qua được a." – Tiểu Bạch tiên cười khan. Nhớ tới là muốn rùng mình, nhưng bọn họ hiện tại chỉ có thể cẩu mong Qúy thí chủ bình an, như vậy đến khi tìm được Qúy thí chủ bọn họ cũng không bị nàng đánh cho thảm thương.
-“Hy vọng … như thế đi." – Bọn họ là hoàng tử và công chúa của Thiên giới mà lại đang ở cùng nhân loại sao?
Ánh chiều tà phía trước, hai tiểu tiên tiếp tục đi … (Mik : =.=)
_____________________________________
-“Như Ý, ta thích nàng." – Bên trong Linh Hiên, cuộc đối thoại thông thường lại bắt đầu (Mik: muội bó tay)
-“Cám ơn."
-“Như Ý, nàng cũng yêu thích ta chứ?" – Thanh âm chờ mong.
-“Yêu mến" – Dù sao thì đối với hắn “yêu mến" này cũng giống như loại yêu mến giữa tỷ đệ với nhau a. (Mik: ca ca bị “chà đạp" tình cảm không thương tiếc a)
-“Rất mực yêu mến luôn sao?" – Ánh mắt nóng bỏng nhìn thẳng vào người nào đó.
Hắn …. Cũng đừng nên dùng loại ánh mắt này nhìn nàng chứ ?- “Vâng." – Qúy Như Ý khó khăn đáp. Mỗi lần Tiểu Hình nhìn nàng bằng ánh mắt này,toàn thân nàng đều cò cảm giác vô lực, cho dù hắn nói cái gì, nàng đều muốn tận lực đáp ứng hắn. (Mik: =.= tỷ “kết" người ta mà không biết )
Nàng chỉ mới làm thị nữ tùy thân cho Đông Phương Hình Tôn trong thời gian ngắn thôi mà hình như trình độ làm nũng của hắn có xu thế tăng. Nếu nói đúng ra, một ngày phải làm nũng hơn mấy lần.
-“Ngươi cũng uống canh gà rồi chứ ?." – Qúy Như Ý một bên uống canh gà một bên cũng dặn dò Đông Phương Hình Tôn. Chưa bao giờ nàng hiểu tại sao mình lại thích làm bảo mẫu đến vậy, chiếu cố hắn dường như đã trờ thành thói quen của nàng.
-“Hảo." – Đông Phương Hình Tôn gật đầu đáp, chăm chú uống chém canh gà. Mệnh lệnh của nàng đối với hắn, dường như đã trở thành thói quen của hắn rồi.
Aiz, tư thế uống súp cũng đẹp như vậy. Nàng vừa uống súp vừa đánh giá hắn. Mặc dù có đôi lúc hắn rất trẻ con, nhưng những cử chỉ khác trong cuộc sống điều bộc lộ khí chất công tử đã qua thụ giáo –“Đúng rồi, từ khi ta tới nơi này làm nha hoàn cũng chưa từng thấy ngươi bước ra khỏi phủ a." –Thật là có điểm kì quái, nàng thấy hắn cũng chỉ đi đi lại lại trong phủ, cho dù cần gì cũng điều phân phó cho thị vệ đi mua.
-“Ta không thường xuất phủ." – Hắn uống súp.Như Ý hình như rất thích uống súp này, lần sau phân phó cho nhà bếp làm nhiều một chút ( Mik: aaaaa ca ca quan tâm tới tỷ tỷ a *cười cười)
Không thường? Qúy Như Ý đảo mắt, nói cách khác hắn cũng có ra ngoài phủ a. –“Vậy ngươi thường xuất phủ làm gì?" – Qúy Như Ý hiếu kì hỏi.
-“Giết người"- Hắn nhàn nhạt trả lời, gương mặt bình tĩnh không có chút biểu lộ nào (Mik :=.=)
Không thường? Qúy Như Ý đảo mắt, nói cách khác hắn cũng có ra ngoài phủ a. –“Vậy ngươi thường xuất phủ làm gì?" – Qúy Như Ý hiếu kì hỏi.
-“Giết người"- Hắn nhàn nhạt trả lời, gương mặt bình tĩnh không có chút biểu lộ nào
*******************************************
-“Phốc" – Ngụm canh gà vừa mới uống liền bị phun ra. – “Giết người?" – Nàng không nghe lầm chứ, hắn có thể bình tĩnh nói ra hai chữ “giết người" như vậy sao.
-“Làm sao vậy?" – Hắn buông cái thìa, nhìn biểu lộ khiếp sợ khó hiểu của Qúy Như Ý, đồng thời lấy khăn tay lau sạch chút nước canh còn dính bên khóe môi nàng.
