Không Làm Thế Thân
Chương 67
“Tháng bảy năm nay từ nước Đức trở về, muốn đề cập với em. Buổi tối ngày hôm đó em đau bụng ở Hoài Thành nhìn em khó chịu, tôi rất đau lòng. Tôi không biết trước kia những tình huống như vậy đã phát sinh qua bao nhiêu lần, tôi rất muốn mỗi lần như vậy tôi đều bên cạnh chăm sóc em. Ở chung là quá trình hai người thích ứng lẫn nhau, tình lữ ở bên nhau không đơn giản là tình dục, còn có rất nhiều thấu hiểu cùng giúp đỡ lẫn nhau." Tưởng Lâm Dữ ngồi thẳng, khuỷu tay để trên đầu gối thân thể hơi nghiêng về phía trước, biểu tình ngưng trọng, nhìn chăm chú vào Lâm Hi, ngữ khí chầm chậm từng câu từng chữ, “Chỉ là chưa kịp mở miệng, đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, tôi cũng mất đi em."
Trong phòng yên tĩnh, sợi tóc Tưởng Lâm Dữ màu đen rũ xuống trên trán, hắn nhìn rất chuyên chú. Mắt đen trầm yên tĩnh, phảng phất như mặt biển ban đêm đen nhất không có ngôi sao.
“Chuyện ở chung này tôi đã suy nghĩ rất lâu, tôi cảm thấy giữa chúng ta cần thiết nên thử một lần." Kỳ thật Tưởng Lâm Dữ có chút khẩn trương, hắn cùng người khác nói sinh ý vài tỷ cũng không có khẩn trương như vậy. Ngồi trước mặt Lâm Hi, trong lòng bàn tay có mồ hôi, “Em cũng có thể ở giai đoạn này, quyết định tương lai —— muốn cùng tôi sống cả đời hay không."
“Tôi đã từng rất muốn ở chung cùng anh." Lâm Hi nhìn hắn, mấp máy môi, cô xem như là người lý trí. Nhưng đối mặt với tình cảm, cô không tự chủ được mà mất khống chế, khả năng chính là giống như mọi người nói yêu đương não tàn. Chuyện này cô có thể bình tĩnh hòa nhã ngồi ở chỗ này cùng Tưởng Lâm Dữ nói chuyện, là đã dùng toàn bộ dũng khí, “Tôi vẫn luôn không có nhà, tôi muốn có một ngôi nhà."
“Tôi đã nghĩ tới cùng anh ở cùng một chỗ, tôi sẽ đặt mọi thứ vào, vô điều kiện tín nhiệm anh. Chúng ta không có quan hệ hôn nhân, nhưng anh là người quan trọng nhất với tôi. Chúng ta ở bên ngoài như thế nào, về nhà đó là địa phương mềm mại nhất, anh có thể hiểu rõ ý của tôi sao?"
Nháy mắt mắt Tưởng Lâm Dữ phiếm hồng, hắn bỏ lỡ, “Tôi hiểu rõ, rất xin lỗi, trước kia không thể cho em."
“Mặc dù tình cảm không phải do một bên cho đi, cảm thụ lẫn nhau, nhưng tôi đối với anh không có nắm chắc." Lâm Hi nắm chặt ngón tay, “Buông cũng không dễ dàng, tôi dùng thời gian rất lâu để thuyết phục chính mình từ bỏ, một lần nữa bắt đầu cũng cần thời gian. Tạm thời tôi cũng không muốn ở chung thời gian này, quá nhanh."
“Là tôi không có để em sinh ra cảm giác tuyệt đối an toàn, là vấn đề của tôi." Tưởng Lâm Dữ trì hoãn cảm xúc, thanh âm trầm thấp có một chút khàn, “Chúng ta từ từ tới, tín nhiệm không phải một sớm một chiều."
Tiếng gõ cửa vang lên, Tưởng Lâm Dữ đứng dậy trước, điều chỉnh lại cảm xúc đi ra cửa. Tài xế đưa hành lý của Lâm Hi tới, Tưởng Lâm Dữ nhận lấy rồi bàn giao thời gian xuất phát buổi sáng ngày mai, mới đẩy hành lý vào.
“Tôi muốn làm thêm giờ, em tắm rửa trước." Tưởng Lâm Dữ cởi áo khoác với áo len, chỉ mặc một cái áo sơ mi, sợ đêm nay Lâm Hi cũng không muốn ở cùng hắn, chủ động dời đề tài, cũng dời đi trọng tâm của chính mình. Hắn quay trở về mở vali, lấy máy tính ra đi đến trước bàn làm việc, “Em đi đi."
Lâm Hi nhíu mày, ngay sau đó buông ra. Lần trước trong Hoài Thành bọn họ cũng đã ở cùng nhau, cũng không có cái gì khó chịu, hôm nay ở một đêm, hẳn là sẽ không có chuyện gì.
Tưởng Lâm Dữ tiến về phía trước một bước, cô thật cẩn thận từng bước một.
Lâm Hi thuyết phục chính mình, gật đầu, “Tôi đi tắm rửa."
Lâm Hi mang theo quần áo vào phòng tắm, lại không mang máy sấy.
Các phương tiện khác của khách sạn này đều không tồi, duy chỉ máy sấy bình thường rất giống nhau, Lâm Hi cũng không muốn dùng. Cô tắm rửa xong đầu tóc ướt sũng ra khỏi phòng tắm, gió lạnh thổi quét mà đến. Thành thị phương nam không có hệ thống sưởi cả khu, nhiệt độ máy sưởi điện quá thấp, chênh lệch nhiệt độ giữa phòng tắm và phòng ở rất lớn.
Lâm Hi rùng mình một cái.
“Lấy cái gì?" Tiếng nói Tưởng Lâm Dữ trầm thấp vang lên.
“Máy sấy." Lâm Hi quấn chặt cổ tay áo ngủ, lạnh muốn chết.
