Không Lối Thoát
Chương 2
Thời gian cứ vậy mà trôi qua, và Vi Lam đã không gặp lại Vỹ Danh nữa. Nếu như Vỹ Danh chỉ là một người xa lạ bình thường thì có lẽ sẽ dễ dàng hơn nhiều, nhưng không phải vậy. Anh lại là em trai của Vỹ Tường , và lẽ dĩ nhiên, có tránh ngàn lần thì ít nhất cũng sẽ tình cờ gặp nhau một lần.
Và cái ngày tình cờ ấy, nó vẫn là một đêm mưa rả rích.
Cô gặp lại anh trong bar rượu nơi Vỹ Tường làm chủ. Cô ngồi cách xa anh một khoảng, vờ như người xa lạ, nhìn anh như chưa từng quen biết.
Còn anh, ánh mắt anh cứ dán chặt trên gương mặt cô. Sẽ không ai hiểu được cái cảm giác day dứt trong tim anh suốt cả tháng qua là thế nào. Vì chỉ có mình anh hiểu rõ cảm giác ấy.
Nhớ… Anh nhớ cô đến gần như phát điên.
Cái đêm hôm ấy nó vẫn còn nguyên vẹn trong tâm trí anh. Gương mặt ấy, ánh mắt ấy, vòng tay dịu dàng và những cái hôn cuồng nhiệt, nó cứ mãi dai dẳng ám ảnh lấy anh trong vô vọng. Vì anh đã không gặp lại cô nữa.
Nhưng giờ thì sự xuất hiện của cô lại khiến anh muốn nghẹt thở. Cô ấy cứ thoắt ẩn thoắt hiện, như bóng ma ẩn mình trong anh vậy.
Anh… muốn yêu cô lần nữa.
…
Vi Lam bước ra khỏi restroom nữ, và anh đã đứng tựa người vào hành lang ấy tự bao giờ.
Liếc anh bằng ánh mắt giá lạnh, cô dửng dưng bước đi như thể anh là người vô hình.
Nhưng rồi cái người được cho là vô hình ấy, anh lại hiện hữu rất thật trước mắt cô, nắm chặt bàn tay cô giữ lại.
-Đừng đi – Anh gọi từ phía sau
-Có chuyện gì? – Vi Lam dừng bước, trả lời và không xoay đầu lại nhìn
-Sao phải tránh mặt tôi?
-Tôi không có – Cô đáp, giờ mới chịu liếc nhìn về phía anh – Chúng ta thân nhau lắm sao?
-Không thân… Đúng là không thân. Nhưng tôi lại vì cái người xa lạ như cô mà phát điên thật rồi
Anh kéo chặt tay cô, làm cả cơ thể cô lảo đảo ngã về phía anh. Anh đẩy cô sát vào tường, chống hai tay thật mạnh rồi nhìn cô đăm đăm.
-Hãy yêu tôi thêm lần nữa nhé?
Anh nói, rồi vội vã cướp đoạt nụ hôn cuồng nhiệt từ cô. Cô vẫn đứng lặng người, bao nhiêu lý trí đều gục ngã trước ánh mắt và hành động của người con trai ấy. Một kẻ xa lạ mà cô đã từng nhung nhớ suốt thời gian qua. Và cô có thể làm gì được nữa khi mà anh ấy lại hiện hữu trước mắt cô trong cám dỗ. Kháng cự ư? Không còn kịp nữa rồi.
…
Họ lại quấn lấy nhau như hai kẻ điên loạn, bất chấp hậu quả, bất chấp tương lai. Trong mắt họ giờ chỉ có nhau, sức quyến rũ đến kỳ lạ mà cả anh và cô đều không thể dứt ra được. Họ phải là của nhau, ít nhất là trong khoảnh khắc này.
Yêu là mù quáng, yêu là dại khờ, và tình yêu sẽ càng đáng sợ khi con người đánh mất đi lý trí.
