Không Lối Thoát (Vị Sinh)
Chương 47: Tây doanh
Editor: mèomỡ
Lục Chân Nghi bởi vì tâm sự nặng nề nên ngay cả khi bởi vì xe không đủ chỗ ngồi, Viên Lục Duy bảo cô ngồi lên đùi hắn ta cũng không còn sức tức giận nữa.
Cũng may cô gái trong bốn người kia chủ động ngồi lên đùi bạn trai mình, nhường chỗ ngồi cho cô.
Trên đường Viên Lục Duy hỏi thăm bọn họ tình huống bên Tây doanh, bốn người nói không ít.
Nghe khẩu âm và làn điệu của bốn người này liền biết dân gốc đế đô, tính cách phần lớn coi như nhiệt tình, nói nhiều, nhưng lòng cảnh giác cũng rất mạnh.
Điểm này nhất định là hoàn cảnh tạo thành.
Hơn nữa bọn họ tuy rằng còn trẻ nhưng đều rất gầy, nhìn ra có chút dinh dưỡng không đầy đủ.
Mặc dù đã có dự đoán, cũng biết được không ít tin tức từ bốn người kia nhưng khi Lục Chân Nghi đặt chân tới Tây doanh cũng vẫn thấy kinh hãi.
Tây doanh là một khoảng đất nhỏ, không thể nào so sánh được với doanh Xương Bình, nơi này chỉ có bảy tám vạn dân.
Doanh này sử dụng một bãi quân doanh, chăng thêm dây thép lên tường, cũng có quân đội trợ giúp, nhưng mà lại không hề giống Xương Bình.
Quân đội nơi này vốn trực tiếp nghe lệnh từ một chi đặc thù của tổng bộ nên bí mật hơn. Bọn họ còn có căn cứ trong lòng núi, cho nên sau khi xảy ra thảm họa bọn họ cũng cứu viện dân chúng, nhưng lại đưa quân đội lùi về căn cứ an toàn và bí mật hơn trong lòng núi, còn doanh địa mặt ngoài thì cải tạo thành doanh cứu trợ.
Đồng dạng, bọn họ cũng không can thiệp quá nhiều vào tình hình của doanh cứu trợ.
Gác cửa không phải quân nhân, mà là cảnh sát và nhân viên chiêu mộ tạm thời, bọn họ cũng không có quân kỷ nghiêm khắc và quân hàm, bởi vì nơi này không phân chia vật tư.
Cho dù là nam nữ già trẻ, một ngụm nước một miếng cơm đều không thể miễn phí.
Muốn bất cứ thứ gì đều phải dựa vào chính bản thân.
Nghe nói, người tổ chức nơi này là khu trưởng một khu nào đó và trưởng cục cảnh sát, cũng có thế lực xã hội đen, quân đội không trợ giúp vật tư, cũng không nhúng tay nhiều.
Ngoại trừ hai ba mét tường bây giờ cao thêm đến năm mét, nơi này không hề xây dựng thêm bất cứ công trình nào, khác hoàn toàn doanh Xương Bình không ngừng xây dựng thêm nhà để cứu trợ thêm người, khắp nơi là công trường khí thế.
Nhân viên gác cửa chủ yếu là để kiểm tra vật tư.
Bởi vì mọi người ở nơi này đều phải tự mình ra ngoài tìm vật tư, mang vào doanh sẽ bị thu 20% làm chi phí công cộng.
Giống như thu thuế vậy.
Tỷ lệ thu này thật ra không quá lớn, nhưng vào thời điểm khó khăn này, và nhất là khi so sánh với doanh Xương Bình còn phát vật tư, thì đúng là cách biệt một trời một vực.
Bốn người xuống xe cúi người chào hỏi nhân viên kiểm tra. Bọn họ lần này thu hoạch không tệ, tìm được nửa túi gạo, một thùng dầu đậu phộng, ba gói bánh quy, hai bao khoai tây chiên, một túi bò khô, còn có một túi táo đỏ, một miếng thịt khô ở tòa nhà kia.
Được coi như thu hoạch rất tốt, vận khí không tệ, cho nên sắc mặt bốn người đều vui mừng. Cô gái kia còn lén giấu táo đỏ và bò khô xong mới để cho người ta kiểm tra.
Người đàn ông lái xe đưa một bao bánh quy trong đó cho nhân viên kiểm tra, khẽ nói: “Các anh nể mặt chút, người trong nhà đều sắp chết đói rồi, thu ít một chút…"
Nhân viên kiểm tra lặng lẽ nhét bánh quy vào trong quần áo, cầm miếng thịt khô, nói: “Thu cái này nhé."
Lại cầm một túi khoai tây chiên, nói: “Cái này cho tôi, cho bọn trẻ ở nhà."
Tuy rằng bốn người thấy anh ta lấy thịt, đều nuốt nước miếng nhưng cũng biết hiện nay giữ được mạng sống là quan trọng nhất, quan trọng hơn nhiều so với một miếng thịt ăn vào bụng. Vào thời điểm này, ăn ngon thực sự là một chuyện rất xa xỉ.
Gác cổng lấy được bánh quy và khoai, cảm thấy cực kỳ hài lòng, không thèm nhìn Lục Chân Nghi và Viên Lục Duy, hiển nhiên cũng không biết bọn họ là ngoại lai.
