Không Kết Hôn Nhĩ Nhĩ
Chương 2
“Tít"
Tiếng điện thoại vang lên, là điện thoại trên bàn trợ lý thư ký Lâm Ánh Nhu. Nhưng cô ấy vừa mới vào toilet, Trử Nhĩ Nhĩ không chút nghĩ ngợi liền nhấc điện thoại.
Cô vừa cầm microphone, còn chưa kịp nói tiếng “Alô", liền nghe thấy đầu dây bên kia truyền đến thanh âm của tổng tài Lôi Cánh.
“Em vào đây một lát."
Cô ngẩn người,không khỏi thấy có chút kỳ quái. Anh có việc gì, vì sao không tìm thư ký là cô đây, lại tìm một trợ lý thư ký mới tới có một tháng?
Bất quá ở trong công ty, anh là sếp, cô là nhân viên, mà nhân viên thì không có quyền nghi ngờ sếp.
“Ánh Nhu giờ không có ở đây" Cô nói với anh. “Có chuyện gì muốn tôi làm sao, tổng tài?"
Bên kia điện thoại tựa hồ đình trệ giây lát. “ Không cần. Như thế này đi, khi nào cô ấy trở lại, cô kêu cô ấy vào đây một lát." Nói xong, anh rất nhanh liền dập máy, giống như có chút khẩn trương.
Trử Nhĩ Nhĩ gương mặt tràn đầy nghi hoặc, đem microphone đặt trở lại, trong lòng dấy lên đầy bất an.
Một tháng qua, cô luôn cảm thấy anh giống như có chuyện gì gạt cô, hơn nữa, thường tăng ca xã giao bên ngoài cũng không cần cô theo cùng.
Trước kia anh không giống như vậy, có cô thư ký xinh đẹp lại kiêm bạn gái theo cùng giúp từ chối khéo, anh miễn được không ít rượu, lại có thể tránh được các tiểu thư dây dưa phiền toái. Cho nên, dù có đôi khi cô mệt mỏi không muốn đi cùng anh, anh cũng sẽ kêu cô tiến vào văn phòng, thuyết phục đến khi cô gật đầu mới thôi, nhưng mà bây giờ…
Là khi nào mọi chuyện bắt đầu thay đổi?
Hình như chính là không lâu trước khi trợ lý thư ký mới Lâm Ánh Nhu đến.
Vẫn là, hết thảy là trùng hợp mà thôi, cô lại suy nghĩ quá nhiều rồi?
Nhưng trong lòng vẫn là có cảm giác mây đen bao phủ, buồn bực rầu rĩ.
Cô thực sự rất chán ghét chính mình cứ miên man suy nghĩ như vậy, nhưng lại không cách nào khống chế chính mình mà suy nghĩ.
Tiệc cưới kia cô căn bản là không nên đến tham gia, thật sự là hối hận không kịp.
Trên hành lang truyền đến tiếng bước chân, cô ngẩng đầu, thấy người đi toilet đã trở lại.
“Ánh Nhu, tổng tài tìm em, gọi em đi vào văn phòng anh ấy một lát." Cô nói, làm hết phận sự trách nhiệm mà chuyển cáo.
“Hảo." Vẫn là ôn nhu cùng mềm mại, không có một chút ta đây ra vẻ, làm cho người ta rất khó mà chán ghét cô ấy.
Trử Nhĩ Nhĩ nhìn cô ấy đi tới bên bàn cầm theo laptop và bút, đi đến trước cửa phòng tổng tài gõ gõ cửa, rồi mới đẩy cửa đi vào.
“Em đã đến rồi? Đem cửa đóng lại."
Thanh âm của Lôi Cánh từ trong văn phòng truyền tới, mặt sau câu nói đó làm ngực Trử Nhĩ Nhĩ có cảm giác như vừa bị đạp một cước.Thật đau.
Trên hành lang dài thật dài bên ngoài phòng tổng tài này,có thể nghe thấy thanh âm trong văn phòng chỉ duy nhất có phòng thư ký, mà thư ký trong phòng trừ bỏ trợ lý thư ký vừa bị kêu vào, cũng chỉ còn lại cô mà thôi.
Anh “ đem cửa đóng lại", phòng bị, bỏ qua không phải là cô sao?
Nước mắt đột nhiên theo hốc mắt mà rơi xuống. “Đáp" một tiếng rơi trên văn kiện trên bàn, dọa chính cô cũng thấy sốc, bởi vì ngay cả chính mình đang khóc cô cũng không có biết.
Cô nhanh chóng đem nước mắt kia lau quệt,lại cũng đem giọt lệ trên văn kiện kia lau đi, cứ như vậy tạo nên một cảnh thái bình giả tạo,nói cho chính mình rằng cô vừa rồi không có rơi lệ.
Là vậy nha, không có phát sinh chuyện gì, cô làm sao có thể khóc đây? Không có việc gì, không có việc gì,không có việc gì, thật sự không cần lại đông tưởng tây nghĩ.
Dùng sức hít sâu một hơi, rồi chậm rãi thở ra, cô đem tầm mắt đang dán chặt vào cửa văn phòng dời đi, không hề liếc mắt đến nó một cái, cúi đầu công tác.
Không biết qua bao lâu, đại khái là khoảng hơn mười lăm, hai mươi phút, cửa văn phòng mới lại mở ra, bên trong hai người một trước một sau tiêu sái đi ra, cùng hướng chỗ cô mà đi tới.
“ Như vậy, anh còn có việc phải rời công ty một chuyến, tan tầm em cứ về nhà trước, không cần đợi anh." Lôi Cánh dùng thân phận bạn trai cùng cô nói chuyện,mà không phải tổng tài công ty, bởi vì anh kêu cô như vậy, không phải Trử thư ký.
“Hảo." Cô mỉm cười gật đầu.
“ Nhớ bắt taxi , không cần đi theo xe công hoặc tàu điện ngầm." Anh đặc biệt dặn dò.
“Hảo." Nụ cười trên mặt cô nhịn không được lại càng thêm sáng lạn, trong lòng cảm thấy thật ấm áp, có loại cảm giác thật hạnh phúc, lúc trước bất an cùng hậm hực cứ vậy không cánh mà bay.
Anh lại nhìn cô liếc mắt một cái, sau đó xoay người rời đi. Mà cô cứ vậy nhìn theo thẳng đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng anh đâu, mới thu hồi tầm mắt, khóe miệng mỉm cười.
“ Trử tỉ, em đi trước."
Bên cạnh đột nhiên vang lên thanh âm mềm mại, làm cô mở to mắt , ngạc nhiên quay đầu nhìn về phía trợ lý thư ký Lâm Ánh Nhu – người không biết khi nào đã mặc vào áo khoác, lưng đeo túi xách, một bộ dáng chuẩn bị tan tầm.
“Đi trước? Em muốn đi đâu?" Cô mờ mịt khó hiểu mở miệng hỏi.
“Tổng tài muốn em cùng đi."
Thanh âm đối phương mềm mại ôn nhu đột nhiên biến thành một thanh kiếm sắc bén, không hề báo trước mà đâm vào trong lòng Trử Nhĩ Nhĩ, làm cho cô nhịn không được co rúm lại một chút, lại đau lòng đến ngay cả khí lực kêu lên đau đớn cũng không có.
“Tổng tài muốn em cùng đi?" Cô lặng im một chút, nhẹ giọng hỏi.
“Ân. Trử tỉ, chị không sao chứ?"
“Chị? Không có việc gì." Cô khẽ động khóe miệng mỉm cười,“Em nhanh đi đi, đừng để tổng tài phải chờ lâu."
“Hảo, em đi đây, ngày mai gặp."
“Ngày mai gặp."
Tiếng bước chân dần dần rời xa, cô cũng dần dần chìm vào bóng tối sâu thăm thẳm, sâu không thấy đáy. Càng chìm càng đau, càng chìm càng lạnh, thật lạnh, lạnh đến mức cô thu mình lại, ôm chặt lấy chính mình cũng chẳng ngăn cản được cái lạnh phát ra từ đáy lòng.
