Không Làm Thế Thân
Chương 20
“Anh biết anh không nên tra tư liệu cá nhân của em như vậy, là vi phạm quyền riêng tư của em. Nhưng anh có được thông tin, em với em gái anh có điểm tương đồng, anh không muốn bỏ lỡ cơ hội này." Lâm Hạo Dương nói, “Cha mẹ nuôi của em thừa nhận, khi em vừa đến Chu Thành nói chuyện là khẩu âm của Yến Thành. Anh cảm thấy em có quyền được biết, nếu có thể anh hy vọng em có thể cùng nhà của chúng ta làm đối chiếu DNA. Nơi này anh có một phần tư liệu, đợi chút anh gửi cho em."
Bầu trời lại âm u, mây đen che khuất mặt trời, ánh sáng trong phòng ảm đạm xuống, hoàn toàn biến mất không thấy.
Giản Hề ngồi ở trong phòng khách trống trải, bỗng nhiên cảm thấy có chút lạnh.
“Được, tôi đã biết." Giản Hề nói, “Anh gửi tư liệu cho tôi."
Điện thoại cũng không có lập tức ngắt kết nối, Lâm Hạo Dương bên kia trầm mặc hồi lâu, nói, “Chúng ta tìm em thật lâu."
Giản Hề gục đầu xuống, cả người như một khúc gỗ, cô không phải là con ruột.
Cúp điện thoại, Giản Hề ấn ấn mi tâm, cô có thể là Lâm Dương Hi chuyện này so với chuyện nhìn thấy Tưởng Lâm Dữ chồng một phòng tiền còn chấn động hơn.
Cô sao có thể không phải thân sinh đây? Không phải bọn họ thân sinh sao họ dám ngược đãi cô như vậy? Bọn họ có tư cách gì đây? Bọn họ ức hiếp cô nhiều năm như vậy, hiện tại nói cô không phải thân sinh.
Cô đã từng vô số lần nằm mơ, mơ thấy chính mình không phải hài tử của ác ma kia , cô có cha mẹ của mình, có người yêu thương cô, có người đang đợi cô về nhà. Có người trân quý đem cô sủng trong lòng bàn tay, cả đời cô đều không cần chịu khổ, cô có thể ăn sô cô la ngọt ngào, cô sẽ được cưng chiều.
Không có bị đánh, không có cảnh khốn cùng, không có ăn không đủ no, không có môi trường tối tăm hôi hám, không có cười nhạo hay những nhục mạ đó.
Khi còn nhỏ có người từng nói cô không phải thân sinh, bọn họ mắng cô là dã hài tử được nhặt về. Giản Hề khóc lóc về nhà hỏi ông nội, vừa lúc đụng vào mẫu thân lại đây lấy đồ vật, một trận đánh đập.
Cô cũng không dám hỏi mình có phải thân sinh hay không nữa, ông nội nói cô là thân sinh, mẫu thân đánh cô chỉ là bởi vì yêu thương cô.
Nhưng mẫu thân trước nay đều sẽ không đánh Giản Long Phi.
Cô cùng ông nội sống trong một túp lều nhỏ, em trai cùng cha mẹ sống trong nhà lầu ở trong thành phố. Cô không có ở trong nhà cha mẹ, cô cũng không xứng cùng Giản Long Phi ngồi cùng trên một cái bàn, cô giống một con chó lang thang, cuộn mình trong một góc chờ mọi người cơm nước xong mới có thể lên bàn.
Nha, cô không phải là con ruột, mới có thể bị ngược đãi như vậy.
Cửa phòng mở ra, dì giúp việc đi vào đột nhiên nhìn thấy Giản Hề, nha một tiếng nói, “Thư kí Giản, cô có ở đó?"
Giản Hề giơ tay lau nước mắt trên mặt một phen, dì giúp việc nói, “Tưởng tiên sinh để cho tôi lại đây thu dọn phòng, trước đó tôi nên thu dọn gian phòng nào?"
“Đem những đồ vật ở hành lang để ở phòng ngủ phụ." Giản Hề mở miệng thanh âm còn có chút nghẹn ngào, cô điều chỉnh cảm xúc, hòa hoãn một chút mới nói, “Trước tiên đừng đụng tới phòng ngủ chính."
"Được rồi, vậy tôi sẽ quét dọn thư phòng?"
"Được."
Giản Hề cầm lấy bình nước trên bàn rót cho mình một ly, nước lạnh xuống dạ dày, đầu óc cô thanh tỉnh hơn một chút. Cô phải liên hệ với người ở ngân hàng, mang 200 triệu của Tưởng Lâm Dữ tìm chỗ để.