“Trước tiên đừng ra ngoài, tôi lấy qua. Đợi đến khi thích ứng với độ ấm bên ngoài hãy đi ra, bằng không sẽ cảm mạo." Tưởng Lâm Dữ từ trong vali Lâm Hi tìm được máy sấy, nhanh chân bước tới toilet nhìn Lâm Hi mặc áo ngủ màu hồng nhạt kiểu dáng sơ mi, tóc ướt sũng, mắt cũng ướt. Không có trang điểm, da trắng nõn nà.
Tưởng Lâm Dữ rũ mắt đen xuống, đi vào toilet tìm chỗ cắm điện, “Muốn sấy tóc?"
“Ừm." Lâm Hi duỗi tay lấy máy sấy, cầm được không khí.
“Tôi giúp em sấy tóc." Tưởng Lâm Dữ cao hơn Lâm Hi mười sáu centimet, chiều cao chênh lệch rất phù hợp, Tưởng Lâm Dữ đem cô vòng ở trong ngực, tháo khăn lông lớn quấn quanh tóc của cô. Mở máy sấy ra, chậm rãi sấy tóc cho Lâm Hi.
Lâm Hi quay đầu, ngón tay thon dài của Tưởng Lâm Dữ để trên da đầu cô, quay đầu cô lại, “Đừng nhúc nhích."
“Tóc tôi rất nhiều, sấy rất chậm." Tưởng Lâm Dữ cư nhiên sấy tóc cho cô, đầu ngón tay thon dài xẹt qua da thịt trên đầu cô, động tác nhu hòa, tâm Lâm Hi run lên, toàn bộ lực chú ý đều ở trên người Tưởng Lâm Dữ trong gương, “Không cần đâu."
“Em không muốn để tôi sấy tóc cho em sao?" Tưởng Lâm Dữ cũng nhìn Lâm Hi ở trong gương.
Lâm Hi thẳng tắp nhìn chằm chằm vào hắn, giọng nói có chút khô, “Vì sao?"
Lần trước Chu Oánh sấy tóc cho cô, Lâm Hi rất không được tự nhiên, nhưng vẫn chấp nhận, đó là một dạng mụ mụ biểu đạt tình yêu.
“Hi Nhi, tôi muốn đối tốt với em, dành cho em những điều tốt nhất." Tiếng nói trầm thấp của Tưởng Lâm Dữ ở trong tiếng máy sấy ong ong, không có sắc bén như ngày thường, ôn hòa rất nhiều, “Em cũng nên hưởng thụ người khác đối tốt với mình, em đáng giá, không cần đáp lại cũng không cần hồi báo."
Hôm nay Lâm Hi chủ động cùng người khác giới thiệu Tưởng Lâm Dữ, lý do Tưởng Lâm Dữ đoán được.
Tưởng Lâm Dữ nắm tay cô, trong lòng có chút đau, cô quá sợ thiếu nợ tình cảm người khác.
Cô có thói quen đối tốt với mọi người tốt với cô, cô muốn đáp trả lại mọi điều tốt đẹp của người khác với giá trị tương đương, trước nay cô không chân chính hưởng thụ qua người khác đối tốt với mình.
Cũng có thể là do quá trình trưởng thành của cô, rất ít có người chân chính đối tốt với cô.
Tưởng Lâm Dữ hôn lên đỉnh đầu cô, “Tôi sẽ học làm tất cả mọi chuyện, cùng nhau học tập."
Máy sấy cũng không lớn, tóc Lâm Hi lại dài, cần sấy rất lâu. Kỹ thuật Tưởng Lâm Dữ không tốt, không phải bị quấn chính là vấp phải, động tác cũng ôn nhu, thêm điểm.
Chờ Lâm Hi thích ứng độ ấm bên ngoài, tóc cũng sấy được một nửa. Hai người chuyển ra phòng khách, Lâm Hi ngồi ở trên sô pha đưa lưng về phía Tưởng Lâm Dữ.
GIữa hai người có một khoảng cách, một lát sau, Tưởng Lâm Dữ khoanh chân ngồi lên sô pha, áp vào eo Lâm Hi, “Dựa vào tôi."
Lâm Hi bất động thanh sắc hít thở một hơi, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái lên vén tóc lên, dựa lưng lên trên đùi Tưởng Lâm Dữ, “Anh ——"
“Cái gì?"
“Đã sấy tóc cho người khác chưa?" Chỗ sô pha không có gương, Lâm Hi nhìn không thấy mặt hắn, trên mặt không nóng như vậy. Kỳ thật hỏi xong muốn hối hận, nhưng cô vẫn ngang ngạnh không cho chính mình thu hồi.
Tưởng Lâm Dữ cười nhẹ, nhìn theo tóc dài của Lâm Hi, mắt đen rũ xuống, “Em cảm thấy, ai có thể có tư cách để tôi sấy tóc cho? Đầu của hắn còn trên cổ sao?"
Lâm Hi muốn quay đầu lại, Tưởng Lâm Dữ đã đoán trước được, không cho cô quay lại.
“Chỉ có để dành cho người trong lòng, mới có thể tìm mọi cách lấy lòng." Tưởng Lâm Dữ thổi qua lỗ tai Lâm Hi, tắt máy sấy hoàn toàn ôm cô cuốn vào trong lồng ngực, hôn xuống đỉnh đầu, “Hi Nhi, tôi muốn lấy lòng em."
Trước kia Tưởng Lâm Dữ là người cực độ ích kỷ, không chịu vì người khác trả giá một chút. Khi hắn nhận thức được tình cảm không phải là một bên cho đi, cần hai người phải tham dự giữ gìn, hắn buộc chính mình phải thay đổi.
Ngay từ đầu hắn đã nghĩ có phải rất khó hay không.
Hắn vì Lâm Hi làm chuyện thứ nhất, Lâm Hi rất cao hứng, hắn cũng rất cao hứng, hắn bước ra bước đầu tiên phát hiện cũng không có nhiều khó khăn, cảm giác vui sướng này thuộc về hai người, thể xác và tinh thần đều rất sung sướng.
Hắn chậm rãi mở lòng, đưa Lâm Hi vào.
