Không Làm Thế Thân
Chương 3
Tưởng Lâm Dữ dựa vào rất gần, hơi thở phả lên người Giản Hề, Giản Hề thấy được hương trà nhàn nhạt trên người hắn tao nhã, ấm áp và yên tĩnh.
Giản Hề ngưng thở, cũng không dám mở miệng, mới vừa ăn cơm xong có mùi sợ hắn lại không thích nên nín thở, chớp mắt.
Tưởng Lâm Dữ nhướng mày, kéo ra khoảng cách, lười biếng dựa vào bàn cơm nói, “Thư kí Giản, nghẹn đến đỏ mặt."
Giản Hề thở ra một hơi, cổ nóng lên.
“Lở miệng."
“Lại ăn cay?" Tưởng Lâm Dữ nửa người dựa vào bàn cơm, chân dài tùy ý để mở,một chân liền để lên đầu gối Giản Hề. Đã là loét, liền đối với miệng cô không có hứng thú.
Giản Hề khi ăn đồ cay tất sẽ bị lở miệng, bệnh lâu năm của cô.
Bọn họ hai người ngủ với nhau ba năm, Tưởng Lâm Dữ biết Giản Hề có tật xấu này. Giản Hề gật đầu, tìm chỗ ngồi xuống, giải thích như vậy sẽ không có tai họa về sau.
Giản Hề ngồi thẳng, hai cái đùi cũng khép lại nhường không gian cho Tưởng Lâm Dữ, Tưởng Lâm Dữ thực bá đạo, mọi người ai cũng phải nhường chỗ cho hắn, “Qua vài ngày nữa thì tốt rồi."
Tưởng Lâm Dữ vẫn đang nhìn cô, Giản Hề không biết hắn đang nhìn cái gì, liền để mặc hắn nhìn. Ước chừng một phút, Giản Hề bị nhìn đến sau gáy có hơi tê dại, đành tìm một câu để nói, “Anh làm sao thấy được?"
Tưởng Lâm Dữ cúi người lại lần nữa, khuôn mặt lạnh lùng phóng đại tới trước mặt Giản Hề.
Giản Hề: “……"
Tưởng Lâm Dữ lông mi rất dài, dày và đen nhánh. Đôi mắt đen sâu thẳm, không mang mắt kính luôn nhìn người bằng ánh mắt từ trên cao nhìn xuống.
Ngón tay thon dài Tưởng Lâm Dữ chạm vào trán Giản Hề, vừa sờ tới liền thu tay lại, ngồi dậy chân dài bước ra hướng lên lầu đi, “Dọn xong liền đi lên."
Tiếng bước chân Tưởng Lâm Dữ dần dần không thấy, biệt thự lầu một trống trải lại lần nữa rơi vào yên tĩnh. Giản Hề mới buông lỏng một hơi, bưng ly trên bàn một hơi uống cạn nước.
Đêm nay Tưởng Lâm Dữ giữ cô lại? Tưởng Lâm Dữ thực sự là bậc thầy quản lý thời gian.
Giản Hề buông cái ly, ngón tay đặt lên ly trầm mặc hồi lâu, đứng dậy đem đồ ăn dư thừa bỏ vào thùng rác, chén bát vào máy rửa chén, sau đó lại đến phòng nghỉ cho khách ở lầu một rửa mặt. Ba năm trước, Tưởng Lâm Dữ say rượu cùng cô đã xảy ra quan hệ, đến nay vẫn luôn duy trì quan hệ ngẫu nhiên lên giường, xuống giường thì mỗi người đều không can thiệp vào các mối quan hệ,công việc của nhau.
Giản Hề mở cửa phòng ngủ chính, Tưởng Lâm Dữ đứng trước cửa sổ sát sàn nghe điện thoại. Hắn nói tiếng Quảng Đông, Giản Hề thành thạo nhiều thứ tiếng, chỉ duy nhất tiếng Quảng Đông cô học không được, nghe cũng không hiểu.