Bốn người đi vào liền chia đồ, gạo và dầu đều chia làm bốn phần, ngoài ra, cô gái kia muốn táo đỏ, bạn trai cô lấy khoai tây chiên, hai người đàn ông thì mỗi người một túi bánh quy, người đàn ông lái xe đồng thời là đội trưởng, được thêm một túi bò khô.
Nhìn bốn người tươi cười rạng rỡ, Viên Lục Duy và Lục Chân Nghi nói cám ơn bọn họ liền xuống xe.
Tình trạng nơi này thật sự quá tệ, nhà cũ, bên trong chật ních toàn người là người nhốn nháo. Nơi này vốn không lớn, không có nhà ở, cũng không có lều trại cứu tế quân dụng, chỉ có lều cắm trại dã ngoại bình thường, có người chỉ dùng nhánh cây, tìm vải nilon và thảm khâu lại với nhau đặt lên trên tạm coi như một chiếc lều đơn giản.
Mà doanh Xương Bình tuy rằng nhà ở chật chội hơn nơi này, nhưng phần lớn lại là lều cứu trợ quân dụng chỉnh tề, chỉ có số ít là lều tự dựng. Hơn nữa tinh thần, vẻ ngoài cũng bất đồng.
Tuy rằng ở doanh Xương Bình có rất nhiều người phàn nàn, rất nhiều người thật gầy, rất nhiều người dinh dưỡng không đầy đủ nửa đói nửa no, nhưng ít ra mọi người đều còn chút sức lực tán gẫu phàn nàn với nhau. Hơn nữa đại đa số tình nguyện viên và công nhân xây dựng vẫn còn hoạt bát có sức sống.
Nhưng ở Tây doanh nơi, bốn người kia đã coi như rất tốt rồi, góc đường còn rất nhiều người nằm co ro, không biết là đã chết hay đang đợi chết. Không có ai ăn xin, không có ai thỉnh cầu, bởi vì ở đây không ai thừa sức bố thí cho người khác.
Trên đường cô gái kia từng châm chọc nói, trong Tây doanh, chuyện người quản lý làm nhiều nhất chính là hàng ngày dọn dẹp và tiêu hủy thi thể.
Thỉnh thoảng có những người sắp chết ngước mắt lên, cầu xin trong đau đớn, chết lặng, tuyệt vọng…
Đó là ánh mắt thế nào chứ…
Lục Chân Nghi chỉ nhìn một cái, đã cảm thấy tuyệt vọng.
Viên Lục Duy cảm nhận được người phụ nữ bên cạnh đang hơi run rẩy, vốn định cười nhạo cô vài câu, nhưng nhìn sắc mặt nặng nề của cô cũng đành thôi.
Hắn cũng là người, không phải sắt đá, nhưng hắn không giống Lục Chân Nghi. Trong khoảng thời gian này, hắn đã thấy quá nhiều máu tươi thảm kịch bi ai cực khổ, chỉ là chết, đã không thể nào làm cho hắn cảm động… Hắn đã chấp nhận thế giới mới này, biết tất cả đã thay đổi, phần lớn nhân loại sẽ bị đào thải trong chuỗi thực vật thức ăn mới này.
Điểm này, không ai có thể thay đổi.
Có điều, hắn cũng không thể khuyên cô gái bên cạnh ‘Coi bọn họ như số liệu vĩ mô là được, chỉ cần người chết không phải mình thì đừng để ý làm gì, như cô là đã may mắn lắm rồi’. Chuyện này chỉ có thể để bản thân tự lĩnh ngộ, không thể do người khác nói ra chỉ bảo.
Nhìn những người còn sức đi qua đi lại trên đường chắc hẳn đều đã lĩnh ngộ được điều này rồi?
“Trên người cô có đồ ăn không?" Viên Lục Duy hỏi Lục Chân Nghi.
Lục Chân Nghi lấy từ trong túi áo hai miếng chocolate. Lúc bọn họ lên đường đi nhiệm vụ, trên xe thống nhất mang theo cơm trưa, trên đường mọi người đã ăn rồi, Lục Chân Nghi chỉ tùy tay cầm hai miếng chocolate từ nhà theo ăn lót dạ.
Viên Lục Duy cướp lấy, nhét vào trong túi mình, khẽ nói, “Không cho phép cô bố thí cho những người đó. Cô cứu được tạm thời chứ không cứu được cả đời đâu, hơn nữa còn gây ra phiền toái. Đám người đói đến phát điên rồi mà xồ lên, thì chính cô cũng sẽ bị xé ra ăn …" Tuy hắn biết cho dù người phụ nữ này mềm lòng ngu xuẩn đến mức nào đi nữa cũng sẽ không làm vậy, nhưng Lục Chân Nghi luôn được loại có không gian chứa đồ, vũ lực lại mạnh như Tần Thẩm bảo vệ, ngay cả cơm áo cũng không lo, còn là lần đầu tiên ra ngoài làm nhiệm vụ, vẫn rất có khả năng sẽ đột nhiên chập mạch làm chuyện ngu ngốc.
Lục Chân Nghi cắn môi không nói, kỳ thật cô cũng biết.