Chất lượng giấc ngủ của Tưởng Lâm Dữ cũng không tốt, hắn ngủ rất nông, chỉ cần tiếng vang nhỏ bên cạnh cũng sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ của hắn. Ngủ không được hoặc ngủ tỉnh dậy giữa chừng tính tình sẽ táo bạo, cho nên ngày đầu tiên bọn họ ở cùng một chỗ, hắn tận lực khắc chế chính mình, không nghĩ đến rắc rối trên phương diện này.
Sự thật chứng minh, hắn suy nghĩ quá nhiều, giống với lần trước trong Hoài Thành không sai biệt lắm. Lâm Hi nằm bên cạnh, hắn nghe tiếng hít thở của đối phương rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
Lâm Hi bị tiếng đồng hồ báo thức làm cho thức tỉnh, cô rời giường bật đèn tắt đồng hồ báo thức nhìn thời gian là bốn giờ rạng sáng, trời còn chưa sáng. Lâm Hi xoa nhẹ mái tóc nhìn Tưởng Lâm Dữ trên giường nhíu mày giơ tay đặt ở trên mắt, một bộ dáng muốn phát giận.
Tưởng cẩu này tính khí rời giường rất nặng.
Lâm Hi không muốn để ý đến hắn, tắt đèn chính bật đèn hành lang đi đến toilet rửa mặt. Tưởng Lâm Dữ không có hội nghị quan trọng, kỳ thật hắn có thể ngủ đến 7 giờ, là hắn một hai đòi phải đổi chuyến bay bay cùng với Lâm Hi cùng nhau trở về.
Lâm Hi đánh răng, Tưởng Lâm Dữ đẩy cửa ra, nhưng không có tiến vào. Hắn cúi đầu xuống rũ mắt dựa vào cánh cửa, không mang mắt kính, tóc tai bù xù rũ ở trên trán, bộ dáng buồn ngủ không thành.
“Anh có thể tiếp tục ngủ, đổi lại vé máy bay là được, anh lại không vội." Lâm Hi rửa mặt sạch sẽ, Tưởng Lâm Dữ ôm cánh tay dựa vào cánh cửa, nâng lông mi lên nhìn chằm chằm vào cô, mắt đen vừa trầm vừa sâu thẳm.
“Nhìn cái gì?"
Tưởng Lâm Dữ tiến lên một bước, nắm lấy cái eo nhỏ của Lâm Hi, cúi đầu chóp mũi đụng vào mặt cô, chậm rãi di chuyển xuống, môi dán lên môi Lâm Hi, hôn một cái rồi buông ra, sau đó chuyển tay đẩy Lâm Hi ra khỏi toilet, nói rất nhanh.
“Tôi dùng toilet."
Lâm Hi: “……"
Tưởng Lâm Dữ là sợ bị nhìn?
Cô không có cùng Tưởng Lâm Dữ ở chung qua, không biết buổi sáng Tưởng Lâm Dữ sẽ dùng toilet trong bao lâu, thời gian không còn nhiều, cô không thể chờ Tưởng Lâm Dữ đi ra mới vào toilet thay quần áo.
Vì thế cô ở bên ngoài thay quần áo, cởi áo ngủ ra cầm lấy nội y mặc vào, nội y vừa mặc vào còn chưa cài cúc, cửa toilet mở ra Tưởng Lâm Dữ nhấc chân bước ra.
Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt Tưởng Lâm Dữ dời xuống trên nội y màu đen của cô, Lâm Hi có cơ bụng số 11, làn da trắng nõn đường cong eo bụng đặc biệt đẹp. Ngực cô phẳng, nằm xuống chính diện có thể bỏ qua không tính, nhưng mặc nội y vào thì có đường cong rồi, xuân sắc một mảnh.
Tưởng Lâm Dữ mạnh mẽ dời mắt đi, “Tôi lấy dao cạo râu."
Lâm Hi yên lặng mặc áo len vào, làm bộ chuyện gì cũng không có phát sinh.
Hai người bọn họ đã làm nhiều lần như vậy, lại không phải chưa từng thấy qua. Ngực của cô còn không có đẹp bằng ngực Tưởng Lâm Dữ, giả sử thời cổ đại để cô nữ giả nam trang trên chiến trường, không hề có cảm giác không hài hòa. Coi như cô ở trước mặt Tưởng Lâm Dữ lõa thể cũng không tính là gì, rốt cuộc khẩn trương cái gì?
Tưởng Lâm Dữ cầm dao cạo râu cùng với mắt kính vào toilet, Lâm Hi tiếp tục mặc quần áo, trên mặt là nóng một chút, cuối cùng cả khuôn mặt đều nóng lên.
Sống trong cùng một gian phòng đối với Lâm Hi mà nói là một trải nghiệm xa lạ, hai người có lối sống hoàn toàn độc lập ở trong cùng một không gian. Cách sống bọn họ hoàn toàn bất đồng, buổi sáng Tưởng Lâm Dữ uống nước đá, Lâm Hi muốn uống nước ấm.
Trong lúc Lâm Hi trang điểm, Tưởng Lâm Dữ ở một bên thay quần áo. Vali Tưởng Lâm Dữ đồ vật vĩnh viễn là chất đống, đóng nắp lại là thu thập xong, Lâm Hi muốn gấp gọn gàng chỉnh tề tất cả đồ vật phân loại ngay ngắn.
Buổi sáng Tưởng Lâm Dữ rất ít nói chuyện, Lâm Hi cũng không phải người lảm nhảm. Không can thiệp chuyện của nhau, mỗi người bận rộn việc của mình.
Hai người một trước một sau ra cửa, Tưởng Lâm Dữ đưa hai cái vali cho tài xế, để tài xế đưa lên trên xe trước.
Lâm Hi đi ở phía sau mang khăn quàng cổ dày.
Tưởng Lâm Dữ quay đầu lại, “Lâm Hi."
“Ừm?"
“Chào buổi sáng."
“Chào buổi sáng." Lâm Hi nhìn thấy trong đôi mắt thâm thúy Tưởng Lâm Dữ có một chút ánh sáng, cô giương môi lên.