Giọng nói Tưởng Lâm Dữ rất êm tai, ngữ điệu chậm rãi mang theo ý cười, đang cùng một người nói chuyện phiếm, rất có kiên nhẫn.
Cửa sổ sát sàn có thể nhìn thấy ánh đèn bên ngoài hồ nhân tạo, ngôi sao trên bầu trời phản chiếu theo tầm nhìn, giống như một dải ngân hà trên mặt đất.
*Cửa sổ sát sàn: là loại cửa sổ cao từ trần nhà đến sát sàn nhà, làm vậy không gian phòng sẽ rộng rãi hơn so diện tích thực tế.
Giản Hề ánh mắt không tự chủ được lần nữa rơi xuống trên người Tưởng Lâm Dữ, Tưởng Lâm Dữ dáng người tỉ lệ thực hoàn mỹ, áo tắm dài đai lưng lỏng lẻo treo ở trên eo, chân dài ẩn ẩn có thể thấy được. Tưởng Lâm Dữ là nam nhân lớn lên đẹp nhất mà Giản Hề từng gặp qua.
Tưởng Lâm Dữ nhướng mi, Giản Hề nhanh chóng thu hồi tầm mắt đi vào phòng thay quần áo. Cô ở nơi này của Tưởng Lâm Dữ chỉ để mấy bộ quần áo ở một góc tủ, Giản Hề lấy váy ngủ mặc ra cửa. Tưởng Lâm Dữ cúp điện thoại, đem điện thoại để đến trên sô pha, rèm che cửa sổ chậm rãi khép lại, Tưởng Lâm Dữ giương mắt.
Hắn tắm trước khi ăn cơm, không có sấy tóc, sợi tóc đen mềm mại rũ ở trên trán, lộ ra vài phần ôn nhu.
“Lại đây."
Hắn khi nói chuyện, tiếng nói còn mang theo dư vị ôn nhu từ cuộc trò chuyện vừa mới nói, như là mê hoặc.
Giản Hề đi đến trước mặt hắn, khóe môi hơi hơi giơ lên, ánh mắt xinh đẹp nhìn xuống, ánh sáng như chiếu vào người Tưởng Lâm Dữ. Ánh đèn chiếu vào sườn cổ Tưởng Lâm Dữ, làn da trắng ngần không tỳ vết, hầu kết gần trong gang tấc.
Người đàn ông cô yêu bốn năm nay, cô vẫn luôn theo đuổi, gần trong gang tấc.
Giản Hề giơ tay đặt ở trên vai Tưởng Lâm Dữ, Tưởng Lâm Dữ cao 1m85, Giản Hề không đi giày cao gót cao chuẩn một mét sáu chín. Giản Hề nhón chân lên, không hề có dấu hiệu nhịp tim đập nhanh.
Kỳ thật có chút nhớ hắn, nếu ngày xưa, khả năng ở trong xe cô liền sẽ không nhịn được mà nhìn hắn. Nhưng sự thật sự bày ra trước mắt, nhớ nhung cùng yêu say đắm đều có vẻ phá lệ buồn cười. Giản Hề nhấp môi dưới, phía trước cơ hồ dán đến cằm Tưởng Lâm Dữ, thanh âm mềm mại giống như nhung, “Lâm ca ca."
Xưng hô này là tín hiệu.
Bọn họ ở bên nhau tháng thứ sáu, Tưởng Lâm Dữ tỏ vẻ không muốn ở trên giường nghe cô kêu Tưởng tổng. Vì thế cho cô một sự lựa chọn, kêu Lâm Dữ ca ca hoặc Lâm Dữ. Tưởng Lâm Dữ so với Giản Hề hơn ba tuổi, Giản Hề liền gọi Lâm Dữ ca ca.
Tưởng Lâm Dữ rũ mắt xuống,sâu trong đáy mắt có tia gợn sóng, hắn ôm lấy eo Giản Hề hơi dùng lực một chút kéo cô đến trong lòng ngực. Cúi đầu cơ hồ muốn hôn lên môi Giản Hề, lại dừng lại.