Viên Lục Duy sợ cô gặp phải cảnh đáng thương, nhất là trẻ con, sẽ nhịn kìm chế được nên lôi cô đi về chỗ ít người.
“Nơi này rất thiếu đồ ăn." Viên Lục Duy nói: “Hai ngày này phải lo rất nhiều thứ, cũng không có nơi ở…"
“Tìm người có xe có gan chịu giúp chúng ta." Giọng Lục Chân Nghi có chút khàn, “Trở về doanh xong liền cho nhiều đồ một chút. Hôm nay tạm thời chịu khó một đêm."
Viên Lục Duy không nói gì.
Hắn suy nghĩ một hồi, nói: “Chúng ta tìm chỗ nào trú chân đã, nếu không đêm nay tôi sợ cô sẽ đông chết."
Bọn họ tìm được một túp lều trong góc, nhìn qua còn không đến mức chen lấn, thậm chí còn dựng thành hai gian, giữa có vách ngăn. Ngoài cửa lều chỉ có một người phụ nữ xanh xao vàng vọt và một bé gái bốn năm tuổi ôm nhau sưởi ấm.
Người phụ nữ tầm 30 tuổi, tuy rằng gầy, nhưng vẫn có thể nhìn ra mặt mũi không tệ, trên người quấn một chiếc áo lông to, nhưng hiển nhiên là không đủ ấm nên cứ run rẩy không ngừng, môi cũng tím tái. Cô bé con còn được mặc một chiếc áo phao màu ngà, nhưng bên trong cũng chỉ có một chiếc áo giữ nhiệt mỏng, cũng đã rất bẩn rồi. Lục Chân Nghi nhìn thoáng qua, áo phao là của một hãng thời trang trẻ em rất nổi tiếng, kiểu dáng cũng đặc biệt.
Cô bé gầy đến chỉ còn lại một đôi mắt to, đen lúng liếng nhìn người.
Viên Lục Duy chỉ túp lều, hỏi người phụ nữ: “Gian kia có ai không?"
Phụ nữ yếu ớt nhìn hắn một cái: “Chỉ cần cho chút đồ ăn … Tùy ý ở, không có người…"
Viên Lục Duy lấy từ trong túi một trong hai thanh chocolate vừa rồi trấn lột của Lục Chân Nghi ném cho người phụ nữ kia: “Chỉ có thế này thôi, chúng tôi ở nhiều nhất là ba ngày."
Phụ nữ và cô bé ánh mắt tỏa sáng nhìn miếng chocolate kia. Cô ấy gần như là đoạt lấy, bóc giấy bọc, chia miếng chocolate thành hai nửa, cho con gái một nửa.
Cô bé chớp cái đã ăn xong rồi, người phụ nữ không nỡ ăn, cắn từng chút một. Khi bé gái ăn xong thì cô vẫn còn cả miếng lớn. Nhìn ánh mắt khát vọng của con gái, cô chần chờ một chút, cuối cùng vẫn đưa cho con, mình thì cầm giấy bọc, cẩn thận liếm mảnh vụn chocolate dính lại.
Mắt Lục Chân Nghi cay cay, lại không dám nói gì, bị Viên Lục Duy kéo vào trong túp lều bên cạnh.
Dưới đất trải rất nhiều báo, còn có một tấm ny lon, không có chăn đệm. Báo rách tung tóe, còn có mùi gì đó rất buồn nôn.
“Có chỗ dung thân không lạnh chết là được rồi, đừng kén chọn." Viên Lục Duy cau mày nói: “Giờ biết trước đây cô sướng thế nào chưa?"
Lục Chân Nghi không biết nên khóc hay cười.
Cô chưa nói gì, rõ ràng chính hắn đang chê, lại còn nói cô?
Viên Lục Duy nói: “Cô gom báo lại, trải tấm ny lon lên… Đừng động vào, bẩn lắm, cô tranh thủ thời gian nghỉ ngơi đi." Nói xong liền vứt một miếng chocolate cho cô: “Đói thì ăn, tôi đi ra ngoài nghĩ cách."
“Anh nghĩ cách gì?" Lục Chân Nghi hỏi.
“Tìm chút thức ăn và nước" Viên Lục Duy nói.
“Đi đâu tìm thức ăn?" Lục Chân Nghi nhíu mày, đột nhiên hiểu ra: “Ra ngoài săn quái thú sao? Tôi cùng đi với anh."
Hắn không phải Tần Thẩm, cô làm sao có thể dựa hết vào một người đàn ông không phải địch cũng chẳng phải bạn.
Viên Lục Duy khinh thường nhìn cô: “Cô thì làm được gì? Chỉ tổn vướng chân tôi. Ngoan ngoãn đợi ở đây, nhanh chóng khôi phục dị năng còn có thể giúp một tay."
Nói xong liền đi ra ngoài.
Lục Chân Nghi nhìn hắn đi ra ngoài, có chút muốn thở dài, có điều cô cũng biết Viên Lục Duy nói không sai.
Hôm nay cô dùng dị năng tinh thần hai lần, nhất là lần đầu tiên, gần như khô kiệt toàn bộ, đến giờ còn chưa phục. Khi dị năng tinh thần chưa khôi phục rất khó chịu, đau đầu, uể oải, mệt mỏi, buồn ngủ, cô chỉ đang cố gắng gượng mà thôi.
