Không Lối Thoát (Vị Sinh)
Chương 16: Tòng Tòng
Tiểu Vũ và Ngô Tĩnh San ở phòng gần với sân nhất, vậy nên cũng nghe được tiếng động lạ sớm nhất.
Tiểu Vũ ở bên chăm sóc Ngô Tĩnh San suốt hai ngày không hề chợp mắt, cho nên vừa rồi khi nghe thấy tiếng động anh ta còn tưởng là ảo giác.
Nhưng tiếng động vô cùng rõ ràng tiếp tục truyền đến, anh ta không thể tự thuyết phục mình là ảo giác nữa rồi. Anh ta mặc thêm áo, mở cửa phòng, định ra ngoài xem thế nào.
Lúc mở cửa ra anh ta nhìn thấy Tần Thẩm cũng lao tới, Thẩm Hoành Hoan cũng từ trên ghế salon đứng dậy.
Lục Chân Nghi đi theo sau Tần Thẩm.
“Em về phòng trước đi." Anh ta nghe thấy Tần Thẩm nói với Lục Chân Nghi, sau đó trong tay anh ta và Thẩm Hoành Hoan đã bị dúi một khẩu súng.
Vũ Tiêu ngẩn người.
Tần Thẩm nói: “Đi theo tôi."
Hai người bọn họ bất giác theo sau.
Vẻ mặt Tần Thẩm rất bình tĩnh, thậm chí tư thế cầm súng chạy ra cửa còn rất chuyên nghiệp. Vũ Tiêu nhận ra anh mặc quần áo bằng da màu đen, bó sát người nên eo rất nhỏ, bả vai lại rộng, cánh tay và đùi đều săn chắc đầy mạnh mẽ.
Làm đàn ông, nhất là một người đàn ông tốt nghiệp đại học thể dục, trước mắt còn làm cảnh sát, Vũ Tiêu không thể không thừa nhận dáng người Tần Thẩm rất đẹp, sức chiến đấu chắc chắn cũng không tồi.
Ngoài tường có tiếng đập, cách đó không xa vang lên tiếng ‘Tòng Tòng’ chói tai, giống tiếng con chó nhỏ bị biến dị tối nay nhưng vang dội hơn rất nhiều, nghe có vẻ số lượng cũng không ít.
Vũ Tiêu nghe được tiếng hít thở dồn dập của anh chàng họ Thẩm phía sau mình, anh ta cảm thấy đầu óc mình lúc này cũng có chút choáng váng. Anh ta muốn mở cửa chính lại bị một bàn tay túm cổ tay.
Là Tần Thẩm.
Trên khuôn mặt lạnh lùng bình tĩnh của anh là vẻ không đồng ý, lắc đầu với anh ta, sau đó đem cái thang thép bên cạnh tới.
Vũ Tiêu thấy có ba cái thang nên cũng vội vã mang một cái dựng ở đầu tường.
Thẩm Hoành Hoan nhìn thấy cũng làm theo.
Ba người đàn ông trèo lên tường.
Lúc này họ nghe được tiếng kêu thảm thiết và tiếng mắng chửi tức giận.
“Cứu mạng. Con mẹ nó, có ai không? Á…"
“Bốp…"
“Phụt…"
“Tòng tòng, tòng tòng…"
“Ông liều mạng với chúng mày, Lão Nhị, thằng khốn!"
Còn có tiếng kêu thảm thiết của con gái. “Bố… A… Chú hai, ông sẽ không được chết tử tế…"
“Tiểu Huyên!!!" Tiếng kêu đau xé cõi lòng.
Những âm thanh này gần như chỉ xảy ra trong mấy chục giây.
Tường cao tầm ba mét, ba người leo được lên đầu tường cũng trong mấy chục giây ngắn ngủi đó.
Vũ Tiêu cầm đèn pin chiếu lên, không khỏi trợn mắt há hốc mồm.
Chỉ thấy ngoài tường không biết có bao nhiêu đôi mắt màu đỏ, đủ mọi loại chó, đều giống Đồng Đồng có sáu cái chân. Kích cỡ lớn nhỏ không đều, không khác chó bình thường nhiều lắm nhưng có con còn lớn hơn cả trâu. Từ màu lông và hình dáng có thể thấy được ban đầu là chó Bắc Kinh, Pomeranian, Poodle, Samoyed, Golden Retriever v…v… nhưng hình thể lớn hơn rất nhiều. Có một con vốn là Golden Retriever giờ còn cao bằng ngựa.