Tại sao lại như vậy? Thật sự chính là cô đã suy nghĩ nhiều quá sao?
Cô thật sự rất muốn tin, rất muốn hy vọng, nhưng là ai có thể nói cho cô biết tại sao. Tại sao anh bỏ qua cô? Tại sao anh không mang theo cô – mỹ nữ thư ký có kinh nghiệm phong phú, năng lực trác tuyệt,lại muốn mang theo một người chỉ mới vào công ty đi bàn bạc?
Lâm Ánh Nhu trừ bỏ so với cô trẻ tuổi hơn, rút cuộc có điểm nào hơn cô, ai có thể nói cho cô biết đây?
Cô lạnh, lạnh đến cơ hồ cả người phát run, nhưng kỳ lạ là cô không có rơi lệ.Vì sao? Bởi vì khóc liền đại biểu cô đã nhận thua, bởi vì khóc liền đại biểu anh đã thật sự thay lòng đổi dạ, đã không còn yêu cô nữa.
Vậy nên, cô sẽ không khóc, bởi hết thảy mọi chuyện đều chưa rõ ràng, trừ khi chính anh nói với cô anh đã thay lòng đổi dạ, hoăc chính cô tận mắt chứng kiến, tận mắt nhìn thấy làm anh hết đường chối cãi tỷ như bắt kẻ thông dâm ở trên giường, cô tuyệt đối không tin anh đã phản bội cô, phản bội tình yêu của bọn họ.
Cô, tuyệt đối không tin tưởng.
Mười một giờ đêm.
Trử Nhĩ Nhĩ ngồi trên ghế sôpha trong phòng khách, mắt nhìn chằm chằm vào đồng hồ treo trên tường, cô do dự, cô…có nên hay không gọi điện cho Lôi Cánh, hỏi anh hiện tại đang ở đâu?
Cô tự nói với chính mình, không phải cô hoài nghi, không phải cô không tín nhiệm anh mà là cô lo lắng cho an toàn của anh, dù sao xã giao tiếp khách không thể tránh được phải tiếp vài chén rượu, bình thường có cô bên cạnh có thể chăm sóc anh, nhưng hôm nay không có cô…
Không có cô, chẳng phải đã có Lâm Ánh Nhu sao?
Một thanh âm khẽ thì thầm bên tai cô – thanh âm từ đáy lòng , làm cho đôi mày cô khẽ chau lại, khóe miệng lại khẽ nhếch lên.
Cô kiên định nói với chính mình, cô thật sự không phải hoài nghi anh, cũng không phải không tín nhiệm anh, chính là lo lắng cho an toàn của anh, lo lắng anh có thể hay không uống rượu, lại chính mình lái xe về nhà. Cho nên, bây giờ gọi điện hỏi anh đang ở đâu, hẳn sẽ làm cho anh không vui đi?
Hít sâu một hơi, cô lần thứ một trăm linh một nhìn lên đồng hồ treo tường, rút cuộc đưa tay hướng đến điện thoại, không ngờ microphone còn chưa có động tới, tiếng chuông điện thoại đã vang lên.
“Linh……"
Cô xem một chút thông báo trên màn hình, là anh.
Cố ý để cho chuông điện thoại reo nhiều hơn hai tiếng, cô mới nhận điện thoại, mang theo thanh âm như sắp ngủ mà đáp:
“Uy."
“Là anh, em đã ngủ chưa?" Thanh âm của anh truyền đến từ đầu bên kia điện thoại
“Đang chuẩn bị đi ngủ." Cô nói dối .
“Hảo, em ngủ trước đi, không cần chờ anh, anh hôm nay về muộn chút."
Anh nói với cô, đột nhiên bên kia điện thoại truyền đến thanh âm của một nữ nhân.
“Anh không cần phải quan tâm em, em không cần" Nữ nhân kia nói.
“Anh chỉ là muốn báo một tiếng, anh gác máy đây." Anh nghe như vậy, nhanh chóng nói với nữ nhân kia, sau đó liền cắt đứt điện thoại.
Trử Nhĩ Nhĩ cầm microphone ngây ra như phỗng, tâm trí hoàn toàn trống rỗng. Cô có phải hay không chỉ vừa mới nằm mộng? Nhưng lại là một cơn ác mộng?
Là cô nghe lầm sao? Vì sao trong điện thoại của anh lại xuất hiện thanh âm của nữ nhân, hơn nữa cái thanh âm kia còn dị thường quen tai, ôn nhu mềm mại, sở sở động lòng người, thanh âm kia không phải Lâm Ánh Nhu thì là ai?
Anh không cần phải quan tâm em, em không cần.
Tuy rằng lời nói nghe không ra ngữ điệu đặc biệt gì, nhưng là đem đến cho người ta cảm giác nữ nhân đang hướng nam nhâm phát cáu làm nũng, làm cho nam nhân đi không được, lưu lại không xong, mà anh, quả nhiên cũng lựa chọn lưu lại.
Hiện tại , cô nên nói cái gì đây? Còn muốn kêu chính mình đừng suy nghĩ miên man nữa sao?
Một dòng nhiệt ấm lướt qua gương mặt cô, cô vô thức đưa tay lên sờ, ẩm ướt.
Là nước mắt của cô sao?
Cô không phải nói không cho chính mình khóc, nói khóc liền đại biểu cô đã nhận thua, nói khóc liền đại biểu anh đã thật sự thay lòng đổi dạ, đã không còn yêu cô nữa sao? Không phải nói trừ khi chính anh nói với cô anh đã thay lòng đổi dạ, hoăc chính cô tận mắt chứng kiến, tận mắt nhìn thấy làm anh hết đường chối cãi , cô đều phải tin tưởng anh sao?
Như vậy hiện tại sao đây? Anh chưa chính mình thừa nhận cái gì, mà cô cũng chưa chính mắt thấy cái gì, cô vì sao phải khóc?
Muốn khóc cũng nên chờ cô chất vấn anh, chờ cô thực sự nhận được đáp án anh đã phản bội cô, lúc đó khóc cũng không muộn đi?
Đừng khóc, Trử Nhĩ Nhĩ, đừng khóc.
Nhưng là , sao cô đau quá ? Đau …đến tưởng như nghẹt thở.
Sáu , bảy năm tình cảm; sáu , bảy năm thanh xuân cùng trả giá, kết quả cuối cùng cũng chỉ có chia tay? Cũng chỉ là chia tay?
Thật đáng buồn là, cho dù anh thực vì có một người thứ ba mà phản bội cô, vứt bỏ cô, cô ngay cả quyền lợi cùng thận phận chất vấn anh đều không có. Bởi bọn họ vốn chưa có kết hôn, nam chưa hôn, nữ chưa gả, song phương đều có quyền lựa chọn của riêng mình, cho dù anh có thực sự bắt cá hai tay mà phụ bạc cô, kia cũng chẳng phải phạm pháp.
Qủa nhiên vẫn là kết hôn tốt hơn. Tuy rằng kết cục vẫn là có thể ly hôn, chia tay xong việc, nhưng ít ra cũng có quyền danh chính ngôn thuận mà nổi bão.
Chuyện như ngày hôm nay, còn có thể nói cái gì đây? Huống hồ không muốn kết hôn, từ đầu đến cuối đều là anh , mà không phải cô.
Có lẽ ngay từ đầu, cô bởi vì thấy chị cả kết hôn sau cuộc sống cũng thực vất vả, nên đối với hôn nhân cũng có điểm bài xích, nhưng cùng anh kết giao, tình cảm càng ngày càng ổn định phát triển, suy nghĩ của cô liền thay đổi, không chỉ một lần tưởng tưởng bộ dáng mình mặc đồ sa trắng gả cho anh.