Cô gom báo và tấm ny lon trên đất lại, chuẩn bị ngồi xuống tập trung tinh thần.
Vừa mới ngồi xuống, cô bé con kia đã rón rén đi vào, nhỏ giọng hỏi: “Cô ơi, cô đang làm gì đó?" Giọng nói ngọt ngào sợ sệt, còn phát âm cực kỳ rõ ràng làm người nghe mềm lòng.
Lục Chân Nghi quay đầu nhìn cô bé, mỉm cười nói: “Cô đang dọn dẹp chút thôi."
Cô bé trông ngóng nhìn cô, nhỏ giọng nói: “Vì sao cô phải dọn phòng của bà cháu?"
Lục Chân Nghi ngẩn người: “Ồ, đây là phòng bà cháu à…" Vậy bà đâu? Vấn đề này vẫn đừng hỏi thì hơn, dù sao căn lều này đã trống không rồi.
“Dạ." Cô bé gật đầu, đi tới ngồi lên đùi Lục Chân Nghi. “Nhưng bà đã rất lâu không về rồi, ba ba nói bà đi tìm ông, lúc nào mới có thể tìm được ông về?"
Lục Chân Nghi đột nhiên bị một đứa nhỏ ngồi lên đùi có chút kinh ngạc. Nhưng cô bé còn nhỏ như vậy đã rất tự nhiên, rất nhẹ nhàng, rất khéo léo, không khiến người ta cảm thấy phiền chút nào… Có lẽ là trước đây nhìn thấy bạn bè thân thích làm như vậy nên học theo?
Lục Chân Nghi do dự một chút, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng mà ôm lấy cô bé.
Cô bé nằm trong lòng cô nghịch ngón tay: “Nếu bà tìm thấy ông, có thể mang chút đồ ăn về cho cháu thì thì tốt rồi. Cháu đói lắm, mẹ nói bây giờ không có đồ ăn, siêu thị và khách sạn đều không có… Muốn mang về 100 thanh chocolate vừa rồi cô cho cháu!"
Trong lòng Lục Chân Nghi cực kỳ khó chịu, cô cầm thanh chocolate nhét vào bàn tay nhỏ nhắn của cô bé, nói: “Cầm lấy đi, đây là thanh cuối cùng của cô, cô mời cháu ăn."
Trong ánh mắt cô bé tràn ngập vui sướng, nắm chặt thanh chocolate, nói: “Cám ơn cô!" Chần chờ một chút lại nói: “Cô ơi, chúng ta mỗi người một nửa được không?"
Lục Chân Nghi lắc đầu, khẽ nói: “Cháu đi chia cho mẹ mỗi người một nửa đi, đừng ăn tranh với mẹ."
Cô bé đứng dậy, cười lớn tiếng nói: “Vâng!" Liền lon ton chạy đi.
Lục Chân Nghi còn chưa đói, cứ tiếp tục ngồi tập trung, thế nhưng lại thiếp đi lúc nào không hay.
Không biết qua bao lâu, mơ hồ nghe được túp lều bên cạnh có người thì thầm. Loại lều này ở giữa chỉ ngăn bằng bìa các tông, đương nhiên không thể cách âm.
“… Hinh Hinh ngủ chưa?" Một người đàn ông khẽ hỏi.
“Rồi…" Người phụ nữ kia nhỏ giọng nói: “… Hai người, cho một thanh chocolate, em cho Hinh Hinh ăn…"
“… Anh không tìm được đồ ăn…" Trong giọng người đàn ông chứa đầy áp lực, tuyệt vọng và áy náy. “Xe không có xăng… Không đi xa được… Anh đi theo… chẳng tìm được gì…"
Người phụ nữ im lặng.
Người đàn ông cũng im lặng, sau một lát, mới khẽ nói: “… Đã ba ngày không tìm được gì… Bọn họ tìm được quái thú, đánh chết… Anh cũng không giành được…" Sau đó im lặng một lát, nói: “Lão Hồ nói Đổng lão đại đang trao đổi trẻ con…"
Giọng người phụ nữ chợt trở nên sắc bén, mang theo tuyệt vọng và nức nở: “Đừng mơ! Em thà rằng đói chết cũng sẽ không làm loại chuyện này…" Nói xong liền khóc, tiếng khóc rất mơ hồ, dường như bị tay che.
Người phụ nữ khóc rất lâu, mới nói một câu: “Em đi bán…"
Giọng của đàn ông lần này rất rõ ràng, mang theo bi ai cùng tuyệt vọng: “… Em muốn cũng không được, em quá gầy cũng không còn trẻ nữa… Đâu phải chưa từng thử… Hiện giờ có quá ít đàn ông đủ đồ ăn để đổi loại chuyện này…"
Trong lúc người phụ nữ còn đang khóc, người đàn ông bỗng hỏi: “… Hai người cách vách…" Sau đó không nghe thấy nữa.
Tuy giọng nói rất khẽ khàng nhưng mang theo sự âm trầm và liều lĩnh.
Lục Chân Nghi đột nhiên thấy lạnh từ đầu tới chân… Giống như giữa trời đông giá rét còn bị nhét băng vào quần áo, cơn lạnh chạy từ cổ xuống tận eo.