-“Ngươi vừa mới nói giết người?" – Nàng hỏi lại. Nàng bây giờ chỉ muốn xác định lại cho rõ ràng.
-“Có gì không đúng sao?" – Hắn thu khăn tay lại. Giết người đối với hắn là chuyện rất bình thường. Nhưng nhìn biểu lộ sợ hãi của nàng làm cho hắn cảm giác được Qúy Như Ý dường như rất để ý đến việc này.
Đương nhiên không đúng! Có lẽ hắn là người cổ đại nên không xem trọng chuyện này, nhưng nếu ở thế giới hiện đại của nàng, hắn giống với tội phạm giết người. Khuôn mặt ngây thơ này cùng với thân thể mảnh khảnh quả thật có thể đủ giết người sao?Nàng có thể tưởng tượng ra được hình ảnh hắn đứng giữa một vũng máu, ánh mắt lạnh băng nhìn đống thi thể rải rác bên cạnh.
Trước kia nàng cũng từng xem rất nhiều bộ phim cổ trang, đối với những phim chú trọng việc đánh nhau thì người chết cũng rất nhiều nhưng lúc ấy nàng cũng chẳng có cảm giác gì. Nhưng hôm nay nàng thực sự biết chuyện như vậy lại cảm thấy khó có thể tiếp nhận được. -“Ngươi yêu thích – giết người sao?" Có phải không ? Tiểu Hình có thể không?
Đôi mắt màu đen hơi nháy –“Không thích." – Đông Phương Hình Tôn lắc đầu phủ nhận. –“ Nhưng ta cũng không thích những người kia làm phiền đến ta." – Hắn từ trước đến nay không thích trông thấy đổ máu, lúc giết người thì chỉ dùng độc, rất ít khi phải sử dụng đến vũ khí. Nếu đã có người muốn lấy mạng hắn, hắn đương nhiên sẽ không hạ thủ lưu tình.
Hô, khá tốt, hắn cũng không phải là yêu thích giết người. Qúy Như Ý thở phào một hơi – “Nhưng Tiểu Hình , giết người là không đúng a." – Nàng nghiêm khắc nói. Thừa dịp bây giờ còn có thể giáo dục được thì nhất định phải hảo hảo giáo dục, dù sao hắn thật sự giết người cũng làm cho nàng thật khó tiếp nhận.
-“Cho dù đối phương có chọc giận ngươi, ngươi cũng không thể lấy mạng đối phương a. Bất luận cái gì thì sinh mạng của một con người đều rất quý a. Bọn họ cũng đều có thân nhân, bạn hữu của mình , nếu như bọn họ chết thì thân nhân , bạn hữu của họ sẽ rất thương tâm, cho nên dù thế nào thì ngươi cũng không thể tự tiện giết người a." – Aiz, nói thế nào thì đây sao giống như lời người cha đang dạy con thế ?(Mik: =.=)
Hắn nhàn nhạt nhìn nàng, rất ít khi trông thấy Như Ý nghiêm túc như vậy. Vì cái gì? Nguyên nhân bởi vì hắn giết người sao? –“Như Ý không thích ta giết người sao?"
-“Đương nhiên không thích." – Nàng nâng hai tay hắn lên nhìn hắn chăm chú, gật đầu. –“Ta không thích nhìn thấy tay Tiểu Hình dính đầy máu." – Hắn nên thiện lương, thuần khiết, chứ không phải lả kẻ giết người.
Đôi mắt đen trầm ngâm, hắn nhìn chằm chằm vào hai tay của nàng –“ Nếu Như Ý không thích, từ nay về sau ta sẽ không giết người nữa." –Đối với lời nói của nàng, hắn đều ưng thuận. Nếu nàng không thích chuyện này, thì hắn cũng sẽ không làm. Hắn chỉ hy vọng nàng có thể yêu mến hắn … yêu mến tất cả mọi thứ của hắn.
-“Thật sự?" – Lời cam đoan của hắn là nàng vui mừng.
-“Thật sự." – Hắn nhìn vào mắt nàng. Hắn muốn làm cho nàng vui vẻ, vì như thế nàng có thể luôn ở bên cạnh hắn.
-“Để ăn mừng việc ngươi đáp ứng ta không giết người nữa, ta dẫn ngươi ra ngoài chơi" – Qúy Như Ý hưng phấn đề nghị.
-“Ra ngoài chơi." – Đó là cái gì? Chưa từng nghe qua từ này.