Liên hệ rồi xác định vị trí ngân hàng hợp tác quen thuộc, Giản Hề cùng với người ngân hàng có quen thuộc, tài liệu văn bản phê duyệt tương đối dễ làm, tiền vận chuyển đến ngân hàng hôm nay có thể vào kho.
Điện thoại của Trần tổng chi nhánh ngân hàng X gọi tới, Giản Hề nghe máy, “Trần tổng."
Chi nhánh ngân hàng X cách công ty bọn họ rất gần, là công ty bọn họ xác định địa điểm nghiệp vụ ngân hàng. Giản Hề hàng năm theo chân bọn họ giao tiếp, cũng rất quen thuộc.
“Thư kí Giản, Tưởng tổng bên kia dùng tiền xong rồi?"
Giản Hề để lại cái ly, không dùng xong sợ là Trần tổng muốn khóc, như này đều là vì cái gì? Tưởng Lâm Dữ giống như con Husky, suốt ngày làm những việc điên cuồng, khó hiểu.
“Ông dẫn người tới đây lấy đi."
Bên trên nói một câu, bọn hắn bận bịu đến gãy chân.
“Được!"
Dứt lời Giản Hề nghe được Trần tổng bên kia nhảy nhót.
Giản Hề cúp điện thoại, cô lại rót cho mình ly nước, cô lẳng lặng nhìn di động trước mặt, cô nhìn tin nhắn Lâm Hạo Dương gửi tới, màn hình di động sáng lên ngay sau đó lại tối xuống, cô có chút không dám cầm lên.
27 năm ác mộng, không đúng, nếu cô là Lâm Dương Hi, thì chỉ có 24 năm. Ba tuổi bị lừa bán, ba tuổi hẳn là có ký ức, nhưng cô vì cái gì lại không có ký ức đây?
Điện thoại lại lần nữa vang lên, Giản Hề cầm lấy nhìn thấy là thuộc sở hữu Yến Thành, là số bàn điện thoại gọi đến.
Gọi điện thoại lúc này chính là cảnh sát, 300 vạn của cô còn ở cục cảnh sát, bởi vì muốn lấy làm bằng chứng. Bên kia thông báo cô giữa trưa ngày mai tới lấy, muốn cô ký tên lên văn bản. Giản Hề cùng bên kia định ra thời gian, cúp điện thoại,
Lâm Hạo Dương lại gửi một tin nhắn tới, “Nếu em là Lâm Dương Hi, mong em không có cảm giác bị vứt bỏ. Chúng ta trước đến nay đều không có từ bỏ quá trình tìm em, chúng ta vẫn luôn đi tìm."
Giản Hề click mở WeChat nhìn thấy văn kiện Lâm Hạo Dương gửi tới, một đoạn ghi âm, hai bức ảnh, còn có một biên lai có ấn dấu vân tay của Giản Siêu.
Mặt trên mơ mơ hồ hồ có thể thấy rõ, ngày 7 tháng 6 năm 1995.
Người bán thấy không rõ lắm, người mua Giản Siêu, một ngàn năm trăm sáu mươi nhân dân tệ.
Giản Siêu là phụ thân Giản Hề.
Một ngàn năm trăm sáu mươi tệ có lẻ, Giản Hề là bọn họ mua được. Giản Hề là năm 2000 tổng điều tra dân cư trên hộ khẩu, ngay tại lúc đó khả năng cũng là tùy tiện điền, lúc trước cô căn bản không có ăn sinh nhật, hẳn là không có ai biết cô khi nào sinh ra.
“Anh tra xét theo thời gian, ngày 7 tháng 6 năm 1995 dương lịch là ngày 4 tháng 6 âm lịch. Hi nhi chúng ta là ngày 25 tháng 5 dương lịch đi lạc, năm 95 giao thông chưa phát triển, từ Yến Thành đến Chu Thành cần thời gian bốn đến năm ngày, đến nơi đó tìm người mua, thời gian rất thích hợp."
Mặt sau còn có ảnh chụp Lâm Dương Hi, chung với một bức ảnh của Giản Hề.
“Khi còn nhỏ em gần như không có chụp ảnh, anh là lấy được ảnh chup từ trường tiểu học nơi em học, lúc ấy em với Hi nhi rất giống."