Lục Chân Nghi bởi vì tâm sự nặng nề nên ngay cả khi bởi vì xe không đủ chỗ ngồi, Viên Lục Duy bảo cô ngồi lên đùi hắn ta cũng không còn sức tức giận nữa.
Cũng may cô gái trong bốn người kia chủ động ngồi lên đùi bạn trai mình, nhường chỗ ngồi cho cô.
Trên đường Viên Lục Duy hỏi thăm bọn họ tình huống bên Tây doanh, bốn người nói không ít.
Nghe khẩu âm và làn điệu của bốn người này liền biết dân gốc đế đô, tính cách phần lớn coi như nhiệt tình, nói nhiều, nhưng lòng cảnh giác cũng rất mạnh.
Điểm này nhất định là hoàn cảnh tạo thành.
Hơn nữa bọn họ tuy rằng còn trẻ nhưng đều rất gầy, nhìn ra có chút dinh dưỡng không đầy đủ.
Mặc dù đã có dự đoán, cũng biết được không ít tin tức từ bốn người kia nhưng khi Lục Chân Nghi đặt chân tới Tây doanh cũng vẫn thấy kinh hãi.
Tây doanh là một khoảng đất nhỏ, không thể nào so sánh được với doanh Xương Bình, nơi này chỉ có bảy tám vạn dân.
Doanh này sử dụng một bãi quân doanh, chăng thêm dây thép lên tường, cũng có quân đội trợ giúp, nhưng mà lại không hề giống Xương Bình.
Quân đội nơi này vốn trực tiếp nghe lệnh từ một chi đặc thù của tổng bộ nên bí mật hơn. Bọn họ còn có căn cứ trong lòng núi, cho nên sau khi xảy ra thảm họa bọn họ cũng cứu viện dân chúng, nhưng lại đưa quân đội lùi về căn cứ an toàn và bí mật hơn trong lòng núi, còn doanh địa mặt ngoài thì cải tạo thành doanh cứu trợ.
Đồng dạng, bọn họ cũng không can thiệp quá nhiều vào tình hình của doanh cứu trợ.
Gác cửa không phải quân nhân, mà là cảnh sát và nhân viên chiêu mộ tạm thời, bọn họ cũng không có quân kỷ nghiêm khắc và quân hàm, bởi vì nơi này không phân chia vật tư.
Cho dù là nam nữ già trẻ, một ngụm nước một miếng cơm đều không thể miễn phí.
Muốn bất cứ thứ gì đều phải dựa vào chính bản thân.
Nghe nói, người tổ chức nơi này là khu trưởng một khu nào đó và trưởng cục cảnh sát, cũng có thế lực xã hội đen, quân đội không trợ giúp vật tư, cũng không nhúng tay nhiều.
Ngoại trừ hai ba mét tường bây giờ cao thêm đến năm mét, nơi này không hề xây dựng thêm bất cứ công trình nào, khác hoàn toàn doanh Xương Bình không ngừng xây dựng thêm nhà để cứu trợ thêm người, khắp nơi là công trường khí thế.
Nhân viên gác cửa chủ yếu là để kiểm tra vật tư.
Bởi vì mọi người ở nơi này đều phải tự mình ra ngoài tìm vật tư, mang vào doanh sẽ bị thu 20% làm chi phí công cộng.
Giống như thu thuế vậy.
Tỷ lệ thu này thật ra không quá lớn, nhưng vào thời điểm khó khăn này, và nhất là khi so sánh với doanh Xương Bình còn phát vật tư, thì đúng là cách biệt một trời một vực.
Bốn người xuống xe cúi người chào hỏi nhân viên kiểm tra. Bọn họ lần này thu hoạch không tệ, tìm được nửa túi gạo, một thùng dầu đậu phộng, ba gói bánh quy, hai bao khoai tây chiên, một túi bò khô, còn có một túi táo đỏ, một miếng thịt khô ở tòa nhà kia.
Được coi như thu hoạch rất tốt, vận khí không tệ, cho nên sắc mặt bốn người đều vui mừng. Cô gái kia còn lén giấu táo đỏ và bò khô xong mới để cho người ta kiểm tra.
Người đàn ông lái xe đưa một bao bánh quy trong đó cho nhân viên kiểm tra, khẽ nói: “Các anh nể mặt chút, người trong nhà đều sắp chết đói rồi, thu ít một chút…"
Nhân viên kiểm tra lặng lẽ nhét bánh quy vào trong quần áo, cầm miếng thịt khô, nói: “Thu cái này nhé."
Lại cầm một túi khoai tây chiên, nói: “Cái này cho tôi, cho bọn trẻ ở nhà."
Tuy rằng bốn người thấy anh ta lấy thịt, đều nuốt nước miếng nhưng cũng biết hiện nay giữ được mạng sống là quan trọng nhất, quan trọng hơn nhiều so với một miếng thịt ăn vào bụng. Vào thời điểm này, ăn ngon thực sự là một chuyện rất xa xỉ.
Gác cổng lấy được bánh quy và khoai, cảm thấy cực kỳ hài lòng, không thèm nhìn Lục Chân Nghi và Viên Lục Duy, hiển nhiên cũng không biết bọn họ là ngoại lai.