Cô kỳ thật rất sớm trước kia đã có ý nghĩ muốn kết hôn, nhưng bởi vì anh không muốn, cô liền tự thuyết phục mình cuộc sống như bây giờ kỳ thật cũng tốt lắm, không kết hôn không phải là không tốt.
Nhưng đó là, nếu anh yêu cô, không thay lòng đổi dạ, nếu anh thay đổi…nếu anh thay đổi…
Lại một dòng nhiệt ấm lướt qua trên gương mặt, một dòng lại một dòng, muốn khống chế nhưng là vô phương, lòng..đau như thắt.
Cô…sao khó chịu quá?
Kết quả, đêm hôm qua anh không có về nhà, hơn nữa, sáng nay , hai người còn cùng nhau đi làm muộn.
Trử Nhĩ Nhĩ sắc mặt rất khó coi, trừ bỏ bởi vì hôm qua cô cả đêm không ngủ, còn bởi bọn họ cùng nhau đi làm muộn, nhưng không một người nào muốn giải thích nguyên nhân với cô, cùng với chuyện tối qua.
Bọn họ rút cuộc coi cô là cái gì? Là kẻ ngốc nghếch, ngu dốt sao?
Cô nhịn, cô nhẫn, rút cuộc nhẫn đến giờ tan tầm, sau đó không nói hai lời, cô thu thập mọi thứ trở về nhà, về nhà tiếp theo lại trực tiếp đóng gói hành lý, một mình chạy đến căn hộ của em gái San San.
Chính là cô không dự đoán được, chị cả Y Y cũng lại ở nơi đó, không biết chị cùng anh rể đã xảy ra chuyện gì?
Coi cô ốc còn không mang nổi mình ốc , thật sự không dư thừa tâm lực để mà giải thích nghi hoặc chị cả vì sao rời nhà trốn đi. Hơn nữa , một đêm không ngủ làm cô thực mệt mỏi, cô tắm giặt sạch sẽ, cùng chị em ăn một bữa tối đơn giản, chuyện phiếm tán hươu tán vượn trong chốc lát, ngả đầu liền ngủ, đặt mình liền tới hừng đông.
Sáng sớm, cô như thường lệ tới công ty làm việc, vừa mới tới chỗ ngồi của mình,còn không kịp ngồi xuống, cánh tay liền bị nắm chặt, cứ vậy bị kéo về hướng văn phòng tổng tài cuối hành lang.
“Cạch" một tiếng, cửa liền đóng lại, Lôi Cánh nổi giận đùng đùng hướng cô chất vấn: “Em tối qua chạy đi đâu? Vì sao không nói với anh, di động lại không mở máy?"
“Tổng tài hôm nay tới thật sớm, anh muốn dùng bữa sáng sao? Muốn uống cà phê sao?" Cô mở miệng nói, mặt không đổi sắc đúng bổn phận thư ký.
“Em đang tức giận." Đã ở chung một chỗ nhiều năm như vậy, Lôi Cánh dễ dàng đoán được tâm trạng của cô, nhưng là … “ Vì chuyên gì?"
“Vậy còn anh, vì chuyện gì mà tức giận?" Cô nhìn anh, không trả lời mà hỏi lại.
“Đương nhiên là vì em tối hôm qua vô duyên vô cớ lại ở bên ngoài,lại…" Lôi Cánh đang giận dữ thanh âm chợt im bặt, trên mặt là biểu tình bừng tỉnh đại ngộ.
Anh nhíu nhíu chân mày.
“ Em là vì buổi tối hôm kia anh trắng đêm không về mà tức giận? Chẳng phải anh có gọi điện thoại cho em nói anh có việc ,cho nên…"
“Cho nên khuya mới trở về, nhưng là, anh có về sao?" Cô tiếp lời chất vấn anh.
“…Đột nhiên có chút việc."
“Chuyện gì?"
Anh do dự, đem ánh mắt dời đi.
“Anh ngay cả có việc gì cũng không thể nói, còn muốn em tin tưởng anh sao?" Cô chua xót nói.
“Anh không có làm chuyện gì có lỗi với em." Anh đem ánh mắt di hồi, đôi mày gắt gao nhíu lại, nhìn chằm chằm cô, mạnh mẽ khẳng định.
Nếu không có, vì sao em lại bất an như vậy, khổ sở như vậy đây? Cô muốn hỏi anh, lại không mở miệng được, bởi vì cô biết có nói ra những lời này cũng không giải quyết được mọi chuyện, sẽ chỉ làm hai người cãi nhau hoặc lâm vào tình trạng nghi hoặc nhau mà thôi
Nếu thật muốn ầm ĩ, sao không trực tiếp đem bao đạn kia quăng ra đi, đem mọi chuyện một lần giải quyết?
“Em muốn kết hôn." Cô nhìn anh nói.
Anh kinh ngạc mở to đôi mắt, sau đó nhanh chóng nhăn mặt nhíu mày.
“Anh nghĩ em cùng với anh đều như nhau nghĩ không muốn kết hôn" Anh trầm mặc trong chốc lát, mở miệng trầm giọng nói.
“Đó là trước kia, bây giờ em muốn kết hôn."
“Vì sao? Chúng ta cuộc sống như hiện tại là khó mà có được, kết hôn hay không căn bản là không quan trọng." Anh nhìn chằm chằm cô nói. “Chẳng lẽ không phải sao?"
“Nếu đã không quan trọng, vì sao anh không chịu kết hôn?"
“Anh không thích phiền toái." Anh lấy ngữ khí hiển nhiên chán chường nói.
“Chỉ cần đi đăng ký, chưa đến một giờ đã tốt rồi." Cô nhìn anh.
Anh mím chặt môi, im lặng không nói.
“Anh căn bản không phải ngại phiền toái, chính là không muốn cùng em kết hôn, đúng không?" Cô cũng lặng im trong chốc lát, sau đó thấp giọng hỏi.
Anh đột nhiên thở mạnh một hơi, có vẻ không kiên nhẫn.
“Mọi chuyện đang êm đẹp, em vì sao đột nhiên lại muốn như vậy?" Anh hỏi cô. “Có hay không tờ giấy kia quan trọng lắm sao? Chúng ta như bây giờ không phải rất tốt sao? Trừ bỏ kết hôn ra, chúng ta so với những cặp vợ chồng bình thường có gì khác biệt? Anh đối với em không tốt sao? Em có cái gì bất mãn với anh?"
“Em không hề bất mãn với anh, chính là em muốn kết hôn." Cô nhìn sâu vào mắt anh, bình dị nói.
Anh nhìn đi nơi khác, cất tiếng đầy lãnh đạm: “Anh không muốn kết hôn, ngay từ đầu anh đã nói với em anh sẽ không kết hôn, bất kể đối tượng là ai đều như vậy."
Bất kể bên nhau bao nhiêu năm đều như vậy. Trử Nhĩ Nhĩ ở trong lòng thay anh bổ sung một câu, cảm thấy cõi lòng dần dần trầm xuống, chìm vào cái hố sâu không đáy, đen đặc, lạnh lẽo.
“Ý anh chính là nếu em muốn kết hôn, chỉ có thể đi tìm một người khác, cùng anh là tuyệt đối không có khả năng, đúng không?"
Cô nói nhỏ.
Anh nhăn mặt nhíu mày không nói, lộ ra một bộ dáng cam chịu.
“Em biết rồi." Cô phiết môi muốn cười, nhưng nụ cười lại không thành hình.
Cô xoay người rời đi, cánh tay lại bị anh gắt gao nắm chặt.
“Trừ bỏ kết hôn, anh cái gì cũng có thể cho em, bao gồm cả tâm hồn và thể xác, anh đều có thể cho em hết thảy , như vậy chẳng lẽ còn chưa đủ sao?" Anh gầm nhẹ hỏi cô.
“Nếu cái gì anh cũng có thể cho em, vì sao không thể cho em một cuộc hôn nhân, để cho em danh chính ngôn thuận là vợ của anh?" Cô nhìn anh ánh mắt kiên định.
