Không Làm Thế Thân
Chương 81 81 Lâm Hạo Dương Và Ngọc Tuyên
Vào ngày cuối cùng của năm 2018, rốt cuộc Ngọc Tuyên cũng có được kỳ nghỉ.
Tổng cộng ba ngày, ba ngày này là được phê chuẩn đặc biệt.
Người có thể rời khỏi công ty, nhưng không thể rời khỏi công việc.
Trong lúc cô nghỉ, cần mở điện thoại 24/24 giờ.Ngọc Tuyên ngồi lên xe buýt xe đến sân bay Yến Thành, điểm xuống xe khoảng cách tới cửa ngắn ngủi 200 mét, Ngọc Tuyên bước xuống xe có ảo giác như đang leo đỉnh núi Everest.
Gió lạnh gào thét, xen lẫn bông tuyết, phảng phất như lưỡi dao sắc bén bay về phía mặt cô, cô gian nan ngược gió đi về phía trước.Yến Thành lạnh là tổn thương chân thật.Ngọc Tuyên đem khăn quàng cổ kéo lên đến phía dưới đôi mắt, kéo vali chạy như điên vào trong cửa ra vào sân bay, hơi ấm ập vào mặt, cô hít sâu tìm được độ ấm nhân gian.Từ trong ba lô lấy điện thoại ra đã vang chuông lên lần thứ ba, người gọi là mẫu thân, Ngọc Tuyên bắt điện thoại, “Mẹ."“Con đến sân bay chưa?"“Vừa đến, đang định đi kiểm tra an ninh." Ngọc Tuyên rút kéo cần gạt vali lên, bước nhanh đến đăng ký tự động, “Yên tâm đi, đêm nay có thể trở về."“Buổi sáng dượng của con đã chuẩn bị cơm tất niên, rất phong phú, đợi con trở về.
Con nhất định phải về, chúng ta mong con thật lâu."Ngọc Tuyên rũ mắt xuống, nhấp môi dưới sau một lúc lâu gật đầu, “Được."“Con xuống máy bay gọi điện thoại cho mẹ, mẹ và dượng đi đón con."Ngọc Tuyên vừa định cự tuyệt, nhưng nghĩ đến sau khi cự tuyệt mang đến một loạt vấn đề, lại không muốn nghe càm ràm nửa giờ không được treo điện thoại, nên lười mở miệng.Cuối cùng mẫu thân cũng cúp điện thoại, Ngọc Tuyên kéo vali đi qua làm thủ tục lên máy bay, lại đi gửi hành lý.
Di động vang lên một tiếng, cục khí tượng thông báo, chịu ảnh hưởng không khí lạnh trong vòng một giờ tới Yến Thành sẽ có bão tuyết.Hoài Thành không có sân bay, cô muốn trở về cũng phải bay qua Yến Thành.Đội ngũ vận chuyển chậm rãi tiến về phía trước, giống như ốc sên.
Ngọc Tuyên lấy tai nghe ra nhét vào lỗ tai, hạ thấp mũ xuống.
Từ lúc gửi hành lý đến khi kiểm tra an ninh đã mất hơn một tiếng rưỡi.
Cô vừa đi vào phòng chờ, vừa gửi tin nhắn cho đoàn đội, hai giờ kế tiếp cô muốn lên máy bay, không có tín hiệu không thể nhận tin nhắn, mọi người có vấn đề tranh thủ thời gian tập hợp.Thưa thớt một vài người trả lời.Do nguyên nhân thời tiết chuyến bay bị trì hoãn, thời gian trì hoãn chưa xác định.
Dòng chữ to màu đỏ tươi xuất hiện trên màn hình lớn, Ngọc Tuyên đẩy mắt kính gọng đen dày cộm trên sống mũi, nhíu mày lâm vào trầm tư, hôm nay sẽ không phải là ngày không trở về được đi?Miệng quạ đen nói cái gì trúng cái đó.Trong một thông báo bị trì hoãn, một giờ chiều nghe thông báo tất cả chuyến bay ngừng bay.
Tiếng nhạc trong tai nghe vẫn vang lên, trong phòng chờ từ cửa sổ sát đất lớn có thể nhìn thấy bên ngoài lớp tuyết dày như lông vũ đang ào ào rơi xuống.Mọi người trong đại sảnh phòng chờ nháy mắt oanh tạc, có người tính tình kích động nhục mạ, có người xách theo túi không biết đi đâu, có người bắt đầu đoạt vé xe lửa, có người cầm điện thoại xông lên bên kia quát còn xe buýt hay không.