“Tối hôm qua tôi ngủ rất ngon, em thế nào?"
“Nếu anh không đè lên tóc tôi, tôi khá tốt." Lâm Hi kéo khăn quàng cổ lên chỗ đôi mắt, mắt to sáng ngời, chỉ cần cô tỉnh lại liền hoàn toàn thanh tỉnh, khác với Tưởng Lâm Dữ.
“Về sau tôi sẽ chú ý." Tưởng Lâm Dữ trầm giọng, suy tư một lát, nói, “Em cảm thấy, buổi sáng tôi không nói lời nào, có phải là tật xấu hay không?"
Bọn họ ở tại khu nghĩ dưỡng ven biển, sóng nước đánh vào bờ biển phát ra tiếng vang rất lớn. 4 giờ 30 rạng sáng, không có ngôi sao cũng không có ánh trăng, toàn bộ thế giới lâm vào trong bóng đêm sâu thẳm.
“Không tính, mỗi người đều có một ít thói quen riêng của mình." Tưởng Lâm Dữ cư nhiên sẽ tỉnh lại, Lâm Hi thật là mở mắt, “Hiểu nhau là tốt."
Ra khỏi cửa, nghênh diện gió lạnh, Lâm Hi kéo mũ áo lông vũ lên, chuẩn bị xuống bậc thang. Ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng của Tưởng Lâm Dữ đưa tới, Lâm Hi sửng sốt, ngay sau đó đưa tay để trong lòng bàn tay hắn.
Tối hôm qua Lâm Hi không có mơ bất kể một giấc mơ gì, cô ngủ một giấc ngủ đến khi đồng hồ báo thức vang lên.
Tưởng Lâm Dữ nắm tay Lâm Hi xuống bậc thang, tài xế lái xe tới, hắn mở cửa xe để Lâm Hi lên xe, “Hy vọng, tương lai mỗi một ngày chúng ta đều có thể cùng nhau rời giường."
Nói xong Tưởng Lâm Dữ cách khăn quàng cổ hôn lên môi cô, vuốt nhẹ tóc cô, mới lui ra ngoài đóng cửa xe, vòng qua bên kia lên xe.
Tưởng Lâm Dữ cư nhiên có thể chú ý đến những chi tiết này, Lâm Hi nhấp môi dưới, khóe môi giơ lên. Sáng tinh mơ Tưởng cẩu tỉnh lại, có điểm đáng yêu.
Xe hơi chạy ra khỏi khu nghĩ dưỡng, chân trời xuất hiện tia sáng đầu tiên. Rất nhanh, thế giới liền sáng lên.
Bọn họ đến sân bay còn có một tiếng lên máy bay, Lâm Hi lấy máy tính ra làm việc.
Trước mặt có hơi nóng bốc lên nhưng lại có mùi thơm ngọt của bánh sừng bò, cô ngẩng đầu, môi liền đụng phải bánh sừng bò. Tưởng Lâm Dữ mặc áo khoác màu xám khói, một tay cầm điện thoại cùng người khác nói chuyện phiếm, một tay kia cầm bánh sừng bò nóng hổi đưa đến bên miệng cô.
Lâm Hi ăn bánh sừng bò, tiếp tục làm việc.
Một phút sau, Tưởng Lâm Dữ lại đưa qua một ly sữa bò nóng.
Điện thoại Tưởng Lâm Dữ đã bị chuyển đổi sang cuộc gọi tiếp theo, bởi vì hắn nói sang tiếng Anh, hắn bắt chéo chân ngồi trên sô pha. Lâm Hi uống một ngụm sữa bò, cái ly cầm trong tay vừa ăn bánh sừng bò vừa nhìn văn kiện Hình Lộ gửi tới. Bỗng nhiên Tưởng Lâm Dữ cúi người, nhấp môi uống một ngụm sữa bò trên ly của cô, thản nhiên như không có việc gì dựa người ra sau.
Hình Lộ cùng với tài xế Tưởng Lâm Dữ ho khan kịch liệt, Lâm Hi vẫn duy trì mặt vô biểu cảm, còn không phải là uống chung ly sữa bò thôi sao, cũng không phải chuyện lớn gì.
Hai giờ đồng hồ, máy bay hạ cánh xuống sân bay Yến Thành. Tưởng Lâm Dữ sau khi khởi động điện thoại lại bắt đầu điên cuồng nhận điện thoại, Lâm Hi vừa định rời đi một mình, Tưởng Lâm Dữ giữ chặt tay cô một phen, kéo Lâm Hi đến bên cạnh, cùng với bên kia nói một tiếng xin lỗi qua điện thoại, “Em đi công ty?"
“Ừm." Lâm Hi nói, “Anh bận việc làm trước đi, làm xong lại liên hệ sau."
“Không bận." Tưởng Lâm Dữ mặc kệ di động rung, cất điện thoại vào túi quần nói, “Tôi đưa em đến công ty, mọi việc bên chỗ tôi có thể đẩy lùi để sau."
Lâm Hi chờ Hình Lộ lấy hành lý, nâng cổ tay lên nhìn thời gian, “Anh bận việc của anh, anh trai tôi sắp xếp tài xế tới đón tôi."
“Buổi tối cùng nhau ăn cơm?" Tưởng Lâm Dữ còn không có buông tay Lâm Hi, kỳ thật muốn ở cùng cô nhiều hơn trong chốc lát, hoặc là hôn tạm biệt, “Tôi đi tìm em?"
Di động Lâm Hi vang lên, cô từ trong túi lấy di động ra nhìn thấy người gọi là Chu Oánh.
“Buổi tối phải về nhà ăn cơm." Lâm Hi nghe điện thoại, “Mẹ."
“Hi Nhi, hôm nay có phải con mặc áo lông vũ màu trắng hay không?"
Lâm Hi có loại dự cảm bất an, nhanh chóng nhìn về phía cửa ra vào, “Đúng vậy."
Chu Oánh cùng Lâm Thế đứng ở lối vào, Lâm Thế tương đối cao từ phía sau che chở lão bà, tay đặt trên vai Chu Oánh, đứng ở trong đám người rất dễ thấy được.