Trong giây lát, Tưởng Lâm Dữ hôn đến khóe môi cô mang tính tượng trưng. Bế ngang Giản Hề, sải bước về phía giường.
Giản Hề: “……"
Ghét bỏ thành như vậy, còn có thể làm như thế.
Tưởng tổng rất giỏi.
Nửa năm nay Tưởng Lâm Dữ bận rộn với việc hợp tác quôc tế, hai người trừ bỏ công việc gần như không có tiếp xúc, lần cuối cùng lên giường là năm ngoái.
Tưởng Lâm Dữ bên ngoài văn ôn nhã nhặn, trên giường là một tên thổ phỉ chính hiệu.
Hắn ở trong người Giản Hề tùy lãng phiêu diêu, cô quay đầu lại nhìn hắn. Mặt Tưởng Lâm Dữ có chút mơ hồ, Giản Hề không thể nói rõ. Thời điểm bọn họ vừa mới ở cùng nhau, Giản Hề còn ảo tưởng qua tình yêu, cô bé lọ lem gặp vương tử, đi giày thủy tinh vào liền trở thành vương hậu.
Nhưng mà hiện thực, cô bé lọ lem là nữ nhi bá tước, vịt con xấu xí vốn dĩ chính là thiên nga trắng.
Giản Hề chỉ là một hạt bụi trong lòng đất, Tưởng Lâm Dữ cao không thể không thể với tới.
Tưởng Lâm Dữ chợt thay đổi tư thế, Giản Hề nằm trên chân liền đụng phải eo Tưởng Lâm Dữ, cô cau mày vì đau. Giày cao gót ma sát chân, hiện tại đỏ tươi một mảng, Tưởng Lâm Dữ nhìn thoáng qua, nắm lấy mắt cá chân cô rời đi, đem đổi lại tư thế.
Tưởng Lâm Dữ cũng không có bởi vì phát hiện vết thương này mà kết thúc sớm, hắn từ trước đến nay không ủy khuất chính mình.
Khi kết thúc Giản Hề cũng không biết chân cùng với thắt lưng cái nào đau hơn cái nào, Tưởng Lâm Dữ rút người ra rời đi. Giản Hề nằm trên giường, mặt vùi vào chiếc gối mềm mại, tâm trí vẫn đang còn ở vũ trụ phiêu bạt. Thân thể mềm như nước, trước mắt một mảnh trắng, đột nhiên nghĩ tới lần đầu tiên.
Tưởng Lâm Dữ không có cùng cô hôn môi, cũng không có hứa hẹn gì, thậm chí cũng không có gọi tên cô, toàn bộ quá trình một câu đều không có. Khi đó, Giản Hề nhìn về phía hắn, dưới khuôn mặt tuấn mỹ phá lệ khắc sâu. Trong thời gian ngắn Giản Hề mê luyến hắn, nhưng rất nhanh đã bị kéo về hiện thực.
Bọn họ chỉ vậy không hơn, xuống giường, liền không quan hệ.
Trên đầu nhiều thêm một bàn tay, Giản Hề đem mặt chôn càng sâu, cô thực quyến luyến Tưởng Lâm Dữ vuốt ve. Tưởng Lâm Dữ ngón tay rất dài, lòng bàn tay ấm áp tinh tế, bàn tay lại lớn, có một loại cảm giác an toàn cô đời này cầu không được.
Giản Hề trong lòng khẽ nhúc nhích, vừa định quay đầu lại, Tưởng Lâm Dữ đã đứng dậy rời đi. Nệm rung động, Giản Hề một lần nữa đem mặt chôn trở về. Tối hôm qua mất ngủ hôm nay lại bận rộn cả một ngày, mệt lại càng thêm mệt.
Nhắm hai mắt nghe được tiếng bước chân hắn rời đi, càng ngày càng xa.
Tưởng Lâm Dữ sẽ không ngủ với cô, tình huống bình thường làm xong Giản Hề rời đi, hoặc là đi sang phòng cách vách để nghỉ ngơi. Tình huống thứ hai, Tưởng Lâm Dữ sang phòng bên cạnh.