Cũng có người ôm tâm lý may mắn, có lẽ tuyết rất nhanh sẽ ngừng.Đại khái trong nơi này chỉ có Ngọc Tuyên thật lòng cảm tạ trận tuyết này, thở dài một hơi, dựa vào phía sau ghế dựa.
Không cần phải trở về, không cần phải ứng phó với một đám người không quen biết, thật tốt.Trong tai nghe bỗng nhiên vang lên giọng nam sinh hát ‘chiếc áo len màu đen’, Ngọc Tuyên đột nhiên nghe được âm thanh quen thuộc, tim đập nhanh, nhanh chóng từ trong túi lấy di động ra chuyển qua bài hát tiếp theo.*Chiếc áo len màu đen bài hát của Châu Kiệt LuânCác nhân viên trên mặt đất bắt đầu qua đây duy trì trật tự, để phòng ngừa có người tâm tình tự kích động tạo thành hỗn loạn.Đối với người Trung Quốc mà nói, Tết Âm Lịch là một dịp rất đặc biệt.
Cả nhà đoàn viên, không quay về nhà được chính là một việc lớn.Ngọc Tuyên giơ tay tắt tai nghe, lấy tai nghe bỏ lại vào trong hộp, ấn điện thoại gọi điện cho mẫu thân.“Con lên máy bay rồi sao?" Giọng nói mẫu thân nhiệt tình, “Có phải ngồi lên máy bay rồi hay không?"“Bão tuyết, bay không được, sân bay vừa mới thông báo tất cả chuyến bay hôm nay dừng bay." Ngọc Tuyên đứng lên đeo lại khăn quàng cổ một lần nữa, “Xin lỗi, mẹ.
Năm nay con không thể bồi người được.
"“Đường sắt cao tốc thì sao? Có vé tàu cao tốc hay không?"“Không mua được vé, mấy ngày hôm trước cũng không mua được." Ngọc Tuyên nói, “Nếu con có thể mua, con đã không ngồi máy bay tới Yến Thành."Đầu điện thoại bên kia mẫu thân thở dài một hơi, rỗ ràng rất thất vọng, “Dượng con luôn chờ con trở lại, hắn rất khổ sở."Ngọc Tuyên với hắn hoàn toàn không quen, hắn có cái gì khổ sở? Bọn họ có quan hệ sao?“Chờ ngày 1 tháng 5 đi, ngày 1 tháng 5 có ngày nghỉ con sẽ đi qua."“Ngày 1 tháng 5 khả năng chúng ta không còn ở thành phố S." Ngữ điệu mẫu thân dịu dàng nói, “Lần này nói con trở về, kỳ thật còn có một việc mẹ muốn nói cùng con, nếu con cũng không về được, mẹ chỉ có thể nói ở trong điện thoại.
Chúng ta dự định định cư Châu Úc, thủ tục đã làm xong.
Lần này chúng ta trở về chủ yếu là xử lý bất động sản thành phố S, sau khi kết thúc chúng ta sẽ đi, về sau sẽ không trở lại nữa.
"Ngọc Tuyên nhìn ra bên ngoài cửa sổ sát đất, mênh mông tuyết trắng, nhấp môi dưới.Trong nháy mắt Ngọc Tuyên đặc biệt muốn phát giận, năm đó thân mẫu muốn định cư nước Mỹ, mẹ con cô sống nương tựa lẫn nhau.
Cô liều mạng lấy cơ hội để ở lại, mẫu thân cô quay lại thành phố S để yêu đương với một người đàn ông, không một chút do dự bỏ cô lại, chạy về phía tình yêu.Chồng con hiện tại của bà đang làm việc bên Châu Úc, bọn họ lục đục đi Châu Úc từ năm trước.“Châu Úc rất đáng để sống, về sau con cũng có thể qua đó sinh sống." Mẫu thân cười nói, “Chúng ta rất mong cùng con sống cùng một chỗ."Ngọc Tuyên há miệng thở dốc không phát ra được âm thanh nào, cùng với lý do năm đó phụ thân bỏ rơi bọn họ giống nhau.
Tiểu đệ nhỏ tuổi càng cần phải có hắn hơn, cho nên Ngọc Tuyên bị bỏ rơi, hắn chạy về một gia đình khác.Bà ấy nói chính là chúng ta, đã sớm bỏ Ngọc Tuyên ra bên ngoài."Oh."“Thật sự hy vọng con có thể trở về, một nhà chúng ta đoàn viên."Đoàn viên? Cùng cô có quan hệ gì?Phía sau mẫu thân nói gì đó, Ngọc Tuyên không có nghe.