Bốn người đi vào liền chia đồ, gạo và dầu đều chia làm bốn phần, ngoài ra, cô gái kia muốn táo đỏ, bạn trai cô lấy khoai tây chiên, hai người đàn ông thì mỗi người một túi bánh quy, người đàn ông lái xe đồng thời là đội trưởng, được thêm một túi bò khô.
Nhìn bốn người tươi cười rạng rỡ, Viên Lục Duy và Lục Chân Nghi nói cám ơn bọn họ liền xuống xe.
Tình trạng nơi này thật sự quá tệ, nhà cũ, bên trong chật ních toàn người là người nhốn nháo. Nơi này vốn không lớn, không có nhà ở, cũng không có lều trại cứu tế quân dụng, chỉ có lều cắm trại dã ngoại bình thường, có người chỉ dùng nhánh cây, tìm vải nilon và thảm khâu lại với nhau đặt lên trên tạm coi như một chiếc lều đơn giản.
Mà doanh Xương Bình tuy rằng nhà ở chật chội hơn nơi này, nhưng phần lớn lại là lều cứu trợ quân dụng chỉnh tề, chỉ có số ít là lều tự dựng. Hơn nữa tinh thần, vẻ ngoài cũng bất đồng.
Tuy rằng ở doanh Xương Bình có rất nhiều người phàn nàn, rất nhiều người thật gầy, rất nhiều người dinh dưỡng không đầy đủ nửa đói nửa no, nhưng ít ra mọi người đều còn chút sức lực tán gẫu phàn nàn với nhau. Hơn nữa đại đa số tình nguyện viên và công nhân xây dựng vẫn còn hoạt bát có sức sống.
Nhưng ở Tây doanh nơi, bốn người kia đã coi như rất tốt rồi, góc đường còn rất nhiều người nằm co ro, không biết là đã chết hay đang đợi chết. Không có ai ăn xin, không có ai thỉnh cầu, bởi vì ở đây không ai thừa sức bố thí cho người khác.
Trên đường cô gái kia từng châm chọc nói, trong Tây doanh, chuyện người quản lý làm nhiều nhất chính là hàng ngày dọn dẹp và tiêu hủy thi thể.
Thỉnh thoảng có những người sắp chết ngước mắt lên, cầu xin trong đau đớn, chết lặng, tuyệt vọng…
Đó là ánh mắt thế nào chứ…
Lục Chân Nghi chỉ nhìn một cái, đã cảm thấy tuyệt vọng.
Viên Lục Duy cảm nhận được người phụ nữ bên cạnh đang hơi run rẩy, vốn định cười nhạo cô vài câu, nhưng nhìn sắc mặt nặng nề của cô cũng đành thôi.
Hắn cũng là người, không phải sắt đá, nhưng hắn không giống Lục Chân Nghi. Trong khoảng thời gian này, hắn đã thấy quá nhiều máu tươi thảm kịch bi ai cực khổ, chỉ là chết, đã không thể nào làm cho hắn cảm động… Hắn đã chấp nhận thế giới mới này, biết tất cả đã thay đổi, phần lớn nhân loại sẽ bị đào thải trong chuỗi thực vật thức ăn mới này.
Điểm này, không ai có thể thay đổi.
Có điều, hắn cũng không thể khuyên cô gái bên cạnh ‘Coi bọn họ như số liệu vĩ mô là được, chỉ cần người chết không phải mình thì đừng để ý làm gì, như cô là đã may mắn lắm rồi’. Chuyện này chỉ có thể để bản thân tự lĩnh ngộ, không thể do người khác nói ra chỉ bảo.
Nhìn những người còn sức đi qua đi lại trên đường chắc hẳn đều đã lĩnh ngộ được điều này rồi?
“Trên người cô có đồ ăn không?" Viên Lục Duy hỏi Lục Chân Nghi.
Lục Chân Nghi lấy từ trong túi áo hai miếng chocolate. Lúc bọn họ lên đường đi nhiệm vụ, trên xe thống nhất mang theo cơm trưa, trên đường mọi người đã ăn rồi, Lục Chân Nghi chỉ tùy tay cầm hai miếng chocolate từ nhà theo ăn lót dạ.
Viên Lục Duy cướp lấy, nhét vào trong túi mình, khẽ nói, “Không cho phép cô bố thí cho những người đó. Cô cứu được tạm thời chứ không cứu được cả đời đâu, hơn nữa còn gây ra phiền toái. Đám người đói đến phát điên rồi mà xồ lên, thì chính cô cũng sẽ bị xé ra ăn …" Tuy hắn biết cho dù người phụ nữ này mềm lòng ngu xuẩn đến mức nào đi nữa cũng sẽ không làm vậy, nhưng Lục Chân Nghi luôn được loại có không gian chứa đồ, vũ lực lại mạnh như Tần Thẩm bảo vệ, ngay cả cơm áo cũng không lo, còn là lần đầu tiên ra ngoài làm nhiệm vụ, vẫn rất có khả năng sẽ đột nhiên chập mạch làm chuyện ngu ngốc.
Lục Chân Nghi cắn môi không nói, kỳ thật cô cũng biết.
Viên Lục Duy sợ cô gặp phải cảnh đáng thương, nhất là trẻ con, sẽ nhịn kìm chế được nên lôi cô đi về chỗ ít người.