Khắp nơi đều là những đôi mắt đỏ như máu, vẻ hung ác, chảy nước dãi, há to miệng, sủa ‘ Tòng Tòng’.
Những con chó biến dị này đã xông tới dưới bờ tường, đang điên cuồng tấn công ba người bị vây ở giữa.
Hai người đàn ông trung niên và một cô gái trẻ.
Một người đàn ông trung niên trong đó cầm gậy tập tay chiến đấu với lũ chó biến dị, trên người loang lổ vết máu, nhưng miệng vẫn tức giận gào lên. “Lão Nhị, mày có còn là người không!"
Người đàn ông còn lại trẻ hơn một chút, sợ hãi đứng gần cửa chính, hai tay nắm lấy một cô gái trẻ tuổi, dùng cơ thể cô gái kia như lá chắn, ngăn cản đám chó biến dị. Cô gái kia gục đầu xuống, không biết là đã chết hay ngất. Mấy con chó biến dị đang cắn xé người cô ấy, cánh tay bị xé mất rất nhiều thịt, thấy cả xương trắng, bụng cũng bị cắn nát, ruột chảy ra, máu đọng thành vũng dưới mặt đất kích thích bọn quái vật càng thêm hung ác.
Người đàn ông trung niên cầm gậy tập tay liều mạng vung gậy đập lũ chó biến dị xung quanh cô gái. Lũ quái vật này vô cùng hung dữ, động tác nhanh nhẹn, răng nanh trắng hếu, cắn sẽ không thả, hơn nữa bị gậy tập tay nặng trịch đập trúng đầu cũng không lùi bước.
Người đàn ông trung niên trốn sau cô gái vừa né vừa dùng cơ thể xô cửa kêu cứu. Nhưng những quái vật kia đương nhiên không thỏa mãn với mỗi cô gái, con Golden Retriever khổng lồ kia cắn tay hắn ta, kéo hắn ta ra.
Người đàn ông đó hét thảm như giết heo.
“Fuck!" Vũ Tiêu trợn mắt há hốc mồm mà mắng: “Gã này đúng là không phải người nữa… Những thứ này rốt cuộc là quái vật gì vậy?"
“Tòng Tòng." Tần Thẩm lạnh nhạt nói, đồng thời lên đạn nhắm vào con Golden Retriever biến dị kia.
“Gì cơ?" Tiểu Vũ chỉ phát tiết sợ hãi và bàng hoàng chứ không chủ hỏi. Ai ngờ lại thực sự nghe được câu trả lời nên không kịp phản ứng.
“Đọc Sơn Hải Kinh chưa? Trong Đông Sơn Kinh có nhắc tới, ‘Có loài thú, bề ngoài giống chó, sáu chân, tên Tòng Tòng, tiếng kêu cũng chính là tên nó.'" Tần Thẩm lạnh lùng bình tĩnh nhắm, nổ súng, trong bóng tối tiếng súng qua ống giảm thanh vang lên.
“Ôi mẹ ơi, lão đại…" Thẩm Hoành Hoan bàng hoàng, cũng tỏ vẻ hoàn toàn không hiểu.
Vũ Tiêu cầm lấy súng nhắm bắn, cũng tỏ vẻ không hiểu.
Từng con Tòng Tòng kêu thảm thiết, bị bắn nổ đầu.
Kỹ thuật bắn của Tần Thẩm chính xác lạ kỳ, một phát một con, phần lớn đều chọn con to, nếu một phát không chết thì lại bắn thêm một phát nữa.
Vũ Tiêu mặc dù trải qua huấn luyện chuyên nghiệp nhưng cũng không chuẩn bằng.
Không biết anh phải luyện tập bao lâu rồi.
Tay Thẩm Hoành Hoan run bần bật. Anh ta chưa bao giờ dùng súng, miễn cưỡng bắn hai phát cũng không biết bắn đi đâu.