Cô nhìn cửa kính sát đất, máy bay thật lớn bên ngoài bị bịt kín một tầng tuyết trắng, người xung quanh vội vàng mà đi, huyên náo dần dần giảm xuống.“Mẹ đi nơi nào cũng tốt, chúc mẹ hạnh phúc." Ngọc Tuyên nói.Cúp điện thoại, Ngọc Tuyên đi về phía cửa ra vào.
Đoạn đường sân bay thật dài, trên gương mặt mỗi người ai cũng viết lên niềm khao khát muốn về nhà, mỗi người đều có nhà.Ngọc Tuyên không có.Ngọc Tuyên mười ba tuổi mất đi phụ thân, 24 tuổi mất đi mẫu thân.
Năm nay 30 tuổi, cô độc thân một mình.Có nhiều thứ, cô càng muốn tóm lấy, lại cái gì cũng không lấy được.Cuối cùng hai bàn tay trắng.Ngọc Tuyên đợi rất lâu ở vòng xoay hành lý, vali mới được chuyển ra, cô lôi vali ra đi tới chỗ xe vận chuyển hành khách.
Một lần nữa đeo lại tai nghe, cầm lấy di động mở Bluetooth.Mở danh sách nhạc lên, cô nhìn thấy danh sách nhạc bản nhạc của: L.Trầm mặc trong chốc lát, cô cất điện thoại lại, không mở nhạc lên.
Ngoài trời lạnh lẽo kinh khủng, tuyết lớn bay đầy trời, đi ra khỏi sân bay ấm áp, Ngọc Tuyên có loại ảo giác bị tuyết nuốt chửng.Cô giống như có thể chết cóng bất kỳ lúc nào.Xe vận chuyển hành khách dừng lại, tuyết quá lớn, tầm nhìn hạn hẹp, lái xe nguy hiểm quá lớn.
Ngọc Tuyên lại di chuyển tới địa điểm cho thuê xe, ngồi trên xe taxi nhưng không biết đi đâu.Mở điện thoại tìm khách sạn có thể ở lại, những khách sạn tốt một chút đã kín chỗ, tuyết lớn nhiều người đã dừng chân tại Yến Thành.
Xung quanh sân bay không còn chỗ, vào trong nội thành tìm kiếm, khách sạn xếp hạng sao trong nội thành cũng không có phòng trống."Một mình cô sao?" Tài xế taxi từ kính chiếu hậu nhìn vào cô một cái, hỏi, “Có phải không thể quay về nhà hay không?"Ngọc Tuyên cảnh giác lên, "Làm sao vậy?"“Hàng năm Hi Thịnh đều sẽ giữ lại mấy gian phòng, cho một số cô gái độc thân không thể quay về nhà.
Giá cả cũng rẻ, cô muốn thử vận may một chút hay không? "Hi thịnh là sản nghiệp tập đoàn Lâm thị.Con gái của chủ tịch tập đoàn Lâm thị Lâm Thế mất tích rất nhiều năm, hoạt động này ban đầu là vì con gái của bọn họ.
Họ không biết con gái mình sống như thế nào, ở mọi nơi, nếu có một ngày không có nhà để về, hy vọng có thể đem nơi này che mưa chắn gió.
Phần tiền này là người Lâm gia bỏ ra, vào mỗi dịp tết cuối năm bọn họ sẽ để dư ra mấy gian phòng, dành cho những cô gái không có nơi để ở hoặc không thể tìm được khách sạn.Ngọc Tuyên nói, “Tìm khách sạn khác trước đã."Trước mắt Lâm Hạo Dương đang phụ trách khách sạn thuộc tập đoàn Lâm thị, cô không muốn ở Hi Thịnh.Hai giờ sau, Ngọc Tuyên đi vào khách sạn Hi Thịnh.