Hôm nay tựa hồ là tình huống thứ hai
Giản Hề nửa đêm bị khát đến tỉnh, đèn tường được thắp sáng trong phòng ngủ, ánh đèn vàng chiếu sáng khắp phòng. Trên giường chăn gối hỗn độn, chỉ có một mình cô, Tưởng Lâm Dữ đại khái đi phòng cách vách ngủ.
Giản Hề chật vật rời giường nhặt váy ngủ lên mặc vào, Tưởng Lâm Dữ trong phòng ngủ có tủ lạnh mini, dùng để đựng nước uống. Giản Hề từ góc phòng tìm được tủ lạnh, lấy ra một chai nước lạnh vặn nắp ra uống một ngụm lớn, da gà nảy nổi lên. Cô đặt chai nước lại, bước chân hướng về phòng tắm.
Phòng ngủ chính trống trải yên tĩnh không tiếng động, Tưởng Lâm Dữ trang trí nơi này chủ yếu tông trắng đen đơn điệu. Buổi tối một người ở chỗ này, có chút khủng bố.
Nhiệt độ điều hòa trong phòng khá thấp, Giản Hề lại uống nước lạnh, cô rùng mình bước vào phòng tắm. Suy nghĩ tương lai mua phòng ở, nhất định phải trang trí tông màu ấm, chỉ cần mở đèn là cả phòng đều phải ấm áp.
Giản Hề đi đến toilet, ngồi trên bồn cầu tưởng tượng chính mình tân trang phòng ở. Trong tay có hai trăm vạn tiền tiết kiệm, ở thành thị này, nếu ở vị trí không quá quan trọng, có thể mua được một căn hộ nhỏ.
Đột nhiên cúi đầu không kịp đề phòng nhìn đến trên chân băng keo cá nhân màu lam được dán xiêu xiêu vẹo vẹo.
Giản Hề nghiêng đầu, tóc dài xõa xuống, nàng nhìn kỹ băng keo cá nhân. Băng keo cá nhân là nàng mua, Tưởng Lâm Dữ nơi này có hòm thuốc dự phòng. Khi nào dán? Cô một chút ấn tượng đều không có.
Loại vết thương như này tốt nhất là không nên dán, cách tốt nhất là để phơi khô vết thương một ngày liền đóng vảy. Dán băng keo cá nhân ngược lại sẽ khiến miệng vết thương thêm hở. Ma xui quỷ khiến Giản Hề cũng không có đem băng keo cá nhân tháo xuống. Cô ở trên phòng Tưởng Lâm Dữ tắm rửa thay quần áo của mình rồi xuống lầu, nhặt túi của mình ở hành lang lên, tìm chìa khóa xe, bước ra khỏi cửa.
Giản Hề ở bên Tưởng Lâm Dữ năm thứ nhất, Tưởng Lâm Dữ tặng cho cô một chiếc xe Bugatti Veyron màu bạc. Nó không phải là nhãn hiệu công ty, mà là phiên bản giới hạn toàn cầu. Giản Hề một người nghèo nào dám công khai, nàng thuê phòng ở cũng không có gara, liền để ở nơi này của Tưởng Lâm Dữ.
Không khí oi bức phả vào mặt, hòa với hơi thở của đất sau cơn mưa lớn, Giản Hề hít sâu một hơi hoàn toàn sống lại.
3 giờ sáng, trên đường một mảnh yên tĩnh, đèn đường lẳng lặng sáng lên. Chiếc xe thể thao màu bạc chạy ra khỏi biệt thự Dương Hồ, nhẹ nhàng chạy trên con đường toàn cây xanh.
Phòng ở của Giản Hề nằm bên cạnh đường sắt cao tốc, nhà có hai phòng ngủ và hai sảnh, cô thuê một phòng trong đó, tiền thuê là bốn ngàn. Cách công ty ba trạm xe, đi lại thuận tiện. Hàng xóm là người cuồng công việc, đi công tác quanh năm, hầu như chưa từng gặp mặt.