Giản Hề học tiểu học đã chụp một bức ảnh tập thể, nhưng nó có giá là 5 tệ một tấm, Giản Hề mua không nổi liền không muốn. Cô không có ảnh chụp, cũng không có tiền chụp ảnh.
Giản Hề phóng to bức ảnh đen trắng này, chính mình đứng ở trong một góc cố gắng che khuất cái chân.
Bởi vì giày lộ ngón chân, khi cô học tiểu học rất lùn, chụp ảnh chung lão sư yêu cầu cô đứng ở hàng phía trước, cô không còn cách nào khác. Giản Hề liều mạng che khuất giày của mình, sợ bị người khác cười nhạo.
Cùng ảnh chụp Lâm Dương Hi đặt chung một chỗ, thế nhưng thật sự có chút tương tự.
Bất quá trên thế giới này có nhiều người tương tự, không thể bởi vì một chút xíu tương tự, liền có thể dính líu quan hệ.
“Đây là ảnh chụp của mẹ anh, đây cũng là một nguyên nhân anh hoài nghi em là Hi nhi, em có thể nhìn xem."
Giản Hề nhìn thấy ảnh chụp và hình dáng cô lớn lên giống nhau như đúc, nếu không phải Lâm Hạo Dương là mẹ hắn, cô sẽ hoài nghi có phải người khác mang ảnh cô rồi photoshop.
Giản Hề hô hấp lúc này trái tim có một ít đau.
“Bọn họ bị bắt sao?" Giản Hề bấm di động trả lời.
“Buổi sáng hôm nay ở ga tàu hỏa bị bắt, một giờ liền khai báo."
“Bọn họ ở ga tàu hỏa? Muốn đi đâu?"
“Yến Thành."
Giản Hề minh bạch, bọn họ muốn đến Yến Thành để giết mình, cô hạ mi mắt, “Khi nào làm đối chiếu DNA? Tôi có thể phối hợp."
“Thứ hai có thể chứ?" Lâm Hạo Dương lại nói, “Anh ở bên này còn muốn lại kiểm tra lại một số đồ vật, chủ nhật có thể tới nhà. Ba anh ở Châu Úc công tác, đang quay về nhà, thứ hai anh đón em."
Giản Hề ấn di động đánh chữ: “Được."
“Mấy ngày nay em hảo hảo dưỡng thương, anh ở bên này lấy được bằng chứng sẽ trở về. Chỉ cần chứng minh em cùng bọn họ không có bất luận huyết thống quan hệ gì, tên khốn đang uy hiếp em kia, hắn biết bọn em không có bất luận huyết thống quan hệ gì, hắn chờ ngồi tù đến mục xương đi."
Giản Hề nhìn một hàng chữ này, trầm mặc một lát, “Anh biết tôi bị thương?"
“Buổi sáng Tưởng Lâm Dữ cùng anh nói chuyện điện thoại, vốn dĩ anh muốn quay trở về xem em, anh ấy đề nghị anh ở lại Chu Thành phối hợp với cảnh sát đem sự tình điều tra rõ ràng. Một khi bên này xác nhận, vợ chồng Giản Siêu vợ chồng cũng sẽ ngồi tù, Giản Long Phi sẽ bị kết án."
Tưởng Lâm Dữ cái gì cũng biết a, Giản Hề rũ mắt xuống, ngón tay để trên màn hình di động, mãi cho đến khi màn hình tối xuống, cô mới một lần nữa bật lên, “Cảm ơn."
Nguyên lai Giản Siêu cùng nữ nhân kia bị bắt, khó trách Tưởng Lâm Dữ nói bọn họ tuyệt đối sẽ không lại xuất hiện quấy rầy cô.
Giản Hề lại mở di động, đánh chữ: “Cuối tuần, thật sự là sinh nhật mẹ anh sao?"
Khung chat vẫn luôn hiện đang soạn tin, sau một phút, Lâm Hạo Dương gửi tin nhắn tới: “Là sinh nhật dương lịch, ban đầu chúng ta là muốn cho bà ấy tham gia náo nhiệt, cũng làm cho bà ấy vui vẻ. Hiện tại tìm được em rồi, như thế là được rồi. Em muốn tới đó, anh để tài xế tới đón em, còn mẹ thì đang ở một mình."
Giản Hề minh bạch, chính là tìm lấy cái cớ làm cho Giản Hề đến nhà hắn.
“Bất quá mẹ rất dễ xúc động, lúc trước mất đi em —— mất Hi nhi, bà ấy bị kích thích rất lớn. Nhìn thấy em khả năng sẽ rất kích động, em không cần khẩn trương."