“Ở trong lòng anh, em vẫn luôn là vợ của anh."
Nhưng là, môt người vợ không được pháp luật công nhận, một người vợ anh không chính miệng công bố, một người vợ tùy thời đều có thể một cước đá văng đi, thậm chí ngay cả một cái trình tự ly hôn cũng không có.
Nói khó nghe, nếu một ngày nào đó anh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cần phải lập tức phẫu thuật, cô vẫn là ngay cả tư cách một người vợ thay anh ký đơn đồng ý giải phẫu cũng không có, như vậy cô, cũng có thể coi là vợ anh sao?
“ Em chỉ muốn một gia đình bình thường đầm ấm, nếu anh không thể cho em, em phải thừa dịp vài năm này còn có thể gả đi, đem chính mình đẩy mạnh tiêu thụ ra ngoài, bởi vì em đã không còn trẻ nữa." Cô thật tâm nói với anh.
“Em là buộc anh phải quyết định sao?"
“Không phải, em chỉ hy vọng anh có thể suy nghĩ một chút, nếu thật sự anh không muốn kết hôn, như vậy…" Thanh âm của cô đột nhiên như bị chặn ở yết hầu, nói không ra lời chia tay.
“Như vậy như thế nào? Em muốn cùng anh chia tay sao?" Anh nhìn chằm chằm cô, ánh mắt đột nhiên trở nên lãnh khốc vô tình.
Cô mấp máy môi muốn nói “Phải" Thanh âm lại không làm sao phát ra được.
“Em…… Chỉ là muốn suy nghĩ." Cô máy móc nói.
“Hảo, chờ em đem mọi chuyện suy nghĩ rõ ràng rồi nói với anh. Nếu em thực muốn chia tay, anh sẽ thành toàn." Nói xong, anh trực tiếp xoay người đi về phía bàn làm việc, sau đó ngồi xuống, mở công văn, bắt đầu công tác.
Nước mắt trong nháy mắt tràn đầy hốc mắt Trử Nhĩ Nhĩ, cô nhanh chóng xoay người lùi lại, không nghĩ sẽ để cho anh thấy sự thương tâm, yếu ớt của cô.
Chỉ cần cô muốn chia tay sẽ thành toàn? Đây là câu trả lời của anh sao? Nhất mực nói yêu cô, để ý cô, không nghĩ tới, nam nhân của cô, lại mặt không đổi sắc nói ra lời này, rồi xoay người tiếp tục công tác.
Nguyên lai anh đã thật sự thay lòng đổi dạ, đã không còn yêu cô.
Cố đè xuống mong muốn hướng anh mà kêu khóc chất vấn, cô cẩn thận hít thật sâu, không để mình gục ngã trước nỗi thương tâm cùng tuyệt vọng, bước khỏi văn phòng anh.
Cửa phòng vừa đóng, cả người cô mềm nhũn không chút sức lực mà tựa sau cánh cửa, nước mắt cứ thế trào ra như lũ vỡ đê. Cô gắt gao bịt chặt miệng,không để cho tiếng khóc thoát ra ngoài.
Cô không thể tiếp tục ở lại làm việc, ít nhất là hôm nay không thể, hiện tại không thể.
Cô nắm lấy túi xách đặt trên ghế, lao như bay tới cầu thang bộ.
Cô không thể đáp thang máy,bởi vì hiện tại là giờ đi làm, bất cứ lúc nào cũng có khả năng gặp người quen biết.
Nếu người khác hỏi cô làm sao vậy, cô phải trả lời như thế nào?
Nếu gặp Lâm Ánh Nhu, cô nên dùng vẻ mặt gì, thái độ gì đối mặt với cô ta đây? Có thể hung hăng mà nắm tóc cô ta, hướng cô ta mà chửi ầm lên, kêu cô ta đi tìm chết sao?
Ha ha, cô còn có thể nói giỡn nha! Thật sự là không sai, rất không sai, ha — ô…… Ô ô…… Ô ô……
Nháy mắt tiếp theo, Trử Nhĩ Nhĩ đã ngồi gian cầu thang thượng, đem mặt vùi vào hai cánh tay, nghẹn ngào thống khổ.
“Em bây giờ ở đâu?"
“Em ở nhà San San."
“Đêm nay có trở về không?"
“Sẽ không."
“Còn ngày mai?"
“Trước khi suy nghĩ rõ ràng, em sẽ ở đây."
“Anh biết rồi."
Thanh âm lạnh băng vô tình, điện thoại cứ như vậy mà cắt đứt, làm cho Trử Nhĩ Nhĩ nước mắt lại lập tức tràn khóe mi.
Anh thậm chí không hỏi một tiếng cô buổi sáng đột nhiên nghỉ làm, vì sao lại như vậy? Chẳng lẽ đối với anh mà nói, cô sớm là có cũng được mà không có cũng chẳng sao?
Lòng thật đau, thật sự đau quá.
Rút cuộc bọn họ vì sao lại biến thành như bây giờ? Một tháng trước rõ ràng còn ân ân ái ái, ngay cả phó tổng tài cũng trêu ghẹo bọn họ, nói nhà bọn họ nhất định nơi nơi đều là kiến, bởi vì bọn họ quả thực là ngọt ngào đến chết được! Kết quả, vì sao mới qua một tháng, cô liền từ thiên đường rơi thẳng xuống địa ngục lạnh băng? Cô rút cuộc đã làm sai cái gì, làm cho anh không yêu cô nữa?
“Sao vậy?"
Phía sau đột nhiên vang lên thanh âm của chị cả Y Y, làm cô hoảng sợ, nhanh chóng đem nước mắt trên mặt cùng trong hốc mắt lau đi.
“Chị." Cô xoay người, cúi đầu, lắp bắp kêu lên.
“Có muốn nói chuyện với chị không?"
Nước mắt vừa mới lau đi, thoáng chốc lại tràn đầy, cứ vậy từng giọt, từng giọt lệ tuôn rơi.
“ Em muốn kết hôn, nhưng anh ấy không muốn." Cô nghẹn ngào thấp giọng nói.
“Vì sao đột nhiên em muốn kết hôn?" Trử Y Y ôn nhu hỏi.
Cô nhớ rõ em gái luôn luôn ôm ý nghĩ không muốn kết hôn, nói chỉ cần ở bên cạnh nhau là đủ, kết hôn không có gì tốt cả, giờ tại sao lại muốn kết hôn? Mà bởi vì Lôi Cánh cũng có chung suy nghĩ, cho nên hai người mới có thể ăn nhập với nhau, tương thân tương ái với nhau, như thế nào hiện tại lại muốn kết hôn?
Trử Nhĩ Nhĩ cúi đầu trầm mặc không nói, nước mắt không ngừng rơi.
“Sao vậy?"
“Anh ấy có người khác." Cô nghẹn ngào thấp giọng nói.
“Cho nên, em mới muốn kết hôn, muốn dùng hôn nhân để trói buộc cậu ấy?"
Trử Nhĩ Nhĩ trầm mặc một chút, không có trả lời, cô là vẫn không muốn thừa nhận chuyện này là sự thật, nhưng chị cả nói ra những lời này, làm cô muốn phủ nhận mà không tài nào nói ra được.
“Như vậy, cũng không giữ được lòng người." Trử Y Y nhìn em gái, nói đầy thấm thía, “ Em có lẽ có thể dùng hôn nhân để trói buộc con người cậu ấy, nhưng lại không giữ được tâm cậu ấy, như vậy đối với hôn nhân là bằng mặt không bằng lòng, em có thể hạnh phúc sao?"
Trử Nhĩ Nhĩ sắc mặt trắng bệch, mặt cắt không còn giọt máu, cô không phải không biết đạo lý này, nhưng là…Cô không biết, có lẽ là cô đã bị anh làm cho bị thương quá sâu nặng , làm cho cô hoàn toàn tuyệt vọng hết hy vọng rời anh… Đi?