Nhưng liệu giữa anh và cô có tồn tại cái thứ gọi là tình yêu đó không?
Câu trả lời, ngay cả chính anh và cô cũng không hiểu rõ. Họ cũng muốn tìm lời giải cho chính mình.
…
Nằm gọn trong vòng tay anh, cô nhắm nghiền đôi mắt, cảm giác ngọt ngào tràn ngập trong tim. Anh hôn nhẹ lên mái tóc, chạm vào làn da ấm áp và nâng niu nó với trái tim yêu thương.
Cô mở to đôi mắt, ngước nhìn anh thật lâu.
-Có phải em đang điên rồi không? – Cô chợt hỏi, nhìn anh bối rối
-Không phải em, mà là anh. Anh điên vì em thật rồi – Anh nói giọng đầm ấm, siết chặt bờ vai mỏng manh.
-Tại sao lại là em?
-Người điên thì làm sao biết trả lời – Anh bật cười, hôn vội lên mái tóc cô – Từ cái đêm ấy, tâm trí anh chỉ nghĩ về em, một mình em thôi. Làm việc cũng không xong, giải buồn cũng chẳng thấy vui. Hình như… anh yêu em mất rồi.
-Yêu một người chỉ sau một lần gặp mặt? – Cô cười có vẻ ngờ vực
-Chẳng phải em cũng thế sao? – Anh nheo mắt, nhìn cô tinh nghịch
-Có lẽ thế – Cô mím môi, nghĩ thầm
-Anh thấy mình có lỗi
-Với bạn gái anh?
-Không, là với em – Anh nhìn cô chăm chú
-Tại sao?
-Vì anh đã có bạn gái – Vỹ Danh đáp, nhìn cô với cảm giác tội lỗi và hối tiếc
-Vì em là người đến sau? – Vi Lam cười, nụ cười chua chát chỉ có cô mới hiểu
-Anh và cô ấy… – Vỹ Danh ngập ngừng muốn giải thích điều gì
-Đừng nói. Em không muốn biết – Cô đáp gọn, rồi hôn anh trong bất ngờ
Nụ hôn nóng bỏng khiến anh như ngồi trên lửa. Chịu đựng nổi sao? Không, không thể kiềm chế nữa rồi. Anh đẩy mạnh người cô xuống giường, rồi yêu cô bằng tất cả những gì anh có thể. Trong đêm nay, cô thuộc về anh.
Khi đã trót dại lầm lỡ một lần, thì ngựa quen đường cũ, thể nào cũng sẽ phạm phải sai lầm lần thứ hai. Anh và cô là như vậy đó. Họ đã qua lại với nhau, lén lút và âm thầm, chẳng ai hay biết. Nếu có ai hỏi quan hệ giữa họ là gì, thì chính họ cũng chẳng biết câu trả lời. Họ chỉ tìm đến nhau mỗi khi cô đơn và lạc lõng…
Anh nằm tựa đầu mình lên chân cô, nhìn ngắm cái vẻ đẹp quyến rũ mà anh đang say mê đến điên loạn. Tóc cô vấn cao, đeo cặp kiếng to gọng đen và chăm chú đọc quyển sách trong tay.
Họ vẫn hay ở bên nhau như thế, đôi lúc bên nhau thật lặng lẽ, không nói gì, nhưng cảm giác hạnh phúc tràn ngập trong tim.
Cô chưa bao giờ hỏi anh quan hệ giữa họ là gì.
Và anh cũng chưa bao giờ mở lời về quan hệ giữa họ.
Anh vẫn có bạn gái. Và anh vẫn tìm đến cô.
Cô biết rõ điều đó. Và cô chấp nhận.
Có phải là cô ngốc nghếch? Không, không phải. Cô không tin vào tình yêu vĩnh cửu, cô chỉ tin vào bản thân mình. Nếu cô nhận ra ở bên anh là hạnh phúc, thì cô sẽ làm vậy theo tiếng gọi của trái tim. Không cần lo nghĩ về tương lai, cô không cần anh sẽ bên mình mãi mãi, chỉ biết những lúc cô cần anh, thì anh sẽ xuất hiện bên cô.