“Trước tiên nên đối chiếu DNA coi đúng không, khả năng tôi không phải đâu, cũng không cần ôm hy vọng qua lớn." Giản Hề nói, “Có đôi khi giống nhau chỉ là trùng hợp, không nhất định chính là thật sự, không có xác nhận trước đó, đừng đưa bất kỳ tia tình cảm nào vào."
Để tránh sai ý, tất cả đều sẽ xấu hổ.
Giản Hề đã nhanh chóng bình tĩnh lại, nghe được câu nói không ăn khớp. Lâm Hạo Dương hẹn cô chủ nhật ăn cơm, ước chừng vẫn là ở giai đoạn thăm dò, nhưng vì cái gì đằng sau lại nhanh như vậy đi Chu Thành, trực tiếp bắt người thẩm vấn?
Nếu là cô, ít nhất phải đợi tới sau khi ăn cơm kết thúc mới có thể đi tra. Cô sẽ lẳng lặng ngủ đông quan sát, chờ đợi cơ hội. Không có chứng cứ đặc biệt sắt thép, Lâm Hạo Dương cũng không thể làm cho cảnh sát bắt người?
Lâm Hạo Dương: "Cho dù em không phải Hi nhi, chúng ta cũng có thể có tình cảm, vốn dĩ là em là một người rất tốt."
Giản này nhìn thấy đoạn tin nhắn này của Lâm Hạo Dương, không biết nên trả lời như thế nào. Có rất ít người nói với cô những lời nói tình cảm như vậy, cô bó tay luống cuống. Giản Hề suy tư nửa ngày, đánh chữ: "Mạo muội hỏi một câu, Lâm tổng, tại sao anh điều tra trước ngày chủ nhật?"
“Anh càng nhìn càng thấy em giống Hi nhi, anh đề cập với Tưởng Lâm Dữ, anh ấy đối với em có hiểu biết, hẳn là biết tình huống gia đình của em."Lúc này Lâm Hạo Dương gửi ghi âm , là hai đoạn, “Đúng rồi bọn anh cho rằng khả năng em không phải thân sinh, không có cha mẹ ruột nào sẽ đối với hài tử của mình tệ như vậy. Anh trực tiếp tới Chu Thành tra xét, không nghĩ tới thế nhưng là sự thật."
Giản Hề bưng nước trên bàn uống một hơi cạn sạch,dì giúp việc xuống lầu nhìn thấy Giản Hề uống nước ở trên bàn vội vàng xông tới, “Ai nha, nước này đã được hai ngày, cô sao lại uống rồi?"
Giản Hề: “……"
“Nước uống để qua đêm liền tiêu chảy, dì đổi nước cho con." Dì đi phòng bếp đổi nước, Giản Hề dựa vào sô pha, nhìn xung quanh toàn bộ biệt thự này.
Cô xoa nhẹ giữa mi tâm, tiếp tục gửi tin nhắn cho Lâm Hạo Dương, “Anh và Tưởng tổng trao đổi tin tức vào thời gian nào?"
“Thứ tư." Lâm Hạo Dương vội vã biểu hiện ở trước mặt em gái, gấp gáp nóng lòng.
“Tôi đã biết, cảm ơn Lâm tổng."
“Gọi anh là anh Hạo Dương hoặc là anh trai đều được, không cần khách khí như vậy, về sau chúng ta có thể là người một nhà."
Giản Hề trở về cái gương mặt tươi cười, trước không có xác nhận, cô sẽ không tùy tiện hành động.
Để điện thoại di động xuống, giản này híp mắt, ngón tay thon dài nhỏ nhắn trắng nõn gõ trên điện thoại di động một chút. Gõ đến nhịp thứ ba mươi, chuyên gia dinh dưỡng, Giản Hề quay hồn về cùng người chào hỏi, đứng dậy lên lầu để dì giúp việc đem đồ đạc của cô bỏ vào phòng ngủ.
Giản Hề lên lầu tắm rửa đơn giản, tẩy rửa vết máu trên người thay đổi bộ quần áo sạch sẽ, khôi phục lại thư kí Giản tinh xảo giỏi giang. Cô đi đến trước gương, cẩn thận nhìn bên trong gương là một nữ nhân xinh đẹp, Giản Hề giơ lên cái cằm.
Cô là Lâm Dương Hi sao? Cô với tư cách Giản Hề sẽ cho Tưởng Lâm Dữ một phần “ đại lễ".
