Không Làm Thế Thân
Chương 89 89 Lâm Hạo Dương Và Ngọc Tuyên
Trong nháy mắt Ngọc Tuyên có chút thất thần, giống như trở về rất nhiều năm trước, cô phát sốt đến 40 độ, nép vào trong lồng ngực của Lâm Hạo Dương.
Lâm Hạo Dương cũng giống như vậy cầm một đống thuốc, phân tích thành phần, đưa thuốc cho cô, nhắc nhở cô uống nhanh.Ngọc Tuyên là một người cực kỳ trì độn, cô trì độn với hết thảy mọi thứ, như lần phát sốt kia, cô không biết gì cho đến khi ngất đi vì cơn sốt, cho rằng chỉ là trời nóng khiến cô đau đầu.Lâm Hạo Dương đã chăm sóc cô một tuần.“Không đau không trướng cũng không muốn nôn." Ngọc Tuyên nhìn hộp thuốc tây trong tay hắn, cái mũi có chút chua, cô dời mắt, không để cho chính mình nghĩ nhiều, “Cảm ơn, không có việc gì."Lâm Hạo Dương nhìn cô một chút, cất hòm thuốc lại, đưa nước cho cô.“Dạ dày không tốt không nên ăn hải sản." Lâm Hạo Dương lái xe đi ra ngoài, cười lạnh, “Tên tiểu tử kia không biết dạ dày cô không tốt hay sao? Mang cô tới chỗ này ăn cơm.
"Ấm áp ngày xưa đều là ảo ảnh.“Công ty an bài liên hoan." Ngọc Tuyên cũng không biết tay trơn hay là nguyên nhân gì, vặn chai nước nửa ngày cũng không ra, nói, “Hắn là phụ tá của tôi."Lâm Hạo Dương dừng xe ở ven đường, lấy đi chai nước trong tay Ngọc Tuyên đồng thời vặn ra, nâng mắt lên nhìn chằm chằm cô, “Đây là đang giải thích với tôi sao?"Mắt Lâm Hạo Dương rất trầm, rất có tính xâm lược.Ngọc Tuyên nhận lấy chai nước, trong lòng tự nhủ đây không phải là hắn hỏi sao?“Tôi cũng không phải là cái gì của cô, cô không cần cùng tôi giải thích." Lâm Hạo Dương ngồi lại, một lần nữa điều chỉnh lại đai an toàn, nổ máy.Ngọc Tuyên thật sự không cần thiết giải thích với Lâm Hạo Dương, hắn không phải là gì của cô.“Lúc đó tôi cũng không phải cố ý chơi đùa anh, tôi từ đầu tới cuối đều không có ý tứ kia, tôi.." Ngọc Tuyên quay đầu nhìn về phía Lâm Hạo Dương, ánh sáng bên ngoài cửa chiếu vào, lướt qua đường nét cứng rắn trên khuôn mặt của hắn, sống mũi cao thẳng đổ ra thành hình bóng."Cô là gì?" Ngón tay thon dài của Lâm Hạo Dương gõ xuống vô lăng, bất quá là cô không thích hắn mà thôi, cô muốn giải thích cái gì? Ngọc Tuyên thực tế cũng không có làm gì sai, chỉ là không thích hắn.
Lâm Hạo Dương nhếch môi, tiếng nói chìm xuống, “Ngọc Tuyên, nguyên quán của tôi là Hoài Thành đấy.
Cô tới Hoài Thành, tôi phải làm hết lễ nghĩa của chủ nhà.
Mời cô ăn cơm, ăn xong bữa cơm này tôi sẽ không quấy rầy cô.
"Từ lúc bọn họ gặp nhau đến nay, đây là lần đầu tiên Lâm Hạo Dương gọi tên cô.Ngọc Tuyên nhìn thẳng vào gò má hắn, cô lần đầu tiên hận chính mình vô dụng, là người câm.Năm đó phụ thân ngoại tình muốn ly hôn, mẫu thân vặn eo cô, hỏi cô có phải người câm hay không, vì cái gì không mở miệng cầu xin ba ba, cầu xin, ba ba có lẽ sẽ trở lại.
Cô nói không thành lời, không phát ra được âm thanh nào.Cô là người câm, khi chia tay với Lâm Hạo Dương cô là người câm, đến lúc gặp lại vẫn là người câm.
Cô không biết nên làm thế nào để giải thích, cô không có chơi đùa Lâm Hạo Dương, cô thích Lâm Hạo Dương.Xe Lâm Hạo Dương dừng lại tại một cửa tiệm mì hoành thánh, một cửa tiệm vô cùng nhỏ, nằm trong một ngõ hẻm nhỏ chật hẹp.
Trên cổng treo bảng hiệu nho nhỏ, bên trên viết mì hoành thánh vô danh.