…
Anh đột nhiên nắm chặt bàn tay cô.
-Có bao giờ em tự hỏi, anh có yêu em thật lòng hay không?
Cô liếc nhìn anh, rời mắt khỏi quyển sách đang đọc dang dở.
-Yêu hay không, điều đó với em không quan trọng – Cô trả lời – Em thấy hạnh phúc bên anh, vậy là đủ.
Anh mỉm cười, siết chặt từng ngón tay cô rồi đặt nó lên tim mình.
-Nghe thấy nhịp tim của anh không? – Anh nheo mắt hỏi
Cô lắc đầu, bật cười.
-Nó đang muốn nói rằng, lúc nào nó cũng loạn nhịp vì em đấy – Anh cười, cái miệng vẫn ngọt xớt như bao lần.
-Đừng yêu em. Anh sẽ hối hận đấy – Cô đáp, béo nhẹ má anh
-Hối hận vì muốn buông em ra mà không buông được?
-Có lẽ thế – Cô cười
-Vậy còn em? Nếu phải xa anh, em làm được không?
Cô nhìn ánh mắt anh, trái tim tự dưng nhói đau kỳ lạ. Xa anh sao? Cô sẽ làm được chứ?
-Em sẽ chết đấy – Cô trả lời với vẻ mặt nghiêm túc, lạnh lùng. Là cô đang đùa có phải không?
-Vậy anh sẽ chết cùng em
Anh đáp, rướn người lên cao hôn lên môi cô. Vẫn là nụ hôn ngọt ngào, nụ hôn chưa bao giờ ngừng mang đến sự kích thích và rạo rực trong lòng họ.
Cô buông vội cuốn sách rơi xuống đất, vòng tay ôm quanh cổ anh.
-Anh có phải là thằng đàn ông tồi tệ? – Anh chợt hỏi
-Còn em là kẻ thứ ba xen vào hạnh phúc người khác? – Cô cười cay đắng
-Nếu nói trái tim anh đã nguội lạnh từ rất lâu, trước khi gặp em, em có tin không?
Lời anh nói, khiến cô chạnh lòng. Cô có tin anh không?
Cô không trả lời, lặng người nhìn vào ánh mắt anh.
-Anh đã từng rất yêu Tư Hân. Cô ấy là mối tình đầu đẹp nhất của anh. Anh theo đuổi, làm mọi việc để được yêu cô ấy. Kết quả là trái tim cô ấy đã rung động, vì anh. Nhưng mà anh thật không ngờ, hạnh phúc bên cô ấy thật ngắn ngủi. Chỉ sau một năm quen nhau, cô ấy đã nói chia tay với anh.
-Vì sao?
-Vì cô ấy đã yêu người khác – Anh nói và bật cười chua chát. – Anh đã sống như một thằng ngốc sau khi chia tay, cố quên đi cô ấy, đau lòng đến chết. Nhưng hai năm trôi qua, anh dần nhận ra mình đã dần quên đi cô ấy, không còn chút đau lòng hay tiếc nuối gì nữa. Anh không yêu cô ấy nhiều như anh đã nghĩ.
-Nhưng hai người lại quay về bên nhau? – Vi Lam hỏi, ánh mắt dò xét, tim đau đến muốn vỡ òa.
-Phải. Không phải anh quay về, mà là cô ấy. Anh biết mình không còn yêu cô ấy như lúc trước, và anh đã từ chối.
-Rồi sau đó?
-Cô ấy tự sát – Anh nhoẻn miệng cười, nụ cười cay đắng – Tự sát vì anh. Anh thấy mình thật tệ bạc, dù không yêu nhưng đã làm tổn thương cô ấy như vậy, thật là tệ lắm. Cô ấy tự sát vì anh, và anh biết cô ấy đã thật lòng yêu anh nhiều lắm rồi.