Tiếng điện thoại vang lên, là điện thoại trên bàn trợ lý thư ký Lâm Ánh Nhu. Nhưng cô ấy vừa mới vào toilet, Trử Nhĩ Nhĩ không chút nghĩ ngợi liền nhấc điện thoại.
Cô vừa cầm microphone, còn chưa kịp nói tiếng “Alô", liền nghe thấy đầu dây bên kia truyền đến thanh âm của tổng tài Lôi Cánh.
“Em vào đây một lát."
Cô ngẩn người,không khỏi thấy có chút kỳ quái. Anh có việc gì, vì sao không tìm thư ký là cô đây, lại tìm một trợ lý thư ký mới tới có một tháng?
Bất quá ở trong công ty, anh là sếp, cô là nhân viên, mà nhân viên thì không có quyền nghi ngờ sếp.
“Ánh Nhu giờ không có ở đây" Cô nói với anh. “Có chuyện gì muốn tôi làm sao, tổng tài?"
Bên kia điện thoại tựa hồ đình trệ giây lát. “ Không cần. Như thế này đi, khi nào cô ấy trở lại, cô kêu cô ấy vào đây một lát." Nói xong, anh rất nhanh liền dập máy, giống như có chút khẩn trương.
Trử Nhĩ Nhĩ gương mặt tràn đầy nghi hoặc, đem microphone đặt trở lại, trong lòng dấy lên đầy bất an.
Một tháng qua, cô luôn cảm thấy anh giống như có chuyện gì gạt cô, hơn nữa, thường tăng ca xã giao bên ngoài cũng không cần cô theo cùng.
Trước kia anh không giống như vậy, có cô thư ký xinh đẹp lại kiêm bạn gái theo cùng giúp từ chối khéo, anh miễn được không ít rượu, lại có thể tránh được các tiểu thư dây dưa phiền toái. Cho nên, dù có đôi khi cô mệt mỏi không muốn đi cùng anh, anh cũng sẽ kêu cô tiến vào văn phòng, thuyết phục đến khi cô gật đầu mới thôi, nhưng mà bây giờ…
Là khi nào mọi chuyện bắt đầu thay đổi?
Hình như chính là không lâu trước khi trợ lý thư ký mới Lâm Ánh Nhu đến.
Vẫn là, hết thảy là trùng hợp mà thôi, cô lại suy nghĩ quá nhiều rồi?
Nhưng trong lòng vẫn là có cảm giác mây đen bao phủ, buồn bực rầu rĩ.
Cô thực sự rất chán ghét chính mình cứ miên man suy nghĩ như vậy, nhưng lại không cách nào khống chế chính mình mà suy nghĩ.
Tiệc cưới kia cô căn bản là không nên đến tham gia, thật sự là hối hận không kịp.
Trên hành lang truyền đến tiếng bước chân, cô ngẩng đầu, thấy người đi toilet đã trở lại.
“Ánh Nhu, tổng tài tìm em, gọi em đi vào văn phòng anh ấy một lát." Cô nói, làm hết phận sự trách nhiệm mà chuyển cáo.
“Hảo." Vẫn là ôn nhu cùng mềm mại, không có một chút ta đây ra vẻ, làm cho người ta rất khó mà chán ghét cô ấy.
Trử Nhĩ Nhĩ nhìn cô ấy đi tới bên bàn cầm theo laptop và bút, đi đến trước cửa phòng tổng tài gõ gõ cửa, rồi mới đẩy cửa đi vào.
“Em đã đến rồi? Đem cửa đóng lại."
Thanh âm của Lôi Cánh từ trong văn phòng truyền tới, mặt sau câu nói đó làm ngực Trử Nhĩ Nhĩ có cảm giác như vừa bị đạp một cước.Thật đau.
Trên hành lang dài thật dài bên ngoài phòng tổng tài này,có thể nghe thấy thanh âm trong văn phòng chỉ duy nhất có phòng thư ký, mà thư ký trong phòng trừ bỏ trợ lý thư ký vừa bị kêu vào, cũng chỉ còn lại cô mà thôi.
Anh “ đem cửa đóng lại", phòng bị, bỏ qua không phải là cô sao?
Nước mắt đột nhiên theo hốc mắt mà rơi xuống. “Đáp" một tiếng rơi trên văn kiện trên bàn, dọa chính cô cũng thấy sốc, bởi vì ngay cả chính mình đang khóc cô cũng không có biết.
Cô nhanh chóng đem nước mắt kia lau quệt,lại cũng đem giọt lệ trên văn kiện kia lau đi, cứ như vậy tạo nên một cảnh thái bình giả tạo,nói cho chính mình rằng cô vừa rồi không có rơi lệ.
Là vậy nha, không có phát sinh chuyện gì, cô làm sao có thể khóc đây? Không có việc gì, không có việc gì,không có việc gì, thật sự không cần lại đông tưởng tây nghĩ.
Dùng sức hít sâu một hơi, rồi chậm rãi thở ra, cô đem tầm mắt đang dán chặt vào cửa văn phòng dời đi, không hề liếc mắt đến nó một cái, cúi đầu công tác.
Không biết qua bao lâu, đại khái là khoảng hơn mười lăm, hai mươi phút, cửa văn phòng mới lại mở ra, bên trong hai người một trước một sau tiêu sái đi ra, cùng hướng chỗ cô mà đi tới.
“ Như vậy, anh còn có việc phải rời công ty một chuyến, tan tầm em cứ về nhà trước, không cần đợi anh." Lôi Cánh dùng thân phận bạn trai cùng cô nói chuyện,mà không phải tổng tài công ty, bởi vì anh kêu cô như vậy, không phải Trử thư ký.
“Hảo." Cô mỉm cười gật đầu.
“ Nhớ bắt taxi , không cần đi theo xe công hoặc tàu điện ngầm." Anh đặc biệt dặn dò.
“Hảo." Nụ cười trên mặt cô nhịn không được lại càng thêm sáng lạn, trong lòng cảm thấy thật ấm áp, có loại cảm giác thật hạnh phúc, lúc trước bất an cùng hậm hực cứ vậy không cánh mà bay.
Anh lại nhìn cô liếc mắt một cái, sau đó xoay người rời đi. Mà cô cứ vậy nhìn theo thẳng đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng anh đâu, mới thu hồi tầm mắt, khóe miệng mỉm cười.
“ Trử tỉ, em đi trước."
Bên cạnh đột nhiên vang lên thanh âm mềm mại, làm cô mở to mắt , ngạc nhiên quay đầu nhìn về phía trợ lý thư ký Lâm Ánh Nhu – người không biết khi nào đã mặc vào áo khoác, lưng đeo túi xách, một bộ dáng chuẩn bị tan tầm.
“Đi trước? Em muốn đi đâu?" Cô mờ mịt khó hiểu mở miệng hỏi.
“Tổng tài muốn em cùng đi."
Thanh âm đối phương mềm mại ôn nhu đột nhiên biến thành một thanh kiếm sắc bén, không hề báo trước mà đâm vào trong lòng Trử Nhĩ Nhĩ, làm cho cô nhịn không được co rúm lại một chút, lại đau lòng đến ngay cả khí lực kêu lên đau đớn cũng không có.
“Tổng tài muốn em cùng đi?" Cô lặng im một chút, nhẹ giọng hỏi.
“Ân. Trử tỉ, chị không sao chứ?"
“Chị? Không có việc gì." Cô khẽ động khóe miệng mỉm cười,“Em nhanh đi đi, đừng để tổng tài phải chờ lâu."
“Hảo, em đi đây, ngày mai gặp."
“Ngày mai gặp."
Tiếng bước chân dần dần rời xa, cô cũng dần dần chìm vào bóng tối sâu thăm thẳm, sâu không thấy đáy. Càng chìm càng đau, càng chìm càng lạnh, thật lạnh, lạnh đến mức cô thu mình lại, ôm chặt lấy chính mình cũng chẳng ngăn cản được cái lạnh phát ra từ đáy lòng.