“Nơi này rất thiếu đồ ăn." Viên Lục Duy nói: “Hai ngày này phải lo rất nhiều thứ, cũng không có nơi ở…"
“Tìm người có xe có gan chịu giúp chúng ta." Giọng Lục Chân Nghi có chút khàn, “Trở về doanh xong liền cho nhiều đồ một chút. Hôm nay tạm thời chịu khó một đêm."
Viên Lục Duy không nói gì.
Hắn suy nghĩ một hồi, nói: “Chúng ta tìm chỗ nào trú chân đã, nếu không đêm nay tôi sợ cô sẽ đông chết."
Bọn họ tìm được một túp lều trong góc, nhìn qua còn không đến mức chen lấn, thậm chí còn dựng thành hai gian, giữa có vách ngăn. Ngoài cửa lều chỉ có một người phụ nữ xanh xao vàng vọt và một bé gái bốn năm tuổi ôm nhau sưởi ấm.
Người phụ nữ tầm 30 tuổi, tuy rằng gầy, nhưng vẫn có thể nhìn ra mặt mũi không tệ, trên người quấn một chiếc áo lông to, nhưng hiển nhiên là không đủ ấm nên cứ run rẩy không ngừng, môi cũng tím tái. Cô bé con còn được mặc một chiếc áo phao màu ngà, nhưng bên trong cũng chỉ có một chiếc áo giữ nhiệt mỏng, cũng đã rất bẩn rồi. Lục Chân Nghi nhìn thoáng qua, áo phao là của một hãng thời trang trẻ em rất nổi tiếng, kiểu dáng cũng đặc biệt.
Cô bé gầy đến chỉ còn lại một đôi mắt to, đen lúng liếng nhìn người.
Viên Lục Duy chỉ túp lều, hỏi người phụ nữ: “Gian kia có ai không?"
Phụ nữ yếu ớt nhìn hắn một cái: “Chỉ cần cho chút đồ ăn … Tùy ý ở, không có người…"
Viên Lục Duy lấy từ trong túi một trong hai thanh chocolate vừa rồi trấn lột của Lục Chân Nghi ném cho người phụ nữ kia: “Chỉ có thế này thôi, chúng tôi ở nhiều nhất là ba ngày."
Phụ nữ và cô bé ánh mắt tỏa sáng nhìn miếng chocolate kia. Cô ấy gần như là đoạt lấy, bóc giấy bọc, chia miếng chocolate thành hai nửa, cho con gái một nửa.
Cô bé chớp cái đã ăn xong rồi, người phụ nữ không nỡ ăn, cắn từng chút một. Khi bé gái ăn xong thì cô vẫn còn cả miếng lớn. Nhìn ánh mắt khát vọng của con gái, cô chần chờ một chút, cuối cùng vẫn đưa cho con, mình thì cầm giấy bọc, cẩn thận liếm mảnh vụn chocolate dính lại.
Mắt Lục Chân Nghi cay cay, lại không dám nói gì, bị Viên Lục Duy kéo vào trong túp lều bên cạnh.
Dưới đất trải rất nhiều báo, còn có một tấm ny lon, không có chăn đệm. Báo rách tung tóe, còn có mùi gì đó rất buồn nôn.
“Có chỗ dung thân không lạnh chết là được rồi, đừng kén chọn." Viên Lục Duy cau mày nói: “Giờ biết trước đây cô sướng thế nào chưa?"
Lục Chân Nghi không biết nên khóc hay cười.
Cô chưa nói gì, rõ ràng chính hắn đang chê, lại còn nói cô?
Viên Lục Duy nói: “Cô gom báo lại, trải tấm ny lon lên… Đừng động vào, bẩn lắm, cô tranh thủ thời gian nghỉ ngơi đi." Nói xong liền vứt một miếng chocolate cho cô: “Đói thì ăn, tôi đi ra ngoài nghĩ cách."
“Anh nghĩ cách gì?" Lục Chân Nghi hỏi.
“Tìm chút thức ăn và nước" Viên Lục Duy nói.
“Đi đâu tìm thức ăn?" Lục Chân Nghi nhíu mày, đột nhiên hiểu ra: “Ra ngoài săn quái thú sao? Tôi cùng đi với anh."
Hắn không phải Tần Thẩm, cô làm sao có thể dựa hết vào một người đàn ông không phải địch cũng chẳng phải bạn.
Viên Lục Duy khinh thường nhìn cô: “Cô thì làm được gì? Chỉ tổn vướng chân tôi. Ngoan ngoãn đợi ở đây, nhanh chóng khôi phục dị năng còn có thể giúp một tay."
Nói xong liền đi ra ngoài.
Lục Chân Nghi nhìn hắn đi ra ngoài, có chút muốn thở dài, có điều cô cũng biết Viên Lục Duy nói không sai.
Hôm nay cô dùng dị năng tinh thần hai lần, nhất là lần đầu tiên, gần như khô kiệt toàn bộ, đến giờ còn chưa phục. Khi dị năng tinh thần chưa khôi phục rất khó chịu, đau đầu, uể oải, mệt mỏi, buồn ngủ, cô chỉ đang cố gắng gượng mà thôi.