Nhiệt độ bên trong cửa tiệm rất cao, cùng với nhiệt độ lạnh bên ngoài có chênh lệch rõ rệt, trên cửa kính nổi lên sương mù dày đặc."Xuống xe." Lâm Hạo Dương xuống xe đóng cửa xe lại, phát ra tiếng vang nặng nề.Ngọc Tuyên từ bên kia xuống xe, nhìn xung quanh bốn phía.
Bốn là tòa nhà dân cư, không có đèn đường, trời tối đen như mực.“Sẽ không bán cô, bán cô, Tưởng Lâm Dữ cũng sẽ không đồng ý." Chân dài Lâm Hạo Dương bước tới cửa tiệm hoành thánh, nói, “Ngọc tổng sợ cái gì?""Tôi không có sợ." Ngọc Tuyên mím môi, bước qua.Lâm Hạo Dương đẩy cửa ra, nghiêng đầu ra hiệu, “Đi vào."Ngọc Tuyên muốn nắm tay cánh cửa, Lâm Hạo Dương đã chặn lại, Ngọc Tuyên chạm phải bàn tay ấm áp của hắn, lập tức thu tay lại.
Lâm Hạo Dương nhíu mày nói, "Cô muốn sờ mó tôi thì nói thẳng."Ngọc Tuyên mới không muốn chạm vào hắn.Rũ mắt xuống bước nhanh vào cửa, trong nhà tốp năm tốp ba đang ăn hoành thánh, trong tiệm có mùi hoành thánh nồng đậm.
Ngọc Tuyên không có chỗ để ngồi xuống, Lâm Hạo Dương đã ở vị trí bên cạnh cửa sổ ngồi xuống, nói, “Hai phần mì hoành thánh, một phần không có hành."Ngọc Tuyên nhìn về phía Lâm Hạo Dương, hắn nhìn qua sau đó dời ánh mắt, Ngọc Tuyên không ăn rau thơm và hành.Cửa hàng tuy rằng rất nhỏ, nhưng rất sạch sẽ ngăn nắp, người phụ lớn tuổi ngồi bàn trong cùng gói hoành thánh, người đàn ông ở bên trong nấu.
Cửa hàng nhỏ, hai người hợp tác ăn ý.Ngọc Tuyên ngồi vào đối diện.Bàn tay thon dài của Lâm Hạo Dương cầm lấy di động, xoay một chút.
Hai người đều trầm mặc, Ngọc Tuyên đem túi đặt trên đùi, nhìn ngón tay Lâm Hạo Dương.
Khi hắn xoay đến lần thứ 31, ông chủ mang mì hoành thánh tới.Hơi nóng bốc lên mờ mịt, Ngọc Tuyên cầm lấy cái thìa nhỏ quấy mì hoành thánh.Vỏ mỏng như tờ giấy, có thể nhìn thấy bên trong nhân bánh như pha lê, nước dùng là nước canh gà trong veo, nhìn rất mê người.
Ngọc Tuyên không nghĩ đến Lâm Hạo Dương sẽ đưa cô đến ăn hoành thánh, chuyện này cô cự tuyệt không được.Lâm Hạo Dương ở đối diện cho thêm dấm vào trong hoành thánh, vị chua tràn ra, hắn múc một viên, mở miệng, “Đây là cửa tiệm hoành thánh mà tôi nói với cô."Ngọc Tuyên chợt giương mắt, Lâm Hạo Dương không ngẩng đầu, mái tóc ngắn nhìn rất cứng, cả người hắn lộ ra cỗ lạnh lẽo, trầm giọng nói, “Trước kia nói mang cô tới ăn." Hắn cười nói, “Mang cô đến rồi."Ngọc Tuyên nhìn thẳng vào Lâm Hạo Dương.Lâm Hạo Dương cùng Tưởng Lâm Dữ đến bên kia vào năm thứ hai liền dọn ra ngoài ở, bọn họ mua phòng ở mua xe, bọn họ có không gian thuộc về chính mình.
Lần cảm mạo kia, Ngọc Tuyên ở bên nhà hắn một tuần, sau đó cô thường xuyên tìm Lâm Hạo Dương, tài nấu nướng của hắn rất tốt.
Ngọc Tuyên thích ăn nhất là mì hoành thánh nhỏ mà hắn nấu, so với tất cả nhà hàng Trung Quốc đều ngon hơn.Lâm Hạo Dương ăn cái gì cũng nhanh, ăn xong liền lười biếng dựa vào ghế yên lặng cắn điếu thuốc nhưng không có châm lửa, liền nghiêng người ngồi nhìn cô.