Hi Thịnh quả thật có hoạt động này, một trong những hạng mục công ích, nhưng danh ngạch phòng đã sử dụng hết.“Còn phòng khác không?"“Thật xin lỗi, toàn bộ đã được đặt trước." Nhân viên lễ tân nói, “Nếu quý cô cần, chúng tôi có thể đưa quý cô tới bất cứ khách sạn nào, miễn phí, để bảo vệ an toàn cá nhân quý cô."Khách sạn bọn họ có thể cung cấp tiện lợi vì nhu cầu những phụ nữ độc thân.“Còn lại một phòng." Một đạo thanh âm của người đàn ông trẻ tuổi vang lên, “Đặt phòng cho Ngọc tiểu thư, phòng 1902."Ngọc Tuyên quay đầu lại nhìn thấy một người đàn ông mặc âu phục màu đen trẻ tuổi, thư kí Lâm Hạo Dương.Trước đó Ngọc Tuyên bay chuyến bay sang Châu Úc cùng hắn gặp mặt, lúc đó hắn ngồi phía bên kia Lâm Hạo Dương, cách Lâm Hạo Dương một cái ghế, nhiệt tình như lửa.“1902 là Lý ——" nhân viên lễ tân nói không thành lời, Lưu thư ký nói, “Đổi thành Ngọc tiểu thư, sắp xếp cho cô ấy vào ở."1902 là phòng cố định của Lâm Hạo Dương, mùng một hàng năm hắn cùng mấy người anh em kia sẽ tới để đánh bài, phòng này trên cơ bản vì hắn mà giữ lại.“Nếu không tiện thì thôi vậy." Ngọc Tuyên không nghĩ tới sẽ gặp được thư kí Lâm Hạo Dương, nhìn bộ dáng chiếm dụng gian phòng của người khác, bọn hắn có thể tùy ý thay đổi như thế?“1902 là phòng Lâm tổng đặt trước cho Lý tổng, năm nay Lý tổng đổi địa điểm chơi, vừa gọi điện cho tôi để hủy bỏ.
Tiểu thư nói xem ngài cần không? Không cần thì nói, chúng tôi đặt trước cho những người khác." Thư kí Lưu đẩy mắt kính trên sống mũi, từ trong túi lấy ra danh thiếp đưa cho Ngọc Tuyên nói, “Hiện tại tôi đang phụ trách sự vụ của khách sạn Hi Thịnh, có yêu cầu gì có thể trực tiếp nói với tôi."Bên ngoài tuyết lớn, âm mười độ, Ngọc Tuyên thật sự lại không muốn ra ngoài lăn lộn một vòng.
Danh tiếng khách sạn Hi Thịnh ở Yến Thành tương đối tốt, cơ sở vật chất cái gì cũng không tồi, chỉ là giá cả có đắt một chút.Cô ở khách sạn tập đoàn Lâm thị thì có quan hệ gì? Cô cũng không phải không trả tiền.
Quả nhiên là do cô suy nghĩ nhiều, lần trước trong Hoài Thành gặp mặt, Lâm Hạo Dương một bộ dáng không quen biết cô, Lâm Hạo Dương cũng sẽ không vì cô mà giữ phòng.
Thư kí Lâm Hạo Dương sẽ vì cô mà sử dụng phòng của người khác sao? Điên rồi? Nghĩ như thế nào vậy?"Cảm ơn." Ngọc Tuyên lấy căn cước công dân đưa cho nhân viên lễ tân.“Tiểu thư khách sáo." Thư kí Lưu nói, “Buổi tối khách sạn chúng tôi có chuyên gia làm cơm tất niên, nếu cô cần có thể đi tới nhà hàng ăn cơm, cũng có thể để phục vụ đưa đến phòng cho bạn.
Về menu chọn đồ ăn, chọn trước ba giờ, chúng tôi đều có thể làm được.
"“Được."Ngọc Tuyên nhận phòng, nhân viên khách sạn đã tới giúp cô cầm hành lý.Lưu thư kí cung kính đưa Ngọc Tuyên vào thang máy, nói với nhân viên lễ tân phòng Ngọc Tuyên phục vụ bất kỳ thứ gì cô ấy muốn."Lý tổng hủy phòng khi nào vậy?" Quản lý lễ tân thăm dò hỏi thư kí Lưu, nói, “Chúng tôi không nhận được thông báo."“Đợi một chút sẽ hủy." Lưu thư kí đã gửi một tin nhắn cho Lâm Hạo Dương, xoay người chạy nhanh lên trên lầu nói, “Chờ nhận điện thoại."Mấy người quầy lễ tân nhìn nhau, Lưu thư kí khi nào thì có năng lực biết trước? Với vị Ngọc tiểu thư là người nào?Hai phút sau, Lý Huy nhận được điện thoại Lâm Hạo Dương.“Phòng của anh không có, anh đổi chỗ."Lý Huy: “???"Lý Huy: “Người làm việc? Anh có bệnh?"“Tôi tìm quán bar cho anh chơi, tất cả chi phí đêm nay tôi trả." Lâm Hạo Dương tạm dừng một lát, nói, “Anh gọi điện thoại đến khách sạn hủy phòng, là anh tự nguyện hủy bỏ, hiểu rõ chưa? Cút.".