Chu Oánh nói, “Mụ mụ tới đón con."
Tưởng Lâm Dữ cùng Lâm Hi đồng thời dừng bước chân lại, đột nhiên Lâm Hi ném tay Tưởng Lâm Dữ ra.
Tác giả có lời muốn nói: Trước một trăm đưa bao lì xì
Kỷ lục yêu đương trẻ con của người lớn tuổi.
Trong phòng yên tĩnh, sợi tóc Tưởng Lâm Dữ màu đen rũ xuống trên trán, hắn nhìn rất chuyên chú. Mắt đen trầm yên tĩnh, phảng phất như mặt biển ban đêm đen nhất không có ngôi sao.
“Chuyện ở chung này tôi đã suy nghĩ rất lâu, tôi cảm thấy giữa chúng ta cần thiết nên thử một lần." Kỳ thật Tưởng Lâm Dữ có chút khẩn trương, hắn cùng người khác nói sinh ý vài tỷ cũng không có khẩn trương như vậy. Ngồi trước mặt Lâm Hi, trong lòng bàn tay có mồ hôi, “Em cũng có thể ở giai đoạn này, quyết định tương lai —— muốn cùng tôi sống cả đời hay không."
“Tôi đã từng rất muốn ở chung cùng anh." Lâm Hi nhìn hắn, mấp máy môi, cô xem như là người lý trí. Nhưng đối mặt với tình cảm, cô không tự chủ được mà mất khống chế, khả năng chính là giống như mọi người nói yêu đương não tàn. Chuyện này cô có thể bình tĩnh hòa nhã ngồi ở chỗ này cùng Tưởng Lâm Dữ nói chuyện, là đã dùng toàn bộ dũng khí, “Tôi vẫn luôn không có nhà, tôi muốn có một ngôi nhà."
“Tôi đã nghĩ tới cùng anh ở cùng một chỗ, tôi sẽ đặt mọi thứ vào, vô điều kiện tín nhiệm anh. Chúng ta không có quan hệ hôn nhân, nhưng anh là người quan trọng nhất với tôi. Chúng ta ở bên ngoài như thế nào, về nhà đó là địa phương mềm mại nhất, anh có thể hiểu rõ ý của tôi sao?"
Nháy mắt mắt Tưởng Lâm Dữ phiếm hồng, hắn bỏ lỡ, “Tôi hiểu rõ, rất xin lỗi, trước kia không thể cho em."
“Mặc dù tình cảm không phải do một bên cho đi, cảm thụ lẫn nhau, nhưng tôi đối với anh không có nắm chắc." Lâm Hi nắm chặt ngón tay, “Buông cũng không dễ dàng, tôi dùng thời gian rất lâu để thuyết phục chính mình từ bỏ, một lần nữa bắt đầu cũng cần thời gian. Tạm thời tôi cũng không muốn ở chung thời gian này, quá nhanh."
“Là tôi không có để em sinh ra cảm giác tuyệt đối an toàn, là vấn đề của tôi." Tưởng Lâm Dữ trì hoãn cảm xúc, thanh âm trầm thấp có một chút khàn, “Chúng ta từ từ tới, tín nhiệm không phải một sớm một chiều."
Tiếng gõ cửa vang lên, Tưởng Lâm Dữ đứng dậy trước, điều chỉnh lại cảm xúc đi ra cửa. Tài xế đưa hành lý của Lâm Hi tới, Tưởng Lâm Dữ nhận lấy rồi bàn giao thời gian xuất phát buổi sáng ngày mai, mới đẩy hành lý vào.
“Tôi muốn làm thêm giờ, em tắm rửa trước." Tưởng Lâm Dữ cởi áo khoác với áo len, chỉ mặc một cái áo sơ mi, sợ đêm nay Lâm Hi cũng không muốn ở cùng hắn, chủ động dời đề tài, cũng dời đi trọng tâm của chính mình. Hắn quay trở về mở vali, lấy máy tính ra đi đến trước bàn làm việc, “Em đi đi."
Lâm Hi nhíu mày, ngay sau đó buông ra. Lần trước trong Hoài Thành bọn họ cũng đã ở cùng nhau, cũng không có cái gì khó chịu, hôm nay ở một đêm, hẳn là sẽ không có chuyện gì.
Tưởng Lâm Dữ tiến về phía trước một bước, cô thật cẩn thận từng bước một.
Lâm Hi thuyết phục chính mình, gật đầu, “Tôi đi tắm rửa."
Lâm Hi mang theo quần áo vào phòng tắm, lại không mang máy sấy.
Các phương tiện khác của khách sạn này đều không tồi, duy chỉ máy sấy bình thường rất giống nhau, Lâm Hi cũng không muốn dùng. Cô tắm rửa xong đầu tóc ướt sũng ra khỏi phòng tắm, gió lạnh thổi quét mà đến. Thành thị phương nam không có hệ thống sưởi cả khu, nhiệt độ máy sưởi điện quá thấp, chênh lệch nhiệt độ giữa phòng tắm và phòng ở rất lớn.
Lâm Hi rùng mình một cái.
“Lấy cái gì?" Tiếng nói Tưởng Lâm Dữ trầm thấp vang lên.
“Máy sấy." Lâm Hi quấn chặt cổ tay áo ngủ, lạnh muốn chết.
“Trước tiên đừng ra ngoài, tôi lấy qua. Đợi đến khi thích ứng với độ ấm bên ngoài hãy đi ra, bằng không sẽ cảm mạo." Tưởng Lâm Dữ từ trong vali Lâm Hi tìm được máy sấy, nhanh chân bước tới toilet nhìn Lâm Hi mặc áo ngủ màu hồng nhạt kiểu dáng sơ mi, tóc ướt sũng, mắt cũng ướt. Không có trang điểm, da trắng nõn nà.
Tưởng Lâm Dữ rũ mắt đen xuống, đi vào toilet tìm chỗ cắm điện, “Muốn sấy tóc?"