-Vậy là anh chấp nhận?
-Ừ… Anh chấp nhận. Vì anh nghĩ trái tim mình đã giá lạnh, sẽ chẳng thể yêu thêm một ai khác. Hai năm qua anh sống là vậy. Anh chấp nhận ở bên cô ấy, vì anh sợ nếu anh từ chối, cô ấy lại làm điều dại dột một lần nữa. Anh biết cô ấy sẽ dám làm thế, anh không nỡ để điều ấy xảy ra.
Anh chợt dừng lại một lúc thật lâu.
-Nhưng anh không thể ngờ rằng mình lại gặp em.
Ánh mắt anh nhìn cô đau đớn, vì anh đã lại yêu lần nữa.
-Một tháng không gặp em, anh đã nghĩ mình sẽ có thể quên. Nhưng hình ảnh em cứ xuất hiện mỗi khi anh nhắm mắt lại. Anh thấy mình sống thật khó khăn, cứ nhớ nhung đến một người, cứ sống như người mất hồn. Cuối cùng anh cũng quyết định, mình phải yêu em.
Cô nhìn anh lặng lẽ. Đôi mắt đỏ hoe nhòe nước. Nước mắt cứ thế mà rơi vội vàng. Lần đầu tiên cô khóc. Vì anh.
Tình yêu càng vụng trộm thì càng khiến con người ta thấy thú vị và kích thích. Cứ muốn tìm đến nhau, nhưng lại cố lén lút và che đậy, thật chẳng phải là chuyện dễ dàng.
Đôi lần Vi Lam chạm mặt Vỹ Danh và Tư Hân trên phố.
Gật đầu, họ chào nhau như hai người bạn xa lạ.
Nhưng ánh mắt họ nhìn nhau, chan chứa đầy yêu thương.
Phải khoác lên mình cái bộ mặt giả dối ấy, đôi lúc cô và anh đều không chịu đựng nổi, thấy mình là những kẻ đầy tội lỗi. Nhưng mọi việc đâu lại vào đấy, có cảm giác tội lỗi nhiều bao nhiêu đi nữa, thì những lúc họ tìm đến nhau, tất cả đều tan biến như bọt biển.
Và cái ngày tình cờ ấy, nó vẫn là một đêm mưa rả rích.
Cô gặp lại anh trong bar rượu nơi Vỹ Tường làm chủ. Cô ngồi cách xa anh một khoảng, vờ như người xa lạ, nhìn anh như chưa từng quen biết.
Còn anh, ánh mắt anh cứ dán chặt trên gương mặt cô. Sẽ không ai hiểu được cái cảm giác day dứt trong tim anh suốt cả tháng qua là thế nào. Vì chỉ có mình anh hiểu rõ cảm giác ấy.
Nhớ… Anh nhớ cô đến gần như phát điên.
Cái đêm hôm ấy nó vẫn còn nguyên vẹn trong tâm trí anh. Gương mặt ấy, ánh mắt ấy, vòng tay dịu dàng và những cái hôn cuồng nhiệt, nó cứ mãi dai dẳng ám ảnh lấy anh trong vô vọng. Vì anh đã không gặp lại cô nữa.
Nhưng giờ thì sự xuất hiện của cô lại khiến anh muốn nghẹt thở. Cô ấy cứ thoắt ẩn thoắt hiện, như bóng ma ẩn mình trong anh vậy.
Anh… muốn yêu cô lần nữa.
…
Vi Lam bước ra khỏi restroom nữ, và anh đã đứng tựa người vào hành lang ấy tự bao giờ.
Liếc anh bằng ánh mắt giá lạnh, cô dửng dưng bước đi như thể anh là người vô hình.
Nhưng rồi cái người được cho là vô hình ấy, anh lại hiện hữu rất thật trước mắt cô, nắm chặt bàn tay cô giữ lại.