-“Ách , chính là đi dạo phố a." – Nàng giải thích cho hắn nghe. –“Ngươi mỗi lần xuát phủ đều không đi dạo phố nên lần này cũng nên hảo hảo mà nhìn ngắm." – Nói đúng ra là chính nàng cũng muốn xem khung cảnh ở đây. Từ khi đi vào cổ đại cho đến nay, ngoại trừ ngày đầu tiên đi ngang qua chợ những lúc khác nàng đều không có cơ hội.
-“A." – Hắn gật đầu. Bất cứ chuyện gì nàng đưa ra hắn đều sẽ không cự tuyệt (Mik: ca ca nhớ đấy, để coi ca ca có cự tuyệt không a >"<)
-“Ta trước hết nên giúp ngươi bó tóc a." – Nàng cầm lược và lấy ra một cái dây buộc tóc.
-“Hảo" – Hắn không dị nghị, ngồi trên ghế , xoay lưng lại để nàng bó tóc.
-“Còn nữa, lát nữa khi ra ngoài còn cần phải mang theo bạc." –Nàng bây giờ đang là nha hoàn, tiền lương chủ yếu để dùng cho việc tìm Uyển Uyển, như vậy bây giờ cần bạc để đi dạo phố chỉ có hắn a.
-“Hảo". – Hắn gật đầu.
-“Khi đi dạo phố phải nắm tay ta, nếu không rất sẽ dễ bị lạc." –Nàng lo lắng dặn dò.
-“Hảo." – Hắn lại gật đầu.
-“Không cần phải đi quá chậm." – Nàng nói tiếp.
-“Hảo"- Hắn vẫn gật đầu như trước.
-“Cũng không được đi quá nhanh." – Rất có khả năng hắn cao nên chân cũng dài, một bước của hắn có thể bằng hai bước của nàng (Mik: cả vấn đề này tỷ cũng nghĩ ra nữa a."
-“Hảo" – Vẫn tiếp tục gật đầu.
Ân, không sai. Qúy Như Ý mỉm cười,quả nhiên trẻ con đúng là dễ dạy (Mik =.=)
_____________________________________
Chợ ở Đường Triều nếu so với TV thì đúng là có phần phồn hoa hơn. Tâm tình lần đầu tiên đến đây với lúc này có nhiều điểm bất đồng, dù sao lúc đó nàng cũng vừa mới đến cổ đại, lại bị lạc mất hai tiểu thần tiên kia, nàng còn không biết lúc ấy bản thân có thể sinh tồn được hay không. Mà bây giờ, nàng lại mang theo tâm tình thoải mái để đi dạo.
-“Tiểu Hình, vì sao ngươi không mua đồ" – Qúy Như Ý đảo mắt nhìn các hàng quán hai bên đường. Bọn họ đã ra đây được hai ba canh giờ rồi, nàng thì mua rất nhiều thứ nhưng hắn thì cái gì cũng không mua, chỉ đơn giản đi bên cạnh nàng.
-“Hà tổng quản sẽ mua." – Đông Phương Hình Tôn nhàn nhạt trả lời. Ra hay không ra khỏi phủ đối với hắn cũng chẳng có gì khác biệt, hắn chỉ vì muốn nhìn thấy biểu lộ vui sướng của nàng, chỉ cần nàng vui vẻ thì hắn cũng vui lây.
-“Cái này không giống nhau a." – Nàng xoay người, chỉ vào hắn. -“Bây giờ chúng ta đang đi dạo chợ, đương nhiên là phải đích thân mua cái gì đó thì mới có ý nghĩa a." – Nếu không thì đi dạo làm gì ! Nàng nhớ khi ở hiện đại, mỗi lần đi dạo phố đều dùng hết tiền tiêu vặt. Còn hắn thì có rất nhiều tiền nhưng lại không biết phải mua gì khi đi dạo phố.
-“A." – Hắn gật gật, nếu Như Ý đã muốn thì hắn sẽ làm.
Rất tốt, Qúy Như Ý thỏa mãn gật đầu.
-“Vậy ta nên mua cái gì." – Hắn căn bản là không cần gì cả, cho nên hắn cũng không rõ là sẽ mua cái gì.
Trời, hắn không có niềm vui thú dạo phố. Xem ra tạp chí nói cũng đúng, nam nhân đối với việc dạo phố không hề có lấy một phần hứng thú. Ngẩng đầu, Qúy Như Ý nhìn chằm chằm vào Đông Phương Hình Tôn, xem ra nàng phải ra tay rồi - -“Vậy thì nên mua một cây trâm bó tóc thì tốt hơn a." – Nàng đi nhanh vào một cửa hàng nhỏ chuyên bán trâm cài tóc. Nếu như nàng không khiến hắn mua cái gì, chỉ sợ hắn vĩnh viễn cũng không muốn mua cho bản thân bất luận cái gì.