Lục Chân Nghi cũng đi ra, đứng bên cạnh thang của họ, nghe động tĩnh bên ngoài và bọn họ nói chuyện với nhau. Nghe được Thẩm Hoành Hoan run rẩy nói: “Không được, tôi không ngắm được…" Lục Chân Nghi tiếp lời, “Hoan Tử, anh xuống đi, lúc học quân sự điểm bắn súng của tôi rất cao đấy."
Vũ Tiêu vội vàng nói: “Đừng… Phụ nữ thì đừng xem…" Bên ngoài quá bi thảm.
Tần Thẩm lại vừa bắn vừa nói: “Hoan Tử xuống đi, đổi Lục Chân Nghi lên."
Thẩm Hoành Hoan nghe lời, leo xuống đưa súng cho Lục Chân Nghi.
Lục Chân Nghi trước đây từng bị Tần Thẩm kéo theo rèn luyện thân thể quanh năm, thân thủ cũng coi như nhanh nhẹn. Cô trèo thoăn thoắt lên thang, cầm súng bắt đầu ngắm bắn.
Nhìn tình cảnh thê thảm máu me cùng vô số chó biến dị giống Đồng Đồng bên ngoài, cô cắn chặt răng, ngay cả lông mày cũng không nhíu, chỉ lo bắn.
Cô bắn thật sự không tệ.
Tần Thẩm đeo không ít đạn, ba người cũng bắn được không ít.
Tần Thẩm bắn con to, vũ Tiêu và Lục Chân Nghi phần lớn bắn những con dưới tường, gần nơi chúng bao vây ba người kia.
Kết quả của cuộc giết chóc đơn phương là chọc giận con Tòng Tòng thủ lĩnh.
Một con vốn là chó Ngao Tây Tạng dùng tốc độ cực kỳ đáng sợ xông tới tường, nhảy lên…
Mặc dù có lưới sắt rất dày chắc chắn vây quanh cũng bị nó cắn rung lên ầm ầm. Họng súng tiểu Vũ lộ ở bên ngoài suýt bị nó cắn đứt, khiến anh ta hốt hoảng tý thì rơi khỏi thang.
“Fuck!" Anh ta mắng.
Cuối cùng cũng biết tại sao Tần Thẩm chọn con to giải quyết trước rồi.
‘Pằng pằng!’ Tần Thẩm cùng Lục Chân Nghi đều bắn về phía con Tòng Tòng biến dị từ ngao tạng kia.
Tần Thẩm bắn trúng hai phát, đều trúng đầu. Lục Chân Nghi một phát trúng cổ nó.
Con Tòng Tòng kia gầm lên, bên ngoài bộ lông đen bóng có máu chảy ra nhưng không chết, lại gầm to một tiếng rồi xoay người chạy trốn.
Bọn Tòng Tòn nhỏ cũng bỏ lại con mồi, theo nó chạy vào rừng phía xa.
Rút hết.
Những quái vật này không ngờ còn có tổ chức có kỷ luật.
Nhìn thấy quái vật quả thật đã chạy xa, Tần Thẩm mới cho phép Tiểu Vũ mở cửa, xem người bị thương.
Người đàn ông cầm gậy tập tay đỏ mắt, thở phì phò, nhìn chằm chằm ‘Chú hai’ quỳ rạp trên mặt đất, chân phải bị cắn đứt từ dưới đầu gối, tay trái cũng vặn vẹo kỳ dị…
“Lão Nhị…" Ông ấy nghiến răng nghiến lợi, căm hận nhìn chằm chằm người đàn ông kia.
Cô gái bên cạnh hiển nhiên đã chết rồi, thân thể bị xé thành mấy phần, cực kỳ thê thảm.
Người đàn ông nằm bò trên mặt đất vừa đau vừa sợ hãi, gào lên: “Anh cả, anh cả, em không cố ý… Cháu đã chết rồi em mới dùng nó chắn… Tất cả đều tại bọn họ!" Hắn dùng bên tay còn lành chỉ vào đám Tần Thẩm, “Nếu bọn họ mở cửa sớm thì cháu nó đã không chết."
Vũ Tiêu cười lạnh một tiếng, nói lại: “Lão nhát chết! Tôi nhổ vào, bọn tôi cứu nhầm các người à? Từ trước lúc chúng tôi ra thì ông đã dùng cháu mình làm lá chắn rồi."