-Đừng đi – Anh gọi từ phía sau
-Có chuyện gì? – Vi Lam dừng bước, trả lời và không xoay đầu lại nhìn
-Sao phải tránh mặt tôi?
-Tôi không có – Cô đáp, giờ mới chịu liếc nhìn về phía anh – Chúng ta thân nhau lắm sao?
-Không thân… Đúng là không thân. Nhưng tôi lại vì cái người xa lạ như cô mà phát điên thật rồi
Anh kéo chặt tay cô, làm cả cơ thể cô lảo đảo ngã về phía anh. Anh đẩy cô sát vào tường, chống hai tay thật mạnh rồi nhìn cô đăm đăm.
-Hãy yêu tôi thêm lần nữa nhé?
Anh nói, rồi vội vã cướp đoạt nụ hôn cuồng nhiệt từ cô. Cô vẫn đứng lặng người, bao nhiêu lý trí đều gục ngã trước ánh mắt và hành động của người con trai ấy. Một kẻ xa lạ mà cô đã từng nhung nhớ suốt thời gian qua. Và cô có thể làm gì được nữa khi mà anh ấy lại hiện hữu trước mắt cô trong cám dỗ. Kháng cự ư? Không còn kịp nữa rồi.
…
Họ lại quấn lấy nhau như hai kẻ điên loạn, bất chấp hậu quả, bất chấp tương lai. Trong mắt họ giờ chỉ có nhau, sức quyến rũ đến kỳ lạ mà cả anh và cô đều không thể dứt ra được. Họ phải là của nhau, ít nhất là trong khoảnh khắc này.
Yêu là mù quáng, yêu là dại khờ, và tình yêu sẽ càng đáng sợ khi con người đánh mất đi lý trí.
Nhưng liệu giữa anh và cô có tồn tại cái thứ gọi là tình yêu đó không?
Câu trả lời, ngay cả chính anh và cô cũng không hiểu rõ. Họ cũng muốn tìm lời giải cho chính mình.
…
Nằm gọn trong vòng tay anh, cô nhắm nghiền đôi mắt, cảm giác ngọt ngào tràn ngập trong tim. Anh hôn nhẹ lên mái tóc, chạm vào làn da ấm áp và nâng niu nó với trái tim yêu thương.
Cô mở to đôi mắt, ngước nhìn anh thật lâu.
-Có phải em đang điên rồi không? – Cô chợt hỏi, nhìn anh bối rối
-Không phải em, mà là anh. Anh điên vì em thật rồi – Anh nói giọng đầm ấm, siết chặt bờ vai mỏng manh.
-Tại sao lại là em?
-Người điên thì làm sao biết trả lời – Anh bật cười, hôn vội lên mái tóc cô – Từ cái đêm ấy, tâm trí anh chỉ nghĩ về em, một mình em thôi. Làm việc cũng không xong, giải buồn cũng chẳng thấy vui. Hình như… anh yêu em mất rồi.
-Yêu một người chỉ sau một lần gặp mặt? – Cô cười có vẻ ngờ vực
-Chẳng phải em cũng thế sao? – Anh nheo mắt, nhìn cô tinh nghịch
-Có lẽ thế – Cô mím môi, nghĩ thầm
-Anh thấy mình có lỗi
-Với bạn gái anh?
-Không, là với em – Anh nhìn cô chăm chú
-Tại sao?
-Vì anh đã có bạn gái – Vỹ Danh đáp, nhìn cô với cảm giác tội lỗi và hối tiếc
-Vì em là người đến sau? – Vi Lam cười, nụ cười chua chát chỉ có cô mới hiểu
-Anh và cô ấy… – Vỹ Danh ngập ngừng muốn giải thích điều gì
-Đừng nói. Em không muốn biết – Cô đáp gọn, rồi hôn anh trong bất ngờ
Nụ hôn nóng bỏng khiến anh như ngồi trên lửa. Chịu đựng nổi sao? Không, không thể kiềm chế nữa rồi. Anh đẩy mạnh người cô xuống giường, rồi yêu cô bằng tất cả những gì anh có thể. Trong đêm nay, cô thuộc về anh.