Bất cứ khi nào ngẩng đầu lên có thể bắt gặp ánh mắt của Lâm Hạo Dương, chỉ cần bắt gặp ánh mắt của hắn, Lâm Hạo Dương nhất định sẽ trêu chọc cô.Thích ăn hoành thánh như vậy, muốn gả cho hắn cũng được, mỗi ngày hắn nấu hoành thánh cho cô ăn.Tiếng phổ thông Lâm Hạo Dương mang giọng Bắc Kinh, nói chuyện lộ ra một cỗ lười nhác.
Nói nửa thật nửa giả, nghe không biết câu nói nào là thật, câu nói nào lại là lời nói đùa.Hắn ngẫu nhiên nói chuyện khi còn nhỏ hắn thích ăn hoành thánh của một nhà.Lại có người vào cửa, mang theo gió lạnh tiến vào, hướng vào ông chủ để gọi món.“Nhìn cái gì? Có phải tự nhiên phát hiện ra tôi anh tuấn vô song, tiêu sái nhiều tiền, muốn nghĩ quay đầu?" Lâm Hạo Dương ngẩng đầu lên nhìn vào mắt cô, lời nói có chút châm chọc “Âm thầm tiếc hận, năm đó không cố mà trân quý."Không có những người sang trọng và nhiều tiền đến ăn mì hoành thánh sáu tệ một bát.“Mẹ tôi kết hôn, tìm được một người đàn ông Trung Quốc." Ngọc Tuyên cúi đầu ăn hoành thánh, mũi cô có chút chua do nước canh nóng, trong canh có hạt tiêu, rất cay.
Cô đem mì hoành thánh đang nóng hổi nhét vào trong miệng, nước mắt rơi xuống trong canh, “Lúc trước, bà ấy nói."Lâm Hạo Dương nhìn cô.Trong cửa tiệm có lò sưởi, rất nóng nhưng Ngọc Tuyên lại không có cởi áo khoác.“Đời này, chúng ta đều không thể quay về Trung Quốc." Ngọc Tuyên muốn đem miếng hoành thánh nóng hổi nuốt xuống, đột nhiên trước mắt xuất hiện một bóng người, ngay sau đó cằm cô mạnh mẽ bị nâng lên."Nhổ ra."Ngọc Tuyên nhìn Lâm Hạo Dương, lông mi vừa động, một giọt nước mắt khác lại lăn xuống, hoành thánh đã nuốt xuống, cô nhìn Lâm Hạo Dương, “Thực xin lỗi, tôi không biết sau đó sẽ thay đổi."Lâm Hạo Dương xoay người nhanh chân đi đến tủ lạnh mở cửa lấy ra một chai nước lạnh, vặn ra quay trở lại đưa cho Ngọc Tuyên “Uống một ngụm".Ngọc Tuyên không nhúc nhích, “Thật sự rất xin lỗi, tôi vẫn luôn muốn nói xin lỗi cùng anh, nhưng tôi không biết nên nói như thế nào, không biết liên lạc với anh như thế nào, tôi không biết có nên gặp mặt anh hay không."Lâm Hạo Dương đem mì hoành thánh trước mặt cô kéo đến giữa, lấy cái muỗng của cô chậm rãi khuấy, Ngọc Tuyên khóc, hắn không nghĩ tới Ngọc Tuyên sẽ khóc, Ngọc Tuyên thoạt nhìn rất mềm yếu.
Nhưng Lâm Hạo Dương biết tính cách cô có bao nhiêu mạnh mẽ, cô không dễ dàng chịu khóc.Cô vì cái gì khóc? Vì cái gì lưu giữ bản ghi âm tám năm trước? Mẹ cô kết hôn.
Lâm Hạo Dương chỉ biết cô mồ côi cha, cô cùng mẹ ở nước Mỹ.Nguyên nhân cô từ chối là muốn ở lại nước Mỹ chăm sóc mẹ sao?“Thực xin lỗi." Ngọc Tuyên đứng lên, cầm lấy túi nói, “Tôi đi trước."Người chưa đi ra ngoài, cổ tay đã bị giữ chặt, Ngọc Tuyên quay đầu lại đối diện với ánh mắt Lâm Hạo Dương.
Lâm Hạo Dương rất không được tự nhiên buông tay ra, lông mày nhíu chặt lại buông ra, “Hoành thánh đã không còn nóng nữa, ăn xong lại đi."Ngọc Tuyên chỉ muốn đi, kỳ thật trở về chính là sai lầm.
Vào công ty Tưởng Lâm Dữ, nhất định sẽ gặp được Lâm Hạo Dương, đây là kết quả tất nhiên.“Hoành thánh ăn rất ngon." Ngọc Tuyên gắt gao nắm chặt dây túi xách, “Nhưng hiện tại tôi không muốn ăn."Lâm Hạo Dương lấy ra di động quét mã QR trên tường, thanh toán xong liền bước nhanh ra khỏi cửa, Ngọc Tuyên nhìn bóng lưng cao lớn của hắn, trái tim từng tấc một chìm vào đáy biển.Ngọc Tuyên đi ra cửa, Lâm Hạo Dương đứng ở ven đường hút thuốc.