Lục Chân Nghi cũng nói: “Chúng tôi nghe được tiếng động liền lập tức mặc quần áo chạy ra, lúc ấy đã không kịp nữa rồi. Ông là đàn ông, nếu liều mạng chống trả thì cháu ông đã không phải chết."
“Nếu các người mở cửa sớm thì chân tao cũng không… Chân của tao…" Người đàn ông kia gào khóc như phát điên, “Anh cả, em sợ lắm… Em không cố ý…"
“ĐMM! Thằng súc sinh lòng lang dạ sói, tao không giết mày thì thật có lỗi với con gái tao!" Người đàn ông trung niên hét lớn một tiếng, xông tới giơ gậy tập tay lên.
Người đàn ông nằm dưới đất cũng sợ hãi hét lên: “Anh cả, nhà chỉ còn hai chúng ta…" Một tiếng bốp cắt đứt tiếng hét.
Người đàn ông trung niên giống như phát điên cầm gậy tập tay đập lia lịa vào đầu em trai, giống như khi đập những con Tòng Tòng biến dị.
Chỉ có điều xương sọ ông ta hiển nhiên không cứng như đám quái vật. Vài cái đã bị đánh vỡ nát, óc màu trắng chảy ra, trên mặt máu tươi hòa với sợ hãi, miệng há hốc.
Người đàn ông kia vẫn dồn sức đánh, giống như muốn đánh nát bét mới bằng lòng bỏ qua.
Tiểu Vũ không chịu được muốn tiến lên ngăn cản thì người đàn ông kia bỗng ngã xuống.
“Ngất rồi." Tần Thẩm lạnh lùng nói, “Chúng ta đưa ông ấy vào nhà đã."
***
p.s: Bắt đầu máu me bạo lực hay ho rồi nhé *múa bụng* Đúng gu nên làm sướng cả tay, từ nó cứ tuôn ra ào ào chứ không kẹt như trĩ giống mọi lần nữa. Haiz. Chế đúng là ko hợp edit ngôn tình hường phấn mà, thể loại này mới là tình yêu đích thực của chế =3=
Tiểu Vũ ở bên chăm sóc Ngô Tĩnh San suốt hai ngày không hề chợp mắt, cho nên vừa rồi khi nghe thấy tiếng động anh ta còn tưởng là ảo giác.
Nhưng tiếng động vô cùng rõ ràng tiếp tục truyền đến, anh ta không thể tự thuyết phục mình là ảo giác nữa rồi. Anh ta mặc thêm áo, mở cửa phòng, định ra ngoài xem thế nào.
Lúc mở cửa ra anh ta nhìn thấy Tần Thẩm cũng lao tới, Thẩm Hoành Hoan cũng từ trên ghế salon đứng dậy.
Lục Chân Nghi đi theo sau Tần Thẩm.
“Em về phòng trước đi." Anh ta nghe thấy Tần Thẩm nói với Lục Chân Nghi, sau đó trong tay anh ta và Thẩm Hoành Hoan đã bị dúi một khẩu súng.
Vũ Tiêu ngẩn người.
Tần Thẩm nói: “Đi theo tôi."
Hai người bọn họ bất giác theo sau.
Vẻ mặt Tần Thẩm rất bình tĩnh, thậm chí tư thế cầm súng chạy ra cửa còn rất chuyên nghiệp. Vũ Tiêu nhận ra anh mặc quần áo bằng da màu đen, bó sát người nên eo rất nhỏ, bả vai lại rộng, cánh tay và đùi đều săn chắc đầy mạnh mẽ.
Làm đàn ông, nhất là một người đàn ông tốt nghiệp đại học thể dục, trước mắt còn làm cảnh sát, Vũ Tiêu không thể không thừa nhận dáng người Tần Thẩm rất đẹp, sức chiến đấu chắc chắn cũng không tồi.
Ngoài tường có tiếng đập, cách đó không xa vang lên tiếng ‘Tòng Tòng’ chói tai, giống tiếng con chó nhỏ bị biến dị tối nay nhưng vang dội hơn rất nhiều, nghe có vẻ số lượng cũng không ít.