“Ừm." Lâm Hi duỗi tay lấy máy sấy, cầm được không khí.
“Tôi giúp em sấy tóc." Tưởng Lâm Dữ cao hơn Lâm Hi mười sáu centimet, chiều cao chênh lệch rất phù hợp, Tưởng Lâm Dữ đem cô vòng ở trong ngực, tháo khăn lông lớn quấn quanh tóc của cô. Mở máy sấy ra, chậm rãi sấy tóc cho Lâm Hi.
Lâm Hi quay đầu, ngón tay thon dài của Tưởng Lâm Dữ để trên da đầu cô, quay đầu cô lại, “Đừng nhúc nhích."
“Tóc tôi rất nhiều, sấy rất chậm." Tưởng Lâm Dữ cư nhiên sấy tóc cho cô, đầu ngón tay thon dài xẹt qua da thịt trên đầu cô, động tác nhu hòa, tâm Lâm Hi run lên, toàn bộ lực chú ý đều ở trên người Tưởng Lâm Dữ trong gương, “Không cần đâu."
“Em không muốn để tôi sấy tóc cho em sao?" Tưởng Lâm Dữ cũng nhìn Lâm Hi ở trong gương.
Lâm Hi thẳng tắp nhìn chằm chằm vào hắn, giọng nói có chút khô, “Vì sao?"
Lần trước Chu Oánh sấy tóc cho cô, Lâm Hi rất không được tự nhiên, nhưng vẫn chấp nhận, đó là một dạng mụ mụ biểu đạt tình yêu.
“Hi Nhi, tôi muốn đối tốt với em, dành cho em những điều tốt nhất." Tiếng nói trầm thấp của Tưởng Lâm Dữ ở trong tiếng máy sấy ong ong, không có sắc bén như ngày thường, ôn hòa rất nhiều, “Em cũng nên hưởng thụ người khác đối tốt với mình, em đáng giá, không cần đáp lại cũng không cần hồi báo."
Hôm nay Lâm Hi chủ động cùng người khác giới thiệu Tưởng Lâm Dữ, lý do Tưởng Lâm Dữ đoán được.
Tưởng Lâm Dữ nắm tay cô, trong lòng có chút đau, cô quá sợ thiếu nợ tình cảm người khác.
Cô có thói quen đối tốt với mọi người tốt với cô, cô muốn đáp trả lại mọi điều tốt đẹp của người khác với giá trị tương đương, trước nay cô không chân chính hưởng thụ qua người khác đối tốt với mình.
Cũng có thể là do quá trình trưởng thành của cô, rất ít có người chân chính đối tốt với cô.
Tưởng Lâm Dữ hôn lên đỉnh đầu cô, “Tôi sẽ học làm tất cả mọi chuyện, cùng nhau học tập."
Máy sấy cũng không lớn, tóc Lâm Hi lại dài, cần sấy rất lâu. Kỹ thuật Tưởng Lâm Dữ không tốt, không phải bị quấn chính là vấp phải, động tác cũng ôn nhu, thêm điểm.
Chờ Lâm Hi thích ứng độ ấm bên ngoài, tóc cũng sấy được một nửa. Hai người chuyển ra phòng khách, Lâm Hi ngồi ở trên sô pha đưa lưng về phía Tưởng Lâm Dữ.
GIữa hai người có một khoảng cách, một lát sau, Tưởng Lâm Dữ khoanh chân ngồi lên sô pha, áp vào eo Lâm Hi, “Dựa vào tôi."
Lâm Hi bất động thanh sắc hít thở một hơi, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái lên vén tóc lên, dựa lưng lên trên đùi Tưởng Lâm Dữ, “Anh ——"
“Cái gì?"
“Đã sấy tóc cho người khác chưa?" Chỗ sô pha không có gương, Lâm Hi nhìn không thấy mặt hắn, trên mặt không nóng như vậy. Kỳ thật hỏi xong muốn hối hận, nhưng cô vẫn ngang ngạnh không cho chính mình thu hồi.
Tưởng Lâm Dữ cười nhẹ, nhìn theo tóc dài của Lâm Hi, mắt đen rũ xuống, “Em cảm thấy, ai có thể có tư cách để tôi sấy tóc cho? Đầu của hắn còn trên cổ sao?"
Lâm Hi muốn quay đầu lại, Tưởng Lâm Dữ đã đoán trước được, không cho cô quay lại.
“Chỉ có để dành cho người trong lòng, mới có thể tìm mọi cách lấy lòng." Tưởng Lâm Dữ thổi qua lỗ tai Lâm Hi, tắt máy sấy hoàn toàn ôm cô cuốn vào trong lồng ngực, hôn xuống đỉnh đầu, “Hi Nhi, tôi muốn lấy lòng em."
Trước kia Tưởng Lâm Dữ là người cực độ ích kỷ, không chịu vì người khác trả giá một chút. Khi hắn nhận thức được tình cảm không phải là một bên cho đi, cần hai người phải tham dự giữ gìn, hắn buộc chính mình phải thay đổi.
Ngay từ đầu hắn đã nghĩ có phải rất khó hay không.
Hắn vì Lâm Hi làm chuyện thứ nhất, Lâm Hi rất cao hứng, hắn cũng rất cao hứng, hắn bước ra bước đầu tiên phát hiện cũng không có nhiều khó khăn, cảm giác vui sướng này thuộc về hai người, thể xác và tinh thần đều rất sung sướng.
Hắn chậm rãi mở lòng, đưa Lâm Hi vào.
Chất lượng giấc ngủ của Tưởng Lâm Dữ cũng không tốt, hắn ngủ rất nông, chỉ cần tiếng vang nhỏ bên cạnh cũng sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ của hắn. Ngủ không được hoặc ngủ tỉnh dậy giữa chừng tính tình sẽ táo bạo, cho nên ngày đầu tiên bọn họ ở cùng một chỗ, hắn tận lực khắc chế chính mình, không nghĩ đến rắc rối trên phương diện này.