Khi đã trót dại lầm lỡ một lần, thì ngựa quen đường cũ, thể nào cũng sẽ phạm phải sai lầm lần thứ hai. Anh và cô là như vậy đó. Họ đã qua lại với nhau, lén lút và âm thầm, chẳng ai hay biết. Nếu có ai hỏi quan hệ giữa họ là gì, thì chính họ cũng chẳng biết câu trả lời. Họ chỉ tìm đến nhau mỗi khi cô đơn và lạc lõng…
Anh nằm tựa đầu mình lên chân cô, nhìn ngắm cái vẻ đẹp quyến rũ mà anh đang say mê đến điên loạn. Tóc cô vấn cao, đeo cặp kiếng to gọng đen và chăm chú đọc quyển sách trong tay.
Họ vẫn hay ở bên nhau như thế, đôi lúc bên nhau thật lặng lẽ, không nói gì, nhưng cảm giác hạnh phúc tràn ngập trong tim.
Cô chưa bao giờ hỏi anh quan hệ giữa họ là gì.
Và anh cũng chưa bao giờ mở lời về quan hệ giữa họ.
Anh vẫn có bạn gái. Và anh vẫn tìm đến cô.
Cô biết rõ điều đó. Và cô chấp nhận.
Có phải là cô ngốc nghếch? Không, không phải. Cô không tin vào tình yêu vĩnh cửu, cô chỉ tin vào bản thân mình. Nếu cô nhận ra ở bên anh là hạnh phúc, thì cô sẽ làm vậy theo tiếng gọi của trái tim. Không cần lo nghĩ về tương lai, cô không cần anh sẽ bên mình mãi mãi, chỉ biết những lúc cô cần anh, thì anh sẽ xuất hiện bên cô.
…
Anh đột nhiên nắm chặt bàn tay cô.
-Có bao giờ em tự hỏi, anh có yêu em thật lòng hay không?
Cô liếc nhìn anh, rời mắt khỏi quyển sách đang đọc dang dở.
-Yêu hay không, điều đó với em không quan trọng – Cô trả lời – Em thấy hạnh phúc bên anh, vậy là đủ.
Anh mỉm cười, siết chặt từng ngón tay cô rồi đặt nó lên tim mình.
-Nghe thấy nhịp tim của anh không? – Anh nheo mắt hỏi
Cô lắc đầu, bật cười.
-Nó đang muốn nói rằng, lúc nào nó cũng loạn nhịp vì em đấy – Anh cười, cái miệng vẫn ngọt xớt như bao lần.
-Đừng yêu em. Anh sẽ hối hận đấy – Cô đáp, béo nhẹ má anh
-Hối hận vì muốn buông em ra mà không buông được?
-Có lẽ thế – Cô cười
-Vậy còn em? Nếu phải xa anh, em làm được không?
Cô nhìn ánh mắt anh, trái tim tự dưng nhói đau kỳ lạ. Xa anh sao? Cô sẽ làm được chứ?
-Em sẽ chết đấy – Cô trả lời với vẻ mặt nghiêm túc, lạnh lùng. Là cô đang đùa có phải không?
-Vậy anh sẽ chết cùng em
Anh đáp, rướn người lên cao hôn lên môi cô. Vẫn là nụ hôn ngọt ngào, nụ hôn chưa bao giờ ngừng mang đến sự kích thích và rạo rực trong lòng họ.
Cô buông vội cuốn sách rơi xuống đất, vòng tay ôm quanh cổ anh.
-Anh có phải là thằng đàn ông tồi tệ? – Anh chợt hỏi
-Còn em là kẻ thứ ba xen vào hạnh phúc người khác? – Cô cười cay đắng
-Nếu nói trái tim anh đã nguội lạnh từ rất lâu, trước khi gặp em, em có tin không?