Vũ Tiêu nghe được tiếng hít thở dồn dập của anh chàng họ Thẩm phía sau mình, anh ta cảm thấy đầu óc mình lúc này cũng có chút choáng váng. Anh ta muốn mở cửa chính lại bị một bàn tay túm cổ tay.
Là Tần Thẩm.
Trên khuôn mặt lạnh lùng bình tĩnh của anh là vẻ không đồng ý, lắc đầu với anh ta, sau đó đem cái thang thép bên cạnh tới.
Vũ Tiêu thấy có ba cái thang nên cũng vội vã mang một cái dựng ở đầu tường.
Thẩm Hoành Hoan nhìn thấy cũng làm theo.
Ba người đàn ông trèo lên tường.
Lúc này họ nghe được tiếng kêu thảm thiết và tiếng mắng chửi tức giận.
“Cứu mạng. Con mẹ nó, có ai không? Á…"
“Bốp…"
“Phụt…"
“Tòng tòng, tòng tòng…"
“Ông liều mạng với chúng mày, Lão Nhị, thằng khốn!"
Còn có tiếng kêu thảm thiết của con gái. “Bố… A… Chú hai, ông sẽ không được chết tử tế…"
“Tiểu Huyên!!!" Tiếng kêu đau xé cõi lòng.
Những âm thanh này gần như chỉ xảy ra trong mấy chục giây.
Tường cao tầm ba mét, ba người leo được lên đầu tường cũng trong mấy chục giây ngắn ngủi đó.
Vũ Tiêu cầm đèn pin chiếu lên, không khỏi trợn mắt há hốc mồm.
Chỉ thấy ngoài tường không biết có bao nhiêu đôi mắt màu đỏ, đủ mọi loại chó, đều giống Đồng Đồng có sáu cái chân. Kích cỡ lớn nhỏ không đều, không khác chó bình thường nhiều lắm nhưng có con còn lớn hơn cả trâu. Từ màu lông và hình dáng có thể thấy được ban đầu là chó Bắc Kinh, Pomeranian, Poodle, Samoyed, Golden Retriever v…v… nhưng hình thể lớn hơn rất nhiều. Có một con vốn là Golden Retriever giờ còn cao bằng ngựa.
Khắp nơi đều là những đôi mắt đỏ như máu, vẻ hung ác, chảy nước dãi, há to miệng, sủa ‘ Tòng Tòng’.
Những con chó biến dị này đã xông tới dưới bờ tường, đang điên cuồng tấn công ba người bị vây ở giữa.
Hai người đàn ông trung niên và một cô gái trẻ.
Một người đàn ông trung niên trong đó cầm gậy tập tay chiến đấu với lũ chó biến dị, trên người loang lổ vết máu, nhưng miệng vẫn tức giận gào lên. “Lão Nhị, mày có còn là người không!"
Người đàn ông còn lại trẻ hơn một chút, sợ hãi đứng gần cửa chính, hai tay nắm lấy một cô gái trẻ tuổi, dùng cơ thể cô gái kia như lá chắn, ngăn cản đám chó biến dị. Cô gái kia gục đầu xuống, không biết là đã chết hay ngất. Mấy con chó biến dị đang cắn xé người cô ấy, cánh tay bị xé mất rất nhiều thịt, thấy cả xương trắng, bụng cũng bị cắn nát, ruột chảy ra, máu đọng thành vũng dưới mặt đất kích thích bọn quái vật càng thêm hung ác.
Người đàn ông trung niên cầm gậy tập tay liều mạng vung gậy đập lũ chó biến dị xung quanh cô gái. Lũ quái vật này vô cùng hung dữ, động tác nhanh nhẹn, răng nanh trắng hếu, cắn sẽ không thả, hơn nữa bị gậy tập tay nặng trịch đập trúng đầu cũng không lùi bước.
Người đàn ông trung niên trốn sau cô gái vừa né vừa dùng cơ thể xô cửa kêu cứu. Nhưng những quái vật kia đương nhiên không thỏa mãn với mỗi cô gái, con Golden Retriever khổng lồ kia cắn tay hắn ta, kéo hắn ta ra.
Người đàn ông đó hét thảm như giết heo.