Cô gom báo và tấm ny lon trên đất lại, chuẩn bị ngồi xuống tập trung tinh thần.
Vừa mới ngồi xuống, cô bé con kia đã rón rén đi vào, nhỏ giọng hỏi: “Cô ơi, cô đang làm gì đó?" Giọng nói ngọt ngào sợ sệt, còn phát âm cực kỳ rõ ràng làm người nghe mềm lòng.
Lục Chân Nghi quay đầu nhìn cô bé, mỉm cười nói: “Cô đang dọn dẹp chút thôi."
Cô bé trông ngóng nhìn cô, nhỏ giọng nói: “Vì sao cô phải dọn phòng của bà cháu?"
Lục Chân Nghi ngẩn người: “Ồ, đây là phòng bà cháu à…" Vậy bà đâu? Vấn đề này vẫn đừng hỏi thì hơn, dù sao căn lều này đã trống không rồi.
“Dạ." Cô bé gật đầu, đi tới ngồi lên đùi Lục Chân Nghi. “Nhưng bà đã rất lâu không về rồi, ba ba nói bà đi tìm ông, lúc nào mới có thể tìm được ông về?"
Lục Chân Nghi đột nhiên bị một đứa nhỏ ngồi lên đùi có chút kinh ngạc. Nhưng cô bé còn nhỏ như vậy đã rất tự nhiên, rất nhẹ nhàng, rất khéo léo, không khiến người ta cảm thấy phiền chút nào… Có lẽ là trước đây nhìn thấy bạn bè thân thích làm như vậy nên học theo?
Lục Chân Nghi do dự một chút, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng mà ôm lấy cô bé.
Cô bé nằm trong lòng cô nghịch ngón tay: “Nếu bà tìm thấy ông, có thể mang chút đồ ăn về cho cháu thì thì tốt rồi. Cháu đói lắm, mẹ nói bây giờ không có đồ ăn, siêu thị và khách sạn đều không có… Muốn mang về 100 thanh chocolate vừa rồi cô cho cháu!"
Trong lòng Lục Chân Nghi cực kỳ khó chịu, cô cầm thanh chocolate nhét vào bàn tay nhỏ nhắn của cô bé, nói: “Cầm lấy đi, đây là thanh cuối cùng của cô, cô mời cháu ăn."
Trong ánh mắt cô bé tràn ngập vui sướng, nắm chặt thanh chocolate, nói: “Cám ơn cô!" Chần chờ một chút lại nói: “Cô ơi, chúng ta mỗi người một nửa được không?"
Lục Chân Nghi lắc đầu, khẽ nói: “Cháu đi chia cho mẹ mỗi người một nửa đi, đừng ăn tranh với mẹ."
Cô bé đứng dậy, cười lớn tiếng nói: “Vâng!" Liền lon ton chạy đi.
Lục Chân Nghi còn chưa đói, cứ tiếp tục ngồi tập trung, thế nhưng lại thiếp đi lúc nào không hay.
Không biết qua bao lâu, mơ hồ nghe được túp lều bên cạnh có người thì thầm. Loại lều này ở giữa chỉ ngăn bằng bìa các tông, đương nhiên không thể cách âm.
“… Hinh Hinh ngủ chưa?" Một người đàn ông khẽ hỏi.
“Rồi…" Người phụ nữ kia nhỏ giọng nói: “… Hai người, cho một thanh chocolate, em cho Hinh Hinh ăn…"
“… Anh không tìm được đồ ăn…" Trong giọng người đàn ông chứa đầy áp lực, tuyệt vọng và áy náy. “Xe không có xăng… Không đi xa được… Anh đi theo… chẳng tìm được gì…"
Người phụ nữ im lặng.
Người đàn ông cũng im lặng, sau một lát, mới khẽ nói: “… Đã ba ngày không tìm được gì… Bọn họ tìm được quái thú, đánh chết… Anh cũng không giành được…" Sau đó im lặng một lát, nói: “Lão Hồ nói Đổng lão đại đang trao đổi trẻ con…"
Giọng người phụ nữ chợt trở nên sắc bén, mang theo tuyệt vọng và nức nở: “Đừng mơ! Em thà rằng đói chết cũng sẽ không làm loại chuyện này…" Nói xong liền khóc, tiếng khóc rất mơ hồ, dường như bị tay che.
Người phụ nữ khóc rất lâu, mới nói một câu: “Em đi bán…"
Giọng của đàn ông lần này rất rõ ràng, mang theo bi ai cùng tuyệt vọng: “… Em muốn cũng không được, em quá gầy cũng không còn trẻ nữa… Đâu phải chưa từng thử… Hiện giờ có quá ít đàn ông đủ đồ ăn để đổi loại chuyện này…"
Trong lúc người phụ nữ còn đang khóc, người đàn ông bỗng hỏi: “… Hai người cách vách…" Sau đó không nghe thấy nữa.
Tuy giọng nói rất khẽ khàng nhưng mang theo sự âm trầm và liều lĩnh.
Lục Chân Nghi đột nhiên thấy lạnh từ đầu tới chân… Giống như giữa trời đông giá rét còn bị nhét băng vào quần áo, cơn lạnh chạy từ cổ xuống tận eo.
Tác giả :
Bồ Đào