Tại sao lại như vậy? Thật sự chính là cô đã suy nghĩ nhiều quá sao?
Cô thật sự rất muốn tin, rất muốn hy vọng, nhưng là ai có thể nói cho cô biết tại sao. Tại sao anh bỏ qua cô? Tại sao anh không mang theo cô – mỹ nữ thư ký có kinh nghiệm phong phú, năng lực trác tuyệt,lại muốn mang theo một người chỉ mới vào công ty đi bàn bạc?
Lâm Ánh Nhu trừ bỏ so với cô trẻ tuổi hơn, rút cuộc có điểm nào hơn cô, ai có thể nói cho cô biết đây?
Cô lạnh, lạnh đến cơ hồ cả người phát run, nhưng kỳ lạ là cô không có rơi lệ.Vì sao? Bởi vì khóc liền đại biểu cô đã nhận thua, bởi vì khóc liền đại biểu anh đã thật sự thay lòng đổi dạ, đã không còn yêu cô nữa.
Vậy nên, cô sẽ không khóc, bởi hết thảy mọi chuyện đều chưa rõ ràng, trừ khi chính anh nói với cô anh đã thay lòng đổi dạ, hoăc chính cô tận mắt chứng kiến, tận mắt nhìn thấy làm anh hết đường chối cãi tỷ như bắt kẻ thông dâm ở trên giường, cô tuyệt đối không tin anh đã phản bội cô, phản bội tình yêu của bọn họ.
Cô, tuyệt đối không tin tưởng.
Mười một giờ đêm.
Trử Nhĩ Nhĩ ngồi trên ghế sôpha trong phòng khách, mắt nhìn chằm chằm vào đồng hồ treo trên tường, cô do dự, cô…có nên hay không gọi điện cho Lôi Cánh, hỏi anh hiện tại đang ở đâu?
Cô tự nói với chính mình, không phải cô hoài nghi, không phải cô không tín nhiệm anh mà là cô lo lắng cho an toàn của anh, dù sao xã giao tiếp khách không thể tránh được phải tiếp vài chén rượu, bình thường có cô bên cạnh có thể chăm sóc anh, nhưng hôm nay không có cô…
Không có cô, chẳng phải đã có Lâm Ánh Nhu sao?
Một thanh âm khẽ thì thầm bên tai cô – thanh âm từ đáy lòng , làm cho đôi mày cô khẽ chau lại, khóe miệng lại khẽ nhếch lên.
Cô kiên định nói với chính mình, cô thật sự không phải hoài nghi anh, cũng không phải không tín nhiệm anh, chính là lo lắng cho an toàn của anh, lo lắng anh có thể hay không uống rượu, lại chính mình lái xe về nhà. Cho nên, bây giờ gọi điện hỏi anh đang ở đâu, hẳn sẽ làm cho anh không vui đi?
Hít sâu một hơi, cô lần thứ một trăm linh một nhìn lên đồng hồ treo tường, rút cuộc đưa tay hướng đến điện thoại, không ngờ microphone còn chưa có động tới, tiếng chuông điện thoại đã vang lên.
“Linh……"
Cô xem một chút thông báo trên màn hình, là anh.
Cố ý để cho chuông điện thoại reo nhiều hơn hai tiếng, cô mới nhận điện thoại, mang theo thanh âm như sắp ngủ mà đáp:
“Uy."
“Là anh, em đã ngủ chưa?" Thanh âm của anh truyền đến từ đầu bên kia điện thoại
“Đang chuẩn bị đi ngủ." Cô nói dối .
“Hảo, em ngủ trước đi, không cần chờ anh, anh hôm nay về muộn chút."
Anh nói với cô, đột nhiên bên kia điện thoại truyền đến thanh âm của một nữ nhân.
“Anh không cần phải quan tâm em, em không cần" Nữ nhân kia nói.
“Anh chỉ là muốn báo một tiếng, anh gác máy đây." Anh nghe như vậy, nhanh chóng nói với nữ nhân kia, sau đó liền cắt đứt điện thoại.
Trử Nhĩ Nhĩ cầm microphone ngây ra như phỗng, tâm trí hoàn toàn trống rỗng. Cô có phải hay không chỉ vừa mới nằm mộng? Nhưng lại là một cơn ác mộng?
Là cô nghe lầm sao? Vì sao trong điện thoại của anh lại xuất hiện thanh âm của nữ nhân, hơn nữa cái thanh âm kia còn dị thường quen tai, ôn nhu mềm mại, sở sở động lòng người, thanh âm kia không phải Lâm Ánh Nhu thì là ai?
Anh không cần phải quan tâm em, em không cần.
Tuy rằng lời nói nghe không ra ngữ điệu đặc biệt gì, nhưng là đem đến cho người ta cảm giác nữ nhân đang hướng nam nhâm phát cáu làm nũng, làm cho nam nhân đi không được, lưu lại không xong, mà anh, quả nhiên cũng lựa chọn lưu lại.
Hiện tại , cô nên nói cái gì đây? Còn muốn kêu chính mình đừng suy nghĩ miên man nữa sao?
Một dòng nhiệt ấm lướt qua gương mặt cô, cô vô thức đưa tay lên sờ, ẩm ướt.
Là nước mắt của cô sao?
Cô không phải nói không cho chính mình khóc, nói khóc liền đại biểu cô đã nhận thua, nói khóc liền đại biểu anh đã thật sự thay lòng đổi dạ, đã không còn yêu cô nữa sao? Không phải nói trừ khi chính anh nói với cô anh đã thay lòng đổi dạ, hoăc chính cô tận mắt chứng kiến, tận mắt nhìn thấy làm anh hết đường chối cãi , cô đều phải tin tưởng anh sao?
Như vậy hiện tại sao đây? Anh chưa chính mình thừa nhận cái gì, mà cô cũng chưa chính mắt thấy cái gì, cô vì sao phải khóc?
Muốn khóc cũng nên chờ cô chất vấn anh, chờ cô thực sự nhận được đáp án anh đã phản bội cô, lúc đó khóc cũng không muộn đi?
Đừng khóc, Trử Nhĩ Nhĩ, đừng khóc.
Nhưng là , sao cô đau quá ? Đau …đến tưởng như nghẹt thở.
Sáu , bảy năm tình cảm; sáu , bảy năm thanh xuân cùng trả giá, kết quả cuối cùng cũng chỉ có chia tay? Cũng chỉ là chia tay?
Thật đáng buồn là, cho dù anh thực vì có một người thứ ba mà phản bội cô, vứt bỏ cô, cô ngay cả quyền lợi cùng thận phận chất vấn anh đều không có. Bởi bọn họ vốn chưa có kết hôn, nam chưa hôn, nữ chưa gả, song phương đều có quyền lựa chọn của riêng mình, cho dù anh có thực sự bắt cá hai tay mà phụ bạc cô, kia cũng chẳng phải phạm pháp.
Qủa nhiên vẫn là kết hôn tốt hơn. Tuy rằng kết cục vẫn là có thể ly hôn, chia tay xong việc, nhưng ít ra cũng có quyền danh chính ngôn thuận mà nổi bão.
Chuyện như ngày hôm nay, còn có thể nói cái gì đây? Huống hồ không muốn kết hôn, từ đầu đến cuối đều là anh , mà không phải cô.
Có lẽ ngay từ đầu, cô bởi vì thấy chị cả kết hôn sau cuộc sống cũng thực vất vả, nên đối với hôn nhân cũng có điểm bài xích, nhưng cùng anh kết giao, tình cảm càng ngày càng ổn định phát triển, suy nghĩ của cô liền thay đổi, không chỉ một lần tưởng tưởng bộ dáng mình mặc đồ sa trắng gả cho anh.