“Fuck!" Vũ Tiêu trợn mắt há hốc mồm mà mắng: “Gã này đúng là không phải người nữa… Những thứ này rốt cuộc là quái vật gì vậy?"
“Tòng Tòng." Tần Thẩm lạnh nhạt nói, đồng thời lên đạn nhắm vào con Golden Retriever biến dị kia.
“Gì cơ?" Tiểu Vũ chỉ phát tiết sợ hãi và bàng hoàng chứ không chủ hỏi. Ai ngờ lại thực sự nghe được câu trả lời nên không kịp phản ứng.
“Đọc Sơn Hải Kinh chưa? Trong Đông Sơn Kinh có nhắc tới, ‘Có loài thú, bề ngoài giống chó, sáu chân, tên Tòng Tòng, tiếng kêu cũng chính là tên nó.'" Tần Thẩm lạnh lùng bình tĩnh nhắm, nổ súng, trong bóng tối tiếng súng qua ống giảm thanh vang lên.
“Ôi mẹ ơi, lão đại…" Thẩm Hoành Hoan bàng hoàng, cũng tỏ vẻ hoàn toàn không hiểu.
Vũ Tiêu cầm lấy súng nhắm bắn, cũng tỏ vẻ không hiểu.
Từng con Tòng Tòng kêu thảm thiết, bị bắn nổ đầu.
Kỹ thuật bắn của Tần Thẩm chính xác lạ kỳ, một phát một con, phần lớn đều chọn con to, nếu một phát không chết thì lại bắn thêm một phát nữa.
Vũ Tiêu mặc dù trải qua huấn luyện chuyên nghiệp nhưng cũng không chuẩn bằng.
Không biết anh phải luyện tập bao lâu rồi.
Tay Thẩm Hoành Hoan run bần bật. Anh ta chưa bao giờ dùng súng, miễn cưỡng bắn hai phát cũng không biết bắn đi đâu.
Lục Chân Nghi cũng đi ra, đứng bên cạnh thang của họ, nghe động tĩnh bên ngoài và bọn họ nói chuyện với nhau. Nghe được Thẩm Hoành Hoan run rẩy nói: “Không được, tôi không ngắm được…" Lục Chân Nghi tiếp lời, “Hoan Tử, anh xuống đi, lúc học quân sự điểm bắn súng của tôi rất cao đấy."
Vũ Tiêu vội vàng nói: “Đừng… Phụ nữ thì đừng xem…" Bên ngoài quá bi thảm.
Tần Thẩm lại vừa bắn vừa nói: “Hoan Tử xuống đi, đổi Lục Chân Nghi lên."
Thẩm Hoành Hoan nghe lời, leo xuống đưa súng cho Lục Chân Nghi.
Lục Chân Nghi trước đây từng bị Tần Thẩm kéo theo rèn luyện thân thể quanh năm, thân thủ cũng coi như nhanh nhẹn. Cô trèo thoăn thoắt lên thang, cầm súng bắt đầu ngắm bắn.
Nhìn tình cảnh thê thảm máu me cùng vô số chó biến dị giống Đồng Đồng bên ngoài, cô cắn chặt răng, ngay cả lông mày cũng không nhíu, chỉ lo bắn.
Cô bắn thật sự không tệ.
Tần Thẩm đeo không ít đạn, ba người cũng bắn được không ít.
Tần Thẩm bắn con to, vũ Tiêu và Lục Chân Nghi phần lớn bắn những con dưới tường, gần nơi chúng bao vây ba người kia.
Kết quả của cuộc giết chóc đơn phương là chọc giận con Tòng Tòng thủ lĩnh.
Một con vốn là chó Ngao Tây Tạng dùng tốc độ cực kỳ đáng sợ xông tới tường, nhảy lên…
Mặc dù có lưới sắt rất dày chắc chắn vây quanh cũng bị nó cắn rung lên ầm ầm. Họng súng tiểu Vũ lộ ở bên ngoài suýt bị nó cắn đứt, khiến anh ta hốt hoảng tý thì rơi khỏi thang.
“Fuck!" Anh ta mắng.
Cuối cùng cũng biết tại sao Tần Thẩm chọn con to giải quyết trước rồi.