-“Xin hỏi vị cô nương cùng vị công tử đây muốn mua cái gì." – Chủ quán thấy có khác vào xem liền ân cần hỏi.
-“Có trâm dùng để cài tóc cho nam tử không?" – Bởi vì Tiểu Hình tử trước đến nay đều ít khi bó tóc, chỉ có khi nào nàng ngứa tay mới đổi kiểu tóc cho hắn, cũng bởi vì thế nên mỗi lần bó tóc đều chỉ dùng dây cột tóc, chưa từng dùng trâm cài.
-“Có a" – Chủ quán khuôn mặt tươi cười chỉ vào quầy kệ bên phải. –“Trong này đều là …" – Vừa định nói, thì mới nhìn kĩ Đông Phương Hình Tôn khiến cho chủ quán không nói nên lời.
Hắn —— nhìn thấy gì? Tuy chưa từng gặp qua Đông Phương Hình Tôn trong thành Lạc Dương, nhưng vị thiếu niên trên trán có một nốt ruồi chu sa chứng minh cho thân phận. Chỉ cần là người trong thành Lạc Dương , người nào không biết Tà Y – Đông Phương Hình Tôn chính giữa lông mày có khỏa một nốt ruồi chu sa đỏ như máu.
-“Oa, cái này đều rất đẹp a." – Qúy Như Ý không phát hiện ra biểu hiện kì lạ của chủ quán. –“Tiểu Hình , ngươi thích loại nào?" – Nàng vẫy vẫy hắn.
-“Tùy ý." – Đông Phương Hình Tôn liếc nhìn hai cây trâm lớn nhỏ không giống nhau. Đối vớ hắn những thứ này căn bản đều không có hứng thú.
-“Tùy ý?" – Nàng trừng mắt , cái này có thể xem là trả lời được sao? –“Không thể tùy tiện chọn đại được."
-“Nếu Như Ý yêu thích thì ta cũng yêu thích." – Hắn bộ dáng không có chút hứng thú nào (Mik: “kết" câu này của ca ca a >"<)
Được rồi, nhìn dáng vẻ của hắn đúng là không giống với người muốn mua đồ. –“Ta giúp ngươi chọn a."- Nàng bất đắc dĩ nói, đông thời xem xét hai cây trâm.
Thúy ngọc màu lục cùng với mã não màu hồng nhuận đều rất thích hợp với hắn…. vừa có nét hồn nhiên lại vừa hỗn hợp nhiều loại khí chất, thúy ngọc màu lục có thể tôn thêm khí chất xuất trần còn mã não màu hồng kết hợp với nốt ruồi chu sa làm cho người ta có cảm giác phi thường đẹp đẽ.
-“Ngươi thích cái nào?" – Nàng cân nhắc gần cả nửa ngày, thật sự là không chọn được, đành phải hỏi người thiếu niên ở bên này.
-“Như Ý yêu thích cái nào?" – Đông Phương Hình Tôn hỏi lại, khiến cho Qúy Như Ý trợn mắt
Nàng nhất định là hỏi nhầm người rồi, hắn làm gì có đáp án chứ (Mik: không biết nói sao với hai anh chị này luôn =.=)
“—–hai cái đều mua a." – Nàng có có thể lấy hay bỏ cái nào a, Qúy Như Ý quyết định nói, quay đầu lại nhìn chủ quán –“Hai cái này bán bao nhiêu?"
Một mảng yên lặng, chủ quán toàn thân run rẩy nhìn Đông Phương Hình Tôn. Hắn hiện giờ đang muốn ném sạp mà trốn đi, nhưng hai cái đùi đang run lẩy bẩy đến nửa bước cũng không đi được a.
Hắn làm sao vậy? Sao lại dùng ánh mắt này nhìn Tiểu Hình? Qúy Như Ý kì quái nhìn chủ quán, hỏi lại một lần nữa –“Xin hỏi ông chủ cái này bao nhiêu tiền?"
-“A!" – Ông chủ đột nhiên hoàn hồn – “Không … cần" –Trong lời nói mang theo run sợ.
“Không cần bạc?" Có chuyện tốt như vậy sao?
-“Đúng a" – Ông chủ vẻ mặt cười khổ, hiện tại chỉ cần cầu cho sát tinh này đi mau… Sau đó … ta van ngươi , ai nói cho hắn biết, vì cái gì Đông Phương Hình Tôn lại xuất hiện ở chợ a….. !!!!
Tác giả :
Thiên Thảo