Cô kỳ thật rất sớm trước kia đã có ý nghĩ muốn kết hôn, nhưng bởi vì anh không muốn, cô liền tự thuyết phục mình cuộc sống như bây giờ kỳ thật cũng tốt lắm, không kết hôn không phải là không tốt.
Nhưng đó là, nếu anh yêu cô, không thay lòng đổi dạ, nếu anh thay đổi…nếu anh thay đổi…
Lại một dòng nhiệt ấm lướt qua trên gương mặt, một dòng lại một dòng, muốn khống chế nhưng là vô phương, lòng..đau như thắt.
Cô…sao khó chịu quá?
Kết quả, đêm hôm qua anh không có về nhà, hơn nữa, sáng nay , hai người còn cùng nhau đi làm muộn.
Trử Nhĩ Nhĩ sắc mặt rất khó coi, trừ bỏ bởi vì hôm qua cô cả đêm không ngủ, còn bởi bọn họ cùng nhau đi làm muộn, nhưng không một người nào muốn giải thích nguyên nhân với cô, cùng với chuyện tối qua.
Bọn họ rút cuộc coi cô là cái gì? Là kẻ ngốc nghếch, ngu dốt sao?
Cô nhịn, cô nhẫn, rút cuộc nhẫn đến giờ tan tầm, sau đó không nói hai lời, cô thu thập mọi thứ trở về nhà, về nhà tiếp theo lại trực tiếp đóng gói hành lý, một mình chạy đến căn hộ của em gái San San.
Chính là cô không dự đoán được, chị cả Y Y cũng lại ở nơi đó, không biết chị cùng anh rể đã xảy ra chuyện gì?
Coi cô ốc còn không mang nổi mình ốc , thật sự không dư thừa tâm lực để mà giải thích nghi hoặc chị cả vì sao rời nhà trốn đi. Hơn nữa , một đêm không ngủ làm cô thực mệt mỏi, cô tắm giặt sạch sẽ, cùng chị em ăn một bữa tối đơn giản, chuyện phiếm tán hươu tán vượn trong chốc lát, ngả đầu liền ngủ, đặt mình liền tới hừng đông.
Sáng sớm, cô như thường lệ tới công ty làm việc, vừa mới tới chỗ ngồi của mình,còn không kịp ngồi xuống, cánh tay liền bị nắm chặt, cứ vậy bị kéo về hướng văn phòng tổng tài cuối hành lang.
“Cạch" một tiếng, cửa liền đóng lại, Lôi Cánh nổi giận đùng đùng hướng cô chất vấn: “Em tối qua chạy đi đâu? Vì sao không nói với anh, di động lại không mở máy?"
“Tổng tài hôm nay tới thật sớm, anh muốn dùng bữa sáng sao? Muốn uống cà phê sao?" Cô mở miệng nói, mặt không đổi sắc đúng bổn phận thư ký.
“Em đang tức giận." Đã ở chung một chỗ nhiều năm như vậy, Lôi Cánh dễ dàng đoán được tâm trạng của cô, nhưng là … “ Vì chuyên gì?"
“Vậy còn anh, vì chuyện gì mà tức giận?" Cô nhìn anh, không trả lời mà hỏi lại.
“Đương nhiên là vì em tối hôm qua vô duyên vô cớ lại ở bên ngoài,lại…" Lôi Cánh đang giận dữ thanh âm chợt im bặt, trên mặt là biểu tình bừng tỉnh đại ngộ.
Anh nhíu nhíu chân mày.
“ Em là vì buổi tối hôm kia anh trắng đêm không về mà tức giận? Chẳng phải anh có gọi điện thoại cho em nói anh có việc ,cho nên…"
“Cho nên khuya mới trở về, nhưng là, anh có về sao?" Cô tiếp lời chất vấn anh.
“…Đột nhiên có chút việc."
“Chuyện gì?"
Anh do dự, đem ánh mắt dời đi.
“Anh ngay cả có việc gì cũng không thể nói, còn muốn em tin tưởng anh sao?" Cô chua xót nói.
“Anh không có làm chuyện gì có lỗi với em." Anh đem ánh mắt di hồi, đôi mày gắt gao nhíu lại, nhìn chằm chằm cô, mạnh mẽ khẳng định.
Nếu không có, vì sao em lại bất an như vậy, khổ sở như vậy đây? Cô muốn hỏi anh, lại không mở miệng được, bởi vì cô biết có nói ra những lời này cũng không giải quyết được mọi chuyện, sẽ chỉ làm hai người cãi nhau hoặc lâm vào tình trạng nghi hoặc nhau mà thôi
Nếu thật muốn ầm ĩ, sao không trực tiếp đem bao đạn kia quăng ra đi, đem mọi chuyện một lần giải quyết?
“Em muốn kết hôn." Cô nhìn anh nói.
Anh kinh ngạc mở to đôi mắt, sau đó nhanh chóng nhăn mặt nhíu mày.
“Anh nghĩ em cùng với anh đều như nhau nghĩ không muốn kết hôn" Anh trầm mặc trong chốc lát, mở miệng trầm giọng nói.
“Đó là trước kia, bây giờ em muốn kết hôn."
“Vì sao? Chúng ta cuộc sống như hiện tại là khó mà có được, kết hôn hay không căn bản là không quan trọng." Anh nhìn chằm chằm cô nói. “Chẳng lẽ không phải sao?"
“Nếu đã không quan trọng, vì sao anh không chịu kết hôn?"
“Anh không thích phiền toái." Anh lấy ngữ khí hiển nhiên chán chường nói.
“Chỉ cần đi đăng ký, chưa đến một giờ đã tốt rồi." Cô nhìn anh.
Anh mím chặt môi, im lặng không nói.
“Anh căn bản không phải ngại phiền toái, chính là không muốn cùng em kết hôn, đúng không?" Cô cũng lặng im trong chốc lát, sau đó thấp giọng hỏi.
Anh đột nhiên thở mạnh một hơi, có vẻ không kiên nhẫn.
“Mọi chuyện đang êm đẹp, em vì sao đột nhiên lại muốn như vậy?" Anh hỏi cô. “Có hay không tờ giấy kia quan trọng lắm sao? Chúng ta như bây giờ không phải rất tốt sao? Trừ bỏ kết hôn ra, chúng ta so với những cặp vợ chồng bình thường có gì khác biệt? Anh đối với em không tốt sao? Em có cái gì bất mãn với anh?"
“Em không hề bất mãn với anh, chính là em muốn kết hôn." Cô nhìn sâu vào mắt anh, bình dị nói.
Anh nhìn đi nơi khác, cất tiếng đầy lãnh đạm: “Anh không muốn kết hôn, ngay từ đầu anh đã nói với em anh sẽ không kết hôn, bất kể đối tượng là ai đều như vậy."
Bất kể bên nhau bao nhiêu năm đều như vậy. Trử Nhĩ Nhĩ ở trong lòng thay anh bổ sung một câu, cảm thấy cõi lòng dần dần trầm xuống, chìm vào cái hố sâu không đáy, đen đặc, lạnh lẽo.
“Ý anh chính là nếu em muốn kết hôn, chỉ có thể đi tìm một người khác, cùng anh là tuyệt đối không có khả năng, đúng không?"
Cô nói nhỏ.
Anh nhăn mặt nhíu mày không nói, lộ ra một bộ dáng cam chịu.
“Em biết rồi." Cô phiết môi muốn cười, nhưng nụ cười lại không thành hình.
Cô xoay người rời đi, cánh tay lại bị anh gắt gao nắm chặt.
“Trừ bỏ kết hôn, anh cái gì cũng có thể cho em, bao gồm cả tâm hồn và thể xác, anh đều có thể cho em hết thảy , như vậy chẳng lẽ còn chưa đủ sao?" Anh gầm nhẹ hỏi cô.
“Nếu cái gì anh cũng có thể cho em, vì sao không thể cho em một cuộc hôn nhân, để cho em danh chính ngôn thuận là vợ của anh?" Cô nhìn anh ánh mắt kiên định.