Chỗ xa xa có tiếng chó sủa, hắn mặc quần áo mỏng, một tay bỏ trong túi một chân đạp lên bậc thang cúi đầu cắn điếu thuốc.
Gió lạnh, tàn thuốc màu đỏ tươi, một tia khói bụi rơi vào trong gió, hắn quay đầu lại đi xuống bậc thang, mở cửa xe, “Lên xe, đưa cô trở về."“Không cần, tôi gọi ——"“Tôi có lời hỏi cô, nếu cô muốn ở chỗ này nói, tôi không sao cả." Lâm Hạo Dương dập tắt tàn thuốc, ném vào thùng rác cách đó không xa, hai tay bỏ trong túi nâng lên cái cằm lạnh lùng nói, “Chỉ là những lời này đề cập đến riêng tư của cô, người đến người đi, sợ cô không có tiện."Ngọc Tuyên không biết hắn muốn hỏi cái gì, nhưng cô thiếu Lâm Hạo Dương sớm muộn gì cũng phải trả, cô cần thiết phải đối mặt.
Cô vòng qua bên kia, mở cửa xe lên xe.Lâm Hạo Dương nhìn cô, cũng nhấc chân ngồi lên trên xe.Hắn dựa lưng vào trên ghế ngồi, bàn tay thon dài đặt ở trên đùi gõ một chút.
Bên trong xe không có bật đèn, không gian tối tăm, mắt hắn vừa trầm lại vừa tối.
Hồi lâu sau, hắn lấy ra một hộp thiếc cứng đựng kẹo.
Rắc một tiếng, hắn đem kẹo cắn nát, hộp kẹo được cất lại.Ngọc Tuyên nhìn thấy hộp kẹo, nhận ra được.
Loại kẹo cứng này là cô đã từng mua cho Lâm Hạo Dương, kẹo cứng vị dâu tây.“Cho nên, nguyên nhân em cự tuyệt tôi là em không thể rời khỏi nước Mỹ?" Hầu kết Lâm Hạo Dương hoạt động, quay đầu nhìn thẳng Ngọc Tuyên, “Có phải hay không?"“Tôi ——"“Không cần giải thích, em phải trả lời tôi có phải hay không?"“Đúng vậy." Ngọc Tuyên biết bọn họ không có tương lai, bọn họ ai cũng không thể buông trách nhiệm trên người.
Cùng Lâm Hạo Dương lựa chọn thống khổ, không bằng trực tiếp kết thúc, bọn họ ai cũng không vướng bận ai.“Bởi vì, mẹ em?"Ngọc Tuyên quay đầu nhìn bầu trời đêm vô tận ngoài cửa sổ, sau một lúc, cô gian nan gật đầu, “Năm mười ba tuổi, ba tôi ngoại tình."Đây là bí mật Ngọc Tuyên không cách nào nói ra khỏi miệng, cô chưa bao giờ nói qua với Lâm Hạo Dương, mặc dù là trong giai đoạn kia không có gì giấu nhau, cũng không có đề cập qua.Hiện giờ, cô cùng Lâm Hạo Dương rất nhiều năm không gặp, kỳ thật không nên nói với Lâm Hạo Dương những chuyện riêng tư này.
Nhưng nhìn đến hắn ngồi ở đối diện ăn hoành thánh, mùi hương hoành thánh quen thuộc lại ấm áp, tựa hồ trở về rất nhiều năm trước.Lâm Hạo Dương tốt như vậy.“Bọn họ náo loạn 5 năm, nháo đến rất khó coi mới ly hôn.
Khi đó mẹ tôi tinh thần không quá ổn định, thập phần căm hận nơi này, bà ấy không trở lại, bà ấy cũng không cho phép tôi trở về." Ngọc Tuyên dựa vào trên chỗ ngồi, “Anh sẽ không ở lại nước Mỹ, bốn năm tự do đã là cực hạn của anh.
Anh có trách nhiệm của anh, cha mẹ của anh.
""Lâm Hạo Dương." Ngọc Tuyên gian nan nói ra ba chữ này, cô từng một lần gọi tên Lâm Hạo Dương, tâm đặc biệt đau, “Em không biết anh đi Alaska là cầu hôn, em vô tình tổn thương anh.
Nhưng lúc ấy em không có lựa chọn thứ hai.
"“Từng thích anh —— không?" Lâm Hạo Dương cắn kẹo cứng thành bột, nuốt xuống cổ họng, đôi mắt trầm ám nhìn vào người trước mặt, “Nam nữ thích nhau"….