Sự thật chứng minh, hắn suy nghĩ quá nhiều, giống với lần trước trong Hoài Thành không sai biệt lắm. Lâm Hi nằm bên cạnh, hắn nghe tiếng hít thở của đối phương rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
Lâm Hi bị tiếng đồng hồ báo thức làm cho thức tỉnh, cô rời giường bật đèn tắt đồng hồ báo thức nhìn thời gian là bốn giờ rạng sáng, trời còn chưa sáng. Lâm Hi xoa nhẹ mái tóc nhìn Tưởng Lâm Dữ trên giường nhíu mày giơ tay đặt ở trên mắt, một bộ dáng muốn phát giận.
Tưởng cẩu này tính khí rời giường rất nặng.
Lâm Hi không muốn để ý đến hắn, tắt đèn chính bật đèn hành lang đi đến toilet rửa mặt. Tưởng Lâm Dữ không có hội nghị quan trọng, kỳ thật hắn có thể ngủ đến 7 giờ, là hắn một hai đòi phải đổi chuyến bay bay cùng với Lâm Hi cùng nhau trở về.
Lâm Hi đánh răng, Tưởng Lâm Dữ đẩy cửa ra, nhưng không có tiến vào. Hắn cúi đầu xuống rũ mắt dựa vào cánh cửa, không mang mắt kính, tóc tai bù xù rũ ở trên trán, bộ dáng buồn ngủ không thành.
“Anh có thể tiếp tục ngủ, đổi lại vé máy bay là được, anh lại không vội." Lâm Hi rửa mặt sạch sẽ, Tưởng Lâm Dữ ôm cánh tay dựa vào cánh cửa, nâng lông mi lên nhìn chằm chằm vào cô, mắt đen vừa trầm vừa sâu thẳm.
“Nhìn cái gì?"
Tưởng Lâm Dữ tiến lên một bước, nắm lấy cái eo nhỏ của Lâm Hi, cúi đầu chóp mũi đụng vào mặt cô, chậm rãi di chuyển xuống, môi dán lên môi Lâm Hi, hôn một cái rồi buông ra, sau đó chuyển tay đẩy Lâm Hi ra khỏi toilet, nói rất nhanh.
“Tôi dùng toilet."
Lâm Hi: “……"
Tưởng Lâm Dữ là sợ bị nhìn?
Cô không có cùng Tưởng Lâm Dữ ở chung qua, không biết buổi sáng Tưởng Lâm Dữ sẽ dùng toilet trong bao lâu, thời gian không còn nhiều, cô không thể chờ Tưởng Lâm Dữ đi ra mới vào toilet thay quần áo.
Vì thế cô ở bên ngoài thay quần áo, cởi áo ngủ ra cầm lấy nội y mặc vào, nội y vừa mặc vào còn chưa cài cúc, cửa toilet mở ra Tưởng Lâm Dữ nhấc chân bước ra.
Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt Tưởng Lâm Dữ dời xuống trên nội y màu đen của cô, Lâm Hi có cơ bụng số 11, làn da trắng nõn đường cong eo bụng đặc biệt đẹp. Ngực cô phẳng, nằm xuống chính diện có thể bỏ qua không tính, nhưng mặc nội y vào thì có đường cong rồi, xuân sắc một mảnh.
Tưởng Lâm Dữ mạnh mẽ dời mắt đi, “Tôi lấy dao cạo râu."
Lâm Hi yên lặng mặc áo len vào, làm bộ chuyện gì cũng không có phát sinh.
Hai người bọn họ đã làm nhiều lần như vậy, lại không phải chưa từng thấy qua. Ngực của cô còn không có đẹp bằng ngực Tưởng Lâm Dữ, giả sử thời cổ đại để cô nữ giả nam trang trên chiến trường, không hề có cảm giác không hài hòa. Coi như cô ở trước mặt Tưởng Lâm Dữ lõa thể cũng không tính là gì, rốt cuộc khẩn trương cái gì?
Tưởng Lâm Dữ cầm dao cạo râu cùng với mắt kính vào toilet, Lâm Hi tiếp tục mặc quần áo, trên mặt là nóng một chút, cuối cùng cả khuôn mặt đều nóng lên.
Sống trong cùng một gian phòng đối với Lâm Hi mà nói là một trải nghiệm xa lạ, hai người có lối sống hoàn toàn độc lập ở trong cùng một không gian. Cách sống bọn họ hoàn toàn bất đồng, buổi sáng Tưởng Lâm Dữ uống nước đá, Lâm Hi muốn uống nước ấm.
Trong lúc Lâm Hi trang điểm, Tưởng Lâm Dữ ở một bên thay quần áo. Vali Tưởng Lâm Dữ đồ vật vĩnh viễn là chất đống, đóng nắp lại là thu thập xong, Lâm Hi muốn gấp gọn gàng chỉnh tề tất cả đồ vật phân loại ngay ngắn.
Buổi sáng Tưởng Lâm Dữ rất ít nói chuyện, Lâm Hi cũng không phải người lảm nhảm. Không can thiệp chuyện của nhau, mỗi người bận rộn việc của mình.
Hai người một trước một sau ra cửa, Tưởng Lâm Dữ đưa hai cái vali cho tài xế, để tài xế đưa lên trên xe trước.
Lâm Hi đi ở phía sau mang khăn quàng cổ dày.
Tưởng Lâm Dữ quay đầu lại, “Lâm Hi."
“Ừm?"
“Chào buổi sáng."
“Chào buổi sáng." Lâm Hi nhìn thấy trong đôi mắt thâm thúy Tưởng Lâm Dữ có một chút ánh sáng, cô giương môi lên.
“Tối hôm qua tôi ngủ rất ngon, em thế nào?"
“Nếu anh không đè lên tóc tôi, tôi khá tốt." Lâm Hi kéo khăn quàng cổ lên chỗ đôi mắt, mắt to sáng ngời, chỉ cần cô tỉnh lại liền hoàn toàn thanh tỉnh, khác với Tưởng Lâm Dữ.
“Về sau tôi sẽ chú ý." Tưởng Lâm Dữ trầm giọng, suy tư một lát, nói, “Em cảm thấy, buổi sáng tôi không nói lời nào, có phải là tật xấu hay không?"