‘Pằng pằng!’ Tần Thẩm cùng Lục Chân Nghi đều bắn về phía con Tòng Tòng biến dị từ ngao tạng kia.
Tần Thẩm bắn trúng hai phát, đều trúng đầu. Lục Chân Nghi một phát trúng cổ nó.
Con Tòng Tòng kia gầm lên, bên ngoài bộ lông đen bóng có máu chảy ra nhưng không chết, lại gầm to một tiếng rồi xoay người chạy trốn.
Bọn Tòng Tòn nhỏ cũng bỏ lại con mồi, theo nó chạy vào rừng phía xa.
Rút hết.
Những quái vật này không ngờ còn có tổ chức có kỷ luật.
Nhìn thấy quái vật quả thật đã chạy xa, Tần Thẩm mới cho phép Tiểu Vũ mở cửa, xem người bị thương.
Người đàn ông cầm gậy tập tay đỏ mắt, thở phì phò, nhìn chằm chằm ‘Chú hai’ quỳ rạp trên mặt đất, chân phải bị cắn đứt từ dưới đầu gối, tay trái cũng vặn vẹo kỳ dị…
“Lão Nhị…" Ông ấy nghiến răng nghiến lợi, căm hận nhìn chằm chằm người đàn ông kia.
Cô gái bên cạnh hiển nhiên đã chết rồi, thân thể bị xé thành mấy phần, cực kỳ thê thảm.
Người đàn ông nằm bò trên mặt đất vừa đau vừa sợ hãi, gào lên: “Anh cả, anh cả, em không cố ý… Cháu đã chết rồi em mới dùng nó chắn… Tất cả đều tại bọn họ!" Hắn dùng bên tay còn lành chỉ vào đám Tần Thẩm, “Nếu bọn họ mở cửa sớm thì cháu nó đã không chết."
Vũ Tiêu cười lạnh một tiếng, nói lại: “Lão nhát chết! Tôi nhổ vào, bọn tôi cứu nhầm các người à? Từ trước lúc chúng tôi ra thì ông đã dùng cháu mình làm lá chắn rồi."
Lục Chân Nghi cũng nói: “Chúng tôi nghe được tiếng động liền lập tức mặc quần áo chạy ra, lúc ấy đã không kịp nữa rồi. Ông là đàn ông, nếu liều mạng chống trả thì cháu ông đã không phải chết."
“Nếu các người mở cửa sớm thì chân tao cũng không… Chân của tao…" Người đàn ông kia gào khóc như phát điên, “Anh cả, em sợ lắm… Em không cố ý…"
“ĐMM! Thằng súc sinh lòng lang dạ sói, tao không giết mày thì thật có lỗi với con gái tao!" Người đàn ông trung niên hét lớn một tiếng, xông tới giơ gậy tập tay lên.
Người đàn ông nằm dưới đất cũng sợ hãi hét lên: “Anh cả, nhà chỉ còn hai chúng ta…" Một tiếng bốp cắt đứt tiếng hét.
Người đàn ông trung niên giống như phát điên cầm gậy tập tay đập lia lịa vào đầu em trai, giống như khi đập những con Tòng Tòng biến dị.
Chỉ có điều xương sọ ông ta hiển nhiên không cứng như đám quái vật. Vài cái đã bị đánh vỡ nát, óc màu trắng chảy ra, trên mặt máu tươi hòa với sợ hãi, miệng há hốc.
Người đàn ông kia vẫn dồn sức đánh, giống như muốn đánh nát bét mới bằng lòng bỏ qua.
Tiểu Vũ không chịu được muốn tiến lên ngăn cản thì người đàn ông kia bỗng ngã xuống.
“Ngất rồi." Tần Thẩm lạnh lùng nói, “Chúng ta đưa ông ấy vào nhà đã."
***
p.s: Bắt đầu máu me bạo lực hay ho rồi nhé *múa bụng* Đúng gu nên làm sướng cả tay, từ nó cứ tuôn ra ào ào chứ không kẹt như trĩ giống mọi lần nữa. Haiz. Chế đúng là ko hợp edit ngôn tình hường phấn mà, thể loại này mới là tình yêu đích thực của chế =3=
Tác giả :
Bồ Đào