Giản Hề về đến phòng bỏ chìa khóa xe xuống, trong phòng nóng nực đến ngột ngạt, cô tìm được điều khiển từ xa để mở điều hòa. Điều hòa cũ tiếng rất ồn, vừa mở thường có mùi nhựa plastic.
Căn phòng này là Giản Hề thuê sau khi đứng vững chân ở Thượng Dữ, gần công ty, giá thuê không cao. Buổi tối cô mới trở về ngủ, Giản Hề đối với môi trường ngủ yêu cầu không cao. Phòng trước cô ở còn tồi tàn hơn, một căn nhà có bảy phòng sang chủ thứ hai cải tạo lại thành năm phòng. Giản Hề ở tại ban công, phảng phất như bồ câu nhốt ở lồng sắt, vươn cổ hít không khí trong lành bên ngoài cửa sổ mỗi ngày.
Tưởng Lâm Dữ mấy năm nay đãi ngộ rất tốt, lương Giản Hề một năm đạt tới trăm vạn. Nếu kế hoạch thuận lợi, lương của cô sang năm khả năng sẽ tăng gấp bội.
Giản Hề không hề có bối cảnh, bằng cấp, ở Thượng Dữ cũng không xuất sắc, có thể trong 5 năm trở thành thư kí bên người Tưởng Lâm Dữ, tiền đồ sáng lạng. Nếu Tưởng Lâm Dữ không cùng cô có mối quan hệ kia, căn bản không có khả năng thực hiện.
Hết thảy đều công bằng.
Cô vội vội vàng vàng tắm xong, ngã đầu liền ngủ. Tiếng chuông di động làm cô tỉnh giấc, ngay từ đầu cô tưởng đồng hồ báo thức, nhanh chóng ngồi dậy vừa cầm lấy di động muốn ấn tắt, nhìn đến màn hình báo hiện hai chữ Tưởng tổng.
7 giờ 20 mới sáng, hôm nay thứ bảy, ngày nghỉ ngơi. Tưởng Lâm Dữ gọi điện thoại tới làm gì? Giản Hề xoa xoa mặt làm chính mình tỉnh táo lại, ấn phím nghe điện thoại, “Tưởng tổng?"
Tưởng Lâm Dữ hẳn là mới vừa tỉnh ngủ, tiếng nói còn có chút khàn, thâm trầm nói, “Cô khi nào rời khỏi?"
“Ba giờ sáng."
“Thư kí Giản thể lực thực tốt." Tưởng Lâm Dữ tạm dừng một chút, giọng nói khàn khàn mang theo ý cười, chậm rãi nói, “Nhìn dáng vẻ, là tôi xem nhẹ thư kí Giản."
Giản Hề: “……"
Tưởng Lâm Dữ bình thường không cười như vậy, phi thường hiển nhiên Tưởng Lâm Dữ sinh khí. Giản Hề nhíu mi, cô cùng Tưởng Lâm Dữ luôn luôn như thế, này là hưng sư vấn tội? Hắn ta tức giận cái gì?
Chu Minh Nghiên đã trở lại, hắn tìm lỗi của Giản Hề để kết thúc mối quan hệ?
Không thể nào? Tưởng Lâm Dữ muốn kết thúc quan hệ, tùy thời đều có thể, không nhất thiết phải lấy cớ?
“Tưởng tổng ——"
“3 giờ sáng có tinh lực chạy xuống giường của tôi, chạy ra khỏi nhà của tôi. Dưới tình huống là ở chân bị thương." Tưởng Lâm Dữ ý cười càng sâu, ngữ điệu càng chậm hơn, “Thư kí Giản, cần tôi đưa cho cô một giấy chứng nhận. Giải thưởng cho người chạy quanh năm? Hay là khen ngợi cô THÂN tàn nhưng tinh thần vẫn kiên định?"
Tác giả có lời muốn nói: Giản Hề: Thỉnh đem tiền thưởng đánh tới tài khoản của ta, cảm ơn