Bọn họ ở tại khu nghĩ dưỡng ven biển, sóng nước đánh vào bờ biển phát ra tiếng vang rất lớn. 4 giờ 30 rạng sáng, không có ngôi sao cũng không có ánh trăng, toàn bộ thế giới lâm vào trong bóng đêm sâu thẳm.
“Không tính, mỗi người đều có một ít thói quen riêng của mình." Tưởng Lâm Dữ cư nhiên sẽ tỉnh lại, Lâm Hi thật là mở mắt, “Hiểu nhau là tốt."
Ra khỏi cửa, nghênh diện gió lạnh, Lâm Hi kéo mũ áo lông vũ lên, chuẩn bị xuống bậc thang. Ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng của Tưởng Lâm Dữ đưa tới, Lâm Hi sửng sốt, ngay sau đó đưa tay để trong lòng bàn tay hắn.
Tối hôm qua Lâm Hi không có mơ bất kể một giấc mơ gì, cô ngủ một giấc ngủ đến khi đồng hồ báo thức vang lên.
Tưởng Lâm Dữ nắm tay Lâm Hi xuống bậc thang, tài xế lái xe tới, hắn mở cửa xe để Lâm Hi lên xe, “Hy vọng, tương lai mỗi một ngày chúng ta đều có thể cùng nhau rời giường."
Nói xong Tưởng Lâm Dữ cách khăn quàng cổ hôn lên môi cô, vuốt nhẹ tóc cô, mới lui ra ngoài đóng cửa xe, vòng qua bên kia lên xe.
Tưởng Lâm Dữ cư nhiên có thể chú ý đến những chi tiết này, Lâm Hi nhấp môi dưới, khóe môi giơ lên. Sáng tinh mơ Tưởng cẩu tỉnh lại, có điểm đáng yêu.
Xe hơi chạy ra khỏi khu nghĩ dưỡng, chân trời xuất hiện tia sáng đầu tiên. Rất nhanh, thế giới liền sáng lên.
Bọn họ đến sân bay còn có một tiếng lên máy bay, Lâm Hi lấy máy tính ra làm việc.
Trước mặt có hơi nóng bốc lên nhưng lại có mùi thơm ngọt của bánh sừng bò, cô ngẩng đầu, môi liền đụng phải bánh sừng bò. Tưởng Lâm Dữ mặc áo khoác màu xám khói, một tay cầm điện thoại cùng người khác nói chuyện phiếm, một tay kia cầm bánh sừng bò nóng hổi đưa đến bên miệng cô.
Lâm Hi ăn bánh sừng bò, tiếp tục làm việc.
Một phút sau, Tưởng Lâm Dữ lại đưa qua một ly sữa bò nóng.
Điện thoại Tưởng Lâm Dữ đã bị chuyển đổi sang cuộc gọi tiếp theo, bởi vì hắn nói sang tiếng Anh, hắn bắt chéo chân ngồi trên sô pha. Lâm Hi uống một ngụm sữa bò, cái ly cầm trong tay vừa ăn bánh sừng bò vừa nhìn văn kiện Hình Lộ gửi tới. Bỗng nhiên Tưởng Lâm Dữ cúi người, nhấp môi uống một ngụm sữa bò trên ly của cô, thản nhiên như không có việc gì dựa người ra sau.
Hình Lộ cùng với tài xế Tưởng Lâm Dữ ho khan kịch liệt, Lâm Hi vẫn duy trì mặt vô biểu cảm, còn không phải là uống chung ly sữa bò thôi sao, cũng không phải chuyện lớn gì.
Hai giờ đồng hồ, máy bay hạ cánh xuống sân bay Yến Thành. Tưởng Lâm Dữ sau khi khởi động điện thoại lại bắt đầu điên cuồng nhận điện thoại, Lâm Hi vừa định rời đi một mình, Tưởng Lâm Dữ giữ chặt tay cô một phen, kéo Lâm Hi đến bên cạnh, cùng với bên kia nói một tiếng xin lỗi qua điện thoại, “Em đi công ty?"
“Ừm." Lâm Hi nói, “Anh bận việc làm trước đi, làm xong lại liên hệ sau."
“Không bận." Tưởng Lâm Dữ mặc kệ di động rung, cất điện thoại vào túi quần nói, “Tôi đưa em đến công ty, mọi việc bên chỗ tôi có thể đẩy lùi để sau."
Lâm Hi chờ Hình Lộ lấy hành lý, nâng cổ tay lên nhìn thời gian, “Anh bận việc của anh, anh trai tôi sắp xếp tài xế tới đón tôi."
“Buổi tối cùng nhau ăn cơm?" Tưởng Lâm Dữ còn không có buông tay Lâm Hi, kỳ thật muốn ở cùng cô nhiều hơn trong chốc lát, hoặc là hôn tạm biệt, “Tôi đi tìm em?"
Di động Lâm Hi vang lên, cô từ trong túi lấy di động ra nhìn thấy người gọi là Chu Oánh.
“Buổi tối phải về nhà ăn cơm." Lâm Hi nghe điện thoại, “Mẹ."
“Hi Nhi, hôm nay có phải con mặc áo lông vũ màu trắng hay không?"
Lâm Hi có loại dự cảm bất an, nhanh chóng nhìn về phía cửa ra vào, “Đúng vậy."
Chu Oánh cùng Lâm Thế đứng ở lối vào, Lâm Thế tương đối cao từ phía sau che chở lão bà, tay đặt trên vai Chu Oánh, đứng ở trong đám người rất dễ thấy được.
Chu Oánh nói, “Mụ mụ tới đón con."
Tưởng Lâm Dữ cùng Lâm Hi đồng thời dừng bước chân lại, đột nhiên Lâm Hi ném tay Tưởng Lâm Dữ ra.
Tác giả có lời muốn nói: Trước một trăm đưa bao lì xì
Kỷ lục yêu đương trẻ con của người lớn tuổi.
Tác giả :
Chu Nguyên