Cơm trưa là chuyên gia dinh dưỡng làm, thoạt nhìn rất dinh dưỡng, chính là hương vị giống nhau. Cũng may Giản Hề đối với ăn uống không kén chọn, cô không giống Tưởng Lâm Dữ kén ăn như vậy.
Người ngân hàng tới, lên lầu kiểm kê tiền, Trần tổng tới đây còn mang theo cho Giản Hề một phần buổi trà chiều. Tất cả đều là những thứ Giản Hề thích ăn, Giản Hề là thư kí bên cạnh Tưởng Lâm Dữ. Giản Hề sắp xếp người lại xử lý thủ tục cho ngân hàng phê duyệt. Điền tài liệu được một nửa, Giản Hề nhìn thấy phía trên là thông tin của Tưởng Lâm Dữ, trực tiếp xóa bỏ thay vào thông tin của mình.
“ Tiền này trả lại theo danh nghĩa Tưởng tổng."
Giản Hề dựa lưng vào trên ghế, phê duyệt cũng không phức tạp hơn, chỉ là so với thời gian xét duyệt của Tưởng Lâm Dữ lâu hơn một chút.
“Danh nghĩa của tôi." Giản Hề mặc một bộ váy trắng, một cánh tay được băng bó, nhưng vẫn là mỹ nhân lạnh lùng trong trẻo, đường cong sống lưng thẳng đứng, giỏi giang diễm lệ, “Cần tôi cung cấp tư liệu sao?"
Tưởng Lâm Dữ tặng tiền Giản Hề nhận.
Ba trăm triệu thật hào phóng.
“Không cần." Trần tổng cười đôi mắt đều nheo lại, mặc kệ là tài khoản ai, dù sao chỉ cần tiền trở lại ngân hàng bọn liền tốt, “Còn tiền là không phiền toái."
Chỉ là đếm tiền quá phiền toái, trình tự nhập kho phức tạp. Một trăm triệu bọn họ sẽ đếm tới đêm khuya, cảm xúc bi ai.
Khi kết thúc, vài người ngân hàng tới đây đều sắp khóc, Giản Hề tiễn người ra đến cửa, nhìn theo mấy chiếc xe chở tiền thanh thế to lớn lái đi.
Tài khoản cô nhiều hơn ba trăm triệu.
Làm xong mọi việc đã là đêm khuya, Tưởng Lâm Dữ không trở về, hắn đi Hoài Thành công tác, mang theo Lăng Ngôn. Năm phút trước Lăng Ngôn gửi cho Giản Hề một tin nhắn, báo cáo tình huống, chủ yếu là khen Tưởng Lâm Dữ đẹp trai cỡ nào, ngồi trên cùng một chiếc xe với Tưởng Lâm Dữ có bao nhiêu khẩn trương. Lăng Ngôn đại khái làm ở phòng thư kí chưa được bao lâu, quá thiếu kiên nhẫn.
Buổi sáng thứ bảy Giản Hề đi qua cục công an lấy tiền mặt, nhưng cuối tuần thư kí Lưu không đi làm, thủ tục mua nhà của cô thứ hai mới có thể làm.
Buổi sáng thứ hai, Giản Hề bị cái lạnh ẩm ướt làm tỉnh, cô nửa ngủ nửa tỉnh trong mộng chính mình bị cá mập lạnh giá quấn quanh, đột nhiên ngẩng đầu đụng tới sống mũi cao.
Giản Hề hoàn toàn thanh tỉnh nhìn rõ Tưởng Lâm Dữ, Tưởng Lâm Dữ không có mang mắt kính, con ngươi thuần túy đen. Lông mi với tóc đều ướt, áo choàng tắm màu đen dài rất lỏng lẻo. Lộ ra mảng ngực lớn, xương quai xanh rõ ràng. Cánh tay dài của hắn chống ở trên đầu Giản Hề, rất có tính xâm lược.
“ Anh đang làm gì?" Giản Hề hồn chưa thanh tỉnh, tiếng nói khàn, Tưởng Lâm Dữ trở về khi?
Tưởng Lâm Dữ cúi đầu chóp mũi lạnh lẽo dọc theo cằm Giản Hề, một đường đi xuống, tiếng nói khàn khàn, “Leo lên giường."
Tác giả có lời muốn nói: Ngày mai quyển sách này muốn thượng bookmark, có thể sẽ trễ một chút đổi mới, hôm nay thêm càng một chương.
Cảm tạ đại gia duy trì.
(T-T) Nguồn webtruyen.com