Lời anh nói, khiến cô chạnh lòng. Cô có tin anh không?
Cô không trả lời, lặng người nhìn vào ánh mắt anh.
-Anh đã từng rất yêu Tư Hân. Cô ấy là mối tình đầu đẹp nhất của anh. Anh theo đuổi, làm mọi việc để được yêu cô ấy. Kết quả là trái tim cô ấy đã rung động, vì anh. Nhưng mà anh thật không ngờ, hạnh phúc bên cô ấy thật ngắn ngủi. Chỉ sau một năm quen nhau, cô ấy đã nói chia tay với anh.
-Vì sao?
-Vì cô ấy đã yêu người khác – Anh nói và bật cười chua chát. – Anh đã sống như một thằng ngốc sau khi chia tay, cố quên đi cô ấy, đau lòng đến chết. Nhưng hai năm trôi qua, anh dần nhận ra mình đã dần quên đi cô ấy, không còn chút đau lòng hay tiếc nuối gì nữa. Anh không yêu cô ấy nhiều như anh đã nghĩ.
-Nhưng hai người lại quay về bên nhau? – Vi Lam hỏi, ánh mắt dò xét, tim đau đến muốn vỡ òa.
-Phải. Không phải anh quay về, mà là cô ấy. Anh biết mình không còn yêu cô ấy như lúc trước, và anh đã từ chối.
-Rồi sau đó?
-Cô ấy tự sát – Anh nhoẻn miệng cười, nụ cười cay đắng – Tự sát vì anh. Anh thấy mình thật tệ bạc, dù không yêu nhưng đã làm tổn thương cô ấy như vậy, thật là tệ lắm. Cô ấy tự sát vì anh, và anh biết cô ấy đã thật lòng yêu anh nhiều lắm rồi.
-Vậy là anh chấp nhận?
-Ừ… Anh chấp nhận. Vì anh nghĩ trái tim mình đã giá lạnh, sẽ chẳng thể yêu thêm một ai khác. Hai năm qua anh sống là vậy. Anh chấp nhận ở bên cô ấy, vì anh sợ nếu anh từ chối, cô ấy lại làm điều dại dột một lần nữa. Anh biết cô ấy sẽ dám làm thế, anh không nỡ để điều ấy xảy ra.
Anh chợt dừng lại một lúc thật lâu.
-Nhưng anh không thể ngờ rằng mình lại gặp em.
Ánh mắt anh nhìn cô đau đớn, vì anh đã lại yêu lần nữa.
-Một tháng không gặp em, anh đã nghĩ mình sẽ có thể quên. Nhưng hình ảnh em cứ xuất hiện mỗi khi anh nhắm mắt lại. Anh thấy mình sống thật khó khăn, cứ nhớ nhung đến một người, cứ sống như người mất hồn. Cuối cùng anh cũng quyết định, mình phải yêu em.
Cô nhìn anh lặng lẽ. Đôi mắt đỏ hoe nhòe nước. Nước mắt cứ thế mà rơi vội vàng. Lần đầu tiên cô khóc. Vì anh.
Tình yêu càng vụng trộm thì càng khiến con người ta thấy thú vị và kích thích. Cứ muốn tìm đến nhau, nhưng lại cố lén lút và che đậy, thật chẳng phải là chuyện dễ dàng.
Đôi lần Vi Lam chạm mặt Vỹ Danh và Tư Hân trên phố.
Gật đầu, họ chào nhau như hai người bạn xa lạ.
Nhưng ánh mắt họ nhìn nhau, chan chứa đầy yêu thương.
Phải khoác lên mình cái bộ mặt giả dối ấy, đôi lúc cô và anh đều không chịu đựng nổi, thấy mình là những kẻ đầy tội lỗi. Nhưng mọi việc đâu lại vào đấy, có cảm giác tội lỗi nhiều bao nhiêu đi nữa, thì những lúc họ tìm đến nhau, tất cả đều tan biến như bọt biển.
Tác giả :
Chun Chun