“Ở trong lòng anh, em vẫn luôn là vợ của anh."
Nhưng là, môt người vợ không được pháp luật công nhận, một người vợ anh không chính miệng công bố, một người vợ tùy thời đều có thể một cước đá văng đi, thậm chí ngay cả một cái trình tự ly hôn cũng không có.
Nói khó nghe, nếu một ngày nào đó anh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cần phải lập tức phẫu thuật, cô vẫn là ngay cả tư cách một người vợ thay anh ký đơn đồng ý giải phẫu cũng không có, như vậy cô, cũng có thể coi là vợ anh sao?
“ Em chỉ muốn một gia đình bình thường đầm ấm, nếu anh không thể cho em, em phải thừa dịp vài năm này còn có thể gả đi, đem chính mình đẩy mạnh tiêu thụ ra ngoài, bởi vì em đã không còn trẻ nữa." Cô thật tâm nói với anh.
“Em là buộc anh phải quyết định sao?"
“Không phải, em chỉ hy vọng anh có thể suy nghĩ một chút, nếu thật sự anh không muốn kết hôn, như vậy…" Thanh âm của cô đột nhiên như bị chặn ở yết hầu, nói không ra lời chia tay.
“Như vậy như thế nào? Em muốn cùng anh chia tay sao?" Anh nhìn chằm chằm cô, ánh mắt đột nhiên trở nên lãnh khốc vô tình.
Cô mấp máy môi muốn nói “Phải" Thanh âm lại không làm sao phát ra được.
“Em…… Chỉ là muốn suy nghĩ." Cô máy móc nói.
“Hảo, chờ em đem mọi chuyện suy nghĩ rõ ràng rồi nói với anh. Nếu em thực muốn chia tay, anh sẽ thành toàn." Nói xong, anh trực tiếp xoay người đi về phía bàn làm việc, sau đó ngồi xuống, mở công văn, bắt đầu công tác.
Nước mắt trong nháy mắt tràn đầy hốc mắt Trử Nhĩ Nhĩ, cô nhanh chóng xoay người lùi lại, không nghĩ sẽ để cho anh thấy sự thương tâm, yếu ớt của cô.
Chỉ cần cô muốn chia tay sẽ thành toàn? Đây là câu trả lời của anh sao? Nhất mực nói yêu cô, để ý cô, không nghĩ tới, nam nhân của cô, lại mặt không đổi sắc nói ra lời này, rồi xoay người tiếp tục công tác.
Nguyên lai anh đã thật sự thay lòng đổi dạ, đã không còn yêu cô.
Cố đè xuống mong muốn hướng anh mà kêu khóc chất vấn, cô cẩn thận hít thật sâu, không để mình gục ngã trước nỗi thương tâm cùng tuyệt vọng, bước khỏi văn phòng anh.
Cửa phòng vừa đóng, cả người cô mềm nhũn không chút sức lực mà tựa sau cánh cửa, nước mắt cứ thế trào ra như lũ vỡ đê. Cô gắt gao bịt chặt miệng,không để cho tiếng khóc thoát ra ngoài.
Cô không thể tiếp tục ở lại làm việc, ít nhất là hôm nay không thể, hiện tại không thể.
Cô nắm lấy túi xách đặt trên ghế, lao như bay tới cầu thang bộ.
Cô không thể đáp thang máy,bởi vì hiện tại là giờ đi làm, bất cứ lúc nào cũng có khả năng gặp người quen biết.
Nếu người khác hỏi cô làm sao vậy, cô phải trả lời như thế nào?
Nếu gặp Lâm Ánh Nhu, cô nên dùng vẻ mặt gì, thái độ gì đối mặt với cô ta đây? Có thể hung hăng mà nắm tóc cô ta, hướng cô ta mà chửi ầm lên, kêu cô ta đi tìm chết sao?
Ha ha, cô còn có thể nói giỡn nha! Thật sự là không sai, rất không sai, ha — ô…… Ô ô…… Ô ô……
Nháy mắt tiếp theo, Trử Nhĩ Nhĩ đã ngồi gian cầu thang thượng, đem mặt vùi vào hai cánh tay, nghẹn ngào thống khổ.
“Em bây giờ ở đâu?"
“Em ở nhà San San."
“Đêm nay có trở về không?"
“Sẽ không."
“Còn ngày mai?"
“Trước khi suy nghĩ rõ ràng, em sẽ ở đây."
“Anh biết rồi."
Thanh âm lạnh băng vô tình, điện thoại cứ như vậy mà cắt đứt, làm cho Trử Nhĩ Nhĩ nước mắt lại lập tức tràn khóe mi.
Anh thậm chí không hỏi một tiếng cô buổi sáng đột nhiên nghỉ làm, vì sao lại như vậy? Chẳng lẽ đối với anh mà nói, cô sớm là có cũng được mà không có cũng chẳng sao?
Lòng thật đau, thật sự đau quá.
Rút cuộc bọn họ vì sao lại biến thành như bây giờ? Một tháng trước rõ ràng còn ân ân ái ái, ngay cả phó tổng tài cũng trêu ghẹo bọn họ, nói nhà bọn họ nhất định nơi nơi đều là kiến, bởi vì bọn họ quả thực là ngọt ngào đến chết được! Kết quả, vì sao mới qua một tháng, cô liền từ thiên đường rơi thẳng xuống địa ngục lạnh băng? Cô rút cuộc đã làm sai cái gì, làm cho anh không yêu cô nữa?
“Sao vậy?"
Phía sau đột nhiên vang lên thanh âm của chị cả Y Y, làm cô hoảng sợ, nhanh chóng đem nước mắt trên mặt cùng trong hốc mắt lau đi.
“Chị." Cô xoay người, cúi đầu, lắp bắp kêu lên.
“Có muốn nói chuyện với chị không?"
Nước mắt vừa mới lau đi, thoáng chốc lại tràn đầy, cứ vậy từng giọt, từng giọt lệ tuôn rơi.
“ Em muốn kết hôn, nhưng anh ấy không muốn." Cô nghẹn ngào thấp giọng nói.
“Vì sao đột nhiên em muốn kết hôn?" Trử Y Y ôn nhu hỏi.
Cô nhớ rõ em gái luôn luôn ôm ý nghĩ không muốn kết hôn, nói chỉ cần ở bên cạnh nhau là đủ, kết hôn không có gì tốt cả, giờ tại sao lại muốn kết hôn? Mà bởi vì Lôi Cánh cũng có chung suy nghĩ, cho nên hai người mới có thể ăn nhập với nhau, tương thân tương ái với nhau, như thế nào hiện tại lại muốn kết hôn?
Trử Nhĩ Nhĩ cúi đầu trầm mặc không nói, nước mắt không ngừng rơi.
“Sao vậy?"
“Anh ấy có người khác." Cô nghẹn ngào thấp giọng nói.
“Cho nên, em mới muốn kết hôn, muốn dùng hôn nhân để trói buộc cậu ấy?"
Trử Nhĩ Nhĩ trầm mặc một chút, không có trả lời, cô là vẫn không muốn thừa nhận chuyện này là sự thật, nhưng chị cả nói ra những lời này, làm cô muốn phủ nhận mà không tài nào nói ra được.
“Như vậy, cũng không giữ được lòng người." Trử Y Y nhìn em gái, nói đầy thấm thía, “ Em có lẽ có thể dùng hôn nhân để trói buộc con người cậu ấy, nhưng lại không giữ được tâm cậu ấy, như vậy đối với hôn nhân là bằng mặt không bằng lòng, em có thể hạnh phúc sao?"
Trử Nhĩ Nhĩ sắc mặt trắng bệch, mặt cắt không còn giọt máu, cô không phải không biết đạo lý này, nhưng là…Cô không biết, có lẽ là cô đã bị anh làm cho bị thương quá sâu nặng , làm cho cô hoàn toàn tuyệt vọng hết hy vọng rời anh… Đi?
Tác giả :
Kim Huyên